Chap 4 - Ra giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 4 – Ra giá

Thẩm Mặc cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nghỉ ngơi, thấy bộ dạng thất thần của Dung Ân thì quay sang nhìn, khi ánh mắt chạm đến sơ yếu lý lịch trên tay cô liền lên tiếng "Bạn học kiến trúc à, đang đi tìm việc sao?"

Dung Ân quay sang nhìn cô "Đúng vậy, nhưng mà mình vẫn chưa tìm được."

"Mình thấy bằng cấp của bạn rất khá, trường đại học cũng rất nổi tiếng, sao lại không xin được việc nhỉ?" Thẩm Mặc cầm lấy sơ yếu lý lịch trong tay cô, cẩn thận mở ra xem.

Dung Ân miễn cưỡng mỉm cười, lắc đầu nói "Nhưng chẳng có công ty nào muốn tuyển dụng mình."

"Ôi! Nếu bạn có hứng thú, thử đến công ty của mình xem sao? Chỉ có điều quy mô không lớn, là công ty do mình và mấy người bạn cùng thành lập, vừa mới khởi nghiệp thôi." Thẩm Mặc tràn đầy tự tin, cười hớn hở, đem sơ yếu lý lịch trả lại cho cô.

"Thật sao?" Dung Ân bất ngờ không thể tin được ngẩng đầu lên.

"Đương nhiên, chỉ có điều, tiền lương sẽ không cao, tháng đầu tiên chỉ được hai nghìn tệ." Thẩm Mặc cười ngượng ngùng "Công ty vừa mới hoạt động, vẫn chưa đi vào quỹ đạo."

"Không đâu, hai nghìn là nhiều rồi, cảm ơn bạn." Dung Ân vui vẻ, đây là công việc đầu tiên của cô sau khi tốt nghiệp.

"Được, mình tên là Thẩm Mặc." Cô ấy đứng dậy, vươn tay ra.

"Mình là Dung Ân."

"Đây là địa chỉ công ty của bọn mình, chín giờ sáng mai bạn hãy đến đó nhé." Thẩm Mặc lấy danh thiếp trong đưa cho cô, xách túi lên.

Dung Ân nhận lấy, vui vẻ gật đầu.

Sau khi chia tay Thẩm Mặc, không tiếp tục đi xin việc nữa, mà đi đến chợ, mua rất nhiều đồ ăn. Nỗi lo bấy lâu nay cuối cùng cũng được gỡ bỏ, tâm trạng thoải mái hẳn.

Về đến nhà, Dung Ân liền vui vẻ đi gọi vọng vào bếp "Mẹ ơi, mẹ ra đây nhanh lên."

Mẹ Dung nghe thấy vội vàng chạy ra "Ân Ân, có chuyện gì mà vui vậy? Lại mua nhiều thức ăn như thế này nữa."

"Mẹ ơi, con tìm được việc rồi." Cô đặt các thứ trong tay xuống, ôm lấy mẹ.

"Thật sao?" Mẹ Dung vui mừng mang thức ăn trên bàn đi vào bếp "Tốt quá rồi, cuối cùng con cũng tìm được một công việc ổn định."

Dung Ân đi theo mẹ, chen vào bếp, cô lấy đồ ăn trong túi ra.

"Ân Ân, nếu con tìm được công việc ổn định rồi, thì đừng đi dạy thêm buổi tối nữa, làm hai việc một lúc con không chịu nổi đâu."

Dung Ân ngẩng đầu lên, cô suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn chưa quyết định "Mẹ ơi, chuyện này để một thời gian nữa hãy nói ạ."

Dù sao, tiền lương được hai nghìn nhân dân tệ một tháng vẫn không đủ chi tiêu.  Mặc dù làm việc ở Cám Dỗ rất nguy hiểm, nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền.

Mẹ Dung Ân không nói nữa, tiếp tục nấu cơm.

Đến buổi tối, Dung Ân vẫn còn đi làm ở Cám Dỗ, vừa bước vào đến cửa, cô đã cảm thấy thấp thỏm không yên.

Ở cửa bãi đỗ xe của Cám Dỗ, một chiếc xe thể thao sành điệu lao đến, dừng lại ngay cạnh Dung Ân, cửa xe mở ra, một người vệ sĩ cao to bước xuống, anh ta ngay lập tức chạy vòng sang phía đối diện, cúi người mở cửa, một người đàn ông mặc trang phục thoải mái bước xuống, chính là Nam Dạ Tước.

Thân thể của anh ta rất cao lớn, vẫn là khuôn mặt lạnh như băng không thay đổi, ông trời thật bất công, đã cho hắn quyền thế, còn không keo kiệt, cho hắn thêm một vẻ ngoài đẹp như vậy. (Hiện tại sẽ gọi NDT là hắn hoặc anh ta nhé ^^)

Nam Dạ Tước dẫn đầu đi vào, khi đi qua chỗ Dung Ân thì hơi dừng lại, sau đó lạnh lùng bước qua.

Cô nhìn chiếc xe Bugatti kia, thầm nghĩ, cho dù mình có kiếm tiền cả đời, cũng không thể mua nổi một cái bánh xe.

Bên trong sàn nhảy, vẫn rực rỡ chói mắt như mọi khi, cuộc sống của những người giàu sang là vậy, dùng tiền để hưởng thụ.

Những phòng bar trên hành lang, không biết là vô tình hay cố ý, luôn luôn không đóng cửa, khiến cảnh hoan lạc bên trong và những trò chơi của kẻ có tiền lộ ra ngoài.

Dung Ân thay quần áo xong, cô lấy thẻ bài rượu ra, là phòng bar số 2.

Lệ Lệ ở bên cạnh nhìn thấy, cô ta vui vẻ đem bảng hiệu phòng rượu trong tay mình giơ lên "Ha ha, lần này phòng bar số 1 đến lượt tôi. À đúng rồi, hôm nay hình như lại là Tước thiếu, người đàn ông đó có phải boa rất nhiều không?"

Dung Ân nhìn rượu đã chuẩn bị xong, không ngẩng đầu lên nói "Đúng."

"Ôi, quá tuyệt vời!" Lệ Lệ vui vẻ, cô ta soi gương chải đầu, chải xong lại ngắm bộ quần áo bó sát trên người, tiếp tục kéo cổ áo hình chữ V vốn đã rất trễ của cô ta xuống, vừa vặn làm lộ ra rãnh ngực khiêu gợi.

Dung Ân mở cửa phòng bar hạng hai đi vào, khách hàng vẫn chưa đến, cô nhìn loại rượu vẫn còn ở trên bàn, sau khi so sánh với rượu trên tay mình xong, cô ngồi xuống đổi lại.

Phòng bar hạng bình thường cũng rất xa hoa, chỉ chơi trong một đêm cũng sẽ tốn mấy nghìn, Dung Ân ngồi xếp lại khay đựng khăn tay và mâm đựng hoa quả, rồi đợi khách hàng đến. (1 tệ hiện tại khoảng 3k nhé)

Đột nhiên, có người mở cửa ra, cô nhìn thấy quản lý đi vào.

"Dung Ân, đi ra ngoài nhanh lên." Quản lý kéo tay cô, dẫn cô đi ra ngoài.

"Chị quản lý, có chuyện gì vậy?" Dung Ân ngạc nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đành theo sau.

"Tước thiếu gia nói, hôm nay muốn cô phục vụ ở phòng bar hạng nhất, đi nhanh lên, người đàn ông đó tức giận sẽ không xong đâu." Quản lý nắm chặt tay Dung Ân lôi đi, đến trước cửa phòng bar hạng nhất thì dừng lại.

Lệ Lệ vẻ mặt thất vọng đứng ở ngoài cửa, nhìn thấy hai người đến, sắc mặt càng u ám trừng mắt nhìn Dung Ân.

"Còn đứng đó làm gì, đi sang phòng bar hạng hai ngay." Quản lý lấy khay rượu trong tay Lệ Lệ đưa cho Dung Ân.

Dung Ân lo lắng nhận lấy, nhớ đến hành động của Nam Dạ Tước đêm hôm đó, cô hơi do dự.

Quản lý thấy cô không có động tĩnh gì, thì đặt tay lên vai cô nói "Dung Ân, hiện nay kiếm tiền không phải dễ, huống hồ, cô không phải là nhân viên chính thức, người đàn ông đó có thể làm gì cô, tiếp xúc chân tay một chút, cũng là điều khó tránh khỏi."

Dung Ân ngẩng mặt lên, cô gật đầu, sau đó mở cửa đi vào.

Bên trong chỉ có một mình Nam Dạ Tước, anh ngồi ngả người trên sô pha, hai chân gác trên bàn rượu.

Dung Ân đi từ từ, dựa vào trực giác cô cảm thấy có một chút nguy hiểm, Nam Dạ Tước nheo mắt lại, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, anh buông hai tay khoác lên ghế, nhìn phong thái vô cùng mạnh mẽ.

Dung Ân bước đến trước mặt anh, mở rượu ra, bắt đầu rót vào ly. Đến nơi này, chủ yếu là để mua vui, rượu cũng không phải là vấn đề quá quan trọng. Cho nên hộp đêm đã sử dụng loại rượu này, để tránh uống quá nhiều có thể gây họa.

Đồng phục của hộp đêm đều rất ngắn, Dung Ân quỳ gối trên thảm lông mềm, cô cố gắng giữ thẳng người, để tránh ánh sáng.

Nam Dạ Tước vẫn không nói một câu, nhìn cô chằm chằm, không kiêng nể, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

Trong phòng bar rất im lặng, im lặng đến mức, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Dung Ân rót rượu, tay không tự chủ được bắt đầu run rẩy.

Nam Dạ Tước bỏ chân xuống, thân thể nghiêng về phía trước, Dung Ân khẽ quay sang, y phục của anh ta thật đẹp, vì thân thể cúi về phía trước, mà để lộ ra cơ ngực rắn chắc, cùng với mùi nước hoa thoang thoảng trên người.

Nam Dạ Tước cầm ly rượu trên bàn lên uống, một hơi cạn sạch, chất lỏng màu vàng nhạt thấm ướt đôi môi vô cùng gợi cảm, mang theo sự mờ ám không nói nên lời.

Dung Ân đặt hai tay trên đầu gối, giữ nguyên động tác, đột nhiên, một chén rượu xuất hiện trước mặt cô, cùng với nó là khuôn mặt phóng đại của anh "Uống."

Dung Ân cầm lấy ly rượu, không chút do dự uống hết, yêu cầu như vậy, về cơ bản ngày nào cũng có.

Rượu sau khi điều chế đã không còn mạnh, nồng độ cồn cũng không cao, nhưng vị của nó thì vẫn rất đậm.

Dung Ân chưa kịp thở, một ly rượu nữa lại được đưa đến, mặt cô không chút biểu cảm nhận lấy, tiếp tục uống hết.

Dường như Nam Dạ Tước rất thích thú với trò chơi này, Dung Ân thấy vậy trở nên hoảng sợ, cô nói "Xin lỗi, tôi không thể uống được nữa."

Nam Dạ Tước đưa ly rượu đến bên môi cô, ép cô phải uống, nhưng Dung Ân lại mím chặt môi không chịu mở miệng, nếu lại uống hết nó, nhất định cô sẽ say chết ở đây.

Ly rượu ngay trước mặt, khiến mùi rượu nồng nặc bốc lên mũi cô, Nam Dạ Tước thu tay lại, anh xoay xoay Ly rượu, tìm đúng vị trí son môi của Dung Ân, ngẩng đầu uống cạn ly rượu. Hành động này, rõ ràng rất khiêu gợi.

Uống xong, Nam Dạ Tước lại lấy một ly rượu khác, ly rượu hơi nghiêng, sau đó đổ hết lên váy của Dung Ân.

"Á --" Bị đổ rượu vào người khiến Dung Ân giật nảy mình, cô nhìn rượu thấm vào đồng phục, ngay lập tức trên nền vải màu trắng, xuất hiện những vệt màu chói mắt, càng lúc càng lan rộng.

"Ngủ cùng tôi một đêm, thế nào?" Nam Dạ Tước cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt nóng bỏng sáng rực nhìn cô chằm chằm.

"Tước thiếu gia, anh hãy tìm người khác đi, các cô gái ở Cám Dỗ ai ai cũng xinh đẹp, nếu anh không tìm được, tôi có thể gọi quản lý tìm giúp anh?" Dung Ân lấy hai tay che đùi lại, ánh mắt sáng rực nhìn anh.

“Cô ra giá đi.” Nam Dạ Tước không màng đến, tay đã chạm đến xương quai xanh mẫn cảm của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro