Chương 63: Tơ vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nam Cung Nhã đích xác cần được nghỉ ngơi.

Lưu Trưng thật ra không có gì trở ngại, nàng ngâm mình trong dược dục không sai biệt lắm, lại vận nội công quỷ dị bên trong cơ thể, đem hàn khí còn sót lại trong người chậm rãi chuyển hóa, cũng không ảnh hưởng gì.

Chính là thân thể Nam Cung Nhã không so được với Lưu Trưng. Ở trong dòng sông lạnh như băng lâu như vậy, tuy rằng Lưu Trưng vẫn dùng nội lực thay nàng trì hoãn. Sau lại được dược dục trợ giúp một ít nhưng đại phu sau khi xem xong vẫn nói trong cơ thể nàng còn tồn hàn khí, phải uống thuốc nghỉ ngơi, tỉ mỉ điều dưỡng vài ngày, để tránh đề lại di chứng gì.

Nhưng bởi vậy, các nàng phải ở lại Kim Ngọc đổ phường trì hoãn vài ngày.

Lưu Trưng ở trong lòng tính toán thời gian, thời hạn một tháng cũng cách chỉ vài ngày. Nhưng nàng thấy sắc mặt Nam Cung Nhã không tốt, vẻ mặt mệt mỏi khó tránh khỏi có chút đau lòng. Nghĩ lại từ lần ra đi tới nay, Nam Cung Nhã ăn hết đau khổ, Lưu trưng lại có ý định để nàng lại Kim Ngọc đổ phường nghỉ ngơi.

Nơi này có người của Công Nghi Ngưng chiếu khán, sẽ là vừa an toàn lại thỏa đáng.

Về phần Thiên Tiêu Phong, tự mình đi cũng không sao, dù sao ban đầu nàng cũng tính toán một người đi.

Nhưng ý niệm này chính là chỉ nghĩ ở trong lòng, cuối cùng cũng không thể nói ra miệng. Lưu Trưng nhớ thực rõ ràng, lúc trước nói cho Nam Cung Nhã mình phải đi, Nam Cung Nhã kịch liệt phản ứng.

Hiện giờ một đường đi đều đã đến bên trong Kim Ô thành, Thiên Tiêu Phong ở ngay trước mắt....

Nàng nếu lúc này bỏ lại Nam Cung Nhã, chỉ sợ Nam Cung Nhã lại nghĩ nhiều.

Chưởng quầy Kim Ngọc đổ phường, Cửu Nương là một người rất có tâm nhãn, tâm tư cũng cực kỳ linh hoạt. Nàng đã sớm đoán ra quan hệ của Lưu Trưng cùng Nam Cung Nhã hai người. Nếu nói là thân thiết thật không giống, nếu nói là bạn thân, lại giống như quá mức "thân mật' một chút, theo nàng trong mắt hai người toát ra tình ý, lại càng giống như là...

Cửu nương bị bản thân hoảng sợ.

Lúc này Nam Cung Nhã uống thuốc xong đã ngủ, mà Lưu Trưng vẫn đứng ởi bên cạnh giường nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu động lòng người.

Cửu nương thở dài trong lòng, nhẹ giọng nói: "Ta... Liền không quấy rầy hai vị."

"Từ từ..,"

Cửu nương có chút ngoài ý muốn: "Không biết Diệp cô nương có gì phân phó?" Lưu Trưng hơi do dự một chút mới nói: "Ta còn có chút chuyện về Kim Ô thành muốn thỉnh giáo... Chúng ta ra ngoài nói."

Lúc này ngoài phòng trời giá rét đông lạnh, tất nhiên là không thích hợp để ngồi. Cửu Nương nghĩ nghĩ, đem Lưu Trưng dẫn vào trong phòng nhở của chính mình, khơi chậu than, lại rót một chén trà nóng đưa cho Lưu Trưng, lúc này mới ngồi xuống.

"Diệp cô nương nếu là bằng hữu của đại lão bản, sẽ không cần khách khí." Cửu Nương hướng nàng cười nói: "Nếu gặp chuyện gì phiền toái, hoặc Cửu Nương có chỗ hữu dụng , Diệp cô nương chỉ cần mở miệng phân phó đó là."

Lưu Trưng không tốt mở lời, nghĩ nghĩ, vô luận như thế nào hẳn là nên nói lời cảm tạ trước mới đúng.

"Lần này được đại chưởng quỹ tương trợ, thật sự vô cùng càm kích."

Cửu Nương là một người ngay thẳng, nghe nàng nói như thế cũng không khách sáo nữa. Chính là xem nàng hình như có ưu sầu, nhân tiện nói: "Diệp cô nương vẫn là đang lo lắng Nam Cung cô nương? Kỳ thật Nam Cung cô nương cũng chỉ là bệnh nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có chuyện..."

Sắc mặt Lưu Trưng bất động, cũng không trả lời câu này của nàng, ngược lại quay sang đề tài khác, hỏi đến truyền thuyết có tuyết yêu trên Thiên Tiêu Phong của Kim Ô thành.

Theo lời Cửu Nương, Thiên Tiêu Phong đích xác có chút cổ quái.

Tuy rằng không đến mức thật sự có tuyết yêu, nhưng đây thật sự là một ngọn núi tuyết ngàn năm không đổi. Kim Ô thành xây dưới chân Thiên Tiêu Phong, nguyên bản vốn chính là so với những nơi khác lạnh hơn một chút, bắt đầu mùa đông sớm hơn một ít, nhưng bốn mùa vẫn là rõ ràng.

"... Nhưng không biết năm này là làm sao, đỉnh Thiên Tiêu Phong đột nhiên xảy ra chuyện." Cửu Nương cẩn thận nhớ lại trong chốc lát, mới nói tiếp: " Ước chừng là lúc còn mùa hạ, trên núi xảy ra mấy trận tuyết lở, băng tuyết lớn tích ở trên đỉnh núi rơi xuống đè chết một số người không nói, còn không hiểu sao ảnh hưởng đến cả Kim Ô thành."

Thiên Tiêu Phong tuy là núi tuyết nhưng từ trước đến này chưa xuất hiện chuyện như vậy bao giờ,

Người trong Kim Ô thành càm thấy cổ quái, không ít người tụ tập lại lên núi tra xét, kết quả chẳng những không tra ra cái gì, ngược lại gặp đến tuyết lở, xảy ra càng nhiều thương vong. Bắt đầu từ khi đó, thời tiết ở Kim Ô thành càng trở nên lạnh lẽo, trong thành thường xuyên bị chướng khí hàn độc ảnh hưởng. Trong khoảng thời gian ngắn lòng người hoảng sợ, lúc này mới truyền ra tin đồn trong núi có tuyết yêu.

Sau đó trải qua thời gian một tháng, tình trạng ở Kim Ô thành lại chuyển biết tốt đẹp hơn một ít.

Thời tiết không hề lạnh như vậy nữa, số lần xuất hiện chướng khí hàn độc cũng dần ít đi.

Trong lòng Lưu Trưng nghi hoặc: "Đối với thời điểm chúng ta tới..."

"Đúng, hiện tại lại trở lại." Cửu Nương giải thích: "Khi đó tuy rằng tình huống có chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng không phải chân chính khôi phục lại như trước, bình an vô sự. Mà là... Giống như 'tuyết yêu' cũng có thời kỳ ngủ đông, một tháng biến đổi, thẳng đến lần này lại phát tác trở nên lợi hại hơn, chẳng nhưng đem toàn bộ Kim Ô thành biến thành một tòa 'hàn' thành, chỉ sợ còn ảnh hưởng đến uyên sợ độ khẩu bờ bên kia."

"Ừm."

Lưu Trưng nhớ rõ lúc các nàng vừa mới đên uyên sơn độ khẩu, trên người vẫn mặc đồ thu, nhưng chờ đến ngày các nàng sang sông lại lạnh muốn chết. Hoàn hảo lúc ấy nàng chuẩn bị quần áo dày, áo choàng lớn, mũ, giày lông, nhưng mặc dù như vậy, Nam Cung Nhã vẫn càm thấy lạnh. Sau đó đến lúc các nàng đến Kim Ô thành, nàng cùng Nam Cung Nhã đều bị đông lạnh không nhẹ, một lòng thầm nghĩ nhanh chóng đến Kim Ngọc đổ phường, cũng không quan tâm đến xung quanh. Hiện tại cẩn thận cảm thụ, gió lạnh ngoài phòng không khác gì mùa đông khắc nghiệt độc nhất vô nhị.

Nhưng ...

"Vì sao không thấy tuyết rơi hay đóng băng?"

"Đó cũng là chỗ kỳ quái." Cửu Nương bất đắc dĩ nói: "Đến nay cũng không có người biết được tại sao lại như thế. Theo ta thấy, lại không giống như thời tiết tại Kim Ô thành ra cái gì, ngược lại như là..."

"Cái gì?"

"... Như là trên thiên Tiêu Phong có hàn khí thoát ra ngoài?" Cửu Nương nói xong, chính mình cũng thấy không đúng, liền vừa cười nói: "Ta đây... Cũng không có bằng chứng gì, chính là nói hươu nói vượn hai câu. Ngươi đừng tưởng thật."

Nhưng Lưu Trưng nghe lời này cũng là cả kinh.

Hàn khí...

Lại là hàn khí.

Lưu Trưng tự nghĩ, bước vào gian hồ tới này, nàng giống như tựa hồ luôn cùng hai chữ này có quan hệ. Mà thẳng tới lúc này, nàng lại đem toàn bộ chuyện đã gặp được cùng những chỗ nghi hoặc liên hệ với nhau thế nhưng có một chút lĩnh ngộ. Nếu nói đến hai chữ hàn khí, vô luận như thế nào đều cùng U Minh phủ quỷ dị không thoát can hệ.

Còn nghĩ tới băng tằm y, hàn ngọc, hàn tuyền... Còn có hàn khí thoát ra ngoài...

Biến cố trên Thiên Tiêu Phong chỉ sợ cũng do người U Minh phủ làm mới ra vấn đền.

Như vậy, cha mẹ nàng ở trên Thiên Tiêu Phong là gặp phải người U Minh phủ?

Chính là cái này lại cùng THượng Quan gia có quan hệ gì đâu? Thượng Quan Minh tu luyện tà công U Minh phủ, vẫn là hắn cùng U Minh phủ có cấu kết gì? Hoặc là hắn căn bản là người U Minh phủ? Không.. Cũng không đúng, hắn chính là gia chủ của một trong tứ đại thế gia, hà tất gì cùng tà đạo có liên lụy?

Lưu Trưng tạm thời không suy nghĩ cẩn thận, cũng không thèm nghĩ tới nữa.

Lúc này việc cấp bách trước tiên là đi đến Thiên Tiêu Phong xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến đây, Lưu Trưng không thể tránh né lại nghĩ tới Nam Cung Nhã.

"Còn phải phiền toái chưởng quầy một chuyện nữa."

"Diệp cô nương cứ nói đi đừng ngại."

"Ta muốn..." Trong lòng Lưu Trưng có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là nói: "Muốn mời chưởng quầy chiếu cố nàng một chút."

Cửu Nương cũng là rất kinh hãi.

"Ngươi .... Ngươi không đợi đi cùng nàng?"

"Bộ dạng hiện tại của nàng..." Lưu Trưng không che lấp tình ý trong lòng, còn thật sự hướng Cửu Nương nói: "Ta vô luận như thế nào cũng lo lắng. Nàng nếu là lại có chuyện gì, ta cũng không sống nổi."

Cửu Nương đối chuyện này lại càng nói không ra lời.

"... Làm phiền chưởng quầy lo lắng."

"Ai..." Cửu Nương cũng không biết như thế nào, nhìn không được truy hỏi một câu: "Kia... Vậy ngươi đối với nàng mà nói, có phải hay không... Có phải hay không cũng giống như vậy?"

Lưu Trưng ngẩn ra.

"Nếu là cũng giống nhau, các ngươi nên cùng đi." Cửu Nương hướng nàng cười cười: "Ngươi không đành lòng để nàng lại chịu khổ, lại nhẫn tâm để nàng lại một mình ở chỗ này lo lắng phiền não? "Tuyết yêu' trên Thiên Tiêu Phong đích xác có thể đả thương người, giết người, nhưng... Nỗi khổ tương tư, cũng có thể lấy tính mạng người nữa."

Lưu Trưng cảm thấy hơi dao động.

"Ta là không hiểu lắm, không hiểu lúc trước các ngươi đã gặp qua chuyện gì, cũng không biết vì sao các ngươi phải tới nơi nguy hiển đó." Cửu Nương nghĩ nghĩ, vẫn là nói tiếp ra: "Ngươi coi như là ta nói bậy bạ đi. Chính là ta cũng là nữ tử, cũng hiểu được nữ tử, nhiều ít cũng có thể đoán ra tâm tư của thiếu nữ. Diệp cô nương xũng là một nữ tử, nhưng vì sao lại không hiểu đây?"

Lúc Lưu Trưng trở lại trong phòng, Nam Cung Nhã vẫn đang chím trong giấc ngủ say.

Nàng nhẹ nhàng đi đến bên giường, nhìn trong chốc lát, nhịn không được đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn hai gò mà của Nam Cung Nhã.

Nàng không phải không hiểu lòng của nàng.

Nàng chính là vì hiểu được, mới càng thêm quý trọng không tha, muốn hảo hảo lưu lại hết thảy.

Ngoài phòng vẫn có những trận gió lạnh gào thét thổi qua.

Nhưng lòng của Lưu Trưng lúc này lại yên lặng, mềm mại. Nàng cởi y phục, nhẹ nhàng lên giường, chui vào trong ổ chăm ấm áp cùng thoải mái,nghiêng người ôm lấy trân bảo quan trọng nhất cuộc đời nàng.

"Lưu Trưng?'

"Là ta."

"Ngươi.... Trên người ngươi thật lạnh a. Mau đem tay cầm lại đây, ta ủ cho ngươi."

"Hảo."

"Lưu Trưng, chúng ta... Chúng ta có phải sẽ ở lại chỗ này vài ngày phải không?"

"Ừ, chờ ngươi đã khỏe, chúng ta lại đi."

"Ai..."

"Làm sao vậy?"

"Ta... Giống như thật vô dụng. Ta vốn... Vốn vẫn ngầm đắc ý, nghĩ chính mình rốt cuộc biết võ công. Ngay cả sư phụ cũng khen ta thật thông minh, ta lại luyện lâu như vậy... Như vậy, ta liền không bao giờ nữa.. cần ngươi phải che chở ở trước ta. Nói không chừng ta cũng có thể đứng bên cạnh ngươi, vô luận có phát sinh chuyện gì đi nữa, ta cũng có thể cùng ngươi, cùng nhau đối mặt. Chính là... Chính là cho tới bây giờ hay sau này, ta mới biết được, ta vẫn là kẻ vô dụng, chẳng những không giúp gì được, ngược lại luôn liên lụy ngươi. Ta thật là một phiền toái rất lớn. Chính là, Lưu Trưng ngươi... Cho tới tận bây giờ cũng không có ghét bỏ quá ta...."

"Sẽ không."

"Sẽ không cái gì? Sẽ không ghét bỏ ta sao?"

"Sẽ không vô dụng."

Nam Cung Nhã, nàng vẫn không biết.

Chỉ cần nàng ấy còn ở bên cạnh nàng không bao giờ rời đi, nàng sẽ cảm thấy trên đời này căn bản không có cái gì có thể đánh bại nàng.

Ngay cả định mệnh, sinh tử cũng đều không thể.

"Cái gì? Ngươi nói cái gì?"

Lưu Trưng thật trả lời thật trực tiếp, nàng cúi đầu nhẹ nhàn đặt lên trán Nam Cung Nhã một cái hôn.

"Mau ngủ đi."

Chờ ngày sau, các nàng còn muốn một đường dắt tay nhau đồng hành, gian nan khốn khổ, cũng phải sánh vai nhau mà chống đỡ.

Ai cũng sẽ không buông tay ai ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro