Chương 95: Tôi cùng mọi người trở về...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc trò chuyện giữa Khổng Hi Nhan và Quan Hiểu Dĩnh cũng không tính là vui vẻ, Quan Hiểu Dĩnh vẫn cố thuyết phục cô đi Hâm Huy, nhưng cô cự tuyệt, cũng nói mình ở lại Cảnh Yên không chỉ vì hợp đồng, còn nguyên nhân khác của riêng cô.

Quan Hiểu Dĩnh rũ mắt xuống, một lát sau nói:

"Hi Nhan, cậu không liên lạc với mình nguyên nhân là vì Tiểu Phàm sao?"

Ánh mắt Khổng Hi Nhan dần dần lạnh lẽo, sắc mặt như thường:

"Không phải, không liên quan gì đến chuyện trước kia."

Quan Hiểu Dĩnh thản nhiên gật đầu:

"Vậy thì tốt quá, chuyện của Tiểu Phàm chỉ là ngoài ý muốn, ai cũng không có cách nào dự đoán được, mình không muốn cả đời cậu cứ để chuyện này trong lòng, càng không hy vọng bởi vì chuyện này, để cho chúng ta ngay cả bạn bè cũng không làm được."

Khổng Hi Nhan ngước mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh, ánh chiều ta chiếu lên sườn mặt của người phụ nữ kia, quá chói mắt, làm cho cô nhìn không rõ biểu tình của người đó.

Một lúc sau Quan Hiểu Dĩnh lại tiếp tục nói:

"Cậu có biết vì sao mình luôn muốn cậu vào Hâm Huy không?"

"Lời của Tiểu Phàm trước khi ra đi, cậu còn nhớ rõ không?"

"Em ấy nói: hi vọng chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau."

"Nhưng ba năm rồi, cậu chưa từng đến tìm mình."

Khóe môi Quan Hiểu Dĩnh khẽ giương lên, không xem là nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ lại cô đơn.

Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn Quan Hiểu Dĩnh, nửa ngày sau mới lên tiếng:

"Lời của Tiểu Phàm mình chưa bao giờ quên."

Vẻ mặt của Quan Hiểu Dĩnh cũng không thay đổi, quay đầu nhìn Khổng Hi Nhan, thở phào:

"Những chuyện đó cậu cũng không cần lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng."

Khổng Hi Nhan không bình luận.

Đáy mắt Quan Hiểu Dĩnh lóe lên tia khác lạ, hai tay buông xuống bên eo nắm thành quyền, gió lạnh thổi qua, làm cho âm thanh kia cũng mang theo hơi lạnh, mở miệng nói:

"Được rồi, mình đi trước, cậu cũng đừng đứng ở bên ngoài hóng gió, cơ thể còn chưa khỏe, đừng để bị lạnh."

Khổng Hi Nhan yếu ớt gật đầu:

"Ừ, mình biết rồi."

Quan Hiểu Dĩnh cụp mắt:

"Hi Nhan, cậu không muốn đến Hâm Huy mình có thể hiểu được, nhưng mình cũng hy vọng cậu cho mình một cơ hội để chăm sóc cậu. "

"Xem như -- là để mình làm theo di nguyện của Tiểu Phàm."

Đồng tử Khổng Hi Nhan co rút lại, cơ thể bị gió thổi lắc lư, cô cắn đứng thẳng đứng, sắc mặt rối rắm nói:

"Hiểu Dĩnh..."

Quan Hiểu Dĩnh ngắt lời cô:

"Được rồi, đừng nói lời từ chối mình nữa, nghĩ thông suốt thì gọi điện thoại cho mình. "

"Bất cứ lúc nào mình cũng chờ cậu đến."

Cô nói xong bước tới hai bước ôm lấy Khổng Hi Nhan, sau đó cười cười xoay người nói lời tạm biệt với Khổng Hi Nhan.

Khổng Hi Nhan nhìn bóng lưng người kia ngày càng đi xa, ngón tay nắm chặt góc đồng phục bệnh nhân, nhắm mắt lại, nửa ngày mới mở ra.

Lúc Trì Vãn Chiếu tìm được Khổng Hi Nhan, cô nhìn thấy người kia đang ngồi một mình trong đình, bốn phía gió lùa, thổi mấy sợi tóc dưới nón người kia bay bay, vạt áo cũng phát ra âm thanh yếu ớt, cô đi đến dán sát lưng Khổng Hi Nhan hỏi:

"Em sao vậy?"

Khổng Hi Nhan còn đang chìm trong suy nghĩ, bị Trì Vãn Chiếu cắt đứt có chút mờ mịt, sau đó cô chớp chớp mắt:

"Chị trở về rồi."

"Đúng rồi, Trì Huyên..."

Trì Vãn Chiếu chỉ về phía bệnh viện:

"Chị bảo con bé trở về rồi."

Khổng Hi Nhan gật đầu:

"Xin lỗi, em không có ở cùng em ấy."

Trì Vãn Chiếu sát đến ngồi xuống bên cạnh Khổng Hi Nhan, ôm lấy bả vai Khổng Hi Nhan, ôm cô vào lòng, chậm rãi nói:

"Tiểu Huyên nói em vừa mới gặp bạn cũ."

Khổng Hi Nhan nắm lấy bàn tay Trì Vãn Chiếu, dùng đầu ngón tay chống lên lòng bàn tay Trì Vãn Chiếu chậm rãi ma sát, yếu ớt nói:

"Ừm."

Rất rõ ràng.

Cô ấy không muốn nói về chủ đề này.

Trì Vãn Chiếu nắm lấy tay Khổng Hi Nhan đưa đến bên môi hôn lên.

Khổng Hi Nhan muốn rút tay về lại bị người kia dùng sức giữ lại, đầu ngón tay ấm áp.

Cô nhìn hành động Trì Vãn Chiếu nói:

"Em có thể hỏi chị một câu không?"

Trì Vãn Chiếu gật đầu:

"Chuyện gì."

Khổng Hi Nhan:

"Nếu sự thật chị luôn tìm kiếm sẽ khiến chị thương tích đầy mình, chị sẽ tiếp tục?"

Trì Vãn Chiếu nhíu mày, quay đầu nhìn thật sâu vào mắt Khổng Hi Nhan:

"Sẽ."

"Đối với chị mà nói, biết được sự thật là một loại giải thoát."

Khổng Hi Nhan rũ mắt xuống.

Đúng vậy.

Biết được sự thật là một loại giải thoát.

Cô thở dài, Trì Vãn Chiếu nhìn cô:

"Sao vậy?"

Khổng Hi Nhan mím môi lắc đầu:

"Đi thôi, em hơi mệt mỏi, muốn trở về nghỉ ngơi"

Trì Vãn Chiếu đỡ cô đứng dậy.

Sau khi đến phòng bệnh, Khổng Hi Nhan lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đồng Duyệt.

- Đồng tỷ, chuyện lần trước nhờ chị điều tra, có kết quả chưa?

Điện thoại ong ong vang lên.

Tim Khổng Hi Nhan đập nhanh hơn, thậm chí cô có chút không dám nhìn về phía điện thoại.

Mãi cho đến khi nằm lên giường bệnh, cô mới lấy điện thoại ra nhìn.

Đồng Duyệt trả lời.

-Chưa có, chậm nhất hai ngày nữa sẽ có tin tức.

Khổng Hi Nhan cởi màn hình điện thoại di động ra, thở ra một hơi.

Cô cởi áo khoác ra nằm trên giường, không bao lâu liền ngủ say, Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh liếc nhìn điện thoại của Khổng Hi Nhan, đầu ngón tay chạm lên gương mặt kia thì co lại, trong phòng bệnh có tiếng hít thở khe khẽ, rất nhanh trên giường bệnh có thêm một người.

Trì Vãn Chiếu kéo Khổng Hi Nhan vào trong lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu người kia, đôi mắt lóe sáng.

Tiếng hít thở khe khẽ của Khổng Hi Nhan truyền đến, lòng Trì Vãn Chiếu trở nên ấm áp, cô thả lỏng người, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Bên ngoài phòng bệnh, trên tay y tá bưng băng gạc thuốc cần đổi, cô gõ cửa, không phản ứng, trong phòng bệnh tựa như không có ai, y tá nhíu mày mở cửa phòng nhìn thấy hai người nghỉ ngơi trên giường bệnh, cô lại lặng lẽ lui ra ngoài.

Ngoài cửa sổ gió lạnh gào thét, bước trong đó, gió lạnh đập vào mặt lạnh đến da đầu tê dại.

Trên đường, người qua lại bước chân vội vã, hai tay nắm chặt cổ áo bông, sợ gió lạnh chui vào, đầu cúi thấp.

Có khi có đôi tình nhân trẻ ôm lấy nhau vội vã bước đi.

Mùa đông.

Là mua thật thích hợp sưởi ấm lẫn nhau.

.......

Khổng Hi Nhan ngủ đến chạng vạng thì bị y tá đánh thức, muốn thay thuốc cho cô, ánh mắt cô quét một vòng khắp phòng, không nhìn thấy bóng dáng của Trì Vãn Chiếu, cô nhíu mày....

Y tá thuần thục thay băng gạc cho cô vừa quan sát nét mặt của cô:

"Xin lỗi cô Khổng, tôi vừa làm cô đau?"

Khổng Hi Nhan ngước mắt lên bật cười:

"Không có, cám ơn."

Lúc này y tá mới thở ra, gật đầu mang khay đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh yên tĩnh lại, Khổng Hi Nhan cầm điện thoại muốn gọi điện cho Trì Vãn Chiếu, cắn môi đặt điện thoại vào trong ngăn tủ, cô xuống giường đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Ngoài cửa sổ chỉ có gió lạnh cộng thêm lá rụng, đừng nói bóng người, cho dù là bóng quỷ cũng không thấy gì.

Khổng Hi Nhan Nhan bĩu môi, cụp mắt xuống.

Ngay khi cô không nhịn được đi đến lấy điện thoại thì mới tỉnh ngộ.

Từ khi nào, cô đã quen với việc chỉ liếc mắt một cái liền muốn nhìn thấy Trì Vãn Chiếu?

Nếu người đó không ở bên cạnh, cô lại tâm thần không yên như vậy?

Khổng Hi Nhan vỗ vỗ đầu mình, buông điện thoại xuống chuẩn bị đi vào phòng vệ sinh.

Vừa mở cửa liền nhìn thấy Trì Vãn Chiếu quấn khăn tắm đứng ở bên trong, đang nhìn về phía cô.

Vừa tắm xong, cả người Trì Vãn Chiếu ửng đỏ, khăn tắm ở dưới nách vòng qua các bộ phận bên dưới, lộ ra hai tay trắng nõn cùng đầu vai đầy đặn, còn cả chiếc cổ thon dài, mái tóc dài đều được bọc trong khăn mặt màu trắng, mấy sợi tóc đen như mực còn sót lại ướt nước dán lên da thịt trắng nõn, ẩn vào trong khăn tắm.

Bên trong cửa là một bức tranh mỹ nhân vừa tắm xong.

Khổng Hi Nhan bất giác nhìn đến ngây ngẩn người, vẫn là Trì Vãn Chiếu ho khẽ, lên tiếng:

"Sao vậy?"

Cô vừa dứt lời Khổng Hi Nhan liền lạch cạch đóng cửa phòng vệ sinh lại!

Mặt Trì Vãn Chiếu vô cùng kinh ngạc.

Khổng Hi Nhan nhanh chóng dùng tay chỉnh lại mái tóc dài, lại chỉnh lại vạt áo, thật ra vừa rồi lúc y tá đổi thuốc chải tóc cho cô, cũng không lộn xộn, nhưng trong đầu Khổng Hi Nhan đều là bản thân đầu như ổ gà quần áo xốc xếch, trên mặt còn bóng dầu.

Cô đi đến bàn trà bên cạnh dùng khăn giấy qua loa lau mặt rồi ném vào trong thùng rác, lúc này mới mở cửa lần nữa.

Nở nụ cười đoan chính.

"Tắm rồi."

Trì Vãn Chiếu nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của người kia, khẽ cười:

"Lại đây, chị dùng nước lau người cho em."

Nhất thời sắc mặt Khổng Hi Nhan đỏ bừng:

"Không cần, em làm được."

Trì Vãn Chiếu: "Nhưng bác sĩ..."

Khổng Hi Nhan đẩy người kia ra ngoài:

"Không sao, bác sĩ chỉ nói đừng để vết thương chạm nước, em không gội đầu thì không sao."

Thấy Trì Vãn Chiếu còn muốn nói nữa, Khổng Hi Nhan trực tiếp đóng cửa phòng vệ sinh.

Trì Vãn Chiếu đứng ngoài cửa gõ gõ.

Khổng Hi Nhan:

"Không sao đâu, em có thể tự mình làm!"

Trì Vãn Chiếu:

"Em đưa đồ lót của chị ra giúp chị."

Khổng Hi Nhan: ...

Chỉ chốc lát sau, cổ tay mảnh khảnh của Khổng Hi Nhan đưa đồ lót ra, Trì Vãn Chiếu sau khi nhận lấy liền nhéo nhéo mu bàn tay Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan lập tức rụt về, còn lầm bầm hai câu.

Trì Vãn Chiếu đã quen với cách mắng người này của người kia.

Cô mím môi cười, rời khỏi phòng vệ sinh.

Khổng Hi Nhan tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra liền thấy Trì Vãn Chiếu đang ngồi trước TV xem tin tức, người kia cũng không mặc áo khoác, vẫn quấn khăn tắm, ửng đỏ trên người đã rút đi, làn da càng trắng noãn hơn.

Mái tóc dài màu đen nhánh tản ra trên khăn tắm màu trắng, đặc biệt kích thích thần kinh người khác.

Khổng Hi Nhan cứ như vậy bình tĩnh nhìn, vẫn là tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt ánh mắt của cô.

Trì Vãn Chiếu liếc nhìn người kia chạy đến trước ngăn tủ để lấy điện thoại.

Nghe máy.

"Alo."

"Hải Ninh?"

Vương Hải Ninh đang cho Yên Yên ăn, cô nghe thấy giọng của Khổng Hi Nhan, hỏi:

"Hi Nhan, Trì tổng có ở bên cạnh em không?"

Trì Vãn Chiếu?

Ánh mắt Khổng Hi Nhan nhìn về phía Trì Vãn Chiếu ngồi trên sô pha, cô ừm một tiếng:

"Có."

Vương Hải Ninh:

"Chị có chuyện muốn nói với cô ấy."

Khổng Hi Nhan vội vàng nói:

"Được, chị chờ một chút. "

Cô vừa nói vừa đi đến bên cạnh Trì Vãn Chiếu, đưa điện thoại qua:

"Điện thoại của Hải Ninh."

Trì Vãn Chiếu vô thức nhíu mày, cầm điện thoại đứng dậy đi đến cửa sổ:

"Là tôi."

Phía Vương Hải Ninh truyền đến tiếng Yên Yên, một lúc sau cô mới lên tiếng:

"Tôi nghe Hi Nhan nói, năm sau mọi người sẽ trở về A quốc. "

Trì Vãn Chiếu cụp mắt xuống:

"Ừ."

Vương Hải Ninh:

"Tôi muốn cùng mọi người trở về."

Trong đôi mắt của Trì Vãn Chiếu lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh hoàn hồn:

"Được rồi, tôi biết, tôi để Chu Sinh sắp xếp."

Vương Hải Ninh mím môi:

"Cảm ơn."

Trì Vãn Chiếu:

"Không cần khách sáo."

Cô cúp máy.

Khổng Hi Nhan vẫn ngồi trên sô pha, ngửa đầu hỏi:

"Hải Ninh nói gì với chị?"

Trì Vãn Chiếu nhìn người kia:

"Không có gì, cô ấy hỏi chị ngày mai nấu canh gì cho em."

Khổng Hi Nhan nhìn chằm chằm sườn mặt Trì Vãn Chiếu:

"Chị nói thế nào?"

Trì Vãn Chiếu cúi đầu:

"Chị nói tùy cô ấy, dù sao mùi vị cũng vậy, đều ăn không ngon."

Khổng Hi Nhan: ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro