II. CARMENIO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc nghe cùng: https://youtu.be/AYfZGoSTQDU

---



Cồm cộp, tiếng mũi giày của Ludwig Beilschmidt giậm trên sàn.

- Tình hình ở Munich thế nào rồi, phó tổng giám đốc?

Làu bàu hỏi, gã kiểm tra đồng hồ.

Đã gần 7:00 tối rồi sao!?

- Mọi thứ đều ổn thỏa, tổng giám đốc ạ.- Giọng nói đặc sệt của tuổi xế chiều vang khỏi khuôn cổ của phó tổng giám đốc.- Quả nhiên là con trai của quý Beilschmidt, chưa một tuần nào mà vở Madame Butterfly* trống quá 2,000 một ghế!

- Nghe hay đấy.- Vuốt ve bó hoa quế mới mua, gã gật gù, dẫu biết rằng lão già bên đầu dây phía bên kia sẽ chẳng thấy gã đang gật gật cái đầu của mình trông miễn cưỡng đến nhường nào.- Vậy doanh thu là bao nhiêu? Hình như tổng cộng được 12,840 ghế mà nhỉ?

- Thưa vâng.- Vị phó tổng giám đốc già cả lật qua mớ giấy tờ.- Một vé trung bình €98, vậy nên vị chi một tuần cao nhất kiếm được hơn €1,258,300, đấy là chưa kể tiền loge; còn thấp nhất là €807,000, tức bán được tầm 8,120 ghế.- Nheo nheo mắt, ông dò dẫm mấy con số.- Hầu hết thì bán được €1,030,000. Có ba tuần bán được hết sạch, và có ba tuần bán chỉ được 8,120 ghế, vậy nên, vị chi là-

- Vị chi là €15,465,900.- Nghe tiếng lật giấy chậm chạp đến phát nản của mấy kẻ già lọm khọm, gã nóng vội nhẩm tính trong đầu rồi hét vào điện thoại.- Tại sao cứ không có tôi trực tiếp đứng ra ở vở nào là vở nấy có doanh thu ì ạch vậy!?

Gã cố bình tĩnh hơn bằng cách vuốt mặt. Dù sao đi nữa, kẻ gã đang nói chuyện qua điện thoại cũng từng làm việc cho bố gã; thế nên, cơn giận có phải sôi lên gấp mười, gã cũng không thể tỏ thái độ thiếu chừng mực. Nhỡ đâu cha già mắc toi này làm xấu mặt gã trên truyền thông sau này thì sao?

- Tổng giám đốc bình tĩnh, chúng ta còn loge và-

- Muốn tính thêm loge à?! Được thôi. Được thôi!- Có tiếng gầm gừ, gầm gừ thật lâu, và thật uể oải, vọng ra từ não bộ gã: "Chúa! Có tính thêm tiền loge thì cũng chẳng khiến doanh thu khá hơn là bao", Ludwig nén giận trong cuống họng tức điên đến đắng nghét. Rồi tay người Đức chửi nốt, "Lão già này bị ất ơ à?!", trước khi có thể bình tĩnh hơn mà hạ tông giọng xuống.- Chà, thế đây để tôi tính luôn: một loge thường €1,000, một loge hoàng gia €1,200, mà ở nhà hát đấy có hai loge thường và 2 loge hoàng gia; nếu như tuần nào cũng bán được hết loge thì cũng chỉ thêm được €4,400, vị chi cả mười lăm tuần qua cũng chỉ kiếm xấp xỉ €15,470,300.

Làm ăn kiểu này thì hoạnh họe, khoe khoang được với ai cơ chứ!?

Gã chán lắm rồi!


Từng tiếng thở nặng nề thoát ra khỏi miệng, sau khi nghe thấy sự im lặng chết bầm là lời hồi đáp mà tay phó giám đốc quyết định đáp trả gã, Ludwig cố hỏi tiếp, dẫu biết tình hình sẽ không khá khẩm hơn mấy:

- Vậy còn tiền bán băng đĩa?

Chốc chốc nhìn đồng hồ, chốc chốc xem thời lượng của cuộc đối thoại, kẻ người Đức rủa trong đầu.

Mẹ cha nó chứ!

Tại sao chẳng có chuyện gì xảy đến suôn sẻ với gã vậy!?

- Một đĩa là €20, thuế 19% thì thành €23.8.- Vị phó tổng giám đốc cố nói cho tròn chữ, dẫu ông không ngừng lắp bắp bởi sợ sệt kẻ tay người Munich cấp trên.- Trung bình một tuần ta bán được 100 đĩa trong thị tường nội địa, 150 đĩa ngoài thị trường quốc tế-

- Số lượng đấy là quá ít! Quá ít!- Ludwig cấu mấy đầu ngón tay lên ấn đường. Càng kéo dài cuộc điện thoại này, gã càng điên tiết hơn.- Khỏi lật giấy tờ xem thông số, khỏi bấm máy tính, phó tổng giám đốc ạ, tôi tính luôn đây: doanh số cho 100 đĩa bán tại thị tường nội địa và 150 đĩa bán ra thị trường quốc tế là €5,950.

"Chúa tôi! Chúa tôi!"

Ludwig đứng phắt dậy khỏi ghế, làu bàu trong cáu kỉnh.

- Tôi không biết phó giám đốc hiện có thể bình tĩnh đến đâu nhưng tôi thì không!- Siết tay, gã đấm thùm thụp lên ngực. Gã sắp phát điên rồi!.- €15,470,300 cộng €5,950 thì cũng chỉ là €15,476,250 mà thôi! Còn chưa cả đến €16,000,000!

- Tổng giám đốc-

Vị phó tổng giám đốc

- Bỏ mẹ rồi đấy, phó tổng giám đốc ạ! Doanh thu năm ngoái của vở The Magic Flute* lên tận €30,400,000 đấy!- Ngoài trời bắt đầu tối dần; cái màu đen đúa của đêm buông dập dềnh trên những mảng trời màu đỏ cuối cùng. Ném ánh mắt sôi lửa ra ngoài không gian mê huyễn ấy, kẻ người Đức nói nốt.- Tôi không cần biết phải quảng cáo nhiều thêm bao nhiêu nữa, nhưng vì Chúa, trong vòng 4 tuần tới, làm ơn đẩy cái thông số chết bầm ấy lên cho tôi!

Rồi gã cúp máy, chẳng để tay phó giám đốc thống khổ nọ được ú ớ thêm chữ nào.

Đừng nói là trình bày bằng miệng, có viết văn bản gửi cho gã giờ đây thì cũng vô ích thôi.


Thả phịch cả hồn xác nặng nề lên ghế, gã vừa đau đầu suy nghĩ, vừa lục lọi trong hộc bàn tìm lọ thuốc chống trầm cảm.

- Chậc, quên mất...- Vừa mở nắp lọ, gã vừa lắc đầu nguầy nguậy, tự lầm rầm với chính bản thân.- Chưa kịp hỏi vở Roméo et Juliette* ở Munich và vở La Traviata* ở Vienna mà đã bộp chộp cúp máy.

Ludwig mong mấy tay giám đốc và đạo diễn đang điều hành hai vở nhạc kịch kia tại Munich và Vienna sẽ làm việc êm xuôi hơn cái tay phó tổng giám đốc. Quả thực mà nói, "Ông ta già quá rồi!"; và nếu hết năm nay mà tình hình vẫn còn tệ, gã chắc chắn sẽ tìm cớ để sa thải ông già này. Chắc chắn! Gã sẽ chẳng kiêng nể gì sất, cứ thế mà đào thải thôi!

Rồi mau chóng bỏ thuốc vào miệng, tay tổng giám đốc người Đức kết thúc bằng câu nói nhẹ bẫng nhất mà gã có thể nghĩ đến vào lúc này:

- Thôi thì, thây kệ mẹ nó vậy. Yêu cầu gửi văn bản cho rồi đời.


.


Ludwig Beilschmidt chỉnh lại cà vạt. Gã tự nhủ, "Cũng chưa hơn bảy giờ quá năm phút", rồi hăm hở mỉm cười với chính mình ở trong gương.

Dẫu đầu gã vẫn còn ong ong đau bởi cuộc đối thoại với tay phó tổng giám đốc, song cứ nghĩ đến việc được gặp con gà đẻ trứng vàng, gã lại mừng húm lên.

Đặc biệt là vào cái thời điểm mà doanh thu xuống dốc thế này, thì việc có kịp một con gà có tiềm năng đẻ trứng vàng chính là ưu sách.

"Nếu như không thể cứu vãn được doanh thu của vở Madame Butterfly thì vở Carmen bắt buộc phải gồng gánh mọi sự." - đấy là gã nghĩ như thế.

Ngẫm đi thì cũng phải ngẫm lại, so với những vở kịch opera mà gã từng thầu, Madame Butterfly không phải là vở opera quá nổi tiếng. À thì hiển nhiên, gã không hề phủ nhận về việc các chuyên gia luôn đánh giá cao giá trị nghệ thuật và nhân văn trong vở kịch này; tuy nhiên, đấy là chuyện chuyên môn, mà khán giả thì có mấy người biết suy nghĩ theo lối chuyên môn này. Vốn dĩ ngay từ đầu, con người ta chỉ đi xem opera dựa vào độ nổi tiếng của mấy vở đấy thôi. Mặc dù Ansgar thuở trước nổi lên như cồn là nhờ vở Madame Butterfly này; ừ thì đúng là khi so sánh doanh thu của ngày trước với hiện tại, thì doanh thu hiện tại vẫn cao hơn, nhưng đấy là do tỷ giá tiền tệ có chênh đi sau một thập kỷ dài.


Ngay từ đầu, nhẽ ra gã cũng nên dập tắt cái tư tưởng diễn lại vở Madame Butterfly của tay phó giám đốc. Là cha già đấy đã bảo gã nên diễn lại vở này bởi mười năm trước, Madame Butterfly đã là đôi cánh cho Ansgar được bay cao, bay xa. Nhưng mà đấy là do chính ông già nhà gã tự chỉ đạo, còn lần này là gã chỉ thông qua và gián tiếp ảnh hưởng đến, còn người hoàn toàn chịu trách nhiệm là tay phó giám đốc!

Đúng là ở đời, sớm biết trước đã giàu!

Sẽ không sai nếu nói rằng gã bị ám ảnh quá mức bởi doanh thu, nhưng dẫu sao đi nữa, gã cũng là kẻ làm tiền, chẳng hơi đâu rảnh rỗi mà lại đi quan tâm tới mấy cái chi tiết, mấy cái gọi là "giá trị nghệ thuật".

Thật vặt vãnh!


.


Kiểm tra lại thẻ phòng, gã yên chí, toan đóng cánh cửa lại ở phía sau lưng.

Gã đã vô cùng sẵn sàng trong việc đem thằng nhóc người Ý kia vào đoàn của gã lần này; vậy nên, gã cũng chẳng chần chờ gì mấy nữa trong việc sẽ mời mọc nó ký hợp đồng với gã.

Mà lại nói tới chuyện hợp đồng, gã thấy mình thực thiên tài khi đã chuẩn bị từ tối hôm qua.

Đến tận nửa đêm hôm qua, gã vẫn còn phải chờ người gửi hợp đồng qua fax đến cho gã kia mà.

Ồ, gã không định trở nên thiện lành đến thế!

Gã vốn là gã, và nó thì có vẻ như chỉ là một đứa nhóc ngây thơ mà thôi, vậy nên chẳng dại gì mà gã không lợi dụng sự ngô nghê của nó.

Liếc nhanh đến chiếc nhẫn bạc ở ngón út và chạm đến chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón cái, Ludwig tự mừng vui vì sự khôn lỏi của mình. Phải vậy, gã không nhận mình là "xảo trá", nhưng mà là khôn lỏi, khi gã sắp sửa sẽ hái bạc trên mồ hôi của một thằng nhóc chẳng-biết-mình-sẽ-làm-không-công cho một kẻ như gã.

Gã là một thằng chó, chính gã lâu lâu cũng không tránh khỏi việc nghĩ đến chính mình khốn nạn nhường nào, song gã cũng không để tâm mấy.

Để rồi, nhìn xuống tấm thẻ phòng phản chiếu mờ mờ khuôn mặt mình, Ludwig cười khẩy.

"Đời là thế mà", gã tự nhủ trong đầu; và vả lại, tuy là làm hợp đồng giả, thế nhưng quá trình chuẩn bị cũng công phu lắm đấy chứ, cũng rất đáng để tự hào.

Vậy nên, gọi gã thế nào cũng được, tên "thương nhân dơ bẩn" hay "loại rác rưởi hạng ba" như nhiều người từng hợp tác dưới trướng gả hay đồn thổi cũng được, gã kệ tất, bởi vốn dĩ, từ lâu đã chẳng còn cái khái niệm nghệ thuật chân chính nữa rồi.



Trong khi quay cuồng với những suy nghĩ còn khốn nạn hơn cả những gì gã có thể nhận thức vào lúc này, đột ngột, gã thấy nước mắt rơi.

Ướt át.

Nóng hổi.

"Mẹ kiếp...Lại nữa sao...?!"

Ludwig quẹt mắt, trước khi những giọt nước mắt kịp lăn xuống khóe môi gã.

Ướt át.

Nóng hổi.

Gã không thể gặp một thằng nhãi tuổi con tuổi cháu trong khi nước mắt cứ lăn đổ từ khóe mắt không thôi cay lên.

Ướt át.

Nóng hổi.

Ôi! Lại còn mặn nữa!

Gã ghét nhất là vị mặn của nước mắt.


Nước mắt?!

Phải, nước mắt.

Tay tổng giám đốc người Đức có để ý, đặc biệt là một năm đổ lại đây, gã thường xuyên rơi nước mắt. Không vì một lý do nào cả! Không ở trong bất kỳ tình huống đặc biệt nào! Thực quái lạ!

Ludwig từng dùng, và nay cố dừng thuốc chống trầm cảm cũng lâu được nửa năm rồi, nhưng sao gã cứ có cảm giác, việc dừng thuốc này gây ảnh hưởng đến mắt gã.

Gã đoán, việc rơi nước mắt quá nhiều và quá vô lý chỉ là tác dụng phụ của việc dừng thuốc chống trầm cảm mà thôi.


Một tuần trước khi sang Ý, gã có xin thuốc từ bác sĩ quen ở khoa thần kinh, nhưng cũng phải cố lắm gã mới xỏ xin được từ vị bác sĩ khó tính nọ.

Gã nói với tay bác sĩ ấy rằng, gã không muốn rơi nước mắt vô cớ trong khi đang làm ăn, bởi như nếu chuyện ấy xảy đến như thế, gã sẽ trông kì cục lắm.

Vị bác sĩ đó cũng rõ ràng keo kiệt ra trò: lão chỉ đưa gã đúng liều lượng cho năm tháng ở Ý thêm bốn tháng nữa ở Nga mà thôi!

Gã vẫn còn nhớ rõ lời của vị bác sĩ đó, "Bao giờ quay lại Đức thì tính tiếp!"

Hỡi ôi, ai đời đi lưu diễn chưa được năm nước thì phải quay lại quê nhà cơ chứ! Sau Ý và Nga, gã còn lịch trình ở Thụy Sĩ, Pháp, và Hà Lan nữa đấy!

Cũng may cho vị bác sĩ ấy là gã khá quý lão, chưa kể cũng đã quen được một quãng thời gian dài; nếu không, gã đã rủa lão chết lên chết xuống rồi!


...Mà, cũng chẳng phải không đâu mà gã tự dưng bầu bạn với thuốc chống trầm cảm từ năm ba mươi tuổi cho đến nay; thế nhưng, sau quá nhiều biến cố kể từ khi gã kế thừa Tổ Chức Ansgar, đặc biệt là từ biến cố cháy nhà hát và hàng loạt các bài báo về thị phi này tưởng chừng sẽ chôn vùi gã mãi mãi, gã buộc phải uống thuốc chống trầm cảm. Việc gã không phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật là mấy- do đấy chỉ là "tai nạn"- song do gã là kẻ phụ trách, thế nên có bao nhiêu tội, tất đều đổ hết lên đầu gã bởi những lời đồn đại đi đến vùng xa xăm.

Từng ấy ngày tháng qua, ai ai cũng mong gã rơi đài, thế mà, gã vẫn chưa từ bỏ một giây nào để không ngừng ra oai và nâng cao vị trí của mình ở trong giới.


Ludwig Beilschmidt, gã là kẻ sẵn sàng làm mọi thứ để thành công và giàu có. Quyền lực và tiền bạc chưa bao giờ là đủ đối với một kẻ đốn mạt như gã. Vậy nên, ngay sau khi vụ hỏa hoạn xảy đến và việc gần như phải xây dựng danh tiếng của mình lại từ đầu, gã rơi vào bụi gai đau đớn của đời, được gieo mầm bởi cô quạnh, và được nuôi dưỡng bởi những thăng trầm- hay nói thẳng thừng ra, là những căng thẳng đến từ sự cầu toàn và tham lam khốc liệt của chính bản thân mình.

Gã ghét vị mặn và vị đắng, cả vị cay nữa, nhưng gã vẫn cứ nhắm nhắm mũi mà nốc thuốc trầm cảm từ ngày này đến ngày khác, cũng bởi những bụi gai mà gã vô tình trồng lấy.


Nhưng hình như, cũng không phải là không có dấu hiệu cho việc gã sắp sửa vấp vào những bụi gai sầu khổ ấy. Mỗi lần gã âm mưu điều bất chính, gã lại chạm vào chiếc nhẫn vàng ở ngón cái, và mỗi khi gã bất an, gã lại miết lấy màu bạc óng ánh trên chiếc nhẫn mang ở ngón út. Dường như, gã chưa bao giờ từ bỏ bất cứ nhục vọng thế tục nào, và gã cứ vì chúng mà phát điên lên, mà rơi vào trầm cảm.

Gã biết, uống thuốc trở lại như trước giờ không phải là cách điều trị hay ho. Bác sĩ nói với gã, gã phải tìm được nguyên nhân khiến gã bất an. Mà gã thì gã cứ nghĩ mình biết, nhưng thực tế, gã đã chẳng hiểu chính mình vốn lo sợ điều gì.

Nhưng rồi, sẽ được bao nhiêu phần trăm cơ chứ?

Sẽ được bao nhiêu phần trăm gã thôi rơi nước mắt, nếu như có thể tìm được nguyên do khiến gã lấn cấn cho đến tận lúc này? Có chắc chắn chứ?

Và xác suất không rơi nước mắt, liệu sẽ là bao nhiêu, nếu như gã có thể phá vỡ được những bất an đã đeo bám gã cho đến tận tuổi tứ tuần? Có đáng thời gian để cược, để cai thuốc không?


.


Vừa quay trở lại vào bên trong phòng, Ludwig Beilschmidt nghe tiếng điện thoại bàn khách sạn reo lên.

- Có chuyện gì không?

Ngăn tiếng sụt sịt lọt vào ống nghe, tay tổng giám đốc hỏi nhanh gọn.

- Có phải là phòng 121 của quý Ludwig Beilschmidt không ạ?- Viên tiếp tân hỏi.- Như chú dặn tụi cháu hồi sớm nay, thì đúng là có một cậu Feliciano Vargas muốn gặp chú đấy ạ.

- Nó mới đến à?

- Thưa không ạ. Cậu ấy đến từ lúc bảy giờ kém cơ, ngồi chờ ở dưới cũng được một lúc rồi mới dám quầy tiếp tân để hỏi về chú đấy ạ.

- Tôi hiện tại không xuống dưới sảnh được đâu. Làm ơn chóng dẫn nó lên phòng tôi.

- Thưa vâng-

- Nhanh nhanh lên đấy.

- Thưa vâng.


Có chút khấp khởi dậy động nơi bàn tay, ánh mắt, tay tổng giám đốc cúp máy. Rồi vội vội vàng vàng, gã chạy vào trong nhà vệ sinh.

Để thằng nhóc ấy thấy cảnh tượng này thì ô thôi, nhục nhã cho gã quá!

Mở nước, gã lau khắp mặt mày của mình.

Mặt mày Ludwig đỏ gay, và cánh mũi thì không thôi phập phồng. Hiển nhiên, nếu như nó trông gã nức nở đến nhường này, hẳn sẽ cười phá lên. Vuốt lại tóc, chải lại tóc, gã lại lầm rầm quở trách sự hẹp hòi của tay bác sĩ khoa thần kinh nọ.

Rồi tay người Đức lại gấp rút- mà vốn dĩ gã vẫn luôn gấp rút- vơ thêm vài viên thuốc nữa mà bỏ vào miệng. Hốc một miệng thuốc như thế, âu cũng là vì cái sĩ diện ba xu.

Ludwig Beilschmidt, nếu gã chẳng thể ra oai cho chính mình ngắm nhìn, thì gã chí ít cũng phải giữ đủ sự hoành tráng uy vệ khi được kẻ khác diện kiến.

Chí ít, trong mắt của kẻ khác, gã nhất định phải đứng vững ở một vị trí cao trong bất cứ hoàn cảnh nào, và dẫu thời khắc có hỉ hố ái nộ thế nào.


.



Lẽo đẽo phía sau nam nhân viên khách sạn, Feliciano Vargas cố gắng điều chỉnh nhịp bước của mình.

Nó có đang đi quá nhanh? Nó nên giảm tốc độ chứ nhỉ?

Nó có đang đi hơi chậm? Nó nên sải dài chân hơn không?

Thằng nhóc người Napoli, nó đang hồi hộp đến bồn chồn.

Những cảm xúc vui vẻ và căng thẳng trộn vào nhau như một mớ hỗn độn. Một mớ hỗn độn, lộn xộn, và đặc quánh ở trong bụng dạ nó lúc này. Như ngậm lấy chút kẹo mạch nha ở trong miệng, từ đầu môi chóp lưỡi, nó cảm thấy mọi thứ đến thật là ngọt ngào; song khắp hàm răng nó, nơi cổ họng nó, lại ứ đầy cái cảm giác lấn cấn, khó chịu, khiến nó không hé miệng, khiến nó không dám ấp úng vì sợ nghẹn. Bởi nó chưa bao giờ được tiếp nhận như thế này, bởi vậy, nó hồi hộp, căng thẳng lắm. Nhưng nó vui.

Nó vui đến nỗi, nó không thể ở yên tại nhà mà phi đến ngay khách sạn của gã từ trước khi đồng hồ kịp điểm bảy giờ.

Nó vui đến nỗi, việc ngồi yên trên cái ghế bành cứng nhắc cũng khiến nó thoải mái như được tắm gội và quẫy mình nơi lộ thiên.

Mím môi cười, nó thích thú đón nhận mọi cảm giác đang ùa về, đang ôm ấp lấy nó, và cả những chuyện sẽ đến với nó, và khiến nó trở nên khát vọng với đời hơn.

Nhưng rồi, trong thoáng chốc, nó lại chột dạ, tự hỏi về tay tổng giám đốc nọ.

Gã đàn ông ấy, rốt cuộc tại sao lại chọn nó? Gã đã đánh giá nó ra sao, trong khi bản thân nó còn chẳng thể nhìn thấu chính mình? Gã thực sự thấy được giá trị của nó sao, trong khi những điều nó làm đều vun trồng từ những cằn cỗi uể oái của ngày? Nó múa hát vào lúc ấy chỉ là cho vui, chứ có nào phải để chứng tỏ với gã rằng nó giá trị đến nhường nao, để rồi gã chọn nó nhỉ? Gã đã thấy nó thế nào? Và trong mắt gã, nó đã trông ra sao?

Feliciano hồi hộp nghĩ về màu mắt tựa đá Topaz của tay tổng giám đốc.

Màu mắt xanh của gã giờ đây đang nhìn đến điều gì, đang hướng đến nơi đâu?

Liệu gã đang ngồi trong phòng, lướt mắt qua hằng ha giấy tờ như một vị tổng giám đốc thực thụ, hay liệu gã đang đi xung quanh buồng, thả ánh nhìn ra ngoài hoàng hôn xa xôi, như một con người luôn sống và làm việc cho nghệ thuật?


Nhưng mà, nói gì thì nói, có vẻ gã cũng không màng lắm đến cuộc hẹn của nó và gã.

Nó cứ tưởng, một kẻ làm ăn chuyên nghiệp như gã, một kẻ có phong thái, có dấp dáng chỉn chu như gã, hẳn phải biết làm gì khi đến giờ hẹn.

Hoặc có thể, nó không giá trị đến mức để gã phải quá bận tâm mà đến gặp cho đúng giờ.


Ngẫm nghĩ một hồi, nó lại hơi buồn.

Bước chân của nó thôi nhanh chậm lung tung; từ từ, chầm chậm, rồi chậm hẳn ở phía sau, nó nhìn xung quanh, cố nén tiếng thờ dài.

Nó không nên hí hửng quá; thằng nhóc người Ý tự nhủ và dặn dò với chính mình như vậy.

Rồi, "Thây kệ," nó thoáng nghĩ nhanh, lấy lại nụ cười trên môi, "miễn mình tin vào chính mình còn được."

Phải vậy, nếu nó có thể nghĩ chính mình giá trị đến như vậy, thì chắc chắn, nó đã có sự tự tin không hề nhỏ chút nào.

Tự tin không hề xấu, vậy nên nó không buồn rầu thêm để làm gì. Để rồi, trong những guồng quay nghĩ suy bên trong máu thịt, nó lại để chính mình được ngã tõm vào những dòng vui tươi của tuổi đời non trẻ.

Cứ tự tin và yêu đời, đấy mới là phong thái của người trẻ tuổi chứ nhỉ?


.


Ludwig Beilschmidt chỉ ra mở cửa khi tay nhân viên khách sạn gõ cửa đến lần thứ ba, và điều này khiến Feliciano trong vô thức trở nên e dè.

Nó tự hỏi, liệu gã có do dự khi mở cửa cho nó, và liệu gã có đang dần nghĩ rằng việc hẹn với nó không hẳn là việc nên làm?

Nó không rõ, và nó muốn hỏi biết nhường nào. Thế nhưng, mỗi khi chạm ánh nhìn đến màu mắt Topaz lạnh lẽo của gã, nó lại thôi, nuốt trọng 'chút kẹo mạch nha' của nó vào trong. Ngọt ngào và dai dẳng, lấn cấn, nó không muốn phải chọn một trong hai để miêu tả về chút kẹo mạch nha của nó, vì gã.


Căn phòng hạng sang của gã, thực sự rất đáng đồng tiền.

Bước vào bên trong và tiến nhanh đến bên cửa sổ, Feliciano không thể ngăn kịp tiếng ngạc nhiên khỏi thoát ra khỏi vòm họng.

"Chúa tôi!" Rầm rì ở trong họng, nó mong gã không nghe thấy tiếng nó òa lên vì cảm thán sự tráng lệ nhạng nhất mà cả đời, có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ chạm đến được, "Có thể nhìn thấy thánh đường Santa Maria del Fiore!"

Một căn phòng có nội thất trang trí bằng gỗ, có lớp sơn bóng loáng phủ lên. Có trạm trổ, có điêu khắc ở những góc tủ, chân bàn, cột giường. Tủ nằm đối diện giường, giường hướng chân đến bàn, và bàn thì đối lưng lại với cửa sổ.

Tựa một đứa trẻ ngô nghê đến quê mùa, nó ước được lăn ra, nằm sõng soài trong căn phòng này một tẹo, để có thể ứ đầy phổi mình bởi cái mùi phú quý, giàu sang này. Đây, đây chính là tương lai mà nó và cả nhân loại muốn với tới

Feliciano nhìn gã người Đức lững thững bước về, ngồi lại vào bàn. Và trong mắt nó, gã lúc này trông mới thật oai làm sao!

Bình thản lướt tay qua giấy tờ cùng khuôn mặt vô tình bận rộn điều khiển những cảm xúc, gã còn được cả một khung trời bên ngoài cửa sổ ở phía sau lưng tô điểm.

Nền trời thì cam đỏ, bó hoa quế vàng mơ, đôi mắt gã thì xanh thơ; ôi Chúa tôi, những mảng màu mà một linh hồn thơ ca như nó muốn ghi nhớ mãi.



- Hết ngạc nhiên rồi lại trân trối ra, rút cuộc là cậu còn nhớ lý do mình có hẹn với tôi không?

Đột ngột, Ludwig lên tiếng.

Gã đã dõi mắt theo nó suốt từ lúc nó bước vào. Gã nghĩ, nó đã phải cố lắm mới giấu bớt sự ngạc nhiên đi một chút ít. Mà hiển nhiên, đây là căn phòng sang trọng mà, chưa kể nó còn là cái dạng người nom như đã sống quá quen ở tầng lớp trung lưu hạng ba nữa chứ!

Một đứa trẻ trung lưu với gốc hạ lưu vốn từ vùng Napoli, ấy lại có màu mắt đẹp tựa hổ phách huyết vốn chỉ lững lờ trên những chuỗi đeo tay của cánh đàn ông giới thượng lưu mà thôi.

Đúng, không phải là hổ phách thường, nhưng là hổ phách huyết: điểm thu hút ở đôi mắt nó cũng như ở hổ phách huyết chính là vẻ hơi ánh cam và nâu đỏ rực bên ngoài, đúng tựa như màu huyết- ấy là sự tinh tế cuốn hút, sang trọng và quý hiếm.

Ludwig nghĩ mình có chút hứng thú với việc nhìn ngắm màu mắt ấy hòa dần vào màu hoàng hôn nó đang tựa vào.

Gã ước mình đã không quá nhanh nhảu trong việc bắt đầu cuộc đối thoại, cũng như là kéo thằng nhóc ấy về lại với thực tại của đôi bên, song nếu gã không làm thế, nó sẽ phát hiện việc gã nhếch môi cười trước khi gã kịp thấy tiềm thức mình mất kiểm soát đến vậy, chỉ vì một thằng nhóc như nó.


- A, tôi xin lỗi, tôi còn nhớ chứ.- Feliciano gãi đầu, cười trừ.- Ở đây cao thật đó!

- Tầng cao nhất mà.- Gã gật gù, tự lấy đấy là một lời khen.- Tôi luôn ở phòng cao cấp nhất, nơi có thể dễ dàng chạm đến trời thay vì chạm đến đất, nơi có thể thưởng lãm những điều đẹp đẽ trên cao.- Nhìn nó nhanh, rồi kẻ người Đức lại tự mãn.- Tôi chỉ nhìn lên trên cao mà thôi.

- Tôi đó giờ chỉ có thể nhìn những điều thấp nhỏ...Trên cao hẳn là đẹp rồi, tổng giám đốc nhỉ?

- Luôn luôn, và mãi mãi.- Ludwig liếm môi.- Đó là lý do tôi phải luôn nỗ lực.

- Dạ?!-

- Phải nỗ lực, bởi chỉ có thế mới có thể leo cao hơn chỗ đứng của tất thảy kẻ khác.- Vút ánh nhìn lên trời cao, rồi gã tặc lưỡi.- Mà thôi, quay lại vấn đề chính, cậu vẫn còn nhớ lý do tại sao mình đến đây chứ?

- Thưa, tôi vẫn luôn.- Dường có chút mặc cảm, Feliciano hơi lý nhí.- Nhưng tôi phải múa chay giống ban sáng sao?

- Cậu đang khó chịu gì sao?

Bất ngờ, gã nhướng mày hỏi. Chẳng cần phải quay lại mà dán ánh mắt lên nó, tay người Đức cũng có thể đoán ra cái biểu cảm của nó vào lúc này: một biểu cảm sẽ thực cúi nhường. Phải- một biểu cảm sẽ khiến gã khinh rẻ.

Và đấy là lý do Ludwig chọn việc không nhìn đến nó.

- Thưa không-

Chúa tôi, thằng nhóc hẵng còn ngập ngượng lắm!

- Vậy tại sao cậu lại sử dụng từ "phải"?- Thanh âm chưa bao giờ lấn cấn vọt nhanh ra khỏi họng gã. Rồi quay đầu lại, gã cúi xuống mà dán mắt lên cuốn sổ gã đã chuẩn bị- trước khi ra mở cửa cho nó vào.- Ý cậu là tôi "phải" mở nhạc cho cậu sao?

- Ý của tôi phần nào cũng muốn có chút nhạc, nhưng nếu không có nhạc cũng chẳng sao...Ý tôi, ý tôi không phải là ép buộc anh phải-

- Nếu ý của cậu là vậy,- Đứng dậy, tay tổng giám đốc mở cửa tủ, lấy ra một đầu máy rồi để lên bàn.-, thì cũng không hẳn là sai.

Rồi như một trò đùa ngẩn ngơ, gã hất cằm, nửa cười nửa nói:

- Bên trong có đĩa rồi. Bao giờ sẵn sàng thì bấm chạy.


Đã từng có rất nhiều người không thể chịu nổi việc gã cứ xoay họ mòng mòng như chong chóng, thế nên người được gã nhận vào đã ít, nay lại còn ít hơn bởi không phải ai cũng có thể chịu đựng được những cú xoay xoành xoạch đến từ gã. Nhìn chóng qua, gã lờ mờ đoán, rồi đột ngột lại chắc mẩm, hẳn Feliciano chẳng thể chịu đựng được việc gã trở nên vô lý đến thế này. Ludwig, gã biết chứ, bởi đây chính là cách gã thử người của mình. Lửa thử vàng, gian nan thử người. Người của gã nhất định phải đạt được hai yếu tố: thứ nhất là phải dám nêu ý kiến đúng lúc và thứ hai là phải biết nhẫn nhịn kịp thời.


Khoanh tay, gã lượng giá Feliciano qua cái cách nó phản ứng với việc gã hết đẩy rồi kéo nó vào niềm quan tâm bất ngờ.

Nó đã thoáng vẻ sợ sệt, nhưng nó không hề để lộ sự hoảng loạn khi bị gã bắt bẻ. Thay vào đó, nó lại biết bào chữa và biện hộ cho chính mình, hay nói đúng hơn, là thành thực nói ra mong muốn của mình trong sự thận trọng nhất. Mà gã thì gã kỳ vọng ở điều này, mặc dù biện hộ giỏi và biện hộ suốt không phải là ý hay khi làm việc dưới trướng một kẻ, song việc này kiến tạo nên một cá tính mạnh, không sợ trời, không sợ đất. Mà đã không sợ trời, không sợ đất thì chắc chắn sẽ dễ sống ở cái giới này hơn nhiều người rồi; cái ngành mà nay sống mai rớt đài, không phải cá tính nào cũng è ra mà chịu đựng được.


- Đã sẵn sàng chưa? Cần đạo cụ chứ? Tôi có rất nhiều vải để quấn quanh mình, khăn tay để vung vẩy, thậm chí là trái cây nữa.

Gã hỏi. Lại là một câu hỏi cài cắm.

- Thưa, không cần đến đạo cụ đâu,- Nụ cười tươi tỉnh đung đưa trên môi, Feliciano dần có lại sự tự tin,- nhưng chỉ xin được phép chạm đến bó quế này.

- Bó hoa này sao?- Ludwig nhướng mày ngạc nhiên.- Được thôi.

Gật đầu sau khi cho phép nó được sử dụng bó hoa vòi voi, gã không tài nào không ngạc nhiên.

Thằng nhóc chơi-oẳn-tù-tì-dở này, nó khôn đáo để đấy!

Không phải tự dưng mà gã đã phải đi mua vội mua vàng bó hoa này trước khi Feliciano đến, và cũng không phải tự dưng mà nó được đặt trên bàn vào lúc này: mục đích gã mua bó hoa này chính là để cho nó sử dụng, bởi trong khi kết thúc đoạn aria Habanera, Carmen đã ném một nhánh hoa đến Don José. Một người sắp nhập vai Carmen thì bắt buộc phải biết hành động này của Carmen khi kết thúc đoạn Habanera, vậy nên, lúc nghe nó nói không cần đến đạo cụ, gã đã tính tiễn nó luôn, song gã đã chẳng ngờ rằng nó lại tinh tường đến đến thế.

- Tôi nghĩ mình sẵn sàng rồi.- Feliciano chớp mắt, nhìn kẻ đang dán ánh nhìn lên nó không buông.-. Tôi bắt đầu được chứ?

- Được, nhưng trước khi cậu bắt đầu, tôi muốn hỏi việc này.

- Thưa, xin anh cứ hỏi ạ.

- Tại sao cậu không chọn những đạo cụ mà tôi liệt ra, nhưng lại chọn bó hoa này, thứ tôi chẳng hề đề cập đến?

- À thì, tất cả những thứ anh đã đề cập ra, mục đích chỉ là để tô điểm thêm cho nhân vật Carmen trong khi trình diễn, tùy mỗi nhà sản xuất mà những thứ này được sử dụng, như táo chẳng hạn, có kha khá các đạo diễn cho Carmen ăn táo và thảy quả táo cắn dở đến những người đàn ông bu chen xung quanh nàng, song trong libretto* của George Bizet, "táo" không hề được đề cập đến, cũng như là khăn tay và vải quấn, những thứ này cũng chỉ nhằm phục vụ cho trang phục theo mong muốn của nhà sản xuất và nhu cầu của người xem.- Từ tốn, nó để những con chữ lả lướt theo từng bước chân nhịp nhàng của nó đến bên bàn. Ánh mắt buông trên gã tổng giám đốc người Đức, nó vòng tay xuống bó hoa quế, nhẹ nhàng ôm nó lên người.- Thế nhưng, thứ đạo cụ này đây mà anh không hề để cập đến- tức hoa quế- lại được đề cập trong libretto của vở Carmen. Tuy sau này, nhiều buổi trình diễn đã biến thể, không còn giữ hoa quế, song Bizet đã gắn hình ảnh hoa quế cùng với nàng Carmen khi nàng bắt đầu xuất hiện ở Hồi I. Hoa quế đã được đề cập trong libretto như sau: "Elle a un bouquet de cassie à son corsage et une fleur de cassie au coin de la bouche.", hay dịch ra: "Nàng có một bó hoa quế ở cóc-xê* và một bông hoa quế ở khóe miệng."

Rồi ngẫm nghĩ thêm gì đấy, nó lại cười cười:

- Chà, nếu vậy thì hình như tôi xin thiếu rồi. Liệu tôi được xin thêm một tấm vải nhỏ chứ?

- Vì sao thế, Feliciano?

Thoáng chút cợt nhả, gã cười, để rồi chẳng ngờ đến sự khôn ngoan của đứa trẻ người Ý mà gã xem thường.

- Vì Carmen là đàn bà còn tôi thì không.- Không có lấy một chút ngập ngượng, Feliciano nói nhanh.- Nàng Carmen có bầu ngực thì mới giữ hoa quế ở cóc-xê được, còn tôi thì phải buộc hoa trên ngực, chứ làm sao mà kẹp giữ hoa được ở chỗ ấy?

-.....Cậu nói...phải.

Nghe tiếng nó đánh từng tiếng cười vào mây gió, để rồi chẳng hiểu nổi chính mình, trong sự đột ngột và bất ngờ nhất, tay nguời Đức ngượng ngùng, đỏ gay mặt.

Tần ngần, hơi thở gã chợt nặng nề.

Phải nhỉ, thằng nhóc này là một cậu con trai.

Gợn tóc ấy, môi mũi ấy, và cả thân thể ấy; có đẹp biếc, có gầy gò thanh thoát đến mấy, thì chúng cũng thuộc về một cậu con trai.

Kể từ lúc bắt gặp thằng nhóc nguời Napoli nhập vai Carmen để hát vang khúc Habanera, gã cứ quên mất rằng nó là một nguời con trai chứ không phải là một nguời phụ nữ. Hoặc là do gã cố tình quên đi điều ấy?

Ấy vậy mà sao nó cứ quyến rũ đến thế; và chưa chi nó đã dường chiếm thế trong tâm trí gã, và dắt mũi gã từ luồng suy nghĩ này cho đến chuỗi hành động kia. Âu cũng là vì sự khêu gợi của nó, để rồi gã đành để lạc chính mình trong rồ dại đê mê, tận nơi sâu thẳm của loài săn mồi. Những lúc gã dán ánh nhìn lên bóng hình nó, tiềm thức gã cố khiến gã nghĩ rằng gã và nó không phải là kẻ đồng giới, và cả những lúc nó buông lơi ánh nhìn lên từng chuyển động của gã, gã lại thấy hồi hộp, như sợ rằng sẽ bị nó bắt thóp tại chính yếu điểm gã không ngờ tới. Chỉ một chút thoáng qua, nhưng những tưởng lại là ám ảnh từ giờ cho đến phút sau cuối.

Và dẫu đã chẳng có những vườn hoa chợt thơm nức nơi ánh nhìn hay cánh mũi của gã khi gã hướng về nó- như những áng văn chương hoa lệ hay mô tả. Song, gã nhanh chóng bị nhấn chìm vào chút ngọt nhẹ tựa kẹo mạch nha- thoang thoảng tan trong ruột dạ gã.


Nơi hè phố xa hoa, nơi xa lộ lộng lẫy, nơi có những nguời đàn bà đẹp đẽ và đẫy đà cho gió trời chòng ghẹo, gã chưa bao giờ màng đến; ấy thế mà nơi o hẹp bé nhỏ, nơi bàn gỗ khô khan, nơi chỉ có duy một nguời con trai với mái tóc rối xù cho gió thoáng nghịch ngợm đưa đẩy, gã lại bận tâm hơn bao giờ hết.

Gió không thể trêu đùa Feliciano như cách gió hay chòng ghẹo những nguời đàn bà.

Gió không thể khiến Feliciano trở nên xinh đẹp khi ngại ngùng, như cách gió đã thành công khi tốc váy, đùa nghịch lớp áo xống của những nguời đàn bà. Gió chỉ có thể đung đưa màu tóc nâu dành dành, rung rinh màu mắt hổ phách huyết của nó một chút đỉnh mà thôi.

Nhưng như vậy đã đủ khiến Ludwig bối rối, bâng quơ với chính xác thịt mình rồi.

Phải vậy, mới chừng đấy thôi, nhưng đã đủ khiến Ludwig quên rằng, cả gã và nó là hai kẻ đồng giới.

Thật nực cười, đến trớ trêu bỉ ổi.


Rồi nhìn bóng hình nó đi lại trong căn phòng ngập gió, Ludwig cố chấn chỉnh lại chính mình.

Gã không thôi lấy cái cớ "lượng giá nó" để tiếp tục được dán ánh nhìn của chính mình lên từng bước uyển chuyển của thằng nhóc ấy.

- Vải vóc ở trong tủ,.- Gã chống cằm, nói.-, cứ lấy theo ý của mình.

- Tôi chỉ xin mượn miếng vải này thôi.

Feliciano tủm tỉm cười, rồi nhanh nhảu rút miếng vải đỏ vừa đủ dài để quấn ngực.

- Màu đỏ sao?

- Phải, màu đỏ.


Ludwig nghe và ngắm cái cách nó cười.

Thực trẻ con, cái tiếng cười khúc khích đáng nhẽ phải giữ riêng cho chính mình ấy, nó lại phóng thả chúng ra như cánh chim trời.

Nhưng gã thích thằng nhóc ấy cười.

Nụ cười của nó, chợt gã nghĩ sẽ có vị ngọt ngào. Sẽ thực đặc trưng, và sẽ thực thơm tho- tựa chút kẹo mạch nha đang nức ra trong dạ gã.


.


Màu đỏ, ôi màu đỏ.

Ôi chao cái sắc của những nỗi niềm hừng hực si mê.

Người ta thường hay nói, màu đỏ tượng trưng cho những gì mãnh liệt và cháy bỏng nhất- những điều phải quay trong cuồng điên và tham vọng.

Ludwig vốn dĩ thích màu đỏ, bởi nó chính là sự đại diện cho con người của gã- như cái cách gã tự nhìn nhận bản thân: mạnh mẽ, quyết đoán và có một niềm đam mê quyền lực khá lớn.

- Tại sao lại chọn màu đỏ, trong khi có hàng tá những màu khác?

- À, là vì màu đỏ chính là màu của ái tình mà.- Và cậu con trai người Napoli mỉm cười sau khi nhặt nhanh một vài nhanh hoa quế.- Và Carmen, chính là đại diện cho ái tình điên cuồng nhất, quẫn trí nhất của Don José.


Sức mạnh cùng quyền lực, là màu đỏ.

Thịnh vượng cùng phú quý, cũng là màu đỏ.

Và ái tình, cũng là màu đỏ nốt; ấy thế mà Ludwig chẳng thể ngẫm nổi.

- Về mặt văn học, cậu nói không sai chút nào.

Và có lẽ, màu đỏ của ái tình là màu đỏ duy nhất không tồn tại trong gã.


Ludwig lại hướng ánh nhìn về phía Feliciano.

Cài tạm hoa quế trên vành tai, thằng nhóc hơi ưỡn người, bắt đầu buộc tấm vải đỏ lên ngực.

Để rồi khi hoàn thành việc buộc nút vải trước ngực và nhét những cánh hoa quế ở vùng lõm xương ức của mình, nó trở thành nàng Carmen lẳng lơ mà Ludwig hằng mong chờ.

- Tôi bắt đầu nhé?

Nó ngậm hoa và bắt đầu cho phát đầu đĩa.

Trước khi nhạc nền của khúc aria Habanera, và trước khi ngậm cành hoa quế trên môi, nó kịp hát nhanh những câu ngâm nga của nàng Carmen trước khi bắt đầu:

- Quand je vous aimerai ?

Ma foi, je ne sais pas.

Peut-être jamais, peut-être demain ;

mais pas aujourd'hui, c'est certain.


Tức:

Khi nào tôi sẽ yêu người?

Tin tôi đi, tôi chẳng biết nữa.

Có lẽ sẽ không bao giờ, có lẽ sẽ vào ngày mai;

Nhưng không phải ngày hôm nay, điều ấy là chắc chắn rồi.



Lắc lư theo tiếng cello* nhạc nền, Feliciano rồi cũng bắt đầu giữ nhành hoa quế trên tay, khi nghe thấy tiếng nhạc cụ khác bắt đầu được thả vào trong gió. Và hôn nhanh cánh hoa, nó để khuôn miệng có thể tự do mà hát ca:

- L'amour est un oiseau rebelle

que nul ne peut apprivoiser,

Đong đưa, đong đưa, Feliciano đong đưa sự uyển chuyển nhịp nhàng của mình vào trong tiếng đàn. Rồi vươn dài cánh tay, nó chạm đến ngực gã tổng giám đốc người Đức bằng những cánh hoa mềm mại, mê tơi.


Ludwig Beilschmidt dừng ghi chép những bước đi và điệu bộ của nó vào cuốn sổ, chỉ để cố chụp lấy một bông hoa quế đang quơ quàng, đùa giỡn trên ngực trái mình.

"...Cũng thú vị ra trò"; và gã hơi ngẩng đầu, chỉ để chạm mắt đến phần ngực buộc hoa quế và vải đỏ của thằng nhóc đang đổ người uốn lượn- ngay trước mũi gã.


- Et c'est bien en vain qu'on l'appelle,

Và như cánh chim khước từ kẻ chớm vội si mê nó, Feliciano quay ngoắt người- thật "đanh đá"- sau khi dúi nhành hoa ấy vào khoảng giữa nút thắt tấm vải và ngực mình.

-S'il lui convient de refuser.


Tấm vải đỏ cùng hoa quế buộc trên ngực, chính nó đã chẳng ngờ ấy lại là niềm phỉnh phờ bốc lửa nhất mà con mắt gã người Đức nọ được chiêm ngưỡng.


Đủng đỉnh đi vài bước tiến rồi lại đủng đỉnh đi vài bước lùi, Feliciano từ từ xoay người lại. Nhìn thẳng như không nhìn thẳng vào mắt gã, nó bắt đầu ôm ấp lấy cơ thể chính mình.

Vuốt ve lấy khuôn cổ của chính mình, và nó lắc lư hông theo nhịp.

- Rien n'y fait, menace ou prière,

l'un parle bien, l'autre se tait ;

Rồi nó kéo lê mấy ngón tay xuống.

- Et c'est l'autre que je préfère:

Mềm mại, nó giỡn đùa với những bông hoa quế cài giữa ngực.

- Il n'a rien dit, mais il me plaît.

Khéo léo, nó giỡn đùa với những câu hát.

Tinh tế, nó giỡn đùa với thời gian, và với gã.

"Ôi cái gã đàn ông ấy", nó mặc cho cái suy nghĩ ấy lả lướt trong đầu, "vì đâu lại chọn mình?"

- L'amour!

Feliciano đẩy giọng, trong khi cố thu hút sự chú ý của gã.

Vẽ những uyển chuyển bằng mũi giày bóng loáng trên sàn nhà, nó xuống hông phải trái và đánh lườn.

- L'amour!

Ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi gã, nó tự hỏi chính mình nhiều điều.

Tại sao gã không nhìn nó, trong khi mục đích của gã mời nó đến đây là xem nó trình diễn?

- L'amour!

Tại sao gã cứ cặm cụi vào cuốn sổ kia?

Biết rằng mọi chuyển động của nó đều phải được ghi chép, song gã chẳng nhìn lấy nó quá hai giây, thì làm sao mà ghi chép lại được?

Nó không hiểu; và dẫu có cố sức để mà hiểu, thì e rằng nó cũng không thể rõ hơn là bao về việc này.

Là gã đang chơi nó vì hẵng còn cay cú, hay gã thực sự đang cố vồ nó vào một kế hoạch nào đấy? Mà dẫu cho không nghĩ chính mình giá trị đến mức ấy, thế nhưng, nó chẳng thể ngăn bản thân có những suy nghĩ quá đà đến như vậy.

- L'amour!

Feliciano Vargas, nó tò mò về gã. Rất nhiều.


Ái tình như cánh chim nổi loạn.


Ludwig Beilschmidt lén lút nhìn nó, mỗi khi nó không nhìn thẳng đến mắt gã.

Gã đang vẽ nó, vậy nên gã không muốn nó phát hiện.

Ơ nhưng mà, chẳng phải mục đích gã mời nó đến đây là để ghi chép và vẽ những động tác của nó sao; vậy hà cớ gì gã phải ngại nhỉ?

Tay tổng giám đốc người Đức ngắm nghía khuôn mặt của nó trong âm thầm. Gã cố bắt chụp được màu sắc của nó. Phác họa và chép sơ sài những bước nhảy của nó là thế; ấy vậy, gã lại bỏ công ra mà tỉ mẩn vẽ lại khuôn mặt của nó.

Sâu trong thâm tâm, Ludwig thừa biết mình không cần phải ghi chép bất cứ chuyển động nào của nó, bởi gã được sinh ra ở cương vị của một thiên tài: gã có khả năng tính toán và ghi nhớ mọi thứ nhanh và tốt hơn người thường rất nhiều. Ấy là sự thật- chuyện này gã không phét chút nào. Song, chẳng biết điều gì đã thôi thúc gã mời gọi nó đến chỗ của gã, với một cái cớ hết sức sáo rỗng nọ.

Tiếng bút của gã đổ lượn theo từng nhịp thở của Feliciano; tất cả quánh lại, vùi vào trong mùi hoa quế dúi giữa lõm ngực của thằng nhóc ấy.

Ồ, không chừng còn vùi cả vào mùi da thịt của nó nữa!

Chúa tôi, cái mùi dành dành cay cay và ngọt ngọt, cứ ngỡ còn thoảng mãi từ trưa cũ.

Lấp liếm, để rồi gã chạy mấy đầu ngón tay lên bức chân dung gã vẽ nó lên cuốn sổ.



- L'amour est enfant de bohème,

Feliciano bắt đầu tiến đến bàn của tay tổng giám đốc bằng những bước nhịp nhàng.

Thật nhịp nhàng.

- Il n'a jamais connu de loi:

Vờ như chẳng màng việc gã tỏ vẻ không quan tâm đến mình, nó giữ hai tay lên bàn mà bật người, nhanh chóng phóng lên cái mặt bàn sang trọng ấy để ngồi.

Nhìn thấy gã trố mắt ra vì ngạc nhiên, nó cố ngăn mình mím môi lại vì tức cười- trong khi phải hát vang:

- Si tu ne m'aimes pas, je t'aime ;

si je t'aime, prends garde à toi !


Ngồi trên bàn, thằng nhóc người Napoli bắt đầu gỡ đôi giày Âu bóng loáng; Ludwig choáng váng. Phóng đãng làm sao- cái chuyện thực "di-gan*" ấy!

Gã cứ tưởng, những chuyển động của nó tuy có đẹp đẽ nhưng lại dễ dàng bị bắt bài nếu trình diễn đến lần thứ hai; thế nhưng, đường đột thế này, nó đã như cánh chim khôn ngoan và đầy ngông cuồng mà lao đến gã, khiến gã bối rối, đánh rơi chính mình vào từng nhịp đập cánh của nó.

Ngập ngượng bởi điều tưởng chừng quá vô lý để có thể xảy ra trước mắt mình, Ludwig vội vàng dừng bút và gập cuốn sổ.

Gã muốn hỏi nó nhiều điều, về nguồn gốc sự tự tin, về gốc rễ của sự uyển chuyển của nó.

Nhưng gã lại thôi. Để rồi biến chuyển nghi vấn thành hưng phấn, kẻ người Đức dõi theo cách nó gỡ giày, và cả cái cách mà nó- tự bao giờ- đã hút ánh nhìn gã lên đôi bàn chân xương xương, xanh đỏ phơn phớt màu gân.


Ái tình là con trẻ của giang hồ.


- L'oiseau que tu croyais surprendre

Không giống như lúc múa hát vào ban trưa, thằng nhóc người Napoli thẳng tay vứt hai chiếc giày xuống sàn, kêu côm cốp.

Bắt gặp ánh mắt kẻ người Đức xen lẫn thích thú và bối rối vì ý tưởng điên rồ của mình, Feliciano rung giọng của mình cùng sự đắc ý.

- Battit de l'aile et s'envola -

Rồi nó hô biến ngón trỏ và ngón giữa của mình thành đôi vũ công, điêu luyện khiêu vũ từ dưới mu bàn chân lên tới đầu gối, rồi từ đầu gối nhảy lên ngực- ngay trên tấm vải đỏ buộc chặt ngực cùng những cành hoa quế.

- L'amour est loin, tu peux l'attendre ;

tu ne l'attends plus, il est là !

Nhanh nhẹn, những ngón tay của nó chóng rút một nhánh hoa quế ra khỏi ngực.

- Tout autour de toi vite, vite,

il vient, s'en va, puis il revient -

Feliciano kẹp nhánh hoa ấy vào giữa hai ngón chân của mình. Để rồi, thực khéo léo làm sao, nó ngoe nguẩy nhánh hoa mềm mại ấy lên mu bàn tay gân guốc ấy của gã người Đức.

- Tu crois le tenir, il t'évite,

Hai tay chống xuống mặt bàn, nó ưỡn ngực cho có thế, rồi nhấc bàn chân mình lên không trung- đem theo những cánh hoa thơm lừng lên cao. Từ tốn duỗi chân, nó đưa mũi bàn chân cùng nhành hoa quế đến gần khuôn mặt của gã hơn.

- Tu crois l'éviter, il te tient.

Mắt chạm mắt, nó đắm mình trong màu mắt nhung của gã, để rồi chẳng hề biết rằng, nó đã hôn lên môi gã, nhẹ nhàng và thơ ca làm sao, qua những cánh hoa quế mịn màng nơi mũi chân nó.


Tiếng đồng hồ vẫn tích tắc chạy trên tường, tiếng nhạc cụ vẫn vang lên trong căn phòng, và tiếng gió thổi vẫn còn u u kêu ngoài cửa sổ; thế mà Ludwig Beilschmidt cứ ngỡ, vạn vật đã ngừng trôi từ lúc nào chẳng hay.

Cái cách nó quăng mạnh đôi giày Âu để thu hút gã, cái cách nó khiến gã phải chú ý vào đôi chân trần gầy của nó, và cả cái cách nó khiến gã chỉ có thể ngồi im như tượng, để nó đưa môi hoa đến bên môi gã- gã ước mình có thể thốt nên tiếng "Chúa ơi!"

Những cánh hoa quế vàng chạm lên đầu môi môi gã, mà mân mê, mơn trớn đầu môi gã, mà khiến đầu môi gã mềm đi. Để rồi, gã phải tự hỏi, là ai đang vờn ai, là gã đang vờn nó, hay là nó đang vờn gã?


Và xen lẫn giữa mùi hoa quế ngạt ngào, lại thoang thoảng mùi da thịt của thằng nhóc ấy- mùi gỗ dành dành.

Mùi hoa quế có thơm thật thơm, nhưng đối với gã, mùi dành dành còn đẹp đẽ hơn cả thế nữa.

Và Ludwig, gã cũng muốn chạm môi đến và hôn lên mùi dành dành ấy.


- L'amour !

Bất ngờ, Feliciano lấy nhành hoa quế ra khỏi hai ngón chân đang quắp lại.

Để rồi, cũng đột ngột như mọi sự nó đã làm, thằng nhóc người Napoli bắt đầu ngắt từng bông hoa quế khỏi cành, theo từng tiếng "L'amour" vuột khỏi họng.

- L'amour!

Nó ngắt một bông, cài sau vành tai mình.

- L'amour!

Nó ngắt một bông, thả xuống chân Ludwig.

- L'amour!

Và nó ngắt bông cuối cùng, thảy đi.

Ngẩn ngơ, Ludwig ngạc nhiên trước cái sự cuốn hút ngời ngợi của nó.

Feliciano, nó chính là hữu hình ngào ngạt nhất của hương hoa quế và gỗ dành dành, dễ dàng làm lá phổi gã ứ đầy những phỉnh phờ ái muội.

Feliciano, nó chính là hữu hình phóng đãng nhất của trời đất, nơi có những cánh chim nổi loạn và con trẻ của những kẻ giang hồ, dễ dàng khiến sống lưng gã lạnh đi vì ấn tượng sâu sắc.


Kẻ người Đức tuy vẫn ngồi khoanh tay, mặt mũi ra vẻ như không quá quan tâm đến việc Feliciano vừa mới thả một bông hoa quế ngay trước mũi chân; song nhanh chóng, hai chân của gã không còn nghe theo sự điều khiển của lý trí gã. Để rồi, dưới gầm bàn, gã lén lút duỗi mũi chân ra, cố kéo cánh hoa nằm vất vưởng dưới sàn đến gần mình hơn mà không làm nó dập nát.


- L'amour est enfant de bohème,

Feliciano nhảy xuống bàn. Cất nhánh hoa lại vào ngực, nó gõ chân xuống sàn và đánh mấy ngón tay để tô điểm thêm tiết tấu cho Habanera.

Trên nền nhạc réo rắt, thằng nhóc người Napoli chuyển mình đầy nồng nhiệt, rực lửa, trước khi nó đột ngột ngồi thụp xuống, cầm lấy cổ chân của gã người Đức.

- Il n'a jamais connu de loi,


Ludwig cố chạm mũi giày đến bông hoa quế Feliciano đã vứt xuống đất, trong lòng đường đột thấp thỏm kì lạ.

Rồi bất ngờ, trong lúc đang bận rộn dò dẫm, gã cảm nhận được bàn tay chụp lấy cổ chân gã.

- Cái quái gì vậy-

- Si tu ne m'aimes pas, je t'aime;

Bàn tay mảnh khảnh đến có phần hơi xương, bàn tay của Feliciano; kẻ người Đức rồi cũng cảm nhận được.

"Chẳng phải như thế là quá bạo dạn sao!?"

Yết hầu Ludwig di chuyển trong sự lấn cấn không ngừng.

Rồi bối rối đến nóng mình- nhưng cũng phấn chấn đến kì lạ- gã gập người lại, nhìn xem chuyện gì đang xảy đến ở dưới gầm bàn.

- Si je t'aime, prends garde à toi !


Ludwig chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho những chuyện thế này; đến tưởng tượng ra gã còn không thể nghĩ đến nổi. Nhưng giờ đây, mọi thứ vồ vập gã đến cuồng điên.

Dưới gầm bàn, Feliciano chờ gã giao ánh nhìn đến mình. Để rồi, khi thấy gã đứa màu mắt Topaz, một tay nó thích thú nâng mũi giày gã lên gần môi mình, một tay nó nhẹ nhàng nhặt lấy bông hoa quế mà gã cố lấy suốt từ nãy đến giờ.

- Si tu ne m'aimes pas,-

Và nó hát vang con chữ yêu đương lên, trước khi nhảy nhót ra xa- tựa một cánh chim giang hồ, và nổi loạn:

- Je t'aime!



Tiếng nhạc mờ dần vào không gian, Feliciano- vẫn trong vai Carmen- hỏi nhanh:

- Eh! Compère, que fais-tu là?

Tức:

"Này! anh đang làm gì đấy?"

Và Ludwig Beilschmidt trả lời, như thể gã vừa mới đọc dứt tờ kịch bản vậy:

- Je fais une chaîne pour attacher mon épinglette.

Tức:

"- Tôi đang chỉnh lại chuỗi xích gắn trên ghim cài áo."


- Vraiment!- Feliciano cười thành những tiếng đẹp đẽ, nhưng đầy những ẩn ý lả lơi. Rồi nhanh chóng, nó rút nhành hoa quế khỏi ngực.- Ton épinglette! Épinglier de mon âme!

Tức:

"- Quả vậy! Chiếc ghim của anh! Chiếc ghim đã ghim lấy linh hồn tôi!"

Và để kết thúc, nó, Carmen- kẻ hoang dại của ái tình và nhục dục- ném nhành hoa quế đến trước mũi chân gã rồi quay lưng lại, lững lờ thả từng bước chân nhịp nhàng vào tiếng cười vọng ra khỏi cơ thể mình.


.


Ludwig Beilschmidt vẫn chưa thể thoát khỏi tấm lưới cảm xúc mà thằng nhóc người Napoli nọ đã giăng ra. Nói làm sao nhỉ, gã vừa không thích, vừa thích chuyện này. Cái cách những cảm xúc dẫn dắt gã đến từng guồng quay một- có những guồng quay khiến gã nổi da gà, có những guồng quay khiến gã ngứa ngáy khắp người, có những guồng quay khiến gã vã mồ hôi, và cũng có những guồng quay khiến bên trong ngực gã nhồn nhột.

Tựa như đứng trên bãi biển với đôi chân trần, gã có thể cảm nhận được sự nóng rát ở dưới bàn chân, nhưng cũng đồng thời có một chút li ti mềm mịn mê mẩn từng thước da gã- và lâu lâu, lại có chút ồ ạt của sóng biển đánh vào, cuộn chút sủi bọt và mát lạnh nơi cổ chân bỗng chợt cứng đờ lại như đá, hay ở giữa những ngón chân đột ngột hiếu kỳ bởi sự hòa quyện của biển, của cát lăn tăn, và của chút rong rêu mềm mại được đem theo dòng lưu chuyển.

Gã co và duỗi mấy ngón chân của mình ở bên trong đôi giày Âu sáng loáng. Gã vẫn chưa biết mình nên chọn cái tên nào cho cái cảm giác- mà đối với gã vào lúc này- khá là ngộ nghĩnh. Với lại, ngay cả chọn lựa chính xác từ ngữ và biểu cảm để miêu tả cảm giác này, gã hẵng còn chưa rõ nữa mà; hình ảnh bàn chân trần đứng trên bãi biển là hình ảnh chớp nhoáng gã có thể nghĩa ra được, ngay khi sự trình diễn của Feliciano kết thúc.

Từ lúc nào, mười đầu ngón tay của gã chợt nóng lên, khiến gã muốn sờ, muốn nắn, muốn bóp lấy bất cứ thứ gì gã có thể vơ vào bên trong lòng bàn tay. Ô, ô kìa, gã làm sao thế nhỉ? Có phải là vì, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, những cảm xúc nồng quá đỗi ấy lại ùa đến quá thể, khiến gã- một kẻ chỉ có dăm ba mối xúc cảm lèo tèo có thể đếm được trên đầu ngón tay- không thể kiểm soát kịp thời được chăng?

Chà, ai mà biết được cơ chứ!

Mọi thứ thật vồn vã, thật đột ngột- mà gã thì lại không quen với những điều quá ngạt ngào đến trong ồ ạt như thế này.


- Tổng giám đốc, anh thấy thế nào? Được chứ?- Feliciano tiến đến bên gã từ lúc nào chẳng hay. Nó đã cởi tấm vải đỏ khỏi ngực, và nó cũng đã sắp lại những nhánh hoa quế lên bàn làm việc của gã.

- Được...Tôi thấy được.- Gã nói chậm rì, giả vờ như đang bận rộn thu xếp lại giấy tờ.

- Vậy, anh có nhớ những gì tôi vừa trình diễn không? Nếu anh không nhớ lắm, thì có thể hỏi lại tôi. Lần này tôi có nhớ-

- Đừng đánh giá thấp trí nhớ và tốc độ ghi chép của tôi.

- Chà...vậy thì tốt quá rồi...- Ngạc nhiên với phản ứng của gã tổng giám đốc người Đức, Feliciano không khỏi lắp bắp. Vài phút trước, chút kẹo mạch nha hẵng còn ngọt ngào tan, thế mà giờ đây, nó quánh lại và giắt vào trong các kẽ răng, khiến nó ấp úng, lúng túng, không biết có nên nói tiếp hay không. Như dư vị của điều ngọt ngào và của cả điều xấu xí, nó muốn được tận hưởng cảm giác này theo kiểu hoàn toàn khác, chứ không phải là kiểu nó đang cứng nhắc chịu đựng.

Nhìn tay tổng giám đốc cúi người mà lục lọi giấy tờ, nó thở dài, thả ánh mắt ra ngoài trời đỏ au.

- ...Vậy tôi đoán, tôi hết việc ở đây rồi nhỉ-

- Cậu nói đúng, cũng có thể là như vậy.- Giọng gã người Đức vang lên; đều đều, trầm ấm. Và, có chút khàn của người đến tuổi già đi.- Nhưng mà, cũng có thể không phải là như vậy.

- Ý anh....Tôi không hiểu...

Nghiêng nghiêng đầu, nó nhìn gã nhướng mày với mình.

Và, nó còn nghĩ mình thấy gã hơi nhếch mép, cười khẩy với thực tại.

- Sao vậy, có gì lấn cấn sao?

- Về mặt nghe hiểu của chính mình, phải-

- Này nhóc, đã bao giờ trình diễn trên sân khấu và trước nhiều khán giả chưa?

- Tôi cũng từng trình diễn ở trước nhiều khán giả rồi, nhưng không phải sân khấu hạng sang....- Gãi mái đầu thơm thoảng hương gỗ dành dành, nó tủm tỉm cười.- Nhưng nếu anh muốn cụ thể luôn cả lần trình diễn trên sân khấu thì, liệu trình diễn khúc "Allons! Allons!"* trong dàn hợp xướng thiếu nhi có được tính không?...Thật sự khá là xấu hổ khi phải nhắc đến việc chỉ được hát mỗi đoạn "Allons! Allons" từ hồi bé tí-

- Hát thử xem nào.

Vẫn tập trung vào việc lục lọi, gã chẳng để thằng nhóc kịp nói xong mà nhanh vội yêu cầu.

- Anh nói gì cơ-

- Hát thử đoạn "Allons! Allons!" đi-

- Avec la garde montante,

nous arrivons, nous voilà.

Chóng như cái tốc độ Ludwig đề nghị, nó thọc chân vào đôi giày Âu nó quăng đi vì nàng Carmen. Rồi nhanh nhẹn, nó ưỡn ngực, đứng thẳng lưng, và nghiêm chỉnh nhấc chân lên cao như kẻ diễu hành:

- Sonne, trompette éclatante !

Taratata, taratata !

Nous marchons la tête haute

comme de petits soldats,

marquant sans faire de faute,

une, deux, marquant le pas.

Cốp cốp tiếng đế giày mạnh mẽ nện xuống sàn, dáng dấp nó khác hẳn với lúc nó vào vai Carmen- nó trông vừa nghiêm túc, vừa giỡn đùa; chà, tinh thần của đứa trẻ học đòi làm lính tráng:

- Les épaules en arrière

et la poitrine en dehors,

les bras de cette manière

tombant tout le long du corps.

Avec la garde montante.

Kết thúc rồi, Feliciano hăm hở nhìn tay người Đức ngây ra mà nháy mắt:

- Đừng xem thường kiến thức và trí nhớ của tôi, tổng giám đốc ạ!


Và một lần nữa, Ludwig Beilschmidt cảm nhận được đợt sóng ùa những dòng mát lạnh vào giữa những ngón chân gã, trong khi gã đang quắp chúng lại vào nền cát nóng rang, nhưng mịn màng.



- Tốt, có kiến thức, có trí nhớ, và có kinh nghiệm, xem ra tôi không thể đòi hỏi thêm.- Nói rồi, gã tổng giám đốc cầm cuốn bìa hồ sơ da mà đưa nó.- Muốn xem qua nó chứ, nhóc con?

-...Vâng...Thưa vâng...



Nhìn thằng nhóc bối rối gật đầu và đón lấy cuốn bìa, gã coi bộ ưng ra mặt. Đôi mắt của kẻ bước đến độ tứ tuần của mình chợt hấp háy trong hoan hỉ đường đột. Có những nếp gấp da xếp vào nhau, ép hiện hữu của sự vui vẻ được chạy dài từ đuôi mắt xuống đến gò má đang cao lên vì mỉm cười.

- Những điều kiện ấy, cậu thấy sao?

- Hợp đồng này, không phải là dành cho tôi đấy chứ...?!

- Là dành cho cậu đấy. Mà, việc này ngạc nhiên đến vậy sao?- Ludwig lại cười cười, dẫu cho nụ cười ấy đã bị giấu sau bàn tay lớn và chằng chịt gân guốc.- Nếu cậu nghĩ cậu không xứng với hợp đồng này, thì có thể đưa nó cho tôi-

- Tôi không biết thế nào là xứng với hợp đồng cả, thưa...thưa tổng giám đốc!- Vội vội vàng vàng, nó hây hây má đỏ mà nói. Lo lắng có, sợ hãi có, nhưng Feliciano không muốn tuột cơ hội này chút nào cả.- Nhưng...nhưng tôi nghĩ mình muốn được hợp tác dưới những điều kiện này...!

Nó nhìn vào cuốn bìa hồ sơ da, gật đầu chấp nhận món quà của định mệnh, của số phận.

- ...Chà,- Toan thảy cây viết đến cho nó, song gã dừng lại.- Cậu chỉ "nghĩ" mình "muốn" được hợp tác dưới những điều kiện ấy thôi sao?- Lắc đầu, gã đã mong một câu trả lời đầy khẳng định hơn từ nó.- Nghe hơi mông lung, cậu không thấy sao-

- Tổng giám đốc, tôi...tôi tin-

- "Tin"!?-

- À không, tôi chắc chắn rằng mình có thể hợp tác thành công,- Vẫn giữ cứng cuốn bìa hồ sơ da vào trong lòng, song nó thôi dán ánh nhìn vào vật ấy mà nhìn thẳng vào mắt gã, để rồi có thể trả lời rõ ràng.-, và tôi chắc chắn rằng mình sẽ phát triển tốt trong môi trường làm việc này, thưa tổng giám đốc!

Màu mắt hổ phách huyết lấp lánh, nó tỏ rõ sự nhiệt huyết của mình cho gã thấy.

"Ôi, ôi!" Ludwig thoáng nghĩ nhanh trong đầu, "Quả là tuổi trẻ mà."

Nhìn nó, rồi gã lại nhìn chính mình.

Không chỉ ở tuổi tác hay sự nhiệt huyết, nó và gã có quá nhiều điểm khác nhau- tựa hai thái cực không lối thoát vậy.

Nó trẻ, còn gã thì già.

- Nhưng mà, thưa tổng giám đốc, tôi thấy trong hợp đồng có đề cập đến việc từ ngày mai đổ đi, tôi chính thức làm việc cho anh,...vậy còn việc học của tôi?

Nó trưởng thành, còn gã thì già đi.

- Yên chí đi, tôi sẽ nói với hiệu trưởng. Bao giờ hết hợp đồng ba năm này, cậu sẽ quay lại học như bình thường mà không phải lấn cấn chuyện giấy tờ.

Nó vô tư, còn gã thì đê tiện.

- Ồ...vâng...

Nó rộng rãi, còn gã thì ích kỷ.

- Có gì đáng để thất vọng à? Sao lại thở dài như thế? Bộ cậu chưa đọc xuống dòng tiếp theo sao? Toàn bộ học phí của cậu sẽ do tôi chi trả, từ thời điểm này cho đến mai sau.

- Thật chứ ạ!?

- Hiển nhiên là thật rồi.

Nó nhiệt huyết, còn gã thì tham vọng.

"Phải rồi, phải là "thật" chứ, nhỉ?"

Và đúng, nó là vườn thơ ca, còn gã là chiến trường hiểm hóc.

"Liệu nó có phát hiện ra được đây là hợp đồng giả không?"- gã từng hồi hộp thắc mắc như thế. Nhưng rồi, nhìn thấy sự ngây thơ của nó, gã lại thở phào.

"Liệu nó sẽ sống được trong thế giới này chứ?"

Gã thắc mắc- thật lòng mà tự hỏi.

"Và cứ khờ dại thế này, liệu có ai sẽ bảo vệ nó chứ?"

Hỏi, hỏi thật đường đột làm sao, để rồi chính gã lại dằn vặt với chính mình- liệu gã có đang quá đáng với một cuộc đời như nó?

Nhưng rồi, sự khốn nạn chó chết ấy, không phải ngày một ngày hai mà phai đi, huống hồ chi là một giây một khắc khẽ thoảng qua?! Bên trong thịt máu gã nóng phừng lên như lửa, và Ludwig bắt đầu suy tính. Đúng thế, có chút dao động chóng vánh đong đưa trong đầu kẻ người Đức, song sau cuối, gã chọn cách nhắm mắt mà nuốt nước bọt. Chí ít thì đấy là lần nuốt nước bọt thật rát cho gã!


Ludwig nhìn nó hăm hở đón lấy cây bút từ gã mà trong lòng bồn chồn không yên.

Nếu quả tim của gã chính là một chiếc đồng hồ, thì kim giây chính là lòng trắc ẩn của gã: từng giây một, nó đều đều gõ vào tim óc gã những tiếng khôn ngoai.

Ấy vậy, gã cứ kệ tất. Chẳng hà cớ gì gã phải quan tâm đến người dưng! Khác máu thì tanh lòng mà- đâu phải tự dưng người ta lại nói nhau như thế!?

Tim, gan, và phổi gã, đều có thể cảm nhận được sự thơm tho tỏa ra từ Feliciano- chúng biết, thằng nhóc này có thể sẽ giá trị hơn những gì bộ óc hơn người của gã có thể nghĩ đến. Nhưng rồi, thứ cuối cùng và duy nhất điều khiển gã ngay từ đầu không phải là tim, gan, hay phổi, nhưng mà là bộ óc thông minh đến mù quáng nọ.

Dẫu thằng nhóc kia có ra sao đi nữa, thì nó cũng chỉ là một trong rất nhiều con mồi mà gã đã, đang, và sẽ vồ lấy thôi.


Để rồi, những xúc cảm thật "biển cả" nơi cổ chân kẻ người Đức phải tan vào không gian, nhường chỗ lại cho sự bốc mùi và nóng lên của những suy nghĩ ti tiện của chính gã.

Ludwig Beilschmidt, gã nhất định không được có tình cảm với bất cứ điều gì trên đời này nữa- và gã hoàn toàn có lý do cho việc này.


.


- Lấy tấm vải đỏ này mà lau mồ hôi.- Tay tổng giám đốc ném tấm vải ban nãy dùng để buộc ngực thằng nhóc Napoli cho nó. Dẫu gã cố lờ nó đi, nhưng gã hoài chẳng thể.- Nhìn cậu kìa, mồ hôi mồ kê, kinh quá...

Gỉa vờ nheo nheo mắt, gã tặc lưỡi mà nói với Feliciano. Và gã cố xới móc điểm xấu xí ở thằng nhóc, để có thể thôi màng đến nó.

- Ha ha,.- Feliciano cười trừ; mấy đầu ngón tay nhanh chóng gạt mồ hôi chảy ròng ròng trên người.-, tôi còn chẳng để ý rằng mình đổ mồ hôi đầm đìa thế này...Nhưng mà, sử dụng tấm vải này, có được không chứ-

- Tôi cho cậu đấy.- Đan mấy ngón tay lại với nhau, gã gật gù nhanh, rồi gã nói chuyện như thể thầm thì.- Cứ giắt vào trong người, nhỡ mai này lại đầm đìa ướt át thì có cái mà dùng.

- Cảm...cảm ơn anh.


Nhìn nó tươi cười hớn hở, Ludwig lại để những nghĩ ngợi khô khốc mọc mầm.

"Mệt nhoài như thế mà vẫn còn sức để cười..." Gã dõi ánh mắt theo từng chuyển động của nó, "Đúng là trẻ con mà..."

Gã cố xới móc điểm xấu xí ở thằng nhóc- một lần nữa- để có thể thôi màng đến nó. Thế nhưng gã không thể: gã không thể không màng đến nó.

Feliciano lúc này, người ta sẽ gọi nó là nhẫy nhụa; nhưng đối với gã, nó của thời khắc này mới thực mướt mát làm sao!

Da thịt thằng nhóc Napoli bóng lưỡng vì mồ hôi, óng lên từng thớ cơ, thớ thịt dưới ánh đèn vàng trong căn phòng của gã. Di di chiếc khăn đỏ từ mặt mũi, xuống đến cổ, đến phần xương quai xanh gầy nhô ra, và đến gần chỗ lõm ngực, nó lau mình mẩy, xấu hổ quay đi.

- Ngực gầy quá nhỉ,.- Feliciano nghe tay người Đức nói.-, trơ cả xương ức ra...

- ...Như vậy là gầy lắm sao-

- Gầy. Gầy đét. Hay là cậu bị bệnh lõm xương?

- Tôi không có bị bệnh đấy...- Nó cười trừ, dõi theo cái cách gã thở dài thườn thượt. Tự hỏi bản thân, nó thắc mắc điều ấy có chút ý nghĩa tốt lành gì không?- Nhưng mà bụng tôi-

- Mắt tôi không có mù.- Ludwig Beilschmidt nói với nó như vậy.- Tôi có thấy cơ bụng của cậu. Nhưng mà thế vẫn gầy nhẳng lắm.

- ...Tôi-

- Yên chí đi, nhóc con.- Tặc lưỡi nhanh, rồi gã thoáng mỉm cười- một nụ cười tưởng chừng vô nghĩa; nhưng thực sự lại không quá vô tâm.- Tôi sẽ vỗ béo cậu, nếu như cậu chịu theo tôi.

Ludwig nhìn nó ngơ ngác, Ludwig nhìn nó cười tin hín- và gã vô thức kéo cao khóe môi khi thấy nó như vậy.

- Tôi chắc chắn sẽ theo anh,.- Và Feliciano Vargas đã mỉm cười thật tươi, vì một kẻ như gã.-, thưa tổng giám đốc!


.


Lốp đốp, lốp đốp.

Tí tách, tí tách.

Mưa rơi đôm đốp từ lúc nào mà chẳng ai hay! Thật ngộ!

Ludwig Beilschmidt nhìn ra ngoài trời, thoáng cau mày vì sự ẩm ướt đột ngột vương đầy không gian.

- Nhóc con, trời mưa rồi đấy. Có dù không?

- Mưa rồi ạ?!- Ngỡ ngàng, Felciano thoảng thốt la lên.- Thôi chết rồi!

- Không có dù sao?

- Không phải chuyện đấy, thưa tổng giám đốc...!- Rồi chẳng chả buồn trả lời gã nữa, nó chạy như bay đến cửa sổ.- Thôi chết rồi! Mẹ vẫn chưa về! Quần áo vẫn chưa có ai lấy vào!

- Quần áo?! Quần áo nào-

- Quần áo nhà tôi, thưa tổng giám đốc.- Trông cái bộ mặt ngạc nhiên của kẻ người Đức đến là tức cười, dẫu vội, nó vẫn khều tay gã, trỏ đến tòa chung cư đối diện khách sạn. Một tòa chung cư không xa, nhưng thấp thấp- Anh thấy căn hộ trên cùng chứ, căn hộ mà có mấy sào đồ đang phơi ở đằng kia không? Đấy, nhà tôi đó ạ...

- Chà, gần quá nhỉ.- Gã hơi nhướng mày, nhìn xuyên qua làn mưa.- Tôi đoán đấy là lý do cậu đến khá sớm so với giờ hẹn?

- Vâng, cũng phải ạ, nhưng cũng bởi tôi thực sự rất mong chờ cuộc gặp mặt tối này.- Tiếng nó cười hì hì cứ vậy mà lanh lảnh vào trong không gian. Gói ghém mọi thứ lại với mình, bản hợp đồng và chiếc khăn tay đỏ, nó gật đầu nhanh rồi mỉm cười.- Thật bất lễ với tổng giám đốc, nhưng mạn phép tôi xin được về trước ạ!

Rồi như cánh chim tự do khỏi chiếc cũi của nó, Feliciano bay nhanh ra khỏi căn phòng mà không hề hay biết, gã vẫn luôn dõi theo từng bước đi của nó, dù gần, hay xa.


.


- Đúng là đần độn mà...- Ludwig Beilschmidt thở dài; nhưng rồi chóng vánh, tiếng thở nặng nề ấy nhanh thế bởi nụ cười nửa miệng của gã.-...Nó có thể mở miệng ra nhờ xin đi xe của mình mà...

Gã đã chọn hẳn con Porsche Carrera mang từ Đức cho chuyến công tác này, thế mà lại để đỗ không ở dưới mưa, đúng là phí của mà!

"Nhưng thôi", tay tổng giám đốc người Đức lại nghĩ, "tốn xăng lắm!"

Mà với cả, "Coi thằng nhóc lạch bạch chạy coi bộ cũng vui!"


Chắp tay ở phía sau lưng, gã đã chẳng ngờ mình đã mỉm cười vì sự ngờ nghệch của nó: cái cách nó băng vội qua đường, cái cách nó đưa hai bàn tay lên trên đỉnh đầu để đỡ mưa- dẫu rõ là vô tích sự- ồ, cả cái cách nó suýt ngã khi cuống quýt chạy lên mấy bậc thang sắt ướt nhem nhép nữa!

Và rồi, ánh mắt như thể sẽ không bao giờ buông bỏ bóng hình nó, gã chỉ thôi dõi theo Feliciano cho đến khi nó đem chiếc áo, chiếc quần cuối cùng từ sào phơi đồ vào bên trong.

Chỉ vậy thôi, nhưng đấy là lần đầu tiên trong đời, gã hạ ánh nhìn xuống nơi thấp thực thấp, khi gã đứng ở nơi cao thực cao.

"Chà", kẻ người Đức thả lòng hai bàn tay ở sau lưng, "hóa ra, khung cảnh ở bên dưới không tồi chút nào."





Phải mất dăm phút để gã thực sự quay lại vào bên trong phòng- gã "bận" kiểm tra xem bao giờ thằng nhóc Napoli mới thực sự chui vào bên trong căn hộ ấm áp của nó.

"Cái thằng dở hơi này..."

Trời mưa như trút thế này, nhưng nó vẫn ráng chạy ra ngoài để vẫy tay với gã.

Hiển nhiên rồi, nó làm gì được gã vẫy tay lại!

Dẫu vào lúc ấy, mắt của tay người Đức có thoáng mờ đi- dấu hiệu của việc sẽ ứa nước mắt do "thiếu thuốc"- song Ludwig có thể thấy nó hơi xịu mặt rồi bỏ vào trong, đóng cửa sổ, kéo rèm.

Nhưng ngay sau đấy, thằng nhóc lại đột ngột tươi tắn trở lại. Đúng là tuổi trẻ mà! Nó đã đột ngột mở rèm và vẫy tay với gã một lần nữa rồi mới thực sự ở yên bên trong.

Ludwig Beilschmidt đóng cửa sổ- nhưng không kéo rèm. Chốc chốc, gã lại nhổm người khỏi ghế chỉ để chắc chắn rằng Feliciano không dở dở ương ương mà đứng ngoài trời mưa.

Lướt nhanh đầu ngón tay trên những hình vẽ gã phác họa nó, tay người Đức chợt nhớ nhanh về nhánh hoa quế.

Bỗng chốc nhớ đến việc thằng nhóc Napoli đã ném vào người gã một nhánh hoa quế ở khúc cuối đoạn Habanera, Ludwig cúi người xuống dưới gầm bàn. Nhặt nhánh hoa lên, gã rồi hứng nó âu yếm trên tay.

"Ton épinglette! Épinglier de mon âme!" Gã lặp lại câu nói của Carmen- Feliciano đã hát vang lên câu nói ấy sau khi hoành thành khúc aria.

"Chiếc ghim của người! Chiếc ghim đã ghim lấy linh hồn tôi!"

Ngắt bông hoa quế khỏi cành, gã ép nó vào trang giấy mà gã đã vẽ Feliciano.

"Ton épinglette! Épinglier de mon âme!"

Sang trang giấy mới, hơi thấm chút mực từ trang trước do đã đè đầu bút quá mạnh, gã vô thức mỉm cười.

"Ngày 1/4/20xx,"

Để rồi, khi đặt đầu bút xuống, kẻ người Đức viết những điều mà cả đời gã đã không bao giờ nghĩ sẽ để lộ ra: lần đầu tiên, gã hứng thú thực nhiều với một kẻ hơn gã.

Ludwig muốn viết về Feliciano Vargas, thực sự là như vậy, nhưng tay người Đức này chưa hề chuẩn bị tinh thần cho việc sẽ bị phát hiện chút nào.

"Hôm nay, đã tựa như một trò đùa vậy," Như thể gã đã thực sự quên bẵng rằng thằng nhóc chỉ là một cái máy làm tiền, gã nắn nót viết về nó bằng con từng chữ bằng tiếng Pháp- "có một Carmen đã bước vào đời tôi."

Nhưng rồi, nhanh chóng nhận ra, tay tổng giám đốc gạch nhanh điều không phải ấy mà sửa lại:

"Hôm nay, đã tựa như một trò đùa vậy, có một Carmenio đã bước vào đời tôi."


Phải, phải vậy. Carmen, ấy là tên của người đàn bà.

Và, dẫu gã có muốn nghĩ ra sao, thì Feliciano vẫn mãi là một cậu con trai.

Vậy nên, việc nàng Carmen có bỗng chợt trở thành chàng Carmenio đi chăng nữa, thì đối với những gì xảy ra bên trong lồng ngực Ludwig mà nói, cũng có thể vô thức mà bất chấp cho rằng ấy là có thể.


-


2/4/20xx,

Florence, Ý.


- Tổng giám đốc, không phải là tôi không hiểu ý của-

- Hiệu trưởng, Feliciano Vargas đã ký hợp đồng với tôi rồi, vậy nên giờ cậu ấy sẽ là người của tôi.

- Vậy còn chuyện học của cậu bé?

- Tôi mạn phép xin thầy hiệu trưởng giữ lại học bạ và chỗ cho thằng bé, tôi sẽ đảm bảo ba năm sau nó sẽ quay về học và tốt nghiệp trường mình.

- Nhưng-

- Tôi sẽ đóng tiền giữ chỗ cho nó với bất cứ giá nào được đưa ra, và, tôi sẽ suy nghĩ lại về việc hợp tác với ông một lần nữa.


Vậy nên, hiệu trưởng, mong ông hiểu rằng, đây không chỉ là thỉnh cầu đơn thuần, mà là mệnh lệnh của tổng giám đốc Tổ Chức Ansgar.




---

CHÚ GIẢI:

Cello: Cello được gọi trung hồ cầm, là một loại đàn cùng họ với vĩ cầm. Giống như vĩ cầm, cello được chơi bằng cách dùng một cây vĩ có căng lông đuôi ngựa kéo ngang những dây đàn và làm cho dây đàn rung lên thành âm điệu. Khác với vĩ cầm, cello có kích thước lớn hơn vĩ cầm và thường được chơi bằng một nhạc công ngồi trên ghế kẹp hồ cầm giữa hai chân.

Cóc-xê: Áo ngực phụ nữ.

Di-gan: Trong văn học hiện đại và dân gian, người Di-gan vẫn được cho là các bộ lạc du mục; thường chỉ đến sự phóng túng và hoang dã

La Traviata: "La Traviata" (Tạm dịch: "Người đàn bà lạc lối") là một vở opera có 3 acts của Giuseppe Verdi, libretto được yêu cầu viết bằng tiếng Ý bởi Francesco Maria Piave. Nó dựa trên "La Dame aux camélias" (1852), một vở kịch được chuyển thể từ tiểu thuyết của Alexandre Dumas. Vở opera ban đầu có tên Violetta, thể theo tên của nhân vật chính. Vở opera này được trình diễn lần đầu tiên vào ngày 6 tháng 3 năm 1853 tại nhà hát opera La Fenice ở Venice; vở opera kể về Violetta Valery, một nàng kiều xinh đẹp và đắt đỏ ở Paris, và mối tình của cô với Alfredo. "Brindisi"(hay còn biết với những cái tên khác, như "Libiamo ne' lieti calici" hay "Drinking Song") là khúc hát nổi tiếng nhất của vở opera này.

Madame Butterfly: "Madama Butterfly" (Tạm dịch: "Nàng Hồ Điệp") là một vở opera có 3 acts (ban đầu là 2) của Giacomo Puccini, với một vở kịch tiếng Ý của Luigi Illica và Giuseppe Giacosa. Vở opera về Cio-Cio San, một geisha được biết với danh "Nàng Hồ Điệp", và những bi kịch ái tình và hôn nhân của nàng với Trung úy Pinkerton, một sĩ quan Hải quân Hoa Kỳ, người đã chấp nhận một cuộc hôn nhân sắp đặt tại Nhật.

Magic Flute: "Magic Flute" (Tạm dịch: "Cây sáo thần") là một vở opera có 2 acts được sáng tác bởi Wolfgang Amadeus Mozart và có libretto bằng tiếng Đức bởi Emanuel Schikaneder. Được lấy bối cảnh Ai Cập cổ đại, câu chuyện của nó xoay quanh Tamino, một hoàng tử trẻ, người tham gia vào một nhiệm vụ để giành lấy công chúa, tên là Pamina. Để kết hôn với Pamina, Tamino phải trải qua một loạt các nghi thức khởi đầu để kiểm tra sự sự khôn ngoan của anh. Khúc aria "Queen of the Night" chính là thương hiệu của "Magic Flute".

Roméo et Juliette: "Roméo et Juliette" (Tạm dịch: "Romeo và Juliet") là một vở opera có 5 acts của Charles Gounod, libretto được yêu cầu viết bằng tiếng Pháp bới Jules Barbier và Michel Carré; dựa trên câu truyện nguyên bản "Romeo và Juliet" của William Shakespeare. Vở opera về hai người tình trẻ và cái chết cuối cùng đã hòa giải thù hận giữa hai gia đình của họ.


---

"Allons! Allons!": Được hát bởi những đứa trẻ đường phố học đòi làm lính tráng- là phân cảnh giới thiệu Trung úy Zuniga và Hạ sĩ Don José, theo sau đó là quân đoàn trong Acts I. Khúc đồng ca này luôn được trình diễn bởi dàn xướng ca thiếu nhi: https://youtu.be/WBCnhsR_Asc

Giọng Countertenor (giọng của Feliciano Vargas): https://youtu.be/yF4YXv6ZIuE


---








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro