Chương 55-59(end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Sinh con bình an

Cửa phòng giải phẫu

"Ta muốn đi vào!" Nàng muốn đi vào , nàng muốn tận mắt thấy lúc Tử Uyên sinh con, nàng muốn bồi ở bên người Tử Uyên ,nhìn hắn bình yên vô sự sinh ra đứa nhỏ!

"Mạnh tiểu thư, phòng giải phẫu là không cho phép người nào ngoài nhân viên y tá của bệnh viện vào, ngài cũng đừng làm chúng tôi khó xử." Bác sĩ xấu hổ cự tuyệt, tuy rằng bên trong người sinh đứa nhỏ là nam nhân, nhưng là vô luận như thế nào, phòng giải phẫu đều là không cho phép người ngoài tiến vào a.

"Ta muốn đi vào." Mạnh Phi Vũ có chút lo lắng, mĩ nhan chỉ còn ba phần lạnh như băng, rất có xu thế tiếp tục giảm xuống.

Bác sĩ mất tự nhiên kéo kéo áo trắng, nữ nhân này thật sự có chút khủng bố.

"Ngài thật sự không thể vào...... A, Mạnh tiểu thư, ngài, ngài đang làm cái gì?" Bác sĩ trợn to mắt, hắn không thể tin được nhìn Mạnh Phi Vũ.

"Làm cho ta đi vào!" Lại nhắc lại mục đích của chính mình, tay Mạnh Phi Vũ hướng bác sĩ di gần một chút, trên tay của nàng đúng là đang cầm khẩu súng lục không bao giờ rời khỏi người nàng.

"Ta, ta, được...được rồi, Mạnh tiểu thư, ngài đừng kích động, ta sẽ cho ngài đi vào là tốt rồi, chẳng qua, ngài không thể làm ảnh hưởng khi chúng tôi làm việc, bằng không sẽ rất ảnh hưởng tới Tử tiên sinh." Ở lúc sinh mệnh đã bị uy hiếp thời điểm, vốn là người rất nguyên tắc cũng sẽ lựa chọn thỏa hiệp.

Bởi vì, thế giới này, người không sợ chết hình như thật sự rất ít, rất ít.

......

Bên trong phòng giải phẫu

"Bác sĩ, tình huống của bệnh nhân rất đặc biêt, dựa theo kế hoạch của chúng ta cần so với phụ nữ có thai bình thường giải phẫu sẽ khó khăn hơn một ít, hơn nữa, thai nhi phát triển quá nhanh, so với thai nhi bình thường cũng lớn hơn nhiều, cho nên, sẽ có nguy hiểm nhất định."

"Ân, ta biết, hiện tại mà bắt đầu giải phẫu đi."

Bình thường sinh mổ có vẻ dễ dàng hoàn thành hơn, tuy rằng đối cơ thể mẹ có ảnh hưởng nhất định, nhưng trên cơ bản xem như không có nguy hiểm.

Nhưng là Tử Uyên sinh mổ thì có vẻ nguy hiểm, không phải chỉ là vì hắn là nam nhân, lại bởi vì thai nhi trong cơ thể hắn so với thai nhi bình thường lớn hơn nhiều, hơn nữa,vị trí thai khác biệt, cùng với phụ nữ có thai bình thường có khác biệt rất lớn.

Bên trong phòng giải phẫu không khí rất là khẩn trương, nhất là bởi vì một bên còn có một nữ nhân mặt lạnh lùng cầm súng như là muốn giết người.

"Phi Vũ, ta, ta không sao." Tử Uyên vừa mới được gây tê, đã dần dần không còn cảm giác đau đớn, thần chí cũng dần dần mơ hồ, nhưng là, khi hắn nhìn đến Mạnh Phi Vũ ở một bên ánh mắt lúc này đầy vẻ quan tâm lo lắng, như cũ là nhịn không được nói ra tiếng an ủi .

"Ân, ta biết." Nàng là biết, nhưng còn khẩn trương hơn, hơn nữa, Tử Uyên nhìn không tới chỗ bác sĩ đang cầm dao phẫu thuật chuẩn bị giải phẫu cho hắn.

Nắm chặt súng trong tay, Mạnh Phi Vũ nhịn xuống xúc động muốn giết người!

Nàng thề, nàng về sau không bao giờ nữa làm cho Tử Uyên mang thai nữa, cái này so với nàng sinh con còn khủng bố hơn!

"Bác sĩ, bệnh nhân hô hấp có chút dồn dập, tim đập cũng có chút không bình thường." Y tá đột nhiên nói với bác sĩ.

"Dưỡng khí!" Bác sĩ đối với tình huống như vậy sớm đã có dự tính, cho nên rất nhanh chóng liền phản ứng được, chính là, ở một bên Mạnh Phi Vũ vốn không có bình tĩnh được như thế.

Mạnh Phi Vũ mạnh mẽ tiến lên từng bước, gắt gao nhìn chằm chằm Tử Uyên đã nhắm lại hai mắt, hắn hiện tại đã ngủ say bởi vì thuốc gây tê.

Không có việc gì, trăm ngàn không cần có việc! Mạnh Phi Vũ gắt gao nắm chặt hai tay, ở trong lòng yên lặng vì Tử Uyên cầu nguyện.

Mạnh Phi Vũ tin tưởng thế giới này là có thần phật tồn tại, nhưng là nàng cũng không tin tưởng thần phật có thể vì nhân loại làm cái gì, nên cũng không có hướng thần phật đi yêu cầu cái gì, bởi vì, Mạnh Phi Vũ tin tưởng sinh mệnh của chính mình là phải chính mình nắm chắc, chính là, hiện tại, Mạnh Phi Vũ thật sự cầu nguyện ông trời, hy vọng Tử Uyên có thể bình an đem đứa nhỏ sinh ra.

......

Thời gian một giây một trôi qua, nhịp tim đập của Tử Uyên vài lần xuất hiện sự dị thường, nhưng là cuối cùng không có gì nguy hiểm, chính là, Mạnh Phi Vũ ở một bên đã khẩn trương đến mức móng tay bấm chặt vào trong tay mà không biết.

Rốt cục, rốt cục, ở lúc Mạnh Phi Vũ thật sự muốn bắn chết người, đứa nhỏ đã được lấy ra, một tiểu nam hài nho nhỏ, khuôn mặt nhăn nhăn được y tá ôm vào trong ngực, một thân vết máu!

"Oa!" Đứa nhỏ được y tá ôm ở trong lòng khóc lên, Mạnh Phi Vũ tiến lên cau mày nhìn hài tử, thật sự không thể tưởng được đây là đứa con của chính mình.

Xem qua đứa nhỏ, Mạnh Phi Vũ liền lập tức đi đến bên cạnh người Tử Uyên .

"Bác sĩ, hắn thế nào ?" Tử Uyên vẫn hôn mê như trước, tuy rằng hô hấp đã bình thường, nhưng là Mạnh Phi Vũ vẫn có chút lo lắng như cũ.

"Mạnh tiểu thư, cuộc giải phẫu rất thành công, Tử tiên sinh đã không có chuyện gì, bất quá bởi vì chưa hết thuốc gây tê, phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể tỉnh lại được." Bác sĩ nói xong cũng lộ ra một nụ cười thoải mái, hắn thật sự sợ hãi nếu bệnh nhân này chết, thì hắn cũng sống không được !

Bởi vì mỗi lần bệnh nhân hô hấp không bình thường, hắn có thể cảm giác được độ ấm trong phòng giải phẫu liền giảm xuống, lại một lần, hắn thậm chí cảm giác được sát khí thản nhiên! Thật sự là làm cho người ta có cảm giác thật khủng bố. 

"Ân." Thản nhiên lên tiếng, Mạnh Phi Vũ một thân lãnh khí đã chậm rãi khôi phục lại bình thường, nàng nhẹ nhàng sờ lên trên mặt của Tử Uyên, sau đó theo xe đẩy đến phòng bệnh.

Nhìn Tử Uyên ngủ say, Mạnh Phi Vũ hít một hơi thật sâu.

Nàng đã không biết đã bao lâu chính mình đã không có cảm giác chờ đợi trong khẩn trương như vậy, hơn nữa khẩn trương mang theo sự sợ hãi, thật sự là quá giày vò .

Tiến lên nắm lấy tay của Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ thật lâu cũng không có nói gì.

Ước chừng khoảng hơn một giờ, Tử Uyên trong mê man tỉnh lại.

Giật giật thân thể, có chút đau đớn đến chết lặng, nhất là cánh tay trái có chút cảm giác trầm trọng, toan mở đôi mắt, Tử Uyên nhìn lại đôi mắt quan tâm của Mạnh Phi Vũ.

"Phi Vũ." Âm thanh suy yếu của Tử Uyên.

"Đừng nói nữa, anh còn rất yếu." Mạnh Phi Vũ không cho Tử Uyên nói chuyện, nghe được thanh âm hữu khí vô lực của Tử Uyên, nàng lại cảm giác được sự đau lòng.

Ôn nhu cười, Tử Uyên lại nhắm lại mắt, hiệu lực của thuốc tê còn chưa có hết hoàn toàn.

......

Nhìn đến Tử Uyên lại ngủ lại một lần nữa, Mạnh Phi Vũ đứng dậy gọi điện thoại, kêu người giúp việc trong nhà đi lấy cho Tử Uyên một ít quần áo và đồ dùng hằng ngày, bọn họ chắc phải ở bệnh viện an dưỡng một thời gian.

Dặn dò người làm xong, Mạnh Phi Vũ đi đến phòng trẻ con, hơn nữa thực khéo ở nơi này gặp được Mặc Sĩ Tĩnh.

"Phi Vũ, thật sự thật không ngờ, trong số chúng ta người đầu tiên có con lại là bạn." Mặc Sĩ Tĩnh một bên nhìn vào trong phòng chăm sóc trẻ nhỏ, một bên nói với Mạnh Phi Vũ .

Cũng không phải hâm mộ, chỉ là cảm giác được sinh mệnh thần kỳ vô cùng, không thể đoán trước được.

"Cám ơn." Mạnh Phi Vũ thật sự đối với bạn tốt nói câu cám ơn, tuy rằng, nàng biết những lời như vậy đối với bọn họ mà nói chỉ là dư thừa, nhưng là, nàng vẫn muốn nói một câu, ở trên vấn đề của Tử Uyên, Mặc Sĩ Tĩnh chiếu cố giúp nàng rất nhiều, bác sĩ tốt nhất, máy móc cùng đãi ngộ tốt nhất, thật là đã giảm đi cho nàng rất nhiều phiền toái.

"Phi Vũ, bạn không cần phải nói cho ta biết bạn để ý hắn đến bao nhiêu đâu." Mặc Sĩ Tĩnh cười tao nhã, bất quá lời nói lại mang theo ý trêu chọc, có thể làm cho Phi Vũ nói lời cám ơn, nhất định phải là người nàng thực để ý.

Mạnh Phi Vũ không hề nói cái gì, các nàng đã ăn ý đến mức không cần phải nói thành lời.

Hai nữ nhân lẳng lặng nhìn tiểu sinh mệnh vừa tới thế gian đang nằm ở trong chăn ấm.

......

"Phi Vũ, bạn nói người mẹ nuôi như ta có nên tặng quà ra mắt gì cho hắn không ?" Qua một đoạn thời gian rất dài, Mặc Sĩ Tĩnh tựa hồ là nghĩ tới cái gì đó, nghi hoặc hỏi Mạnh Phi Vũ.

"Cũng tốt." Tuy rằng là đáp án rất tùy ý, nhưng Mạnh Phi Vũ còn thật sự đáp.

Nhớ ngày đó, lúc các nàng còn đang đi học đại học, đã nói qua, tương lai bất cứ ai trong các nàng ai có hài tử đều phải nhận mười một người kia làm mẹ nuôi.

"Cũng tốt , vậy thật phiền toái, bất quá, ta đã có một chủ ý đây, ta tính ở lúc hắn được tròn trăm ngày, đem sản nghiệp sở hữu trên danh nghĩa của ta viết thành một đám tờ giấy nhỏ, sau đó làm cho hắn chọn, hắn chọn được cái nào sẽ cho hắn cái đó." Ý nghĩ của Mặc Sĩ Tĩnh như vậy cũng là vừa mới nghĩ ra, bất quá, nàng cho rằng đây là một chủ ý không sai.

"Nhưng nếu hắn một lần lấy hết tất cả thì làm sao bây giờ?" Mạnh Phi Vũ lạnh lùng nói ra một khả năng khác.

Mà người nghe được lời nói của Mạnh Phi Vũ chỉ là mang theo vẻ mặt thản nhiên tươi cười, nhưng là không khó cảm giác ra ngạo khí trong đó.

"Lấy hết? Vậy đều đưa tất cả cho hắn tốt lắm, nếu hắn muốn, cho dù đem tất cả sản nghiệp mà ta được sở hữu đều đưa lại cho hắn cũng tốt, thế nào?"

Đối với tiền, ở trong mắt các nàng đều là những con số vô dụng, cho dù là ác nữ đặc biệt yêu tiền như nàng, cũng chỉ xem kiếm tiền như một trò chơi để chơi mà thôi

Nghe xong lời nói của Mặc Sĩ Tĩnh, Mạnh Phi Vũ khẽ gật đầu.

............

Rời khỏi phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, Mạnh Phi Vũ quay lại tới phòng bệnh, vừa vặn đụng phải người giúp việc mang đồ tới.

Tiếp nhận, Mạnh Phi Vũ đẩy cửa tiến vào, bên trong có mấy y tá đang làm kiểm tra cho Tử Uyên, Tử Uyên cũng đã tỉnh lại.

Tử Uyên nhìn thấy Mạnh Phi Vũ nhãn tình liền sáng lên, hắn thật sự thực cảm tạ ông trời cho hắn cơ hội để nhìn thấy Mạnh Phi Vũ .

Hắn sẽ quý trọng.

"Con tốt lắm." Tựa hồ cho rằng Tử Uyên hẳn là muốn biết tình huống đứa nhỏ, cho nên, Mạnh Phi Vũ mở miệng nói trước.

"Ta cũng tốt lắm." Tử Uyên ôn nhu cười, tuy rằng vẫn là làm cho người ta cảm giác được có chút suy yếu, nhưng tựa hồ so với trước kia sang hơn rất nhiều.

Mạnh Phi Vũ nhãn tình sáng lên, nàng cảm giác Tử Uyên tựa hồ có chút gì đó bất đồng.

"Mạnh tiểu thư, Tử tiên sinh thân thể không có vấn đề gì, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi là tốt rồi." Bác sĩ kiểm tra xong, đối với Mạnh Phi Vũ nói một câu nói sau bước đi ra ngoài, đem không gian để lại cho hai người.

"Anh......"

"Ta......"

Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên đồng thời mở miệng, sau đó lại cùng ngừng lại, hai người yên lặng nhìn đối phương, nhưng là nhiệt độ trong phòng lại tăng dần.

Vô luận là Mạnh Phi Vũ hay là Tử Uyên vào lúc này đều có một loại cảm giác kỳ lạ, dù là trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn trong ánh mắt không biết nên mở miệng như thế nào.

Chương 56: Ba người cùng xuất viện

"Vất vả cho anh." Cuối cùng, vẫn là Mạnh Phi Vũ mở miệng nói chuyện trước, mang theo giai điệu thương tiếc cùng đau lòng, làm cho Tử Uyên thấy thật may mắn, chính mình vẫn còn đang sống ở trên đời này, cùng nữ nhân hắn yêu nhất ở cùng một chỗ, nghe được nàng vì chính mình nói ra lời nói cảm động như thế.

"Không vất vả, đây là ta phải làm." Vì nữ nhân hắn yêu, hắn nguyện vì người đó sinh con dưỡng cái.

Mạnh Phi Vũ tiến lên cầm lấy tay của Tử Uyên, sau đó nhẹ nhàng đặt ở môi của chính mình, nụ hôn nhẹ nhàng dừng ở trên tay Tử Uyên.

"Phi Vũ, đứa nhỏ có khỏe không?"

"Ân, hắn đang ngủ."

"Phi Vũ, ta thật sự rất vui vẻ , có thể sinh cho nàng một đứa con, hơn nữa, làm cho ta cảm giác càng được vui vẻ là, ta có thể sống sót ở lại bên cạnh nàng." Không có chết đi, không có rời đi, nguyện vọng của hắn là vĩnh viễn ở lại bên cạnh Phi Vũ.

Bàn tay Tử Uyên vuốt ve môi Mạnh Phi Vũ, sau đó là mặt của nàng, mi của nàng, mắt của nàng ......

Phi Vũ, ta thật sự rất yêu nàng...... Tử Uyên nói ở trong lòng một lần rồi lại một lần .

"Ta chỉ muốn anh còn sống, chỉ cần anh còn sống ở lại bên cạnh ta là tốt rồi." Nàng cũng không cầu cái gì, chỉ hy vọng nam nhân làm cho chính mình đau lòng này có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình là tốt rồi.

......

Tử Uyên nằm viện an dưỡng, Mạnh Phi Vũ cũng đem hành lý của mình chuyển đến bệnh viện, hai người đem phòng bệnh xa hoa làm thành nhà của mình.

Trong lúc này bạn tốt của Mạnh Phi Vũ đều tới thăm, chẳng qua, phương thức của mỗi người đều có chút không giống nhau, nhất là có một nữ nhân thế nhưng ở nửa đêm trèo tường tiến vào, thiếu chút nữa bị Tử Uyên tưởng thành trộm để bắt.

Thân thể của Tử Uyên dần dần khôi phục, đã có thể đi ra ngoài một chút, ngẫu nhiên đi xem đứa con đáng yêu của bọn họ, cũng rất thoải mái thích ý, chỉ là Mạnh Phi Vũ phát hiện một vấn đề, đứa con đáng giận này cùng nàng tranh Tử Uyên, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy Tử Uyên sẽ đòi Tử Uyên ôm, mà Tử Uyên nếu không ôm hắn, tên tiểu tử kia sẽ bắt đầu lớn tiếng khóc, Mạnh Phi Vũ bất đắc dĩ đồng ý cho Tử Uyên ôm hắn.

Mạnh Phi Vũ có chút hoài nghi, nhỏ như vậy đã như thế, lớn lên về sau chẳng phải là muốn cùng nàng tranh người sao, cho nên, nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp, đem tiểu tử này tách ra.

Bất quá, lúc này nàng vẫn còn có việc phải làm.

......

"Ta là Mạnh Phi Vũ." Đối với người trong điện thoại,còn nói ra những lời này.

"Ta biết, nói đi, tìm ta có chuyện gì, tuy rằng chúng ta là bạn tốt, nhưng là muốn tiền hay là muốn người, ta hiện tại cần phải nghỉ ngơi đấy." Tư Đồ Tử Nhiên nói xong đã nghĩ đến nam nhân kia ở nhà chờ nàng trở về, lộ ra một nụ cười hạnh phúc.

"Ta muốn......" Mạnh Phi Vũ đem chuyện của chính mình phải nói lại một lần, sau đó đợi Tư Đồ Tử Nhiên trả lời.

"Ai, không nghĩ tới một trò chơi đánh cuộc của ta thế nhưng thật sự làm cho chúng ta thành ra thế này, chúc mừng bạn a, chẳng qua, tiền lương của ta đâu?" Quá ba âu không tránh khỏi từ "tiền", cuối cùng Tư Đồ Tử Nhiên lại hỏi một câu.

"Coi như làm lễ vật cho con của ta." Mạnh Phi Vũ nói như thế, trong mắt có sự thản nhiên ôn nhu, đây là một loại phương thức các nàng tương giao.

"Như vậy sao được, ta làm sao có thể cho con nuôi của ta thứ này được, như thế chẳng phải là ta rất keo kiệt à, ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ tặng cho con nuôi của ta, ai, quên đi quên đi, đụng tới bằng hữu như các ngươi, cho dù chuyện gì không tốt , không hay ho, thì cũng luôn làm cho ta phải làm không công, bạn nghĩ ta là luật sư nổi tiếng à...... Chết tiệt, Mạnh Phi Vũ, bạn thế nhưng không đợi ta nói xong liền ngắt điện thoại của ta, bạn lần sau có việc gì tìm ta, ta nhất định phải tính gấp đôi lần tiền công!" Vốn đang nói giữa chừng, Tư Đồ Tử Nhiên lại đột nhiên bị treo điện thoại, nhất thời vừa bực mình vừa buồn cười hướng về phía điện thoại quát.

Mà một đầu khác , Mạnh Phi Vũ là thu hồi điện thoại lại đi vào phòng bệnh, ở nơi này có nam nhân nàng yêu nhất cùng một đứa nhỏ rất khiến nàng đau đầu phải để cho nàng cảnh giác.

......

Trở lại phòng bệnh, Mạnh Phi Vũ thẳng ngồi ở trên sô pha, Tử Uyên ôm đứa nhỏ cho nàng một cái mỉm cười ôn nhu.

"A, a, a." Đứa nhỏ ở Tử Uyên trong lòng không biết đang kêu cái gì.

Mà Tử Uyên lại tưởng là hắn đói, cầm lấy một bình sữa bắt đầu cho đứa nhỏ uống sữa, nghiễm nhiên trở thành là một hình tượng người cha tốt, mà cùng so sánh với Tử Uyên, Mạnh Phi Vũ có lẽ có thể được gọi với hình tượng người mẹ ác độc, bởi vì, mỗi lần chỉ cần Mạnh Phi Vũ đến gần, cái đứa nhỏ mới sinh ra không lâu kia sẽ biết mà hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Mạnh Phi Vũ, làm cho Mạnh Phi Vũ có cảm giác chính mình như là một kẻ xấu đang muốn bắt cóc con nít vậy!

"Ngày mai chúng ta sẽ trở về nhà." Tử Uyên thân thể đã không sao nữa, đã hoàn toàn khôi phục, cho nên bác sĩ đã báo cho biết bọn họ ngày mai là có thể về nhà.

"Ân, tốt." cười ôn nhu, Tử Uyên tiếp tục cho đứa nhỏ trong lòng ăn, hắn cũng không biết vì sao đứa nhỏ lại đặc biệt bám dính lấy hắn, mà đối Phi Vũ lại sợ hãi như vậy, có lẽ là bởi vì chính mình sinh nó ra đi, cho nên đối với hắn thân cận hơn chút, chính là, mỗi lần nhìn đến Phi Vũ cái loại biểu tình quái dị này , hắn đều muốn cười, bởi vì, nàng khiến có được cảm giác hạnh phúc như thế.

Giống như, hiện tại mỗi một giây một, hắn đều cảm giác rất hạnh phúc.

"Uyên, anh thích đứa nhỏ sao?" Tuy rằng đã có tính toán, nhưng là nhìn đến Tử Uyên thích đứa nhỏ này như vậy, Phi Vũ cảm thấy quyết định của mình tựa hồ có chút tàn nhẫn.

"Làm sao vậy sao?" Cảm giác được bất thường của Phi Vũ, Tử Uyên kỳ quái hỏi.

"...... Ta tính đem đứa nhỏ giao cho cha mẹ ta." Đây là quyết định của nàng, chẳng qua, nàng sở dĩ an bài như vậy là có nguyên nhân.

Nàng muốn cho Tử Uyên một kinh hỉ, đứa nhỏ bọn họ là tạm thời không thể chiếu cố, hơn nữa phụ mẫu nàng vẫn cũng là rất thích trẻ nhỏ, cho nên, đem đứa nhỏ này đuổi về đó chính là một cách an bài tốt nhât.

"......" Tử Uyên trầm mặc, nhìn đứa nhỏ trong lòng có chút ủy khuất.

Nguyên lai, Phi Vũ là muốn đem đứa nhỏ này tiễn bước a, chẳng lẽ Phi Vũ không thích đứa nhỏ này sao?

"Chúng ta trong khoảng thời gian này có một số việc phải làm, không thể chiếu cố đứa nhỏ, chờ thêm đoạn thời gian nữa chúng ta liền đem hắn đón trở về." Tuy rằng không biết Tử Uyên suy nghĩ cái gì, nhưng là Phi Vũ biết, Tử Uyên nhất định sẽ không vui vẻ, cho nên kiên nhẫn giải thích nói.

Nghe được lời nói của Phi Vũ, Tử Uyên ngẩng đầu, có chút không rõ nhìn Mạnh Phi Vũ, bọn họ có chuyện phải làm sao?

"Phi Vũ, anh quyết định là tốt rồi, ta không có vấn đề gì." Tử Uyên ôn nhu nói xong, tuy rằng hắn có chút luyến tiếc đứa nhỏ, nhưng là chỉ cần là Phi Vũ an bài, hắn là sẽ không cự tuyệt.

Mà Phi Vũ nhìn đến cái dạng này, còn lại là có chút bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, trước kia, nàng chưa từng có nghĩ tới phải giải thích với người khác, lại càng sẽ không bởi vì cảm xúc của người khác mà ảnh hưởng quyết định của chính mình, chỉ là hiện tại, làm nàng nghĩ đến lúc Tử Uyên biểu tình miễn cưỡng như vậy, nàng thật sự có chút bất đắc dĩ, bởi vì, nàng cũng sẽ cảm giác được đau lòng.

"Uyên, chúng ta chính là đem đứa nhỏ để ở nơi đó một đoạn thời gian, chờ chuyện của chúng ta kết thúc, sẽ đem hắn đón trở về, hơn nữa, ta sẽ tìm người tốt nhất chiếu cố con của chúng ta, mà anh có thời gian cũng là có thể đi nhìn hắn." Tận lực dùng thanh âm ôn nhu, Mạnh Phi Vũ an ủi Tử Uyên, nàng không thích xem thần sắc miễn cưỡng như vậy của Tử Uyên.

"Phi Vũ, nàng không cần giải thích, ta biết, ta thật sự không có sao." Hắn không biết vì sao muốn đem đứa nhỏ đi, nhưng là, hắn nghĩ Phi Vũ nếu đã an bài như vậy liền nhất định có dụng ý của nàng, cho nên, cho dù hắn có chút luyến tiếc, nhưng vẫn sẽ đáp ứng.

"Ai." Than nhẹ một tiếng, Mạnh Phi Vũ biết Tử Uyên vẫn như cũ là luyến tiếc, ngẫm lại cũng đúng, hắn đã mang thai đữa nhỏ này hơn 6 tháng, hắn làm sao có thể tách ra được đây, hơn nữa, chính là nàng cũng là rất thích đứa nhỏ này, cho nên, nàng nghĩ nàng vẫn là đem quyết định của chính mình thay đổi một chút.

......

Ngày thứ hai, cũng chính là ngày Tử Uyên xuất viện.

Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ đã thu thập hành lý tốt lắm, Tử Uyên ngồi ở trên giường ôm đứa nhỏ,còn Mạnh Phi Vũ là đi làm thủ tục xuất viện.

Mạnh Phi Vũ làm xong xuôi thủ tục, liền đứng ở ngoài cửa, mà bên trong là Tử Uyên đang cùng đứa nhỏ nói chuyện.

"Cục cưng, con đi với ông bà ngoại ở nơi đó nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời nga, ba ba có thời gian cũng sẽ đi gặp con." Ngữ điệu ôn nhu, làm cho tâm của Mạnh Phi Vũ đã bắt đầu khó chịu.

Đẩy cửa đi vào, Mạnh Phi Vũ đem một văn kiện đem tới trước mặt của Tử Uyên.

"Ở trong này, ký tên của anh." Không có giải thích cái gì, Mạnh Phi Vũ trực tiếp chỉ vào một chỗ, làm cho Tử Uyên ký tên.

Tử Uyên tiếp nhận, cầm lấy một cái bút, ngay cả xem đều không có xem liền ký tên của mình, sau đó quăng cho Mạnh Phi Vũ một ánh mắt quái dị.

Thu hồi văn kiện, Mạnh Phi Vũ cầm lấy đồ đạc.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Sau đó ba người liền ra khỏi bệnh viện, Mạnh Phi Vũ lái xe, Tử Uyên ôm đứa nhỏ ngồi ở ghế phụ bên cạnh......

Một đường trầm mặc.

Chương 57: Mạch Trạch - dắt tay tản bộ

Ven đường cảnh sắc nhoáng lên một cái mà qua, Tử Uyên có chút nghi hoặc.

"Phi Vũ, chúng ta không phải về nhà sao?" đường này đâu phải đường về nhà, hơn nữa nhìn qua có vẻ như là đi đường Mạch Trạch, chẳng lẽ Phi Vũ hiện tại sẽ đem đứa nhỏ đưa trở về sao? Nghĩ đến đây, Tử Uyên ôm đứa nhỏ rất chặt.

"Không phải." Mạnh Phi Vũ cảm giác được sự bất an của Tử Uyên, nhưng là cũng không có nói thêm cái gì, chính là thản nhiên đáp.

"Nga." Biết Phi Vũ không có ý tứ giải thích ,Tử Uyên cũng không đặt lại câu hỏi, chính là mầm móng của sự nghi hoặc đã loại bỏ, hắn gắt gao ôm chặt đứa nhỏ, trong mắt rõ ràng có chút bất an.

Con à , ba ba sẽ rời khỏi con, con nhất định phải khỏe mạnh mau lớn đừng cho ta lo lắng a, ta nhất định sẽ nhớ con. Tử Uyên ở trong lòng nói với đứa nhỏ.

......

Đến Mạch Trạch , Mạnh Phi Vũ xuống xe trước, trong nhà cũng rất nhanh có người giúp việc đi ra giúp đỡ xách đồ.

Mà phía sau còn có một người phụ nữ hơn bốn mươi muốn giúp Tử Uyên ôm đứa bé.

"Không cần, tự ta ôm là tốt rồi." Tử Uyên cự tuyệt, hắn nghĩ, có thể ôm đứa bé nhiều một chút cũng tốt.

Người hầu theo lời lui ra, Tử Uyên mang theo đứa nhỏ đi theo phía sau Mạnh Phi Vũ vào phòng.

Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu đều chờ ở trong phòng.

"Phi Vũ, không nghĩ tới con thế nhưng thật sự đã trở lại." Mạnh mẫu kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên, còn có đứa bé ở trong lòng Tử Uyên!

Đứa bé kia là của ai ?

"Phòng của chúng con đã chuẩn bị tốt chưa ạ?" Phi Vũ khẽ gật đầu, nàng đã nói với mọi người là trở lại đương nhiên là sẽ trở lại.

"Ngày hôm qua lúc con gọi điện thoại ta cũng đã cho người chuẩn bị tốt, chính là, này đứa nhỏ rốt cuộc là của ai?" Chỉ vào đứa bé trong tay Tử Uyên, Mạnh mẫu nghi hoặc hỏi.

Hôm qua nàng liền nhận được điện thoại của Mạnh Phi Vũ gọi tới, nói là ngày mai bắt đầu phải về nhà ở vài ngày, đồng thời trở về ngoài nam nhân kia ra còn có một đứa bé, lúc Phi Vũ nói là sẽ về cùng với một đứa bé đã làm cho nàng kinh ngạc không thôi thì Phi Vũ tắt luôn điện thoại, làm cho nàng nghi hoặc đến tận bây giờ.

"Của ta." Ánh mắt của Mạnh Phi Vũ cũng dời về phía đứa nhỏ, sau đó lại thấy được Tử Uyên, trong mắt của hắn có chút kinh ngạc.

"Chúng ta sẽ ở trong này mấy ngày." Xem như là giải thích đi, Mạnh Phi Vũ nói với Tử Uyên một câu.

Sau đó, mọi người trong phòng đều nhìn thấy diện mạo lạnh lùng của Tử Uyên lộ ra một chút ôn nhu tươi cười, mà nhìn thấy trong mắt Phi Vũ tràn đầy nhu tình, làm cho mọi người đều kinh ngạc.

Lúc này, Mạnh mẫu cũng không thể không cảm thán, nam nhân mà nữ nhi chọn thật sự không sai, sau đó, Mạnh mẫu cũng quay đầu nhìn về phía nam nhân kia, yêu nàng hơn mười năm nhưng biểu hiện mười năm như một, nàng nghĩ nàng hẳn rất là hạnh phúc.

Mà nhận được ánh mắt của Mạnh mẫu , Mạnh phụ cũng lộ ra một nụ cười ôn nhã .

"Làm sao có thể là con của các ngươi được ? Là các ngươi nhận nuôi sao?" Có chút ngượng ngùng, ánh mắt của Mạnh mẫu lại chuyển hướng về phía Mạnh Phi Vũ.

Phi Vũ nhíu mày, ở trong túi lấy ra một tờ giấy đưa cho Mạnh mẫu.

"Hắn cùng ta có cùng một huyết thống." Thản nhiên nói một câu, Mạnh Phi Vũ đem theo Tử Uyên cùng đứa nhỏ lên lầu, phòng của nàng ở lầu hai.

Mà phía sau Mạnh phụ cùng Mạnh mẫu cùng nhau nhìn tờ giấy xét nghiệm mà cảm thấy kinh ngạc, nói như vậy là đứa bé kia chính là con của Phi Vũ, nhưng Phi Vũ mang thai khi nào , khi nào thì sinh con, bọn họ căn bản là không biết, sự việc có chút quái dị.

......

Mạnh Phi Vũ cùng Tử Uyên lên đến phòng đây là phòng trước đây Mạnh Phi Vũ ở, một không gian màu tím tràn ngập, thần bí sắc lạnh, giống như nó với chủ nhân của nó giống nhau.

"Con đang ngủ sao?" lúc nãy ở trên xe, đứa bé không có lại phát ra âm thanh nào, hẳn lại là đang ngủ đi.

Có lúc, nàng rất hâm mộ trẻ con bọn chúng chỉ biết ăn với ngủ thật yên bình, bọn chúng thật sự là rất hạnh phúc a.

"Ân, cục cưng đang ngủ." Tử Uyên nhìn đứa bé trong tay, ôn nhu nói với Mạnh Phi Vũ .

Mà lúc nghe được Tử Uyên kêu đứa nhỏ là cục cưng, lại đột nhiên nhớ tới đến họ còn chưa có đặt tên cho con, phải gọi là cái gì mới tốt đây?

"Tử Uyên, anh có nghĩ tới sẽ đặt tên con là gì chưa?" Mạnh Phi Vũ nhãn tình sáng lên, hiển nhiên là muốn nghĩ đến một chủ ý tốt , bất quá, nàng vẫn là hỏi trước một chút ý kiến của Tử Uyên.

"Tên? Tên của con hầu như phải là mẹ đặt chứ, ta không có nghĩ qua." Ở xã hội của hắn, đặt tên,những chuyện như vậy là không cho phép nam nhân nhúng tay vào, cho nên, hắn căn bản là không nghĩ qua vẫn đề như vậy.

"Tử Mộng, đặt cho con tên này anh có vui không?" Mạnh Phi Vũ nói ra cái tên chính mình đã nghĩ đến, mặc dù tên có chút giống nữ hài tử, nhưng là, ngụ ý trong đó cũng là không cần nói cũng biết.

"Họ Tử? Phi Vũ, nàng muốn cho đứa nhỏ theo họ của ta?" Tử Uyên thơi điểm nghe thấy cái tên cũng biết nó rất có ý nghĩa, cũng thập phần thích, nhưng mà cho đứa bé cùng họ với hắn, điều này làm cho hắn cảm giác được thập phần kinh ngạc cùng cảm động.

"Thích không?"

"Thích, nhưng mà, Phi Vũ, cho con cùng họ với nàng cũng tốt lắm, ta không có vấn đề gì đâu." Đây là lời thật trong lòng hắn nói, cũng là truyền thống quan niệm căn thâm đế cố gì đó của hắn.

Hắn từ nhỏ đã nhận thức quan niệm là như vậy, vô luận đúng sai, đều là rất khó thay đổi.

"Đặt là Tử Mộng đi, ta cũng rất thích." Phi Vũ không thèm để ý đến lời nói của Tử Uyên, dùng ngữ khí quyết định nói, đối nàng mà nói, đứa nhỏ cùng họ với ai cũng là giống nhau, nàng là một người hiện đại, lại đi so đo vấn đề dòng họ như vậy cảm thấy mình sẽ có vẻ thật ngu muôi.

Tên, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, huống chi, như vậy quyết định có thể làm cho Tử Uyên được cao hứng, như vậy thì tuyệt đối có giá trị .

Tử Uyên một một thân một mình đi vào trong thế giới này, vốn là sẽ cảm thấy cô độc, mặc dù có mình làm bạn, nhưng là nếu có thêm một cốt nhục cùng họ với hắn, hắn hẳn là sẽ cảm thấy hạnh phúc đi.

Mạnh Phi Vũ nghĩ rất xa, cũng nghĩ rất sâu, mà hết thảy đều là vì Tử Uyên, Bò Cạp đã yêu, yêu thâm trầm nhưng là lại toàn tâm toàn ý.

"......" Tử Uyên không nói gì, cảm động cùng cảm ơn, chính là đối với Phi Vũ, lời cảm tạ không cần phải nói ra miệng.

Chủ động, Tử Uyên ôm lấy Phi Vũ, gắt gao, gắt gao, làm cho Phi Vũ có thể cảm giác được tâm tình của hắn kích động.

......

Lúc sau, hai người sửa sang lại một chút quần áo, bước đi ra phòng, đi phía trước, Mạnh Phi Vũ gọi một bảo mẫu chuyên chăm sóc trẻ con vào, tiểu tử kia không có ai ở bên là không được.

"Đi thôi, ta mang anh đi nhìn chung quanh." Nhà Mạnh Phi Vũ rất lớn, người không biết thật sự sẽ lạc đường, lần trước bọn họ đến chỉ là ở trong phòng ăn một chút bữa tối, cũng không có chung quanh xem, lần này, Phi Vũ chuẩn bị cùng Tử Uyên giới thiệu một chút.

............

Phòng ở phía sau có một con sông nhân tạo nhỏ để trang trí, sau con sông , bên cạnh là một tòa núi giả, bên cạnh còn lại là một cái xích đu bằng gỗ, cùng so sánh với phòng ốc tráng lệ, nơi này có vẻ cổ kính hơn một chút.

Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ sóng vai đi cùng một chỗ, tay nắm tay, gió lạnh thổi tới, bay bay góc áo của hai người , làm cho người ta có cảm giác bọn họ là như là tiên tử chốn bồng lai.

Nhưng là ở bên người bọn họ vờn quanh loại thâm tình nồng đậm, lại làm cho người ta nghĩ tới một câu: chỉ làm uyên ương không làm tiên.

"Phi Vũ, nàng có biết, chỉ cần nàng vui vẻ, bắt ta làm cái gì cũng đều có thể, cho nên, nàng không cần miễn cưỡng ở nơi này, đem đứa nhỏ giao cho bá phụ bá mẫu ta cũng vậy thực yên tâm." Tuy rằng hắn sẽ có chút bất an, nhưng là hắn như trước sẽ tôn trọng lựa chọn của Phi Vũ, hắn tin tưởng Phi Vũ, tin tưởng Phi Vũ làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

"Chúng ta sẽ ở tới đầu tháng mười hai sẽ rời đi." Phi Vũ đối với hành trình trong khoảng thời gian này sớm đã có an bài, chính là nàng bây giờ còn không nghĩ sẽ nói cho Tử Uyên biết, nàng nghĩ cho Tử Uyên một kinh ngạc, hoặc là nói là rất nhiều kinh ngạc.

"...... Ân, tốt." Nếu Phi Vũ nói như vậy, Tử Uyên cũng sẽ không nói gì nữa, hai người lẳng lặng tiêu sái đi dạo trên con đường cổ kính.

Tuy rằng hiện tại thời tiết đã có chút khí lạnh, nhưng trong tâm hai người lại dị thường ấm áp, bởi vì, bọn họ là hai người, hai người đang yêu nhau.

......

Ở Mạch Trạch đã nhiều ngày, cuộc sống của Tử Uyên cùng Mạnh Phi Vũ rất là an nhàn, Mạnh Phi Vũ đã nghỉ hai tháng ở nhà, chuyên tâm bồi ở bên cạnh Tử Uyên cùng bảo bối, tuy rằng bảo bối nhìn thấy nàng vẫn là có bộ dáng hơi sợ, nhưng là đã không còn khóc.

Mà Mạnh phụ Mạnh mẫu cũng rất là thích tiểu tử đáng yêu này, người một nhà tựa hồ rất là hoà thuận vui vẻ, chính là, tháng mười hai cũng đến, Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên rời đi, sự kinh ngạc của Mạnh Phi Vũ nói đến đang chờ Tử Uyên tới xem......

Chương 58: Phượng Tê đảo mọi người tề tụ

Ngồi lên chiếc máy bay tư nhân, người nào cũng có đôi, đều cũng tuyệt đối hấp dẫn ánh mắt người khác.

"Phi Vũ, như thế nào không đem theo con nuôi của chúng ta theo, ta thực sự thích hắn a." Lam Nhược Lâm có chút bất mãn kháng nghị nói, còn Cổ Hạo bên cạnh vẻ mặt hiện lên biểu tình bất đắc dĩ.

"Đúng vậy, ta nhưng là rất là nhớ cái tên tiểu tử kia, béo tròn rất đáng yêu a." Hắc Tiệp Sa mang theo hình nhân thần tượng của nàng ở một bên phụ họa.

"Phi Vũ, bạn sẽ không phải luyến tiếc mà không cho chúng ta chơi với nó chứ, nếu nói như vậy, ta liền ngày nào đó thừa dịp lúc bạn không chú ý đem hắn trộm đi đây." Song ngư – thần trộm Diệu Thu Thu ở một bên trêu chọc nói, bất quá, xem bộ dáng nàng hưng trí bừng bừng, tựa hồ sẽ làm thật, mà bên cạnh nàng là một nam nhân thành thục ổn trọng ôn nhu nhìn nàng một cách tinh quái.

"Nàng là ghét bỏ con của nàng nhất định là rất xấu, cho nên mới không có mang theo cho chúng ta chơi." Trừ bỏ Tư Đồ Tử Nhiên cũng sẽ không có người nào khác có thể nói nói như vậy, bên cạnh nàng , người mang vẻ mặt tươi cười như ánh nắng là Bạch Nếu Hiên, một thiên sứ tràn đầy nam tính.

"Các ngươi như thế nào đều dong dài như vậy a, có một đứa con vốn cũng rất phiền toái, nếu mang đi theo không phải càng phiền toái sao, đánh chết ta, ta cũng không cần có con!" tiếng Hỏa Viêm phiền chán so với mọi người ở đây còn lớn hơn, trên mặt nàng rõ ràng lộ ra sự không kiên nhẫn làm cho mọi người biết được tư tưởng cảm xúc của nàng thật là xấu, nhưng là bọn họ cũng sẽ không ngốc như vậy tự tìm đường chết, sức chiến đấu của Hỏa Viêm tuyệt đối là cao nhất.

Chẳng qua, trong khi lời nói của Hỏa Viêm còn chưa có nói xong, nàng càng thêm không kiên nhẫn nhìn nam nhân bên cạnh!

"Không cho phép khóc, ngươi nếu dám khóc ta liền đem ngươi từ nơi này ném ra bên ngoài!" Hỏa Viêm rít gào với một nam hài nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi bên cạnh.

"Ta, ta không khóc!" Trên mặt biểu tình hơi sợ , Tinh Văn Chương chịu đựng sợ hãi nói, tuy rằng đã sớm biết Hỏa Viêm rất hung, nhưng hắn vẫn là không thể không sợ hãi, bởi vì mỗi lần bị nàng đánh, hắn đều rất đau, bất quá, tuy rằng rất đau, nhưng là hắn rất thích loại cảm giác này.

"Ngươi còn nói ngươi không khóc, ngươi xem ánh mắt hồng hồng của ngươi kìa, ngươi..."

"Hỏa Viêm a, kia hẳn là nam nhân của bạn, không phải hài tử của bạn đi, bạn xem, nhìn bạn cái dạng này như thế nào nhìn giống nữ nhân, ai, thân là bạn tốt của bạn, ta thật là có cảm giác hổ thẹn a." Tư Đồ Tử Nhiên nói xong còn tiếc hận dường như lắc lắc đầu, trong mắt có ý cười rõ ràng.

Hỏa Viêm bỗng dưng nhìn về phía nàng.

"Họ Tư Đồ kia, bạn muốn bị đánh có phải hay không?" Hỏa Viêm vẻ mặt biểu tình hung hãn, làm cho nam nhân bên cạnh lại rụt lui thân mình.

"Nam nhân vô dụng, nếu ngươi lại làm bộ dáng đó, ta sẽ thật sự đem ngươi ném đi !" Hỏa Viêm nói xong, Tư Đồ Tử Nhiên lại nói tiếp "Tinh Văn Chương, ngươi thật ngu ngốc"......

"Ha ha ha......" trong máy bay vang lên tiếng cười sung sướng của mọi người.

"Hoan nghênh mọi người đi vào Phượng Tê đảo, làm ơn cho phép ta được đại biểu cho quốc dân của ta hướng mọi người chào một tiếng." Hoàng Phủ Hiên một thân trang phục cao quý thanh lịch, đứng ở bên ngoài máy bay, khí chất dạt dào, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của một nữ hoàng.

"Hoàng Phủ Hiên, bạn nghĩ rằng bạn là thiên tài duy nhất ở đây à?" Đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Hiên – vẻ mặt của Tư Đồ Tử Nhiên hiện lên biểu tình "Bạn cút đi", bị Hoàng Phủ Hiên hung hăng trừng mắt liếc một cái.

"Tư Đồ Tử Nhiên, bạn nếu còn nhiều lời , ta liền đem bạn an bài đến một nơi bình dân để ở đi." Hoàng Phủ Hiên mỉm cười , biểu tình thong dong, chẳng qua trong miệng nói ra là lời uy hiếp, mà nam nhân bên người nàng là có chút kinh ngạc nhìn nàng.

"Tử Nhiên, cẩn thận miệng của bạn a." Mặc Sĩ Tĩnh cũng đã đi tới, ngay sau đó mọi người đều xuống máy bay, đứng ở trên quảng trường.

Trong lúc này mười hai đôi nam nữ đứng ở sân bay chuyên dụng của hoàng gia, hình thành một cảnh tượng khó quên, quân nhân chung quanh đều có chút hoa mắt nhìn những cặp nam nữ xuất sắc này.

Theo sau, hai mươi tư con người cùng nhau ngồi trên chiếc xe cơ xa hoa, cùng nhau hướng về hoàng cung của Hoàng Phủ Hiên.

[ Phượng Tê đảo, quốc gia của Hoàng Phủ Hiên , mà quốc gia của Hoàng Phủ tên là Phượng Tê quốc, là một quốc gia lấy nữ tử làm chủ, nhưng là chịu văn hóa hiện đại ảnh hưởng, nam tử cũng đã có địa vị nhất định, có thể nói là nam nữ ngang hàng, nhưng là ở hoàng tộc, nơi này vẫn như cũ là nữ tử đứng đầu.]

......

Hoàng cung, một tòa thành kiến trúc hiện đại, từ bên ngoài nhìn hùng vĩ đồ sộ cũng không mất đi sự thanh tú, còn bên trong còn là thanh lịch cẩn thận không mất đi sự quý khí, có thể xưng được với là một tòa thành vô giá.

Mọi người theo Hoàng Phủ Hiên vào cung, chung quanh đi ngang qua đều là thị vệ cung đình một thân khôi giáp đơn giản, hơn nữa có nam có nữ, một đường đi tới, mọi người sợ hãi than không thôi, cảm giác chính mình giống như đang về tới Âu Châu cổ đại, nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của các nam nhân, Mạnh Phi Vũ bình thản ,có lẽ là trước kia đã qua nơi này, hơn nữa còn được coi như là khách quen ở đây, đôi khi, các nàng mười hai người sẽ đem địa điểm đi chơi đổi lại mà đến nơi đây, nơi này là một nơi nghỉ ngơi đúng nghĩa, nhất là lúc ở trên bờ biển nhìn mặt trời mọc.

Đi qua đi thảm đỏ của cung điện, Hoàng Phủ Hiên đi tới nơi có các phòng ngủ hoàng cung .

"Hai người một phòng, mọi người có ý kiến gì có thể nói, các ngươi biết đấy, trong hoàng cung của ta là có rất nhiều nơi để chơi đùa, hơn nữa, những người trước kia đã từng hầu hạ các ngươi ta đều đã giữ lại cho các ngươi" Hoàng Phủ Hiên có chút thâm ý nhìn mọi người, mà ở đây trừ bỏ một số nam nhân cá biệt trông có vẻ đơn thuần ngoài ý muốn, còn lại mọi người không phải ngốc nghêch, cho nên rất nhanh liền hiểu được ý tứ của Hoàng Phủ Hiên.

Trong nháy mắt, vài luồng giấm chua nồng đậm xông ra.

Hành động đầu tiên là Lăng Ngạo Vũ, nàng liếc mắt một cái nhìn Hoàng Phủ Hiên, sau đó liền lôi kéo Sở Thiên Dạ bên người vào một cái phòng, theo sau là người hầu vẫn đang dẫn theo hành lý của bọn họ cũng đi theo vào cùng.

Sau đó là Mạnh Phi Vũ mang theo Tử Uyên đi vào một gian phòng khác, tuy rằng Tử Uyên cũng không có ghen tuông rõ ràng, nhưng là thân thể kia cứng ngắc một chút, nhưng cũng làm cho Mạnh Phi Vũ cảm thấy một chút đau lòng, cho nên, nàng tính hảo hảo an ủi Tử Uyên của nàng một chút.

Theo sau, hoặc kéo hoặc túm, tất cả mọi người ở hành lang đều về phòng, chỉ để lại vẻ mặt tao nhã tươi cười của Hoàng Phủ Hiên cùng nam nhân của nàng ở phía sau vẻ mặt cung kính.

"Nữ hoàng bệ hạ, ngài cần tìm một nam nhân để dùng sao? Hạ thần có thể vì ngài tìm người đến." Ngôn ngữ cung kính xuất từ miệng nam nhân kia ra, Hoàng Phủ Hiên còn lại là sửng sốt, sau đó là xấu hổ, sau nữa là tức giận.

Tên nam nhân đầu gỗ này.

"Dùng nam nhân? Ngươi là nói ngươi sao? Đúng là nam nhân nghĩ một đằng nói một nẻo!" Nam nhân này là vị hôn phu của nàng, là nàng ở trong cuộc tuyển phu chọn ra hoàng phu tương lai, không nghĩ tới thế nhưng sẽ muốn cho nàng tìm nam nhân, hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên phát sinh chuyện như vậy, xem ra nàng phải giáo huấn tốt lại hắn một chút ,miễn cho lúc đem hắn mang ra ngoài sẽ làm cho người ta chê cười.

"Nữ hoàng, hạ thần nói đều là lời nói ở trong lòng." Nam nhân vẫn cung kính như trước đối với Hoàng Phủ Hiên nói.

"Ngươi theo ta đi!" Hoàng Phủ Hiên mang theo nam nhân cũng biến mất ở hành lang!

..................

"Công tước điện hạ, hành lý của ngài thu thập tốt lắm, xin hỏi ngài còn cần cái gì khác không?" Sửa sang lại tốt hành lý ,nữ phó cung kính đứng ở trước mặt Mạnh Phi Vũ.

Mà nghe được nữ phó nói ,Tử Uyên có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Phi Vũ, công tước điện hạ!

"Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi." Mạnh Phi Vũ đối với cách xưng hô công tước có vẻ đã là thói quen, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tới nơi này chơi, mẹ của Hoàng Phủ Hiên, cũng chính là tiền nhiệm nữ hoàng đã sắc phong cho các nàng các chức này, mà được sắc phong có mười một người.

Kỳ thật,mười một người các nàng mỗi người ở Phượng Tê đảo đều cũng có sản nghiệp của chính mình, hơn nữa đều là ở những nơi có phong cảnh tú lệ ở bờ biển, chẳng qua, lần này có một điển lễ long trọng muốn ở hoàng cung cử hành, hơn nữa mọi người lại khó có lúc như vậy toàn bộ đều ở cùng nhau, cho nên, đều thương lượng tập trung vào hoàng cung ở.

"Dạ." Nữ phó nghe xong hành lễ một cái rồi đi ra ngoài.

......

"Phi Vũ, nàng không cần người khác ở cùng với nàng sao?...... Ta sẽ không để ý." Tử Uyên không có quên, hắn nhớ tới lời nói lúc nãy của Hoàng Phủ Hiên, hắn nghĩ trước kia Phi Vũ tới nơi này đều sẽ có người hầu hạ đi.

Nghĩ đến đây, Tử Uyên có chút bực mình, lời tuy nhiên nói là như vậy, nhưng là khi hắn nghĩ tới Phi Vũ cùng với nam nhân khác ở cùng một chỗ, hắn cảm giác được rất khổ sở.

Hắn cảm giác hắn tựa hồ có chút khác xưa.

"Đứa ngốc, về sau không được nói như vậy." Tuy rằng thanh âm như trước là lạnh lùng, nhưng là nội dung lại càng như là tình nhân, lúc này Mạnh Phi Vũ tựa hồ tản ra một loại hơi thở tên là ôn nhu.

Tử Uyên nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Phi Vũ.

"Phi Vũ, làm sao bây giờ, ta phát hiện ta là thật sự không rời được nàng, hơn nữa, ta nghĩ đến nàng sẽ cùng người khác ở cùng một chỗ, tâm của ta liền cảm giác được đau, hơn nữa là rất đau , đau quá." Tử Uyên nói ra cảm thụ chân thật nhất của mình, bởi vì khó có thể khống chế được cái cảm xúc mà mình cảm thấy chán ghét việc này.

Hắn không biết mình không nên như vậy, Phi Vũ có thể sẽ không thích.

"...... Ta sẽ không cùng người khác ở cùng một chỗ, em chỉ muốn một mình anh thôi." Đây là hứa hẹn, tuyệt đối là hứa hẹn, lời nói của Mạnh Phi Vũ trong lúc này chính là đối với Tử Uyên hứa hẹn cả đời.

Bởi vì, Mạnh Phi Vũ biết, nam nhân này rất đáng giá, đáng giá đề nàng nói ra lời hứa có liên quan đến cả đời!

"Phi Vũ!" Tử Uyên cảm động hô nhỏ, không nghĩ tới sự ghen tị của chính mình chẳng những không có làm cho Phi Vũ chán ghét, ngược lại là có được một câu nói như vậy của Phi Vũ......

Ta chỉ cần một người! Tử Uyên trong lòng lặp lại nhớ kỹ những lời này!

Vô luận là trước đây hay vẫn là hiện tại, vô luận là ở xã hội của hắn hay vẫn là tại đây trong thế giới này , Tử Uyên đều chưa từng có nghĩ tới những lời này, cũng không có nghĩ tới có người sẽ đối với hắn nói những lời này, lại không nghĩ rằng, vào hôm nay, ở trong này, hắn nghe được từ trong miệng của người hắn yêu nhất, hắn biết, đây là lời hứa hẹn của Mạnh Phi Vũ, cho nên, hắn cảm động không biết phải nói cái gì mới tốt.

"Phi Vũ, ta cũng chỉ muốn một mình nàng, chỉ cần nàng là đủ rồi!"

Chương 59: Kết thúc – Ta yêu người , hy vọng là vĩnh viễn

Một người duy nhất trên nhất thế giới, chỉ cần có ngươi đối với ta như vậy là đủ.

Mọi người ở Hoàng Phủ Hiên tòa thành vui chơi, mà lúc này cách lễ Noel còn có mười lăm ngày.

Ở trong thành này một ngày thật là nhàn nhã thích ý, tuy rằng mọi người khó có dịp được tụ cùng một chỗ, nhưng là cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống, mỗi đôi nam nữ tựa hồ đều có hứng thú của chính mình, chẳng qua vào thời điểm ngẫu nhiên, mọi người cũng sẽ tụ tập ở cùng một chỗ.

Giống như là lúc này.

"Bạn nói xem, trong số nam nhân của chúng ta ai là người xuất sắc nhất?" Hắc Tiệp Sa là người trong số mười hai người tối chú trọng về vấn đề bề ngoài , đây là tính chung của cung thiên bình. Nhưng là, cũng bởi vì Hắc Tiệp Sa có được ánh mắt nhận thức con người lợi hại như vậy mới cho nàng trở thành người phát ngôn.

"Sa, bạn không cảm thấy vấn đề như vậy thực ngây thơ sao?" Tư Đồ Tử Nhiên lại là người đầu tiên phản ứng lại, vẻ mặt nàng thở dài nhìn hắc Tiệp Sa.

Hắc Tiệp Sa nhíu mày hỏi:"Vì sao?"

"Chẳng lẽ bạn chưa từng nghe qua câu nói " tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" à? Bạn hỏi các nàng một chút đi, bạn xem có ai không nói nam nhân của bọn họ là người tốt nhất!" Tư Đồ Tử Nhiên ánh mắt vòng một vòng hướng nhìn bốn phía, cuối cùng lại trở lại đến trên người Hắc Tiệp Sa.

Hắc Tiệp Sa sững lại, bởi vì nàng cũng thấy được ánh mắt của những nữ nhân này, các nàng đều dùng một loại ánh mắt "Bạn thực ngốc" nhìn chính mình.

Này thật là trọng sắc khinh a!

"Nếu ta không có đoán sai, thì bạn nhất định đang ở trong lòng trộm mắng chúng ta, có đúng hay không?" Mặc Sĩ Tĩnh kéo tay Ân Vũ Phàm ngồi ở một bên bình tĩnh nói, nàng có thể lấy đươc giấy phép của bác sĩ tâm lí đến đánh đố, nữ nhân này nhất định đang ở trong lòng trộm mắng các nàng.

Hắc Tiệp Sa có chút ảo não, kéo Ngàn Các Phong ở một bên, không thèm để ý tới vẻ mặt trêu chọc mọi người, Hắc Tiệp Sa bề ngoài luôn luôn tao nhã trứ danh, lúc này thoạt nhìn tựa hồ có chút ít tính của trẻ con .

Bên người nàng là người mẫu Ngàn Cách Phong vẻ mặt sủng nịch nhìn nàng, trong mắt có thản nhiên tươi cười.

"Ai, không nghĩ tới, ta lúc ấy nghĩ ra một cái trò chơi, thế nhưng thật sự đem được những người của hội ô nhiễm môi trường này dụ ra ngoài, chậc chậc, các bạn xem đi , thế nhưng ngay cả hỏa bạo nữ cũng tìm được một nửa của mình, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể tin được, các bạn nói đi, trò chơi của chúng ta có phải hay không được xem như đã xong, aiz không có ai thua cuộc, thật là có chút nhàm chán a." Tư Đồ Tử Nhiên nhìn mọi người, nghĩ tới một năm trước nàng tâm huyết dâng trào đề nghị trò chơi này, không nghĩ tới đến cuối cùng ngay cả một người thua đều không có, thật là có chút làm cho người ta kinh ngạc a.

Nghe xong Tư Đồ Tử Nhiên nói, chúng nữ nhân nhìn nhau cười, chúng nam nhân còn lại là không hiểu ra sao......

Hoàng cung, trong phòng khách vang lên một trận cười dễ nghe.

......

"Phi Vũ, đây là lễ vật ta đưa cho con nuôi, bạn nhận hộ cho hắn đi." Tiếng cười vui thật lâu mới dừng lại, sau đó người đem bảo vật ra tên là Diệu Thu Thu đem vẻ mặt đầy ý cười nhìn Mạnh Phi Vũ, cầm trong tay đem ra một cái túi nho nhỏ!

Mà Mạnh Phi Vũ vẫn cùng Tử Uyên im lặng ngồi ở một bên có chút hoài nghi nhìn cái túi kia.

Phi Vũ biết Diệu Thu Thu đã đem ra gì đó tặng thì nhất định sẽ không phải thứ gì bình thường, nhưng là cũng chính là bởi vì nó không bình thường, ngược lại sẽ là phiền toái, các nàng đều là bằng hữu . nhưng không thích bị ai liên lụy, cho nên, Phi Vũ cũng không có ngay lập tức tiếp nhận cái túi kia!

"Phi Vũ, bạn thật không nể mặt a, đây là ta tặng con nuôi của ta, cũng không phải tặng cho bạn , bạn nếu không nhận, chờ con nuôi ta lớn lên nhất định sẽ oán bạn nga." Diệu Thu Thu vừa nói một bên còn lộ ra một cái tươi cươi ái muội.

Mà Tử Uyên nhìn thấy Diệu Thu Thu tươi cười như vậy,không hiểu sao tim lại đập nhanh hơn một chút.

Nhíu mi, Phi Vũ tiếp nhận cái túi kia, cảm giác được bên trong có cái gì đó tản ra hàn khí, có chút kinh ngạc nhìn về phía Diệu Thu Thu.

Nếu nàng không có đoán sai, thì đây là một tảng đá có linh tính, hơn nữa, hẳn là nàng đã biết tên gọi của tảng đá kia.

"Đúng vậy, kia chính là khối 'Hàn linh thạch', việc này ta cùng Ám Trưng đưa cho con nuôi làm lễ vật, mười năm trước, người thu thập nó chính là Ám Trưng." Diệu Thu Thu nói xong, vẻ mặt ôn nhu nhìn nam nhân trầm ổn bên cạnh một cái, hắn chính là điều tra viên rất nổi tiếng một thời – Ám Trưng.

Hàn linh thạch, thân mình tản mát ra hàn khí thản nhiên, người bình thường không dễ đeo, chỉ có người tập võ mới có thể khống chế được hàn khí trong đó ,hơn nữa, hàn khí có thể tăng thêm nội lực, là thánh phẩm cổ nhân thời cổ đại tranh đoạt, chính là, võ công hiện tại đã xuống dốc, tảng đá này giờ cũng chỉ có một ít người thu thập vì biết được phẩm chất của nó.

Nhưng là, mọi người đều không biết là, về tảng đá này còn có một truyền thuyết khác, đá này chính là linh thạch mà nguyệt lão đi lạc nhân gian đánh rơi, có thiên định nhân duyên truyền thuyết, người có được tảng đá này nhất định có thể tìm được một nửa định mệnh của mình .

Thật lâu trước kia, mười hai người này được gọi là Độc thân công hạ đã từng đi tìm tảng đá này, nhưng là cuối cùng chỉ tra ra được tảng đá này bị một người thập phần thần bí thu thập cất giấu, cho nên, sau này cũng sẽ không tìm hiểu nữa, chính là tà tâm đến chết cũng không buông tha của Diệu Thu Thu, nên vẫn tìm kiếm, rốt cục ở trong năm nay tìm được tảng đá này, hơn nữa cũng bởi vì tảng đá này mà tìm được thiên tử định mệnh của mình.

Nàng hiện tại đem này tảng đá đưa cho con của Phi Vũ, cũng là mong ước của các nàng sau này đứa bé có thể tìm được tình nhân cả đời của mình, con của Phi Vũ là đứa nhỏ ra đời sớm nhất.

Phi Vũ nắm tảng đá trong tay, hướng về Diệu Thu Thu gật gật đầu, tình ý cùng ngụ ý của bạn tốt, Phi Vũ cũng là hiểu được.

Mà nghe nói qua truyền thuyết này, chúng nữ nhân cũng đều có biểu tình bất đồng ....

Các nàng không vì thế tục, các nàng kiêu ngạo mà hết sức lông bông, các nàng không sợ hãi bất cứ cái gì, các nàng đều từng nghĩ đến chính mình là rất khó tìm được một nửa trong lòng của mình, nhưng là không có nghĩ đến chỉ ở trong một năm tất cả đều gặp được nam nhân của mình.

Có lẽ bọn họ không phải đẹp nhất, không phải là người có quyền thế nhất, nhưng lại có được người yêu mình nhất, mà các nàng, đã trải qua mưa gió, nhìn thấu thế sự, mọi cách chọn lựa, cũng rốt cục tìm được rồi nhựng nam nhân yêu chính mình nhất này, bọn họ, rất may mắn.

...............

Cùng mọi người cáo biệt, Mạnh Phi Vũ liền mang theo Tử Uyên đi tới bờ cát bên hoàng cung, từ nơi đó có thể nhìn thấy đại dương xanh thẳm.

"Năm ấy em mười tám tuổi, đứng ở chỗ này thề, nếu em cả đời không thể tìm được nam nhân thuộc về em, như vậy, em sẽ mãi mãi không lấy chồng." Mạnh Phi Vũ nhìn biển xanh thẳm, còn dùng ngữ khí thật dị thường nói.

Tử Uyên từ phía sau ôm lấy Phi Vũ, vì Phi Vũ che đi gió lạnh trên biển thổi đến

"Phi Vũ, trong thế giới của anh, anh cũng từng thề, nếu anh không gặp được nữ nhân làm cho anh động lòng, anh sẽ cả đời làm bạn với trời đất, nhưng là, ông trời có mắt, để cho anh đến được nơi đây, gặp em , một người làm cho anh rung động." Ánh mắt thâm tình của Tử Uyên vẫn nhìn chăm chú vào Phi Vũ, tựa hồ, trong thế giới của chỉ có một mình Phi Vũ .

Phi Vũ cầm tay của Tử Uyên, đặt ở trước ngực, cảm thụ được cái ôm ấm áp của Tử Uyên, tâm lạnh như băng của nàng đã sơm được hòa tan, bởi vì bên trong tràn đầy nhu tình của nam nhân này.

Nếu có kiếp sau, nàng nghĩ, nàng vẫn là muốn một có một nam nhân y như vậy.

"Phi Vũ, em nói xem, chúng ta vĩnh viễn đều sẽ cùng một chỗ sao?" Đối mặt với hạnh phúc, rất nhiều người đều có hoài nghi, bởi vì, hạnh phúc luôn hư ảo như vậy, luôn là một giấc mộng khó nắm giữ....

Mạnh Phi Vũ xoay người, mắt nhìn Tử Uyên đầy thâm tình......

Môi hai người chậm rãi tới gần, ánh mắt của hai người ở không trung giao nhau, một bên là tiếng nước biển va vào đá.

Môi hai người chậm rãi gặp nhau, ánh chiều tà chiếu vào trên người hai người, làm cho hai người họ tản ra một loại ánh sáng hài hòa.

Gặp nhau, có lẽ là ngẫu nhiên, có lẽ là trời ban cho duyên phận;

Yêu nhau, có lẽ là do lực hấp dẫn, có lẽ là nhất định tình yêu không thể tự kìm hãm được;

Chính là, vô luận như thế nào, hai linh hồn cô độc đã không hề còn cô độc, trên đời lại có nhiều thêm một đôi tình nhân.

Nhưng là, tình yêu đôi khi quá mức ngắn ngủi, chúng ta chỉ có thể tận dụng mọi khả năng đi để nắm bắt lấy hạnh phúc thuộc về chúng ta, sau đó dùng sinh mệnh để kết thúc nó...

Dù sao đi nữa, hy vọng ở trong nháy mắt v, ta có thể nói với người một câu : Ta yêu người , vĩnh viễn!

HẾT

Cảm ơn các nàng đã đọc bộ truyện này :3 Cho mình xin 1 sao cho kết thúc bộ truyện nhé  ;)  Cảm ơn!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro