Chương 18: Sòng bạc phong vân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nằm tại nơi náo nhiệt nhất ở trung tâm hoàng thành, một toà lầu các năm tầng phi thường kì ba nằm độc lập, này đó chính là 'Sòng bạc thế kỉ' nổi tiếng.

Cùng các đổ phường khác bất đồng, 'Sòng bạc thế kỷ' đại môn rộng mở, cũng không có treo lên rèm cửa tối đen như mực, thập phần sáng ngời. Trước đại môn không có tục khí đả thủ* mà được thay thế bằng hai tiểu thư mỹ mạo trẻ tuổi, dùng nụ cười xinh đẹp nhất tiếp đón khách nhân, không trông mặt mà bắt hình dong.

* Người có thể đánh nhau, côn đồ.

Ngẩng đầu nhìn phía trên lầu các, sẽ phát hiện lầu các này sở dĩ kì ba, là vì cùng các công trình khác bất đồng, lầu hai của 'Sòng bạc thế kỷ' bên ngoài tạo hình phi thường giống một vòng mạt chược, ống, điều tử, vạn tử, phát tài cái gì cũng có, tổng thể lại cư nhiên là một bộ thiên hồ bài, khiến người khiếp sợ; lầu ba thì lại giống một bộ phó bài, đại biểu mỗi bài thượng lại trồng một hoa sắc thật lớn, trưng bày bức hoạ của mỹ nữ hoặc là mỹ nam tử động lòng người, trong đó hồng đào cùng phương phiến là bức hoạ mỹ nữ, hắc đào cùng hoa mai là bức hoạ mỹ nam, thật sự là văn sở vị văn a, từ xa vẫn có thể thấy. Từng người đi qua cửa sòng bạc, bất luận là nam nữ già trẻ đều bị hấp dẫn.

Lầu bốn cùng lầu năm thật ra không có địa phương nào khác thường, nhưng rất ít người có thể đi vào nơi này, không biết tình huống bên trong như thế nào, vì thế trở thành địa phương thần bí nhất trong 'Sòng bạc thế kỷ".

Cách Ca ở trong sự hoan nghênh của những tiểu thư xinh đẹp trẻ tuổi, nghênh ngang tiêu sái tiến vào sòng bạc, cảnh tượng bên trong cùng bên ngoài thật sự là khác biệt một trời một vực.

Lầu một của sòng bạc là dành cho dân chúng bình thường, bọn họ vây quanh phía trước các chiếu bạc khác nhau lớn tiếng ồn ào, người thắng tiền la đã to, người thua cư nhiên thanh âm so với thắng càng to hơn.

Thanh âm ầm ĩ nhốn nháo không ngừng, làm cho người ta đau đầu nghĩ muốn rời đi, nhưng ít nhất nơi này vẫn may mắn không có sương khói lượn lờ như các đổ phường khác, không cần phải chịu mùi thuốc độc hại.

Nhìn chung quanh, phía trước có một cái chiếu bạc thật lớn được dân cờ bạc vây đầy, Cách Ca liền dùng hết khí lực ăn nãi chen vào.

Chiếu bạc phân chia thành bảy khu vực, có bảy cái tiểu thư phụ trách các khu vực khác nhau, phía sau từng khu vực đều dựng một tấm biển, trên đó viết tên của các hoàng tử, còn viết thông tin về hoàng tử đó. Phía sau chiếu bạc là một tấm bảng thật lớn, ghi loại cá cược của mỗi hoàng tử, cùng với xác suất thú thành công Tam công chúa, tùy ý thay đổi, dân chúng có thể tự do lựa chọn đặt cược vào hoàng tử nào.

Cách Ca thấy chiếu bạc của Thái tử cùng Lục hoàng tử tiền chất như núi, liền ngay cả người tập trung trước bàn của Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử cũng không ít, hơn nữa số tiền đặt cược lại cực kì lớn. Đám người này thực sự điên cuồng hết rồi.

Đảo mắt nhìn đến chiếu bạc của mình, cư nhiên một người cũng không có, thông tin ghi "nhị", ăn lời tới một ăn mười nhưng chỉ có hai người mua, nói không chừa là một người đặt hai lượng bạc, tan nát cõi lòng. Đây là vị nhân huynh nào xem trúng ta a, nếu ngươi là mỹ nữ ta nhất định lấy thân báo đáp.

Tiểu Thanh phụ trách chiếu bạc của Thất hoàng tử tâm tình thực không tốt, sáu vị tỷ tỷ sinh ý dồi dào, duy một mình mình mấy ngày nay chỉ có hai nữ tử lại đây đặt cược. Xem ăn mặc của các nàng hẳn là rất có tiền, một vị trong đó bên người còn có hai tiểu nha hoàn đi theo hầu nhưng cư nhiên chỉ đặt một lượng bạc, không thể không nói kẻ có tiền đều rất keo kiệt.

Làm công việc của các nàng, ngoại trừ tiền lương mỗi tháng xem như không tệ còn phải dựa vào cái gọi là "hoa hồng", chiếu bạc của ai sinh ý tốt, khách nhân nhiều, tiền hoa hồng của người đó càng nhiều. Mắt thấy sáu vị tỷ tỷ tiền hoa hồng đếm không xuể, duy một mình mình cô linh đứng nhìn hết thảy, trong lòng Tiểu Thanh đã bảy trăm hai mươi ba lần nguyền rủa cái Thất hoàng tử chưa bao giờ thấy mặt kia.

Tiểu Thanh nhìn vẻ ngoài của thiếu niên trước mặt liền biết người này nhất định là thiếu gia hào môn, trong lòng kích động, rốt cuộc có sinh ý đến đây, nhất định phải lừa đối phương đặt cược, không đúng, phải là thuyết phục đối phương nhìn thấy được tiềm lực của Thất hoàng tử (theo như lời đại tỷ nói).

"Công tử đặt Thất hoàng tử đi, là một ăn mười, chỉ cần dùng một lượng bạc là có thể thắng mười lượng bạc a, cơ hội có hạn, không thể bỏ qua." Tiểu Thanh cố lừa gạt thiếu niên trước mặt, thậm chí không tiếc sử dụng sắc đẹp, phao mị nhãn cái gì đều dùng tới, đáng tiếc cái tên đối diện kia cư nhiên bất vi sở động, một chút phản ứng cũng không có, tựa như một đầu gỗ đần độn.

Thật lâu sau, đần độn thiếu niên rốt cuộc có phản ứng, nâng tay lên chỉ vào tấm biển trên chiếu bạc: "Nói, vì sao đặt Thất hoàng tử thắng chỉ có hai lượng bạc đâu?"

Vô nghĩa, không thấy trên bảng lớn kia viết xác suất thành công của việc Thất hoàng tử thú Tam công chúa là bằng không sao? Là cái người bình thường ai sẽ đi đặt Thất hoàng tử.

Đương nhiên Tiểu Thanh trong lòng nghĩ là như vậy, nhưng ở ngoài tươi cười đầy mặt như trước đối với Cách Ca nói: "Đó là bọn họ không hiểu, ngươi nghĩ a, Tam công chúa là xấu nữ có tiếng, Thái tử điện hạ cùng Lục hoàng tử như thế nào có thể thú một cái xấu nữ làm vợ, Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử liền càng thêm không có khả năng, Nhị hoàng tử ở biên quan đến nay chưa về, Tam hoàng tử yêu thích lại có tiếng, mấy người bọn họ không có khả năng sẽ thú. Còn lại cũng chỉ có Thất hoàng tử, nghe nói Thất hoàng tử cũng xấu vô cùng, xấu nam thú xấu nữ, trời đất tác hợp, trừ bỏ Thất hoàng tử còn có ai có thể thú Tam công chúa. Nghe ta, đặt Thất hoàng tử nhất định sẽ thắng."

Bên cạnh vài người chuẩn bị đặt Lục hoàng tử thắng nghe xong lời này có điểm rục rịch, cẩn thận suy nghĩ hình như cũng có điểm đạo lý.

Cách Ca nghe một đầu hắc tuyến, hoá ra ta mệnh là trời định thú xấu nữ a.

Lúc này có một trung niên nam nhân ở trên bảng lớn vẽ vài nét bút, Thất hoàng tử cá cược bay lên đến một ăn năm mươi.

Tiểu Thanh nhân cơ hội nhanh lẹ tiếp tục lừa gạt nói: "Thấy không, một ăn năm mươi a, chỉ cần dùng một lượng bạc là có thể lấy được năm mươi lượng, dùng mười lượng bạc có thể lấy được năm trăm lượng a! Ngài còn do dự cái gì? Nhanh nhanh đặt đi!"

Mọi người chung quanh bị Tiểu Thanh từng chút từng chút dụ dỗ, đều có điểm ý động, vội vàng chen lại đây, chuẩn bị mua Thất hoàng tử thắng.

Cách Ca thấy nhiều người như vậy chuẩn bị mua mình thắng, trong lòng mừng rỡ, rốt cuộc có người ủng hộ ta, cảm động...

"Đừng nghe nàng nói bậy, ta nghe nói quyền lựa chọn lần này ở Tam công chúa bên kia, Tam công chúa coi trọng vị hoàng tử nào, hoàng tử ấy sẽ thú nàng. Nếu ta là Tam công chúa nhất định sẽ chọn tao nhã Thái tử điện hạ hoặc là phong lưu phóng khoáng Lục hoàng tử, như thế nào có thể chọn Thất hoàng tử dung mạo tựa như ma quỷ kia, trừ phi đầu óc hỏng rồi." Trong đám người không biết ai cao giọng hô một câu.

Lời vừa ra, những người vừa rồi có điểm ý động liền rời đi, chỉ có một vị đại hán không đi, vạn phần rối rắm, một ăn năm mươi làm cho hắn động tâm. Rối rắm nửa ngày, lưu luyến không rời từ trong lòng lấy ra một văn tiền hướng chiếu bạc áp xuống.

Tiểu Thanh thấy thế đầu tiên là mừng rỡ, đợi thấy rõ là một văn tiền, vội vàng nói: "Ngượng ngùng, vị khách quan này, chúng ta nơi này thấp nhất phải đặt một lượng bạc."

Đại hán sau khi nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, không nói hai lời xoay người đi hướng chiếu bạc của Lục hoàng tử, từ trong lòng lấy ra mười lượng bạc hô to: "Đặt Lục hoàng tử, mười lượng!"

Tiểu Thanh cùng Cách Ca trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Cách Ca nghe thấy thanh âm tan nát cõi lòng của mình, răng rắc... răng rắc... trái tim vỡ vụn tan tành.

Hảo, các ngươi không đặt, ta chính mình đặt.

Cách Ca rất nhanh từ trong lòng lấy ra hai lượng bạc đặt trên chiếu bạc, thấy hai lượng bạc bị Tiểu Thanh tâm hoa nộ phóng thu đi, Cách Ca tâm lại nát.

Đây chính là hai lượng bạc a, là tứ ca cùng ngũ ca cho, khoản tiền riêng lớn nhất từ nhỏ đến lớn của nàng chỉ như vậy liền không có, vạn phần đau lòng.

Tay phải không chịu khống chế run run hướng chiếu bạc, hảo tưởng cầm lại đến, tiền của ta... nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng. Không dám nhìn hai lượng bạc kia, xoay người vội vàng rời sòng bạc, nàng sợ nội tâm khống chế không được muốn lấy lại tiền.

Ngoài cửa sòng bạc, Cách Ca thương tâm không thôi cùng Thanh Vũ cao hứng phấn chấn lướt qua nhau, hai người ai cũng không phát hiện ra đối phương.

Thanh Vũ ở trong cung nghe thấy các thái giám cung nữ đều nghị luận chuyện này, nhất thời hứng thú nổi lên, không biết từ nơi nào lấy được một bộ trang phục thái giám, vui vẻ chạy ra cung. Lần trước đi thanh lâu đã bị phụ hoàng cùng mẫu phi mắng thực thảm, lần này sẽ không bị phát hiện đi.

Trong sòng bạc, một cái tiểu thái giám ra sức chen vào trong đám người, len lỏi đến trước chiếu bạc.

Thanh Vũ nhìn trên chiếu bạc trước mặt ngân lượng chồng chất như núi, sợ ngây người, xem ra không ít người xem trọng lục ca. Không khỏi cảm thán, từ trong lòng lấy ra ngân phiếu một trăm lượng áp xuống, tuyệt đối ủng hộ ca ca nhà mình.

Tiểu cô nương phụ trách chiếu bạc của Lục hoàng tử mừng rỡ, tươi cười đầy mặt đem ngân phiếu thu vào, xem ra hôm nay tiền hoa hồng của nàng lại không ít.

Bị dân chúng ở phía sau chen lấn xô đẩy, Thanh Vũ bị ủi đến một bên, vừa vặn bị đẩy đến bên cạnh chiếu bạc của Thất hoàng tử. So với sự náo nhiệt trước chiếu bạc của các hoàng tử khác, Thất hoàng tử bên này rõ ràng chính là ngoại tộc.

Thanh Vũ nhìn Tiểu Thanh chán nản, chiếu bạc trống không một vật cùng với tấm biển ghi "tứ", không biết nên nói cái gì, quay đầu lại nhìn chiếu bạc náo nhiệt của các hoàng tử khác.

Lẳng lặng nhìn tấm biển cô linh viết "Thất hoàng tử", nhìn cái bàn trống không kia, Thanh Vũ như thấy được rất nhiều năm trước.

Nhiều năm trước, trong hoàng cung có cái tiểu hài tử cô độc, luôn lén lút tránh ở sau cây cột hâm mộ nhìn các hoàng tử cùng nhau ngoạn nháo, xem bọn hắn đùa giỡn, xem bọn hắn vui cười.

Thanh Vũ mỗi lần nhìn đến "hắn", đối phương luôn một mình ghé vào bên tảng đá, ngây người nhìn cá bơi trong nước; nếu không chính là cầm nhánh cây, loay hoay cùng hoa cỏ côn trùng chơi đùa; có đôi khi sẽ cùng tiểu cẩu của Chân quý phi ngoạn, ném giày trong tay làm cho tiểu cẩu tha về, nếu không thì dùng dây thừng treo một cái đùi gà trêu đùa nó, làm cho tiểu cẩu thèm thuồng sủa to, lại ở trong sự tức giận của Chân quý phi vụng trộm trốn đi; càng nhiều lúc, một mình trèo lên toà tiểu sơn cao nhất trong hoàng cung, mặt đầy ao ước nhìn về phía ngoài cung.

Sau lại ở trong nửa dụ dỗ nửa lừa gạt, Thanh Vũ thành công làm đối phương thành tiểu người hầu của mình, hai người cùng nhau nghĩ trò náo loạn hậu cung.

Chính là không biết vì cái gì, tuy rằng luôn cùng nhau ngoạn nháo vui vẻ, nhưng Thanh Vũ tổng cảm thấy "hắn" giống như không thuộc về thế giới này, cùng thế giới này không hoà hợp, phía sau tươi cười sáng lạn là một khoả tâm cô đơn, Thanh Vũ chưa bao giờ tiến vào được trong lòng đối phương. Mãi đến sau này, Tô tỷ tỷ xuất hiện.

Cách Ca trước kia tựa như tấm biển cô linh ghi "Thất hoàng tử" này, luôn một mình, cô độc...

Suy nghĩ trở về hiện tại, Thanh Vũ tuy rằng thực không muốn Cách Ca thú cái Bắc Tần Tam công chúa kia, nhưng nhìn chiếu bạc trống rỗng, không ai ủng hộ Cách Ca, trong lòng nàng ê ẩm.

Tinh bì lực tẫn chen đến trước mặt tiểu cô nương vừa rồi, hy vọng lấy lại ngân phiếu một trăm lượng kia, đổi đặt cho tiểu thất. Kết quả đối phương nói đã đặt miễn rút, không thể trả lại, nàng đành ở trong ánh mắt kì quái của mọi người xấu hổ lùi lại.

Thanh Vũ sờ lần toàn thân, trừ bỏ đụng phải một khối ngọc bội cũng không có tìm được cái gì. Cuối cùng đem khối ngọc bội đổi thành ngân lượng đặt tiểu thất thắng, Thanh Vũ xoay người rời đi sòng bạc.

Ngoài sòng bạc, Thanh Vũ cúi đầu bước đi cùng một vị tuyệt sắc công tử lướt qua nhau.

Tuyệt sắc công tử cầm quạt trên tay, bên người đi theo một gia đinh thanh tú, nhìn kỹ, hai người chính là Mộ Dung Tiểu Tam cùng gia đinh mà nhóm Cách Ca gặp phải ở thanh lâu đêm đó.

"Công chúa ngươi xem, sòng bạc của Nam Tấn cùng chúng ta nơi đó cũng không giống nhau, so với Bắc Tần to lớn hơn nhiều." Gia đinh thanh tú đánh giá chung quanh 'Sòng bạc thế kỷ', kinh hô.

"Đúng vậy, bên kia có rất nhiều người, đi qua nhìn xem." Tuyệt sắc công tử nhìn vài lần, phát hiện phía trước chật ních người liền mang theo gia đinh đi qua xem náo nhiệt.

Nhìn một lát, chủ tớ hai người liền hiểu được hết thảy.

"Công chúa, người Nam Tấn thực sự rất đáng giận, thế nhưng đem ngươi ra đánh bạc, đáng chết." Gia đinh thanh tú tức giận nói.

Tuyệt sắc công tử giống như không có nghe thấy, không biết từ nơi nào lấy ra một thỏi bạc, cao hứng nói: "Không biết là ai nghĩ ra chủ ý này, có ý tứ, ta cũng phải đi ngoạn."

Tuyệt sắc công tử nhìn chiếu bạc của các hoàng tử, cuối cùng đi đến trước chiếu bạc của Thất hoàng tử, buông bạc.

Tiểu Thanh nhìn đĩnh bạc trắng bóng trên bàn kia, trong lòng rơi lệ tràn đầy, rốt cuộc có đại hộ khách.

Bên cạnh một nam tử vừa đặt Lục hoàng tử thắng thấy thế liền nói: "Vị công tử này, nghe ta khuyên một câu, đặt Thất hoàng tử tuyệt đối thất bại, còn không bằng đặt các hoàng tử khác, uổng phí thỏi bạc kia."

"Thế thì đành vậy." Tuyệt sắc công tử cười nói, khoé miệng gợi lên một chút ý vị sâu xa cười.

Thất hoàng tử phủ.

Cách Ca chán nản ghé vào trên bàn đá trong phủ, sự tình hôm nay đả kích thật sâu khoả tâm yếu ớt của nàng.

Xa xa, Tình Nhi đang phân phó hạ nhân làm việc, thấy Cách Ca một mình ghé vào trên bàn đá, liền cho hạ nhân đi trước, thả nhẹ bước chân tiến đến.

"Điện hạ hôm nay như thế nào uể oải như vậy, có phải bị cái kia kêu 'dì cả' thân thích đến thăm không?" Tình Nhi ngồi ở bên người Cách Ca, nhìn Cách Ca ôn nhu nói.

Cách Ca nhìn nàng một cái, hữu khí vô lực nói: "Nào có, chỉ là có điểm không vui mà thôi."

"Có cái gì không vui, có thể nói cho ta biết không?" Tình Nhi cười nói.

Nhìn tươi cười trên mặt Tình tỷ tỷ, trong lòng Cách Ca hết thảy không vui đều tan thành mây khói, một phen ôm Tình Nhi, ghé vào trên thân thể của nàng cười nói: "Vẫn là Tình tỷ tỷ tốt, bọn hạ nhân cư nhiên không đặt ta thắng, thật không nghĩa khí, uổng công ta bình thường đối các nàng tốt như vậy, tức chết ta!"

Tình Nhi nhìn Cách Ca ghé vào trên người mình, ý cười trên mặt càng tăng lên, vuốt tóc Cách Ca an ủi nói: "Không sao, ta đặt ngươi thắng."

"Thật sao?" Cách Ca ngẩng đầu khiếp sợ nhìn Tình tỷ tỷ.

Tình Nhi gật gật đầu, nhìn Cách Ca đang cao hứng phấn khích nói: "Nhưng mà chỉ có một lượng, ta nghĩ, điện hạ nếu thú không đến Tam công chúa, như vậy chính là tổn thất một lượng bạc mà thôi, đối với cuộc sống của chúng ta không ảnh hưởng. Vạn nhất điện hạ thắng, như vậy tiền ta thắng được liền dùng làm lộ phí rời nhà trốn đi, vậy cũng không tồi."

Cách Ca nhìn Tình tỷ tỷ cười trộm, không biết nên nói cái gì.

"Đúng rồi, hôm nay trong cung có truyền lời, điện hạ ngày mai cần phải đi công quán, hình như là Tam công chúa muốn đích thân tuyển phu." Tình tỷ tỷ đình chỉ cười, nghiêm túc nói.

"Ai u, bụng đau quá a, xem ra ngày mai đi không được!" Cách Ca đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt thống khổ nói.

Tình tỷ tỷ làm như không nhìn trang mô tác dạng của Cách Ca, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nghe nói, hoàng tử nào không đi thì sẽ phải thú Tam công chúa."

Cách Ca sau khi nghe xong nhất thời ngây người, ho khan một tiếng đứng lên, liếc mắt nhìn Tình tỷ tỷ một cái, lớn tiếng nói: "Lục Trúc, thu thập đồ vật, ngày mai xuất phát." Nói xong liền hướng phía hậu viện đi đến.

Xa xa Lục Trúc bưng một chén thuốc đi tới, mạc danh kỳ diệu nhìn bóng dáng điện hạ đi xa.

----****----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro