Chương 35: Mình thích Úc Linh San thật rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ứng Tiệp liền bị dọa sợ rồi, cô ta không ngờ Hứa Thức sẽ nói ra thứ ngôn từ này.

Nhưng rất nhanh, cô ta lại tiến vào nhân vật, lại tiếp tục nức nở.

Tựa như chưa nghe thấy mấy lời Hứa Thức vừa nói, ủy ủy khuất khuất mà từng bước từng bước đi về phía Hứa Thức, cũng nâng tay lên, có ý định nắm lấy tay Hứa Thức.

"Làm gì đấy?"

Úc Linh San từ phía sau Hứa Thức đã đi tới, cô liếc nhìn tay Ứng Tiệp: "Buông."

Ứng Tiệp lập tức rụt tay lại, cũng lùi về một bước, cũng coi như lễ phép mà hô: "Úc lão sư."

Úc Linh San đứng vào cạnh Hứa Thức, thực tự nhiên mà khoác tay Hứa Thức, hỏi Ứng Tiệp: "Hay thật, bảo Hứa Thức rút lui? Cô còn có mặt mũi nói ra được?"

Mặt Ứng Tiệp lập tức liền đông cứng.

Úc Linh San: "Tiểu Thức của chúng ta dễ bắt nạt?"

"Không phải," Ứng Tiệp lại bắt đầu khóc lên: "Tiểu Thức mình thật sự không còn cách nào, không thì mình cũng sẽ không tới tìm cậu."

"Nghĩ hay lắm, rồi thế nào? Hứa Thức rút lui thì cô có thể có được thành tích tốt?" Úc Linh San một tay cắm túi: "Bằng vào cô?"

Ứng Tiệp sợ tới mức nước mắt đều quên chảy.

"Tiểu Chỉ, không biết em đã từng nghe chưa." Úc Linh San quay đầu hỏi Hứa Thức.

Vừa thấy Úc Linh San chuẩn bị âm dương quái khí, Hứa Thức lập tức phối hợp: "Sao?"

Úc Linh San hơi ngửa đầu hồi tưởng: "Hình như hai năm trước, nghe nói Nghệ viện A có một sinh viên thiên phú cực cao, tham gia cuộc thi Ngôi Sao Mới, có tác phẩm được ban giám khảo đồng loạt tán thành, xếp hạng nhất."

Nói đến đây, Hứa Thức liếc Ứng Tiệp một cái, Úc Linh San cũng liếc Ứng Tiệp một cái.

"Thật hài hước, kể từ đó, sinh viên kia lại không có thêm tác phẩm nào, có người nói cô ta bị ký thác kỳ vọng cao áp lực lớn linh cảm khô kiệt, cũng có người nói cô ta chỉ là ăn may."

Lần này Ứng Tiệp khóc thật sự, không vờ vịt như vừa rồi, tay còn phát run.

"Lâu như vậy mà cô ta vẫn còn đang ở tầng đáy của giới thiết kế, nhờ quan hệ của ba cô ta kéo cái hơi tàn," Úc Linh San cười cười: "Khoảng thời gian trước còn không biết xấu hổ mà muốn cho Ngô lão sư thu cô ta làm đồ đệ, cái thứ ấy ai thèm, cười chết."

Ứng Tiệp đột nhiên ngẩng đầu: "Cô muốn thế nào?"

Úc Linh San cười: "Cáu rồi?"

Ứng Tiệp: "Tôi đến tìm Hứa Thức, không phải để cho chị vũ nhục."

Úc Linh San: "Tôi cứ vũ nhục cô đấy, sao hả? Trong bụng có bao nhiêu giọt mực còn không tự đếm được? Còn có mặt mũi tới?"

Ứng Tiệp cằm cũng đang run lên.

Úc Linh San: "Không phục có thể gọi ba cô tới, con gái bảo bối đang chịu ủy khuất này."

Ứng Tiệp: "Chị tưởng tôi không dám?"

Úc Linh San làm cái động tác mời: "Tôi phụng bồi."

Ứng Tiệp hung hăng trừng cô một cái, xong lại trừng Hứa Thức.

Hứa Thức: "Muốn thế nào?"

Cô ta nhìn Hứa Thức: "Đừng quên lúc đó bác sĩ của mẹ cô là ai giúp cô liên hệ! Cô đối xử với tôi như vậy?"

Hứa Thức: "Cô lấy của tôi còn chưa đủ sao?"

Ứng Tiệp nhíu chặt mày, tựa như đột nhiên ý thức được hôm nay bản thân tới để làm gì, cô ta nhắm mắt lại một chút, nhẹ giọng nói: "Tiểu Thức."

Hứa Thức nói: "Muốn tôi rút lui cũng được."

Ứng Tiệp đột nhiên mở to mắt, sau đó cười rộ lên: "Điều kiện gì, đều được."

Hứa Thức: "Đem chuyện năm đó một năm một mười nói rõ ràng, lúc ấy từ đâu truyền ra, bây giờ cô ở nơi đó giải thích rõ ràng, còn phải xin lỗi tôi."

Ứng Tiệp lập tức sững sờ.

Hứa Thức không muốn đối phó với Ứng Tiệp nữa, dắt tay Úc Linh San đi vào trong, cuối cùng ném xuống một câu: "Làm được tôi liền rút lui, thời gian không đợi người, đấu vòng loại chỉ còn một vòng, tự cô xem mà làm."

Từ đại môn đi vào có cái hành lang, xuyên qua hành lang liền không nhìn được bên ngoài.

Hứa Thức kéo Úc Linh San soái khí đi tới, ấn thang máy.

Trong lúc chờ đợi, Úc Linh San hỏi Hứa Thức: "Em nói thật à? Cô ta làm được thì liền rút lui?"

Hứa Thức: "Giả."

Úc Linh San nhướng mày: "Có ý gì?"

Hứa Thức: "Cô ta khẳng định làm không nổi."

Úc Linh San: "Nếu làm được thì sao?"

"Em đây cũng không lui," khóe miệng Hứa Thức tựa hồ có chút đắc ý: "Em liền chơi cô ta, làm sao chứ."

Úc Linh San cười: "Được đó Hứa Tiểu Chỉ."

Lúc này Hứa Thức mới lộ ra vẻ bình thường, đôi mắt cong cong mỉm cười với Úc Linh San: "Chủ yếu là có chị ở bên, em mới có thể nghĩ vậy."

"Hửm?"

Úc Linh San chọc eo Hứa Thức.

Hứa Thức buồn đến mức hơi khom người lại.

Úc Linh San: "Ý gì? Tôi dạy em chơi xấu? Tôi là loại người rất giỏi chơi xấu?"

Hứa Thức cười hì hì: "Không phải, có chị ở bên gan em lớn hơn một chút," Hứa Thức học dáng vẻ Úc Linh San, hất hàm: "Tôi phụng bồi."

Úc Linh San cười.

Đinh một tiếng thang máy tới rồi, Hứa Thức vô thức kéo Úc Linh San vào, nhưng Úc Linh San túm chặt cô.

Hứa Thức nghi hoặc: "Sao thế?"

Úc Linh San hỏi: "Em đây là, chuẩn bị mang tôi về nhà?"

Lúc này Hứa Thức mới sửng sốt một lúc.

Vừa rồi quá hoảng loạn, chỉ nghĩ cách đối phó với Ứng Tiệp.

Nhưng Hứa Thức nghĩ nghĩ, mang Úc Linh San về nhà hình như cũng không sao, liền hỏi: "Chị đi không?"

Úc Linh San cười: "Gặp gia trưởng a."

Người Hứa Thức bỗng nóng lên, trong lòng do dự mấy lượt, ngoài miệng nói: "Em em sợ Ứng Tiệp còn đang ở ngoài, vạn nhất cô ta vẫn không đi."

Úc Linh San ồ một tiếng thật dài: "Sợ cô ta tìm người tới đánh tôi?"

Hứa Thức ậm ừ: "Đúng vậy."

Úc Linh San nói: "Thang máy lại lên rồi."

Hứa Thức ồ một tiếng, lập tức lại ấn một lần.

Úc Linh San: "Vậy thì đi."

Lần này thang máy xuống dưới có người, trùng hợp chính là, gặp phải dì ở lầu dưới kia.

Dì xuống lầu để đổ rác, thấy người đang chờ thang máy là Hứa Thức liền cười cười với cô, chào hỏi: "Đúng rồi, Tuấn Tuấn nói hai đứa thêm ƯeChat rồi."

Hứa Thức gượng cười, kéo Úc Linh San vào thang máy: "Vâng"

Dì cười: "Vậy hai đưa nói chuyện nha, dì đã bảo Tuấn Tuấn, Tiểu Thức đứa nhỏ này rất ngoan."

Hứa Thức ở một góc dì không thấy được ra sức mà chọc chọc nút đóng cửa thang máy: "Cảm ơn dì."

Cửa thang máy đóng lại, Úc Linh San lập tức liền buông tay Hứa Thức ra, sau đó im lặng mà nhìn mấy con số.

Hứa Thức liếm môi, đang muốn nói gì đó, Úc Linh San nói trước.

"Không ấn tầng? Muốn cùng tôi đứng đến bao giờ?"

Hứa Thức ồ một tiếng, ấn vào tầng 10.

Sau đó cô nói: "Người mà dì vừa nhắc tới kia, anh ta......"

Úc Linh San ngắt lời cô: "Không muốn nghe."

Hứa Thức nuốt câu định nói trong miệng "Anh ta cũng là ứng phó người nhà" kia xuống.

"Ừm."

Không lâu sau hai người đã đến cửa, khi Hứa Thức đang mở cửa nghe thấy Úc Linh San nói: "Chưa mua lễ vật."

Hứa Thức lắc đầu: "Không sao, không cần."

Úc Linh San: "Cho dì ấn tượng không tốt."

Hứa Thức cười cười: "Dì khả năng đã ngủ."

Úc Linh San cầm lấy di động xem giờ.

Hứa Thức biết cô có ý gì: "Buổi tối mẹ em đều ngủ rất sớm, mẹ không thức được khuya."

Úc Linh San thất vọng mà than một tiếng: "Thảo nào có thể dễ dàng để cho tôi lên như vậy."

Hứa Thức: "Mẹ em ở cũng có thể tới, Vi Vi cũng từng tới nhà em."

Úc Linh San: "Ồ."

Cô lại nói: "Tôi cũng giống Vi Vi."

Hứa Thức thấp giọng: "Không phải."

Sau khi vào cửa, Hứa Thức liếc vào trong, quả nhiên mẹ đã ngủ, phòng khách không bật đèn, chỉ chừa một chiếc đèn ở huyền quan cho Hứa Thức.

Hứa Thức khẽ khàng đi vào, khẽ khàng lấy dép cho Úc Linh San, sau đó mang Úc Linh San vào phòng mình.

Cửa phòng vừa đóng lại, Úc Linh San đứng tựa vào bàn cười: "Chúng ta đang làm gì đây?"

Hứa Thức cũng cười, lè lưỡi: "Không biết."

Úc Linh San vuốt vuốt tóc: "Được rồi, tôi tham quan một chút rồi đi."

Hứa Thức: "Được."

Phòng Hứa Thức không lớn, nhưng bên ngoài có ban công rất đẹp, Hứa Thức thường dành nhiều thời gian ở đó.

"Nhưng hầu hết đều không phải hoa quý, đoá hoa đang nở này, nở ra cũng không đẹp lắm." Hứa Thức chắp tay sau lưng, giới thiệu cho Úc Linh San.

Úc Linh San ừ một tiếng: "Tôi có thể chọn một chậu được không?"

Hứa Thức: "Đương nhiên được, chị muốn chậu nào?"

Úc Linh San: "Em muốn đưa tôi chậu nào?"

Hứa Thức nghiêm túc nhìn, chỉ vào một chậu phía dưới nhìn rất xum xuê: "Chậu này đi."

Úc Linh San hỏi Hứa Thức: "Đã bao giờ tặng chậu cây cho người khác chưa?"

Hứa Thức lắc đầu: "Chưa, chị là người đầu tiên."

Úc Linh San: "Em thích chậu nào nhất?"

Hứa Thức cong mắt: "Chính là chậu này."

Úc Linh San cười, cũng ngồi xổm xuống xem nó: "Được, thế thì phải là chậu này."

Hứa Thức hắc một tiếng, tựa như bởi vì mình thành công tặng đồ đi mà cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nháy mắt đã quên rằng rõ ràng là Úc Linh San đòi cô.

Sau đó cô tranh thủ bầu không khí tốt đẹp này, cũng ngồi xổm xuống, nhanh chóng nói xong lời vẫn luôn muốn nói.

"Tuấn Tuấn mà dì nói vừa rồi chính là vì ứng phó trong nhà mới thêm WeChat. Bọn em cũng hàn huyên mấy ngày và sẽ nói với người nhà là không hợp để giải quyết chuyện này."

Hứa Thức sợ Úc Linh San không muốn nghe, một hơi phun ra hết.

Úc Linh San nhìn chằm chằm vào chậu hoa: "Ờ, đã biết."

Úc Linh San thoạt nhìn tựa như không để ý đến lời nói của Hứa Thức lắm, nghe xong liền bỏ qua, còn hỏi Hứa Thức: "Vì sao lại thích chậu hoa này như vậy?"

Hứa Thức đặt tay lên đầu gối: "Bởi vì nó rất đáng yêu, chị xem lá cây nho nhỏ, không đáng yêu sao?"

Úc Linh San cười cười, đưa tay khẽ chạm vào lá cây: "Đáng yêu."

Hứa Thức chỉ mở chiếc đèn nhỏ trên ban công, ánh sáng màu vàng ấm áp, lúc này Úc Linh San ngồi xổm như vậy, có một nửa đều chìm trong bóng tối.

Hứa Thức còn muốn giới thiệu cho Úc Linh San về chất lượng của chậu hoa này, và cả cách tưới, cách phơi nắng, nhưng nhìn thấy sườn mặt Úc Linh San, cô đã quên hết tất cả.

Úc Linh San sờ vào một phiến lá khác, cô phát hiện lá cây trên ngón tay có hình dáng là lạ, hơi giống hình trái tim.

"Em xem."

Úc Linh San quay đầu, ánh mắt của Hứa Thức lập tức bại lộ, cô lập tức thu hồi tầm mắt, đáp bừa: "Ờ ờ."

Úc Linh San ngừng nói, cô chống cằm bằng một tay, nhìn Hứa Thức, còn cười.

Hứa Thức nuốt nước bọt, không khí bởi vậy ngưng đọng mất vài giây.

Mấy giây sau, Hứa Thức làm một việc mà chính mình cũng không dám tin.

Cô đột nhiên ghé lại gần, điểm nhẹ lên môi Úc Linh San.

Úc Linh San liền sững sờ trong một khoảnh khắc.

Nhưng cái người gây họa kia thoạt nhìn tương đối hoảng, cô hôn xong càng không dám nhìn Úc Linh San, cúi đầu nhìn cây nhỏ, miệng nói: "Nhìn xem cái này sao?"

Úc Linh San không trả lời, cô nhìn sườn mặt Hứa Thức: "Hôn chút đó là đủ rồi?"

Dường như đây là một câu hỏi rất khó trả lời, Hứa Thức suy nghĩ thật lâu thật lâu.

Qua thật lâu, Úc Linh San tưởng như sẽ không có được đáp án, Hứa Thức nói: "Không đủ."

Sau đó cô lập tức ngẩng lên, nghiêng đầu, chạm vào chóp mũi Úc Linh San, hôn lên.

Úc Linh San vốn đang ngồi xổm không vững, bị Hứa Thức đẩy như vậy, ngồi bệt luôn xuống trên mặt sàn.

Nhưng Hứa Thức không vì vậy mà tha cho cô, càng thuận thế ép tới, chân sau chen vào, một bàn tay đỡ vai cô, một bàn tay chống trên mặt sàn, áp đến càng gần.

Hứa Thức đã thầm chuẩn bị thật lâu rồi mới dám tiến lên, cô cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị Úc Linh San đẩy ra.

Nhưng Úc Linh San không, thậm chí còn thuận theo.

Cô cũng chỉ dùng một bàn tay chống người, một tay khác từ trong cánh tay Hứa Thức trượt lên, dừng ở bên tai Hứa Thức, dùng ngón cái và ngón trỏ, đan xen sờ vành tai Hứa Thức.

Hứa Thức hoàn toàn luân hãm.

Cô cũng không biết sao mình lại có được năng lực này, cứ như thể cô đã từng hôn Úc Linh San rất nhiều, chỉ cần Úc Linh San thoáng hơi phối hợp là cô có thể lập tức làm ra động tác tiếp theo.

Sau đó bởi vì động tác quá mạnh, đầu Úc Linh San không may đụng phải giàn hoa các cô mới ngừng lại được.

Hứa Thức một tay đỡ lấy giàn hoa, một tay đem đầu Úc Linh San áp vào vai mình.

"Đau không?" Hứa Thức hỏi.

Úc Linh San phát ra một tiếng tương tự như "eng" từ xoang mũi, cô dính lấy Hứa Thức, vùi vào lòng Hứa Thức, lỏng lẻo mà ôm Hứa Thức.

Hứa Thức nhẹ nhàng sờ đầu Úc Linh San, một lát sau, Úc Linh San ngẩng đầu lên.

Hứa Thức cũng cúi đầu nhìn cô, lần này, cặp mắt hồ ly mang theo chờ mong của Úc Linh San lập tức đâm vào tầm mắt Hứa Thức.

Hứa Thức không kìm được, lại hôn lên.

Nhưng lần hôn này cũng không kéo dài được bao lâu, điện thoại Hứa Thức vang lên.

Luôn có thứ cản trở các cô.

Phiền quá.

Gọi đến là học trưởng Hạ Nghị, có lẽ buổi tối đã cùng Ngô lão sư hàn huyên chút chuyện thi đấu, Hạ Nghị cùng cô xác nhận mấy tư liệu cần tham khảo, bảo lát nữa sẽ chia cho cô.

Sau khi cúp máy, Úc Linh San đã đứng lên, cũng mang chậu hoa Hứa Thức bảo muốn tặng cô trên tay.

Hứa Thức sợ Úc Linh San cầm như vậy không tiện, lấy chiếc túi giấy cho cô, rồi sau đó đưa Úc Linh San ra cửa.

Lại đưa đến cửa chung cư, lại đưa cô lên xe.

Cả một đoạn đường này, ngoài tạm biệt, các cô đều không nói một lời, giống như mấy lần trước, dường như chẳng hề phát sinh mấy chuyện kia.

Hứa Thức thực ảo não, cô nhìn xe của Úc Linh San đi xa, khẽ than một tiếng.

Hứa Thức không biết Úc Linh San nghĩ gì, cô cũng không biết chính mình đang nghĩ gì.

Đang định xoay người trở về, di động đinh một tiếng tin nhắn đến, là Úc Linh San gửi.

Hứa Thức bỗng trở nên hồi hộp, nhưng mở tin nhắn ra xem, trong nháy mắt lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Úc Linh San nói: Cảm ơn chậu hoa của em

Hứa Thức: Không có gì

Hứa Thức không hiểu sao thực uỷ khuất, từ trên xuống dưới mà xem đoạn chat của cô và Úc Linh San hồi lâu.

Tiếp theo cô thoát ra, mở WeChat của Vi Vi.

Hứa Thức: Vi Vi làm sao bây giờ, mình tiêu rồi

Hứa Thức: Hình như mình thích Úc Linh San thật rồi

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro