CHƯƠNG 18 - Dũng khí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buổi tiệc xem mắt" cuối cùng kết thúc.

Liễu mẹ trân quý ôm lấy Cao Hưng Triệt, không ngừng dặn dò nàng hãy đến Liễu gia thường xuyên, bà sẽ luôn sẵn sàng làm món quế hoa cao cho nàng ăn.

Cao Hưng Triệt cười tươi đồng ý, bộ dáng ngoan hiền cúi chào, người trần mắt thịt không thể nhìn ra chín cái đuôi đang nhiệt liệt ve vẩy sau mông nàng ta, Diệp Nghiên Hy trong lòng khinh bỉ.

Diệp Nghiên Hy tranh thủ lúc Cao Hưng Triệt không để ý, liền âm thầm kéo Liễu Tĩnh Nhàn sang một bên.

"Biểu muội... người đó chỉ là bằng hữu của tôi...", Diệp Nghiên Hy lúng túng.

"A Hy. Em hiểu mà. Sự xuất hiện của Cao tiểu thư khiến mẹ rất vui!", Liễu Tĩnh Nhàn cười như không cười trả lời.

"Ý của tôi là... giữa chúng tôi không hề có chuyện gì... không như những gì em nhìn thấy...", Diệp Nghiên Hy thầm vả cho mình một phát, giờ phút này lại rối rắm không biết phải giải thích thế nào.

"Được rồi. Cả hai là bằng hữu của nhau, sao có thể có chuyện gì chứ?", Liễu Tĩnh Nhàn ngắt lời Nghiên Hy.

Diệp Nghiên Hy không nhìn ra được Tĩnh Nhàn là đang có biểu hiện gì, chỉ đơn giản nhàn nhạt không cảm xúc, tâm nhãn của nàng cũng vô dụng trên người biểu muội. Diệp Nghiên Hy thà rằng mình có thể nhìn ra được một tia cảm xúc của người kia, vui vẻ cũng được, tức giận cũng được, nhưng nàng không có biện pháp, biểu muội căn bản không dễ dàng để nàng nhìn thấu được tâm can.

Cao Hưng Triệt đan lấy bàn tay Diệp Nghiên Hy, một lần nữa chào tạm biệt người nhà Liễu gia, kéo Nghiên Hy rời đi.

Diệp Nghiên Hy không nói không rằng mở cửa xe cho Cao Hưng Triệt, đợi người kia yên vị xong thì đóng sầm cửa lại.

Diệp Nghiên Hy rất nhanh lái xe rời đi, duy trì trầm mặc.

Năm phút trôi qua, im lặng.

Mười phút trôi qua, im lặng.

Hai mươi phút trôi qua, im lặng.

Ba mươi phút...

"Này! Tiểu Nghiên Hy ngươi còn làm bộ mặt đưa đám đó cho ta xem đến bao giờ?", Cao Hưng Triệt rốt cuộc chịu không nổi ngột ngạt liền lên tiếng.

Diệp Nghiên Hy không trả lời.

"Ngươi giận ta?", Cao Hưng Triệt hỏi, lần này quả thật chọc đúng chỗ tức của Tiểu Nghiên Hy rồi, Hưng Triệt thầm phấn khởi.

Diệp Nghiên Hy im lặng, nếu chú ý có thể nghe thấy tiếng nàng đang ra sức nghiến răng.

"Ngươi bề ngoài trông như là đang chuyên tâm lái xe, nhưng thật ra bên trong không ngừng cồn cào khó chịu, có đúng không?"

Diệp Nghiên Hy đột ngột thắng gấp, Cao Hưng Triệt mất đà bị ngã ra phía trước, rất nhanh được Nghiên Hy giơ cánh tay ra che chắn, Hưng Triệt mới tránh khỏi đập đầu vào kính xe.

Diệp Nghiên Hy mở cửa, bóng lưng đơn độc bước đến lan can, tựa người nhìn ngắm xa xôi.

Cao Hưng Triệt cũng ra khỏi xe, phát hiện nơi này là công viên cạnh bờ sông giữa lòng thành phố. Nàng đến gần Nghiên Hy, đưa tầm mắt đến bờ sông bên kia, những ngôi nhà cao tầng chi chít hiện ra, giơ bàn tay lên là có thể nắm trọn hết tất cả, có lẽ Diệp Nghiên Hy mỗi khi có tâm sự sẽ đến nơi này mà thả hồn bay đi, tư vị thật sự không tệ...

Gió sông ồn ào thổi, Cao Hưng Triệt vì mặt váy ngắn nên cảm giác mỗi lúc một lạnh hơn.

Diệp Nghiên Hy phát hiện hồ ly tinh đứng cạnh mình đang run rẩy, liền cởi áo khoác trên người quăng sang cho Cao Hưng Triệt, trên mặt vẫn không một tia cảm xúc.

Cao Hưng Triệt bắt lấy áo khoác, quấn một vòng quanh thắt lưng, cảm thấy ấm áp rất nhiều. Nàng mỉm cười nhìn Diệp Nghiên Hy, nụ cười lần này không cần phải câu hồn đoạt phách, mà là nụ cười thương mến chân thật dàng cho tên bằng hữu ngốc nghếch.

Nghiên Hy ơi là Nghiên Hy, ngươi đúng là đang đau khổ vì tình. Cao Hưng Triệt âm thầm cảm thán.

"Ta biết ngươi không giận ta.", Cao Hưng Triệt lên tiếng.

"Ừ.", Diệp Nghiên Hy nhàn nhạt trả lời.

"Ngươi buồn vì Tĩnh Nhàn không chú ý đến ngươi, nói đúng hơn là vì nàng không hề có biểu hiện gì khi nhìn thấy ta quấn lấy ngươi.", Cao Hưng Triệt đưa mắt nhìn thẳng, gió thổi qua làm hàng mi thanh tú của nàng thêm rung động.

Diệp Nghiên Hy thẫn thờ nhìn Cao Hưng Triệt.

"Ngươi đừng ngạc nhiên. Ta là bác sĩ tâm lý, ngươi qua mắt được ta sao? Huống chi ngươi trước mặt ta biểu hiện rõ rành rành như vậy."

Cao Hưng Triệt bàn tay kéo gương mặt Diệp Nghiên Hy đến gần, đối diện nàng nói rõ từng chữ.

"Ta là bằng hữu của ngươi, ta nhất định giúp ngươi!"

Nghiên Hy nhìn ánh mắt kiên định của Hưng Triệt, có chút cảm động muốn khóc, suy nghĩ một chút lại lắc đầu cười khổ.

"Vô ích thôi! Tĩnh Nhàn chỉ xem ta là biểu tỷ tốt..."

"Vậy nàng đã biết tâm ý của ngươi chưa?"

"Ta nghĩ nàng không biết..."

"Vậy tức là ngươi vẫn có cơ hội!!"

Cao Hưng Triệt đột ngột cao hứng, lắc mạnh hai vai Diệp Nghiên Hy.

"Ngươi chưa thổ lộ, tất nhiên là nàng không biết, nàng đương nhiên chỉ xem ngươi là biểu tỷ. Nhưng nếu bây giờ ngươi nói rằng ngươi yêu nàng, dù là nàng có yêu ngươi hay không, chắc chắn sẽ chú ý đến ngươi hơn, để ý đến hảo ý và sự hy sinh mà ngươi dành cho nàng, ngươi sẽ có cơ hội bước vào thế giới nội tâm của nàng, từ đó mà từng chút một khuấy động, một ngày nào đó nàng nhất định sẽ rung động vì ngươi!"

"Ta cũng từng nghĩ đến, nhưng có thể sao? Ta là thân nữ nhi, hơn nữa còn là biểu tỷ đem lòng yêu biểu muội, chuyện đáng xấu hổ như vậy, nàng nhất định căm ghét ta! Ta thà mình mãi mãi trong thân phận biểu tỷ, để có thể yên tâm ở bên cạnh chiếu cố nàng cả đời..."

Diệp Nghiên Hy thở dài, nàng cảm giác mình hoàn toàn vô dụng trong đoạn tình cảm này, hoàn toàn vô dụng trước Liễu Tĩnh Nhàn...

"Diệp Nghiên Hy! Súng đạn hay máu tươi ngươi cũng không sợ, không ngờ trong tình yêu lại là bộ dạng phế nhân! Diệp Nghiên Hy mà ta biết chưa bao giờ uỷ mị như vậy a!"

Cao Hưng Triệt có phần tức giận, hận không thể moi trái tim của Diệp Nghiên Hy ra mà tận lực giáo huấn cho một phen.

"Diệp Nghiên Hy! Ta nói cho ngươi biết! Nếu ngươi cứ tiếp tục lặng lẽ như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn không biết ngươi yêu nàng! Đến khi nàng thuộc về người khác, ngươi cũng không còn cơ hội được ở bên cạnh nàng mà bảo hộ, đến khi đó đừng có mà hối hận!"

Cao Hưng Triệt nắm chặt bàn tay Diệp Nghiên Hy, đặt lên lồng ngực người kia.

"Tĩnh Nhàn hôm nay không để mắt đến ngươi, nơi này của ngươi có đau không?"

Diệp Nghiên Hy khẽ gật đầu, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.

Cao Hưng Triệt nắm lấy thời cơ, tiếp tục gặng hỏi.

"Ngươi thử tưởng tượng, trước mặt ngươi bây giờ là Liễu Tĩnh Nhàn, nàng đang tay trong tay hạnh phúc với một người, người đó không phải là ngươi. Nàng vẫn không thèm nhìn ngươi, không quan tâm ngươi đơn độc đứng một mình ở đây với bao nhiêu thống khổ. Vậy... nơi này của ngươi có đau không?"

Diệp Nghiên Hy nhắm mắt, cảm giác nơi bàn tay mình đang ép lên nặng như nghìn tấn, nàng trở nên khó thở, so với uỷ khuất thông thường còn đau đớn hơn gấp nghìn lần.

Khoé mắt Diệp Nghiên Hy ướt đẫm, thống khổ nàng tự chôn chặt bấy lâu trong lòng cũng vì lời nói của Cao Hưng Triệt mà liên tục trào ra thành hai hàng lệ. Bàn tay nắm chặt, Diệp Nghiên Hy hận bản thân mình thật sự yếu đuối vô dụng.

"Tiểu Nghiên Hy... ta không muốn nhìn thấy ngươi phải tự mình chịu khổ... Nghe lời ta... vận hết dũng khí mà ngươi có, nói cho Tĩnh Nhàn biết ngươi yêu nàng... được không?"

Cao Hưng Triệt tha thiết nhìn Diệp Nghiên Hy, liền nhận lấy cái ôm thật chặt của nàng.

Diệp Nghiên Hy cổ họng nghẹn ngào không nói, chỉ biết trên vai Cao Hưng Triệt ra sức gật đầu.

Cao Hưng Triệt vuốt ve mái tóc ngắn của Diệp Nghiên Hy, nhìn người trong lòng ngoan ngoãn yếu đuối như một tiểu hài tử, đáy lòng không khỏi chua xót.

"Việc ta mạo nhận làm bạn gái ngươi là có nguyên do. Khi đó Liễu mẹ khăng khăng không muốn ra gặp ta, bà nói với Tĩnh Nhàn rằng bà sợ người lạ mặt. Ta không muốn bức ép khiến bà hoảng sợ, sẽ kích động không tốt đến thần kinh, liền giả vờ nói ta là bạn gái của Chính Hào, hôm nay đến ra mắt Liễu gia, bà liền vui vẻ đón nhận ta... Thế là trong vai trò bất đắc dĩ đó, ta vừa có cơ hội tiếp cận Liễu mẹ, vừa có thể phối hợp với ngươi diễn kịch, làm một phép thử đối với Tĩnh Nhàn biểu muội..."

Ngừng một chút, Cao Hưng Triệt nói tiếp.

"Ta nghĩ Tĩnh Nhàn có chú ý đến ngươi, chỉ đơn giản nàng che giấu rất kĩ, khiến ngươi không tài nào nhận ra."

"Ngươi dựa vào đâu?", Diệp Nghiên Hy hoài nghi.

"Trong lúc ta quấn lấy ngươi, đương nhiên vẫn chừa một con mắt để quan sát Tĩnh Nhàn... Ta nhìn thấy nàng ngượng ngùng không nhìn chúng ta, sau đó nhanh tay giấu mặt dây chuyền trên cổ nàng vào trong áo, mà mặt dây chuyền đó chính là ảnh của ngươi và nàng. Tĩnh Nhàn làm vậy chính là không muốn ta nhìn thấy sợi dây đó, sợ ta nghĩ hai người các ngươi có gian tình, nhưng ngươi nghĩ mà xem... nếu Tĩnh Nhàn không thích ngươi, nàng sẽ xem dây chuyền đó chỉ là vật kỉ niệm của biểu tỷ không hơn không kém, trước mặt ta cũng không cần phải giấu diếm... đằng này nàng luôn sợ ta phát hiện, chính là trong lòng nàng cũng có tư tình, tự mình chột dạ...!"

Diệp Nghiên Hy suy nghĩ, lời của Cao Hưng Triệt cũng không phải là không có lý, nhưng suy nghĩ một hồi lại cảm thấy vô lý... nàng nghĩ mình thật sự điên rồi.

"Điều đó cũng không khẳng định nàng thích ta..."

"Phải! Ta không khẳng định nàng thích ngươi! Nhưng ta khẳng định ngươi có cơ hội!"

Cao Hưng Triệt nắm lấy bả vai Diệp Nghiên Hy, ra sức lắc mạnh.

"Ngươi! Nhìn thẳng vào mắt ta!"

Diệp Nghiên Hy không do dự đáp ứng, nàng nhìn thẳng vào mắt Cao Hưng Triệt.

"Ngươi tin tưởng ta chứ?", ánh mắt Hưng Triệt kiên định, xoáy sâu vào tâm can đối phương.

Diệp Nghiên Hy gật đầu.

"Chỉ cần ngươi cho Tĩnh Nhàn thấy được chân tình, nàng nhất định sẽ yêu ngươi, yêu bằng tất cả những gì mà nàng có được, cũng như ngươi yêu nàng vậy...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro