Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Văn Hi cùng Mục Tiểu Mạn ở riêng một tháng,nói chính xác là bị bắt ở riêng một tháng. Bởi vì đại học Tuyết Văn Hi học khai giảng,hơn nữa còn mở  quân huấn dài đến một tháng. Trong lúc Quân huấn là yêu cầu trọ ở trường, Mục Tiểu Mạn đối điều này hung hăng xem thường trường học một chút lãnh khốc vô tình, Tuyết Văn Hi chỉ có thể rời đi trước hảo hảo yêu thương Mục Tiểu Mạn một phen, mới làm Mục Tiểu Mạn oán khí thiếu một ít. Cùng lúc đó, Mục Tiểu Mạn cũng bắt đầu đi làm, đảm nhiệm chủ nhiệm một lớp cao trung. Tuyết Văn Hi giễu cợt Mục Tiểu Mạn nói “Bọn nhỏ cao trung thật thảm, rơi vào tay Diệt Tuyệt sư thái rồi” Mục Tiểu Mạn hung hăng bên xoay người một phen, Tuyết Văn Hi lại dỗ Mục Tiểu Mạn rất lâu.

Mục Tiểu Mạn gần đây cảm thấy chính mình thật không bình thường,dễ dàng bực bội, còn có chút ghê tởm. Nàng cho rằng chính mình chỉ là bởi vì rời xa Tuyết Văn Hi, nghỉ ngơi không tốt lắm, liền không có quá để ý. Thẳng đến ngày đó bị một người học sinh chống đối, cảm thấy đầu choáng váng, té xỉu trong văn phòng. Được đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, mới biết được mình mang thai 2 tháng, nàng mới nhớ tới gần đây mình cùng Tuyết Văn Hi làm “chuyện đó” không uống thuốc. Mục Tiểu Mạn tâm như là bị mật đường phao, ngọt tư tư. Tay nàng vuốt bụng nhỏ, nhẹ nhàng nói “Bảo bảo, ta là mommy a”. Mà lúc này Tuyết Văn Hi vội vàng tiến hành quân huấn hội diễn cùng tân sinh chuẩn bị lễ khai giảng, đối hài tử của mình đã đến hoàn toàn không biết gì cả.

Tuyết Văn Hi vội học quân sự xong là kỳ nghỉ quốc khánh, Tuyết Văn Hi hướng trường học xin học ngoại trú, tuy rằng nói ký túc xá đại học không được  sẽ khuyết thiếu lạc thú, nhưng Tuyết Văn Hi vẫn là càng muốn cùng Mục Tiểu Mạn ở cùng nhau. Tuyết Văn Hi sáng sớm về nhà Mục Tiểu Mạn còn ngủ, Tuyết Văn Hi không có đánh thức nàng, mà là bước chân nhẹ nhàng, để hành lý 1 bên, ngồi ở mép giường, nhìn nhan sắc Mục Tiểu Mạn lúc ngủ. Thời điểm Mục Tiểu Mạn tỉnh lại, Tuyết Văn Hi đang xem thư, nàng nghe thấy Mục Tiểu Mạn tỉnh, buông thư,cho Mục Tiểu Mạn một cái hôn. Hôn dần dần gia tăng, Mục Tiểu Mạn lại đẩy Tuyết Văn Hi ra, tới buồng vệ sinh nôn mửa. Tuyết Văn Hi có chút nghi hoặc, đuổi theo. Mục Tiểu Mạn chính ghé vào trên bồn cầu nôn khan, nhìn qua vất vả cực kỳ. Tuyết Văn Hi tiến lên vỗ vỗ lưng Mục Tiểu Mạn, hỏi “Làm sao vậy? Có phải hay không cảm lạnh? Em mang chị đi bệnh viện.” Mục Tiểu Mạn lại xua xua tay, đem Tuyết Văn Hi kéo đến phòng ngủ, đem Tuyết Văn Hi đè ở trên giường “Chị cho bảo bảo chuẩn bị một tiểu lễ vật” nói, đem ảnh siêu âm đưa cho Tuyết Văn Hi “Đây là cái gì a? Tinh vân đồ? Còn rất đẹp. Chị lấy nó đâu vậy?” Tuyết Văn Hi nhìn nhìn, đặt ở trên giường, ôm lấy Mục Tiểu Mạn. Mục Tiểu Mạn mắt trợn trắng “Em thật sự có thể làm bác sĩ sao? Thô tâm đại ý như vậy” Mục Tiểu Mạn quyết định lại nhắc nhở Tuyết Văn Hi một lần nữa,nàng lôi kéo tay Tuyết Văn Hi, đem nó đặt ở trên bụng nhỏ, Tuyết Văn Hi sờ sờ, không có cảm giác gì, cảm giác tròn trịa hơn một chút. Tuyết Văn Hi lại nhìn nhìn “Tinh vân đồ”, đột nhiên liền ngây ngẩn cả người, trong đầu bắt đầu nổ pháo hoa. Mục Tiểu Mạn nhìn đến vẻ mặt ngốc ngốc của Tuyết Văn Hi, liền cười “Là bảo bảo a,bảo bảo của chúng ta” Tuyết Văn Hi rơi nước mắt, Mục Tiểu Mạn đau lòng lau nước mắt cho nàng “Khóc cái gì, bảo bảo sẽ chê cười em đó” Tuyết Văn Hi chỉ là đem Mục Tiểu Mạn ôm chặt “Em chỉ là có chút kích động.Bây giờ em cũng có một gia đình, cảm ơn chị a, tỷ tỷ”.

Tuyết Văn Hi đem chóp mũi đặt ở trên bụng nhỏ Mục Tiểu Mạn “Xin chào a, tiểu gia hỏa,ta là mama a” Mục Tiểu Mạn nhẹ nhàng chọc chọc cái trán của nàng “Tiểu ngốc tử”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro