Chương 11 : Đấu ( Thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau khi biết được Uyển Nhan mang thai, ngoại trừ ngày ấy bước ra từ thư phòng với gương mặt trắng bệch thì bộ dáng của Thẩm Thu Tâm vẫn giống như ngày xưa. Nàng như cũ vui cười đùa giỡn cùng Tất Tình Nhu, chỉ là trong lúc vui đùa còn có khoảng thời gian may vá đủ loại hà bao* (túi đựng tiện hoặc là đựng hương liệu).

Văn Thái công chúa Cố Thanh Trữ ở lại Tướng quân phủ một thời gian ngắn, sau đó bởi vì việc tuyển Phò mà nên đã sớm hồi cung. Nàng lúc gần đi nhàn nhạt nhìn Thẩm Thu Tâm: "Ngươi không nên nghĩ nhiều." Thẩm Thu Tâm cười khanh khách nói: "Nghĩ nhiều cái gì?" Cố Thanh Trữ nhìn nàng hồi lâu, đôi mắt trong vắt không dễ gì đoán được: "Chính ngươi biết." Nói xong nàng liền lên ngựa nghênh ngang mà đi.

Phó Thanh Đường cũng đã đón Uyển Nhan từ biệt viện về phủ Tướng quân, lại tìm một nơi yên tĩnh cho nàng dưỡng thai. Tướng quân sau đó biết được cũng không nói gì cũng không đi nhìn, chỉ là sai người mang qua tặng chút thuốc bổ. Tất Tình Nhu nhớ rõ khi đó, trong thư phòng không có một âm thanh nào. Tướng quân cau mày, liếc mắt nhìn thái độ kiên quyết của Phó Thanh Đường, lại nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Thu Tâm, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "Nàng kia mặc dù thân phận thấp hèn, nhưng tốt xấu gì cũng có cốt nhục của Phó gia. Cho nên Phó gia sẽ chăm sóc chẩn thận. Về phần danh phận, Phó gia không thể có lỗi với Thu Tâm cùng Thẩm gia, việc danh phận nói sau này sẽ bàn lại."

Tất Tình Nhu ở cùng nàng mấy tháng nay, biết tính tình nàng cứng rắn, mặc dù bên ngoài nàng tỏ ra việc Phó gia không liên quan đến mình, thế nhưng trong lòng nàng nhất đinh khổ sở, tràn đầy thương tâm. Tất Tình Nhu có chút lo lắng nàng, song song đó nàng thấy bản thân cũng có chút khó chịu. Thẩm Thu Tâm lưu ý phu quân của nàng ấy, thế sao khi nghĩ đến điều đó lại khiến nàng không thoải mái chứ.

Thẩm Thu Tâm đang may hà bao, thấy tất Tình Như đang sững sờ liền hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Nghe thế, Tất Tình Nhu hồi thần: "Không có việc gì. Ta thấy mấy ngày nay ngươi đều may hà bao, rốt cuộc là đưa cho ai vậy?"

Thẩm Thu Tâm cười cười: "Đương nhiên là đưa cho người vì Phó gia sinh con trai, Uyển Nhan muội muội." Tất Tình Nhu nghe xong có chút nghi hoặc: "Nàng...không phải là đại công tử...cái kia, ngươi ngược lại thật là độ lượng."

Thẩm Thu Tâm nói: "Ta vào cửa Phó gia, là người Phó gia. Hôm nay Uyển Nhan muội muội vỉ Phó gia sinh con trai, chí là việc vui của Phó gia, ta tự nhiên là tận lực." Tất Tình Nhu nghe nàng trong lòng có cảm giác kỳ lạ. Nghĩ lại gương mặt trắng bệch của Thẩm Thu Tâm ngày ấy và hiện tại là hai người hoàn toàn khác nhau. Lại nghe Thẩm Thu Tâm tiếp tục yếu ớt nói: "Con nối dõi của Phó gia không nhiều, Tướng quân lại chỉ có hai nhi tử . Tuy Tướng quân mặt ngoài không nói nhưng trong lòng cũng rất mong có cháu. Sớm muộn gì cũng cho Uyển Nhan một cái danh phận, ta làm tỷ tỷ tự nhiên cũng phải ra dáng Phó gia đại thiếu phu nhân."

Tất Tình Nhu không có nói tiếp , tuy nhiên lại có một loại dự cảm bất hảo.

Qua mấy ngày, Tất Tình Nhu cùng Thẩm Thu Tâm tản bộ, vừa vặn gặp được Uyển Nhan đang phơi nắng trong hoa viên. Tất Tình Nhu xa xa liền thấy tố y nữ tử được nha hoàn đỡ chậm rãi đi tới, đợi đến gần Uyển Nhanh cũng thấy hai người Thẩm Thu Tâm. Hơi sững sốt một chút rồi lập tức hành lễ: "Chắc chắn hai người là Thu Tâm tỷ tỷ cùng Tình Nhu muội muội, Uyên Nhan hữu lễ* (gần giống thỉnh an).

Tất Tình Nhu đang muốn đi đỡ, ai biết Trầm Thu Tâm đã nhanh hơn đỡ nàng dậy: "Hà tất giữ lễ như vậy, muội muội hôm nay mang thai, những ... lễ nghi phiền phức này tất nhiên là miễn."

Uyển Nhan tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, vội hỏi: "Tỷ tỷ không trách tội muội muội?"

Trầm Thu Tâm cười cười: "Đều là người trong nhà, nói chuyện gì trách tội không trách tội. Sau này đừng nhắc lại, không thể để người khác chê cười chúng ta." Lại hỏi tiếp: "Hạ nhân có hầu hạ chu đáo? Mấy ngày nay gió lớn chớ để bản thân bị lạnh."

Nghe xong những lời này, trong lòng Uyển Nhan thập phần cảm động: "Tỷ tỷ tốt với muội muội như vậy, muội muội rất vui mừng, sau này nhất định phải thường xuyên tới làm bạn với tỷ tỷ."

Nụ cười của Thẩm Thu Tâm càng đậm hơn: "Muội muội nghĩ như vậy, cũng là tỷ tỷ ta có phúc khí. Được rồi, trước đó vài ngày, ta khâu một hà bao, Muội muội đang có hài nhi, tỷ tỷ không có gì làm quà, chỉ có một hà bao này cho ngươi an thai. Hy vọng muội muội không ghét bỏ."

Tất Tình Nhu nghe vậy cũng xoay người đem thuốc bổ bản thân chuẩn bị lấy ra đưa cho Uyển Nhan. Uyển Nhan thấy thế liền vui mừng: "Thu Tâm tỷ tỷ cùng Tình Nhu muội muội như vậy chu đáo, Uyển Nhan thực sự là. . ."

"Muội muội, nhận lấy đi, này là của chúng ta một phen tâm ý." Trầm Thu Tâm vừa cười vừa nói.

Uyển Nhan vui vẻ ngửi bên trong hà bao nói: "Ân, tỷ tỷ đưa hà bao thật thơm, Uyển Nhan nhất định mỗi ngày mang ở trên người. Thuốc bổ Tình Nhu muội muội đưa cũng sẽ đúng hạn dùng."

"Ta đây cũng phải thường xuyên tới thăm." Trầm Thu Tâm cười nói.

"Hoan nghênh tỷ tỷ thường xuyên đến tra. Muội muội có chút mệt mỏi, xin phép về trước. Tỷ tỷ cùng muội muội nhớ phải thường đến giải sầu cùng Uyển Nhan, một mình Uyển Nhan thật sự là nhàm chán."

"Đương nhiên rồi." Nghe Thẩm Thu Tâm đáp xong, nhóm người Uyển Nhan liền chậm rãi ly khai. Dự cảm không tốt của Tất Tình Nhu càng ngày càng mãnh liệt bởi vì nàng ở chung với Thẩm Thu Tâm lâu như vậy chưa từng thấy nàng cười qua như vậy.

Nàng tuy cười xán lạn nhưng trong mắt không một chút ý cười, nàng như vậy thật đáng sợ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Ta thực sự rất muốn các nàng nhanh lên một chút cùng một chỗ a~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt