Chương 16- Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Hủy Diệt Hóa



  Hạ Hạ nằm trong lòng Tiêu Mặc, ấm áp chưa bao giờ có được khiến cô như muốn chìm vào ngủ say mãi mãi.

Không ai biết, Hạ Hạ là một con người rất yếu ớt, tựa như một viên ngọc đẹp đẽ làm bằng thủy tinh, một cái chạm nhẹ chính là ngọc nát đá tan. Chính bởi không ai biết, cho nên Hạ Hạ chưa bao giờ có được một sự ấm áp mà cô muốn.

Cô, muốn được bảo vệ, muốn được vỗ về.

Chưa bao giờ cô dừng lại mong ước được vứt bỏ hết thảy để trốn chạy, thế nhưng càng chạy trốn, những sợi dây thừng lại càng siết chặt lấy cô, cô thở không nổi, cũng không muốn hít thở nữa.

Lúc đó, cô đã cảm thấy thật nhẹ nhõm biết bao nhiêu, cuối cùng cô cũng được giải thoát, không còn cần phải tìm cách chạy trốn, không cần phải tìm cách giấu giếm bất cứ ai nữa. Chết đi là ngủ say mãi mãi, không một ai có thể tìm thấy, cũng không cần phải đối diện với bất kì ai nữa.

Hạ Hạ, thực sự là kẻ hèn nhát vô cùng.

Thế nhưng giống như cô còn chưa thể chết được, cô bị ném đến thế giới này, hủy diệt nó.

Ha ha, giống như một cái vòng luẩn quẩn, mãi mãi không có hồi kết.

"Chủ nhân, ngài không lạnh sao?" Tiêu Mặc nắm lấy tay của Hạ Hạ, hơi lạnh như băng khiến hắn rùng mình. Hắn nhìn vào trong đôi mắt kia, đôi mắt mà hắn luôn sợ hãi phải đối diện.

Để rồi hắn nhận ra, đôi mắt ấy, cho dù đã có tia sáng của sự sống ánh lên, thế nhưng lại giống như đôi con ngươi của kẻ đã chết, lạnh lẽo mà thâm trầm nhìn về phía hắn. Một nỗi hoảng sợ dồn lên não của Tiêu Mặc, sau đó hắn đã không kịp suy nghĩ điều gì, ôm lấy cơ thể của Hạ Hạ.

Lạnh... bất cứ thứ gì trên người nàng đều thật lạnh lẽo.

Tựa như một xác chết...

"Chủ nhân..." Tiêu Mặc hoảng hốt nhìn Hạ Hạ.

"Tiêu... Tiêu Mặc..." Hạ Hạ không trả lời hắn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào hắn, đôi môi nhếch lên. "Ngươi sẽ mãi mãi ở bên ta sao?"

Cùng nhau chạy trốn mãi mãi, trở thành một nơi để ta dựa vào, một nơi để ta trốn chạy khỏi chính mình.

"Mãi mãi..." Tiêu Mặc ngẩn ngơ. Cho dù đã đến mức này, Tiêu Mặc vẫn không thực sự cho rằng, hắn muốn mãi mãi làm đầy tớ cho bất cứ ai. Mặc cho, hắn nợ nữ nhân trước mắt này, rất nhiều, rất nhiều... Hắn thực sự chỉ muốn trả nợ cho nàng mà thôi, không hơn!

Trở thành đầy tớ phục vụ cho nàng đã là điểm mấu chốt nhất của hắn. Thế nhưng mãi mãi ở bên cạnh nàng? Làm sao hắn có thể hứa với nàng một cách chắc chắn đây?

Đôi lúc, chỉ là một giây chậm chân, có một vài thứ, ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ có thể nắm lại lần nữa.

"Ta hiểu rồi..." Hạ Hạ hơi hơi ngừng lại, rời khỏi cơ thể ấm áp của Tiêu Mặc, cũng cởi xuống chiếc áo khoác của hắn trên người. "Một chốc nữa đem thức ăn vào phòng của ta."

Hơi lạnh từ bên ngoài cơ thể xâm nhập vào sâu tận trong tâm can, Hạ Hạ nghĩ rằng, có lẽ trái tim của cô lúc này, đã đóng băng rồi chăng?

Khuôn mặt xinh đẹp giống như kết lên một tầng băng sương nhè nhẹ, nhưng lại không thể nào bị phá vỡ.

Bên khung cửa sổ, ánh trăng chiếu lên gò má của thiếu nữ, mang lên cho nàng một vẻ đẹp tựa như trích tiên giáng trần, thế nhưng ở nơi ánh trăng không thể nào chiếu tới, là ánh mắt chìm vào trong bóng đêm vô tận, hắc ám cùng hủy diệt trộn lẫn.

Vốn đã từng nghĩ, sẽ coi hắn như một chỗ dựa trong trái tim, thế nhưng hắn đã không coi ta là duy nhất, vậy thì vì sao ta phải cho hắn là tất cả của ta?

Hắn, rốt cuộc mãi mãi cũng chỉ là một kẻ nằm trong số những kẻ mà ta phải hủy diệt mà thôi.

Vì sao ta phải cân nhắc đến cảm thụ của một kẻ không phải là người của ta đây? Ha, thật buồn cười làm sao?

Tìm kiếm ấm áp một cách mù quáng như vậy? Rốt cuộc là ta đang làm điều gì đây?

...

Bíp! Bíp! Bíp!

Hệ thống đo lường xin phép báo cáo tổng hệ thống, hiện nay kí chủ số XXX, họ tên Hạ Hạ đang có những triệu chứng bệnh tâm thần tăng thêm, áng chừng:

Hắc hóa cường độ: 10/100%

Quỷ súc hóa cường độ: 5/100%

Biến thái hóa cường độ: 0/100%

Tâm thần phân liệt hóa cường độ: 0/100%

Hủy diệt hóa cường độ: 20/100%!

Đề nghị tổng bộ đề ra phương án hỗ trợ áp chế bệnh tình khẩn cấp.

...

"Xuất phát lên thành thị đi." Hạ Hạ ngồi trên xe ngựa, ưu nhã nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói với Tiêu Mặc đang đánh xe.

Lưới đã dệt xong, cá đã tự mình vào lưới, bây giờ thì phải đi thu lưới thôi.

Chương 17: Phế Bỏ



  Sở Bạch Lăng run rẩy, từng giọt nước mắt rơi xuống, những con rắn trên cơ thể nàng ta lại càng thêm siết chặt, rung động sâu tận bên trong cơ thể tràn ngập khoái cảm, thế nhưng ngược lại với khoái cảm chính là nỗi sợ hãi kinh hồn táng đảm. Nàng ta bây giờ muốn phát điên mất rồi!

"Lăng nhi... Lăng nhi... Tại sao nàng cứ mãi không chấp nhận ta..." Xà Vương vuốt ve cơ thể trắng nõn ngọc ngà, ánh mắt thê lương nhìn chằm chằm vào Sở Bạch Lăng. "Thực sự... không thể cho ta một cơ hội hay sao Lăng nhi?"

"Ha ha..." Sở Bạch Lăng cười thảm nhắm chặt mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý đến những lời ngọt ngào sáo rỗng kia.

"Lăng nhi..."

"Ngươi có thể chiếm được cái thân xác dơ bẩn này, thế nhưng mãi mãi, đừng hòng chiếm được tâm của ta!" Sở Bạch Lăng cắn răng nói. "Một tên Xà vương dơ bẩn!"

Xà Vương nắm chặt bàn tay, đôi đồng tử lóe lên ánh sáng dữ tợn.

Lăng nhi, nàng không muốn chấp nhận ta sao? Được rồi, vậy thì cứ để ta chấp nhận nàng vậy!

Hắc Long ngồi ngắm trăng ngoài xà động, khóe môi hắc ám câu lên. Tên Xà Vương này, đôi lúc cũng thật ơữu dụng nha!ơ

"Rầm!!!"

Dương Nghiệp Khải vội vàng xông vào Hạ gia, ánh mắt hoảng hốt nhìn thân hình nhỏ bé đang yên tĩnh ngồi thưởng trà kia. Phút chốc, mọi cảm xúc hỗn loạn trong tim hắn bùng nổ, tựa như một căn hỏa diễm bùng lên muốn thiêu cháy cả lí trí của hắn!

"Hạ nhi!!!" Hắn ôm chầm lấy Hạ Hạ, cơ thể run rẩy kịch liệt lạnh ngắt cố gắng cảm nhận được hơi ấm trong lồng ngực.

Là nàng! Đích thị là nàng! Đích thị là nàng!

"Hạ nhi! Nàng không chết! Nàng không chết!!! Ta ... ta quả thực..." Dương Nghiệp Khải nghẹn ngào...

Hạ Hạ im lặng không nói gì, mặc kệ hắn tự tung tự tác.

"Hạ nhi... là ta sai! Tất cả đều là do ta! Là ta vô dụng không nhận ra được tình cảm của mình! Là ta ngu ngốc để bị con tiện nữ nhân Sở Bạch Lăng kia che mắt! Hạ nhi! Hãy tha thứ cho ta! Lần này hãy để ta chăm sóc cho muội, để muội được hưởng vinh hoa phú quý suốt đời này! Hạ nhi! Hãy nghe ta! Lần này hãy để Dương ca ca chăm sóc cho muội được hay không?"

"Hạ nhi, Dương ca ca yêu muội! Từ trước đến nay chỉ yêu một mình muội!"

"Rầm!" Không đợi được câu trả lời của Hạ Hạ, một tiếng động lớn khiến Dương Nghiệp Khải giật mình quay người lại.

Sở Bạch Lăng cả người run rẩy chỉ tay về phía hắn, thân tàn ma dại nay lại hoàn toàn mất đi hết thảy khí thế của người nữ thần "thiên hạ đệ nhất tài nữ" kia. Nàng ta oán độc ôm lấy mặt, móng tay sắc nhọn vạch ra những đạo móng tay sâu hoắm trên khuôn mặt như hoa như ngọc kia. Hàm răng siết chặt vào nhau đến bật máu!

"Hai ngươi! Đồ dâm phu đãng phụ! Quả nhiên là hai ngươi có thông đồng từ trước! Là ngươi, con dâm phụ ti tiện kia! Là ngươi hãm hại ta! Là ngươi khiến ta đi đến bước đường này! Tất cả đều là do ngươi đồ tiện nhân!!!" Sở Bạch Lăng điên cuồng gào thét, từng đạo ám kình xông thẳng về phía Hạ Hạ và Dương Nghiệp Khải.

Dương Nghiệp Khải đứng ra định cản lại những đạo ám kình này, thế nhưng thoắt một cái, hắn đã chẳng nhìn thấy người trong lòng đâu nữa.

"Hạ Hạ!!?" Dương Nghiệp Khải hoảng hốt nhìn về phía sau, bóng dáng cao lớn kia khiến đồng tử của hắn co rút lại!"Tiêu Mặc!!!"

"Tiêu ca ca!" Sở Bạch Lăng hoảng hốt.

Tiêu Mặc ôm Hạ Hạ trong lòng, tâm lạnh như tro tàn nhìn bóng hình thê thảm đang ngã quỵ trước mắt. Hắn... quả thật là có mắt cũng như mù, lại đi coi trọng người dâm phụ đáng ghê tởm này! Vết nứt màu đen trong mắt Tiêu Mặc lan rộng, gần như muốn xâm chiếm cả con ngươi của hắn.

"Tiêu... Tiêu ca ca... Sở Bạch Lăng sợ hãi lùi lại, run rẩy ôm lấy chân của Xà Vương. Tiêu Mặc tại sao lại nhìn nàng với đôi mắt đáng sợ như thế này? Nàng rốt cuộc đã làm gì sai? Dương Nghiệp Khải phản bội nàng, Hắc Long ca ca lại biến mất không có lấy một chút tung tích, giờ đây, Tiêu Mặc ca lại ôm kẻ thù không đội trời chung với nàng vào lòng!

Ông trời ơi, là ngươi đang đùa cợt ta sao!!?

Xà Vương ôn nhu ôm cơ thể lạnh ngắt của Sở Bạch Lăng vào lòng, an tĩnh cười cười.

"Sở Bạch Lăng..." Tiêu Mặc mở miệng, ánh mắt vô cùng hờ hững nhìn nàng ta. "Từ hôm nay, ta không còn là Tiêu Mặc ca ca của ngươi nữa. Bây giờ, ta là Tiêu Mặc - triệu hồi thú của Hạ chủ nhân!"

"A...... " Sở Bạch Lăng cứng đơ người, ánh mắt dại ra nhìn thần tình lạnh lùng của Tiêu Mặc.

"Loại tiện nhân đê tiện như ngươi, ta làm sao đủ phúc phận làm ca ca của ngươi." Tiêu Mặc cười khẩy.

"Phụt!!!" Sở Bạch Lăng không kiềm chế nổi phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ ướt đẫm bộ áo trắng càng thêm thê lương. Từng giọt nước mắt tan vỡ rơi xuống trên má nàng ta, nàng ta điên cuồng gào thét, tựa như một ả điên không còn chút nhận thức nào.

Tại sao? Tại sao tất cả đều hướng vào ta!!?

Ta làm sao điều gì!!?

Rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì đây!!!!!!?????

"Cộp..." Hạ Hạ rời khỏi vòng tay của Tiêu Mặc, nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Sở Bạch Lăng. Cô nở một nụ cười thật hồn nhiên mĩ lệ, sau đó tựa như một người bạn thân thiết nhất, thủ thỉ vào tai của Sở Bạch Lăng. Đồng thời, một ngón tay chạm nhẹ vào đầu nàng ta.

Vài phút sau, Hạ Hạ nhẹ nhàng cười khẽ một tiếng, quay người bước đi.

"AH!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!! Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Sở Bạch Lăng điên cuồng gào thét, từng dòng huyết lệ chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp, khóe mắt giống như muốn nứt ra, đồng tử trợn to, rồi cuối cùng, tựa như con búp bê sứ vỡ nát, ngã vào lòng Xà Vương, ánh mắt vô hồn nhìn về phương xa, hoàn toàn không còn lấy một chút thần trí.

Khóe miệng Xà Vương câu lên, âu yếm liếm đi dòng huyết lệ trên mặt mỹ nhân.

Nào, cuối cùng thì nàng cũng thuộc về ta đấy thôi.

===

Thế giới thứ nhất sắp đến hồi kết rồi, các nàng thử đoán xem thế giới này sẽ kết thúc như thế nào đi a

  Nhân đạt mốc 3k followers, basa đã mở pic để tặng mọi người 1 bộ theo số phiếu bầu của mọi người với những văn án, và truyện được chọn là :

****** VÚ EM ĐÀO HOA KÝ ******

VĂN ÁN:

Thể loại: Xuyên Game, thế giới khác, Hệ thống, NP, Sắc, H, Nữ cường - YY nhiều.

Tiểu Sắc ngoài đời là một cái NEET - không hơn không kém. Thế nhưng ngược lại Tiểu Sắc trong game lại là một cái siêu cấp Vú Em vạn người tung bông.

(Thuật ngữ: Vú Em - trong game là nghề phụ trợ bơm máu Buff hiệu ứng)

Vú em Tiểu Sắc xuyên qua, bất ngờ nhìn thấy một món đồ trong túi:"Đá Ma pháp" - giúp cho người dùng có thể học thêm 1 class nữa khác với class của mình, bắt đầu với lv1.

Tiểu Sắc tỏ vẻ:"..."

Làm một cái Pháp sư cũng rất tốt nha!

Xuyên qua không tính, cái rắc rối chính là đột ngột có thêm 5 đứa con trai nuôi xinh như hoa, đẹp như quả.

...

Tiểu Sắc im lặng:"..."

Cũng là làm người ta phiền lòng chính là, tụi nhóc ấy biến lớn rồi lại muốn ăn sạch mẹ nó!

=====

Ai có hứng thú thì ủng hộ với nhá ^3^

=====

Chương 18: Thế Giới Thứ Nhất - Kết Thúc



  "Bịch!" Dương Nghiệp Khải ngã xuống đất, đôi mắt không thể nào tin trừng lớn nhìn chòng chọc Hạ Hạ và Tiêu Mặc. "Ngươi! Ngươi là ai mà dám đối xử như thế với ta!"

"Hạ Hạ, lại đây với Dương ca ca đi, Dương ca ca đem muội về nhà, Hạ Hạ, nghe lời ta đi..." Dương Nghiệp Khải nở nụ cười vặn vẹo, bàn tay run rẩy hướng về phía nàng.

Thế nhưng, ánh mắt lạnh lùng kia của nàng nhìn về phía hắn, sự sắc nhọn vô cảm kia khiến hắn muốn nghẹn lời lại trong cổ họng, chẳng thể nào phát ra nổi 1 thanh âm.

"Hạ Hạ!" Những tơ máu lan ra trong mắt Dương Nghiệp Khải. Hạ Hạ bàng quang nhìn tiến độ ngược nam phụ diễn tăng lên đều đều, mắt đều không nháy lấy một cái.

Không biết vì sao, những cái điểm số này không thể nào gây nổi hứng thú với cô nữa. Những băn khoăn, những nỗi sợ khi phát điên và làm hại mọi người xung quanh, hoàn toàn biến mất trong đầu cô.

Thậm chí, cô hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến mấy vụ chích thuốc gì gì đấy, mặc kệ số điểm kiếm được nằm trong hệ thống.

Điên rồi, thì cứ mặc kệ nó đi.

Mục đích của cô khi tham gia vào cái trò chơi nhàm chán này là gì đây?

"Tiêu Mặc, chắc chắn là do ngươi! Là ngươi đã dùng tà pháp mê hoặc nàng! Ta phải trợ giúp nàng thoát khỏi bàn tay ma quỷ của ngươi!" Dương Nghiệp Khải triệu hoán ra Triệu hoán thủ bản mạng của hắn - Bạch Vĩ Yêu Hổ, gào thét điên cuồng xông đến công kích Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc liếc nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một nụ cười khinh miệt vô cùng tàn bạo. Thật may mắn, hắn còn đang không biết phải tìm ai để phát tiết tâm tình đây!

Tiêu Mặc hẳn là không nhận ra, từ lúc nào mà trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện những ý nghĩ những tư tưởng vô cùng tàn bạo rồi...

"Ầm..." Hắc Diện Tam Nương hiện ra phía sau lưng Tiêu Mặc, ba khuôn mặt vui vẻ, khóc lóc, giận giữ điên cuồng phát ra những tiếng hét chói tai, Bạch Vĩ Yêu Hổ hoảng sợ run rẩy quỳ xuống dưới chân Tiêu Mặc.

Dương Nghiệp Khải tái mét ngã xuống đất. Chỉ một chút uy áp mà thôi, hắn đã hoàn toàn gục ngã.

Đây là... cách biệt của hắn với Tiêu Mặc hay sao...?

"Phụt!" Bị đả kích nặng nề, Dương Nghiệp Khải phun ra một búng máu đỏ sậm. Từ đây, hắn hoàn toàn bị mắc kẹt ở tâm cảnh của mình, trừ phi có thể tự mình thoát ra, nếu không hắn sẽ mãi mãi bị nhốt lại ở cấp bậc này, không thể nào tu luyện.

Một siêu cấp thiên tài tiền đồ sáng lạn, bị hủy tại nơi đây.

"Hạ... Hạ Hạ..." Dương Nghiệp Khải mờ mịt nhìn bóng lưng dần đi xa của Tiêu Mặc, máu tươi nhuốm đậm tầm mắt hắn, đau xót cùng hối hận giày vò tâm can hắn.

Có lẽ, muộn một vài giây, chính là bỏ lỡ cả một đời người.

"Phụt!" Lại một ngụm máu tươi không kiềm chế được phun ra từ miệng hắn. Bàn tay nam nhân vô lực rơi xuống mặt đất.

...

"Ầm!" Ánh sáng màu đen hắc ám phát ra từ trong tay của Hạ Hạ, Tiêu Mặc dường như hoàn toàn không quan tâm, yên lặng thủ hộ phía sau lưng cô.

Từng đám mầm mống dị vật thoát ra từ tay của Hạ Hạ, theo làn gió phát tán đi khắp nơi.

"Ngươi... Hoàn toàn không thèm quan tâm ta muốn làm một thứ gì ư?" Hạ Hạ quay lưng lại với hắn, tóc mai bay theo gió vấn vương một mùi hương yêu dị. Tiêu Mặc không thể nào thoát được bị nó bao vây, có chút mê man lắc đầu.

"Không." Cho dù nàng có làm gì, hắn vẫn sẽ đứng bên cạnh nàng, thủ hộ nàng.

Bởi lúc này, cho đến mãi về sau, hắn chỉ còn lại nàng mà thôi.

"Ha... Ha ha... " Hạ Hạ cong người lại cười, cơ thể run rẩy tựa như vô cùng vui vẻ.

Cả hai đứng phía trên một ngọn núi, hoàng hôn rực lửa khiến đôi mắt Tiêu Mặc bỏng rát. Nữ nhân cười đùa vui vẻ trước mắt hắn, mặt trời cùng tia sáng như biển lửa phía sau dường như chỉ làm nền cho nàng, làm nền cho nụ cười xinh đẹp kia.

"Ha ha..." Hạ Hạ quay lại nhìn Tiêu Mặc, những giọt nước mắt lăn trên má cô, thế nhưng nụ cười kia vẫn thật hồn nhiên, mà tiếng cười lại khàn khàn trầm đục mang theo một ít tố chất thần kinh.

Tiêu Mặc hoảng hốt tiến tới, rồi sau đó hắn rùng mình nhìn Hạ Hạ đứng phía trước vách núi, nụ cười vẫn hồn nhiên thiên thành như vậy, thế nhưng hắn linh cảm được, chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa, nàng sẽ gieo mình xuống dưới đáy vực.

Đáy vực nơi này, hoàn toàn là thung lũng chết chóc, cho dù là đại năng giả toàn năng nhất lục địa, rơi xuống đó cũng chỉ có một chữ :"Tử"!

"Tiêu Mặc a Tiêu Mặc, rốt cuộc ngươi cũng giúp ta nhận ra được một điều." Hạ Hạ vuốt ve khuôn mặt mình, nụ cười vui vẻ phấn khích vô cùng thư thái. "Chẳng có điều gì thú vị hơn nhìn các ngươi giãy giụa trong tuyệt vọng và đau đớn!"

"A... những tiếng gào khóc, những ánh mắt tuyệt vọng đứng giữa bờ vực của sụp đổ!" Hạ Hạ mỉm cười di động trên vách đá, tựa như đang nhảy múa cùng vị Tử Thần cao cao tại thượng.

Tấm lưng của Tiêu Mặc đã ướt đẫm mồ hôi, hắn hoàn toàn không hề quan tâm đến những lời nói thần kinh của Hạ Hạ, trong đầu hắn lúc này ngập tràn những câu hỏi lo sợ về nàng.

Nàng đang tiến lại gần hơn vách đá kia!!?

Nàng là đang muốn làm cái gì đây?

Là ta đã làm gì không tốt sao?

Khủng hoảng đè nén trong tim Tiêu Mặc. Hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra được khi nàng rời bỏ hắn, hắn sẽ phải tồn tại như thế nào!

Không phải ta là triệu hoán thú của nàng hay sao? Nếu vậy thì ta phải luôn ở bên cạnh nàng, chăm sóc cho nàng... Tiếc thay cho Tiêu Mặc, khi hắn ngộ ra điều này, đã là quá muộn để cứu rỗi người đó của hắn!

"Này, ngươi có muốn làm ta vui vẻ không?" Hạ Hạ nhìn Tiêu mặc, tiếng cười khúc khích khiến đầu óc của Tiêu Mặc hỗn loạn.

"Được... Ta sẽ làm tất cả..." Chỉ xin nàng hãy tiến lại đây... Ta cầu xin nàng...

"Ha ha, hãy cho ta xem cái kết xinh đẹp nhất đi!" Hạ Hạ cười to, ném một tia sáng đến xuyên qua trán của Tiêu Mặc.

"A!!!" Tiêu Mặc trợn mắt, hoàn toàn không hiểu vì sao...

Rồi giống như một quả bom bùng nổ trong đầu hắn, Tiêu Mặc ngơ ngác sững sờ.

Những âm mưu ngay từ lúc bắt đầu, sự sắp đặt vô cùng "tình cờ", vô cùng ác độc, cái gọi là "báo ơn" vô cùng buồn cười của hắn...

Tia nứt vỡ màu đen trong mắt Tiêu Mặc hoàn toàn chiếm cứ đôi mắt của hắn, từng đường vân màu đen chiếm cứ cơ thể Tiêu Mặc, nỗi thù hận điên cuồng bức Tiêu Mặc muốn phát điên.

"Ngươi....... Ngươi!!!!!!!!!" Tiểu Mặc hướng về phía Hạ Hạ lao đến, bàn tay đã hoàn toàn biến thành móng vuốt màu đen sắc nhọn xuyên qua ngực nàng.

"Ah!!!!!! Tất cả đều là do ngươi!!!! Chết đi!!! Chết đi!!! Chết đi!!!" Từng giọt huyết lệ trào ra trong hốc màu màu đen của Tiêu Mặc, đôi đồng tử màu đỏ máu dường như muốn nứt vỡ chìm đắm trong bạo ngược. Từng tiếng gào thét của dã thú phát ra trong cổ họng Tiêu Mặc.

"Ục.." Hạ Hạ phun ra một ngụm máu lên mặt Tiêu Mặc, cô vui vẻ cười to, nhạo báng cái nhìn khủng khiếp của tên dã thú. Máu tươi trào ra từ trong cổ họng, tầm mắt của cô dần mờ đi, thế những nụ cười được điểm xuyến bởi máu tươi lại càng thêm mỹ lệ.

Lồng ngực của Tiêu mặc dường như bị bóp chặt lại, bàn tay hắn run rẩy, đầu óc hỗn loạn. Máu tươi của nữ nhân bắn lên mặt hắn, rơi vào miệng hắn.

Mặn... mặn...

"Ah!" Hạ Hạ dùng tay níu lấy đầu hắn, hai đôi môi áp sát vào nhau, một nóng như hỏa diễm muốn bùng nổ, một lạnh ngắt dần dần.

Hương vị mặn nồng của máu tươi tràn vào khoang miệng Tiêu Mặc, hắn dường như chẳng thể nào đứng vững nữa, đôi chân ngã khuỵu xuống đất.

"Bịch!" Đột ngột, Tiêu Mặc nhận ra vòng tay của hắn đã trống rỗng.

Nàng, mỉm cười thật diễm lệ, cứ như vậy đẩy hắn ra, gieo mình xuống vực sâu.

"Ah....... Ah........." Tiểu Mặc không thể nào tin nổi, ôm lấy trái tim của mình.

Trống rỗng...

Hoàn toàn trống rỗng!

"G....... Gà.... o!!!!!!!!!!!!!" Tiếng gào thét của dã thú vang vọng khắp cả đỉnh núi.

...

Bóng tối bao trùm lấy đại lục, từng nhóm sinh vật hắc ám cầm đầu bởi một dị vật hình người vô cùng cường đại tàn sát hết thảy mọi thứ, cuốn trôi tất cả.

Từng mảnh đất hóa thành thi địa, xác người chất đống được đám dị vật kia coi thành thức ăn đánh chén, tận thế, đến mới dễ dàng làm sao...

Dương Nghiệp Khải thẫn thờ nghe tiếng gào thét của cả tòa thành, lẳng lặng ôm lấy bộ quần áo của thiếu nữ khi xưa, sâu kín hít lấy hương thơm đã sớm phai nhạt trên nó. Rồi sau đó, tự mình cắt đoạn nội tạng chết đứng trong phòng.

Hạ Hạ...

...

Sở Bạch Lăng tựa như một con búp bê gỗ được Xà Vương ôn nhu khoác vào một tấm khăn voan đỏ thẫm, trên người cả hai là hỉ phục uyên ương, mãi mãi không chia lìa.

Sau đó, Xà động phát nổ chôn vùi cả hai người.

Bạch Lăng, cuối cùng nàng vẫn phải cùng ta đồng huyệt đồng tử, phải nằm trong lòng ta cho đến tận khi thành hồn ma quỷ dữ.

Cho nên, ta đã bảo, cuối cùng nàng vẫn sẽ thuộc về ta mà thôi.

...

Chỉ vẻn vẹn vài ngày, dường như cả lục địa đã đổi sắc, con người đã hoàn toàn mất đi bóng dáng, đi lại trên mặt đất chỉ còn lại những sinh vật hắc ám xấu xí bẩn thỉu đang mò mẫm tìm kiếm thực vật thơm ngon.

Ở ngọn núi kia... nam nhân đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, lẳng lặng đứng trước vực sâu.

Hạ Hạ, nàng thành công rồi... cho dù nàng đối xử như thế, nàng vẫn thật dễ dàng nắm lấy được trái tim của ta.

Ha ha... không phải nàng muốn nhìn ngắm một vở kịch sao? Ta đã đem cả thế giới này làm thành một bộ hí kịch đưa cho nàng, nàng đã vui vẻ chưa Hạ Hạ?

"Nàng muốn rời đi ta sao? Thế nhưng, nàng đã hỏi ta có đồng ý hay chưa vậy?" Tiêu Mặc bật cười, sự điên loạn trong mắt đã hoàn toàn chẳng thể nào giấu giếm nổi.

Hắn tự mình nhảy xuống vực sâu, chấm dứt sự trống rỗng trong trái tim của mình.

Hạ Hạ, nếu có kiếp sau, đừng để ta bắt được nàng, ha ha ha...

[Thế giới thứ nhất: 100% hoàn thành]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro