Phần 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính văn đệ lục thập chương: Minh Châu công chúa

Hàn Vương đi rồi, kinh thành liên tiếp hạ vài đợt tuyết, lần sau lớn hơn lần trước.

Mặt đường đã tích một tầng băng thật dày, tựa như đáy lòng Đường Tống tưởng niệm đối Hàn Vương thật dày.

Hàn Vương không ở đây, Cẩm Sương điện cho dù đốt lửa lớn, Đường Tống cũng không cảm thấy ấm áp. Bên người thiếu nhiệt độ cơ thể của Hàn Vương, thường thường làm cho Đường Tống lạnh ngủ không yên.

Gió lạnh gào thét, Đường Tống thường cả ngày đứng ở Cẩm Sương điện, tựa như tiểu sóc không muốn ra khỏi hang, dựa vào nhớ lại thời gian y cùng Hàn Vương ở chung chống cự mùa đông giá lạnh.

Hàn Vương hồi phủ khi đã gần trung tuần tháng chạp, thời gian gần một tháng này, Đường Tống cơ hồ mỗi ngày trong tưởng niệm vượt qua. Đường Tống không ngừng một lần lại một lần tưởng tượng mình nhìn thấy Hàn Vương, y nghĩ, đến lúc đó, y nhất định phải là người đầu tiên chạy đến ôm lấy hắn, đem tình yêu của y rõ ràng nói cho hắn.

Nhưng là khi y lại nhìn thấy Hàn Vương, lại bỏ lở dũng khí chạy tiến lên. Bởi vì, trở về cũng không chỉ có một mình Hàn Vương. . . . . .

Hách Hạ Châu Nhi, Minh Châu công chúa Hách Triết quốc nước láng giềng phương bắc của Sư quốc, cũng là muội muội duy nhất của quốc chủ Hách Triết quốc, cùng Hàn Vương về tới Vương phủ.

Đường Tống lòng tràn đầy phấn khích đi ra cửa Vương phủ, nhìn thấy chính là Hàn Vương giúp đỡ công chúa quốc sắc thiên hương xuống xe, trong lúc nhất thời, trong lòng Đường Tống bị kinh hoảng trước nay chưa từng có.

Nhìn thấy Hàn Vương phong thần tuấn lãng dắt công chúa minh diễm chiếu nhân hướng cửa đi tới, Đường Tống phản ứng đầu tiên dĩ nhiên là trốn thẳng vào phía sau cửa. Một khắc đó, Đường Tống lần đầu tiên ý thức thật sâu được, bản thân là nam nhân, cùng Hàn Vương đứng một chỗ là cỡ nào không phân xứng. Chỉ có giống công chúa Hách Hạ Châu Nhi cao quý xinh đẹp như vậy mới xứng đứng bên người Hàn Vương, cùng hắn. . . . . . cùng hắn làm bạn đời chung thân.

Đường Tống nhìn chăm chú vào Hàn Vương vui vẻ cùng công chúa đi qua chỉ cách mình vài bước, không quay đầu lại liếc y một cái. Không biết vì cái gì, một cảm xúc ủy khuất lại nảy lên trong lòng Đường Tống, trước kia trong năm bước sẽ cảm giác thấy hơi thở của y, Hàn Vương lần này thế nhưng không có phát hiện y, không biết là thật sự không phát hiện, hay là cố ý làm như không thấy.

Nghĩ đến cái ý nghĩ sau, Đường Tống không khỏi cảm thấy tâm như là bị ai dùng đầu tông vào một cái, cực lực lui thành một đoàn, làm cho Đường Tống cảm giác sắp không thở nổi.

Đường Tống lặng lẽ về tới phòng ngủ Hàn Vương, yên lặng ngồi trong bóng đêm, chậm rãi sửa sang lại tâm sự của mình đã muốn loạn thành một đống.

"Đường công tử, Vương gia kêu ngài đi Hạo Nhiên thính dùng bữa." Bầu trời tối đen không bao lâu, Đường Tống chợt nghe gặp một tiểu tư ở ngoài cửa kêu.

Đường Tống từ trầm tư hồi tỉnh, nghe rõ là Hàn Vương gọi y đi ăn cơm, một tia vui sướng xẹt qua trong lòng hỗn loạn của y: hóa ra Hàn Vương vẫn là quan tâm y!

Đường Tống đứng dậy để ý y phục, lấy tay lau mặt một phen, lúc này mới phát hiện, mình vừa rồi đã rơi lệ .

Đường Tống một bên lau khô nước mắt trên mặt, một bên tự giễu bản thân vừa rồi nghĩ nhiều quá, thế nhưng học nữ hài tử rơi nước mắt. Chờ y cảm thấy bản thân sửa sang lại ổn rồi , đang muốn xuất môn, lại nghe được tiểu tư kia nói: "Đường công tử, Vương gia nói ngài nếu không muốn đi ra ăn cơm cũng không miễn cưỡng , làm cho tiểu nhân đưa cơm qua đây là tốt rồi. Nga, còn có, Vương gia nói ngài ấy đêm nay sẽ không về đây, Đường công tử không cần chờ ngài ấy ."

Có lẽ là Đường Tống vẫn không ra tiếng làm cho tiểu tư kia nghĩ lầm Đường Tống không muốn đi ra ngoài, cho nên mới nói câu kế tiếp ra. Vốn chạy tới cửa phòng, Đường Tống bị câu sau của tiểu tư làm ngừng cước bộ. Đêm nay không về? Vậy đi nơi nào? Cùng Minh Châu công chúa ở một chỗ sao? . . . . . .

Từng đợt từng đợt sợ hãi không hiểu tựa như tơ nhện cuốn lấy tâm y, như thế nào cũng tránh không ra. Đêm tối giống như cái lưới thật lớn, to đùng chụp xuống Đường Tống.

Đường Tống vội châm ngọn nến, đem hắc ám cơ hồ làm y hít thở không thông xua tan đi. Chính là lại không nghĩ rằng, ánh sáng nến chiếu ra phòng to trống rỗng như vậy. Cẩm Sương điện không có Hàn Vương, tựa như một phần mộ không tiếng động.

Đường Tống cứ như vậy nhìn ngọn nến ngẩn người, ngay cả hạ nhân khi nào thì tiến vào để đồ ăn xuống, đốt bếp lò cũng không biết. Hình như người kia tiến vào đưa cơm còn đối y nói chút gì đó, Đường Tống lại tự phong bế ý thức, cái gì cũng chưa nghe được.

Đường Tống cứ như vậy ngơ ngác ngồi, giống tượng đất, ngồi đó chính là một đêm.

Khi cửa sổ đưa vào ánh mặt trời chiếu sáng đến gương mặt Đường Tống nước mắt tung hoành, ngọn nến cũng dập tắt. Trên bàn, chỉ có một vũng sáp chảy hồng hồng đông lại ở một chỗ, như là tình nhân trong lòng nhỏ huyết.

Một đêm này, Hàn Vương thật sự không về. . . . . .

Hết chương thứ sáu mươi

[BSVGĐAN]Chương 61-70

Chính văn đệ lục thập nhất chương: Mơ hồ thổ lộ

Buổi sáng, Đường Tống cố lấy dũng khí đi vào Hạo Nhiên thính, nhưng không nhìn thấy Hàn Vương, chỗ ngồi thuộc về chủ nhân Vương phủ như trước bình thường rỗng tuếch.

Đường Tống cảm thấy một trận mê muội, chẳng lẽ bọn họ đến bây giờ còn chưa rời giường sao?

Nhìn thấy Đường Tống đối với vị trí Hàn Vương sợ run, mẫu thân Đường Tống thở dài, nói: "Tống Nhi, Lưu tổng quản nói Hàn Vương sáng sớm liền cùng Minh Châu công chúa xuất môn ."

"Nga. . . . . ." Sau một lúc lâu, Đường Tống mới đáp một tiếng, tinh thần hoảng hốt ngồi vào vị trí đối diện mẫu thân, cúi đầu máy móc múc cơm.

Lữ Thị lại thở dài, nhìn thấy bộ dáng tối hôm qua Hàn Vương tất nhiên là không có trở về chỗ Đường Tống. Chẳng lẽ hôm nay buổi sáng bà nghe từ nha hoàn đều là sự thật? Hàn Vương cùng với Minh Châu công chúa đính hôn sao?

Ngày này, Hàn Vương cũng không hồi phủ.

Cơm chiều xong, Đường Tống trở lại Cẩm Sương điện, sớm nằm vào ổ chăn lý.

Cũng không biết có phải tiểu tư hôm nay nhóm lửa không quá tận tâm, Đường Tống cảm giác trong phòng đặc biệt lạnh. Nằm ở ổ chăn Đường Tống tựa như nằm trong vết nứt, đông lạnh làm hàm răng đánh vào nhau.

Đường Tống dùng chăn thật dày bọc thân thể chính mình sắp đông cứng, giống như con nhộng, từng bước từng hướng tới chậu than đi tới.

Chậu than giống bình thường đốt hừng hực, xem ra cũng không phải tiểu tư thất trách. Đường Tống bên chậu than ngồi xếp bằng xuống, dùng chăn cuốn mình lại, chuyên tâm tự hỏi chính mình vì cái gì cảm thấy lạnh thế.

Hỏa cùng chăn, rất nhanh truyền nhiệt đến trên người Đường Tống, Đường Tống cảm giác tứ chi đều đã ấm áp lại, chính là trong chốc lát, y vẫn là nhịn không được rùng mình.

Đường Tống nghi hoặc đưa tay tới nơi làm cho mình rùng mình, cúi đầu vừa thấy, nơi đó dĩ nhiên là vị trí của tâm. Nguyên lai, là tâm sợ lạnh a!

Hàn Vương trở lại Cẩm Sương điện, thiếu chút nữa bị tình cảnh mình thấy làm sợ tới mức tim ngừng đập.

Chỉ thấy Đường Tống đem bao chính mình như ngọn núi nhỏ, gắt gao dựa vào chậu than ngồi. Cái đầu lắc lắc lắc, tựa hồ là ngủ gà ngủ gật.

Đường Tống bộ dáng thực đáng yêu, Hàn Vương lại bị sợ quá mức. Đường Tống trước mặt chính là chậu than đầy than nóng hồng hồng, nếu y cứ như vậy ngã xuống, nhẹ thì hủy dung, nặng thì ngay cả mạng sống cũng không còn.

Mắt thấy thân mình Đường Tống lung lay nhoáng lên một cái, Hàn Vương bật người vọt lại, kéo Đường Tống về phía sau ôm vào trong lòng.

Đường Tống đang tự hỏi rồi buồn ngủ cảm giác được một sức mạnh khác kéo mình vào một lồng ngực quen thuộc, tiếp theo, chợt nghe gặp một thanh âm như sét đánh nổ tung trên đỉnh đầu mình: "Ngươi điên rồi? Mệt nhọc sao không ngủ trên giường?"

Đường Tống mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy Hàn Vương ngày mong ngóng đêm nhớ nhung trợn mắt lên nhìn mình, nghĩ đến bản thân vẫn là đang nằm mơ, Đường Tống kìm lòng không đậu nói: "Hàn, ta thích ngươi." Nói xong, Đường Tống giống như hoàn thành một tâm nguyện rất lớn, lại nhắm hai mắt lại, khóe miệng lộ ra một mỉm cười ngọt ngào.

Hàn Vương không thể tin nhìn Đường Tống, qua một lúc lâu sau, mới như trong mộng tỉnh lại mạnh mẽ lắc thân thể Đường Tống, vội vàng hỏi nói: "Đường Đường, ngươi vừa rồi nói gì đó? Lặp lại lần nữa được không?"

Đường Tống bị lắc mở to mắt, nhìn thấy Hàn Vương gương mặt tràn ngập vui mừng, hoàn toàn không giống Hàn Vương lạnh như băng y bình thường nhìn thấy, không khỏi có chút kỳ quái, Hàn Vương tới trong mộng mình như thế nào liền thay đổi bộ dáng mà? Nghĩ như vậy , Đường Tống vươn tay nhéo nhéo hai má Hàn Vương, thì thào nói: "Ngươi rốt cuộc là thật hay là giả vậy?"

Hàn Vương kinh ngạc nhìn thấy Đường Tống nhéo hai má hắn xong lại nhắm mắt ngủ, đột nhiên trên mặt hiện lên một tia cười xấu xa, cúi đầu ngậm lấy đôi môi hơi hơi mân mê của Đường Tống.

Lực đạo cường ngạnh cùng hơi thở quen thuộc làm cho Đường Tống đầu óc hỗn độn rốt cục thanh tỉnh lại, hóa ra chính mình không phải đang nằm mơ, Hàn Vương thật sự đã trở lại.

Hàn Vương thấy Đường Tống đã muốn thanh tỉnh , lúc này mới buông ra Đường Tống."Đường Đường, ngươi vừa rồi nói gì đó? Lặp lại lần nữa được không?" Hàn Vương dụ hống nói, âm điệu ôn nhu giống xuân phong làm cho người ta say mê.

Đường Tống nhớ tới chính mình vừa rồi đối Hàn Vương "trong mộng" nói "Ta thích ngươi", không khỏi đỏ mặt. Ấp úng một lúc lâu, Đường Tống đơn giản ngạnh cổ nói: "Ta đã quên."

"Đã quên phải không?" Hàn Vương nguy hiểm nheo ánh mắt lại, nhìn thấy Đường Tống muốn xấu hổ lắm, không có hảo ý nói: "Bảo bối, ta còn có một buổi tối làm cho ngươi nhớ lại mà."

Nói xong, Hàn Vương ôm lấy Đường Tống, cùng với chăn bông tới trên giường lớn, tiếp tục trong tiếng thét chói tai của Đường Tống. . . . . .

Hết chương thứ sáu mươi mốt


CHÍNH VĂN ĐỆ LỤC THẬP NHỊCHƯƠNG: "NGHIÊM HÌNH" BỨC CUNG

"Bảo bối, ta có thời gian một buổi tối cho ngươi nhớ lại mà." Hàn Vương cười xấu xa nắm cả chăn bông lẫn Đường Tống ném lên giường lớn, sau đó dùng một tư thế "sói đói vồ cừu non" kinh điển nhào lên.

Đường Tống kêu to muốn trốn ra từ dưới thân Hàn Vương, tiếc rằng lúc đầu dùng chăn bông quấn chính mình rất là chắc , hiện tại hoàn toàn ứng với câu thành ngữ kia—— mua dây buộc mình. Hàn Vương chỉ dùng một bàn tay đã khống chế "Tằm bảo bảo" Đường Tống không thể động đậy.

Hàn Vương một bên tà cười cởi xiêm y bản thân, một bên ra vẻ hào phóng nói: "Bảo bối, ngươi nếu nhớ ra thì nhất định phải nói cho vi phu nga! Bất quá nếu Đường Đường cảm thấy vi phu hầu hạ ngươi thoải mái, cũng có thể nói sau tối nay cũng được, vi phu không ngại đâu."

"Không cần. . . . . . Ta. . . . . . Ngô" Đường Tống mới vừa hô lên một từ, đã bị Hàn Vương dùng miệng mạnh mẽ đè lên .

Vốn chăn cuốn lấy chặt mà Hàn Vương chỉ cởi hai ba cái liền bung ra hết, một thân trung y tơ lụa cũng không cần đến bàn tay to của Hàn Vương xé hai lần. Rất nhanh, Đường Tống tằm bảo bảo tựa như trứng chim bị bóc hết vỏ, mặc cho Hàn Vương hưởng dụng .

Đầu lưỡi Hàn Vương tựa như gió bão, trong miệng Đường Tống khoáy lên cơn sóng gió động trời. Đầu lưỡi xẹt qua hàm trên mẫn cảm của Đường Tống, làm cho Đường Tống thoải mái rên lên. Từ trong mũi vọng lại rên rỉ tựa như cường lực xuân dược, làm cho Hàn Vương càng thêm muốn ngừng mà không được.

Ngón tay linh hoạt mang theo độ ấm nóng rực như lửa, lượn trên thân thể hơi lạnh trắng nõn của Đường Tống. Đầu ngón tay ngẫu nhiên lướt đến nhũ tiêm đã muốn bắt đầu trở nên cứng rắn của Đường Tống, lập tức như "bạn cũ gặp lại" khó mà chia lìa.

Tay kia thì dọc theo đường cong duyên dáng của lưng Đường Tống vuốt xuống, quang minh chính đại chen vào hai đùi Đường Tống, chạm đến đóa tiểu cúc hoa thẹn thùng kia.

Đường Tống cảm giác thân thể tựa như bị đặt trong lồng hấp, càng ngày càng nóng. Mồ hôi chảy ra, làm ướt tóc của y.

Hôn môi đã lâu, Hàn Vương mới lưu luyến không rời nhả đôi môi như mật đường ngọt lành kia của Đường Tống. Lúc tách ra, giữa môi hai người còn hợp ra sợi chỉ bạc trong suốt, thoạt nhìn hết sức tình sắc.

Đôi môi Hàn Vương chuyển qua cổ Đường Tống, răng nanh sắc nhọn nhẹ nhàng cắn hầu kết xinh xắn của Đường Tống, gây cho Đường Tống khoái cảm mãnh liệt chưa từng có, lúc này cho dù Hàn Vương thật sự cắn đứt yết hầu của Đường Tống, không chừng Đường Tống cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng mà Hàn Vương cũng không có loại tính toán tàn khốc này, môi hắn rất nhanh đi tới xương quai xanh của Đường Tống, đồng dạng nhẹ nhàng cắn, giống như muốn ăn hết Đường Tống, lại luyến tiếc nuốt vào.

Tiếp theo, là ngực, phần eo, bụng. . . . . .

Khi dục vọng đứng thẳng phân nửa của Đường Tống bị nhét vào một nơi ấm áp mềm mại, Đường Tống ngây người! Hàn Vương thế nhưng dùng miệng ngậm lấy y.

"Ngô. . . . . . Không cần. . . . . ." Đường Tống xấu hổ kịch liệt vặn vẹo thân thể, muốn chạy trốn gông cùm xiềng xích từ miệng Hàn Vương. Thế nhưng, Hàn Vương chỉ nhẹ nhàng hút một cái, liền hóa giải Đường Tống phản kháng.

Đường Tống cảm giác khí lực cả người mình giống như đều bị Hàn Vương hút đi , chỉ còn lại khoái cảm đơn thuần len lỏi tứ chi bạch cốt vô lực của y, làm thân thể y một chút một chút bay lên trời cao không biết tên kia.

Hàn Vương cẩn thận thu hồi răng nanh của mình, có điểm vụng về phun ra nuốt vào dục vọng của Đường Tống. Mặt Đường Tống trở nên có thể xuất huyết ra đến, thân thể trắng nõn cũng nhiễm màu phấn hồng tình sắc, bộ dáng xoay qua xoay lại cực kỳ giống một con tôm hùm lập tức có thể lên bàn.

Hàn Vương một bên phun ra nuốt vào dục vọng của Đường Tống, một bên lấy tay chậm rãi khuếch trương tiểu cúc hoa nhắm chặt của Đường Tống. Thời gian thật dài không làm gì, nơi đó lại trở nên giống xử nữ không thông.

Chờ khuếch trương ổn thỏa, Hàn Vương đột nhiên nhả dục vọng sắp bùng nổ của Đường Tống ra, đem cái khẽ nhếch lên của mình để vào cúc hoa. . . . . .

Sắp tới thời điểm cao trào mà rời khỏi khoang miệng ấm áp kia, Đường Tống khó nhịn vặn vẹo thân mình. Đột nhiên, một thứ cứng rắn lửa nóng thật lớn vọt vào trong cơ thể mình, kịch liệt kích thích làm cho Đường Tống kêu to đồng thời phát tiết ra.

Cao trào qua đi, Đường Tống đã muốn hoàn toàn không còn khí lực , mà Hàn Vương "bức cung" lại vừa mới bắt đầu thôi. . . . . .

"Nói hay không?"

"A. . . . . . Không. . . . . . Không cần. . . . . . Mau dừng lại. . . . . ."

"Nói ta liền dừng."

"A. . . . . . Ân. . . . . . Ngươi. . . . . . Muốn ta. . . . . . Nói. . . . . . Cái gì. . . . . . A. . . . . ."

"Nói câu đầu tiên ngươi đêm nay gặp ta nói ra a. Nga. . . . . . Bảo bối. . . . . . Ngươi thật giỏi. . . . . ."

"Nga. . . . . . A. . . . . . Ta không nhớ rõ . . . . . ."

"Vậy chứng tỏ ta còn chưa đủ cố gắng a. . . . . . Bảo bối, chúng ta nhanh một chút nữa thế nào?"

"A. . . . . . Không cần ——"

Một lúc lâu sau. . . . . .

"A. . . . . . Dừng lại. . . . . . Ta không được. . . . . . Ta nói còn không được sao. . . . . ."

"Hảo, ngươi nói đi bảo bối. . . . . ."

"Ta, a. . . . . . Nhẹ chút. . . . . ."

"Nói mau!"

"Ta. . . . . . Ách. . . . . . Thích. . . . . . Ách. . . . . . Ngươi. . . . . ."

Giường đình chỉ tiếng kêu to chầm chậm, trong không khí lặng im nghe được Hàn Vương thâm tình hồi đáp: "Ta cũng yêu ngươi, Đường Đường. . . . . ."

. . . . . . . . . . . .

. . . . . .

"Ngươi sao lại không động?" Đừng hoài nghi, đây là con cừu vừa mới gào kêu dừng đi kia nói ra.

"Ta nói chuyện giữ lời, ngươi nói ra ta đã nghe, ta cũng phải tuân thủ lời hứa không động đậy mới được." Đại hôi lang đã chiếm được tiện nghi khoe mã nói thế.

". . . . . ." Người nào đó lầm bầm một trận.

"Đường Đường, ngươi vừa rồi nói gì đó?"

"Ta nói, ngươi hoặc là mau động, hoặc là liền rút thứ đông tây gì đó của ngươi ra." Người nào đó hổn hển quát.

Đại hôi lang vừa lui lại, vừa nói: "Ta đương nhiên. . . . . Lựa chọn động rồi!" Nói xong, tiến mạnh một cái, lại vọt vào!

"Chi nha chi nha ——" giường lớn lại bắt đầu ca hát , nàng tiên ánh trăng còn chưa xuất giá đỏ bừng mặt. Nhóm sao nhỏ tranh nhau xem bên trong, Thái Dương công công vội vàng chạy đến ngăn cản: con nít không nên, không thể nhìn, không thể nhìn a!

Hết chương thứ sáu mươi hai

Chính văn đệ lục thập tam chương: Ôn nhu tàn khốc

Ngày hôm sau, khi Đường Tống mở to mắt, Hàn Vương đã không ở bên người . Đường Tống thất vọng thở dài, lại nghe thấy ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân, đồng thời nghe thấy thanh âm Hàn Vương ôn nhu nói: "Đường Đường, mới sáng sớm ngươi thở dài cái gì a?"

Đường Tống kinh hỉ ngước lên, thấy Hàn Vương khoác một cái miên bào từ ngoài bình phong vòng về, bây giờ gương mặt băng tuyết bao trùm như là bị ai làm ma pháp rồi ấy, mang theo ý cười xuân phong, đôi mắt như Nữ Nhi Hồng ẩn dấu hơn hai mươi năm, tình yêu bên trong cơ hồ sắp tràn ra đến nơi.

Đường Tống bị ánh mắt Hàn Vương sáng quắc nhìn ngượng ngùng, cúi đầu né tránh ánh mắt Hàn Vương, "Không có gì. . . . . ." Chỉ là nghĩ đến ngươi lại đi ra ngoài.

Hàn Vương đi đến bên giường, cởi miên bào trên người, rất nhanh xốc lên góc chăn, trước khi gió lạnh tiến vào dùng chăn bông quấn kín lên chính mình cùng Đường Tống.

"Hôm nay tuyết lại rơi, ta đi bảo người bỏ thêm chậu than, hôm nay cũng thật là lạnh!" Hàn Vương một bên oán giận , một bên ôm chặt Đường Tống vào trong ngực.

Trời quả nhiên rất lạnh, Hàn Vương chỉ đi ra ngoài trong chốc lát, trên người liền lạnh lẻo , xứng với danh hiệu "Đại băng côn" . Đường Tống đưa tay ôm thắt lưng Hàn Vương, làm bản thân cùng thân thể Hàn Vương sát vào nhau một chút khe hở cũng không, cam tâm tình nguyện làm "Tiểu hỏa lò" của hắn.

Hàn Vương ôm thân thể Đường Tống nóng hầm hập, thỏa mãn than thở nói: "Đường Đường, hôm nay ta sao cũng không đi, chúng ta nằm một ngày trên giường thế nào?"

Tốt, Đường Tống trong lòng nhỏ nhẹ trả lời, nhưng cùng lúc trong lòng lại có một thanh âm nói, Hàn Vương còn phải đi cùng Hách Triết quốc Minh Châu công chúa mà, như thế nào có thể thật sự cùng y nằm trên giường một ngày.

Đường Tống mặc kệ ôm Hàn Vương nằm nửa canh giờ, ước chừng thời điểm sắp ăn điểm tâm, Đường Tống cắn chặt răng, đột nhiên từ trong lòng Hàn Vương ngẩng đầu lên.

Hàn Vương vốn nhắm mắt dưỡng thần bị động tác Đường Tống quá mạnh làm kinh động , cúi đầu kinh ngạc nhìn y, "Đường Đường, làm sao vậy?"

"Ngươi không cần cùng Minh Châu công chúa dùng đồ ăn sáng sao?" Biểu tình của Đường Tống hiện tại cơ hồ có thể dùng từ "chịu nhục" để hình dung , tựa như vợ cả nhà giàu vì vâng theo cổ huấn hiền lương thục đức, khuyên trượng phu của mình đi nơi tiểu thiếp vậy.

Đường Tống dùng sức trợn tròn mắt, như vậy nước mắt sẽ không dễ dàng rơi xuống . Nhưng mặc kệ Đường Tống cố gắng nhẫn nại thế nào, đôi mắt vẫn là đỏ.

Hàn Vương lẳng lặng nhìn Đường Tống, một bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má Đường Tống."Đường Đường, ngươi là muốn khóc sao? Vì cái gì?"

Thanh âm ôn nhu phối hợp vuốt ve ôn nhu, rốt cục làm cho Đường Tống hỏng mất , nước mắt tựa như vòng châu bị đứt một giọt tiếp một giọt rơi trên hai má Đường Tống, mang theo độ ấm bỏng người rơi vào lòng bàn tay Hàn Vương.

"Đường Đường, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì khóc?" Nước mắt Đường Tống làm Hàn Vương đối mặt thiên quân vạn mã cũng sẽ không nhíu mày hoàn hoàn toàn toàn luống cuống tay chân, Hàn Vương vụng về ôm Đường Tống vào trong ngực, một chút một chút vỗ lưng Đường Tống đã bắt đầu khóc thút thít.

"Đường Đường, có chuyện gì ngươi liền nói với ta, ngươi khóc lòng ta muốn tan nát." Hàn Vương những lời này nói ra được thực thành tâm thành ý, cơ hồ làm cho Đường Tống tin là thật , chính là tưởng tượng đến đồn đãi y ngày hôm qua nghe được, Đường Tống trong lòng ủy khuất càng lớn. Rõ ràng ngươi sẽ cùng công chúa kia đính hôn, vì cái gì còn ôn nhu như vậy với ta?

"Minh Châu công chúa không phải ngươi mang về để đính hôn sao?" Đường Tống ủy ủy khuất khuất mở miệng, trong nội tâm vẫn là hy vọng Hàn Vương có thể phản bác, có thể nói cho y đồn đãi là giả.

Thế nhưng, Hàn Vương nghe Đường Tống nói xong, nở nụ cười."Hóa ra chuyện này ngươi đã biết a?" Hàn Vương cười tủm tỉm nhìn Đường Tống, ánh mắt kia tựa hồ nói thêm, này có cái gì làm cho ngươi thương tâm?

Cái này, Đường Tống cơ hồ sắp hộc máu . Đây là Hàn Vương đêm qua còn ôn nhu nói với y "Ta yêu ngươi" sao? Mới qua mấy canh giờ hắn đã vô cùng cao hứng muốn thú nữ nhân vào cửa . Lư Khâu Sương Hàn, ngươi nghĩ rằng ta Đường Tống là đứa vô tâm sao?

Trước khi Đường Tống phát tác ra, Hàn Vương còn nói thêm: "Nhưng mà chuyện này lại không liên quan gì đến ngươi, ngươi khóc làm chi a?"

Đường Tống đã muốn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lăng lăng nhìn Hàn Vương vẫn đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y, rốt cuộc là cái gì có thể làm cho hắn tàn nhẫn đến độ này. . . . . .

Hết chương thứ sáu mươi ba

Chính văn đệ lục thập tứ chương: Một hồi sợ bóng sợ gió

"Chuyện này lại không liên quan đến ngươi, ngươi khóc làm chi a?" Hàn Vương ý cười trong suốt lúc nhìn Đường Tống, tựa hồ ý nói y chảy nước mắt không đáng giá.

Đường Tống đã hoàn toàn chảy không ra nước mắt nữa, người trước mắt thật là Hàn Vương luôn miệng nói với y "Ta yêu ngươi" kia sao? Ông trời, nếu đây là một hồi ác mộng, cũng nên làm cho ta tỉnh lại đi.

Ác mộng của Đường Tống đích xác rất nhanh liền tỉnh, bất quá giải trừ ác mộng không phải lão thiên gia, mà là một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Hàn Vương.

"Đường Đường, Minh Châu công chúa sẽ cùng Tứ Hoàng tử đính hôn, ngươi hẳn nên vì bọn họ cao hứng mới đúng chứ, như thế nào lại khóc thương tâm như vậy mà?"

Đương —— Đường Tống cảm thấy đầu óc mình bị ai cầm búa gõ mạnh một cái, hoàn toàn ngẩn ngơ. Rốt cuộc là chuyện quái gì đây! !

Hàn Vương thật sự xem hết biểu tình bi phẫn đọng trên gương Đường Tống, giống như hắn cô phụ y. Vươn tay trìu mến xoa nhẹ gương mặt Đường Tống, xoa đi cái biểu tình làm cho hắn cực không thoải mái kia, trời ạ, hắn thật sự, thật sự cả đời cũng không muốn nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Đường Tống.

Sau một lúc lâu sau, Đường Tống mới ngốc ngốc hỏi: "Cái kia, Minh Châu công chúa phải gả cho Lư Khâu Tĩnh Viễn?"

"Đúng vậy! Nếu không nàng còn có thể gả cho ai?" Hàn Vương không sao cả nói.

"Ừ, ừ, Minh Châu công chúa gả cho Tứ Hoàng tử là thích hợp nhất." Đường Tống phối hợp nở nụ cười, cùng với gương mặt đầy nước mắt lấm lem như mèo con cực kỳ không thích hợp.

Đường Tống trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, nhưng thật làm Hàn Vương hồ đồ . Hàn Vương đem biểu hiện của Đường Tống hôm nay buổi sáng trước sau suy tư một phen, cuối cùng nhíu mày hỏi: "Đường Đường, ngươi khóc không phải vì nghĩ người đính hôn cùng Minh Châu công chúa là ta đi?"

"Ách. . . . . ." Đường Tống thật sự bị nước miếng chính mình làm nghẹn, không biết nên nói thế nào cho phải.

Thấy Đường Tống bộ dáng do dự, mặt Hàn Vương chậm rãi trầm xuống.

"Đường Đường, ngươi cư nhiên không tin ta?" Hàn Vương một chữ một chữ nói, Đường Tống cảm giác nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ xuống, đã sắp ngang bằng "băng thiên tuyết địa" bên ngoài.

"Ta. . . . . . Ta không có a!" Đường Tống lắp ba lắp bắp nói, đôi mắt liếc trái liếc phải, chính là không dám nhìn ánh mắt Hàn Vương. Ngô, vậy ra mùa xuân còn chưa đến a!

"Không có, vậy ngươi vì cái gì khóc?"

"Cái kia, cái kia, ta, trong mắt ta có hạt cát . . . . . ." Rõ ràng là lý do lừa tiểu hài tử, làm cho Đường Tống tự nói cũng thấy thực lo lắng.

Hàn Vương không truy vấn, chăm chú nhìn Đường Tống trong chốc lát, thấy Đường Tống cơ hồ xấu hổ vô cùng . Đột nhiên, Hàn Vương dường như nhận thua nói: "Trong mắt có hạt cát nên nói với ta, ta thổi cho ngươi không phải được rồi sao? Khóc lợi hại như vậy, người khỏe cũng bị ngươi dọa bệnh ra đây."

"Ách. . . . . . Phải" Đường Tống lăng lăng nhìn Hàn Vương dễ dàng bỏ qua cho y như thế, kinh ngạc không biết nên nói cái gì mới tốt? Hàn Vương khi nào thì trở nên ngu ngơ, đã vậy còn dễ lừa như thế?

Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống trộm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa bi ai lại cao hứng. Bi ai chính là Đường Tống lại không tin hắn, dễ dàng tin đồn đãi hắn sẽ đón dâu; cao hứng chính là Đường Tống lại vì một đồn đãi sai lầm mà rơi lệ, hẳn là trong lòng thật sự có hắn đi.

Một lần nữa ôm Đường Tống vào trong ngực, trong phòng lại khôi phục độ ấm xuân về hoa nở.

Một phen sợ bóng sợ gió cũng làm cho Đường Tống hao phần lớn tâm lực, hơn nữa đêm qua bị Hàn Vương "nghiêm hình bức cung" , lúc này được ôm cứng như vậy, bắt đầu buồn ngủ.

Mông lung nghe thấy Hàn Vương ở bên tai mình nhẹ nhàng nói: "Đường Đường, cả đời này, ta chỉ yêu một mình ngươi, chỉ cần một mình ngươi. . . . . ."

Lần này, Đường Tống mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng có từng tảng từng tảng hoa đào nở rộ, còn có một nam tử như băng ôn nhu cười với y. . . . . .

Đường Tống tỉnh lại, đã qua buổi trưa .

Đường Tống còn chưa mở mắt, liền cảm thấy hơi thở Hàn Vương gắt gao vây quanh y, trên mặt còn có thể cảm giác được tầm mắt Hàn Vương nhìn qua y. Mở to mắt, liền thấy Hàn Vương xuất thần nhìn y.

Hai người cứ như vậy thâm tình nhìn nhau, cho đến khi ——

"Ục ục ục ục", bụng Đường Tống thực phá phong cảnh kêu lên.

Hàn Vương sửng sốt một chút, sau đó không khách khí cười ra tiếng. Đường Tống xấu hổ đem mặt vùi vào chăn, hận không thể chết luôn cho rồi. Vốn không khí vừa rồi tốt như vậy. . . . . . Ai, đều do bụng mình không chịu được. . . . . .

Hàn Vương cười đào Đường Tống từ trong chăn ra, "Được rồi, Đường Đường, lúc này ngươi cũng nên đói bụng. Chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta cùng đi gặp Phò mã tương lai của Hách Triết quốc."

Hết chương thứ sáu mươi bốn

Chính văn đệ lục thập ngũ chương: Băng Sơn cũng mồm mép lém lỉnh

Lúc Đường Tống cùng Hàn Vương xuất môn, đại tuyết đã muốn ngừng. Dưới bầu trời xám trắng, cả kinh thành bọc một màu trắng bạc, thành thế giới băng tuyết.

Đại tuyết xong, trên đường rất ít người đi. Xe ngựa của Vương phủ chạy trên con đường tuyết dày một lóng tay, không có tiếng vó ngựa đát đát ngày xưa, chỉ có tiếng bánh xe "kẽo kẹt kẽo kẹt" trên tuyết.

Trong xe ngựa, Đường Tống nằm trong lòng Hàn Vương, cả người đều bị một cái áo khoác lông chồn màu trắng bao chặt lấy, chỉ còn lại có khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lộ ở bên ngoài, gắt gao dán vào ngực Hàn Vương. Hàn Vương sợ Đường Tống đông lạnh , lại dùng áo khoác màu đen của mình quấn thêm một tầng quanh Đường Tống.

"Minh Châu công chúa không phải muội tử duy nhất của hoàng đế Hách Triết quốc sao? Hắn vì cái gì muốn đưa nàng đến chỗ chúng ta mà?" Đường Tống ngẩng đầu tò mò hỏi. Cảnh báo Minh Châu công chúa là "tình địch" giải trừ xong, Đường Tống không khỏi bắt đầu quan tâm tới vị công chúa xa nhà tha hương này.

Hàn Vương cẩn thận kéo mũ trùm của Đường Tống bởi vì ngửa đầu mà rơi xuống lên, lúc này mới chậm rãi nói: "Đây là hiệp nghị Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Hách Hách Diêu Chiếu đạt thành. Hách Triết quốc ủng hộ Lư Khâu Tĩnh Viễn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, đồng thời nguyện ý sau khi Lư Khâu Tĩnh Viễn lên đế vị, sẽ chuyển giao quyền khai thác quặng sắt Hách Lạp sơn cho Sư quốc, mục đích là hy vọng Sư quốc có thể phái binh giúp bọn họ giải trừ người Sắc Lặc từ phương bắc quấy nhiễu, đuổi người Sắc Lặc ra Yến Chi sơn. Cho nên, Hách Hách Diêu Chiếu đem muội muội của mình được xưng là "Hách Triết quốc đệ nhất mỹ nhân" gả cho Lư Khâu Tĩnh Viễn, vì muốn lấy lòng Lư Khâu Tĩnh Viễn, cũng là một loại phương thức thành lập minh ước. Chỉ cần Lư Khâu Tĩnh Viễn đáp ứng cưới Minh Châu công chúa, như vậy liền dấu hiệu chính thức thành lập minh ước hai quốc."

"Cái gì kêu ' chỉ cần Tứ Hoàng tử đáp ứng cưới Minh Châu công chúa '?" Đường Tống bắt được điểm đáng ngờ lúc Hàn Vương nói, kỳ quái hỏi: "Tứ Hoàng tử còn chưa đáp ứng cưới Minh Châu công chúa sao?"

"Đích xác, Lư Khâu Tĩnh Viễn còn chưa tỏ rõ thái độ."

"A? Hách Triết quốc hoàng đế vội vã tặng muội muội đi, lại bỏ thêm tòa mỏ, người Sắc Lặc thật sự khó đối phó như vậy sao?" Đường Tống có chút lo lắng nói, tuy rằng y chưa làm ăn gì, nhưng là cũng biết khi cò kè mặc cả biểu hiện vội vàng tuyệt đối sẽ có hại.

"Người Sắc Lặc hung hãn lại giảo hoạt, đích xác rất khó đối phó, trong thiên hạ người cùng bọn họ giao thủ chưa từng có bị bại, chỉ có một." Hàn Vương có chút kiêu ngạo nói.

"Ai a? Lợi hại như vậy?" Đường Tống tò mò mở to hai mắt, vội vàng muốn biết đại anh hùng trong miệng Hàn Vương là ai?

Kết quả, Hàn Vương cũng không trả lời, chỉ là đắc ý nhìn y. Đường Tống suy tư một lúc lâu sau, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: "Người kia sẽ không là ngươi đi?"

"Đúng là vi phu."

"Tự đại cuồng." Nhìn thấy Hàn Vương đắc ý giống như tiểu hài tử, Đường Tống không khỏi trở mặt xem thường."Cho nên, Hách Triết quốc hoàng đế sở dĩ vội vả tặng muội muội lại đây, chính là vì đem ' Chiến thần ' ngươi đây thỉnh trở về a? Vậy hắn như thế nào không gả muội muội cho ngươi, chiêu ngươi làm phò mã là được rồi."

"Vừa mới bắt đầu bọn họ thật là nghĩ như vậy." Hàn Vương còn nghiêm túc nói.

"A?"

"Chính là bị vi phu cự tuyệt !"

Đường Tống tâm treo lủng lẳng lúc này mới thả xuống, hơi có chút mất hứng nói: " Minh Châu công chúa không phải ' Hách Triết quốc đệ nhất mỹ nhân ' sao? Ngươi như thế nào không cần?"

"Ha hả, Đường Đường, ta có thể xem biểu hiện của ngươi hiểu thành thành ' ghen ' không?" Hàn Vương ý cười trong suốt nói: "Ngươi buổi sáng hôm nay khóc thương tâm như vậy, cũng là bởi vì ghen đi?"

"Ta. . . . . . Ta mới không có!" Đường Tống lắp bắp phản bác nói, mặt cũng không chịu được đỏ lên.

Hàn Vương nắm thật chặt cánh tay ôm Đường Tống, nói: "Ha hả, Đường Đường, vi phu sở dĩ không cưới Minh Châu công chúa, là bởi vì vi phu đã là vi phu của ngươi, nếu làm vi phu của ngươi, sẽ không thể nào làm vi phu người khác. Vi phu nếu làm vi phu của người khác, Đường Đường khẳng định sẽ không muốn vi phu nữa. Nếu Đường Đường không cần vi phu, như vậy vi phu thà rằng không làm vi phu của bất luận kẻ nào."

Hàn Vương một hơi một cái "Vi phu" , tựa như sắp líu lưỡi tới nơi làm Đường Tống cũng sắp hôn mê. Bất quá ý tứ này Đường Tống nghe hiểu được , cong khóe miệng đỏ mặt mắng một câu: "Miệng lưỡi trơn tru."

"Ha ha, Đường Đường, thế nhân đều biết vi phu ta ít lời ít ngữ, chỉ mình ngươi nói ta miệng lưỡi trơn tru, quả nhiên là trên đời chỉ có ngươi hiểu biết vi phu nhất a!" Hàn Vương ha ha cười nói, càng xiết Đường Tống càng chặt.

Lúc nói chuyện hai người cũng tới phủ Tứ Hoàng tử rồi. Xuống xe, Đường Tống thấy một người khoác áo choàng thật dày cước bộ lảo đảo hướng xa xa mà đi, xem dấu chân kia đúng là từ trong phủ Tứ Hoàng tử đi ra.

Đường Tống vừa định nói với Hàn Vương người nọ nhìn quen mắt, liền thấy Lư Khâu Tĩnh Viễn vội vội vàng vàng từ cổng vọt ra. Thấy Hàn Vương cùng Đường Tống đứng ở cửa, Lư Khâu Tĩnh Viễn sửng sốt, thu đi vẻ lo lắng trên mặt, cường cười nói: "Ta nói buổi sáng chim khách như thế nào kêu không ngừng mà, hóa ra quả nhiên có khách quý đến, xem ta đi ra thiệt đúng lúc."

Đường Tống vừa nghe lời này, "cười khúc khích" một tiếng: "Tứ điện hạ thực nói đùa, buổi sáng hôm nay đại tuyết rơi xuống mà, bên ngoài làm sao có chim khách?"

"Ha hả, chắc là ta nghe lầm . Bên ngoài lạnh lẻo, thỉnh hai vị mau vào bên trong đi." Lư Khâu Tĩnh Viễn khéo lép dời đi đề tài, mời hai người vào trong phủ.

Vào cửa, Đường Tống quay đầu lại, vừa lúc thấy Lư Khâu Tĩnh Viễn đi ở phía sau nhìn về phía nơi người kia biến mất lưu luyến liếc mắt một cái, mới yên lặng đi theo. . . . . .

Hết chương thứ sáu mươi lăm


Chính văn đệ lục thập lục chương: Yêu là ích kỷ

Vào Niêm Hoa đình, Đường Tống mới vừa ngồi xuống, chỉ thấy nơi tay mình có một ly trà đã uống được một nửa, không khỏi kỳ quái hỏi: "Tứ điện hạ, ngươi vừa rồi có khách ghé qua sao?"

"A, một bằng hữu bình thường, đến ngồi một chút lập tức lại đi rồi." Lư Khâu Tĩnh Viễn vừa trả lời Đường Tống, vừa bảo người thu trà cũ đi, thay trà mới đến.

Đường Tống kỳ quái nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn thần sắc vẫn tự nhiên liếc mắt một cái, nếu y không có nhìn lầm, chén trà kia chính là "Khổ liên" , hơn nữa là khổ liên không thêm mật ong, mà trong số người Đường Tống biết, có thể uống loại trà cực đắng này chỉ có một.

Ba người ngồi trong chốc lát, tùy tiện hàn huyên vài câu liền tẻ ngắt . Lư Khâu Tĩnh Viễn bình thường luôn diệu ngữ hàng loạt hôm nay có vẻ càng tâm thần không yên, không giống trước kia có thể điều khiển không khí mọi người nói chuyện phiếm. Mà Đường Tống từ lúc vào cửa trong lòng đã bị nghi hoặc cuốn lấy như tơ nhện, cũng không muốn nói chuyện.

Cuối cùng ngược lại là Hàn Vương thường thường trầm mặc mở miệng : "Không biết Minh Châu công chúa ở quý phủ Tứ hoàng tử ở đã quen chưa?"

"A? Minh Châu công chúa không phải ở trong phủ chúng ta sao?" Đường Tống kinh ngạc hỏi han.

"Minh Châu công chúa đến tối đó ta liền đem nàng đưa đến chỗ Tứ hoàng tử, ta không phải đã cho người nói với ngươi rồi sao?" Hàn Vương kỳ quái nhìn Đường Tống.

Đường Tống lúc này mới nhớ tới đến, đêm Hàn Vương không về kia, tiểu tư đưa cơm từng nói với y gì đó, bất quá y lúc ấy đắm chìm trong tình cảm hối hận, cái gì cũng chưa nghe thấy. "Ách, ta nhất thời đã quên, đã quên. . . . . ." Đường Tống chột dạ nói.

"Cái kia, Minh Châu công chúa hiện ở Đông Noãn Các, từ lúc vào ở tới nay cũng không có gì bất mãn, muốn ta phái người thỉnh công chúa đến đây gặp Vương gia hay không?" Lư Khâu Tĩnh Viễn nói.

"Không cần." Hàn Vương cũng chỉ là thuận tiện vừa hỏi, cũng không phải thật muốn gặp Minh Châu công chúa kia.

Hai người lại ngồi một lát, thật sự cảm thấy không có ý nghĩa, liền đứng dậy cáo từ .

Trên đường trở về, Đường Tống nằm trong lòng Hàn trầm mặc thật lâu sau mới nói: "Hàn, lúc chúng ta vừa tới ta hình như thấy một người quen từ phủ Tứ hoàng tử đi ra."

"Là Tần Phượng Tê đi?" Hàn Vương thông minh sắc xảo nói.

"Ngươi cũng thấy à? Không biết vì sao trong lòng ta có cảm giác là lạ, cảm giác giữa bọn họ có gì đó." Đường Tống chậm rãi nói, kỳ vọng ý nghĩ của mình có thể có được xác minh từ Hàn Vương.

"Quan hệ của bọn họ không tầm thường." Hàn Vương gật đầu.

"Bọn họ sẽ không phải giống hai chúng ta đi? Nói vậy để Tứ hoàng tử thú Minh Châu công chúa sẽ rất tàn nhẫn." Đường Tống thì thào nói.

"Đường Đường, việc này ngươi không cần lo lắng, quan hệ Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Tần Phượng Tê không giống với chúng ta." Hàn Vương khẳng định nói, ý đồ đánh lạc hướng nghi ngờ của Đường Tống. Bảo bối của hắn nên là thời khắc nào cũng vui vẻ hết.

"Nga. . . . . ." Đường Tống lặng im trong chốc lát, vẫn là có chút lo lắng nói: "Hàn, nếu. . . . . . Ta nói nếu Tứ hoàng tử không cưới Minh Châu công chúa, có thể. . . . . . Có thể. . . . . ." Đoạn sau Đường Tống nói không nổi nữa, như là bị ý nghĩ của chính mình làm thấy xấu hổ.

"Có thể lại làm cho Minh Châu công chúa và ta thành thân hay không?" Hàn Vương thấy Đường Tống bộ dáng khó có thể mở miệng, hảo tâm thay y nói hết những lời phía sau.

Bị Hàn Vương nói trúng ý tưởng, trên mặt Đường Tống vẻ xấu hổ càng sâu ."Hàn, ta có phải rất ích kỷ không? Ta biết để Tứ hoàng tử cùng Minh Châu công chúa cưới nhau có thể sẽ thương hại đến Tần Phượng Tê. Thế nhưng nếu Tứ hoàng tử không đáp ứng, công chúa kia lại rất đáng thương . Mà, ta lại không muốn cho ngươi thú nàng. . . . . . Ta cảm thấy trong lòng đặc biệt mâu thuẫn. . . . . ."

"Đường Đường, " Hàn Vương nhẹ nhàng gọi tên Đường Tống, nói: "Nếu muốn nói ích kỷ, ta so với ngươi ích kỷ hơn. Vốn Hách Hách Diêu Chiếu là muốn đem muội muội gả cho ta, kết quả bị ta giao cho Lư Khâu Tĩnh Viễn không phải sao? Bởi vì ta ích kỷ nghĩ muốn đem hết thảy của ta đều cho một mình ngươi. Đường Đường, ngươi ích kỷ không có sai, không cần tự trách. Nếu ngươi quá để ý, ta sẽ thương tâm . Hơn nữa, Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng nhất định sẽ thú Minh Châu công chúa."

"Ngươi làm sao biết được?"

"Lư Khâu Tĩnh Viễn có dã tâm, hắn cưới Minh Châu công chúa xong mới có thể được đến hậu thuẫn từ Hách Triết quốc, lại có thể được khu mỏ, mà ra lực lại là vi phu, loại chuyện tốt này hắn như thế nào không cần. Nếu Lư Khâu Tĩnh Viễn không lòng dạ nào thành thân, sẽ không để ta đi thật xa mang Minh Châu công chúa về đây."

"Ai, việc này thật sự là hảo phức tạp, ta cảm giác mình như một đứa ngốc. . . . . ."

"Đường Đường ngươi cái gì cũng không dùng nghĩ nữa, chỉ cần tin tưởng ta là được rồi. Ta sẽ bảo vệ ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn bảo hộ ngươi. . . . . ."

Hết chương thứ sáu mươi sáu

Chính văn đệ lục thập thất chương: Một đôi buồn nôn

Tháng chạp hai mươi ba, hết năm cũ. Bắt đầu từ hôm nay, chính thức bắt đầu lễ mừng năm mới , mãi cho đến mười lăm tháng giêng năm sau, năm mới chân chính đã đến.

Ngày hai mươi ba buổi tối, từng nhà chúc mừng năm cũ, Tần Loan trên mặt cũng có chút tươi cười khó nhìn thấy được. Bởi vì lão vừa từ Tần Tử Phàm biết một tin tức: Bệnh Hoàng Thượng đã có khởi sắc, có thể tham gia tiệc tối hoàng gia ba mươi tết.

Tin tức này khiến cho lời đồn mấy ngày gần đây có chút xôn xao dừng lại, chúng thần tử đã hơn ba tháng không có gặp qua thiên nhan cũng bắt đầu ngóng trông ba mươi tết đến.

Cẩm hà điện đốt ba chậu than, Đường Tống ôm một chén trà nóng ấm vào làm, thỉnh thoảng cẩn thận uống một hơi. Bộ dáng Đường Tống cong môi uống trà phi thường đáng yêu, đôi môi bị nước trà làm ướt lóe ra ánh sáng mê người, nhất là mỗi lần uống xong một hơi, Đường Tống lại vươn đầu lưỡi liếm liếm nước trà dính trên môi. Một động tác nhỏ như vậy cũng làm Hàn Vương miệng khô lưỡi khô, hạ phúc đã muốn nóng hầm hập có phản ứng.

Uống xong một miệng trà, Đường Tống thỏa mãn liếm sạch sẽ môi, nói: " Tiệc tối hoàng gia năm nay ta không cần đi đi?"

"Ân, rất lạnh." Hàn Vương chuyên chú nhìn đôi môi Đường Tống khi nói chuyện tách ra hợp lại.

"Ha hả, vậy là tốt rồi. Tiệc tối đó rất nhàm chán , đồ vật này nọ cũng không ngon như đầu bếp trong phủ ta làm. Hơn nữa ta mỗi lần đi đều cảm thấy là lạ, giống như sau lưng luôn có người nhìn chằm chằm ta ấy. . . . . ." Đường Tống nhìn bát trà, thầm thì than vãn với Hàn Vương oán giận tiệc tối hoàng gia không tốt, nhưng không phát hiện sắc mặt Hàn Vương đã trở nên sâu thẳm, đầu cũng chậm chậm dựa vào Đường Tống.

"Kia muốn ta thưởng cho đầu bếp nhà chúng ta không a?" Thanh âm Hàn Vương nghe ra giống như đang ở bên tai.

"Kia đương nhiên. . . . . ." Đường Tống ngẩng đầu, rồi đột nhiên thấy khuôn mặt tuấn tú của Hàn Vương ngay trước mặt mình, đôi mắt hấp thiết thạch đen láy, thẳng ngoắc ngoắc nhìn y, tựa như muốn hút linh hồn của y vào trong ánh mắt vậy.

"Ngươi. . . . . . Ngươi làm gì. . . . . . Dựa vào. . . . . . Dựa vào gần như vậy a?" Đường Tống vừa ngã thân mình về phía sau, vừa lắp bắp nói.

Đường Tống càng ngã về phía sau, Hàn Vương càng vươn về trước. Vừa hướng Đường Tống về một bên vách vừa nói: "Ta thưởng cho đầu bếp, ngươi thưởng ta thế nào a?"

Đường Tống bị nói ám chỉ biến thành thần tình đỏ bừng, mắt thấy đôi môi Hàn Vương sẽ dừng trên môi y , Đường Tống dùng sức ngửa về phía sau một cái ——

"A ——"

"Đương ——"

Đường Tống ngửa ra sau, mới nhớ đến hôm nay ngồi không phải là nhuyễn tháp, mà là ghế dựa. Y dùng sức ngửa người như vậy, ghế liền mất cân bằng, bật về phía sau.

Đường Tống thét chói tai quơ tay, vội vàng ôm lấy cái gì đó, đồng thời nghe được một tiếng "đương", ghế dựa ngã xuống trên mặt đất.

Kinh hồn bình tĩnh lại, Đường Tống còn chưa ổn định hơi thở, chợt nghe thanh âm Hàn Vương đứt quãng trên đỉnh đầu nói: "Đường Đường, ngươi. . . . . . Nếu không buông tay. . . . . . Vi phu sẽ bị xiết đã chết. . . . . ."

Đường Tống cúi đầu vừa thấy, phát hiện mình vừa rồi tình thế cấp bách ôm lấy cổ Hàn Vương, lúc này khuôn mặt tuấn tú của Hàn Vương đã trở nên đỏ bừng .

"A, thực xin lỗi. . . . . ." Đường Tống vội vàng buông ra cánh tay, muốn thối lui phát hiện thắt lưng mình bị Hàn Vương ôm cứng ngắc .

Hàn Vương thở hổn hển nói: "Đường Đường, đây chính là ngươi ' yêu thương nhung nhớ ', vi phu đã có thể không khách khí ." Nói xong, không đợi Đường Tống phản bác, liền vội vàng tóm lấy đôi môi của Đường Tống.

Đường Tống vội vàng lấy tay đẩy mặt Hàn Vương ra, tay vừa chạm được mặt Hàn Vương đột nhiên ôi một tiếng.

Hàn Vương cũng mắt sắc nhìn thấy tay phải Đường Tống một mảnh đỏ rực, vội vàng bắt lấy tay Đường Tống tỉ mĩ xem xét. Hóa ra là, vừa rồi Đường Tống ngã về phía sau trong tay còn bưng chén trà nóng, mất đi cân bằng, chén trà liền đổ lên tay y, làm bỏng đỏ bùng. Vừa rồi Đường Tống sốt ruột cho Hàn Vương, nhất thời không thấy đau, mới chạm vào một cái liền thấy đau.

Hàn Vương đau lòng nhìn tay Đường Tống, cũng may chỉ là đỏ lên mà thôi, cũng không có phồng.

"Không có việc gì, đã không đau nữa." Đường Tống thấy trong mắt Hàn Vương có vẻ xấu hổ chảy ra, vội vàng an ủi nói.

Hàn Vương không nói gì, chính là cúi đầu ngậm ngón tay hồng hồng của Đường Tống vào miệng, giúp y tiêu trừ đau đớn.

Khoang miệng ấm áp làm cho ngón tay Đường Tống đau giảm bớt không ít, trong lòng Đường Tống cũng như có một tiểu hỏa lò, ấm áp dễ chịu.

Hàn Vương ngậm lấy từng ngón tay Đường Tống nhiều lần xong, dừng lại ở ngón giữa. Đường Tống kỳ quái, lại đột nhiên cảm giác ngón giữa của mình bị Hàn Vương hút thật mạnh một chút.

Đường Tống cúi đầu, đối diện ánh mắt Hàn Vương rõ ràng, nhớ rõ đêm hôm đó, Hàn Vương cũng là vừa ngậm nơi đó của y vừa dùng ánh mắt này nhìn y.

Đường Tống vội vàng rút ngón tay về, oán hận mắng: "Không biết xấu hổ."

Hàn Vương không muốn gây gỗ nói: "Đường Đường, tay không đau nữa đi? Xem xét vi phu ra sức như vậy, Đường Đường có phải nên hảo hảo 'thưởng ' cho vi phu không?"

Đường Tống đương nhiên muốn nói không, nhưng là từ "Không" này chắc chắn là nói cũng không ra được, bởi vì miệng Hàn Vương đã lấp đầy cái miệng nhỏ nhắn đang muốn mất hứng của Đường Tống kia, khai thác công dụng thứ ba của nó.

Ngoài cửa sổ gió bắc thổi vù vù, loáng thoáng có thể nghe thấy trong gió truyền đến cuộc đối thoại như vầy——

"Ách. . . . . . Ta. . . . . . không. . . . . . đáp ứng. . . . . . thưởng cho. . . . . . Ách. . . . . . ngươi nha. . . . . ."

"Bảo bối, ngươi không thưởng, ta sẽ không tự xin đâu a. . . . . ."

"Quỷ đòi nợ. . . . . . A. . . . . . Chậm một chút. . . . . ."

"Ta chính là quỷ đòi nợ, ngươi nợ ta cả đời. . . . . ."

"A. . . . . . Nói bậy. . . . . . Ngô. . . . . . Ngô"

Gió phương bắc càng vui vẻ thổi mạnh , hô —— hô —— hảo buồn nôn nha —— thật sự là hảo buồn nôn ——

Hết chương thứ sáu mươi bảy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro