Chương 5: Ấu Di, đưa nước cho mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Vị trở lại lớp học sắp xếp lại bàn học, bất tri bất giác ngâm nga lại bài hát buổi tối hôm đó Giang Ấu Di đã hát.

​Cô không cất lời chỉ là nhỏ giọng ngâm nga giai điệu, nhưng thật sự ở phương diện âm nhạc cô không có chút tài nghệ nào, Chu Hiểu Hiểu không nghe ra được cái gì, vì thế áp sát vào cạnh cô hỏi: "Đây là bài gì thế?"

​"《 Xem như tôi từng cưới được cô ấy 》- Mạc Khiếu Tỷ Tỷ ." Nhan Vị trả lời mà không ngẩng đầu.

​Chu Hiểu Hiểu cảm thấy hứng thú: "Thì ra là bài này, bảo sao mình nghe quen quen! Cậu cũng thích bài này sao?"

​Nhan Vị gật đầu: "Ừm, thích, nghe khá hay."

​Tuy rằng cai sĩ hát cũng hay, nhưng cô càng thích Giang Ấu Di hát hơn.

​Lúc hát, thanh âm của Giang Ấu Di sao với bình thường rất khác nhau, càng nhu hòa, càng tinh tế thêm một chút, rất ôn nhu, cũng rất....... có sức hút.

​Đương nhiên, trong ký ức của Nhan Vị thời điểm Giang Ấu Di hát cho cô nghe đã là bảy năm trước, nói không chừng giọng hát trong ấn tượng đã bị tiềm thức của cô điểm tô thêm cho đẹp.

​Chu Hiểu Hiểu quan sát thấy thời điểm Nhan Vị nói nghe khá hay, đôi mắt liền cong lên, bất giác mà cười cười, xem ra là thật sự rất thích.

​Cô nàng liền cúi đầu lấy ra điện thoại trong  ngăn bàn, nhập tên bài hát vào thanh tìm kiếm. Như vậy liền có thêm một sở thích chung với Nhan nữ thần rồi, hì hì.

Tiếng chương vừa vang lên, ​cũng là lúc Giang Ấu Di vừa bước vào lớp, khi đi ngang qua bên cạnh Nhan Vị, tóc mái rũ xuống che đi đôi mắt của cô, Nhan Vị không còn ngâm nga, cũng không ngẩng đầu, hai người tựa như xa lạ, giống như cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người trên sân thượng chưa từng phát sinh.

​Hai ngày tiếp theo cũng không có gì đáng nói xảy ra, Nhan Vị dần dần tìm được tiết tấu học tập ở cao trung, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn thì hiệu quả cũng không đáng nói, nhưng rốt cuộc cũng nắm giữ được kiến thức đã học trước đây, sắp xếp thời gian một chút, khôi phục trạng thái trước kỳ thi đại học thì vẫn có hy vọng.

​Thứ tư - trước Tết Thanh Minh một ngày, trường học tổ chức hoạt động đi bộ đường trường, các lớp cao nhất và cao nhị bắt buộc phải tham gia.

Địa điểm diễn ra hoạt động là ở ngoại ô, Nhạc Đông Hồ là thắng cảnh nổi danh bên cạnh trường học. Quy định là các học sinh tham gia sẽ bắt đầu từ vạch xuất phát, đi bộ một vòng quanh hồ, rồi đi đến vạch đích, liền tính là hoàn thành nhiệm vụ.

​Chu Hiểu Hiểu lên mạng tra qua lộ trình, toàn bộ lộ trình quanh Nhạc Đông Hồ đại khái là mười bảy km.

​Đối với các học sinh lần đầu tiên tham gia hoạt động đi bộ đường trường mà nói, mười bảy km trong đầu bọn họ là một con số vô cùng phi thực tế, nhưng là với những học sinh cao nhị năm trước đã từng tham gia một lần mà nói, mười bảy km này quả thực là một ác mộng.

​Bất quá, tục ngữ của Trung Quốc có câu, 'Khi vết sẹo đã lành, chúng ta hãy cố quên đi nỗi đau đã từng trải', vì vậy đối với các bạn học có thể rời khỏi nhà giam, tham gia hoạt động ngoài trời như thế này vẫn nhiệt tình như cũ.

Vào buổi sáng học sinh cao nhất đã bắt đầu xuất phát, học sinh cao nhị phải ở lại nghe các lão sư dặn dò, tâm phù khí táo* mà nghe hết nửa ngày, buổi chiều mới từng lớp mới được chủ nhiệm của mình đưa lên xe đã được thuê trước đó đi đến địa điểm hoạt động.

(Tâm phù khí táo*: 心浮氣躁 tính khí bộp chộp nóng nảy.)

​Tuy rằng trường học khen thưởng rất phong phú, top ba còn sẽ được phát thưởng, nhưng đại đa số bạn học đối với chuyện đoạt giải này không hề có hứng thú, chỉ là thừa dịp mà hiếm khi trường học có chút lương tâm để họ thả lỏng một chút.

​Từ lão sư ở trên xe kiểm tra sĩ số, chờ xe dừng lại, các nam sinh ngồi cạnh cửa nhanh như chớp liền chạy mất không thấy bóng dáng.

​Nhan Vị chờ các bạn học sốt ruột mà chạy đi hết, mới không nhanh không chậm mà đi xuống xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh tươi đẹp, tâm tình cũng trống trải theo.

​Không biết từ khi nào Giang Ấu Di đã đi mất, Chu Hiểu Hiểu cùng Nhan Vị đi chung với nhau, vừa đi vừa nói chuyện mà vô thức đuổi kịp các bạn học cùng lớp.

Cảnh sắc ven bờ Nhạc Đông Hồ thực sự rất đẹp, con đường hai bên bờ non xanh nước biếc, nam thanh nữ tú mười bảy tám tuổi từng nhóm từng nhóm ba lượng đi chung, dọc theo đường đi là những thanh âm trò chuyện, lọt vào trong tầm mắt của những người chứng kiến, là một bộ phim thanh xuân tươi đẹp.

Dọc đường đi, Nhan Vị liền không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp. Khả năng đúng như Chu Hiểu Hiểu nói, toàn bộ kỹ năng của cô đều dồn hết cho việc học, không chỉ trong âm nhạc, nghệ thuật, mà cả năng lực vận động cũng rất thấp theo luôn.

​Sau khi lên đại học, bởi vì ngoại hình khí chất xuất chúng, thường có các nam sinh với ý đồ quấy rối tiếp cận, vì thế cô liền có một đoạn thời gian hứng thú tham gia học võ tự do, thể lực mới có chút cải thiện, nhưng hiện tại là cao trung, thể chất của cô rất kém, một thân bệnh tật, đi hai bước liền bắt đầu thở dốc.

​Chu Hiểu Hiểu quay đầu lại nhìn cô bạn cùng bàn: "Rất mệt sao? Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"

​"Không sao." Nhan Vị xua xua tay.

​Lớp trưởng cùng mấy nam sinh cùng lớp đi phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn một cái, các bạn nam ngươi đẩy ta xô đẩy mà xúi giục, chỉ chốc lát sau, lớp trưởng bị đẩy ra tới, mặt đỏ tai hồng mà đi đến trước mặt Nhan Vị, dũng khí: "Nhan Vị, balo trên lưng của cậu có phải rất nặng hay không? Nếu được để mình đeo giúp cậu nhé ta?"

​Các nam sinh ồn ào "Đưa cho cậu ấy đi! Đưa cho cậu ấy đi!", Nhan Vị có chút không nói nên lời, không biết còn tưởng rằng bọn họ đang vây xem một màn tỏ tình, muốn nháo lên để bạn nữ đồng ý.

​Thật là ấu trĩ.

​"Không cần, cảm ơn." Nhan Vị lễ phép mà cự tuyệt, "Cũng không nặng lắm, tự mình đeo là được rồi."

​Các nam sinh vô cùng tiếc nuối, mặt lớp trưởng càng đỏ hơn, hai lỗ tai cơ hồ muốn bốc cháy, lí nhí nói một câu không rõ ràng, Nhan Vị không nghe ra thì người đã chạy mất.

​Cuối xuân, tuy rằng không phải quá nóng, nhưng đi một đoạn đường dài, Nhan Vị cũng bắt đầu ra mồ hôi, liền cởi áo khoác đồng phục vắt lên khuỷu tay.

​Nhìn mấy bạn nam cười đùa chạy xa, Chu Hiểu Hiểu bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Lớp trưởng hình như rất thích cậu."

​Nhan Vị đương nhiên cũng nhìn ra được, cứ cho là khi học cao nhị còn ngây thơ cô chưa không hiểu được, nhưng hiện giờ cô cũng không hiểu vì sao cậu ấy lại thích mình.

​"Mình không thích cậu ấy." Nhan Vị trả lời rõ ràng rành mạch, không thích chính là không thích, cứ cho rằng lời này sẽ bị người khác nghe thấy nói lại cho lớp trưởng thì cô vẫn giữ thái độ này.

Nhan Vị cảm thấy có khả năng bởi vì chính mình thời điểm này chỉ tập trung vào việc học không nói chuyện rõ ràng với lớp trưởng cho nên nam sinh kia mới vẫn luôn chờ đợi cô.

​Chu Hiểu Hiểu nghe sự quyết đoán trong câu nói của cô bạn, cười rộ lên, trêu chọc nói: "Lớp trưởng đẹp trai, lại tốt bụng, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy , Nhan Vị nữ thần thật sự không suy xét một chút sao?"

​"Suy xét cái gì cơ chứ?" Nhan Vị nhún vai, "Đều là học sinh, yêu sớm là trái với nội quy của nhà trường."

Nói đi cũng phải nói lại, lớp trưởng là kiểu nam sinh hào hoa phong nhã lại thẹn thùng nghiêm túc, bảy năm trước không hấp dẫn sự chú ý của cô, bảy năm sau càng không thể.

​"Nhan Vị nữ thần thật mẫu mực." Chu Hiểu Hiểu vui vẻ, "Nói cách khác, trước khi tốt nghiệp cậu sẽ không yêu đương?"

​Nhan Vị ừ một tiếng, xem như câu trả lời.

Cô mới vừa nói xong, Giang Ấu Di đã biến mất trước đó lại đột nhiên từ bên cạnh cô đi lên, trong tay cầm một lon Coca, vừa đi vừa uống.

Thì ra vừa rồi là đi mua nước.

Vậy là cuộc nói chuyện vừa rồi của cô và Chu Hiểu Hiểu, Giang Ấu Di có thể đã nghe thấy được rồi.

​Lúc này, lớp trưởng quay lại, đỏ mặt đưa cho Nhan Vị một chai nước khoáng: "Vẫn chưa mở nắp đâu."

​Nhan Vị cười cười với lớp trưởng: "Thật sự không cần đâu lớp trưởng, mình có rồi, cậu giữ lại cho mình đi."

​Nói xong, cô gọi Giang Ấu Di lại: "Ấu Di, đưa nước cho mình."

​Giang Ấu Di cách đó hai bước châm âm thầm quan sát, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị Nhan Vị gọi đến, không phản ứng lại mà thuận tay liền đem chai Coca đang uống dở đưa qua.

​Chờ cô ý thức được có gì đó không đúng thì đã không còn kịp rồi.

​Nhan Vị nhận chai Coca, vặn nắp, uống một ngụm, rồi đóng lại, một loạt động tác vô cùng tự nhiên.

​Giang Ấu Di: "! ! !"

-------------

​Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Vị nữ thần: Cùng hút chung điếu thuốc, uống chung một chai Coca, kế hoạch thành công!

========================

Chuyên mục "Quote of the chapter"

"Cho dù bạn bình thường đến đâu, bạn vẫn là duy nhất. Cho dù bạn bình thường đến đâu, cũng không có gì thay thế bạn được.

Bạn có thể vô giá trị trước mặt một người, nhưng trước mặt người khác, bạn tuyệt đối là vô giá. Cho nên, bạn phải tin, trên thế giới này sẽ luôn có người sẵn lòng, dùng cách đơn giản nhất để yêu bạn, không phải trêu chọc bạn, cũng không phải mưu tính với bạn, mà đơn thuần là muốn đối tốt với bạn. Cho nên, bạn đừng phủ định bản thân, rồi sẽ có một ngày, bạn cuối cùng cũng trở thành báu vật của ai đó."

----Dịch: Rainie Nguyen----

========================

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

05/11/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro