CHƯƠNG 23 - Động lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ nghỉ trưa, quán trà đông khách, Liễu Tĩnh Nhàn bận rộn pha trà, cảm thấy đói bụng, còn có một chút khó chịu đau đầu.

Đến khi khách đã ra về gần hết, Tĩnh Nhàn mới có cơ hội ngồi xuống nghỉ ngơi, nàng cảm giác thân nhiệt hơi nóng, liền lấy thuốc ra định uống, mới sực nhớ thuốc này phải uống sau khi ăn no.

Liễu Tĩnh Nhàn đứng dậy, cảm thấy đau đầu choáng váng, liền ngồi trở lại ghế, nghĩ mình không đủ sức ra ngoài mua thức ăn, cũng không thể về Liễu gia ăn cơm, trong tủ lạnh thì chỉ còn dưa muối và cà chua.

Nàng uể oải đứng dậy rót nước, muốn liều uống thuốc một phen mặc dù bụng vẫn đang đói cồn cào.

Điện thoại bất chợt vang lên, là Diệp Nghiên Hy gọi đến.

Tĩnh Nhàn thất thần nhìn màn hình điện thoại, rốt cuộc nhấc máy.

"Biểu muội? Em ăn chưa? Tôi sang đón em đi ăn nhé?", giọng Diệp Nghiên Hy oang oang, dường như có điều vui vẻ.

"A Hy... em không được khoẻ, có lẽ để lần khác...", Tĩnh Nhàn thều thào, cổ họng khô ran, thanh âm của Nghiên Hy khiến nàng chợt nhớ về giấc mơ tối qua, trong lòng càng thêm cồn cào rạo rực.

"Em cảm thấy thế nào? Không khoẻ ở chỗ nào? Đã ăn uống gì chưa?", Diệp Nghiên Hy gấp gáp hỏi, đầu dây bên kia lập tức truyền lên tiếng sột soạt, sau đó là tiếng Nghiên Hy vừa chạy vừa thở hổn hển.

"Có lẽ là phát sốt rồi... Vẫn chưa ăn..."

"Được rồi. Tôi lập tức đến chỗ em. Đợi tôi nhé, rất nhanh thôi! À phải, đừng uống thuốc nếu như chưa có gì trong bụng nhé, nếu không sẽ làm bao tử em rất đau!"

Liễu Tĩnh Nhàn chưa kịp trả lời thì Diệp Nghiên Hy đã tắt máy.

Tĩnh Nhàn nhìn màn hình tối đen, nàng không còn tinh lực để suy nghĩ thêm nữa, liền quăng sang một bên, gắng gượng ngồi dậy đóng cửa quán, sau đó nằm lên ghế sa-lon ở góc nhà, bên cạnh lò sưởi.

Thật sự khó chịu, chỉ muốn hảo hảo nghỉ ngơi thôi...

Liễu Tĩnh Nhàn không uống thuốc, nàng vô thức nghe theo lời Diệp Nghiên Hy, yên tĩnh nằm ở đây chờ người kia tới...

Diệp Nghiên Hy đã khiến Tĩnh Nhàn hình thành một thói quen rằng, chỉ cần có mặt nàng, hoặc nghe được thanh âm của nàng, Tĩnh Nhàn sẽ không cần lo lắng hay sợ hãi bất kì điều gì nữa, chỉ cần ở yên một chỗ, tin tưởng và chờ đợi nàng, mọi thứ sẽ do chính tay nàng giải quyết ổn thoả.

Không quá mười phút sau, Diệp Nghiên Hy đến nơi, nàng đẩy cửa ra, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện Liễu Tĩnh Nhàn đang yên tĩnh ngủ trên ghế dài.

Diệp Nghiên Hy sợ kinh động Tĩnh Nhàn, nàng từ từ bước tới, cởi áo khoác đang mặc xuống, đắp lên người biểu muội, thao tác nhẹ nhàng tỉ mỉ, tuyệt đối không phát ra tiếng động nào.

Nghiên Hy quan sát một chút, gương mặt biểu muội đỏ ửng lên vì sốt, khắp cổ ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt duy trì nhắm nghiền lại.

Diệp Nghiên Hy đứng dậy, phát hiện trên bàn là thuốc hạ sốt đã được tháo bao bì, bên cạnh còn có ly nước lọc, liền cẩn thận gói thuốc vào trong một tờ giấy, ly nước cũng đem đổ đi, đổi lại một ly nước khác ấm hơn.

Nàng đi vào bếp, nhìn quanh thấy không có thực phẩm gì, mở tủ lạnh ra, chỉ lác đác vài quả cà chua, dưa muối và hành tây. Diệp Nghiên Hy ngao ngán lắc đầu, biểu muội thật không biết thương yêu bản thân, liền quyết định tối nay tan ca sẽ ghé qua siêu thị mua thức ăn về, lắp đầy cái tủ lạnh này cho biểu muội.

Rất may lúc nãy trên đường đến đây cũng đã đoán trước được tình hình, Diệp Nghiên Hy tranh thủ mua thịt, trong tủ vẫn còn một ít gạo đủ cho một nồi cháo, Diệp Nghiên Hy liền thở phào yên tâm.

Đeo tạp dề hình con gấu vào, xắn tay áo cảnh phục lên, Diệp Nghiên Hy hít một hơi, bắt đầu nấu cháo thịt.

Trong quân ngũ suốt sáu năm, Diệp Nghiên Hy cũng trở thành đầu bếp số một chuyên nấu món cháo thịt này. Thậm chí có lần một mình nàng đã phải nấu một nồi cháo khổng lồ chiêu đãi tinh thần cho cả đội hơn ba mươi người, ai nấy ăn xong đều tấm tắc khen ngợi tiểu Nghiên Hy không những xinh đẹp tài giỏi lại còn đảm đang.

...............................

Cảm giác nóng rực trong cơ thể cuộn thành từng đoàn khiến Liễu Tĩnh Nhàn giật mình tỉnh dậy, nàng đưa tay lên trước mũi, thở ra một hơi, nóng như lửa đốt.

Liễu Tĩnh Nhàn lồm cồm ngồi dậy, một mùi thức ăn rất quyến rũ xộc vào mũi nàng, liền theo bản năng lần mò theo dấu vết của mùi thơm thoang thoảng đó, bước chân cứ vô thức di chuyển, rốt cuộc dừng lại tại cửa nhà bếp.

Trước mặt nàng là một nữ nhân trong bộ cảnh phục màu đen, người đó đang xoay lưng về phía nàng, dáng người cao ráo khôi ngô, sóng lưng thẳng tắp, hai tay đang cắt hành tây nhanh thoăn thoắt...

Còn có vòng eo thon thả, bờ mông cong cớn khiêu khích...

"Trời đất ơi...! Mình đang nghĩ gì vậy?", Liễu Tĩnh Nhàn thầm vả bản thân một phen, sốt cao ảnh hưởng đến hoạt động của não bộ, quả nhiên luôn khiến người ta suy nghĩ mông lung không đứng đắn, nàng tự tìm cách bào chữa cho mình.

Liễu Tĩnh Nhàn không lên tiếng, nàng đơn giản nhìn ngắm bờ vai của Diệp Nghiên Hy khi đang nấu ăn, mùi cháo thơm cùng lúc đó bay ra, tự nhiên trong lòng dâng lên ấm áp.

Tư vị nhìn lén người khác nấu ăn quả thật không tệ...

Liễu Tĩnh Nhàn cẩn trọng quan sát cần cổ trắng ngần của Diệp Nghiên Hy, một vài sợi tóc con mỏng manh bay giữa không trung, còn có khuôn mặt mỗi lần canh lửa lại rất chăm chú, không biết mỗi khi người này điều tra tội phạm cũng là làm bộ dạng tỉ mỉ nghiêm túc như vậy hay không... Liễu Tĩnh Nhàn miên man suy nghĩ, không hiểu vì sao mình lại bị bộ dáng của A Hy thu hút đến như vậy, không hiểu vì cái gì mình lại chú tâm phân tích, cũng không phát hiện nét mặt mình đang hướng về người kia thập phần dịu dàng chiều chuộng...

Tĩnh Nhàn đột nhiên một lần nữa hồi tưởng lại giấc mơ đêm qua, có thể hay không một lát nữa Diệp Nghiên Hy sẽ phát hiện ra nàng đang đứng sau lưng, sẽ từng bước tiến đến trước mặt nàng, nở một nụ cười câu hồn đoạt phách, chìa tay ra mời nàng khiêu vũ...

Liễu Tĩnh Nhàn không biết nghĩ đến đoạn nào gay cấn, tự nhiên hai gò má không nhịn được đỏ lên...

Cùng lúc đó, Diệp Nghiên Hy xoay người, khoảnh khắc mắt cả hai chạm vào nhau, Liễu Tĩnh Nhàn trong lòng đột nhiên xung động cồn cào.

"Biểu muội, em không khoẻ, mau trở lại ghế nằm đi! Tôi mang cháo ra ngay cho em!"

Diệp Nghiên Hy vịn vai Liễu Tĩnh Nhàn đẩy đẩy nàng ra khỏi nhà bếp, lúc này Tĩnh Nhàn mới phát hiện trước ngực Diệp Nghiên Hy là tạp dề con gấu màu hồng của mình... kết hợp với cảnh phục màu đen quả thực không tệ... rất hấp dẫn... rất thú vị...

Liễu Tĩnh Nhàn ngây ngây ngốc ngốc trở lại ghế, nàng thẫn thờ ngồi đó, hồn phách không biết đang lưu lạc chốn nào.

Chưa đầy hai phút sau, Diệp Nghiên Hy trở ra, trên tay là bát cháo lớn, khói bay lên nghi ngút.

Diệp Nghiên Hy đặt bát cháo lên bàn trước mặt Liễu Tĩnh Nhàn, lấy muỗng khuấy khuấy cho mau nguội, cái miệng cũng không nén được thổi nhè nhẹ, đôi môi hồng chúm chím của nàng khiến Liễu Tĩnh Nhàn có cảm giác cổ họng mình bắt đầu khô khốc.

"Biểu muội, ăn xong bát cháo thịt này, em uống thuốc, sau đó hảo hảo nghỉ ngơi a! Đóng cửa tiệm trà nửa ngày, em ở đây ngủ một giấc, tan ca tôi đến đón em về Liễu gia, đừng đi một mình."

Diệp Nghiên Hy căn dặn, bộ dáng và gương mặt của nàng lúc này thật khiến cho người ta có cảm giác an tâm dựa dẫm, còn chút một chút xao xuyến phong tình.

"Chưa đầy ba mươi phút nữa là tôi phải về sở mở cuộc họp, cho nên...", Diệp Nghiên Hy múc một muỗng cháo thịt lên, kề trước miệng Liễu Tĩnh Nhàn, "Em phải hảo hảo ăn cho xong, tôi mới có thể yên tâm mà đi a!"

Liễu Tĩnh Nhàn ngoan ngoãn há miệng, chầm chậm nuốt cháo vào bụng.

"Ngon quá...", thật sự rất ngon, tài nghệ của A Hy không ngờ lại cao siêu đến như vậy, cháo nhừ rất dễ nuốt, còn nồng nàn mùi thịt và hành tây, có tác dụng giải nhiệt rất hiệu quả...

Liễu Tĩnh Nhàn vừa nhai vừa suy nghĩ, bàn tay vô thức bấu víu đầu gối, nàng tự nhiên e ngại, không phải vì bị cơn sốt hành hạ, mà là vì cảm giác lúc này thật sự rất tương đồng với giấc mơ đêm qua, khi mà Diệp Nghiên Hy hướng nàng yêu chiều cẩn trọng, khiến nàng bị lạc trong đôi mắt phong lưu tú nhã, si mê trong từng động thái cử chỉ nhẹ nhàng tinh tế của người kia.

Liễu Tĩnh Nhàn chỉ lẳng lặng ăn từng muỗng cháo cho Diệp Nghiên Hy đút cho, kiên trì cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

"Biểu muội, em không sao chứ?", Nghiên Hy thấy Tĩnh Nhàn từ nãy giờ đều không nói gì, sợ là nàng có gì đó khó chịu.

Liễu Tĩnh Nhàn nghe Diệp Nghiên Hy gọi thì hơi giật mình, nhìn lên Nghiên Hy một chút, lại lập tức cúi mặt lắc đầu.

Diệp Nghiên Hy biết nóng sốt khó chịu đến thế nào, nàng cũng đã từng bị vô số cơn sốt độc hành hạ trong thời gian huấn luyện, trong quân trại không có y tế chuyên nghiệp, chỉ một vài viên thuốc đơn giản cầm cự qua loa, kết hợp với vận động thể chất tăng cường đề kháng, thật lâu mới có thể hạ sốt. Nàng nhìn Liễu Tĩnh Nhàn đang run rẩy đầy mồ hôi, trong lòng rất thương, nhưng là không biết nói ra lời nào, chỉ có thể ở ngay đây tận tình chiếu cố nàng...

Muỗng cháo cuối cùng cũng đã xong, Diệp Nghiên Hy đứng dậy dọn dẹp, rất nhanh liền mang thuốc đến cho Liễu Tĩnh Nhàn.

"Biểu muội, uống thuốc nào."

Liễu Tĩnh Nhàn muốn mở miệng cảm ơn, nhưng phát hiện mình một chút khí lực cũng không có, cổ họng đau rát nóng rực, đành im lặng đón lấy thuốc và ly nước, khó khăn nuốt vào một ngụm.

Diệp Nghiên Hy cẩn trọng đỡ Liễu Tĩnh Nhàn nằm xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho nàng.

Cháo đã ăn xong, thuốc cũng đã uống, nhưng Diệp Nghiên Hy vẫn không an tâm, nàng đứng đó nhìn Liễu Tĩnh Nhàn nằm co ro, dường như có điều suy nghĩ.

"A Hy đừng lo lắng, em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi... A Hy mau đi đi, nếu trễ giờ họp rất có thể bị khiển trách...", Liễu Tĩnh Nhàn thấy Diệp Nghiên Hy đắn đo không nỡ rời đi, trong lòng cảm thấy xót xa cho người kia, nàng không muốn bản thân mình ảnh hưởng không tốt đến công việc của biểu tỷ.

Diệp Nghiên Hy bây giờ mới nhớ ra cuộc họp, hốt hoảng nhìn đồng hồ, đã trễ hơn mười phút...

"Biểu muội, em hảo hảo ngủ nhé! Tôi phải đi rồi, tôi giúp em khoá cửa, em cứ an tâm nghỉ ngơi!"

Diệp Nghiên Hy cúi người, sờ lên trán Liễu Tĩnh Nhàn, cảm thấy nhiệt độ đã ổn, liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người, hối hả rời đi.

Liễu Tĩnh Nhàn nhìn theo bóng lưng của Diệp Nghiên Hy, cảm thấy người kia như cánh diều không ngừng bay lượn, có thể hay không một ngày nào đó vụt mất lên trời cao, không tài nào với lấy...

Có lẽ chính mình cũng đã quen với vòng tay bảo hộ ấm áp của Diệp Nghiên Hy rồi, chỉ cần một chút rời xa người kia, bản thân lập tức trở nên yếu đuối tột cùng...

Trong quán trà chỉ còn một mình Liễu Tĩnh Nhàn, nàng đơn độc cuộn người trong chăn, cảm thấy trống trải tịch mịch, sự yên tĩnh cơ hồ chìm sâu vào tâm khảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro