Chap 1 - Cám Dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

P/s: Đây là phần mình bổ sung, vì ban đầu N chỉ edit từ 56 trở đi, nên khi đọc nếu thấy đến 56 có chút gượng gạo không liền mach thì mọi người thông cảm nhé.

Đang trong quá trình bổ sung nên N chưa sắp xếp chap theo thứ tự, khi nào hoàn sẽ liền mạch trọn bộ. 

Chap 1 – Cám Dỗ

 Editor: Nhok Ngân

Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngạt lan tỏa ra bốn phía. Từ trên nhìn xuống, các khu trung tâm thương mại của thành phố Bạch Sa vẫn đèn sáng rực rỡ.

Một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc môt chiếc áo bó sát màu trắng, váy ngắn đến mông, chân đi một đôi bốt 10 phân cùng màu. Khuôn mặt trắng trẻo được trang điểm tinh tế, thỉnh thoảng cô lại đưa tay nhìn đồng hồ.

Dung Ân nhíu mày nhìn về phía cửa hàng có nhiều người qua lại, nếu không phải vì công việc, cô nhất định sẽ không mặc kiểu quần áo như thế này đến đây. Vừa nhìn thấy có người đến, cô vội vàng mỉm cười chuyên nghiệp "Xin mời dùng thử sản phẩm mới của công ty chúng tôi, chỉ một li cũng có tác dụng giúp cho tiêu hóa. Vừa nghe nói đến miễn phí là có ngay một đám người xúm lại. Dung Ân không ngừng quảng cáo "Hiện tại đang có khuyến mãi, mua hai tặng một."

Thật vất vả tiếp xong một nhóm người, cô lại nhìn đồng hồ, đúng sáu giờ, lúc này mới thở dài một hơi thật thoải mái, lẩm bẩm "Hết giờ."

Cô chạy đến chỗ nghỉ ngơi thay quần áo, tiện thể tẩy trang, Dung Ân cầm lấy khăn giấy ở bên cạnh, lau thật mạnh mấy cái. Trong gương lớn liền xuất hiện một khuôn mặt vừa được tẩy trang xong không có một chút biểu cảm nào của cô, cô vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, đứng dậy đi ra khỏi cửa hàng.

Đi vào một khu nhà ở đã cũ, bò hơn vài chục bậc thang rách nát, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt "Mẹ, con về rồi."

Đây là một căn hộ rộng bốn mươi mét vuông, bên trong bày biện tương đối đơn giản, trên bức tường màu trắng có treo hai lá cờ Trung Quốc. Mẹ Dung nghe được tiếng con gái về, đúng lúc từ nhà bếp đi ra, trên tay còn bưng hai đĩa thức ăn "Dung Ân, có mệt không?"

Cô cất túi ngồi xuống trước bàn "Con không mệt, chỉ hơi đau chân thôi." Cũng không thể tránh được, trừ lúc ăn cơm ra cô phải đứng tám tiếng, lại còn phải đi giày cao như vậy.

"Haiz, Dung Ân, con nói xem, con có bằng cấp cao như vậy vì sao mãi mà vẫn không xin được việc?" Mẹ Dung xới cơm xong để trước mặt cô, cũng ngồi xuống.

Dung Ân tỏ vẻ không hiểu lắc đầu "Con cũng không biết, mỗi lần con đi phỏng vấn, ở trong điện thoại nói chuyện rõ ràng rất tốt, nhưng khi vừa nhìn đến sơ yếu lý lịch của con thì lại thay đổi thái độ. Có công ty thậm chí ngay cả sơ yếu lý lịch cũng không xem, vừa nghe đến tên của con đã trực tiếp cho vào danh sách đen.”

Mẹ Dung tùy tiện ăn một miếng cơm "Theo lý, chúng ta có đắc tội với ai đâu?"

Dung Ân đồng ý gật gật đầu " Con là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp, thì có thể đắc tội với ai được chứ?"

"Mẹ, từ từ sẽ tốt thôi, sao có thể bị đè bẹp được chứ?" Dung Ân thay đổi giọng nói vui vẻ ăn cơm, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy tự tin.

"Mẹ chỉ sợ con quá cực khổ." Mẹ Dung Ân đau lòng gắp thức ăn vào trong chén cô "Con ăn nhiều một chút."

"Mẹ, sắp không kịp mất rồi, con phải đi dạy thêm buổi tối đây." Dung Ân vội vàng ăn mấy miếng, cầm lấy quả táo trên bàn đứng lên.

"Dung Ân à, nhớ về nhà sớm nhé." Mẹ Dung Ân lo lắng đi theo sau, lấy áo khoác nhét vào trong tay cô.

"Con biết rồi ạ." Dung Ân cầm lấy áo, chạy nhanh ra cửa.

Thành phố Bạch Sa, một nơi được ví như thiên đường trần gian, dưới ánh đèn màu, vật chất luôn được coi trọng, có tiền, nơi này chính là thiên đường. Nhìn về phía những chiếc xe đang qua lại tấp nập trên đường, khóe miệng Dung Ân cười nhạt, mang theo một chút châm chọc.

Thật ra, nơi hiện tại cô sắp đi đến chính là "Cám Dỗ", hộp đêm lớn nhất Thành phố Bạch Sa, giống như tên gọi của nó, rất khiêu khích, rất mờ ám. Chỉ là làm việc ở đây lương rất cao, có thể đủ để duy trì cuộc sống.

Lên xe bus, mấy trạm liền đến, theo thói quen Dung Ân ngồi ở hàng ghế cuối cùng, xuyên qua cửa kính màu trà, cô có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh của thành phố vào ban đêm. Tất cả đèn màu đều biến thành màu trà nên nhìn rất chói mắt. Cô không thích màn đêm như vậy.

Ở cửa Cám Dỗ, hai chữ mạ vàng rất to được treo cách mặt đất 10m, chữ được cách điệu đẹp mắt. Lạnh lùng liếc nhìn đám người sắp sa đọa.

Bên trong hộp đêm, DJ đang mở nhạc sôi động nhất, mọi người hào hứng đáp lại.

Dưới ánh đèn mờ là những điệu nhảy nóng bỏng của các đôi trai gái, buông thả thân thể như được thoát tục, thât đúng là mê…. loạn….

Dung Ân thay quần áo, bưng khay rượu lên.

Phòng VIP số 1, xem ra hôm nay sẽ lại được rất nhiều tiền tip. Cô nhẹ nâng khóe miệng, mỉm cười yếu ớt.

Phòng VIP số 1 là phòng VIP duy nhất của Cám Dỗ, đa số khách đều là doanh nhân giàu có hoặc là nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị, tất nhiên vung tay cũng sẽ rất hào phóng.

"Dung Ân, xinh đẹp chính là vốn tự có a, lại còn là phòng bar hạng nhất nữa." Lệ Lệ ở bên cạnh, ánh mắt hâm mộ nhìn thẻ rượu trong tay cô, trên mặt trang điểm rất cầu kỳ, rất đậm, quần áo lại bó sát làm dáng người càng nóng bỏng.

Dung Ân hé ra một nụ cười, xem như là trả lời, bưng khay rượu lên, đi thẳng về phía phòng VIP.

"Hừ, ra vẻ cái gì chứ, nhớ tôi lúc còn trẻ, đó mới gọi là đẹp!" Lệ Lệ khinh thường trừng mắt nhìn bóng lưng đã xa của cô, mở rộng bước chân, lắc mông đi đến ghế lô.

Một tay Dung Ân bưng khay rượu, một tay nhẹ nhàng kéo tay cầm, cửa liền mở ra.

Không giống như bên ngoài, bên trong rất yên tĩnh, có thể thấy được cách âm rất tốt.

Cô đóng cửa lại, tiến lên mấy bước, mang khay rượu trên tay đặt lên bàn.

Ánh mắt không tự chủ nhìn xung quanh một vòng, chỉ thấy trên bàn thủy tinh chất đầy các gói bột màu trắng, có mấy người ngồi ở bên cạnh đang gom chúng lại. Bởi vì ánh đèn lờ mờ nên Dung Ân cũng không nhìn rõ. Cô ngồi xổm xuống, quay đầu nhìn lại thì thấy ngồi trên ghế sô một người đàn ông ngồi trong góc tối, chỉ để lộ ra một đôi chân thon dài trong chiếc quần tây đắt tiền.

Dung Ân đem trà xanh đã được chuẩn bị rót vào rượu (chẳng hiểu là rượu gì nữa), động tác thành thạo, trong phòng yên lặng chỉ có tiếng rót rượu lạnh lẽo.

Mấy người kia xếp các gói chồng lên nhau, có một người lấy ra một con dao nhỏ tùy thân, rạch một lỗ lớn trên một gói. Người đàn ông khuất trong bóng tối hơi nheo mắt lại, từ góc độ của Dung Ân nhìn sang, rất ngột ngạt.

Người đó lấy tay chấm một ít bột đưa lên mũi ngửi. Sau đó gật đầu với người đàn ông kia.

Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của Dung Ân đột nhiên trở nên trắng bệch, cái này không phải là thuốc phiện giống như ở trên TV chứ?

Mặc dù trong khi tập huấn, quản lý cũng đã nói, ra vào ở một nơi như Cám Dỗ, loại người nào cũng có, cho dù có thấy phóng hỏa giết người cũng không được lên tiếng. Nhưng như vậy thật quá đáng sợ.

"Tới đây, rót rượu." Người nọ lấy khăn lau bột dính trên tay, ánh mắt nhìn Dung Ân, giọng nói tràn đầy bất mãn.

"Ơ..." Dung Ân phản ứng kịp thời, xếp ly thành một hàng dài, rót rượu vào.

A Nguyên lấy bột đã được mở ra đổ vào trên một chiếc khăn giấy đã được trải sẵn, những người bên cạnh cầm lấy thuốc lá vội vã lao đến. Ngay lập tức trong phòng tràn ngập khói thuốc, Dung Ân nửa quỳ ở trên thảm lông, cúi đầu chờ khách sai bảo.

Cô nghĩ đến tiền nhà tháng sau không biết ở nơi nào, mà cuộc sống của những người này há chẳng phải là quáxa hoa đồi trụy sao.

Bọn họ nâng ly lên cụng, thấy Dung Ân vẫn ở bên cạnh cúi đầu, A Nguyên tức giận quát "Thất thần cái gì? Lại rót rượu cho Tước thiếu đi".

"Vâng". Dung Ân cầm lấy ly rượu, đến gần phía người ngồi trong bóng tối, cô khẽ nói một tiếng "Rượu của ngài.."

Người đàn ông bỏ chân xuống, nghiêng người về phía trước, ngay lập tức thân thể hiện ra ngoài ánh sáng.

Ở dưới ánh đèn, khuôn mặt đó gần như là hoàn hảo, khí phách khiến cho người khác cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, người đàn ông này có sự quyến rũ lạnh lùng mà người khác không có, ánh mắt rất sâu, đôi lông mày sắc bén.

Nam Dạ Tước cầm lấy chén rượu trong tay Dung Ân, đầu ngón tay họ chạm vào nhau, mang đến cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

"Tước thiếu, lạimột cô gái quỳ gối dưới chân anh.", người đàn ông lúc nãy cười rộ lên, quay mặt sang phía Dung Ân "Này, ngủ với đại ca chúng tôi một đêm, thế nào?”

Trên mặt Dung Ân không có bất kỳ một biểu hiện gì, cô cúi đầu, cô đã rất quen thuộc với việc bị khách hàng trêu chọc, như thế này chưa là gì cả.

"Nếu kỹ thuật của cô tốt, nói không chừng Tước thiếu của chúng tôi sẽ bao cô, dù sao cũng tốt hơn so với việc cô làm người phục vụ ở đây". Mấy người ngồi ở bên cạnh nghe thế, hùa theo cười rộ lên, giọng điệu vô cùng lỗ mãng.

Nam Dạ Tước lấy ví da ra, rút ra một xấp tiền giấy, ngay trước mặt mọi người, anh nhét vào trong cổ áo mở rộng của Dung Ân.

Cô ngẩng đầu lên, lần đầu tiên gặp phải khách hàng như vậy, trong lúc nhất thời cô cũng không biết nên ứng phó như thế nào.

Ngón tay lạnh lẽo của người đàn ông chạm vào nơi mềm mại trước ngực cô, thậm chí chạm cả vào áo lót  ở bên trong. Lúc rút tay ra, đầu ngón tay lại như có như không xẹt qua ngực cô, khiến toàn thân cô run rẩy.

"Cảm giác rất tốt, rất mịn màng".  Người đàn ông cười, uống cạn chén rượu, hai trong mắt nhìn chằm chằm cô.

Dung Ân cắn chặt môi, một cảm giác vô cùng nhục nhã trào ra trong tim cô. Cô biết, số tiền mặt hiện tại được nhét trong áo lót của cô không phải nhỏ. Ít nhất là tiền thuê nhà và tiền sinh hoạt tháng sau cũng không phải lo nữa, tự ái vào lúc này sẽ không có nổi cơm mà ăn, lấy lại bình tĩnh, khi cô ngẩng đầu lên lại, khuôn mặt vô cùng trong sáng mỉm cười nói "Cảm ơn."

Trong mắt Nam Dạ Tước xuất hiện một chút chán ghét, dường như không bằng lòng với nụ cười lúc này của  Dung Ân, anh trả ly rượu trong tay cho cô, lại quay trở về ngồi trong bóng tối.

Dung Ân lấy rượu ở bên cạnh tiếp tục rót, tiền ở trong ngực giống như một ngọn lửa, làm cô cực kì khó chịu.

Mang theo nụ cười giả tạo, Dung Ân lắc ly rượu trong khoảng không nhìn chất lỏng màu vàng trong ly cùng những bọt nước li ti, có thể thấy được sự hưởng thụ của nhân gian. Quỳ di chuyển làm đầu gối tê dại, ở sâu trong mắt lại ẩn chứa sự chán ghét không dễ dàng phát hiện.

"Cốc Cốc..." Sau hai tiếng gõ, cửa được mở ra, quản lý dẫn theo mấy cô gái lần lượt đi vào. Trên mặt nở nụ cười nịnh nọt "Tước thiếu, đây là những cô gái tốt nhất của Cám Dỗ, hôm nay đã chuẩn bị riêng cho anh."

Quản lý quay người, đẩy một cô gái đứng ở đằng sau ra phía trước "Cô ấy là Candy, vừa mới đến, vẫn là xử nữ, đảm bảo phù hợp với sở thích của Tước thiếu."

Candy có chút khó chịu cho người lại, đến khi thấy rõ tướng mạo Nam Dạ Tước, lập tức ngượng ngùng, chủ động bước đến.

Dung Ân duy trì tư thế mới nãy, dường như tình nhân của người đàn ông này rất nhiều, đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ.

Mấy người khác thấy thế, cũng lựa cho mình một người đàn ông, quản lý cười rời đi, trước khi đóng cửa, còn nháy mắt với Dung Ân, ý bảo cô hầu hạ cho tốt.

Trong phòng, trong nháy mắt tràn ngập tiếng trêu ghẹo, tiếng nũng nịu của các cô gái càng ngày càng lớn.

“A----“ Candy dạng chân trên đùi Nam Dạ Tước, rên lên một tiếng thống khổ. Hơi thở gấp gáp, âm cuối kéo dài.

Người đàn ông như thế, cách tán tỉnh quả nhiên không tồi.

Dung Ân thấy vậy cũng làm ngơ sắp xếp đồ trên bàn, ánh mắt liếc nhìn hướng khác.

“A…” Candy dù sao cũng chưa trải qua chuyện này, chịu đựng không được liền thở gấp liên tục, tay người đàn ông đặt trên mông cô, đầu vùi thật sâu vào ngực cô ta.

Trong phòng, phóng túng hoang đàng, Dung Ân không tự chủ đem đồng hồ trên cổ tay, cũng đã 12h. Cám Dỗ không giống những quán bar khác, ở đây, chỉ cần khách ra về, nhân viên sẽ được tan làm.

Sáng mai 9h, cô còn phải đến tập đoàn Cản Siêu, Dung Ân ngước khuôn mặt thon gầy lên, chạm vào ánh mắt thâm thúy của Nam Dạ Tước. Thân thể Candy vất vưởng trên người hắn, tay người đàn ông đã sớm ở chỗ sâu nhất trong nội y của cô ta, lướt qua những chỗ mẫn cảm.

Dung Ân nhanh chóng thu hồi tầm mắt, thầm nghĩ sắp tới giờ lên sàn.

Quả nhiên, thân thể Candy giật giật, vô lực rã rời trên vai Nam Dạ Tước. Cảm giác bị đè nén tràn tới, hắn đứng lên, âu phục đắt tiền không một nếp gấp, áo sơ mi bằng sợi đay bên trong trơn bóng như tuyết.

Cao quý làm người ta không dám đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro