Lệ thiếu biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biệt thự lầu hai, phòng ngủ của thiếu nữ trang trí nhã nhặn lại không kém phần xa hoa. Nguyễn Manh Manh chính là vạn phần ảo não nhào vào trên giường công chúa mềm mại, ôm lấy gối lăn qua lộn lại.

Nếu không phải nhớ tới đây là Lệ gia phải khống chế lực đạo, thì hiện tại nói không chừng cô đã đem màn treo hồng nhạt, ga giường mềm mại ren vũ hủy đi nát nhừ.

Hối hận, thật là hối hận!!!!

Cô như thế nào có thể nhất thời xúc động liền đáp ứng mẹ ở lại đây?!

Nguyễn Manh Manh hối hận đến ruột đều co quắp lại, lại không có thể thay đổi ý kiến rời đi, chỉ có thể chính mình ở trên giường dùng sức lăn lộn.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên, bỗng nhiên từ đỉnh đầu truyền đến.

"Lăn đủ rồi? Lăn đủ rồi liền xuống lầu ăn cơm......"

Nguyễn Manh Manh liền như bị người điểm huyệt giống nhau, nháy mắt người cứng lại.

Thất thần hơn nửa ngày bây giờ mới xoay đầu, miễn cưỡng duy trì trấn định nhìn về phía nơi thanh âm phát ra.

Lệ Quân Ngự cởi ra tây trang lại mặc vào sơ mi trắng cùng với quần tây đen làm cơ thể sinh ra một loại tư thái lười biếng cao quý , đứng ở mép giường lạnh lùng liếc cô.

Hắn thoạt nhìn, tựa như một con người tuấn mỹ ưu nhã lịch thiệp nhưng Nguyễn Manh Manh biết, này hết thảy chỉ là biểu tượng.

Người nam nhân này, chẳng sợ ai, luôn luôn tùy ý, nhìn như lười biếng nhưng từ trên người hắn tản mát ra khí lạnh bức người, hỗn loạn sâu thâm không lường được nguy hiểm.

Tựa như liệp báo ( báo săn ) giống nhau, nhìn như ưu nhã, kỳ thật lại dấu diếm sắc bén có thể trong nháy mắt nuốt chửng lấy con mồi khiến nó bị mất mạng.

Đối với nam nhân như vậy, Nguyễn Manh Manh chỉ biết thưởng thức nhan sắc tuấn tú này mà thôi.

Muốn cô cùng loại người này thân cận, cô sợ còn không có làm gì, đã bị hắn cắn nhừ xương.

Manh Manh ngồi dậy, híp mắt hạnh không rất cao hứng.

"Lệ đại thiếu, cảm ơn anh đã có ý gọi tôi. Nhưng anh vào mà không biết gõ cửa sao? Tôi tốt xấu cũng là nữ sinh,  vạn nhất tôi ở trong này thay quần áo, thì không phải bị anh xem hết sao?"

Khuôn mặt Lệ Quân Ngự hơi trầm xuống, dùng một loại ánh mắt không chút nào che dấu sự ghét bỏ, đem cô
từ trên xuống dưới đánh giá một lần.

Ánh mắt kia phảng phất như đang nói, hắn đối với dáng người cô sẽ không có một nửa điểm hứng thú.

"Tôi có gõ cửa." Nam nhân lạnh băng
mở miệng.

"Đến nỗi thân thể của cô..."

Lệ Quân Ngự đi tới phía trước một bước, cúi người xuống, trong đôi mắt phản chiếu lại hình ảnh Manh Manh phấn nộn trắng nõn trước mặt.

"Tôi không quan tâm."

"Tôi nói rồi, từ giờ trở đi chuyện của cô do tôi phụ trách. Ba tôi đem cô giao cho tôi, cô tốt nhất không cần làm cho tôi gặp phải bất luận cái gì phiền toái. Tôi sẽ không hỏi đến cô ở Nguyễn gia đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô vào Lệ gia, chuyện như vậy tôi không cho phép cô tái phạm."

Nam nhân khẽ nhấp đôi mỏng môi, một chữ một chữ, chậm rãi phun ra một cách lười biếng từ tính trong lời nói lại dấu diếm cảnh cáo.

Rõ ràng là ở trước mắt cô là khuôn mặt tuấn mỹ cùng ngũ quan yêu nghiệt.

Rõ ràng cùng cô nói chuyện, là ngày thường nghe một câu, là có thể làm lỗ tai người khác như muốn mang thai.

Nhưng cố tình giờ khắc này, Nguyễn Manh Manh không cảm giác được một chút ít nhảy nhót.

Bị đôi mắt thâm trầm như băng sương lạnh lẽo ngàn năm kia chăm chú nhìn, cô chỉ sinh ra một loại cảm giác như rơi xuống vực sâu, cơ thể bất giác rùng mình.

Nếu đổi lại người khác, lúc này chỉ sợ đã run đến cùng con gà sắp chết giống nhau.

Nhưng Nguyễn Manh Manh là người nào, cô nổi tiếng ở Nguyễn gia là người ăn mềm không ăn cứng.

Bỏ qua sự run rẩy nơi lồng ngực, cô vẫn là phồng lên quai hàm trừng mắt nhìn đối phương.

"Tôi ở Nguyễn gia gây ra chuyện kinh thiên động địa?!"

Nguyễn Manh Manh ấn đường nhăn chặt muốn chết, nháy mắt liền cho rằng là Lệ Quân Ngự đã biết chuyện chính mình đem Tần Phương 'đẩy' xuống lầu.


"Anh căn bản cái gì cũng không biết. Bà ta không phải là do tôi đẩy xuống lầu, tôi là người bị hại. Bà ta..." Cô cắn môi, cố nén ủy khuất.

"Tôi nói là dấu hôn trên người của cô."


Giúp Manh Manh thay quần áo, người hầu đã sớm đem chuyện của cô báo cáo tới hắn.


"Hôn, dấu hôn?" Nguyễn Manh Manh mở to đôi mắt.

Qua vài giây mới 'A' thét chói tai ra tiếng.

"Biến thái, anh, tên biến thái hỗn đản này, anh mau ra ngoài cho tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro