☆Chương 228: (28) Trò chơi Ma Sói bắt đầu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Mộ Vũ nghe thế, trong mắt toát ra một tia ý cười, tiếp tục hỏi: "Gợi ý gì?"

Tô Cẩn bên cạnh Tả Điềm Điềm cũng nhịn không được tiếp lời, hai người ngươi một câu ta một câu, bổ sung hoàn toàn đúng chỗ.

"Tiếng đập cửa biểu thị số lượng Cố nhân trở về mỗi đêm, lần thứ nhất gõ hai tiếng, đối ứng đêm thứ nhất hai bé gái trở về, lần thứ hai, tối hôm qua liền một bé gái trở về, cứ như vậy mà tính toán."

"Vậy tiếp theo chúng ta sẽ gặp ba Cố nhân trở về, sau đó là hai người, một người, tuy rằng vẫn chưa xác định là ai, nhưng cơ bản đã có phương hướng."

"Đúng vậy, thêm nữa cháu gái bà Lưu tên là Tam Nhi, dựa theo suy đoán, nó chính là Cố nhân số ba, vậy tiếp theo có phải là Tứ Nhi, Ngũ Nhi?"

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nghe được muốn cười, Trần Giai Kiệt ngồi ở trong nhà cũng nhịn không được cười lớn, nhưng không thể không nói, hai người Tô Cẩn suy luận rất hợp lý.

"Chúng ta đi về trước, chỗ bà Lưu có rất nhiều điểm đáng ngờ, cần phân tích kỹ lưỡng. Nếu chúng ta giải quyết ổn thỏa, tình hình sẽ hoàn toàn khác."

So với việc biết được tin tức về chín Cố nhân, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chỗ bà Lưu càng có nhiều thứ để suy nghĩ.

"Ừ, mình về thôi." Thẩm Thanh Thu liếc nhìn xung quanh, tranh thủ lúc này vắng vẻ không có ai, các nàng chạy nhanh trở về, bằng không sẽ khiến người chú ý.

Chờ đến các nàng về nhà, vừa vào cửa Tiêu Mộ Vũ lập tức nhìn về phía mấy cái tách trên bàn, năm cái tách chỉnh tề bày nơi đó, nhưng bởi vì góc độ nên thoạt nhìn chỉ có bốn cái.

Chỉ là một hình ảnh thoáng qua mà thôi, lại mạnh mẽ gây xích mích thần kinh Tiêu Mộ Vũ, làm động tác nhấc chân của nàng đóng băng ở tại chỗ.

Thẩm Thanh Thu vốn cùng nàng sóng vai đi tới, kết quả phát hiện chính mình vào cửa, Tiêu Mộ Vũ vẫn còn đứng ở nơi đó, biểu tình kinh nghi khó định.

Nàng lập tức hiểu được Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện cái gì, cho nên nàng cũng không mở miệng quấy rầy, chỉ là nhìn theo ánh mắt Tiêu Mộ Vũ.

Trên bàn vẫn là năm cái tách hoàn chỉnh, Thẩm Thanh Thu thoáng nhíu mày, chợt nhớ tới hai cái tách trong nhà bà Lưu, Tiêu Mộ Vũ là nghĩ đến vấn đề này sao? Chúng nó có điểm khác thường gì?

Bên kia Tiêu Mộ Vũ đã lấy lại tinh thần, nàng nhấc chân bước nhanh đến, thuận tay còn nắm lấy Thẩm Thanh Thu, lôi kéo nàng ấy cùng nhau ngồi xuống.

"Thanh Thu, ngày đó chị đã quan sát tình huống của từng hộ gia đình, số người trong nhà họ tương ứng với số tách trà trên bàn, phải không?" Tiêu Mộ Vũ ngữ khí có chút gấp.

Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Đúng vậy, trừ bỏ nhà không người ở, trên cơ bản đều ăn khớp, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"

"Chị từ góc độ nào nhìn đến số tách kia?"

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, hồi ức một chút: "Phần lớn từ cửa nhìn vào, nếu cửa đóng, cũng chỉ có thể nhìn từ cửa sổ."

Nói xong nàng đoán được tâm tư Tiêu Mộ Vũ, nghiêm mặt nói: "Lúc chị nhìn đến, những cái tách kia không hề được xếp chồng lên, cơ bản là đặt rải rác, có thể nhìn rõ ràng từng cái một."

"Nhìn rõ từng cái một, vậy không tồn tại sai số." Tiêu Mộ Vũ lẩm bẩm một câu.

"Tiêu đội, chị cảm thấy số tách này có vấn đề?" Tả Điềm Điềm nghe Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhắc đến cái tách, không khỏi mở miệng hỏi.

"Mọi người nói thử xem, giữa Cố nhân và số lượng tách có mối quan hệ như thế nào?" Tiêu Mộ Vũ đột nhiên đưa ra vấn đề.

Lời này vừa ra, mấy người Trần Giai Kiệt đều có chút ngốc, sau đó sôi nổi hồi ức, rồi lại phát hiện chính mình không nắm rõ số tách ở từng gia đình.

"Chúng tôi chưa quan sát hết các ngôi nhà trong thôn, phó đội, cô thì sao?" Trần Giai Kiệt lập tức hỏi.

Thẩm Thanh Thu bắt đầu nhớ lại, "Lúc tôi đi vào nhà Diêu Nguyên, thấy được trên bàn có năm cái tách, không có gì đặc biệt."

"Trong nhà Kiền bà bà thì nhìn không rõ lắm, đại khái là có một cái tách. Còn nhà của hai chị em trong đêm đầu tiên, tôi từ mái ngói nhìn xuống thì không thấy được số tách trên bàn, sau khi hai chị em kia biến mất, nhà đó cũng chết hết."

Chờ Thẩm Thanh Thu nói xong, vài người nhất trí đưa ra một kết luận, không có ai hoàn chỉnh nhìn thấy toàn bộ số tách trong nhà các đối tượng tình nghi.

"Vậy Tiêu đội, trước mắt chúng ta không phải có đối tượng nghiệm chứng khá tốt sao? Số tách trong nhà bà Lưu thế nào?" Tả Điềm Điềm có chút hưng phấn nói.

Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ thập phần ăn ý mà liếc mắt nhìn nhau, các nàng đều thấy được số lượng tách trong nhà bà Lưu, nếu mỗi cái tách đại biểu cho một người, vậy Cố nhân không nên trở về có tính là người không?

Nhà bà Lưu có hai cái tách, nhưng chúng nằm khuất sau đống đồ vật, có phải hai cái hay không còn chưa xác định.

"Vừa rồi lúc bước vào nhà, tôi chỉ nhìn thấy trên bàn có bốn cái tách, cho nên tôi liền nghĩ đến một vấn đề, có một số thời điểm, những gì đôi mắt chúng ta nhìn thấy không hẳn là chính xác, số tách trên bàn có thể thừa hoặc thiếu, khả năng là do thị giác chúng ta đã bị thao túng."

Ý niệm này tới thực cổ quái, giống như một ký ức nào đó đột nhiên bị kích hoạt, trong đầu nàng hiện lên một cảnh tượng, khiến nàng cấp bách muốn đi nghiệm chứng.

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ dáng vẻ mờ mịt lại buồn rầu, duỗi tay cầm tay nàng, "Em nhớ đến chuyện gì sao?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu, "Em không biết vì sao trong đầu lại bật ra cảnh tượng đó, nhưng em vẫn chưa có bằng chứng xác thực nào."

Mỗi khi hệ thống mượn dùng NPC để nói ra một số lời thật thật giả giả đánh vào tâm lý nàng, nàng liền khống chế không được nhớ tới một ít chuyện trong quá khứ, trong đầu cũng chợt hiện ra những mảnh vỡ ký ức linh tinh, mà phần lớn đều liên quan đến Thẩm Thanh Thu.

"Không sao hết, mặc kệ những chuyện kia đi, ý tưởng này của em không sai, số lượng tách rất quan trọng, mà chúng ta vẫn chưa nhìn rõ toàn bộ. Cho nên mình cần phải đi quan sát một lần nữa, nếu thật như em suy đoán, mình nhất định sẽ tìm ra manh mối, vấn đề càng dễ giải quyết. Nếu không có, chúng ta sẽ loại trừ được khả năng này."

Thẩm Thanh Thu kiên nhẫn vỗ về, làm tan đi không ít bất an cùng lo lắng trong lòng Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu: "Nhưng áo tàng hình đã dùng qua rồi, chúng ta sẽ gây chú ý nếu cứ đi quanh quẩn trong thôn."

Thẩm Thanh Thu suy nghĩ một chút, "Không vội, chị sẽ tìm cơ hội lẻn đi vào, hoặc là dùng khinh công bay lên xem một chút."

"Cũng chỉ có thể như vậy." Vấn đề này tạm thời gác lại, Tiêu Mộ Vũ hồi ức cuộc nói chuyện với bà Lưu, trầm mặc một lát mới tiếp tục nói: "Không biết mọi người có để ý không, từ những gì bà Lưu đã kể, bà ấy biết rõ Tam Nhi là Cố nhân không nên trở về, mọi người không thấy rất kỳ quái sao?"

Mấy người Tô Cẩn có chút bối rối, sau đó Trần Giai Kiệt ánh mắt sáng lên, "Đúng vậy, dựa theo tình huống trong thôn, ngoài bà Kiền ra, những thôn dân khác hẳn là không biết trong nhà có Cố nhân không nên trở về, bằng không đã sớm bị dọa vỡ gan, trong lúc hoảng loạn nói không chừng sẽ ra tay hạ sát người nhà thêm lần nữa. Nhưng bà Lưu chẳng những biết, còn cưỡng cầu để đưa Cố nhân kia trở về."

Tiêu Mộ Vũ rất hài lòng trước suy luận của Trần Giai Kiệt, "Không sai, người trong thôn đối việc trọng nam khinh nữ thấy nhiều không trách, tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu một bé gái không ai hoan nghênh trở về."

"Qua lời kể của bà Lưu, có thể thấy được bà ấy rất yêu quý cháu gái của mình, thử nghĩ mà xem, đứa trẻ chính mình nuôi lớn bị người ta ném vào rừng, bị sài lang ăn sạch sẽ, ai có thể chịu đựng nổi. Cho nên bà ấy mới bất chấp tất cả, không màng trả giá để đem Tam Nhi trở về."

Thẩm Thanh Thu nghe xong, ánh mắt hơi lạnh, "Nhưng trên đời này không bao giờ có loại chuyện tốt người chết sống lại, bà Lưu nói mình đã đánh đổi rất lớn, hơn nữa bà ấy có vẻ sợ hãi Tam Nhi, nên chị đoán rằng, Tam Nhi sống lại cũng không phải như trong tưởng tượng của bà Lưu, nó chẳng những giết cha mẹ còn gây tai họa cho bà ấy."

Trái tim Tiêu Mộ Vũ run lên, nàng miễn cưỡng ổn định tâm tình, "Em cũng nghĩ như vậy, em cảm thấy nơi bà Lưu còn có thể tra được một vài manh mối, mà trước mắt xem, các bé gái khác đều không có người mong chúng nó trở về, nhưng Tam Nhi là ngoại lệ, thậm chí nó có thể là khởi nguồn của hết thảy."

"Nó rất cảnh giác chúng ta, thật sự không dễ tiếp cận." Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

"Hiện giờ chúng ta còn có chuyện phải làm, vấn đề này tạm thời gác lại." Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, cửa đột nhiên bị người gõ vang.

Trần Giai Kiệt tiến đến mở cửa, người tới là Uyển Cần cùng nữ đội trưởng bên kia. Tiêu Mộ Vũ cũng không kinh ngạc, đều nằm trong dự liệu của nàng.

"Quấy rầy, tôi tên Lăng Tiêu." Nữ đội trưởng mặt mày mang theo lạnh lẽo, thập phần khách khí nói.

Tiêu Mộ Vũ cũng không nhiều lời, chỉ là gật đầu: "Mời vào."

Hai người chỉ nói mấy chữ đơn giản, nhưng trong lòng đều lẫn nhau hiểu rõ.

Sau khi Lăng Tiêu ngồi xuống, Uyển Cần liền đứng bên cạnh, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ.

"Vì sao chúng tôi đến đây, Tiêu đội hẳn là đoán được." Lăng Tiêu mở miệng, ánh mắt đảo qua năm người trước mặt, yên lặng đánh giá.

Tiêu Mộ Vũ chỉ là nhìn cô ấy, không có tiếp lời. Sắc mặt nàng cũng không quá lạnh nhạt, nhưng thái độ thực rõ ràng.

"Phía trước ghé thăm nhà chúng tôi, là Thẩm tiểu thư sao?"

Lăng Tiêu cũng là một nhân vật lợi hại, cô không tức giận trước thái độ của Tiêu Mộ Vũ, chỉ là không nóng không lạnh hỏi một câu.

Tiêu Mộ Vũ không trả lời câu hỏi này, mà nghiêm mặt nói: "Cô đã lựa chọn xong chưa?"

Tuy rằng không trả lời nhưng cũng đã cam chịu, xem ra Thẩm Thanh Thu trực giác không sai, Lăng Tiêu đã phát hiện nàng vào nhà.

"Đã lựa chọn xong, tôi muốn hợp tác cùng cô, tiếp tục đi theo nhiệm vụ chính tuyến."

Thẩm Thanh Thu thoáng mỉm cười, không mặn không nhạt nói: "Chọn tốt lắm, xem ra cô hiểu thấu triệt nhiệm vụ Cố nhân không nên trở về."

Lời này của Thẩm Thanh Thu không thể nghi ngờ lại một lần khẳng định chuyện Lăng Tiêu lo lắng nhất, cô ấy chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh, "Các cô đã biết hết rồi sao?"

"Cũng không hẳn, nhưng không sai biệt lắm. Phó bản này không chỉ khảo nghiệm thực lực người chơi, còn khảo nghiệm trí thông minh cùng nhân tính. Muốn đồng đội sống lại không gì đáng trách, nhưng đặt trong phó bản này, nó chính là một âm mưu hiểm độc của hệ thống. Những Cố nhân không nên trở về kia, có ai lấy dáng vẻ bình thường trở về chứ?" Tiêu Mộ Vũ nói đến đây liền ngừng lại, hiểu được tự nhiên đều đã hiểu.

"Được rồi, nếu như vậy tôi liền nói hết cho cô biết, hy vọng cô có thể giúp chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn này, tôi vô cùng cảm kích." Lăng Tiêu nói xong cũng không đợi Tiêu Mộ Vũ đáp lời, gọn gàng dứt khoát mở ra thanh nhiệm vụ.

Nội dung trong đó đích xác như Tiêu Mộ Vũ đoán, còn có một nhiệm vụ ẩn, mặt trên viết chính là, nhiệm vụ chủ tuyến đã vô pháp hoàn thành, thỉnh lựa chọn phương án khác.

Có hai đề mục phía dưới, cái thứ nhất đã là màu xám, thực hiển nhiên Lăng Tiêu chọn phương án thứ hai, cho nên cái thứ nhất mất đi hiệu lực.

"Trước khi lựa chọn, hai cái đều là màu xanh lục, nhưng không có chú giải rõ ràng gì. Phương án thứ nhất viết: Cho ngươi một nguyện vọng, làm sống lại đồng đội đã mất, sau đó đạt được cơ hội thông quan.

"Mà phương án thứ hai, chính là cái dạng này."

Tiêu Mộ Vũ nhìn kỹ, phương án thứ hai viết: "Cho ngươi một cơ hội, đền bù sai lầm sau đó thông quan".

Phía dưới còn có một đoạn văn tự: "Nơi này có một tin xấu và một tin tốt. Tin xấu là các ngươi đã thất bại trong trò chơi trốn tìm, dẫn tới vô pháp hoàn thành nhiệm vụ thông quan. Tin tốt chính là, cho dù thất bại, nhưng nếu ngươi có thể đền bù sai lầm, ngươi vẫn sẽ được miễn cưỡng thông quan. Có phải ngươi rất hối hận vì đã không chọn phương án một? Ta cũng cảm thấy tiếc nuối, chúc các ngươi vận may."

"Chúng tôi không hiểu lắm, cơ hội đền bù sai lầm là gì, chẳng lẽ trò chơi trốn tìm có thể bắt đầu lại lần nữa?". Sắc mặt Lăng Tiêu có chút ủ dột.

Tiêu Mộ Vũ hít một hơi thật sâu, "Các cô không thể hoàn thành nhiệm vụ thông quan, bởi vì theo kịch bản thì có đến 9 Cố nhân, các cô thất bại một lần thì tự động mất đi một người tương ứng, đến cuối cùng cũng chỉ tìm được 8 người. Thiếu đi một người chính là sai lầm của các cô, đền bù sai lầm nghĩa là cho các cô cơ hội tìm ra một Cố nhân mới, hiểu chưa?"

Lăng Tiêu sửng sốt, thực mau Uyển Cần bên cạnh liền bắt lấy tay Lăng Tiêu, "Em hiểu rồi, em hiểu rồi!"

"Đinh, chúc mừng bảy đội chơi trong phó bản 008 đã thành công kích hoạt toàn bộ nhiệm vụ thông quan, tiếp theo mời các vị tận tình hưởng thụ thời gian còn lại của mình, cuồng hoan đi."

Thông báo này ra tới vừa đột ngột vừa cổ quái, Uyển Cần trên mặt hưng phấn tức khắc đọng lại, "Hệ thống có ý gì? Cái gì gọi là hưởng thụ thời gian còn lại của mình?"

"Thỉnh chú ý, đối tượng mục tiêu tự bạo, đối tượng mục tiêu tự bạo, toàn thể người chơi tự động tiến vào hình thức trời tối, toàn thể người chơi tự động tiến vào hình thức trời tối."

Hệ thống liên tiếp bá báo làm cho một nhóm người đầu óc choáng váng, mà Lăng Tiêu chưa kịp thu hồi màn hình điều khiển, đã thấy nội dung nhiệm vụ biến đổi, từ 1/? biến thành 2/9.

Mà Tiêu Mộ Vũ phát hiện, nhiệm vụ của mình cũng đã biến thành 3/9.

Chín Cố nhân không nên trở về, chủ động bại lộ chính mình, đây là......

"Cha mẹ ơi, đây nghĩa là người sói tự bạo sao?"

Tiểu Võ, người chơi trong đội Lăng Tiêu vẻ mặt không thể tưởng tượng nói, vừa dứt lời, trời tối!

-------------------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Kinh hỉ không, bất ngờ không? Trò chơi Ma Sói bắt đầu! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt