Chương 46 - Uyên ương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Nghiên Hy, phần của ngươi!"

Cao Hưng Triệt đưa trước mặt Diệp Nghiên Hy một đĩa bánh kem to đùng, miệng cười toe toét.

"Cảm ơn ngươi a!", Diệp Nghiên Hy đỡ lấy đĩa bánh, cũng nở nụ cười, nhìn Cao Hưng Triệt trong bộ váy cưới trắng tinh lộng lẫy đang tràn ngập thư sướng, trong lòng nàng cũng cảm thấy vui lây.

"Nghiên Hy, ngươi đừng vì hôm nay ta là cô dâu của người khác mà sinh ra buồn bã, ngươi vẫn có quyền hôn ta như trước a~ ", Cao Hưng Triệt quấn lấy Diệp Nghiên Hy, chu môi dán lên gò má nàng một dấu ấn đỏ hồng chói mắt.

"Cao Hồ Ly Tinh chết bầm!", Diệp Nghiên Hy đẩy Hưng Triệt ra, vội vàng lấy khăn tay chùi chùi gò má, trong lòng có phần lo lắng, người ngồi bên cạnh nàng nãy giờ chắc chắn đã nhìn thấy cảnh này, liền lập tức biện hộ.

"Ta hôn ngươi khi nào a? Ngươi chính là toàn đè ta ra mà giở trò! Ngươi nha! Sau hôm nay đã chính thức làm vợ Hiểu Lam rồi, cũng nên thu liễm một chút!"

"Ấy da~ ta chỉ là bất đắc dĩ a, vì trong tim ta vẫn còn chỗ cho Tiểu Nghiên Hy bé bỏng ~~!"

Cao Hưng Triệt đương nhiên biết Diệp Nghiên Hy đang lo sợ điều gì, nhưng chính là cố tình giả vờ không nhìn thấy tín hiệu của đối phương, cứ mặc nhiên buông lời trêu ghẹo. Hưng Triệt khéo léo liếc mắt qua Liễu Tĩnh Nhàn, nhìn thấy gương mặt người kia tựa hồ biến sắc, liền ngầm đắc ý kế hoạch đã thành công.

"Ta... Ta mách Hiểu Lam!", Diệp Nghiên Hy mặt đỏ bừng bừng.

"Hảo a~ Đến khi đó ta sẽ nói ngươi dụ dỗ ta, để xem nàng tin ta hay tin ngươi.", Cao Hưng Triệt quả không hổ danh hồ ly tinh chín đuôi, nhìn thấy Tiểu Nghiên Hy lúng túng đến không còn đường lui như vậy, trong lòng vừa muốn cười vừa cảm thấy đáng thương.

"Thôi thôi, ta không đùa nữa. Ta qua bên kia cùng Hiểu Lam, ngươi cứ ở đây từ từ thưởng thức a~!"

Cao Hưng Triệt vội đánh bài chuồn, nàng đắc ý cười thầm, chắc chắn Tiểu Nghiên Hy đêm nay sẽ phải ngủ trên ghế sô pha rồi...

Trên bàn chỉ còn lại Diệp Nghiên Hy và Liễu Tĩnh Nhàn.

Diệp Nghiên Hy ngập ngừng không biết nói gì, đột nhiên cảm giác dưới đùi đau nhói lên một cái, nàng giật bắn người, sau đó là khóc lóc ôm lấy đùi.

Là Tĩnh Nhàn véo nàng, lực đạo rất mạnh a...

"Biểu muội... đau a... sao em lại véo tôi?", Diệp Nghiên Hy nhăn nhó than thở.

"Không biết, chỉ là muốn véo.", Liễu Tĩnh Nhàn vô cảm trả lời, ánh mắt nhìn ra đám đông đang đùa giỡn vui vẻ phía bên kia, làm như thể không muốn chú ý đến người đang ngồi bên cạnh.

"Tôi thật sự là không có gì cùng Hưng Triệt a! Em cũng thấy đó, là nàng ta cố ý trêu tôi!"

Diệp Nghiên Hy thanh âm nhỏ nhẹ hết mức có thể, nàng kéo ghế lại sát bên Liễu Tĩnh Nhàn, cánh tay khoác lên vai người kia, ôm vào trong lòng.

"Biểu muội, em phải tin tôi a..."

Liễu Tĩnh Nhàn làm ngơ không đáp.

"Biểu muội... nếu em không tin, tôi có thể thề với trời. Tôi Diệp Nghiên Hy...!"

Diệp Nghiên Hy vừa giơ hai ngón tay lên thì lập tức bị Tĩnh Nhàn ngăn lại.

"Đừng thề. Em tin chị."

"Nhưng tôi vẫn thấy em không vui..."

Liễu Tĩnh Nhàn mỉm cười, nụ cười như đoá hoa bạch liên kiều diễm, nàng trân quý nhìn Diệp Nghiên Hy, đáy lòng dâng lên xao động.

"Thật ra... em cảm thấy có một chút đố kị..."

"Đố kị? Về chuyện gì?", Diệp Nghiên Hy không khỏi ngạc nhiên, Tĩnh Nhàn biểu muội chẳng phải là người luôn rất thản nhiên sao, nàng chính là chưa bao giờ biết đố kị với người khác về bất kì thứ gì.

"Em đố kị với Hưng Triệt và Hiểu Lam. Em cảm thấy... họ hiểu A Hy nhiều hơn em hiểu, họ biết cách làm cho A Hy cười, thậm chí còn biết rõ tâm niệm của A Hy. Còn em... có lẽ đều luôn vô tình với chị, trước giờ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình..."

Liễu Tĩnh Nhàn cúi đầu, trước giờ không hề đoán được khi bản thân thật sự yêu một người, nàng lại có tính chiếm hữu cao đến như vậy.

Diệp Nghiên Hy thẫn thờ...

"Biểu muội... họ là bằng hữu tốt nhất của tôi, đối với tôi không khác gì tỷ muội ruột thịt, họ hiểu tôi cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa... thời gian tôi theo đuổi em mà không được đáp lại, tôi đã rất khổ tâm, nếu như họ không kịp thời xuất hiện, có lẽ tôi đã không thể vượt qua được giai đoạn đó, cho nên tôi rất cảm kích cả hai người họ. Biểu muội em đừng buồn, bất quá từ nay về sau, tôi sẽ không che giấu uỷ khuất của mình nữa, sẽ chân thật nói ra tâm niệm cho em nghe, rồi chúng ta cùng nhau giải quyết..."

Liễu Tĩnh Nhàn mỉm cười gật đầu, ánh mắt thiết tha nhìn Diệp Nghiên Hy, người trước mặt lúc nào cũng vì mình mà dốc hết tâm can, nàng yêu người này, cho nên sẽ không để người này phải cô độc một mình chịu thêm bất kỳ thống khổ nào nữa.

Trong khán phòng đèn thình lình tắt tối om, tiếng nhạc du dương vang lên, ở chính giữa phòng, đèn khiêu vũ bắt đầu trang hoàng nhấp nháy.

Khoé môi Diệp Nghiên Hy khẽ nhếch, nàng đoán được đây chính là phần đặc sắc nhất của lễ cưới đêm nay.

Từ trong đám đông, có hai nữ nhân nắm tay nhau bước ra, họ cùng mặc trên người bộ váy cưới lộng lẫy, trông như hai nữ thần giáng thế, một người thì thanh nhã đoan trang, người kia thì phong tình vạn chủng.

Dưới ánh đèn màu rực sỡ, họ mỉm cười chiều chuộng nhìn nhau, tận hưởng khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời mình.

Bước chân của hai nữ thần bắt đầu di chuyển, lướt trên mặt sàn trơn láng, họ khiêu vũ đến đâu, ánh đèn liền rọi theo đến đó, tạo nên một khung cảnh hết sức hoàn mĩ nổi bật.

Diệp Nghiên Hy nhìn qua Liễu Tĩnh Nhàn, phát hiện trong ánh mắt đối phương là thập phần ngưỡng mộ, trái tim theo phản xạ liền lập tức muốn đến bên cạnh nàng mà cẩn trọng yêu thương.

"Tĩnh Nhàn biểu muội."

Diệp Nghiên Hy đứng dậy, trước mặt Liễu Tĩnh Nhàn chìa bàn tay ra, phong thái đĩnh đạc tuấn tú, gương mặt ánh lên kiên định, nụ cười câu hồn đoạt phách, khiến đối phương không có cơ hội chối từ.

"Cùng tôi khiêu vũ nhé?"

Liễu Tĩnh Nhàn nhìn ngắm Diệp Nghiên Hy đến ngẩn ngơ một lát, sau đó ngượng ngùng mỉm cười, nàng đưa tay đặt lên bàn tay người kia, xúc cảm ấm áp cuộn trào trong lồng ngực.

Diệp Nghiên Hy cùng Liễu Tĩnh Nhàn bước ra sàn nhảy, động tác lả lướt nhuần nhuyễn của hai tuyệt sắc giai nhân khiến lòng người không khỏi xao động, một người khuynh quốc khuynh thành, người kia thì bát diện uy phong.

Hai cặp đôi uyên ương tình thâm ý trọng, dìu nhau chìm đắm trong tiếng nhạc thấm đẫm ái tình, mọi thứ xung quanh cơ hồ biến mất trong tâm trí họ, tất cả những khổ đau hay chướng ngại thực tại đều không còn quan trọng nữa, chỉ cần họ vẫn đang nắm lấy tay nhau, thì không cần phải sợ hãi bất kỳ điều gì nữa.

Diệp Nghiên Hy bàn tay ôn nhu vuốt ve sóng lưng thẳng tắp của Tĩnh Nhàn, đáy lòng dâng lên xúc động khó tả, người trong mộng bấy lâu nay cuối cùng vẫn luôn hiện hữu ngay đây, bên cạnh mình, bao nhiêu sóng gió cũng vì mình mà mạnh mẽ xua tan, mỏng manh như làn khói.

Liễu Tĩnh Nhàn hạnh phúc tựa đầu lên trán đối phương, ánh mắt nhu tình như thể đang thay lời nói thổ lộ tâm tư, khoé môi cong lên thư thái, trong mắt duy nhất ẩn chứa bóng hình người yêu, trái tim cũng duy nhất chỉ đập vì người ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro