Chương 36: Cảm ơn vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vi Vi còn kích động hơn Hứa Thức tưởng rất nhiều, cô ấy đánh ngay một cuộc điện thoại đến.

Hứa Thức vừa nhận máy liền nghe được tiếng hét lộn xộn từ đầu bên kia, a a a a a Tiểu Thức a a a a thiên a a a a a......

Hứa Thức đưa điện thoại ra xa.

Phải nói rằng, vừa rồi Úc Linh San làm cô buồn bực thật lâu, Vi Vi cái dạng này, trực tiếp kéo Hứa Thức trở lại trái đất.

"Cậu bình tĩnh một chút." Hứa Thức nói.

Vi Vi: "Tình huống thế nào tình huống thế nào? Hai người lại lại lại lại làm sao thế?"

Hứa Thức đơn giản tìm chiếc ghế dựa trong tiểu khu rồi ngồi xuống: "Nói ra chắc cậu không tin," Hứa Thức xoa nhẹ hai mắt, cực lực hạ giọng mà nói: "Mình hôn chị ấy."

Vi Vi: "Cứu! mạng! a!"

Hứa Thức cũng muốn kêu cứu mạng.

Vi Vi: "Không ngờ cậu là cái dạng này đó Hứa Thức!"

Vi Vi lại a a a thêm một hồi, sau đó hỏi: "Chị ấy đâu chị ấy thì sao? Chị ấy phản ứng thế nào?"

Hứa Thức nghĩ nghĩ, tìm cái mô tả phù hợp: "Chị ấy để mình hôn."

Vi Vi: "A? Gì cơ."

Hứa Thức cười: "Thì vậy thôi, gì cơ cái gì."

Vi Vi: "Hôn lúc nào?"

Hứa Thức: "Vừa xong......"

Đầu tiên Hứa Thức dành vài phút để kể về chuyện Ứng Tiệp dưới lầu: "Sau đó liền mang chị ấy đến ban công phòng mình, rồi, kia, liền, không biết như nào, mình hôn rồi."

Bên kia Vi Vi nghẹn một hơi rốt cuộc cũng thở ra, cô hô một tiếng: "Mình mẹ nó nghe cậu trải chăn lâu như vậy, cậu chỉ nói với mình cái này?"

Hứa Thức cười: "Vậy cậu muốn nghe cái gì?"

Vi Vi: "Cậu duỗi đầu lưỡi không?"

Cả người Hứa Thức lập tức nóng bừng lên, trong đầu thậm chí còn có cả hình ảnh minh hoạ.

Hứa Thức: "Chị em à, mình có chút xấu hổ."

"Hai chúng ta ai với ai chứ," Vi Vi mỉm cười: "Đó chính là duỗi."

Hứa Thức che một mắt lại, không hiểu sao muốn cười: "Ừm"

Vi Vi: "Thế Úc Linh San duỗi không?"

Hứa Thức: "Ừm"

Vi Vi: "A a a a a a a a."

Hứa Thức hoàn toàn bị Vi Vi chọc cười: "Cậu thôi đi mà."

Vi Vi bình tĩnh lại liền hỏi: "Kỹ thuật hôn của Úc Linh San thế nào?"

Hứa Thức cười: "Gì chứ"

Vi Vi: "Ai nha cậu nói một chút xem nào."

Hứa Thức: "Cái này đánh giá thế nào được?"

Vi Vi: "Thì cậu cứ nói cậu có ướt không?"

Hứa Thức: "Trần Vi Vi."

Vi Vi: "Ha ha ha ha ha ha ha ha hình như hơi quá rồi, thôi thôi thôi."

Hứa Thức khụ một tiếng: "Vậy thế nào? Cậu cảm thấy thế nào?"

"Mình cảm thấy thế nào?" Vi Vi nói xong mới nhớ tới mục đích ban đầu Hứa Thức tìm cô: "À à à à, việc cậu thích chị ấy à."

Hứa Thức: "Ừm"

Vi Vi: "Không thì gì? Cậu cũng hôn người ta rồi cậu bảo không thích? Hứa Thức cậu tỉnh táo lại chút đi, cậu không phải tra nữ."

Hứa Thức cúi đầu nhìn cúc trên vạt áo: "Ồ."

Vi Vi: "Đậu đậu xanh rau má, đến giờ mình cũng không dám tin, Tiểu Thức cậu a, Úc Linh San a, cậu thế mà lại cong, Úc Linh San ngưu a ngưu a."

(*ngưu bức, cool ngầu)

Hứa Thức hỏi: "Cậu cảm thấy Úc Linh San có thích mình không?"

Không đợi Vi Vi trả lời, Hứa Thức lại nói: "Chị ấy thoạt nhìn không giống như là thích mình."

"Hôn cũng như không có gì xảy ra."

"Không phải chị ấy không để ý đến chuyện này lắm đi?"

"Hơn nữa vẫn là chị ấy hôn mình trước, vì sao chị ấy muốn hôn mình?"

Bên kia Vi Vi nghe xong xuỳ một tiếng cười: "Hứa Thức, cậu tiêu rồi."

Hứa Thức: "Sao vậy?"

Vi Vi: "Sao cậu lại thế này? Tâm tình của cậu hiện tại thật phong phú," cô sách vài tiếng: "Chính cậu nghiêm túc ngẫm lại, tâm thái của cậu với chị ấy là gì, là bạn bình thường sao?"

Vì vậy Hứa Thức liền nghiêm túc suy nghĩ, nhưng rất nhanh, cô liền loại trừ bạn-bình-thường.

Đúng là cô rất để ý đến Úc Linh San, nhất cử nhất động của Úc Linh San đều tác động đến cô, chỉ cần ở bên cạnh Úc Linh San liền muốn làm cho Úc Linh San vui vẻ, cũng thích chăm sóc Úc Linh San, cũng nghe lời Úc Linh San, sợ Úc Linh San giận.

Cô còn sợ đến gần Úc Linh San, bản năng vừa kháng cự chuyện của Úc Linh San, lại vừa rất quan tâm chị ấy.

Cô xác thật chưa từng như vậy với bất cứ ai.

"Mình cảm thấy," Vi Vi lại nói chuyện: "cậu đang không rõ lắm rất có thể là vì Úc Linh San là nữ, cậu không ngờ là cậu sẽ thích con gái, cho nên việc có tình cảm với chị ấy làm cho cậu thực mơ hồ, thực mâu thuẫn."

Hứa Thức không phản bác, cũng nói cho Vi Vi biết ý nghĩ vừa rồi của mình.

Vi Vi nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Hứa Thức, cậu thế này, thế này," Vi Vi cảm thán: "Cậu rất thích chị ấy nha, sao cậu lại thích chị ấy như vậy chứ?"

Hứa Thức: "Vậy sao?"

Vi Vi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cười nói: "E là cậu còn nhất kiến chung tình với người ta kìa Hứa Thức, còn chứng sợ mỹ nữ, cười chết."

Hứa Thức chậm chạp kêu một tiếng: "A?"

Vi Vi: "Ha ha ha ha ha ha ha phá án! Khẳng định là cậu vừa gặp liền thích chị ấy! Cứu mạng a, cậu chỉ cần nói cậu ở trước mặt chị ấy có phải rất khác thường không?"

Hứa Thức xác thật vô pháp phủ nhận: "Phải, chắc vậy? Đi?"

Vi Vi giúp cô khẳng định: "Phải!"

Tâm tình Hứa Thức phức tạp: "Thế, làm sao bây giờ?"

"Không cần làm sao bây giờ," Vi Vi cười cười: "Cậu biết trạng thái hiện tại của hai người là gì không?"

Hứa Thức: "Gì?"

Vi Vi: "Ái muội đó chị em, ái muội làm người nhận hết ủy khuất a."

Vi Vi nói thì nói, còn hát lên ở đầu bên kia.

Hứa Thức bị Vi Vi chọc cười: "Gì chứ."

Ái muội hay không Hứa Thức thật sự không biết, cô không hiểu Úc Linh San nghĩ thế nào, nhưng không thể để cô đơn phương ái muội phải không.

Vi Vi lại hỏi: "Tiểu Thức, cậu sợ sao?"

Hứa Thức hiểu ngay: "Có chút."

Vi Vi lại hỏi: "Cậu muốn cùng chị ấy ở bên nhau không?"

Hứa Thức: "Mình, không biết."

Vi Vi mỉm cười: "Tuy rằng câu trả lời không biết này của cậu có chút tra, nhưng thôi," thanh âm Vi Vi thực dịu dàng: "Bởi vì là bạn a Hứa Thức, hơn nữa là chuyện này, phải không? Hai người mới quen biết không lâu, mình hy vọng cậu suy nghĩ kỹ một chút, cậu chưa bao giờ là người bốc đồng."

Hứa Thức: "Ừm"

Vi Vi: "Dù sao thì, cậu có quyết định thế nào mình cũng đều ủng hộ cậu."

Hứa Thức cười: "Ừ."

Vi Vi: "Nhưng nếu có thể, cầu hai người lập tức ở bên nhau, chờ tin tốt của cậu, he he."

Hứa Thức: "Ha ha."

Bằng cuộc gọi này, ngoài việc khiến cho Hứa Thức cười thêm hai giây thì cũng không hữu ích gì cho lắm, huống hồ sau đó Vi Vi còn hỏi cô một câu.

"Lại nói, Úc Linh San không bày tỏ bất cứ điều gì, chắc không phải chỉ là đùa giỡn cậu đi."

Hứa Thức vì mấy câu này mà đột nhiên suy sụp, đùa thêm hai câu rồi liền cúp máy.

Sau đó, ở hoa viên không một bóng người nhận hết ủy khuất.

Đúng vậy, vạn nhất Úc Linh San chỉ chơi đùa thôi thì sao.

Úc Linh San rất giỏi trêu chọc cô, lúc nào cũng đùa cô, làm gì cũng như tiện tay, hôn cô cũng thế, không đầu không cuối, chẳng hề để tâm.

Sau khi trở về, Hứa Thức rửa mặt xong liền ngồi trên ban công thật lâu, cũng không biết nghĩ gì mà nghĩ cả đêm.

Sau đó, cô chui vào chăn, cũng mở di động ra, nhập vào bốn chữ "nữ đồng tính luyến ái".

Cuộc tìm kiếm này có chút vô cùng tận, lúc trước vì xem video kia của Úc Linh San, cô chỉ tra cứu một chút da lông, hiện tại bất đồng, thấy bất cứ cái gì không hiểu, cô đều sẽ nhấp vào.

Quá nhiều thứ mới lạ, quá nhiều.

Cả đêm, Hứa Thức đều đảo qua đảo lại vòng vòng, bổ sung rất nhiều kiến thức lộn xộn, chuyện đứng đắn lại không nghiêm túc suy nghĩ.

Cuối cùng vẫn là đầu óc không chống đỡ nổi nữa, di động cũng không kịp cất đi đã ngủ luôn rồi.

Hôm sau đồng hồ báo thức vang lên, cô mở mắt ra rồi nhắm mắt lại, ánh mắt đầu tiên liền thấy được tin nhắn của Úc Linh San.

Lúc 6:50, Úc Linh San hỏi: Tiểu bằng hữu dậy chưa?

Bây giờ đã là bảy giờ, thật ra Hứa Thức có cả báo thức 7:05 và 7:10, nhưng câu nói này trực tiếp làm cho Hứa Thức bừng tỉnh.

Cô khép hờ mắt, trả lời Úc Linh San: Dậy rồi

Úc Linh San trả lời rất nhanh: Hoá ra báo thức để đánh thức Tiểu Chỉ của chúng ta là bảy giờ

Hứa Thức không khỏi mỉm cười: Là bảy giờ mười phút, bảy giờ chỉ là nhắc nhở

Hứa Thức: Hứa Tiểu Chỉ sẽ dậy vào lúc bảy giờ mười phút

Hứa Thức không biết, bên kia Úc Linh San nhìn thấy tin nhắn này của cô lập tức bật cười.

Úc Linh San: Sao tự nhiên lại đáng yêu như vậy?

Hứa Thức cũng không biết vì sao mình đột nhiên đáng yêu như vậy, nếu Úc Linh San tiếp thu được những lời của cô, nói như vậy......

Vì thế Hứa Thức rút tin nhắn kia về.

Úc Linh San: ?

Úc Linh San: Làm gì thế?

Úc Linh San: Lại gửi lại đây cho tôi

Hứa Thức vùi đầu ở trên gối cười, gõ gõ, gửi đi, đầy đủ nguyên vẹn.

Hứa Thức cũng hỏi: Sáu giờ hơn chị đã dậy rồi sao?

Úc Linh San: Đương nhiên không phải

Úc Linh San: Tôi có thể ngủ đến chín giờ

Hứa Thức: Vậy được rồi

Hứa Thức: Hôm nay là?

Úc Linh San: Làm bữa sáng cho ai đó

Úc Linh San: Không biết ai đó có nể mặt không

Cảm xúc dâng trào trong nháy mắt, nhưng Hứa Thức vẫn kiềm chế hỏi: Ai nhỉ?

Úc Linh San: Ai đó còn hỏi tôi là ai

Úc Linh San: Tôi còn sẽ làm bữa sáng cho ai?

Hứa Thức cười, mặt vùi vào trong chăn, phát ra tiếng cười bị đè nén.

Hứa Thức: Chị làm gì thế?

Úc Linh San: Không nói cho em

Úc Linh San: Nửa tiếng nữa gặp ở cửa tiểu khu

Hứa Thức: Cửa tiểu khu của em?

Úc Linh San: Bằng không?

Hứa Thức: Như vậy phiền lắm

Hứa Thức: Để em qua chỗ chị lấy

Úc Linh San: Tôi cứ đưa

Hứa Thức cười cười, trả lời Úc Linh San: Cảm ơn

Úc Linh San: Cảm ơn là đủ rồi?

Hứa Thức đã đủ hiểu Úc Linh San, khi cô nói câu này, Hứa Thức đã có một vạn phương án trong đầu.

"Mời tôi ăn cơm", "Hôn tôi một cái", "Bồi tôi uống rượu", "Vân vân mây mây"......

Hứa Thức: Không đủ

Úc Linh San: Tôi tri kỷ* như vậy

(*quan tâm, chu đáo, hiểu lòng người)

Úc Linh San chỉ gửi qua một câu này, không có gì tiếp theo, cũng không có "đối phương đang nhập".

Hứa Thức: Thì?

Úc Linh San: Thì

Úc Linh San: Gặp lại nói

Tâm Hứa Thức bị Úc Linh San hung hăng cào một chút, ngứa thực sự.

Sao người này lại như vậy chứ.

Rất nhanh, báo thức bảy giờ mười của Hứa Thức cũng vang lên, cô cất di động đi, rửa mặt xong liền đi ra ngoài, đúng lúc thấy mẹ từ phòng bếp đi ra.

Mẹ ở nhà nhiều năm như vậy, đã dưỡng thành thói quen dậy sớm ngủ sớm làm bữa sáng, vừa rồi lúc đang đánh răng, Hứa Thức đã tự hỏi, nên giải thích chuyện này thế nào.

Lý do khẳng định là rất nhiều, nhưng cô không muốn gạt mẹ lắm.

Nếu với mẹ nói, cô có người bạn gái làm bữa sáng cho cô, còn đưa đến tận dưới lầu, hẳn là rất bình thường.

Phải không?

Bình thường cái quỉ......

"Hôm nay ăn mì," mẹ bưng một đĩa trứng mang ra: "Mẹ nấu a."

Hứa Thức ấp úng: "Con, có bữa sáng."

Mẹ nghi hoặc: "Con có bữa sáng gì cơ?"

Hứa Thức nói một nửa giấu một nửa: "Một người bạn làm thêm một phần bữa sáng, nói cho con."

Mẹ mày nhíu: "Lại là người bạn mới kia?"

Hứa Thức: "Vâng"

Mẹ hỏi Hứa Thức: "Cô ấy tên gì?"

"Úc Linh San," Hứa Thức từng chuyện mà nói: "Úc xanh um tươi tốt, Linh nghe, San, chính là San."

(* San là núi nha *)

Mẹ: "Bao tuổi rồi?"

Hứa Thức: "Hơn con năm tuổi."

Mẹ có vẻ còn muốn hỏi cái gì, nhưng mở miệng nửa ngày cũng không nói thêm được câu nào.

Sắp đến giờ, Hứa Thức cười cười với mẹ: "Vậy con đi đây."

Mẹ: "Ừ"

Hứa Thức chào mẹ, đeo túi rồi xuống lầu.

Tuy rằng hiện tại cách thời điểm Úc Linh San nói cả mười mấy phút, nhưng Hứa Thức vẫn sợ mình đến muộn, mau mau xuống lầu, mau mau ra khỏi tiểu khu.

Không ngờ Úc Linh San đã tới rồi.

Ra khỏi tiểu khu, Hứa Thức nhìn thấy ven đường đỗ một chiếc xe quen thuộc, lập tức xác nhận lại thời gian Úc Linh San tin nhắn gửi kia.

Là mười tám phút trước không sai.

Hứa Thức nhanh chóng chạy chậm qua, trên đường đi cô thấy Úc Linh San chỉ chỉ ghế phụ, vì thế cô tới bên cạnh xe, trực tiếp kéo cửa ra ngồi vào.

"Sớm tiểu bằng hữu."

Hứa Thức cũng nói: "Sớm sớm sớm."

// Sớm là chào buổi sáng đó (morning!), nhưng edit ra thành chào x3 thì nghe kì lắm, nên thôi nha

Quần áo Úc Linh San mặc hôm nay lại là một phong cách khác, lúc này cô đang đeo một chiếc kính râm, nhìn rất ngổ ngáo.

"Tâm trạng không tệ?" Hứa Thức vừa ngồi vào, Úc Linh San liền hỏi cô.

Hứa Thức: "Hi hi."

Ngày hôm qua được Vi Vi nhắc nhở một chút, bây giờ Hứa Thức đã hiểu, cô xác thật là vì sáng sớm đã gặp Úc Linh San mà tâm trạng đặc biệt tốt.

Không có lý do, sự thật chính là sự thật.

Úc Linh San lấy một chiếc túi giấy từ trên móc treo ra.

Hứa Thức nhanh chóng đưa tay ra nhận lấy: "Gì đây." cô mở ra xem: "Bánh mì trứng, sữa."

Úc Linh San: "Không được chê tầm thường."

Hai mắt Hứa Thức đều phải cong thành một đường: "Sẽ không sẽ không," cười nói: "Thơm quá."

Úc Linh San: "Phải ăn hết."

Hứa Thức: "Khẳng định."

Úc Linh San: "Thật ngoan."

Hứa Thức hỏi: "Không phải nửa tiếng à? Sao chị đến sớm thế?"

Úc Linh San: "Tôi vui."

Hứa Thức cười gật đầu: "Được, chị vui là được."

Úc Linh San vươn tay qua, vỗ vỗ đầu Hứa Thức: "Không nói cảm ơn sao tiểu bằng hữu?"

Hứa Thức tỉnh táo lại, a một tiếng: "Cảm ơn."

Úc Linh San: "Thêm xưng hô đi."

Hứa Thức nghĩ nghĩ, thử: "Cảm ơn, tỷ tỷ?"

Úc Linh San khẽ cười, lời này có ý gì đó, phải không?

Hứa Thức: "Kia......?"

Úc Linh San một tay chống ở trên hộp giữa ghế, hơi cúi người nhìn Hứa Thức, mắt mang ý cười, nhìn Hứa Thức: "Nói cảm ơn vợ."

Hứa Thức kinh ngạc: "A?"

Úc Linh San: "Nhanh."

Hứa Thức mặt đỏ tim đập, túi giấy cũng vì đột nhiên bị cô nắm lấy mà phát ra tiếng xoạt xoạt.

Úc Linh San lại đến gần, còn dùng ngón tay vuốt ve mu bàn tay Hứa Thức: "Ưm ~"

Hứa Thức: "Cảm ơn vợ."

***

Sau hơn ba chục chương xem hai bạn lần lượt nhận hết uỷ khuất, chúng ta hãy cùng đón nhận những tô cơm choá theo lối không thể trắng trợn hơn ô ô ô ngự tỷ là cái dạng này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro