☆Chương 229: (29) Người Sói tự bạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời cảnh báo đột ngột này khiến Tiêu Mộ Vũ không kịp hồi phục tinh thần, mắt thấy trời đã tối rồi, nàng sững sờ giây lát mới nhận ra đại sự không ổn.

Nàng nhanh chóng xử lý một vài manh mối trong đầu, lập tức đưa ra kết luận, "Không sai, chế độ này tương tự trò chơi Ma Sói, các bạn từng chơi qua trò này chưa?"

Hầu hết mọi người đều gật đầu, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói: "Sói chỉ có thể săn giết người chơi vào ban đêm, ban ngày nó sẽ che giấu tung tích làm lẫn lộn nghe nhìn, như vậy không thể nghi ngờ phó bản này cùng loại với trò chơi Ma Sói. Cái gọi là tự bạo, nghĩa là Sói tự mình bại lộ thân phận vào ban ngày, nó sẽ bị đào thải loại trừ, đồng thời người chơi cái gì cũng vô pháp làm, trực tiếp tiến vào chế độ trời tối, Sói có thể lập tức giết người."

"Cho nên mục tiêu tự bạo là muốn đêm nay giải quyết chúng ta?" Sắc mặt Lăng Tiêu lạnh lùng, ánh mắt ngưng trọng.

"Đúng vậy."

"Vì sao nó muốn tự bạo? Một khi tự bạo liền bị loại trừ, này cũng quá khó hiểu. Nếu vì muốn giết người, trời sớm hay muộn sẽ tối, hà tất làm điều thừa."

Uyển Cần vô pháp lý giải điều này, Sói đang êm đẹp làm gì muốn tự bạo.

Cô vừa nói xong, Tô Cẩn lập tức giải thích, "Thời đi học tôi thường xuyên chơi Ma Sói, trong trò chơi này, nếu Sói lựa chọn tự bạo, chính là biết thân phận của nó sắp bại lộ. Đương nhiên còn có trường hợp, Sói vì muốn phe mình thắng lợi buộc lòng phải hy sinh bản thân để bảo toàn đồng đội, hoặc là nó phát hiện Nhà tiên tri đã đạt được tin tức trí mạng, sợ Nhà tiên tri nói ra quá nhiều manh mối, cho nên nó phải hành động trước."

Tô Cẩn vừa nói xong, vài người đều nhịn không được tự hỏi, mà Tiêu Mộ Vũ rất nhanh tiếp nhận câu chuyện, "Đích xác như thế, nhưng đây cũng không phải chân chính trò chơi Ma Sói, cho dù nữ hài kia bại lộ, đêm nay nó vẫn có thể báo thù, việc này sẽ không ảnh hưởng đến những đứa trẻ khác."

"Nếu chỉ có mình Tam Nhi bại lộ, nó tuyệt đối sẽ không tự bạo, làm điều thừa." Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

"Trừ phi, bọn trẻ sắp không còn cơ hội nữa, bại lộ không chỉ Tam Nhi mà còn bao gồm những đứa trẻ khác. Em cảm thấy những gì mình phát hiện hôm nay đủ để tìm ra toàn bộ Cố nhân còn lại, cho nên bọn trẻ không còn cách nào, chúng nó buộc phải ra tay trước."

Trong đôi con ngươi màu mực của Tiêu Mộ Vũ hiện lên tia sáng, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ý nàng, thấp giọng nói: "Là cái tách, cái tách có vấn đề." Nói xong, Thẩm Thanh Thu ánh mắt lạnh lùng, "Chị lập tức đi xem."

Tiêu Mộ Vũ vội vàng duỗi tay túm chặt nàng, khẽ lắc đầu: "Chị đừng gấp, mọi người trước kiểm tra thẻ bài trong tay, nhìn xem thời gian hồi lại còn bao nhiêu."

Mấy người Lăng Tiêu tuy rằng không hoàn toàn nghe hiểu lời Tiêu Mộ Vũ, nhưng cũng minh bạch một điều, đêm nay những Cố nhân không nên trở về kia sẽ không để bọn họ sống đến ngày mai.

Từng người vội vàng kiểm tra thẻ bài mình mang theo, sắc mặt đều thay đổi.

Trần Giai Kiệt khẩn trương nói: "Tuy rằng ngày bị rút ngắn xuống đêm, nhưng thời gian hồi lại thẻ bài vẫn không đổi, đối chúng ta mà nói thời gian cũng không trôi đi, thật sự rất bất lợi."

Tiêu Mộ Vũ cau mày, "Vẫn chưa hết thời gian làm lạnh, chúng ta vô pháp sử dụng thẻ bài kia."

Thẩm Thanh Thu nhìn ra bên ngoài, "Chị biết, nhưng chúng ta không có thời gian, nếu vấn đề nằm ở cái tách, mình cần phải đi nghiệm chứng rõ ràng. Trời tối không có nghĩa là Sói sẽ lập tức hành động, chúng ta vẫn còn cơ hội, chị cần phải biết được những cái tách kia có vấn đề gì."

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, nàng nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, sắc trời đột nhiên biến thành đen, đã có đội ngũ luống cuống lên, bên ngoài mơ hồ có tiếng người truyền đến.

Thẩm Thanh Thu nhìn nơi cổng đền, ngọn lửa to bằng hạt đậu trong chiếc đèn lồng không ngừng lay động, phảng phất ngay sau đó liền tắt.

Ngay khi nàng muốn nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ đã mở miệng: "Em sẽ đi cùng chị."

Nói xong nàng quay đầu nhìn Lăng Tiêu, "Nếu Lăng đội tin tưởng tôi, vậy về trước đi, có tin tức tôi sẽ thông báo. Mặt khác đêm nay Đầu Quỷ có nhiệm vụ mà đến, nhiệm vụ kết thúc nó liền không lý do càn rỡ. Thi cốt của nó nằm dưới gốc táo bên trái, đêm qua máu từ các thi thể đều hội tụ nơi đó, hơn nữa gốc táo này rõ ràng phát triển tốt lạ thường."

Mấy người Lăng Tiêu nghe được hai mặt nhìn nhau, lại nhìn gốc táo, phát hiện thật đúng là phì nhiêu, cho nên thi cốt chôn ở dưới?

Tiêu Mộ Vũ nói xong liền phân phó Trần Giai Kiệt trông giữ ở nhà, nàng cùng Thẩm Thanh Thu ra ngoài.

Tả Điềm Điềm vội vàng đem thẻ bài nhét cho Thẩm Thanh Thu, "Phó đội, chị mang theo cái này, có lẽ hữu dụng."

Thẩm Thanh Thu nhìn thoáng qua, là thẻ bài di chuyển tức thời, nàng tiếp nhận mỉm cười, "Tôi sẽ tận lực tránh lãng phí, bảo tồn cho các cô."

Sau khi quấn chặt y phục, nàng dọc theo vách tường di chuyển đến gần nhà bà Lưu, Tiêu Mộ Vũ theo sát ở phía sau, thấp giọng nói: "Căn cứ kinh nghiệm phía trước, chốc lát nữa sẽ xuất hiện xác sống, chúng ta phải nhanh lên."

Nói xong nàng lại khẩn trương cầm tay Thẩm Thanh Thu, "Vết thương của chị thế nào, có đau hay không?"

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng một cái, "Ừm, đau lắm, nhưng nếu em hôn chị một cái, đau liền giảm bớt."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong tức khắc nhíu chặt lông mày, liền như vậy nhìn Thẩm Thanh Thu không rên một tiếng.

Nàng biểu tình quá mức nghiêm túc, rặng mây chiều trong mắt đều che giấu không được, chọc đến Thẩm Thanh Thu bật cười, "Được rồi được rồi, chị đùa chút thôi, em đừng làm ra sắc mặt này, chị rất khỏe, mình chỉ là đi vào kia nhìn cái tách một chút, không có việc gì. Hơn nữa, chị còn có thẻ bài thuấn di, em đừng gánh nặng... ưm...."

Thẩm Thanh Thu còn chưa nói xong, Tiêu Mộ Vũ cả người liền đè ép lại đây. Nàng đem áo khoác phủ lên, sau đó ấn bả vai Thẩm Thanh Thu, một tay ghì ở sau đầu nàng ấy, trong nháy mắt Thẩm Thanh Thu liền cảm giác được một cổ nhiệt khí nghênh diện mà đến.

Cùng lúc đó có bóng người lướt qua các nàng, nhờ có áo khoác màu đen che đậy, Tiêu Mộ Vũ hoàn mỹ đem các nàng giấu trong bóng tối.

Người đã đi rồi, Tiêu Mộ Vũ vẫn giữ nguyên tư thế, tuy Thẩm Thanh Thu nhìn không thấy, nhưng mỗi một tấc da thịt trên mặt đều cảm nhận được hơi thở của nàng gần trong gang tấc, chóp mũi cũng tràn đầy hương vị của nàng.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu muốn thả lỏng thân thể, Tiêu Mộ Vũ liền nhẹ nhàng áp tới, đôi môi mềm mại nóng bỏng dán lại đây, làm Thẩm Thanh Thu nhất thời đều đã quên chính mình đang ở phương nào.

Tiêu Mộ Vũ sẽ không phóng túng bản thân ở thời điểm này, nhưng đối mặt Thẩm Thanh Thu, nàng càng ngày càng mất đi khống chế, nàng càng ngày càng trân quý thời gian ở bên nàng ấy, bởi vì từng phút từng giây trôi qua, đều là nàng nghịch lại ý trời mà lấy trộm.

Hệ thống liên tục mượn lời các NPC để cảnh báo nàng, mỗi câu mỗi chữ giống như dao nhỏ đâm vào trái tim nàng, không nhổ ra được.

Phó bản này nguy cơ tứ phía, bầu không khí khẩn trương sợ hãi tạm thời che giấu đi khổ sở cùng ám ảnh trong lòng nàng, nhưng chúng nó trước nay chưa từng biến mất, thậm chí nếu nàng không buộc chính mình liên tục suy luận, mỗi lần nhìn Thẩm Thanh Thu, nàng đều giữ không được bình tĩnh.

Nàng vô pháp nói ra loại tâm tình này của mình, bởi vì những chuyện kia quá phức tạp, còn sẽ mang đến cho Thẩm Thanh Thu cùng mấy người Tô Cẩn sự khủng hoảng.

Hiện tại chỉ còn hai người các nàng, nàng rõ ràng lo lắng cho Thẩm Thanh Thu, nhưng lại không thể ngăn cản nàng ấy đi. Nàng sắp chịu đựng không nổi nữa, nàng rất muốn ôm chặt Thẩm Thanh Thu, dỗ dàng nàng ấy, hôn nàng ấy thật dài lâu, không lãng phí mỗi một giây mỗi một phút các nàng ở bên nhau.

Đầu lưỡi của nàng nóng bỏng xâm nhập nhưng cũng không mạnh mẽ dây dưa, chỉ là mấy hơi thở giao triền ngắn ngủi tràn đầy lưu luyến, nhưng cũng đủ làm cho Thẩm Thanh Thu thấu hiểu toàn bộ cảm xúc.

Nụ hôn cực nóng vốn là mang theo trêu chọc cùng kinh ngạc, bỗng chốc hóa thành đầy ngập ôn nhu cùng lý giải, lúc Tiêu Mộ Vũ nhẹ buông ra, Thẩm Thanh Thu nhìn nàng cười đến thực dịu dàng, cũng không còn dáng vẻ không đứng đắn như ngày thường.

"Được rồi, chị đã cảm thấy mỹ mãn, em đừng lo lắng, chờ chị."

Nói xong nàng xoay người nhẹ nhàng nhảy lên, chân giẫm vách tường phía sau ngôi nhà, lập tức trèo qua bậc thềm đá, sau đó một cái lật người đáp xuống bên phải rãnh thoát nước nhà bà Lưu.

Không có thẻ bài chân trái giẫm chân phải, nàng không thể bay lên nóc nhà đi vào, nhưng nàng cũng đã sớm có kế hoạch.

Mỗi ngôi nhà trong thôn đều có bếp ở phía sau, cửa sổ phòng bếp làm bằng gỗ thiết kế đơn giản, Thẩm Thanh Thu chính là muốn vào từ nơi đó.

Cửa sổ bị khóa lại nhưng không thể nào ngăn cản Thẩm Thanh Thu, nàng đem quân đao nhét vào dùng sức cạy, cửa theo tiếng mà lên.

Đây là loại cửa hình trụ, lan can không quá dày, Thẩm Thanh Thu dùng sức đẩy lên một thanh gỗ, lưỡi đao đâm vào lỗ trống phía dưới, vặn một cái liền rút nó ra, khe hở này cũng đủ cho nàng chui vào.

Trong phòng thực an tĩnh, nhưng khi Thẩm Thanh Thu vừa từ cửa sổ lật đi vào, liền nghe được một tiếng động lạ, thực nhẹ, giống như có vật gì lăn lộn trên đất.

Thẩm Thanh Thu trong lòng nhảy dựng, nàng vội ngẩng đầu, bệ bếp trong phòng là loại ống khói kiểu cũ, tạo thành một đường ống xuyên qua nóc nhà cách tầng, nàng lập tức bám vào đó trèo lên trên.

Ngay khi nàng vừa trèo lên tầng gác mái, đèn phòng bếp bật sáng, tiếng lăn lộn kia càng thêm rõ ràng.

Ván gỗ tầng gác mái có khe hở, Thẩm Thanh Thu híp mắt nhìn xuống, liền thấy được một cái đầu bất thình lình xuất hiện trên bệ bếp.

Tam Nhi thần sắc tự nhiên mà nhìn trong nồi, đối người bên ngoài nói: "Bà nội, bà đói bụng chưa?"

Sau một hồi trầm mặc, tiếng bà lão truyền tới, "Không đói bụng, tại sao con.... con biến thành như vậy, trời còn chưa tối, con lại muốn giết người sao?"

Đầu Quỷ cười lạnh, biểu tình vẫn thiên chân vô tà, nó nhảy xuống bệ bếp, lăn lộn trên đất một trận.

"Con giết người ư? Bà nội, bọn họ mới là kẻ sát nhân, không phải sao? Con biến thành như bây giờ, cũng nhờ có công lao của bà, bà hẳn là vui vẻ, bởi vì con lại được ở bên bà. Cho dù con không thể, các bạn của con cũng sẽ chăm sóc bà, bà không cần sợ hãi."

Đầu Quỷ nói chuyện âm thanh rõ ràng thuộc về bé gái mười mấy tuổi, nhưng hiện giờ nó chỉ còn lại một cái đầu, nghĩ đến liền khiến người sởn cả tóc gáy.

Khi Đầu Quỷ ra ngoài, đèn phòng bếp cũng tắt. Thẩm Thanh Thu yên lặng quan sát nửa ngày, mới nghe bên kia Đầu Quỷ làm nũng nói: "Bà nội, giúp con cột tóc nha, con muốn bà thắt bím cho con giống như trước đây, liền một lần cuối cùng, được không bà?"

Thẩm Thanh Thu nghe xong trong lòng hơi động, là phòng khách. Đầu Quỷ đang lải nhải kể lại chuyện ngày xưa hai bà cháu yêu thương chăm sóc nhau, mặc cho ai nghe đều cảm thấy ấm áp.

Tiếng nói trẻ em trong trẻo vui tươi, mang theo ý cười, ngay cả bà lão thanh âm khàn khàn cũng từ ái lên.

Thẩm Thanh Thu nhân cơ hội lặng lẽ trèo xuống, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, bà Lưu đang ngồi trên xe lăn, trên đầu gối của bà ấy chính là đầu Tam Nhi, thân thể nó đã sớm không còn nữa.

Tình cảnh này nghe ấm áp, chính là tận mắt nhìn thấy lại vô cùng quỷ dị, chẳng sợ Thẩm Thanh Thu gan lớn, cũng cảm thấy gợn cả người.

Bà Lưu cầm cây lược gỗ, động tác mềm nhẹ mà chải đầu cho Tam Nhi, từng sợi tóc rối được bà ấy khéo tay tách ra, thắt thành bím nhỏ, một cây tiếp một cây, khá là dễ nhìn.

Nhưng tóc của Tam Nhi đã sớm chịu không nổi lăn lộn, thường thường liền rớt xuống một đống, bà Lưu tựa hồ không cảm giác được sợ hãi, cũng không thèm để ý những chuyện khác.

Chỉ là trên đôi tay dần hiện lên mạch máu yếu ớt, sự run rẩy hiển lộ theo từng cử động.

Rốt cuộc đem bím tóc cuối cùng thắt xong, bà Lưu nhịn không được nghẹn ngào: "Tam Nhi, vì sao con lại biến thành thế này, bà nội... bà nội hối hận rồi...."

Tam Nhi quay đầu nhìn bà Lưu, nhếch miệng nở nụ cười, nhìn lão nhân nước mắt không ngừng rơi xuống, nó như cũ mỉm cười: "Bà nội không cần hối hận, đây là lần cuối cùng, về sau con cũng không thể quay lại, bà không cần sợ con, con sẽ không hại bà nữa đâu."

Nói đến đây, đôi mắt của nó đỏ bừng, "Khi ấy con không phải cố ý, con chỉ là quá vui mừng vì được trở về bên bà... nhưng.... Con trở về không được."

Bà Lưu nhịn không được gào khóc, bà vuốt ve Đầu Quỷ, bi thương nói: "Bà không phải hối hận vì làm con trở về, mà bà hối hận vì đã không cứu được con, bà càng hối hận vì đã bất chấp hậu quả làm con sống lại, để con chịu nhiều khổ sở, còn gây thêm tội nghiệt, đều là bà sai."

Đầu Quỷ cũng ngăn không được nước mắt, nhưng ánh mắt nó rất nhanh liền kiên định, con ngươi xoay chuyển nhìn thẳng về phía Thẩm Thanh Thu bên này: "Con không sợ gây thêm tội nghiệt, con chỉ muốn bọn họ trả giá đắt!"

Thẩm Thanh Thu trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, nàng không có xoay người trốn, mà là nhanh chóng chạy tới, ngay khi Đầu Quỷ như tia chớp bắn lại đây, nàng lập tức lao đến cái bàn giữa phòng.

Nào biết đâu rằng Đầu Quỷ đã sớm hiểu được ý đồ của nàng, nó cũng không hề bắn về vị trí nàng đang trốn, mà nó giữa đường xoay đầu, nhắm đúng phương hướng Thẩm Thanh Thu chạy tới, thẳng tắp va vào người nàng.

Lần này Đầu Quỷ dùng hết cả sức lực, như viên đạn pháo bắn tới, Thẩm Thanh Thu chỉ kịp lấy quân đao ngăn cản, hai cái răng nanh của nó bị lưỡi đao chặn, nhưng nó cũng kịp đâm cho nàng ngã đến choáng váng, thậm chí chiếc ghế bên cạnh nàng đều bị đâm nát.

Vết thương bên hông Thẩm Thanh Thu còn chưa lành, bị đụng mạnh đến mức này, toàn thân nàng đều chấn động, tư vị thật sự khó chịu.

Biết tình huống không ổn, nàng cũng bất chấp đau đớn, lập tức khom người muốn từ dưới bàn xuyên qua, nhưng nàng vừa mới ngồi dậy, Đầu Quỷ lại theo sát mà đến.

Tuy rằng nó chỉ có một đầu, nhưng lại vô cùng hung mãnh, đối Thẩm Thanh Thu theo sát không bỏ.

Thẩm Thanh Thu trầm sắc mặt, nếu đã bị phát hiện, cũng chỉ có thể tử chiến đến cùng.

Nàng dưới chân tốc độ không chậm, trong tay chủy thủ càng không phải ăn chay, Đầu Quỷ chiếm không được thượng phong, lập tức há mồm lạnh giọng thét chói tai.

Loại công kích này căn bản trốn không được, cường đại sóng âm đánh sâu vào làm Thẩm Thanh Thu đầu ong một tiếng, gần như muốn nổ tung, tầm mắt đều trở nên mơ hồ.

Nhưng nàng vẫn chặt chẽ nhớ kỹ mục đích của mình, một cái quay cuồng phóng qua mặt bàn, lúc rơi xuống đất trong tay liền bắt lấy hai cái tách, một cái trong đó nhìn như hoàn hảo vô khuyết, bất quá từ góc nhìn này của nàng, nó rõ ràng đã được vá lại, vết nứt quay mặt về cửa có thể nhìn rõ ràng.

Đầu Quỷ càng thêm điên cuồng, cặp mắt giống như phệ huyết, "Ngươi sống không qua đêm nay."

Tiếng đá cửa thật mạnh từ bên ngoài vang lên, nhưng Thẩm Thanh Thu căn bản không nghe thấy gì, nàng chỉ có thể từ trong đôi mắt khát máu kia nhìn ra sát ý.

Nàng chợt hồi tưởng lại lúc ở phòng bếp, Đầu Quỷ đã tạm dừng một chút, khả năng lúc trèo lên ống khói nàng không cẩn thận cọ đi một mảnh tro bụi, cho nên Đầu Quỷ đã sớm biết chính mình vào được.

"Vậy thì có ích lợi gì? Các ngươi là đang chơi trò Ma Sói, nhưng ta không phải nhà tiên tri, cho dù ta chết, bí mật của các ngươi cũng giấu không được. Huống chi.... Ta sẽ không chết ở chỗ này!" Nàng cũng mặc kệ chính mình căn bản nghe không được âm thanh gì, mở miệng nói.

Nàng nghe không được động tĩnh bên ngoài, nhưng nàng có thể cảm giác được Tiêu Mộ Vũ khẩn trương, nàng ấy nhất định lo lắng hỏng rồi.

Đầu Quỷ thét chói tai đối nàng sinh ra thương tổn quá lớn, Thẩm Thanh Thu cảm giác đầu óc đều tê liệt, cho đến khi có chất lỏng sền sệt chảy xuống, nàng mới phát hiện miệng mũi lỗ tai mình đều đang chảy máu.

Thẻ bài tốc biến không dùng được khi bị cửa ngăn cách, trong tình huống này nàng cũng không thể sử dụng tấm card vỗ tay để đổi vị trí với Tiêu Mộ Vũ, bằng không bị thương chính là Tiêu Mộ Vũ.

Trong tầm nhìn Đầu Quỷ đầy mặt dữ tợn, sát tính tất lộ, Thẩm Thanh Thu tay trái nắm cái tách, miệng mũi chảy máu, xụi lơ quỳ gối trên mặt đất.

Đầu Quỷ không cho nàng bất kỳ cơ hội giảm xóc nào, Thẩm Thanh Thu gục đầu xuống, hai tròng mắt hơi khép lại.

"Kagome, Kagome......" Giai điệu quen thuộc vang lên bên tai Thẩm Thanh Thu, vì thế khi Đầu Quỷ bay đến gần, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên mở bừng mắt, giữa tiếng cầu xin khuyên nhủ đau khổ của bà Lưu, nàng rút quân đao như tia chớp đâm ra.

----------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Ăn xong đường liền uống thuốc đắng.

Đây là trò chơi Ma Sói, vậy từng người chơi sắm vai nhân vật gì?

Ha ha bất quá đây chỉ là giống về mặt hình thức, cũng không phải chân chính có được thân phận. Mặt khác còn có bạo dân!

Phó bản này sắp kết thúc, ta đều sợ viết 009, trực tiếp tiến vào phó bản cuối thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt