CHƯƠNG 1 - Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa khán phòng rộng lớn, Liễu Tĩnh Nhàn bàn tay nhẹ lướt trên phím đàn dương cầm, vài nốt nhạc trầm thưa thớt vang lên. Ánh sáng xung quanh càng rực rỡ chói mắt bao nhiêu, trong lòng Tĩnh Nhàn càng ngột ngạt nặng nề bấy nhiêu.

Tự cười giễu mình một cái, có lẽ bản thân là người duy nhất trên thế gian trước thời khắc đẹp nhất của cuộc đời lại mang tâm tư phiền muộn đến như vậy.

Chưa đầy ba mươi phút nữa, lễ thành hôn sẽ bắt đầu.

Thân một bộ váy cưới màu trắng, tóc dài búi lên cao gọn gàng tôn lên gương mặt thanh tú sáng ngời, Liễu Tĩnh Nhàn đơn độc đứng trên sân khấu, nhìn xuống khán phòng đông đúc quan khách, ai ai cũng cười nói rôm rả chúc phúc cho quan viên hai họ, nội tâm nàng càng thêm mâu thuẫn.

Người kia, quả thật đêm nay sẽ không đến.

Liễu Tĩnh Nhàn không hiểu vì cớ gì trong lòng lại cảm thấy khó chịu như vậy, đành tự nén xuống mớ cảm xúc quấy nhiễu hỗn độn. Sau đêm nay có lẽ mình cũng nên quên người kia đi, Tĩnh Nhàn không muốn, thật sự không muốn người kia sẽ khuấy động tâm tư mình thêm một phút giây nào nữa, thế nhưng thực tế nàng chỉ là đang muốn khước từ sự thật, chính là cố tình giả vờ, cố tình không thừa nhận trái tim đã từ lâu vì người đó mà run rẩy xót thương.

Liễu Tĩnh Nhàn phát hiện, trước kia cho dù là ở giữa một biển người xa lạ, chỉ cần đưa mắt lướt qua, không cần tìm kiếm, không cần chờ đợi, cũng sẽ nhìn thấy thân ảnh một người luôn hướng về mình, ánh mắt cũng vẫn luôn kiên định dõi theo, khiến mình không tự chủ mà cảm thấy an tâm dựa dẫm, có lẽ cũng vì đó mà thành thói quen, mà giờ đây khi một khắc nhìn những gương mặt phía dưới kia, tựa hồ ai nấy đều xa lạ, bởi thân ảnh quen thuộc đó, nụ cười quen thuộc đó nàng đều không tìm thấy, để lại hụt hẫng như vết cắt sâu vào ký ức của Liễu Tĩnh Nhàn, một mảnh rồi một mảnh tan ra, vụt mất như làn khói.

"Tĩnh Nhàn!"

Dòng suy nghĩ đột ngột ngưng trệ, Liễu Tĩnh Nhàn hơi sửng sốt, nhưng nét mặt vẫn là bình thản, không một chút biểu hiện.

"Chấn Đông..."

"Làm sao lại thất thần như vậy? Anh gọi nửa ngày em mới nhận ra."

Vương Chấn Đông đặt tay lên vai Liễu Tĩnh Nhàn, đoá hoa hồng đỏ sậm trên túi áo bên trái lập tức thu hút ánh mắt của đối phương.

"Không... không có gì. Em chỉ là hồi hộp một chút..."

Tĩnh Nhàn đương nhiên không muốn nói ra, cuối cùng vẫn là né tránh. Nực cười một chút, chẳng phải sắp thành phu thê với nhau, chuyện gì cũng là nên thành thật nói ra hay sao? Liễu Tĩnh Nhàn nhìn vị hôn phu của mình, trong lòng lại dâng lên phức tạp, người này sẽ yêu mình đến suốt cuộc đời hay sao? Sẽ cùng mình trải qua bao sóng gió thăng trầm hay sao? Có khi nào một khắc nào đó anh ta cảm thấy mệt mỏi và áp lực, hoặc là tình yêu của anh ta không đủ để tiếp tục nữa, sẽ lựa chọn ngay tại nửa chặng đường mà dừng lại? Ngay cả vào lúc này, Liễu Tĩnh Nhàn vẫn không tìm ra được điều gì có thể đảm bảo cho đoạn tình cảm này.

Trong ánh mắt của Vương Chấn Đông, Tĩnh Nhàn có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình, nhưng chỉ khi nhìn vào ánh mắt người kia, Tĩnh Nhàn mới nhìn ra được tia nâng niu chiều chuộng, còn có âm thầm bảo đảm tuyệt đối. Nàng tự chế giễu mình một phen, hoá ra mình cũng cùng một dạng với ngoại tình, đứng trước mặt hôn phu lại còn có lòng tư tưởng đến người khác.

"Có anh ở đây cùng em, đừng lo lắng, thư giãn một chút."

Vương Chấn Đông mỉm cười, hai tay vuốt ve gò má Liễu Tĩnh Nhàn, bĩu môi chau mày hướng nàng làm mặt xấu.

"Nếu cứ lo lắng nữa, nếp nhăn sẽ hình thành, gương mặt sẽ khó coi lắm, giống như thế này này."

Liễu Tĩnh Nhàn nhìn thấy đối phương trước mặt mình ngây ngây ngốc ngốc, cũng không nhịn được mà bật cười.

"Đừng nháo nữa. Chúng ta cùng nhau xuống phía kia chào hỏi mọi người."

"Nhưng anh muốn ở đây ngắm nhìn em thêm một chút nữa, bất quá em đêm nay thật xinh đẹp, làm anh chẳng thể rời mắt.", Vương Chấn Đông phụng phịu.

"Anh thật đơn giản như vậy sao? Chẳng qua là đang lười biếng!", Liễu Tĩnh Nhàn không khách khí véo mũi Chấn Đông một cái, nhận ra tâm tình cũng khá hơn một chút.

"Thật không thể qua mắt được em!"

"Anh cứ ở đây vậy. Em đến kia trò chuyện cùng đám bạn trung học."

"Được!"

Liễu Tĩnh Nhàn rời đi, ánh mắt lướt qua đồng hồ treo tường.

Còn mười phút nữa, buổi lễ sẽ bắt đầu.

Liễu Tĩnh Nhàn vừa mở cửa bước vào phòng trang điểm, màn hình điện thoại đặt trên bàn cũng kịp lúc sáng lên. Tĩnh Nhàn nhìn tên người gọi đến, tim đập nhanh hơn một nhịp, đáy lòng lại trở về cảm giác rạo rực khó chịu, muốn nhịn xuống mà quăng điện thoại sang một bên, thà là không muốn nghĩ đến người kia nữa.

Điện thoại tiếp tục vang lên thúc giục, không khí xung quanh trở nên ngột ngạt tựa hồ muốn dồn ép, lồng ngực Liễu Tĩnh Nhàn nhói lên từng đợt, cuối cùng cũng là ấn nút nghe.

Liễu Tĩnh Nhàn không lên tiếng, đầu dây bên kia cũng trầm mặc một hồi, chỉ truyền đến tiếng thở dài, còn có tiếng nấc nghẹn phát ra nơi cổ họng.

"Tĩnh Nhàn..."

Người kia cuối cùng cũng mở lời, giọng nói khô khan yếu ớt.

Liễu Tĩnh Nhàn duy trì im lặng.

"Đêm nay em nhất định rất xinh đẹp... còn rất hạnh phúc..."

Ngưng một hồi, có lẽ là rất khó khăn để nói ra.

"Tôi đang tưởng tượng em trong bộ váy cưới sẽ xinh đẹp động lòng người đến nhường nào... Thế nhưng... thế nhưng không thể... tôi không nghĩ ra... không nghĩ ra..."

Liễu Tĩnh Nhàn khoé mắt ướt đẫm.

"Tĩnh Nhàn... biểu muội nhỏ bé của tôi... Khi tôi chết đi rồi, em có đau lòng không...?"

"Diệp Nghiên Hy!!", Liễu Tĩnh Nhàn tức giận hét lên trong điện thoại.

"Em mau trả lời tôi đi..."

"A Hy!! Chị đang ở đâu??"

"...Em tốt nhất cũng đừng đến... Trả lời tôi đi... Tôi sợ là không chờ được..."

Liễu Chính Hào cùng lúc đó đẩy cửa bước vào, mồ hôi nhễ nhại trên mặt, khó khăn thở dốc.

"Chị hai! Sếp Trình của sở cảnh sát gọi đến!! A Hy bị thương nghiêm trọng!!"

Liễu Tĩnh Nhàn hai bàn tay bắt đầu run rẩy, ra sức nắm chặt điện thoại, đầu óc oang oang, nghe được thanh âm tiếng được tiếng mất, tựa hồ phải cố gắng rất nhiều mới có thể đứng vững trên sàn nhà.

"Có biết là nơi nào không?"

"Đang trên đường chuyển đến bệnh viện. Em lập tức chở chị đi!"

Tĩnh Nhàn theo sau Liễu Chính Hào hướng ra cửa, bỏ lại phía sau lưng là cả khán phòng đã sớm đông kín người.

"Diệp Nghiên Hy!! Đồ xấu xa!! Tôi không cho chị chết! Tôi không cho phép!!"

Liễu Tĩnh Nhàn tiếp tục hét lên trong điện thoại, mọi người phía bên ngoài cũng một phen hoảng hốt.

Điện thoại bị tắt.

"Chết tiệt... Sao lại hết pin vào lúc này...?"

Diệp Nghiên Hy mơ màng nhìn màn hình điện thoại tối đen trong tay, cười khổ ném sang một bên.

"Biểu muội... Hoá ra kiếp này tôi lại sống ít như vậy... Đến cùng cũng không thể thấy em vì tôi mà đau lòng..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro