CHƯƠNG 13 - Dương Hiểu Lam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Diệp Nghiên Hy tựa lưng vào bức tường phai màu sơn xám, cảm giác lạnh lẽo từ sau lưng đột ngột truyền đến đại não, khiến nàng vô thức nhớ lại năm xưa, những ngày ở trong quân ngũ huấn luyện đánh trận giả, cũng là nằm xuống bãi cỏ ướt đẫm sương đêm, thân thể lấm lem bùn đất, chịu cái lạnh cắt da cắt thịt suốt bốn giờ đồng hồ tập kích, đã có lúc nàng đau đớn tưởng chừng mất mạng, cuối cùng cũng có thể tự mình cắn răng vượt qua. Diệp Nghiên Hy tin rằng sau một cái chết tàn khốc chính là sự hồi sinh vô cùng mãnh liệt.

Diệp Nghiên Hy nhắm mắt hồi tưởng, trước mắt nàng là một rừng thông sâu hun hút, vừa khoáng đạt vắng vẻ, vừa lạnh lẽo ma mị, khiến Nghiên Hy không tự chủ mà bước theo lối mòn vào trong. Càng tiến sâu hơn, Diệp Nghiên Hy càng cảm nhận được sự quen thuộc, phút chốc nhớ ra đây chính là rừng thông mà mình cùng các chiến hữu đã xông pha chiến đấu, dười bầu trời đêm đầy tinh tú đã thề một ngày là bằng hữu tốt, suốt đời là bằng hữu tốt.

Diệp Nghiên Hy đứng giữa rừng thông dùng sức hét lên một tiếng rất to, thanh âm nàng len lỏi qua các tán cây, theo làn gió bay ra bốn phương tám hướng, mang hết nỗi niềm trong tâm khảm nàng hoà tan vào không khí giá lạnh ngày đông. Rừng thông này là nơi đã cùng nàng gắn bó suốt sáu năm dài đằng đẵng, dường như tất cả uỷ khuất và tâm niệm của nàng suốt thời gian đó đều đã gửi gắm hết vào những nhành cây thông tưởng chừng vô hồn lãnh đạm. Diệp Nghiên Hy những lúc yếu đuối và thương tâm nhất đều đến đây mà rơi lệ, nàng đã từng lạc lõng trong vô định, không biết mình đang cố gắng vì điều gì, không biết mình đang hy sinh vì cái gì, liệu ý niệm của nàng là đúng hay sai, liệu khi nàng trở về thế giới thực tại bên ngoài, có thể hay không mọi thứ đã từ lâu thay đổi, cảnh cũ người xưa trong tiềm thức mà nàng mơ mộng cũng sẽ không còn nữa?

Diệp Nghiên Hy rảo bước, gió mỗi lúc một lạnh hơn.

Trước mắt Nghiên Hy mờ ảo xuất hiện một con suối nhỏ, nước trong suốt vội vàng chảy qua khe đá, có thể nhìn xuống dưới đáy toàn là sỏi. Nghiên Hy ngồi bệt xuống đất, cởi một bên giày, chậm rãi đặt chân lên mặt nước, mơn man dưới lòng bàn chân là cái lạnh thấu xương, nàng cắn chặt răng, ấn chân mình xuống cho đến khi chạm được sỏi bên dưới, nước dâng lên cao hơn cổ chân khoảng mười tấc.

Lạnh buốt, tê rần, các tế bào thắt chặt lại với nhau đến không còn cảm giác.

Diệp Nghiên Hy đã quen với cái lạnh này, thậm chí có phần thích thú, nàng rất thích tự khiêu chiến với bản thân mình bằng những mức độ chịu đựng khác nhau. Diệp Nghiên Hy nghĩ rằng bản thân càng giỏi chịu đựng thử thách, chắc chắn sẽ nhanh trở thành một cảnh quan cường đại.

"Không lạnh sao?"

Một thanh âm ôn nhu truyền đến bên tai Diệp Nghiên Hy, một xúc cảm ấm áp thật gần bên bờ vai lạnh cóng, chóp mũi cũng thoang thoảng bắt được mùi hương cỏ dại.

Diệp Nghiên Hy khoé môi nhếch lên, mỉm cười trong vô thức.

..................................

"Nghiên Hy! Không lạnh sao?"

Dương Hiểu Lam không biết từ khi nào đã ngồi bên cạnh Diệp Nghiên Hy, hai tay vươn lên hít một hơi thật sảng khoái.

"Hiểu Lam, cứ thử xem?", Diệp Nghiên Hy cười cười.

"Thật là không lạnh chứ? Ngươi cũng biết ta bị dị ứng với nhiệt độ thấp. Mùa đông năm nào cũng thật sự lạnh chết người a!"

Dương Hiểu Lam có hơi nghi ngại một chút, cái tên ngồi bên cạnh cũng đã vô số lần giở trò chơi khăm, nhưng mình vẫn nhẫn nhịn bỏ qua, xem như mình là thánh nhân không đo lòng phàm phu tục tử đi. Thế nhưng nàng vẫn hết lần này đến lần khác ngây ngốc làm theo lời Diệp Nghiên Hy, không hẳn vì nàng tin tưởng tên bịp bợm kia, mà là vì nàng bị trêu ghẹo đến thành thói quen, thật ra chính nàng cũng không muốn làm Nghiên Hy mất hứng, đành đóng vai tên ngốc tình nguyện làm trò cười, chỉ chờ cho đến lúc tên kia đắc ý mất cảnh giác, nàng sẽ ra tay hạ độc thủ một phen, thế là công bằng.

Dương Hiểu Lam cởi giày, không do dự liền ấn thẳng chân trái xuống mặt nước, đột ngột mất hết cảm giác.

"Chân ta teo lại rồi!! Tên bịp bợm Diệp Nghiên Hy!! Mau giúp ta nhấc chân lên!! Chết mất a!!"

Dương Hiểu Lam ra sức bấu hai bả vai Diệp Nghiên Hy, thuận tiện nhe hàm răng chắc khoẻ cắn lên một phát, độc thủ mạnh a.

Hiểu Lam cố tình cắn trúng dấu răng cũ của nàng trên vai Nghiên Hy, làm Nghiên Hy không cảm thấy đau, vị trí đó cũng đã sớm chai sần rồi, cũng chỉ trách tên đại bịp này hay bày trò quá thôi.

"Ôii ! Ha ha ha!!", Diệp Nghiên Hy một tay cầm cổ chân Dương Hiểu Lam nhấc bổng lên, ném sang bên kia.

"Hiểu Lam này, huấn luyện cũng đã bốn năm, độ chịu lạnh của ngươi cũng không khá lên chút nào! Bài kiểm tra nhỏ của ta cũng đã khiến ngươi la toáng lên rồi, lỡ mà để chỉ huy nhìn thấy, ngươi chắc chắn không thoát, sẽ bị phạt ngâm mình xuống dòng suối này một ngày một đêm!"

"Ta mới là không cần bài kiểm tra của ngươi!", Dương Hiểu Lam bĩu môi, "Ta nói cho nhà ngươi hay. Ta là bằng hữu tốt nhất và duy nhất của ngươi trong quân đội mấy nghìn con người lãnh khốc vô tình này, ngươi nếu không trân trọng ta, lỡ một ngày mà ta không còn bên cạnh ngươi nữa, ngươi sẽ chết già trong cô độc ở rừng thông này!"

"Ha! Ngươi làm sao có thể không còn bên cạnh ta? Ngươi đào ngũ sao? Ha ha!!"

"Suytttt!", Dương Hiểu Lam quay sang bịt miệng Diệp Nghiên Hy.

"Ngươi chớ mà nói ra hai từ đó! Chết ta!"

"Ngươi.... ngươi...? Thật sự có ý đó...?", Diệp Nghiên Hy tròn xoe mắt, đối diện Hiểu Lam vịn lên cần cổ lạnh toát của người kia.

Dương Hiểu Lam đột ngột bị Nghiên Hy nhìn thẳng vào mắt như vậy, lại thấy không được tự nhiên, hai gò má không tự chủ nóng lên, liền bối rối gạt tay người kia ra.

"Ngươi... làm gì vậy? Không phải ta vẫn đang ngồi đây sao?"

"Hiểu Lam, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta. Ngươi suy tính việc hệ trọng như vậy cũng là nên bàn với ta một chút...", Diệp Nghiên Hy kiên trì nhìn Hiểu Lam, nhất định nhìn cho ra đối phương đang muốn che giấu điều gì. Nếu như Dương Hiểu Lam thật sự bỏ đi, Nghiên Hy nàng thời gian tiếp theo trong quân ngũ lại trở về với cô độc, nàng không sợ cô độc, nhưng nàng sợ mình không thể quên được ngày tháng đồng cam cộng khổ cùng với Hiểu Lam, một tình bằng hữu hào phóng và chân thật như Hiểu Lam rất khó mà tìm được, thế nên tình bạn này trong lòng Diệp Nghiên Hy năm dài tháng rộng cũng trở thành trọng yếu.

Dương Hiểu Lam thẳng lưng, hướng mắt nhìn lên trời cao, thoải mái nằm dài lên lớp lá khô bên dưới.

"Phải phải. Ta đã từng nghĩ đến việc đào tẩu... Ha ha! Ngươi vào quân ngũ sau ta một năm, trước đó ta cũng chỉ có một mình, đơn độc sinh hoạt, đơn độc chiến đấu, đơn độc bệnh tật, bởi vì ta được chỉ huy tín nhiệm giao trọng trách lớn, ta tự cao tự đại không muốn kết bạn với ai, bản thân ta nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, ta bất chấp thử thách dù có khó khăn cỡ nào thì cũng sẽ có thể một mình vượt qua, ngày ngày tháng tháng ta ngủ quên trên chiến thắng của mình, lúc đó ta đã nghĩ sẽ không còn điều gì có thể cản được bước chân ta nữa. Thế nhưng cái năm định mệnh đó cho ta gặp được ngươi, ngươi gia nhập quân ngũ, trở thành đồng đội của ta, lập được nhiều chiến công thuyết phục, chứng tỏ thực lực và tài năng của ngươi... Nhưng một núi không thể có hai hổ, chỉ huy cũng từ đó mà tín nhiệm ngươi hơn ta, ta dần bị đồng đội lãng quên, trở nên cô độc hơn trước, một mình một góc mà tự kỉ, chớp nhoáng trong đầu ta có ý định đào ngũ, bởi vì ta đã phát ngấy nơi này."

Dương Hiểu Lam nhắm mắt, vừa chậm rãi tự sự vừa nhàn nhạt cười, điệu bộ thư giãn vô cùng khoáng đạt.

Diệp Nghiên Hy cũng nằm xuống bên cạnh, hai cánh tay gối đầu, ánh mắt dịu dàng lướt theo đám mây trắng xa xôi.

"Ngươi hận ta sao?"

"Ha ha! Phải!"

Diệp Nghiên Hy xoay sang nhìn Dương Hiểu Lam, nàng tròn xoe mắt, dùng tâm nhãn xoáy sâu vào đối phương, Hiểu Lam nhìn nàng bật cười, lấy tay che mắt tên đại ngốc lại này, thuận tiện đẩy ra một bên.

"Ngươi luôn dùng tâm nhãn để kiểm tra xem người ta nói thật hay nói dối với ngươi, thế nhưng ngươi lạm dụng quá rồi. Ngươi nghĩ ngươi dùng tâm nhãn đúng cách sao?"

"Ta không nghĩ ta dùng đúng cách, nhưng cũng phần nào đó làm ảnh hưởng đến tâm lý của đối phương, khiến hắn bị ép đến ngạt thở, cuối cùng sẽ chịu không nổi mà quy thuận ta."

"Đó không phải do tâm nhãn của ngươi mạnh, mà là tâm niệm của ngươi quá lớn, ngươi luôn tự tin vào chính mình, ta liền nhìn thấy hình ảnh của ta ngày trước đang hiện hữu trong con người của ngươi."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó... Ta cảm thấy ta đã bại dưới tay ngươi, ta hận ngươi, liền bắt đầu để ý đến hành vi của ngươi, mọi hành động cử chỉ của ngươi đều sớm lọt vào mắt ta, ta không tin ta không tìm được điểm yếu của ngươi..."

"Chà... Ngươi tâm can cũng không đơn giản a..."

"Ha ha!! Cũng chỉ vì tâm can không đơn giản, mà một lần theo dõi ngươi, ta đã nhìn thấy ngươi khóc."

Diệp Nghiên Hy nghe đến đây thì im lặng, nét cười trên môi đông lại thành băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro