CHƯƠNG 15 - Năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Nghiên Hy cầm tách trà Hoa bất tử trên tay, nhàn nhạt thổi trên mặt nước, ngây ngốc hớp một ngụm nhỏ vẫn còn nóng, đầu lưỡi liền tê rần.

"Uống trà có thể làm người ta mất hồn sao?"

Liễu Tĩnh Nhàn cười mỉm, tay cầm một tách trà nóng đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện Diệp Nghiên Hy.

Diệp Nghiên Hy nhìn người trước mặt, lúc này mới phát hiện trên cổ Liễu Tĩnh Nhàn là sợi dây chuyền mình đã tặng, cảm thấy bất ngờ, trong lòng liền có tia vui vẻ. Hoá ra trong lòng biểu muội mình vẫn chiếm một vị trí quan trọng, nhưng không biết có thế hay không trọng yếu hơn người bạn trai kia của nàng.

Liễu Tĩnh Nhàn thấy Nghiên Hy cứ chăm chú nhìn nơi giữa ngực mình liền hiểu ra, không biết nói lời nào, dần dần cảm thấy luồng không khí có hơi kì quái, ánh mắt Diệp Nghiên Hy dường như đã quá phận dời đến nơi khác, Liễu Tĩnh Nhàn liền nhanh tìm cách đánh lạc hướng người kia.

"A Hy! Chiều nay đến Liễu gia ăn cơm nhé? Chúng ta lát nữa sẽ mua một ít thực phẩm, đêm nay nấu một bữa lớn cho Liễu ba mẹ, gia đình ta cùng nhau đón năm mới, dù là muộn vài ngày nhưng em vẫn muốn bù đắp cho họ... A Hy thấy thế nào?"

Diệp Nghiên Hy lúc này dời tầm mắt lên gương mặt Liễu Tĩnh Nhàn, nắng chiều bên ngoài xuyên qua cửa sổ, nhẹ phủ lên bờ vai thanh mảnh và mái tóc đen dài của biểu muội khiến đôi mắt Nghiên Hy cũng tự nhiên trong trẻo sáng ngời, nụ cười vừa dịu dàng vừa hao buồn của biểu muội khiến nàng có chút mê mẩn, trong một giây liền mất đi tự trọng.

"A Hy?"

Liễu Tĩnh Nhàn đưa tay vẫy vẫy mấy cái trước mắt, Nghiên Hy khẽ giật mình như vừa tỉnh mộng. Diệp Nghiên Hy trong đầu tự tát cho mình một phát, chỉ sợ cứ thơ thẩn như vậy sẽ làm biểu muội sợ hãi mình, có lẽ gần đây nàng vì lo lắng cho vụ án của Chính Hào mà mất ngủ, cơ thể suy nhược, tinh thần cũng không được vững, thường hay mất tập trung.

"À? Biểu muội vừa nói gì?"

Diệp Nghiên Hy bối rối, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, tình cảnh này khiến Liễu Tĩnh Nhàn có chút buồn cười.

"Em nói tối nay chúng ta sẽ đến Liễu gia ăn tất niên. A Hy thấy thế nào?"

"Ồ... Đã đến tất niên rồi sao? Hôm nay là ngày mấy?", Diệp Nghiên Hy ngóng quanh nhà tìm lịch treo tường.

"Ngày 4 tháng 1.", Liễu Tĩnh Nhàn cười trả lời.

" 4 tháng 1?? Tôi còn không nhớ đêm giao thừa tôi đã làm gì đây? Ha ha!"

Diệp Nghiên Hy cười to, quả là vụ án kia đã khiến nàng hao tâm tổn trí rất nhiều, một phút sao lãng cũng không có. Nàng nhìn ra cửa sổ, mới nhận ra tuyết đã sớm tan, cây cối bắt đầu đượm màu xanh lá, ánh mặt trời cũng tươi sáng soi rọi từng ngõ ngách trên khu phố, đáy lòng tự nhiên yên ắng như mặt hồ tĩnh lặng.

"Biểu muội. Lát nữa chúng ta đi mua thực phẩm?"

"Tuyệt vời!"

Dừng một chút, Diệp Nghiên Hy lại nói.

"Chuyện của Chính Hào, tốt nhất đừng nói với Liễu ba mẹ..."

Liễu Tĩnh Nhàn vừa nghe nhắc đến Chính Hào, mí mắt liền cụp xuống, kèm theo tiếng thở dài.

"Trong vòng một năm tới, tôi sẽ cùng em chăm sóc Liễu ba và Liễu mẹ, tôi là Nghiên Hy cũng được, là Chính Hào cũng được, nhất định sẽ làm cho Liễu gia sống thật vui vẻ, chờ đợi biểu đệ trở về. Quan trọng nhất là phải chiếu cố cho Liễu mẹ, tinh thần bà hiện rất yếu, nếu như bị kích động thêm một lần nữa, chỉ sợ bà sẽ đau khổ hơn, căn bệnh của bà cũng sẽ khó chữa lành hơn..."

Diệp Nghiên Hy rút ra trong túi áo một tấm thẻ, đưa cho Liễu Tĩnh Nhàn.

"Tôi đã liên lạc với một người bạn là bác sĩ tâm lý ở Mỹ, chuyên môn rất giỏi, may mắn trong thời gian này đang công tác tại một thành phố gần đây, chỉ cần biểu muội sắp xếp được thời gian, tôi sẽ lập tức dẫn cô ấy đến đây làm một cuộc kiểm tra cho Liễu mẹ... À! Còn về phần chi phí, bác sĩ này là bằng hữu của tôi, chi phí sẽ giảm đi một nửa, về khoản này tôi có thể lo liệu, biểu muội không cần lo lắng."

Liễu Tĩnh Nhàn chăm chú nhìn tấm thẻ đặt trên bàn, suy nghĩ một hồi liền dời tấm thẻ về phía Diệp Nghiên Hy, lặng lẽ cúi đầu.

"A Hy... Em thật sự khó xử... A Hy tốt với Liễu gia như vậy, em không biết phải đáp trả thế nào cho đủ..."

Diệp Nghiên Hy vội vàng nắm lấy tay Liễu Tĩnh Nhàn, bản thân mình mới chính là không muốn biểu muội phải khó xử.

"Biểu muội, từ nhỏ tôi đã sớm xem Liễu mẹ như mẹ ruột của mình, Liễu mẹ bây giờ rơi vào tình cảnh như vậy, tôi có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao? Đây là tôi báo hiếu cho Liễu mẹ đã luôn thương yêu tôi như con ruột, chuyện này không cần em báo đáp, nếu em cứ nghĩ đến chuyện phải báo đáp tôi ra sao, thì tôi mới chính là người phải khó xử!"

"Biểu muội, đừng do dự nữa. Ngày mai tôi sẽ hẹn cô ta đến Liễu gia."

Liễu Tĩnh Nhàn nhìn Diệp Nghiên Hy đang nắm chặt tay mình, ánh mắt Nghiên Hy kiên định nhìn thẳng khiến nàng không còn cách nào từ chối, đành kiên nhẫn gật đầu.

"A Hy... về chuyện chi phí, em vẫn còn một chút tiền để dành cho bản thân, sẽ lấy ra để dùng trên người Liễu mẹ... Tâm ý của A Hy em rất cảm kích, nhưng vẫn là không cần A Hy phải vì Liễu gia mà hao tổn..."

Diệp Nghiên Hy nghe ra trong lời nói của Tĩnh Nhàn có một chút khách sáo, trong lòng tự nhiên đau xót, nhưng nàng cũng hiểu biểu muội từ nhỏ đến lớn luôn là người rõ ràng trong mọi chuyện, không muốn mắc nợ ai, cũng không muốn làm vướng bận đến ai.

Diệp Nghiên Hy ánh mắt dời đến tách trà đã nguội, khẽ gật đầu, coi như là thuận ý.

Liễu Tĩnh Nhàn nhìn Nghiên Hy vừa uống trà vừa thỉnh thoảng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm đượm buồn, tựa hồ trong lòng luôn cất giấu ưu tư, không muốn giãi bày cùng ai.

Liễu Tĩnh Nhàn trong lúc nói chuyện với Liễu Chính Hào đã vô tình nhìn thấy sợi dây màu đỏ trên cổ em trai, còn có miếng ngọc hình tượng Phật được giấu kĩ trong lớp áo, hỏi ra mới biết chính là Diệp Nghiên Hy đã đem đến cho Chính Hào, còn muốn cậu hứa rằng phải đeo nó suốt đời, dù là bất kỳ chuyện gì cũng không được tháo ra.

Tĩnh Nhàn thật sự cảm động, nàng nhớ đến lời hứa của Diệp Nghiên Hy ngày trước, rằng sẽ khiến Chính Hào tình nguyện đeo sợi dây đỏ này lên cổ, ánh mắt kiên định và thanh âm dõng dạc của Diệp Nghiên Hy bất chợt hiện lên trong tâm trí của Tĩnh Nhàn, cũng giống như ngày còn là hài tử, Nghiên Hy mỗi lần hứa hẹn điều gì đều kiên trì thực hiện, rốt cuộc lần này Nghiên Hy cũng không hề làm cho Tĩnh Nhàn thất vọng.

........................

"Chúc mừng năm mới!!!"

"Cạn ly!!!"

Diệp Nghiên Hy và Liễu ba uống rượu rất phấn khởi, một ly rồi lại hai ly đến mặt đỏ tai hồng. Liễu mẹ cùng Liễu Tĩnh Nhàn uống nước giải khát, nhìn hai người kia vô tư cười nói, trong lòng cũng dâng lên vui vẻ.

Liễu mẹ hào hứng liên tục gắp đồ ăn cho Diệp Nghiên Hy, luôn miệng bảo Chính Hào ăn thật nhiều cho khoẻ mạnh mau lớn, bụng của Nghiên Hy rất nhanh căng phồng, thắt lưng chật cứng.

Đã lâu rồi, kể từ lúc Chính Hào rời đi, Liễu gia dường như đã đánh mất không khí gia đình ấm áp, gương mặt cũng đã mất đi nụ cười khoáng đạt, bức màn đen u sầu cứ từng ngày lại từng ngày bao trùm lên căn nhà nhỏ của Liễu gia.

Diệp Nghiên Hy hiện tại chính là đang giúp Liễu gia dần gỡ bỏ những khúc mắc sâu trong tâm khảm, dù là trong ảo mộng hay ngoài thực tại, Diệp Nghiên Hy đều đang làm rất tốt, hết lòng mang niềm vui đến cho Liễu gia, kiên trì bảo hộ cho cuộc sống của Liễu Tĩnh Nhàn.

Tiệc tất niên năm nay thật sự rộn ràng, Diệp Nghiên Hy nhìn mọi người xung quanh cười nói vui vẻ, trong lòng lại nghĩ đến Liễu Chính Hào, cảm thấy xót thương, hứa hẹn với bản thân ngày này năm sau, nhất định sẽ mang Chính Hào trở về, đoàn tụ cùng Liễu ba Liễu mẹ.

Chín giờ tối, tiệc tàn.

Diệp Nghiên Hy cùng Liễu Tĩnh Nhàn thu dọn, thoáng chút đã xong, phát hiện Liễu mẹ đang cặm cụi trong bếp chuẩn bị làm gì đó.

"Mẹ? Người làm gì?", Liễu Tĩnh Nhàn lên tiếng hỏi.

"Mẹ... làm quế hoa cao!", Liễu mẹ vô tư trả lời.

"Mẹ vẫn còn đói sao?"

"Không... không phải! Mẹ làm quế hoa cao cho Chính Hào! Chính Hào phải ăn nhiều mới có thể lớn nhanh!"

Diệp Nghiên Hy chạy đến bên cạnh Liễu mẹ, phủi phủi bột quế cao dính trên trán bà, dìu vào trong phòng.

"Mẹ à! Con lúc nãy đã ăn rất no rồi, mẹ xem, bụng con căng cứng như vậy, thật sự nhét thêm không nổi a! Quế hoa cao cứ để ngày mai hẵng làm, ngày mai con sẽ ăn được không?"

Liễu mẹ sờ lên bụng Diệp Nghiên Hy, im lặng suy nghĩ, cảm thấy hợp lý, lại có gì đó không hợp lý.

Diệp Nghiên Hy không để Liễu mẹ có cơ hội nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục dỗ dành.

"Bây giờ mẹ phải ngủ sớm, ngày mai mới có sức khoẻ làm quế hoa cao. Nếu mẹ không ngủ, con sẽ không ăn nữa a!"

Liễu mẹ nghe Chính Hào nói không ăn, liền quýnh quáng bước thật nhanh vào phòng.

"Con trai! Mẹ đi ngủ ngay! Ngày mai con phải ăn quế hoa cao!", Liễu mẹ cười thật tươi.

"Nhất định!"

Diệp Nghiên Hy mỉm cười gật đầu, chậm rãi khép lại cửa phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro