Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 21: Diễn đi, ngươi diễn tiếp đi!


Diệc Thu bị Lạc Minh Uyên bắt được, cái cổ bị hắn tóm lấy.

Cảm giác bị người dùng sức túm cổ từ phía sau vô cùng đáng sợ khiến Diệc Thu ra sức vùng vẫy trong vô thức.

Lạc Minh Uyên năm 17 tuổi tuy còn chưa đến mức hắc hóa đọa ma, chỉ là một tiểu phế tài đáng thương chịu sự xa lánh ở trong Tiên Lộc Môn, nhưng tuyệt đối vẫn có khả năng thu thập một con Dương Đà chỉ cao khoảng 1 mét.

Diệc Thu liều mạng giãy giụa, cuối cùng chẳng những không giãy giụa ra khỏi tay Lạc Minh Uyên, ngược lại bởi vì dùng sức quá mạnh nên đối phương cũng tăng thêm lực, cứ thế một người một Dương Đà vặn qua vặn lại, cuối cùng té lộn nhào trên mặt đất, làm sọt muối kia đổ lên khắp toàn thân.

Theo lý thuyết, mọi người đều chật vật, thì cũng nên buông tha cho nhau, nhưng vị nam chủ này không biết chịu ấm ức gì, muối và mồ hôi lẫn vào nhau, trên người muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu khó chịu, song vẫn không có ý thả nàng ra.

Không bao lâu, tứ chi của Tiểu Dương Đà bị bó lại. 

Mảnh vải Lạc Minh Uyên dùng để trói chân Dương Đà được lấy từ quần áo trên người, không siết chặt nhưng cảm giác bất lực khi bị trói lại rất mãnh liệt.

Diệc Thu cực kỳ sợ hãi, thậm chí sợ hãi đến nỗi không kịp tự hỏi 50 độ thiện cảm vừa rồi là chuyện như thế nào, chỉ nỗ lực duỗi dài cổ, nhìn về phía U Nghiên liều mạng cầu cứu.

U Nghiên chạy đến chỗ nàng, U Nghiên vươn tay cứu viện.

Nhưng Diệc Thu nào có ngờ đến, thân là đại vai ác, câu đầu tiên U Nghiên mở miệng nói lại là: "Công tử, xin hãy nương tay!"

Giờ này khắc này, trong tình huống này, nam chủ điên như một tên dã nhân sống trên núi, hoàn toàn không ăn khớp với hai từ công tử. Vậy mà U Nghiên vẫn có thể hô một tiếng "công tử" nhẹ nhàng và tinh tế như thế, Diệc Thu nhất thời cả kinh, ngừng giãy giụa lại, đôi mắt tròn xoe nhìn U Nghiên một cách ngơ ngác ngỡ ngàng.

Vào lúc này, U Nghiên dường như thay đổi rất nhiều, nếu nói phía trước ước chừng là giai nhân tuổi má hồng, thì hiện tại lại là thiếu nữ tuổi mười sáu bích ngọc, mỗi một nụ cười đều linh động như tiên, vô cùng mềm mại, Diệc Thu xem đến khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt ngẩn ngơ.

(*) Đào lý niên hoa/Tuổi má hồng: chỉ nữ tử đang ở độ 20, tuổi trẻ mỹ mạo, không son phấn tựa như một đóa đào diễm lệ.

Bị kinh đến không chỉ có riêng Diệc Thu.

Lạc Minh Uyên ngồi xổm trên đất, đôi tay gắt gao ấn chặt Dương Đà, ánh mắt khi nhìn U Nghiên lại chứa đầy mờ mịt.

"Công tử, ngươi, ngươi không sao chứ?" Mắt U Nghiên lộ ra lo lắng.

"Không, không sao..." Lạc Minh Uyên sững sờ lắc lắc đầu.

"Không sao là may rồi." U Nghiên nở một nụ cười xấu hổ, khuôn mặt tràn đầy e thẹn, sau một hồi trầm mặc ngắn ngủi, duỗi tay chỉ chỉ tiểu Dương Đà phát ngốc đang bị ấn trên mặt đất, nhẹ giọng nói, "Ừm... Công tử, con vật ngươi đang trói là linh sủng của ta... Chẳng lẽ nàng đắc tội ngươi? Ta sẽ bồi thường cho ngươi, ngươi có thể thả nàng ra được không?"

"A..." Lạc Minh Uyên nghe xong, vội buông Dương Đà ra, xua xua tay, "Thực xin lỗi! Ta, ta chưa từng thấy qua, cảm thấy hiếm lạ, nên muốn mang về... Cho, cho sư phụ ngắm nhìn."

Dương Đà không khỏi chép miệng.

Không phải chứ, không phải chứ, vừa nãy còn nói muốn hầm nàng cho sư phụ nếm thử, nhanh như vậy liền chuyển từ nếm sang ngắm rồi à?

Đúng là tra nam tương lai có khác, chính kiến lập trường gì gì đó chỉ cần ở trước mặt mỹ nữ liền mất sạch sành sanh!

U Nghiên: "Sư phụ? Công tử xuất hiện ở nơi đây, phải chăng là tiên trưởng của Tiên Lộc Môn?"

Vừa dứt lời, Dương Đà trợn trắng hai mắt.

Xí, tên nhóc này mới bao lớn, chẳng lẽ vì tăng độ thiện cảm, ngay cả hai chữ tiên trưởng cũng kêu được?

Còn nữa, giọng nói của thiếu nữ động lòng như chuông bạc, ánh mắt thiện lương đơn thuần, cùng với vẻ mặt lo lắng này, thật sự được bày ra bởi vị vai ác thường hay nói ra những lời lạnh băng sao?

Điểu nữ nhân thật biết diễn kịch, e là  không có người chống đỡ được!

Lạc Minh Uyên: "......"

Nam chủ bỗng nhiên không nói lời nào, điểm này không khác so với nguyên văn là mấy.

Hàng năm, Tiên Lộc Môn dùng kết giới sống ẩn trên đỉnh núi là vì ngăn cách những người không có duyên tu tiên đến tìm tiên hỏi đạo, Lạc Minh Uyên thân là đệ tử trong môn phái, tất nhiên cũng sẽ giấu giếm chỗ ở thật sự của Tiên Lộc Môn.

U Nghiên thấy Lạc Minh Uyên không trả lời, cũng không hỏi thêm gì nữa, nàng ngồi xổm xuống, cởi trói cho Diệc Thu.

"Vị cô nương này, làm cho linh sủng của ngươi biến thành như vậy, thật sự xin lỗi." Lạc Minh Uyên đứng dậy, kinh sợ khom lưng xin lỗi U Nghiên, ánh mắt không tự tin bắt đầu nhìn loạn khắp nơi.

"Công tử đừng nói thế!" U Nghiên nói, đánh giá Lạc Minh Uyên từ trên xuống dưới, cười khổ rồi tiếp tục nói, "Người nên xin lỗi là ta mới đúng, tính tình của linh sủng nhà ta không được tốt lắm, thấy người liền phun bậy phun bạ, nhất định là nàng đã mạo phạm công tử, làm đồ của công tử bị đổ, quần áo vì thế mà trở nên ô uế, công tử không so đo, khiến lòng tiểu nữ áy náy vạn phần."

"Không sao, không sao..." Lạc Minh Uyên vội vàng xua tay.

"Công tử, quần áo của ngươi, còn có muối... Ta bồi thường cho ngươi được không?" U Nghiên mười phần kiên định.

"Không cần, ta không cần đâu mà!" Vẻ mặt của Lạc Minh Uyên tràn đầy sợ hãi.

"Nhất định cần, xin công tử đừng từ chối hành động nhận lỗi này của ta, nếu không ta sẽ rất là tự trách!" U Nghiên không nhường nửa bước.

Mắt thấy vai chính và vai ác bắt đầu hàn huyên ngươi một câu ta một câu, tiểu Dương Đà chịu khổ làm công cụ trợn trắng mắt, tủi thân đứng bật dậy.

Nàng tức giận đá văng mảnh vải bên chân, lắc lắc đầu, cố gắng vặn vẹo cơ thể hết mức để muối dính trên người mình rớt xuống.

Thời tiết nóng nực, muối trong sọt vốn có vài phần ẩm ướt, giờ phút này dính ở trên lông, rung lắc các kiểu vẫn không tài nào làm sạch được, tiểu Dương Đà ảo não bất lực, bắt đầu công cuộc dậm chân tại chỗ.

Đột nhiên, một tiếng "phụt" cười vang ở bên tai nàng, giương mắt nhìn lên liền thấy U Nghiên đứng bên cạnh đang cong mi nở nụ cười với nàng.

Diệc Thu bất mãn nhe răng nhìn U Nghiên, nào ngờ U Nghiên lột xuống một cục muối nhỏ dính trên lông nàng xuống, trở tay ném thẳng vào miệng nàng, nháy mắt, vị mặn chát của muối trong miệng khiến mặt nàng nhăn nhúm lại, vội xoay đầu sang một bên "phụt" điên cuồng vào không khí.

Lần này, U Nghiên cười càng lớn tiếng.

Còn ghê tởm hơn chính là, Lạc Minh Uyên vốn nên bị cười vậy mà cũng cười hùa theo.

Không đúng, chuyện này không đúng chút nào!

Diệc Thu cảm thấy mọi thứ dần trở nên không thích hợp.

Trong tiểu thuyết, không có tình tiết Dương Đà xúi giục U Nghiên, U Nghiên lại dựa vào ý nguyện của bản thân mà lựa chọn kế hoạch giết người tru tâm.

Trong nguyên văn, lúc đầu nam chủ cầm kịch bản của nữ chủ, là túi để trút giận, vừa yếu đuối vừa nhát gan. Cũng chính vì lý do ấy, nên khi Dương Đà phun vào mặt nam chủ xong, nam chủ theo bản năng chạy trốn, vội vã chạy rồi vấp té, ngã lăn quay trước sự chứng kiến của U Nghiên, sau đó muối bị đổ dính đầy trên trán.

Nhưng tại sao mọi chuyện lại thành như này?

Đầu tiên là U Nghiên tự dưng không muốn đùa bỡn nam chủ nữa, tiếp theo là nam chủ vốn nên chạy trối chết không biết đứt lộn dây thần kinh nào mà lại rượt nàng suốt mấy trăm mét, làm hại nàng thừa nhận việc bị "muối tắm" vốn dĩ không thuộc về mình.

Mấy cái kia có thể tạm thời bỏ qua, nhưng đoạn U Nghiên bị nam chủ chọc cười sao lại đổi thành nàng rồi?

"Hệ thống, có thể giải thích cho ta nghe chuyện gì đang xảy ra được không?" Diệc Thu đang rất hoài nghi về cuộc sống, "Vai chính và vai ác điên rồi sao? Chỉ số cảm xúc của họ có bình thường không vậy?"

【 Đang kiểm tra nhân vật cho ngài, xin chờ trong chốc lát. 】

【 Kiểm tra xong. 】

【 U Nghiên: Chỉ số cảm xúc - bình thường. Trạng thái cơ thể - khỏe mạnh. 】

【 Lạc Minh Uyên: Chỉ số cảm xúc - bình thường. Trạng thái cơ thể - kém khỏe mạnh. 】

Nếu hết thảy đều bình thường, vì sao chi tiết tình huống lại khác một trời một vực với những gì được miêu tả trong tiểu thuyết?

【 Chúc mừng ký chủ thành công tiến vào cốt truyện chính. 】

Hệ thống đột nhiên nhảy ra nhắc nhở làm cho suy nghĩ của Diệc Thu được kéo về hiện thực.

Nàng ngẩng đầu ngơ ngác nhìn U Nghiên, lúc này mới nhận ra đã đến giai đoạn U Nghiên và Lạc Minh Uyên trao đổi tên họ, chuẩn bị đưa hắn xuống núi để bồi thường muối và quần áo. 

Diệc Thu khịt khịt cái mũi, thất thần đi theo sau hai người.

U Nghiên không hổ là vị ảnh hậu thực lực nhất trong nguyên văn, sau khi nhập vai liền hoàn toàn biến thành một con người khác, tiếng cười không những trở nên ngọt ngào đầy sức sống, mà ngay cả từng bước đi đều trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng như nai con, dọc theo đường đi hai người trò chuyện với nhau thật vui, bộ dáng thường ngày của U Nghiên cũng biến mất tăm.

Nghĩ kỹ lại thì lúc vừa mới bắt đầu đọc truyện, Bạch Kiến U chỉ là Bạch Kiến U, không ai biết nàng còn có thân phận vai ác,  thế nên mọi người dần dần coi nàng như là một tiểu tinh linh ở nhân gian.

Tiểu thuyết đang đến đoạn giữa, âm mưu của vai ác chưa bại lộ, dưới phần bình luận có kha khá người đọc rất đau lòng cho nhân vật Bạch Kiến U.

Nói cái gì mà đau lòng nàng yêu nhưng không có được, đau lòng sự ẩn nhẫn khiêm nhượng của nàng, nếu nàng biết ích kỷ một chút, cũng không đến mức chôn sâu tình yêu dưới tận đáy lòng, không dám bộc bạch.

Sau đấy cốt truyện bắt đầu khai triển, Bạch Kiến U biến thành Ma Tôn U Nghiên làm vô số chuyện ác, cũng không biết có bao nhiêu người đã bị vả mặt bởi chính câu nói đau lòng kia của mình.

Diệc Thu nghĩ đến đây, lại ngó sang nhìn U Nghiên, thấy nàng vui vẻ chỉ vào tiệm quần áo cách đó không xa, nụ cười trên khuôn mặt phải nói là vô cùng xán lạn.

"Ha, nữ ma đầu máu lạnh vô tình cũng thích đi dạo phố à?" 

"Cười vui vẻ với kẻ địch nhỉ, ngày thường chưa bao giờ thấy nàng cười như vậy với ta."

"Không biết buổi sáng là ai đã nói muốn rút gân lột da người ta, ăn từng miếng thịt sống, chặt nát xương để đi hầm canh... Vậy mà giờ lại diễn kịch các kiểu!"

Diệc Thu lải nha lải nhải dưới đáy lòng, cuối cùng không nhịn được, chóp mũi hừ ra một tiếng.

Ngữ điệu ấy mang theo rất nhiều sự khinh bỉ, nhưng nàng biết, hiện tại U Nghiên đang vội vàng diễn vai tiểu bạch hoa, không có thời giờ xé rách da mặt để dạy dỗ nàng.

Quả nhiên, U nghiên chỉ cười rồi duỗi tay xoa xoa đầu nàng, kết quả cái tay sờ ấy dính đầy muối, nhất thời xấu hổ nhìn Lạc Minh Uyên hai giây, rồi rũ mi cười thẹn thùng.

Chà, nữ ma đầu cũng biết thẹn thùng là gì nè.

Đúng là làm hai mắt của Dương Đà không dám nhìn thẳng!

Diệc Thu đang trợn trắng mắt thì nghe thấy U Nghiên chuyển sang đề tài mới.

U Nghiên: "À, ta quên hỏi, công tử năm nay bao nhiêu rồi?"

Lạc Minh Uyên: "Còn chưa nhược quán."

(*) Nhược quán: nam tử đã tròn 20 tuổi. Người xưa lúc 20 tuổi tổ chức 'quán lễ' để chứng tỏ thành niên, nhưng thể trạng chưa tráng kiện, cho nên gọi là 'nhược quán'.

Trời đất ơi, đừng nói là muốn bắt đầu tiết mục giả vờ làm người trẻ tuổi rồi kêu ca ca nha?

U Nghiên: "Đã mười sáu rồi?"

Lạc Minh Uyên: "Lớn hơn một tuổi."

U Nghiên: "Vậy ngươi lớn hơn ta một tuổi, ta nên gọi ngươi là Lạc đại ca."

Lạc Minh Uyên: "Hả?"

Đệch đệch đệch, thật hả!

Một con chim già có gai ở mông sống hơn 3000 năm, không ngờ có mặt mũi nói mình mới mười sáu tuổi cho một thanh niên chân chính nghe luôn nè!

U Nghiên: "Có thể kêu vậy được không? Lạc đại ca."

Lạc Minh Uyên: "À, à được..."

Diệc Thu xém chút nữa liền "oẹ" đống mâm xôi ăn lúc sáng ra.

Nếu nàng có tội, xin cho pháp luật trừng phạt nàng, chứ đừng bắt nàng xem hình ảnh vai ác giết người không chớp mắt, chỉ vì một tiểu bạch kiểm chưa thoát xác trẻ con mà không biết xấu hổ đi giả làm người trẻ tuổi được không!

Trong tương lai tra nam sẽ gây ra nhiều tổn thương cho nữ chủ, bây giờ chẳng qua chỉ là một nam sinh ngây thơ dễ đỏ mặt, vào giữa truyện tính cách gần như thay đổi hoàn toàn, nghĩ thế nào cũng thấy nguyên nhân là do lối diễn tinh vi lão làng của U Nghiên hết!

"Lạc đại ca, ngươi thấy cái này được không? Ta cảm thấy rất hợp với vóc dáng của ngươi." 

Hừ, không hổ là vai ác nàng ghét nhất, mua có bộ quần áo cũng xà nẹo qua xà nẹo lại, sợ mị lực không có chỗ phóng thích.

"Lạc đại ca, cái này cũng không tệ."

Đừng chọn nữa, nam chủ chính là cái giá treo quần áo, xuyên gì chẳng giống nhau.

"Lạc đại ca, ngươi xem bộ này đi, ta mặc hợp không?"

Sao còn tự mua cho mình nữa? Rõ ràng ngươi là một con ong mật mọc đôi cánh chim dài khổng lồ, mỗi ngày hoa hòe lộng lẫy làm gì chứ!

Diệc Thu càng nghe càng ức, nghiến chặt khớp hàm.

Không được, nàng cần phải ngăn cản nam chủ biến thành tra nam, tuyệt đối không thể để cho hai người này ở chung vui vẻ như vậy!

Tiểu Dương Đà trầm giọng hừ hừ hai cái, nâng một khuôn mặt nhăn nhó chất chứa nhiều bất mãn đến bên cạnh U Nghiên, dùng sức dậm dậm chân.

U Nghiên mặc kệ nàng, không đáp lại, tiếp tục diễn vai thiếu nữ ngây thơ vô tội của mình.

Giây tiếp theo, vô số giọt nước được phun ra từ trong miệng của tiểu Dương Đà, tạo thành một độ cung duyên dáng trên không trung.

Cuối cùng nó như mưa rơi xuống, dính đầy mặt "thiếu nữ".

Bà chủ cửa hàng đứng kế bên thấy vậy sợ ngây người.

Lạc Minh Uyên: ???

U Nghiên:......

Diệc Thu: "Hà~~~"

Tiểu Dương Đà hất đầu nhìn sang chỗ khác như chưa hề có chuyện xảy ra, khóe miệng lại lộ ra ý cười như có như không.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +100】

Ý cười nhanh chóng bị kinh ngạc thay thế.


----o o----

Tác giả có lời muốn nói: 

U Nghiên: Nàng đang ghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro