Chương 52: Tan chảy trong sự ôn nhu của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ đến lúc hai người ngồi trên xe Trần Tư Lương, Lục Tử Cẩn đã không nhịn được nữa, giờ phút này tâm tình cô có chút khó tả: "Sao em biết Thiết kế Tư Nguyên là của chị?"

Sầm Mặc Tiêu nhìn cô chỉ có hoang mang và khiếp sợ, cũng không có tức giận, hơi an tâm, nghiêm túc nói: "Gần đây vẫn luôn rất bận, ngày đó em nhìn thấy văn kiện đấu giá, kỳ thực đoán được có lẽ là chị có công ty riêng. Cho nên hôm nay tới, một là em có hứng thú với mảnh đất kia, hai là em muốn xem một chút, xem chị có muốn bắt lấy không. Thời điểm thấy chị, em lại thấy Tiêu Khanh đi cùng. Cô ấy là bạn tốt của chị, hơn nữa Tiêu Quốc Hoa gần đây đầu tư không ít, hẳn là cũng sẽ không chọn nội thành."

Nói đến đây, cô nhíu mày, "Em nhìn thấy Ứng Khoa cản trở, sắc mặt chị đều thay đổi, em không vui a, em cũng đoán được mảnh đất này đối chị rất quan trọng, cho nên em liền tự ý giúp chị cử bài, tình huống khẩn cấp em không kịp thương lượng giải thích với chị, xin lỗi."

Trong lòng Lục Tử Cẩn không biết nên cảm động hay là nên tức giận, càng cảm khái độ nhạy bén của Sầm Mặc Tiêu thật đáng sợ, chỉ cần có chút tin tức như vậy cũng dám ra tay.

"Nếu em đoán sai thì sao?" Lục Tử Cẩn bất đắc dĩ nói.

"Em thực sự rất xem trọng miếng đất kia, tuy rằng đấu giá có hơi cao, nhưng sau này cũng không thiệt thòi."

Sầm Mặc Tiêu tâm tình thực tốt, bởi vì Lục Tử Cẩn không có tức giận.

"Cho nên, em để Trần Tư Lương cử bài là vì cố ý khiến chị sốt ruột?" Lục Tử Cẩn nheo mắt, ngữ khí có chút khác thường.

Sầm Mặc Tiêu: "......"

Cô sờ sờ mũi, sau đó nói với Trần Tư Lương: "Tôi đói bụng, anh không cần lái chậm như vậy."

"Đừng nói sang chuyện khác." Lục Tử Cẩn không để mình bị xoay vòng vòng.

Sầm Mặc Tiêu thấy trốn không xong, hơi dẩu môi, ngữ điệu cũng là làm nũng: "Em sai rồi, chị đừng giận."

Lục Tử Cẩn rất muốn bảo trì dáng vẻ lạnh lùng, nhưng Sầm Mặc Tiêu làm nũng so với khi uống sữa còn đáng yêu hơn, đánh trúng tới tâm, cô hoàn toàn không chống cự nổi. Cô gian nan mà banh banh: "Làm nũng cũng không......"

Nói còn chưa dứt lời, khóe miệng liền cong lên, Lục Tử Cẩn vừa xấu hổ vừa muốn cười, xoay đầu hướng cửa kính nhìn bên ngoài.

Sầm Mặc Tiêu cười đến thực vui vẻ, cô rất thích Lục Tử Cẩn mạnh miệng lại chống cự không được mình làm nũng, biệt nữu đáng yêu.

"Chị tha thứ cho em, đúng không?" Sầm Mặc Tiêu lắc lắc tay áo cô.

Lục Tử Cẩn cố nhịn không quay mặt lại.

"Tử Cẩn~"

Lục Tử Cẩn tước vũ khí đầu hàng: "Chị không giận, em yên tĩnh một chút."

Lúc này Sầm Mặc Tiêu mới chịu ngồi thẳng, Trần Tư Lương vốn đầu gỗ cũng nhịn không được buồn cười, khóe miệng cong đến cả Sầm Mặc Tiêu cũng thấy được.

Sầm Mặc Tiêu không nói cho Lục Tử Cẩn kỳ thực công ty Tân Duyệt là của cô, bởi vì cứ như vậy, hợp đồng lúc trước cũng sẽ bại lộ. Chỉ là Tiêu Quốc Hoa bên kia cô có chút do dự, đến lúc ký hợp đồng, khẳng định không thể để Tiêu Thị đi chiếm cổ phần.

Tiêu Khanh và Lục Tử Cẩn có quan hệ tốt, nhưng không biểu thị tập đoàn Tiêu Thị cũng sẽ tốt như vậy, lợi nhuận khu đất P107 cũng không ít.

"Tư Nguyên thiết kế cũng không lớn, tuy rằng tiềm lực thật tốt, nhưng cũng không dễ mà bắt được mảnh đất này."

Lục Tử Cẩn gật gật đầu: "Ba của Tiêu Khanh góp vốn không ít."

Sầm Mặc Tiêu không nói, sau một lúc lâu cô buồn bã nói: "Chẳng lẽ mời ba của bạn hỗ trợ còn tốt hơn tìm vợ chị sao?" Vấn đề này Sầm Mặc Tiêu đã muốn hỏi luôn lúc ấy, đây cũng là chuyện khiến cô có chút khổ sở.

Lục Tử Cẩn nhận thấy được cô mất mát, trong lòng cũng không dễ chịu, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì đối ông ấy, chị có thể giao dịch thật sòng phẳng, hai bên chỉ có lợi ích. Nhưng em là phu nhân của chị, em không giống."

Câu trả lời này làm Sầm Mặc Tiêu sửng sốt, sau đó cười cười coi như vừa lòng. Bản thân còn có chút nhược điểm này, hy vọng sau này thẳng thắn, chị ấy cũng có thể đối với mình ôn nhu một chút.

Đấu giá thành công đã sắp đến hạn thanh toán, tài chính của công ty Lục Tử Cẩn trù bị không đủ bốn trăm triệu, mà Sầm Mặc Tiêu không thể để Tiêu Quốc Hoa chiếm tiện nghi, cuối cùng dư lại đều là Sầm Mặc Tiêu bỏ vốn, nhưng cô chỉ lấy 30%, mặt khác đều cho Lục Tử Cẩn.

Lục Tử Cẩn vô pháp cự tuyệt, hơn nữa Sầm Mặc Tiêu còn nói, chờ đến khi tài chính của mảnh đất này được thu hồi, cô sẽ nhận lại cả vốn lẫn lời.

Sắp đến cuối năm, Lục Tử Cẩn chạy tới chạy lui giữa Viễn Dương và Tư Nguyên, bận gần như tối tăm mặt mũi. Từ khi cuộc bán đấu giá kết thúc, hai người cũng chưa có thời gian riêng ở chung.

Sầm Mặc Tiêu tự nhiên thực hy vọng tình cảm hai người có thể tiến thêm một bước, nhưng cũng thương Lục Tử Cẩn vất vả, chỉ có thể nhẫn nại. Còn may Viễn Dương bên kia, Lục Tử Cẩn đã không cần nhún nhường nữa, trừ việc Lục Tuyết thường thường khắp nơi khó dễ nhưng cũng không làm gì được cô, ngày tháng cô trải qua khá tốt.

Một ngày này Lục Tử Cẩn đi làm, mà Sầm Mặc Tiêu đến ngày hẹn đi kiểm tra sức khỏe, đợi đến khi Trần Tư Lương đưa cô đi bác sĩ Trang về, Lục Tử Cẩn có chút sốt ruột, muốn hỏi cô kết quả kiểm tra thế nào rồi.

Nghĩ đến sức khoẻ của cô, nghĩ đến đời trước cô chết, ngực Lục Tử Cẩn liền có cảm giác hít thở không thông, cũng may đời này phát hiện sớm, Sầm Mặc Tiêu hẳn là sẽ không chết trẻ như vậy.

Đang suy nghĩ, đã thấy người kia gọi điện thoại tới. Kết nối cuộc gọi vào bluetooth, trong mắt Lục Tử Cẩn toát ra một tia cười mỏng: "Sao lại gọi điện cho chị?"

Sầm Mặc Tiêu ngồi ở trong phòng, tựa lưng vào ghế, ngón tay điểm lên một chiếc hộp nhung nhỏ màu lam, nghe được Lục Tử Cẩn hỏi, liền rũ mắt cười nói: "Muốn hỏi chị bao giờ tan làm."

Lục Tử Cẩn khởi động xe, ngữ khí nhẹ nhàng: "Mới vừa tan tầm, sao vậy? Hôm nay đi kiểm tra, kết quả thế nào?"

Sầm Mặc Tiêu cười, lại không trả lời ngay, bên kia ngữ khí Lục Tử Cẩn lập tức lộ ra khẩn trương: "Sao em không nói gì? Kết quả không tốt sao? Bác sĩ Trang nói thế nào?"

Nghe ra được cô thật sự lo lắng, Sầm Mặc Tiêu không đùa cô, khẽ thở dài: "Bác sĩ Trang vừa điều chỉnh đơn thuốc, yên tâm, em không sao, vẫn còn đủ thời gian đợi chị."

Lục Tử Cẩn nhấp môi dưới, trầm giọng nói: "Đừng nói hươu nói vượn."

Trong lòng cô thực không dễ chịu, trong khoảng thời gian này cô vẫn đang nghiêm túc suy xét tình cảm giữa cô và Sầm Mặc Tiêu, sau khi tháo bỏ khúc mắc, cô rất nhanh có thể xử lý xong chuyện của mình, mở rộng lòng mà nói chuyện với Sầm Mặc Tiêu.

Sầm Mặc Tiêu vội đổi chủ đề: "Chị đang lái xe, em sẽ không quấy rầy, về sớm."

Cô cất hộp lại, sau đó đi xuống lầu.

Dưới lầu bàn ăn đã được phủ lên khăn trải bàn, bày lên hồng trắng và bách hợp. Trong phòng bếp cũng đang bận rộn khí thế ngất trời.

Lâm Mạc phân phó người đơn giản trang trí đại sảnh tầng dưới, xong xuôi đâu đấy, cô nhìn xung quanh một vòng, gật gật đầu. Lại nhìn Sầm Mặc Tiêu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Đại tiểu thư của mình, hài lòng không?"

Sầm Mặc Tiêu gật đầu: "Như vậy thoạt nhìn dễ chịu hơn nhiều, chị ấy không thích quá hoa hòe loè loẹt."

Lâm Mạc trợn mắt, cậu cứ nói thẳng, phu nhân nhà cậu không thích hoa hòe loè loẹt tục nhân giống mình, không phải tốt hơn sao?

Chúc mừng sinh nhật còn muốn mời tiếp viện bên ngoài, chính mình tốn tâm tư trang trí, còn bị bắt bẻ mọi bề, bản thân Lâm Mạc cô truy người cũng chưa để tâm như vậy.

"Ừ ừ, cô ấy yêu diễm mà không làm ra vẻ, nhìn cậu bố trí thế này, cô ấy nhất định cảm động đến rối tinh rối mù."

Sầm Mặc Tiêu vừa lòng mà cười, sau đó nhìn nhìn thời gian, nghiêm túc nói: "Tử Cẩn sắp về đến nhà, cậu mau đi đi."

Lâm Mạc: "...." Mình khinh!

Lâm Mạc u oán nhìn cô một cái: "Trọng sắc khinh bạn, mình tốn không ít tinh lực mới có thể mời bếp trưởng Quốc Tân Quán đến, ở đây làm bữa tối dưới ánh nến cho cậu, cậu không giữ mình lại ăn cơm còn chưa tính, còn không lưu tình cứ thế đuổi mình đi như vậy?"

Sầm Mặc Tiêu không cảm thấy áy náy chút nào, vén sợi tóc bên tai: "Mình còn chưa theo đuổi được chị ấy, cậu nhất định có thể thông cảm, đi đi."

Lâm Mạc: "...."

"Lục Tử Cẩn thật sự làm sao vậy, cậu vì cô ấy mà từ bỏ mảnh đất P107, thậm chí cho cô ấy 40% cổ phần KB, cô ấy còn không tiếp nhận cậu?"

Sầm Mặc Tiêu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Chị ấy không phải muốn những thứ đó."

"Được được, mình nói sai rồi. Cậu, chúc cậu kỳ khai đắc thắng." Lâm Mạc không thể làm gì, nói thật cô không thích Lục Tử Cẩn, người tốt như Sầm Mặc Tiêu, hồ ly tinh kia còn có gì không hài lòng?

Hôm nay là 24 tháng mười hai lễ Giáng Sinh, cũng là sinh nhật 27 tuổi của Lục Tử Cẩn. Lúc trước hai người đi lãnh chứng, Sầm Mặc Tiêu nhìn thoáng qua chứng minh thư của cô, đến bây giờ đều nhớ kỹ. Nghĩ vậy Sầm Mặc Tiêu cười cười, có lẽ chính là duyên phận, cũng không biết thế nào lại liền nhớ kỹ.

Lục Tuần chắc chắn sẽ không làm sinh nhật cho Lục Tử Cẩn, mà bản thân Lục Tử Cẩn tựa hồ một chút phản ứng đều không có, không biết bạn tốt của cô có tổ chức khánh sinh cho cô không. Nghĩ đến đây, trái tim Sầm Mặc Tiêu treo lên, không biết Lục Tử Cẩn....

Cô còn đang nghĩ, Lục Tử Cẩn đã gọi tới.

Sầm Mặc Tiêu nhận máy, trong lòng có chút khẩn trương, mà bên kia giọng Lục Tử Cẩn mang một chút tiếc nuối truyền tới: "A Tiêu, đêm nay khả năng có chút chuyện khiến chị không trở về kịp."

Trái tim Sầm Mặc Tiêu tức khắc chìm vào đáy nước, vô cùng ảo não.

Bên kia có chút náo nhiệt, trong tiếng hoan hô của đám đông, thanh âm một cô gái truyền tới: "Tử Cẩn, cậu thật hồ đồ, ngày quan trọng như vậy cậu cũng có thể quên."

Sau đó Lục Tử Cẩn nói với người kia mấy câu, tiếng ầm ĩ xung quanh dần dần lắng xuống, chắc là cô đã đi sang một nơi an tĩnh.

"Xin lỗi, chị vốn chuẩn bị về thẳng nhà, kết quả Tiêu Khanh và mấy người bạn ở Tư Nguyên chặn lại, nói là muốn tụ tập, bây giờ bọn chị đang ở quán bar...."

"Ừ, em biết rồi. Mọi người chơi vui vẻ, nhưng chị đừng uống nhiều rượu quá, cũng đừng về quá muộn." Thanh âm Sầm Mặc Tiêu thực ôn nhu, nhưng không hiểu sao Lục Tử Cẩn lại cảm thấy có chút hụt hẫng.

"Chị nói với mọi người một tiếng, buổi tối em còn chưa ăn cơm, Lưu tẩu nấu cơm chị không yên tâm, em......"

"A, không sao. Đúng lúc hôm nay Lâm Mạc tìm giúp em một đầu bếp, đồ ăn tối đều đã làm xong, vốn dĩ chị cũng có lộc ăn, hiện tại phỏng chừng ăn không được." Sầm Mặc Tiêu không để cô nói xong, ngắt lời cô.

Trong lòng Lục Tử Cẩn có chút an tâm, Tiêu Khanh ở bên kia lại đang thúc giục cô, sợ Sầm Mặc Tiêu nghe được các cô ồn ào, Lục Tử Cẩn thấp giọng nói: "Các cô ấy đang hối chị, chị sẽ trở về sớm một chút. Buổi tối em ăn cơm thật ngoan, đừng ăn quá nhiều, cũng không thể ăn quá ít."

Sầm Mặc Tiêu nở nụ cười: "Chị thật làm khó em."

Cúp máy, Sầm Mặc Tiêu nhìn đồ trong đại sảnh, còn có hộp bánh kem trên bàn, ánh mắt ảm đạm, Lục Tử Cẩn đã biết hôm nay là sinh nhật chị ấy, nhưng chị ấy cũng không định nói cho mình.

Ngực bỗng nhiên một cổ quặn đau, chỉ là trong nháy mắt, lại phá lệ làm người khó chịu. Cô cũng không biết vì sao mình không thẳng thắn nói cho Lục Tử Cẩn, cô đã chuẩn bị xong tiệc ăn mừng cùng chị ấy. Chỉ là nghe được Lục Tử Cẩn tránh không nhắc đến mọi người đang tổ chức khánh sinh cho mình, cô đột nhiên nói không nên lời, loại suy sụp này vẫn là nặng nề nhất kể từ khi cô thổ lộ.

"Sầm tiểu thư, đồ ăn hôm nay đều chuẩn bị xong, nên ăn lúc còn nóng. Tôi vội trở về, cho nên sẽ không thể chờ cô ăn xong rồi cho phản hồi." Đầu bếp từ phòng bếp đi ra, xoa tay cười nói.

"Vất vả cho anh, tôi còn chưa ăn, hương thơm đã làm tôi thèm, tay nghề của anh nhất định không có gì để chê, hôm nay đã làm phiền, tôi để Tư Lương đưa anh về."

"Cô quá khách khí, không cần phiền toái, đã có xe đón tôi, cô từ từ thưởng thức."

Tiễn bếp trưởng Quốc Tân Quán đi rồi, trong phòng lập tức trở nên an tĩnh, Sầm Mặc Tiêu nhìn đồ ăn trên bàn, không muốn ăn.

Cứ an tĩnh mà ngồi thật lâu như vậy, trên bàn cơm, nhiệt khí của đồ ăn cũng biến mất hầu như không còn. Tay Sầm Mặc Tiêu vẫn luôn vô thức vuốt ve chiếc hộp màu lam, sau đó đứng lên nói với Lưu tẩu: "Tôi không ăn, Lưu tẩu, chị hâm đồ ăn lại, ăn một chút đi, dư lại thì thu dọn. Còn cả đồ trang trí trong phòng, chờ lát nữa cũng thu dọn sạch sẽ đi."

Nói xong, cô liền cầm hộp lên lầu.

Mấy ngày nay Lưu tẩu vẫn tới dọn phòng cho các cô như thường lệ, chỉ là không dám lại đụng vào bất cứ cái gì trong trong phòng bếp. Lúc trước cô vẫn luôn muốn nói lại thôi, hôm nay tiểu thư rõ ràng chuẩn bị nhiều như vậy, vì sao không để thiếu phu nhân mau mau trở về, thật đáng tiếc, cả một bàn đồ ăn ngon.

Lưu tẩu lắc lắc đầu, đưa tay chuẩn bị đem đồ ăn mang vào phòng bếp, bên ngoài một chùm ánh đèn hiện lên, là ánh đèn xe, Lục Tử Cẩn đã về.

Lưu tẩu vội vàng mở cửa, Lục Tử Cẩn gấp gáp chạy vào, vừa định hỏi Lưu tẩu xem Sầm Mặc Tiêu đã ăn chưa, lại nhìn đến bố trí trong phòng, liền sững sờ ngay tại chỗ.

Cũng không giăng đèn kết hoa náo nhiệt như Tiêu Khanh, chỉ là từ cửa vào bắt đầu nhiều hơn một ít hoa tươi, không trương dương cũng không khoa trương.

Trên bàn, đồ ăn được bày biện cực kỳ đẹp mắt, hoa trên bàn ở dưới ánh đèn kiều diễm như cũ.

Đèn sảnh ăn thay đổi, là sao năm cánh rũ xuống, ánh đèn sắc màu ấm áp, gọn gàng xinh đẹp.

Còn có bánh sinh nhật chưa kịp bỏ đi, những điều này đều nhắc nhở Lục Tử Cẩn, đại sảnh được bài trí là để làm gì.

Lưu tẩu thấy Lục Tử Cẩn ngơ ngác đứng ở cửa nhìn đồ bên trong, có chút do dự nói: "Tiểu thư sắp xếp cả ngày, cơm chiều cũng không ăn, vừa rồi đã ngồi ở kia thật lâu, nói là không ăn nữa, vừa mới lên lầu, bảo tôi thu dọn các thứ."

Lục Tử Cẩn cảm thấy yết hầu như bị nghẹn lại, chuyển động mấy lần mới nói nên lời, "Lưu tẩu đừng động, để tôi là được."

Hiện tại trong đầu cô chỉ có thể nghĩ đến Sầm Mặc Tiêu, hoàn toàn không có tâm trạng tự hỏi những thứ khác, các động tác khác đều trở nên chậm rãi.

Ngực tức đến khó chịu, đôi mắt cũng phát sáp. Cô không dám tưởng tượng Sầm Mặc Tiêu tỉ mỉ chuẩn bị  cả ngày lại nhận được cuộc gọi kia của mình, em ấy sẽ có cảm giác gì, khó trách lúc ấy cô phát hiện Sầm Mặc Tiêu có điểm không thích hợp.

Chính là, vì sao A Tiêu không nói cho mình biết? Lục Tử Cẩn nghĩ đến phản ứng của mình lúc ấy, đại khái cũng minh bạch, việc này làm cho cô càng thêm hận mình trì độn.

Trên bàn, thức ăn tinh xảo đẹp mắt, nhưng đã sớm nguội lạnh. Bánh kem được bày lẻ loi ở kia chưa từng bị động qua, tựa như bị người xem nhẹ.

Tưởng tượng đến mình cùng bạn bè mừng sinh nhật, Sầm Mặc Tiêu ngồi một mình ở đây nhìn đồ ăn dần lạnh đi, Lục Tử Cẩn liền khó chịu muốn chết. Cô hoàn toàn không nhớ đến băn khoăn và khó xử của mình khi trước, chỉ muốn gặp Sầm Mặc Tiêu, lập tức muốn nhìn thấy em ấy!

Ném áo khoác xuống, bước chân cô vội vàng mà lên lầu, tới cửa phòng, cô nâng tay lên, hít một hơi thật sâu, sau đó gõ gõ vào cánh cửa.

Không ai đáp lại.

Lục Tử Cẩn có chút lo lắng, đi tắm rồi sao?

Ở lần gõ thứ ba, người trong phòng mới ra mở cửa. Sắc mặt Sầm Mặc Tiêu cũng không tốt, chân mày có chút mệt mỏi. Lục Tử Cẩn nhìn thấy trong lòng càng thêm áy náy khó chịu.

"Sao lại về sớm như vậy? Chơi vui không?" Sầm Mặc Tiêu mỉm cười, tựa như chưa có gì xảy ra.

Lục Tử Cẩn lắc đầu nói: "Không được vui."

Sầm Mặc Tiêu sửng sốt: "Làm sao vậy?"

"Hôm nay là sinh nhật chị, em còn chưa nói sinh nhật vui vẻ với chị."

Sầm Mặc Tiêu trầm mặc, nhìn vào mắt Lục Tử Cẩn, tựa hồ còn đang chinh lăng, tựa hồ còn đang tìm kiếm. Sau đó cô ra vẻ kinh ngạc nói: "Hóa ra hôm nay là sinh nhật chị, em chỉ biết hôm nay là đêm bình an."

"Cho nên em bài trí phòng khách thành như vậy vì muốn cùng chị qua đêm bình an sao?" Lục Tử Cẩn không khỏi cười khổ, hỏi cô.

Sầm Mặc Tiêu tránh khỏi cửa, đi vào phía trong, gật gật đầu làm như thật nói: "Bố trí thật tốt, đáng tiếc chị không hưởng thụ một chút."

Lục Tử Cẩn theo sau, giữ chặt tay cô: "Bánh sinh nhật cũng là chúc mừng đêm Bình An? Sinh nhật ông già Noel sao?"

Sầm Mặc Tiêu không nói, sau đó cúi đầu, hốc mắt đã đỏ lên. Lục Tử Cẩn đau lòng đến trái tim như bị người nắm, thu lại dáng vẻ đùa giỡn, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô: "Xin lỗi."

-----------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Dỗi dỗi bị thương đến tâm

Bạch bạch nóng nảy

Cho nên các ngươi nói chương sau sẽ phát sinh cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro

#bhtt#edit