Chương 2 - Xin hãy cởi áo ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 - Xin hãy cởi áo ra

Hoá ra mình chỉ là một thị nữ dạy thơ ca cho ái nữ của nàng mà thôi, thì ra, mẫu thân lừa nàng.

Tất nhiên Thượng Quan Uyển Nhi nghe được Võ hậu cùng Thái Bình công chúa mẹ con thân mật nói chuyện với nhau, trong lòng có chút hâm mộ. Đều nói gia đình đế vương là vô tình nhất, Thái Tử Lý Hoằng vừa mới qua đời, cung nhân tương truyền là do Thiên hậu độc hại. Hôm nay nhìn thấy, thật không thể tin.

Trong lòng có vô số phán đoán cùng suy đoán về Võ hậu, không bằng tự bản thân nhìn thấy. Suy cho cùng, lời đồn của cung nhân không thể tin hoàn toàn.

Thiên hậu năm nay bao nhiêu, nhan sắc so với mẫu thân tại Dịch Đình cung còn trẻ hơn. Đến nay mẫu thân cũng chỉ mới đầu 30, thường làm việc nặng, làm cho da của nàng cũng không trắng nõn mịn màng.

Nhớ tới mẫu thân, nhớ tới người trong điện kia, đáy lòng phát sinh hận ý.

"Này, ngươi như thế nào còn chưa đi?" Thái Bình công chúa tức giận thấp giọng quát.

"Nô tỳ phụng ý chỉ Thiên hậu." Thượng Quan Uyển Nhi bộ dạng phục tùng, nàng không thích bị người khác nhìn kĩ như vậy, vừa rồi đối mặt với Thiên hậu đương triều còn không biến sắc. Ánh mắt công chúa dò xét như vậy, nàng không thích, vô cùng không thích.

"A? Thì ra vẫn chỉ là một thị nữ." Thái Bình công chúa tay cầm trường tiên, liếc nhìn xem thường Thượng Quan Uyển Nhi đang quỳ lạy." Đã như vậy, nên an phận thì hơn."

Chờ Thái Bình công chúa đi khỏi cung điện, lúc này Thượng Quan Uyển Nhi mới ngẩng đầu lên.

Thiên hậu chỉ duy nhất sủng ái Thái Bình công chúa, người đời đều biết. Nói đến tính cách cùng tác phong làm việc vô cùng giống Thiên hậu, sự việc sư tử thông là minh chứng rõ ràng nhất.

"Uyển Nhi, Uyển Nhi."

Thượng Quan Uyển Nhi nghe được Thiên hậu gọi tên của mình, vội bước nhanh đi đến.

"Thì ra ngươi còn ở đây." Võ Chiếu mỉm cười nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.

"Thiên hậu chưa cho nô tỳ đi, nô tỳ không dám đi."

"A? Ngươi cứ như vậy nghe lời của ta?"

Thiên hậu bây giờ, xinh đẹp không gì sánh được, giờ phút này giống như cười mà không phải cười, mắt phượng nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, Thượng Quan Uyển Nhi vừa ngẩng đầu lập tức liền dời ánh mắt đi.

"Nô tỳ..."

"Hư..." Võ Chiếu duỗi ngón tay vàng ngọc lên đôi môi đỏ mọng, Thượng Quan Uyển Nhi nhìn đến ngây người..

"Uyển Nhi, ta thích ngươi xưng mình là Uyển Nhi, ở trước mặt ta không cần quy củ nhiều như vậy." Võ Chiếu nhẹ đứng dậy, lướt qua đống tấu chương ngự án, từng bước lại gần.

"Là, nô tỳ... Uyển Nhi nhớ kỹ."

"Thật là ngoan ngoãn, Uyển Nhi chính là rất sợ ta? Ha ha, ta biết rõ ngươi sợ ta."

Chẳng biết từ lúc nào Võ Chiếu đã lại gần Thượng Quan Uyển Nhi, khí thế bức người khiến cho Thượng Quan Uyển Nhi muốn lui cũng không thể lui, bởi vì người trước mặt đã đỡ eo của nàng.

Thượng Quan Uyển Nhi liền cảm thấy eo mình nóng lên, hô hấp cũng dần không ổn định, lại không dám ngẩng đầu đối mặt với dung nhan kinh thế trước mắt .

"Thiên hậu... Uyển Nhi..."

"Uyển Nhi, không phải sợ ta, sau này ngươi là người phải cùng ta vượt qua đêm dài. Cam Lộ điện này về đêm gió rất mạnh, nên mặc nhiều y phục mới tốt. Ngươi, quá gầy."

Tay Võ Chiếu đã thôi trói buộc nàng, Thượng Quan Uyển Nhi thiếu chút nữa té ngã, Võ Chiếu câu dẫn ra một cái cười mị hoặc, giúp bả vai Thượng Quan Uyển Nhi vững vàng để nàng không té ngã.

Trên khuôn mặt Thượng Quan Uyển Nhi xẹt qua một tia khác thường, chính là cùng mẫu thân, cùng Nghĩa Dương, cũng không tiếp xúc thân mật như thế. Huống chi là cùng kẻ thù giết cả họ nhà nàng? !

"Uyển Nhi tạ ơn Thiên hậu quan tâm."

"Ân, sau này ngươi cùng ta ở đây phê duyệt tấu chương. Học quán trong nội cung Dịch Đình cung khi ta còn trẻ đã từng đi qua, sư phó giảng vô cùng tốt. Bây giờ ngươi còn nhỏ, phần lớn chỉ là lý luận suông, cần rèn luyện nhiều hơn." Võ Chiếu ôn nhu nói, cầm lấy một quyển tấu chương, bắt đầu xem kỹ càng.

Đợi đến lúc một chồng tấu chương phê duyệt xong, không biết thời gian đã qua bao lâu, lúc này mới nhớ tới trong điện còn có một Thượng Quan Uyển Nhi. Thấy hai hàng lông mày nàng nhíu chặt, ánh mắt đối diện với ánh mắt của mình liền dời đi, lông mày xinh đẹp cũng giãn ra. Như một tiểu thư vương công quý tộc không biết thế sự, nuôi dưỡng tại khuê phòng, đọc nhiều thi thư, tài hoa hơn người. Vẫn toả ra mùi thơm, mà không biết.

Nếu là thật như vậy, cũng là một việc tốt.

Là một tay ai phá huỷ tất cả? Vốn là cháu gái duy nhất của Trung Thư Thị Lang Tể Tướng Thượng Quan Nghi, vốn là thư hương môn đệ (chỉ người có học), ngàn vạn yêu thương. Giờ đây bị ép vào Dịch Đình cung mười bốn năm, làm nô tỳ.

Mỗi lần trông thấy người một tay huỷ hoại tương lai của nàng, lòng Thượng Quan Uyển Nhi không thể bình tĩnh.

Dường như sớm đã chuẩn bị hết thảy, trong nháy mắt nàng bước vào, liền hối hận không kịp, quay đầu lại đã là hãm sâu trong đó.

"Uyển Nhi nghe Thiên hậu dạy bảo."

"Ân, Uyển Nhi, ngẩng đầu lên, để cho ta hảo hảo nhìn ngươi." Cảm giác bị người khác xem xét không dễ chịu, cảm giác bị Thiên hậu đương triều xem xét lại càng không dễ chịu.

Huống chi là một ngày bị xem xét mấy lần, điều Thượng Quan Uyển Nhi có thể làm được là ngẩng đầu nàng lên, trên khóe miệng giương lên một đường cong như có như không, hình thành một đường tao nhã ấn tượng.

Đúng là Võ Chiếu một mực yêu mến thi thư, vừa nhìn xem liền biết là một người ghi chữ đẹp .

"Uyển Nhi, ngươi cầm bài thơ ngũ ngôn người viết cho ta xem một chút."

Thượng Quan Uyển Nhi theo lời mà làm, chỉ là đang nhìn đến những cây bút lông đầy trên bàn.

"Uyển Nhi, hay dùng bút này viết, ta muốn nhìn chữ Uyển Nhi ." Đầu ngón tay Võ Chiếu chạm vào như có như không, Thượng Quan Uyển Nhi cầm bút lông cố gắng không để rơi xuống.

"Xuân đến tồn tại phát, thu còn chưa chịu thua. Thử hỏi đào đem lý, cùng loạn dục thế nào."

"Thủ thơ ngũ ngôn thật hay, thật sự là Uyển Nhi rất có tài hoa, còn nhỏ tuổi như vậy có thể sáng tác thơ hay như vậy, nếu Bình Nhi có một phần mười tài hoa của Uyển Nhi ta rất hài lòng."

Nếu không phải Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới gặp Võ Chiếu, lại có chút hiểu rõ, nàng tất nhiên biết Thiên hậu chưa từng một ngày đọc thơ của một người đến hai lần.

Võ Chiếu, là thật lòng yêu thích bài thơ này, hay là nàng người này .

"Ta thích nhất thi nhân, đặc biệt nữ thi nhân."

Võ Chiếu thật lòng thật dạ khen ngợi cùng cởi mở vui vẻ một lần làm cho hai mắt Thượng Quan Uyển Nhi mơ hồ, cùng loạn —— dục thế nào!

"Uyển Nhi, hầu hạ ta thay y phục a. Hôm nay vui vẻ, có thể ngủ ngon giấc ."

Thượng Quan Uyển Nhi nhớ trong nội cung lưu truyền Thiên hậu mỗi đêm đều giật mình tỉnh giấc, từ đó trong nội cung không có mèo. Nhắc đến mèo, liền nhớ năm đó con mèo Ba Tư ở trong ngực Tiêu Thục phi không rời, mắt màu xanh da trời tinh thông dường như biết được tất cả ân oán thị phi trong hậu cung. Cuối cùng cũng chịu khổ bị Thiên hậu giết bằng thuốc độc.

"Uyển Nhi, ở trước mặt ta, hình như ngươi bao giờ cũng thích thất thần? Hầu hạ một lão nhân gia như ta đây, có phải cảm thấy ủy khuất ?"

"Thiên hậu không già!" Thượng Quan Uyển Nhi nói thẳng, nói xong chính mình cũng kinh hãi. Mình khi nào thì trở nên như vậy...

Võ Chiếu cười khúc khích: "Uyển Nhi thật đáng yêu, ha ha, còn trẻ về sau nên cười nhiều mới tốt. Đợi đến khi bằng tuổi ta, muốn cười cũng sợ nếp nhăn ."

Thiên hậu một chút cũng không già. Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi lặng lẽ thì thầm, buổi tối mới tới nơi này liền nghe thấy được nàng cởi mở cười lên tục, tiếng cười như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi chưa từng nghe qua, sợ là cả đời cũng học không được, cho nên trong lòng càng yêu thích.

"Uyển Nhi, còn không thay ta cởi áo nới dây lưng, hầu hạ ta, chính là ủy khuất ngươi?" Võ Chiếu nhắc nhở Thượng Quan Uyển Nhi, dường như tiểu cô nương này rất thích thất thần.

Cũng không thể đem nàng dọa chạy, cho nên mới làm ra rất nhiều chuyện như hôm nay a.

"Uyển Nhi, không ủy khuất."

Mặt Thượng Quan Uyển Nhi ửng đỏ nhìn thấy mắt Võ Chiếu như một cái đầm thu thủy, vội vàng lẩn tránh, xinh đẹp bức người, nàng không hưởng thụ nổi. Thượng Quan Uyển Nhi cúi đầu cởi ngoại bào Võ Chiếu, cởi ra quần áo giữa, cuối cùng chỉ còn lại có áo lót bên trong.

Võ Chiếu bắt lấy tay Thượng Quan Uyển Nhi đang muốn cởi bỏ cái yếm trên người nàng, đứa nhỏ này có thể thật sự không hiểu được như thế nào hầu hạ người. Hôm nay nàng không để cho cung nữ hầu hạ, cũng không ai làm ấm giường cho nàng. Chắc hẳn Uyển Nhi càng không biết được những chuyện này, Võ Chiếu sủng ái cười.

"Uyển Nhi đúng là muốn đem y phục của ta toàn bộ cỡi ra hết, tuổi già thân thể đầy nếp nhăn không so được với người trẻ như ngươi châu tròn ngọc sáng, trơn mềm mềm mại."

Thượng Quan Uyển Nhi lúc này mới ý thức mình lại bất tri bất giác cởi ra nhiều tầng y phục, bề bộn cầm y phục đặt ở mép giường, phủ thêm áo choàng cho Võ Chiếu.

Đầu ngón tay hơi chạm lấy da thịt trắng nõn trơn mềm, chỗ tay che mềm mại đứng thẳng, có một phần nếp nhăn theo như lời Thiên hậu. Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy vào Cam Lộ điện nàng trở nên không giống mình trước kia . Mặt giờ phút này ngày càng nóng lên, tay chạm qua một chút quả nhiên có cảm giác như bị phỏng, sợ là đã hồng thấu.

Thượng Quan Uyển Nhi mờ ám tất nhiên không thể qua được mắt Võ Chiếu, tần thái như tiểu nữ nhi đã cách nàng rất xa. Là mười năm trước, hay là hai mươi năm trước , thời gian đối với nàng mà nói là chuyện không thể nói trước được.

Nàng càng ngày càng có nhiều con cháu, biết chính mình thật sự già rồi . Cũng không thể không than thở, hồng nhan dịch lão.

"Ngươi cũng đi nghỉ ngơi a, ta chuẩn bị cho ngươi căn phòng thoải mái ."

Võ Chiếu đuổi Thượng Quan Uyển Nhi đi, đi vào ổ chăn lạnh, nếu bị người khác biết đường đường là Thiên hậu vậy mà ổ chăn cuối thu chỉ ấm không nóng. Sợ là sẽ bị chê cười, Thượng Quan Uyển Nhi cũng sẽ nhịn không được cười nàng a. Võ Chiếu bất đắc dĩ giơ lên khóe môi, thật không hiểu là vì sao. Tối nay sẽ vì lạnh mà thức giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro