CHƯƠNG 5 - Biến cố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liễu Tĩnh Nhàn mỗi lần nhắc đến Liễu Chính Hào đều không nhịn được xúc động, hai mắt đỏ hoe, đến thời điểm này nước mắt cũng cạn rồi, chỉ đành cười khổ. Tĩnh Nhàn đương nhiên đau lòng, nhưng càng không muốn cho Nghiên Hy biết về Chính Hào trong những lá thư, nàng không biết phải bày tỏ uỷ khuất của mình như thế nào, cũng không muốn A Hy vì nàng mà lo lắng.

Diệp Nghiên Hy luống cuống tìm khăn giấy cho Tĩnh Nhàn, thở dài một hơi, đặt tay lên vai người bên cạnh.

"Biểu muội, hay là để tôi giúp em khuyên biểu đệ... Biểu đệ khi còn nhỏ cũng rất nghe lời tôi..."

"A Hy... nếu được như vậy thì tốt rồi... nhưng chỉ sợ Chính Hào không thể quay đầu được nữa..."

"Sao lại không thể? Biểu đệ còn nhỏ, tương lai còn rất dài, hoàn toàn có thể làm lại từ đầu. Biểu muội cho tôi thời gian, tôi nhất định có thể giúp Chính Hào!"

Liễu Tĩnh Nhàn gật đầu, cũng không nói gì, không phải nàng không tin tưởng Nghiên Hy, mà là nàng đã từng cố gắng rất nhiều cũng vô vọng, chỉ sợ nếu bắt nàng kỳ vọng thêm nữa, nàng sẽ càng đau lòng hơn mà thôi.

Liễu Tĩnh Nhàn lúc này không nhớ ra, Diệp Nghiên Hy từ nhỏ đến lớn đều không khiến nàng thất vọng dù chỉ một lần, mỗi một lời hứa Nghiên Hy nói ra, chính là đều quyết tâm thực hiện cho bằng được.

"À... quán trà của em thật sự rất đẹp mắt, còn ấm áp nữa, là do em trang trí sao?"

Diệp Nghiên Hy đổi đề tài, rốt cuộc cũng không nên duy trì trầm mặc.

"Đúng vậy. Quán trà này là cả tâm huyết của em, chỉ mới một năm thôi. Quán trà nhỏ, không lộng lẫy cho lắm, nhưng là vì em không thích không gian quá rộng lớn, chỉ cần vừa đủ, sẽ dễ trang trí hơn, cũng dễ quản lý hơn. Khách thường đến thưởng trà cũng là khách quen, chủ yếu là uống trà, đọc sách, yên tĩnh thư giãn. À.. A Hy bây giờ trở về, hãy đến quán của em thường xuyên nhé, em sẽ tận tay pha trà ngon cho A Hy!"

"Ha ha! Nếu nói vậy, em còn nhớ tôi thích uống loại trà nào sao?"

"Tất nhiên!"

"Em nói xem?"

"Trà hoa bất tử! Năm 10 tuổi A Hy được Liễu ba cho uống thử loại trà này, thế là yêu thích không ngừng. Còn khẳng định rằng mãi về sau cũng chỉ luôn chung thuỷ với loại trà này."

"Ha ha! Nhớ rõ như vậy sao? Hoá ra trong lòng biểu muội tôi cũng chiếm một vị trí không nhỏ a!"

Diệp Nghiên Hy hỏi vui, cũng không ngờ Tĩnh Nhàn nhớ rõ thức uống ưa thích của mình, trong lòng có chút cảm động.

Liễu Tĩnh Nhàn không đáp, cả hai đều mỉm cười.

Ăn trưa xong, Nghiên Hy và Tĩnh Nhàn no nê cùng đến nhà Liễu ba mẹ.

Căn nhà này của Liễu gia vẫn là không thay đổi, bất quá có sơn lại cho mới hơn, nhưng cấu trúc, màu sơn vẫn như cũ, cánh cửa gỗ nâu sậm, cây táo lớn trong vườn đầy lá, còn có hàng thảo dược tươi tốt mà Liễu ba hết lòng chăm sóc, mọi thứ hiện hữu trước mặt Diệp Nghiên Hy y hệt như mười hai năm trước, khi nàng quay đầu ra đi, cũng là quay lại nhìn ngôi nhà này lần cuối cùng, cứ tưởng như mới chỉ là nhắm mắt rồi mở mắt, Liễu gia vẫn ở ngay đây kiên nhẫn chờ đợi nàng.

"Ta cuối cùng cũng trở về rồi...", Diệp Nghiên Hy không nén được xúc động, thều thào trong miệng.

Liễu Tĩnh Nhàn lục tìm chìa khoá trong túi, mở cửa.

Diệp Nghiên Hy theo sau bước vào trong.

Trên ghế sô pha trong phòng khách, có một người mái đầu hoa râm đang ngồi xem TV, trên tay cầm điều khiển liên tục chuyển kênh, cũng không phát hiện có người đến.

Liễu Tĩnh Nhàn dắt tay Nghiên Hy, bước đến bên cạnh người kia.

"Mẹ..."

Tĩnh Nhàn lên tiếng gọi.

Liễu mẹ quay đầu lại, nhìn Tĩnh Nhàn, rồi nhìn sang Nghiên Hy, trên mặt không có biểu tình gì.

"Mẹ... Mẹ nhìn xem. Là ai đến đây...?"

Liễu Tĩnh Nhàn đặt tay Diệp Nghiên Hy lên tay Liễu mẹ.

Diệp Nghiên Hy lúc này mới phát hiện, Liễu mẹ thực tế trẻ tuổi hơn mẫu thân mình, nhưng lại trông như già hơn mười tuổi, da bàn tay thô ráp, mái đầu cũng đã bạc hơn phân nửa, đuôi mắt hiện rõ nhiều nếp nhăn, thật sự khác xa so với lúc Nghiên Hy rời đi, khi ấy Liễu mẹ vô cùng trẻ đẹp, dung mạo ba phần thuần khiết, bảy phần mặn mà, vậy mà bây giờ Nghiên Hy nghĩ mãi cũng không ra đây chính là Liễu mẹ, nàng có phần sợ hãi trước sức mạnh tàn phá của thời gian.

Diệp Nghiên Hy nhìn vào mắt Liễu mẹ, đột nhiên cảm thấy mất mát, Liễu mẹ chính là nhìn mình, nhưng đôi mắt vô hồn không chút ánh sáng, khiến người ta có cảm giác tuyệt vọng như rơi vào vực thẳm.

"Liễu mẹ... Nghiên Hy trở về rồi..! Liễu mẹ có nhận ra Nghiên Hy không...?"

Diệp Nghiên Hy run rẩy lên tiếng, nàng thật sự hy vọng Liễu mẹ chỉ là đang quá ngạc nhiên thôi, chỉ một chốc nữa Liễu mẹ sẽ nhớ ra, rồi ôm chầm lấy nàng, giống như trước kia.

Thế nhưng Liễu mẹ không trả lời, đáp lại nàng vẫn là ánh mắt đờ đẫn.

"A Hy... Mẹ... sẽ không thể nhận ra... Em cứ nghĩ là sẽ được... nhưng không thể..."

Liễu Tĩnh Nhàn lệ rơi đầy mặt đứng một bên, thanh âm đứt quãng.

Diệp Nghiên Hy thất thần, đưa tay sờ lên gò má hốc hác của Liễu mẹ, chân mày nhíu chặt lại, hai mắt bắt đầu sưng đỏ.

"Liễu mẹ... Là Nghiên Hy đây...!!!"

Diệp Nghiên Hy nức nở, gắt gao ôm lấy đầu gối Liễu mẹ, nàng hận bản thân vì sao không thể biết sớm hơn, hận bản thân vì sao mười hai năm qua lại bỏ lỡ nhiều thứ đến như vậy. Ngày còn nhỏ, Nghiên Hy chính là đứa cháu mà Liễu mẹ yêu quý nhất, chính là vì Diệp mẹ giáo dục Nghiên Hy rất nghiêm khắc, nên Liễu mẹ là người mà nàng dựa dẫm đến thành thói quen, nếu đói bụng sẽ nhõng nhẽo Liễu mẹ, Liễu mẹ sẽ lập tức vào bếp làm há cảo cho nàng ăn, nếu trèo cây té đau sẽ khóc với Liễu mẹ, Liễu mẹ sẽ hoảng lên, trách móc nàng vài câu, cuối cùng cũng là kiên nhẫn bôi thuốc đỏ cho nàng... Diệp Nghiên Hy đã từng tưởng tượng ra cảnh nàng quay trở về bên Liễu mẹ, chắc chắn Liễu mẹ sẽ rất mừng rỡ, sẽ véo lỗ tai nàng trách mắng đứa trẻ này sao lâu như vậy mới quay về, sau đó sẽ hỏi nàng có đói bụng không, có mệt mỏi không, sẽ vào bếp tự tay nấu mấy món ăn mà nàng thích nhất.

Thế nhưng bây giờ Diệp Nghiên Hy cái gì cũng không thể tưởng tượng ra, cái gì nàng cũng không cần nữa...

Chỉ cần Liễu mẹ nhận ra nàng, hướng nàng nở nụ cười, rồi xoa đầu nàng gọi một tiếng Nghiên Hy...

Diệp Nghiên Hy hai chân vô lực quỳ rạp xuống đất, ra sức nắm chặt tay Liễu mẹ, nước mắt giàn giụa trên mặt, nàng càng khóc càng thét lớn, mái tóc cũng vì dựa đầu vào lòng Liễu mẹ mà trở nên tán loạn.

Liễu Tĩnh Nhàn cũng không muốn can ngăn, cứ để mặc cho Diệp Nghiên Hy khóc, chỉ có sau khi khóc một trận thật lớn xong rồi mới có thể bình tâm hơn được.

Tận cùng của khổ đau, chính là không còn khổ đau. Cũng như Liễu mẹ bây giờ.

"Từ khi nào....?", Diệp Nghiên Hy thều thào hỏi, tâm can như bị xé nát.

"Chính là lúc Chính Hào bỏ đi... Mẹ đã khóc rất nhiều.. khóc đến tê tâm liệt phế...Liên tục sáu tháng trời.. cuối cùng là trở nên như vậy..."

Liễu mẹ ngay lúc này nghe được hai chữ 'Chính Hào', hai mắt khẽ động, tay chân hoảng loạn ôm lấy Diệp Nghiên Hy, miệng liên tục kêu lên "Chính Hào... Chính Hào..."

Diệp Nghiên Hy nhìn đôi môi khô khốc của Liễu mẹ đang không ngừng gọi tên biểu đệ, đáy lòng dâng lên thương xót đau đớn. Sự thật tàn khốc như vậy, Nghiên Hy không cam tâm, không biết làm cách nào để chấp nhận...

Bàn tay Liễu mẹ gấp gáp đặt lên mặt Diệp Nghiên Hy, mờ mịt nhìn nàng từ mái tóc, đến vầng trán, đôi mắt, sóng mũi..., nước mắt Liễu mẹ bỗng dưng ứa ra, ôm chầm Nghiên Hy vào trong ngực.

"Chính Hào... con trở về là tốt... Tốt... Tốt...Chính Hào... Chính Hào..."

"Con đói... con đói... Con trai... mẹ lập tức làm Quế hoa cao... Quế hoa cao..."

Liễu mẹ lập tức đứng dậy đi vào trong bếp, bước chân loạng choạng không vững, Diệp Nghiên Hy vội lau nước mắt theo sau dìu đi, nàng không biết làm gì hơn ngoài việc thừa nhận thân phận Liễu Chính Hào của mình trong lòng Liễu mẹ, chỉ cần Liễu mẹ cảm thấy vui vẻ, nàng cái gì cũng chấp nhận.

Liễu Tĩnh Nhàn vẫn đứng trong phòng khách nhìn theo bóng lưng hai người, uất nghẹn nơi cổ họng, một lời cũng không thể nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro