CHƯƠNG 72: Thân tình hai bên mái nhà đều tốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không có nhà nào, cha mẹ lại đồng ý nhìn thấy hài tử phải bất đắc dĩ mà đối với mình quỳ xuống, dù có trách đánh, trách phạt Trầm lão gia trong tâm cũng có thương tiếc, chưa từng nghĩ sẽ thêm trừng phạt. Muốn trách, chỉ trách đứa bé này quá không có chí tiến thủ! Trầm lão gia cúi đầu nhìn Trầm Tuyệt Tâm, nhưng nghe đến câu nói đó như sét ngang tai 'Tư định chung thân, dục có hài tử' .

"Hoang đường! Quả thực hoang đường!" Trầm lão gia gian nan mà tiêu hóa chuyện của Trầm Tuyệt Tâm, mặt âm trầm vừa không thể tin tưởng vừa kinh ngạc: "Ngươi có thể nào! Làm sao có thể cùng người đàn bà đã có chồng...! Mà, nàng hiện tại là quả phụ! Nếu như truyền ra ngoài, Trầm gia ta còn gì là mặt mũi nữa! Tô tri phủ nơi đó, thì lại làm sao mà giải thích! Tâm nhi, ngươi quả thực quá mức làm bậy rồi! Quả phụ kia ở đâu?"

"Cha! Nàng không phải quả phụ, nàng chỉ là người mà ta quý trọng!" Trầm Tuyệt Tâm không muốn nghe có người nói Oản Nương là quả phụ, dù cho là cha mẹ ruột đều không thể nói nàng như thế. Trầm Tuyệt Tâm lo lắng, chỉ lo Trầm lão gia sẽ đối với Oản Nương mà gây bất lợi: "Cha, cầu ngươi buông tha cho mẹ con Oản Nương, nàng chỉ là một người đáng thương, nàng không phải người mưu cầu lợi ích. Nàng ở cùng ta, không phải vì danh phận. Huống hồ, chúng ta đã có hài tử chung với nhau, ta không muốn mẹ con các nàng trước sau lưu lạc ở bên ngoài không có người chăm sóc."

"Cha, ngài biết không? Ta vốn không muốn, trực tiếp đưa mẹ con họ hồi phủ. Nếu không phải tên Hồ viên ngoại hôm qua mang ác ý trong lòng, suýt nữa đem Oản Nương. . ."

Nhìn Trầm lão gia, Trầm Tuyệt Tâm hai con mắt khẩn thiết, mọi việc đều phải có tin tưởng: "Liền ngay cả lời  đồn đại bên ngoài, sợ cũng là bắt nguồn từ lời nói của Hồ viên ngoại. Xin cha yên tâm, Tô tri phủ sẽ không biết được việc này, qua chút thời gian ta nghĩ sẽ mang theo Ngưng nhi ra ngoài du ngoạn, như vậy, đương nhiên sẽ không để người ngoài tìm ra điều không thích hợp. Chỉ là xin cha đáp ứng ta, để mẹ con Oản Nương ở trong phủ an toàn, đừng. . . Đuổi các nàng ra ngoài phủ, mẹ con nàng. . . Chỉ có thể dựa vào một mình ta."

Cuối cùng, Trầm lão gia cũng thấy được Oản nương ở bên Trầm Tuyệt Tâm không có ý đồ, biết được nàng cũng không phải là vì danh phận, lập tức cảm thấy giải sầu không ít. Dù sao Trầm gia còn dựa vào Tô tri phủ đưa cho dư thuận tiện, tự nhiên là không thể đắc tội. Chỉ là có phải như Tâm nhi nói, cái tên Hồ viên ngoại kia . . .

Trầm lão gia nheo mắt lại, trong bụng cực kỳ giống Lão Hồ Ly: "Hồ viên ngoại, ngươi sao lại dám như vậy chửi bới người Trầm gia ta? Hắn ta đã quá đánh giá cao chính mình, bắt nạt Trầm gia ta, hắn nghĩ ta không dám có hành động đáp trả lại sao!"

Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm trong lòng liền vui vẻ: Cuối cùng đã có cơ hội để cha tiếp thu mẹ con Oản Nương ! Hai chân của nàng hơi tê tê, lại không dám một mình đứng dậy, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt tiếp tục quỳ: "Xin cha yên tâm, Hồ viên ngoại bên kia ta sẽ đích thân xử lý. Hắn cùng ta đối đầu đã lâu, hiện nay càng dám to gan trêu chọc người mà ta trân quý, Tâm nhi nhất định phải làm hắn táng gia bại sản, sau đó biến mất khỏi thảnh Tô Châu!"

Đến cùng là cũng là người của Trầm gia, là con trai của hắn! Trầm Tuyệt Tâm tràn đầy tự tin ngữ khí như thế làm Trầm lão gia hết giận không ít, ngoài việc là khuôn mặt không thay đổi, trong lòng cũng có hoài nghi, nhưng hắn cũng không muỗn trừng phạt thêm nữa. Hổ dữ không ăn thịt con, Trầm lão gia dù cho có nghiêm khắc, cũng mong con hóa rồng, hi vọng Trầm Tuyệt Tâm đối với sau đó có đảm đương, có trách nhiệm hơn.

"Đứng lên đi! Miễn cho ngươi lại gọi nương biết, lại mắng ta!" Hắn giơ tay chỉ Trầm Tuyệt Tâm một cái, lập tức trầm mặt xuống, nói: "Đi! Mang ta đi nhìn bên Oản Nương kia một cái!" Còn có hài tử, là hài tử của hai ngươi? !

"Vâng!" Mặc dù vẫn hơi do dự, nhưng TrầmTuyệt Tâm vẫn dẫn Trầm lão gia đi tới phòng nhỏ. Quay đầu lại liếc nhìn Trầm lão gia sắc mặt không thay đổi, Trầm Tuyệt Tâm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cất bước vào cửa, liền nghe được thanh âm mừng rỡ trong phòng Oản Nương  truyền đến, : "Tâm nhi, ngươi đã về rồi? Bọn họ đưa ăn đồ ăn lại đây rồi, ngươi. . ." âm thanh vui vẻ im liền bặt đi, Oản Nương ôm ấp Linh nhi luống cuống đứng ở cửa, tầm mắt lướt qua Trầm Tuyệt Tâm sợ hãi nhìn phía sau Trầm lão gia, sau đó lại nhìn Trầm Tuyệt Tâm hình như gò má có sưng đỏ, liền thương tiếc tràn đầy.

"Oản Nương đừng sốt sắng, hắn là cha ta, biết ngươi ở đây, nên tới để nhìn một cái." Thấy thế, Trầm Tuyệt Tâm cản vội vàng tiến lên nửa ôm trụ nàng, cầm lấy  tay âm thầm dùng sức, giống như tiếp thêm cho lòng người sức mạnh, chỉ lo nàng hoảng hốt mà lộ ra sơ sót.

"Trầm, Trầm lão gia. . ." Dù có Trầm Tuyệt Tâm ở bên người, Oản Nương vẫn là căng thẳng mặt đầy đỏ ửng. Nàng vừa mới mới vừa thuyết phục chính mình, để cho mình tận lực thả lỏng những lúc đối mặt Trầm Tuyệt Tâm, có thể nhẹ nhàng mà gọi Tâm nhi. Mà hiện tại là tình huống như thế nào đây? Sao Tâm nhi liền như thế dẫn Trầm lão gia lại đây cơ chứ? Hắn, hắn xem ra. . .

"Hừ!" Cứ việc lòng tràn đầy không thích, Trầm lão gia không thể không thừa nhận Oản Nương là nữ nhân có tướng mạo cực kỳ tốt, ánh mắt của hắn ở trên người nàng qua lại mấy lần, dễ như ăn cháo rơi vào Linh nhi mà Oản nương đang ôm trên người.

"Nàng là hài tử của các ngươi?" Có lẽ là tâm lý ám chỉ, Trầm lão gia nhìn Linh nhi ánh mắt càng ngày càng từ nhẹ nhàng. Nhìn một cái tiểu hài đáng yêu này, cái kia loan loan tiểu lông mày, cái kia linh động ánh mắt, hầu như cùng Tâm nhi khi còn bé giống như đúc, Giống! Thực sự là giống!

Giống như có tâm linh cảm ứng , Linh nhi đang yên tĩnh đột nhiên hướng về phía Trầm lão gia nở nụ cười, nàng hướng hắn mà duỗi ra cái tay nhỏ nhắn, trong miệng phát sinh a a a a, tựa hồ muốn nói: Gia gia ôm ta một cái, ta khả ái như vậy, gia gia làm sao không ôm ta một cái đây!

Oản Nương giống nhưng bị Trầm lão gia kinh sợ, luống cuống nhìn Trầm Tuyệt Tâm, không biết câu 'hài tử của các ngươi' là ý gì. Một đôi tay tiếp nhận Linh nhi trong lòng nàng, TrầmTuyệt Tâm cùng nàng nhấp nháy mắt, nói: "Oản Nương đừng sốt sắng như vậy! Đừng sợ, ta đã đem mọi chuyện đều báo cho cha, Linh nhi là con của chúng ta, việc này làm sao có thể giấu đây?" Dừng một chút, nàng ôm Linh nhi đi tới bên người Trầm lão gia, đầu óc Oản Nương mơ hồ còn chưa kịp tiêu hóa , đối với Trầm lão gia nói: "Cha, Linh nhi tựa hồ rất yêu thích ngài, vậy thì để ngài ôm nha! Nàng từ trước đến giờ không thích cùng người lạ tiếp xúc, này ngược lại là lần đầu đây!"

"Cái gì người lạ! Kỳ cục!" Trầm lão gia trừng mắt lên,  nỗ lực khắc chế, vẫn cứ không thoát khỏi ý muốn tiếp ôm tiểu Linh nhi *. Hết cách rồi, ai bảo đứa nhỏ này khả ái như vậy đây! Nhiều lần do dự, Trầm lão gia cuối cùng ôm lấy Linh nhi, nói một đằng làm một nẻo hơn nữa chỉ trích: "Ngươi xem ngươi một chút đi! Ta mà ngay cả đứa bé cũng không ôm đuộc sao! Ta làm sao như ngươi được cái đồ nghịch tử! Cả ngày chỉ lưu luyến nữ sắc, hiện giờ lại có thêm một đứa con! Không tiền đồ!" 

Lời tuy như vậy, nhưng mây đen trong đầu Trầm lão gia đã tản đi, chắc là do hài tử dễ thương trong ngực này. Hắn tuy có quan niệm trọng nam khinh nữ, nhưng mà đối với Linh nhi đáng yeu này lại không kháng cự được mà yêu thích.

"Đều nói, trẻ con đều biết ai là người thân, bây giờ nhìn lại, quả thật là như vậy." Nhìn Linh nhi ở trong lồng ngực Trầm lão gia mừng rỡ thoải mái, Trầm Tuyệt Tâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chuyển qua nắm chặt tay Oản Nương, thấy nàng căng thẳng nhìn cái gì cũng sợ Linh nhi, không cẩn thận chọc giận Trầm lão gia, Trầm Tuyệt Tâm vội vàng ở bên tai nàng khẽ nói, hơn nữa an ủi: "Đừng lo lắng, ta nhìn ra được cha rất yêu thích Linh nhi. Oản Nương, ta  nói cha là Linh nhi là con của chúng ta, nếu là bị hỏi đến việc này, nàng cũng không nên nói thật nhé."

"Nhưng là?" Oản Nương nhướn lông mày, muốn nói lại thôi. Như vậy thật sự được không? Trầm lão gia vừa nãy dáng vẻ hung tợn, hiện nay vì Linh nhi mà có chuyển biến, nếu là sau này bị hắn biết được thật tình, có thể hay không đối với Tâm nhi...? Không không không, nàng không thể nói ra sự thật, Tâm nhi luôn đúng, nàng không thể vì chính mình sai lầm mà hại Tâm nhi.

"Ngoan." Nàng nào có thể lo được nhiều chuyện như thế! Rốt cục giải quyết được một nỗi lòng, căng thẳng của Trầm Tuyệt Tâm cũng theo đó mà hòa hoãn. Nàng thân mật ôm vòng eo của Oản Nương, khống để ý con mắt của Trầm lão gia đang bên cạnh, "Ngươi không biết khiêm tốn một chút sao!" Hắn banh lên mặt, nhưng có chút ngầm thừa nhận quan hệ của Trầm Tuyệt Tâm cùng Oản Nương: "Ngươi tốt nhất nói được là làm được đó! Nếu xảy ra sai sót, xem ta như thế nào phạt ngươi!" Chán ngán hơn liền ở trong phòng đầu vụng trộm chán ngán, vạn nhất bị hạ nhân hoặc là Tô tri phủ thiên kim nhìn thấy, đến thời điểm làm sao đối với Tô tri phủ giải thích!

"Cha yên tâm, Tâm nhi tất nhiên sẽ không nuốt lời! Qua chút thời gian nữa ta tất có hành động! Đến lúc đó nếu như cha nghe được tin đồn ở phố giá, xin cha mặc kệ, không nên coi là thật.

" Bị Trầm lão gia nói như thế, Trầm Tuyệt Tâm tự nhiên thu lại. Nàng còn muốn nói cái gì nữa, liền có hạ nhân vội vã chạy tới, nhìn thấy ba người  đứng như vậy, cũng không dám suy nghĩ nhiều: "Lão gia, thiếu gia. Ngoài cửa có người đến tìm thiếu gia, nói là ngài xin mời trướng phòng tiên sinh, tên là Sở khanh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro