Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Máu, đã xảy ra chuyện gì?" Lạc Băng Hà nhìn vết máu bên giường hỏi.

"Ta nôn." Thẩm Thanh Thu có chút hữu khí vô lực.

"Ngươi nôn? Thổ huyết bao lâu?" Thanh âm Lạc Băng Hà đột nhiên cất cao, sau đó lại hạ thấp giọng hỏi.

"Chỉ hai ngày này thôi." Thẩm Thanh Thu dự định che giấu sự thật.

"Không thể nào." Lạc Băng Hà rõ ràng không tin, hắn còn nói: "Nếu như hai ngày này mới bị, sao có thể khó chịu đến vậy? Ngươi mau nói thật cho ta biết, đến cùng là bắt đầu từ khi nào?"

Thẩm Thu Thu thấy không thể tiếp tục lừa gạt được nữa, lúc này mới nói ra sự thật: "Hai tháng. . ."

Nghe vậy, Lạc Băng Hà nhíu mày càng chặt: "Lúc đó sao không nói cho ta biết?"

"Ta có nói ngươi cũng sẽ không nghe." Thẩm Thanh Thu nhắm mắt lại.

Lạc Băng Hà nhất thời cảm thấy nghẹt thở, không biết nên nói cái gì cho phải, dứt khoát trầm mặc.

"Lạc Băng Hà?" Thẩm Thanh Thu thử thăm dò gọi hắn một tiếng.

"Sao vậy?" Lạc Băng Hà đáp.

"Ta muốn uống rượu." Thẩm Thanh Thu nói.

"Không được, với thân thể hiện tại của ngươi, uống rượu sẽ càng hỏng bét, vẫn là đừng uống." Lạc Băng Hà cự tuyệt.

"Ta muốn uống. . ." Thẩm Thanh Thu vẫn yêu cầu.

"Không được, chờ thân thể ngươi tốt lại đã." Lạc Băng Hà vẫn cự tuyệt, hắn không muốn để Thẩm Thanh Thu chết, có lẽ lúc trước là vì hận, nhưng hiện tại là bởi vì Thẩm Thanh Thu thật sự quá đáng thương.

Thấy thế Thẩm Thanh Thu cũng không nói nữa, chỉ nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát."

"Ừm." Lạc Băng Hà nhẹ gật đầu, sau đó đặt y nằm xuống giường, thế y đắp chăn.

Vừa nãy, y khóc lâu như vậy hẳn là rất mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt một chút, nói không chừng tâm tình cũng có thể biến tốt một chút.

Nằm chưa đầy một lát, Thẩm Thanh Thu liền ngủ thiếp đi.

Lạc Băng Hà nhìn y, trong lòng không biết đang suy nghĩ cái gì, hiện tại, ôn nhu có, thứ hắn khác vọng nhất cũng có.

Tất cả những gì còn lại cũng chỉ có tràn đầy sợ hãi.

Hắn sợ hãi a, hắn rất sợ hãi, hắn sợ có một ngày nào đó loại ôn nhu này sẽ rời hắn mà đi, hắn sợ bản thân cái gì cũng không thể lưu lại được, hắn sợ mất đi Thẩm Thanh Thu, vĩnh viễn cũng không có ai có thể cho hắn được đến loại cảm giác này.

Nhưng hắn lại có thể thế nào đây?

Hắn chỉ có thể treo mệnh Thẩm Thanh Thu, không thể để Thẩm Thanh Thu chết.

Nhưng hắn không phải Thẩm Thanh Thu, hắn không biết Thẩm Thanh Thu nghĩ thế nào, cũng không biết Thẩm Thanh Thu đến cùng có hay không yêu hắn, đến cùng có thể hay không không buông xuống được hắn.

Thẩm Thanh Thu người này a, chính là quá dối trá, quá hiểu được cách tự ngụy trang bản thân.

Lạc Băng Hà thở dài, nằm xuống bên người Thẩm Thanh Thu, cẩn thận đem y kéo vào trong lòng ngực, thật giống như làm như vậy thì Thẩm Thanh Thu liền sẽ không biến mất.

Lạc Băng Hà nghĩ, cho dù Thẩm Thanh Thu có ý định giết hắn cũng được, chỉ cần y không chết, cái gì hắn cũng đều nguyện ý. . .

____________

☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro