Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên người có thêm một nữ nhân thỉnh thoảng sẽ nổi điên, cuộc sống của ta từ nguyên bản vốn đơn điệu biến thành hơi kích thích trải qua nguy hiểm.

Sự tình trong tay chồng chất một đống lại một đống. Các ca ca ở tiền tuyến chiến đấu hăng hái, ta tại hậu phương lại có thể hưởng lạc. Thậm chí mỗi khi làm việc, còn sẽ nghĩ tới Trầm Ngư Hàn trước kia thành thục nội liễm hiện tại lại tràn đầy nét ngây thơ trẻ con trên khuôn mặt.

"Toán quân khởi nghĩa phát triển càng lúc càng lớn, triều đình lệnh các nơi đều phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu như thực sự không được thì chỉ có thể phong thành chờ cứu viện. Hiện nay đã có tám tòa thành bị đóng cửa, bên trong đến cùng còn bao nhiêu người, ai cũng không biết. Thiên tử lại ngu ngốc vô năng, không biết tiến thủ, trong triều người tài ba cho dù có cũng bị hôn quan hại chết. Vương gia, kế sách hiện nay, cũng chỉ có mời Vương gia liên lạc các vị nhân mã, điều một nhóm tới kinh thành, đánh chiếm kinh thành, từ đó Vương gia đăng cơ làm hoàng đế, bằng không cái tên Thiên tử ngu ngốc không biết thời cơ kia, ra lệnh một tiếng, không biết lại phải chết bao nhiêu dũng sĩ."

Trong phòng nghị sự, ta cùng với mấy vị đại nhân ngồi đối diện phụ vương. Ta tiếp tục trầm mặc không nói. Dù sao phụ vương ta đại khái cũng sẽ không cho rằng đứa con gái như ta có bao nhiêu triển vọng. Ta cũng lười đi tranh giành địa vị.

Nếu có nhàn rỗi, không bằng ta suy nghĩ một chút ngày hôm nay có nên mang Ngư Hàn đi ra ngoài chơi hay không, ta đáp ứng mang nàng đi ra ngoài, nhưng hiện tại chiến tranh loạn lạc, ta sợ ở trong đám người cùng nàng thất lạc.

Nghĩ đến Ngư Hàn, ta liền nghĩ đến hôm qua, nàng cư nhiên leo lên trên cây, trên cành cây gọi tới gọi lui, dọa ta cơ hồ tại chỗ hôn mê bất tỉnh. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là có chút buồn cười.

"Ninh nhi. Con cười cái gì?" Có lẽ là nghĩ quá sâu, ta ngay cả mình phát ra tiếng cười cũng không có phát giác. Đến khi phụ vương nhíu lông mày rậm không vui nói.

"Khụ........Khụ.......... Không có gì....... Phụ vương. Các ngươi tiếp tục. Ta vừa định tới Trường Sinh viện còn có chút sự tình, có thể xin cáo lui trước hay không?" Ta ho hai tiếng liền vội cúi đầu che dấu.

"Không được, đang thương thảo đại sự, con đã tham dự liền không thể ngừng. Con lại nói, quan điểm của con đối với triều đình cho ta nghe xem." Phụ vương chỉ vào người của ta, để cho ta ngồi xuống.

Ta than khổ một tiếng, không thể đi nữa à. Những thứ chuyện triều đình này sao lại liên quan đến một nữ nhân như ta, dù sao ta cũng sẽ không thành Nữ Đế.

"Đương kim Thiên tử còn không đến mức ngu ngốc vô năng, chẳng qua là bị hôn quan mê hoặc, mới làm ra phán đoán sai lầm. Bây giờ chính là lúc toàn lực chống lại quân khởi nghĩa. Nếu như chúng ta tái khởi nội chiến, rất dễ dàng có điểm sơ hở cho người khác có thể lợi dụng. Thỉnh phụ vương nghĩ lại." Ta cụ thể nói ra một chút ý kiến của mình. Nói ta không ôm chí lớn cũng tốt. Nói không vô dụng cũng tốt. Nói chung, ta không hy vọng đem mình cuốn vào trong trận thị phi này.

"Ninh nhi nói rất đúng. Ta cũng không để ý ngôi vị hoàng đế, cùng với làm một hoàng đế muốn vì thiên hạ muôn dân trăm họ lo lắng. Còn không bằng ta làm một Vương gia để cho người khác đều sợ ta. Ta cũng không có phần kia thiện tâm đi lo lắng thiên hạ." Khó có được một lần, cư nhiên ta từ trong miệng phụ vương nghe được câu nói như vậy. Đoán chừng hắn cũng không muốn làm một hoàng đế mỗi ngày nét mặt uy phong kỳ thật sau lưng lại sợ những thái ấp* Vương gia này.
* (trong xã hội nô lệ hoặc phong kiến vua chúa phong đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới)

"Nhưng nếu như Hoàng thượng thu hồi binh quyền của Vương gia, đến lúc đó Vương gia quyền lực, tiền tài đều không có." Vài tên đại nhân châu đầu ghé tai nói.

"Tên tiểu tử kia có thể có bản lĩnh thu binh quyền của ta sao? Các ngươi mấy người này, cũng quá coi thường bổn vương rồi." Phụ vương nhắm mắt lại, mặt nở nụ cười nói rằng.

"Thư của Tề vương gia gửi cho ngài nói tới việc này, coi như không có phát sinh qua?"

Ta còn tưởng rằng vì sao mấy người này đột nhiên nói đến chuyện muốn phụ vương ta âm mưu soán vị. Hóa ra là một tên thái ấp Vương gia khác giở trò quỷ.

"Đương nhiên. Bất quá, đem thư của hắn thu lấy, chờ qua đoạn thời gian này, đem thư này giao cho triều đình. Làm cho triều đình xử lý hắn đi." Phụ vương âm trầm cười. Thì ra trong lòng hắn sớm đã bàn tính tốt rồi. Hắn phất phất tay, ra hiệu tất cả những người lui ra. Đem ta một mình giữ lại.

Ta đang ngồi yên lặng, mím môi môi, muốn di chuyển nước trà trên bàn, nhưng hắn liếc mắt một cái liền bỏ qua.

"Ninh nhi, nhớ rõ ta đã nói qua với con một câu không. Người thành đại sự, không được có chỗ lo lắng. Càng không thể lòng có tạp niệm." Phụ vương vẫn từ từ nhắm hai mắt, nhắm mắt dưỡng thần. Thế nhưng ta từ đầu đến cuối đều cảm thấy ánh mắt của hắn chăm chú vào trên người của ta, làm cho ta không thể động đậy.

"Nhớ. . . Nhớ rõ. . ." Đầu ta đổ mồ hôi lạnh.

"Con giết người. Ta mặc kệ con. Con động đại hình, ta mặc kệ con. Con theo sở thích của mình hành sự, ta cũng có thể mặc kệ con. Nhưng Ninh nhi, có phải là ta quá phóng túng con, cho nên con có chút không biết nặng nhẹ?" Ngón tay Phụ vương ở ghế thái sư gõ xuống hai cái. Ta có thể nghe được hai tiếng vang lạnh lùng. Ở trong sảnh phiêu đãng, sau đó như là một hồi băng vũ, rơi vào trên người của ta, lạnh lẽo rùng mình. Ta biết hắn muốn nói cái gì.

"Con gái không biết nơi nào lại để cho phụ vương tức giận. Việc phụ vương giao phó, con đều nhất nhất làm tốt. Nếu như theo như lời phụ vương, chuyện mấy ngày trước đây con đối với đan thất thi hành hình phạt . Phụ vương, con có thể cùng ngài giải thích một chút." Ta vội vàng muốn dời đi đề tài của hắn. Rất sợ hắn nói đến người kia.

"Cái này con không cần giải thích. Con là Quận chúa tôn sư, nên thưởng nên phạt con tự làm chủ. Lần này ta giữ con lại, chỉ là muốn hỏi một tiếng, có người nói cho ta biết, con ở trong đan thất mang một người điên ra khỏi đó, bốn phía quấy rối, có việc này không?" Phụ vương mở mắt ra một chút, híp lại thành một đường nhỏ. Cặp mắt tối tăm kia nhìn thẳng mắt vào mắt ta. Làm cho ta có cảm giác sợ hãi vô hình.

"Đúng vậy. Những thị vệ kia cường bạo nữ tử trong đan thất. Con thấy người kia thương cảm liền đem nàng mang ra ngoài. Phụ vương, người nói không thể có chỗ lo lắng, nàng là một kẻ ngu ngốc, ta làm sao lo lắng cho nàng? Chỉ là gần đây thật sự rất nặng nề ngột ngạt, có nàng ở, vừa đúng đúng lúc cho ta giải buồn." Ta ngay từ đầu liền nghĩ đến phụ vương nhất định sẽ hỏi. Nhưng vẫn hết sức muốn né tránh. Thế nhưng sự thật nàng ở bên cạnh ta, là không thể trốn tránh.

Bây giờ ta cũng không thể để phụ vương lần nữa đem nàng đem thả đi. Không thể, không có khả năng.

"Ah? Ninh nhi, lúc nào con học được nói láo rồi?" Phụ vương hai mắt vừa mở, hung ác trừng liếc mắt ta.

"Con..... Con không có." Trên trán mồ hôi lạnh không ngừng thấm ra, ta không dám dùng tay lau đi.

"Không có? Con nghĩ rằng ta không biết. Nữ nhân kia là Trầm Ngư Hàn. Không nghĩ tới trước đây đem nàng ném ra ngoài, nàng còn có thể trở về. Con lập tức đem nàng đuổi về đan thất, về sau cũng không chuẩn tái kiến nàng." Phụ vương hướng ta lớn tiếng kêu lên. Hắn thể yếu, cứ như vậy gọi hai tiếng, lại thở hồng hộc rồi.

"Phụ vương, chuyện gì con cũng có thể đáp ứng người, nhưng chỉ có một chuyện này, không thể. Vô luận người nói cái gì, đều không thể. Người là phụ vương con, người đã đối với con nhẫn tâm một lần. Con sẽ không lại để cho người lần thứ hai nhẫn tâm. Ngư Hàn đã trở nên ngu ngốc. Nàng không thể không có con. Con không biết người đến cùng có cảm thấy lưu ý một người qua hay không, nhưng bây giờ con có thể nói rất rõ ràng cho người, phụ vương, người bảo con ly khai Ngư Hàn, không có khả năng." Không biết dũng khí đến từ nơi đâu, ta vừa nghe phụ vương nhắc tới nàng lần nữa, không hiểu sao ta tức giận. Tên Ngư Hàn từ trong miệng hắn thốt ra, thật làm cho ta cảm thấy được sợ hãi.

"Bốp....." Thừa dịp ta đang nói chuyện, phụ vương đã đi tới chỗ ta. Sau khi ta nói xong. Hắn tặng ta một cái tát.

Lần này, ta không có ngất đi, mà rất kiên định đứng vững. Lại một lần nữa phát hiện, phụ vương, thật sự già rồi.

"Ta cho con ba ngày, tiễn cô ta trở về đan thất. Nữ nhân này là mồi dẫn hỏa, nếu như họ Tần biết cô ta còn sống, nhất định không để ý chết sống đánh tới. Nếu như đánh thắng được cũng may, nếu như đánh không lại, vì một cái tai họa như vậy, con hại toàn bộ Tấn Vương Phủ, con cảm thấy đáng giá?" Phụ vương vịn bàn, thở phì phò nói.

"Tai họa? Ha ha ha......... Trận chiến tranh này căn bản là người khơi mào trước..... Nếu như không phải người, Tần Dạ làm sao sẽ trở thành thủ lĩnh quân khởi nghĩa ngày hôm nay. Nếu như không phải người, Ngư Hàn sẽ không điên. Càng sẽ không bị những tên hạ lưu cường bạo. Là người hại ba người chúng con. Nếu như Tấn Vương Phủ bị diệt, đó cũng là do người làm hại." Ta càn rỡ quát.

Không sao, tất cả cũng không sao cả, cùng lắm thì chính là chết. Chết rồi, ngược lại là xong hết mọi chuyện rồi.

"Con....... Con......" Sắc mặt Phụ vương đột nhiên đỏ bừng. Chỉ vào người của ta run rẩy nói không ra lời.

"Khục. . Khục. . Khục. . Khục. ." Hắn dùng tay che miệng, nhưng ta vẫn thấy có chút tơ máu đỏ tươi từ giữa ngón tay của hắn rỉ ra.

"Phụ vương....... Phụ vương người không sao chứ?" Ta vội vàng muốn đỡ lấy hắn.

Bị hắn một tay đẩy ra. Hắn mới đi một bước, người liền trượt ngã xuống.

"Phụ vương........"

Ngày hôm nay, phụ vương bắt đầu triền miên tại giường bệnh. Đại phu nói hắn thân thể thiếu hụt, vừa lúc bị ta làm cho tức giận, tức thì nóng giận công tâm, vì vậy liền ngã xuống.

Không ngừng tin tức quân khởi nghĩa thắng lợi dùng bồ câu đưa tin truyền tới. Phụ vương nghe xong, càng gấp liên tục ói ra mấy ngụm máu tươi.

Bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Lời ấy thật sự là không sai chút nào.

Lần này hắn ngã xuống, công trình thi công lăng mộ trong tay ta lại bắt đầu gấp. Các ca ca bên kia cũng bắt đầu liên tiếp truyền đến tin tức xấu.

================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro