Chương 11 Mưu đồ bất chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn thật sự muốn nói câu này.

Trong khoảng thời gian này, hắn và Yến Hoài ở chung không quá 5 lần.

Mặc dù mỗi lần gặp nhau sẽ trong tình huống ngoài ý muốn nào đó hoặc do con người tác động, nhưng nhìn chung, giữa hai người chỉ là mối quan hệ 'quen biết'.

Trong lòng Ninh Sơ không còn cảm giác mình cùng đối phương có loại quan hệ gì.

Nhưng Yến Hoài không nghĩ thế: "Tôi thấy, mọi người trên thế giới đều phát triển từ "không liên quan" thành "có liên quan" trong đó cái thiếu duy nhất là thời gian."

Ninh Sơ bỗng cảm thấy hoang đường, có chút khó tin.

Có ý tứ gì?

Ý là muốn phí thời gian 'làm thân' với hắn à?

"Yến tổng, Yến thiếu, anh là coi trọng tôi lắm hả?"

Người bên kia giật mình dừng lại, sau đó liếc hắn một cái: "Rõ ràng là như vậy?"

"..."

Đây hoàn toàn không phải là vấn đề rõ ràng, đó là bởi vì trước đó anh có vấn đề!

Khi còn học trung học, Yến Hoài bám theo hắn mỗi ngày từ tuần thứ hai sau khi gặp nhau, đi qua những con đường đông đúc hay những con hẻm tối vắng vẻ cho đến khi hắn đến trước cửa nhà.

Nửa tháng sau, Ninh Sơ rốt cuộc chịu không nổi, đem hắn chặn trong ngõ nhỏ hỏi: "Yến học trưởng, anh mỗi ngày sau tiết tự học buổi tối là đi theo tôi. Đã hơn mười ngày! Anh muốn gì!? "

Thật ra trong lòng hắn mơ hồ cũng có câu trả lời, trong khoảng thời gian đó lần lượt xảy ra những vụ cướp giật ở gần nhà hắn, thậm trí còn lên cả báo.

Ninh Sơ trong lòng cũng sợ đám hung thần tàn ác kia tìm tới, nhưng có lúc nghĩ đến đàn anh trong trường luôn ở sau lưng mình, hắn cũng không còn sợ nữa.

Hắn muốn xác định đáp án ở trong lòng.

Mà người này vẫn ung dung dựa vào bức tường lốm đốm trong con hẻm tối một lúc, khuôn mặt lạnh lùng cao quý vẫn không chút biểu cảm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Ninh Sơ khiến da đầu hắn gần như tê dại rồi mới muội tao* nói.

(*Muội tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa) (biến thái ngầm aka ẻo!! >...<)

"Mưu đồ bất chính."

...

Phong cảnh ngoài cửa sổ xe lướt qua, Ninh Sơ trong lòng cảm thấy vô lực.

Hắn cáu kỉnh cau mày, cằm hướng vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của Yến Hoài: "Đại ca, anh đều đã kết hôn rồi, đừng nghĩ bậy bạ như thế?"

Người đàn ông trước mặt có phần trưởng thành và lạnh lùng hơn thiếu niên lúc đó nhướng mày kinh ngạc, dùng đầu ngón tay kéo chiếc nhẫn bạc xoay trái xoay phải, rồi đột nhiên tháo nó ra khỏi ngón tay.

"Tôi không kết hôn, cũng chưa từng không kết hôn."

Hắn giơ tay trái lên, đèn ở băng ghế sau sáng lên, trên ngón áp út lộ rõ ​​một vết trắng nhỏ, so với vùng da xung quanh, vệt đó rõ ràng không đều màu.

Nhìn vào chợt thấy giống như một chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Ninh Sơ sững sờ.

Hắn nhận ra vết sẹo này.

Đây là lần trước khi đến công viên giải trí chơi, hắn bị đám đông ép chặt vào thanh sắt xây dựng, khi Yến Hoài cố đưa tay ra để bảo vệ lưng hắn thì ngón áp út của anh đã bị một chiếc đinh nhô ra khỏi thanh sắt xuyên qua.

Đám đông lúc đó vô cùng kinh ngạc, vết thương bị chọc sâu, lộ rõ ​​cả xương, Ninh Sơ khi đó bị doạ ngây người.

Sau đó dần dần chuyển biến tốt, nhưng trong thời gian dài thương tích cũng không biến mất.

Khi nắm tay, ngón tay Ninh Sơ luôn chậm rãi xoa xoa trên làn da không bằng phẳng, giống như một lời hứa thầm lặng thuộc về hai người họ.

Kỉ niệm dài đến nỗi bây giờ nghĩ lại hắn có chút mơ hồ, không ngờ vết sẹo giờ đã lành lại.

Đầu ngón tay của Yến Hoài lướt nhẹ qua dấu vết, chậm rãi nói: "Mỗi lần nhìn thấy hoặc chạm vào vết sẹo này, tôi đều cảm thấy hơi khó chịu và hoảng sợ, tim đập liên hồi, vì vậy tôi đã che nó lại bằng một chiếc nhẫn."

"......tại sao?"

"Tôi không biết, tôi không nhớ bị vết thương này như thế nào." Yến Hoài cong khoé môi.

"Nói ra thật nực cười. Khi mới phát hiện ra vấn đề, tôi đã đến bệnh viện chụp phim để kiểm tra tim phổi. Tôi nghĩ có điều gì đó không ổn. Kết quả báo cáo cho thấy tôi rất khỏe mạnh. Bác sĩ cho biết có thể là vấn đề trong tiềm thức và nó sẽ không tồn tại quá lâu."

Anh trầm ngâm nhìn vệt trắng: "Nhưng rồi triệu chứng không thuyên giảm mà biến mất nên tôi vẫn đeo nhẫn".

Ninh Sơ yên lặng nghe, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Những cảm giác lúng túng lướt qua lúc này, mọi thứ sau đó trở nên im lặng.

Hắn thờ ơ nói: "Chỉ là vấn đề nhỏ thôi, anh có thể che dấu nó, chỉ cần không động tay động chân là được."

Lại đeo nhẫn vào, Yến Hoài nhướng mắt: "Bây giờ mới tin tôi chưa kết hôn chưa?"

"Kết hôn hay không cũng không quan trọng ..." Ninh Sơ trầm giọng ho khan một tiếng, quấn khăn tắm.

Sau đó hắn nói: "... tôi không có cảm giác gì với anh cả."

"Tôi biết, không chỉ không có cảm giác, còn có chút bài xích, nhưng chúng ta có thể đi từ từ ." Yến Hoài vừa nói vừa đưa tay sờ trán hắn.

"Tại sao? Tại sao anh như thế nào dầu muối không ăn?*"

(*cứng đầu đó!!)

Ninh Sơ không còn sức lực né tránh, giãy dụa hai lần, hạ tay xuống thở hổn hển , cảm giác đau nhức dần dần lan khắp tứ chi, mi mắt như bị một tảng đá đè lên, nặng như ngàn cân.

Hắn nhắm mắt lại và lắng nghe Yến Hoài giục tài xế lái xe nhanh hơn, đột nhiên hắn nhớ ra vấn đề.

- "Đây không phải là đường về nhà tôi? Anh đưa tôi đi đâu vậy?"

"Đi một nơi có thể tĩnh dưỡng tốt hơn."

Yến Hoài bất giác dính vào người hắn, quấn chiếc khăn tắm ôm lấy cơ thể hắn.

Cơn đau đột nhiên tăng thêm một chút ngay khi bị chạm vào rồi lại từ từ được giảm bớt bởi nhiệt độ ấm áp từ cơ thể. Làn da lạnh lẽo của Ninh Sơ dán vào nơi ấm áp nhất trên cổ của đối phương, vô lực dãy dụa.

"Đi từ từ " của Yến Hoài chỉ là chuyện nhảm nhí!

Hoàn toàn đắm chìm trong giọng nói ấm áp nhẹ nhàng nước chảy, sau đó liền bắt đầu mãnh liệt như hổ vồ.

Hắn thở gấp gáp mà chửi rủa: "Anh đầu óc bị động kinh đừng kéo tôi theo khụ khụ..... việc quay phim của tôi trong đoàn còn chưa xong..."

Yến Hoài nheo mắt một cái, giọng nói như bị vụn băng dập tắt: "Nếu như muốn quay kịp tiến độ, anh ta sẽ không chạy trên bờ 800m mà không xuống nước."

"... Đó là bởi vì Lăng Đình là một con gà yếu đuối ngu ngốc chỉ biết bức người ..."

Yến Hoài trầm mặc nhìn hắn, đột nhiên cong môi: "Tôi còn tưởng anh đang chờ mọi người đến cứu."

"... Tôi bị nước vào người, không phải ở não."

Ninh Sơ lẩm bẩm, lại đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn: "Loại bỏ? Tha cho họ? Anh muốn làm gì bọn họ?"

"Tôi muốn làm gì."

Người bên kia lơ đễnh đáp, sau đó kiểm tra nhiệt độ trên trán, trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài khó nghe.

"Anh trâu bò ... anh lợi hại... Muốn làm gì thì làm, anh vô pháp vô thiên*..."

(*Vô pháp vô thiên: Nghĩa là không có pháp luật, không có đạo trời, ý nói bất chấp tất cả.)

Cơ thể càng ngày càng khó chịu, Ninh Sơ cảm giác mình đã ở hai tầng băng hỏa rồi. Trong một lúc, hắn run lên vì lạnh, một lúc cả trái tim hắn như bị lửa đốt đau đớn.

Ý thức mê man, hắn buộc đem toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên Yến Hoài, có thể nghe thấy rõ ràng nhịp tim của đối phương đang mất bình tĩnh.

"... Tim của anh đập nhanh như vậy, trên mặt lại như không có gì, thật sự là biết người, biết mặt, không biết lòng...."

Yến Hoài bật cười, siết chặt người trong tay: "Anh lạnh phát ngốc rồi? Biết người, biết mặt mà không biết lòng, những lời này mà cũng nói ra được, tôi thấy như anh rất hiểu tôi?"

"... Tôi không hiểu anh đang nói gì." Đầu hắn bây giờ bắt đầu rối tung lên.

Yến Hoài cười khẽ vài tiếng, lúc này chiếc xe đã chạy vào đại lộ tư nhân ở Dục Sơn.

Đi qua một hồ nước xanh biếc, phía sau mấy cây ngô đồng, một biệt thự riêng chiếm nửa đỉnh núi lộ ra, có thể nhìn được quang cảnh ban đêm của toàn bộ thành phố C.

Ánh sáng vàng ấm áp chiếu từ các ô cửa sổ, mái nhà hình nón cao vút phản chiếu dưới ánh trăng rằm đêm thu, những bức tường được bao phủ bởi ánh sáng mặt hồ lấp lánh. Thoạt nhìn, nó giống như một tòa lâu đài cổ kính trong sách.

Quản gia Tằng Khánh đã sớm đợi ở cửa chờ người.

Ông ta chịu trách nhiệm về các bất động sản của Yến Hoài ở Dục Sơn. Mặc dù chủ nhân có thể không ở đây trong vài tháng, ông ta vẫn phải chuẩn bị mọi lúc sẵn sàng.

Chiếc Rolls-Royce dài dừng lại ở cổng. Tằng Khánh bước tới. Trước khi ông kịp chạy ra mở cửa như thường lệ, chủ nhân bước từ một bên của xe: "Tôi đến rồi."

Tằng Khánh sửng sốt, vội vàng quy củ lui lại.

Ninh Sơ đầu óc rối bời. Hắn đẩy cửa xe hồi lâu không mở được, bị lực từ bên ngoài kéo suýt chút nữa ngã nhào.

Yến Hoài đỡ người hắn, một tay giữ lưng , hơi cúi xuống để móc tay qua chân hắn.

"Anh làm gì !? Để tôi tự đi!"

Không biết bị hỏng hay đang bùng cháy, hốc mặt Ninh Sơ phiếm hồng. Tóc trên trán vẫn chưa khô hoàn toàn. Đôi mắt như hạt chân châu cũng bị thấm ẩm, tim đập một cách yếu ớt. Run rẩy như đang vụn vỡ.

Yến Hoài nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm, trái tim như bị sợi tơ mịn kéo chặt, trong một khoảnh khắc nhất định đau đến mức thở không ra hơi.

Anh mím chặt môi, lừa gạt thân thể đến gần mình, ép Ninh Sơ phải dựa vào ghế sau, môi cũng sắp chạm vào mặt đang tránh né của hắn.

Sau đó, anh lạnh giọng nói, "Không."

Ninh Sơ: "???"

Hắn liếc nhìn, đối diện với đôi mắt nhìn không ra nội tâm Yến Hoài, như một cơn bão ủ mối nguy hiểm đang ập đến khiến hắn giật mình.

Không lạ gì với bộ dạng này. Thể chất Ninh Sơ vẫn luôn rất kém. Hắn thường xuyên ốm trong thời gian dài và rất lâu khỏi. Đây là bộ dạng Yến Hoài khi hắn phát hiện khi lén nôn thuốc.

Khắp người đều là một cỗ khí lạnh, khiến cho người ta một bước không dám lại gần.

Nhưng hắn thì khác.

Hắn nhỏ hơn Yến Hoài một tuổi, lời nói ngọt ngào vội vàng chạy đến gọi vài tiếng ca, học trưởng vô cùng tự nhiên. Dù lửa giận của đối phương lớn có đến đâu cũng đành bất lực thở dài. Ôm hắn cắn vài miếng, lần sau uống thuốc phải đứng gần kiểm tra mới yên tâm.

Chỉ là hiện tại, Ninh Sơ nhất định không thể bày ra vẻ mặt đó, hắn có thể cảm nhận được luồng khí dù cực nhỏ trên người Yến Hoài, nhưng hắn không thể làm thêm một động tác đẩy đối phương ra.

Bởi vì hắn không dám khiêu khích tên điên giống như con hổ đói này.

Thấy hắn im lặng, Yến Hoài liếc qua nốt ruồi đỏ ở khóe mắt Ninh Sơ, kiềm chế hít một hơi. Đó là để xoa dịu tâm trạng, nhưng mùi hương ngọt ngào của sữa bốc hơi quyện với mùi thuốc khử trùng trong nước hồ bơi đột nhiên xâm chiếm hơi thở hắn.

Yến Hoài bất động, các ngón theo bản năng siết chặt.

Anh chưa kịp suy nghĩ thì người bên cạnh đột nhiên che miệng ho khan.

Anh nhanh chóng hạ mi tâm, siết chặt vòng tay, nhấc bổng Ninh Sơ ra khỏi xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro