Chương 13: Bữa tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả khi có bận tâm đến Chan, thì thời gian kết thúc lớp học trôi qua cực kỳ chậm. Có lẽ vì quá mệt mỏi sau hai đêm trằn trọc mà giờ Jisoo phải cố gắng chống lại sự thôi thúc muốn dựa đầu vào vai người nhỏ tuổi hơn và chỉ cần nhắm mắt lại trong vài phút. Tất nhiên là anh không làm thế, anh thường cố gắng trở thành một học sinh giỏi để tận dụng tối đa tiền của cha mẹ - nhưng vào một số ngày, việc tập trung lại khó hơn những ngày khác.

Ít nhất thì Chan có vẻ đã nghỉ ngơi đầy đủ và háo hức viết nguệch ngoạc mọi điều giáo sư nói vào cuốn sổ của mình, thỉnh thoảng hỏi Jisoo những câu hỏi mà anh không thể trả lời.

Sự cứu rỗi của Jisoo đến từ việc giáo sư của anh đóng cuốn sách và cho họ tan học bằng một cái gật đầu. Anh mệt mỏi duỗi tay và cố lấy động lực để đứng dậy trong khi Chan đã thu dọn hành lý xong và đang hào hứng trò chuyện về tất cả những điều mới mà cậu đã học được ngày hôm nay.

"Em có vẻ rất thích trường đại học đấy," Jisoo nhận xét với một nụ cười sau khi em cuối cùng đã nhét tất cả các ghi chép của mình vào cặp.

Người trẻ hơn gật đầu nhiệt tình trong khi cậu nhảy về phía cửa. "Thật tuyệt vời, có rất nhiều người mới và đủ loại môn học thú vị. Học ở nhà thật nhàm chán, tin em đi, lúc nào cũng ở một mình thật tệ."

Nụ cười của Người Sử Dụng vụt tắt trước những lời của Kết Đoàn, người quá bận rộn với việc đi bộ nhanh về phía tủ đựng đồ của mình mà không chú ý. Anh chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc Chan phải cô đơn như thế nào trong khi cha mẹ không cho em tiếp xúc với xã hội. Nghĩ lại thì, người trẻ hơn chưa một lần nói về bất kỳ người bạn nào mà em có thể có trước khi chạy trốn và gặp Người Sử Dụng, thậm chí không phải bạn bè trong mối quan hệ xã hội của chính em. Người duy nhất có vẻ thân thiết với em là Jeonghan và Jisoo chắc khi gọi họ là bạn – họ có nhiều thứ giống như mối quan hệ yêu-ghét (ít nhất là về phía Chan).

Đột nhiên, Jisoo nhận ra khá rõ ràng tại sao Chan dường như quá gắn bó và bảo vệ anh, mặc dù thật khó để tưởng tượng người trẻ tuổi nói nhiều lại là một người đang phải chịu đựng sự cô đơn. Thấy Chan đã đến tủ đồ của mình, Jisoo quyết định sẽ hỏi Jeonghan về Người Hỗ Trợ trẻ tuổi sau. Có lẽ Người Chiến Đấu có thể làm sáng tỏ vấn đề.

Hôm nay không có lá thư nào đợi họ khi mở tủ và Jisoo thực sự cảm thấy hơi thất vọng. Bằng cách nào đó, nó mang lại cho anh một cảm giác an toàn tinh tế khi biết rằng ai đó đang quan tâm và hướng dẫn anh, mặc dù anh không biết ý định của người kia là gì.

Họ được chào đón bởi ba Người Chiến Đấu đang đợi họ ở cổng. "Nếu muốn các cậu cũng có thể đến. Chúng ta có thể ăn tối cùng nhau," Jisoo đề xuất với Jihoon và Seungcheol, "nhưng mình cần mua đồ trước đã." Các Người Chiến Đấu nhìn nhau và gật đầu, Seungcheol làm mặt lạnh trong khi Jihoon nở một nụ cười nhẹ với Người Chiến Đấu.

Kể từ sau sự cố vào đêm gặp Chan, Người Hỗ Trợ luôn đề cao cảnh giác mỗi khi họ đến siêu thị (em đã cấm Jisoo đi một mình, mặc dù cả hai đều chưa gặp lại mấy tên côn đồ), thực tế điều này không giấu được Người Chiến Đấu.

"Chan có chuyện gì sao?" Jihoon trầm giọng hỏi Jisoo, trong khi đưa mắt nhìn người trẻ hơn đang đi phía trước, cảnh giác nhìn xung quanh.

Jisoo thở dài và trả lời cũng nhẹ nhàng, "tụi anh đã đụng độ với một vài tên côn đồ cố gắng ép buộc tụi anh giao ước với chúng trên đường đi, kể từ đó em ấy thực sự cảnh giác khi đi dạo quanh khu vực này. Đó cũng là lý do anh thành lập giao ước với em ấy sau đó, lúc đó em ấy không bị ràng buộc và anh thực sự sợ họ sẽ bắt được em ấy."

"Lũ khốn tởm lợm. Làm thế nào mà hai người ngăn chặn được việc ép buộc?" Jeonghan rít lên từ phía sau và bước lại gần để xen vào cuộc trò chuyện.

Người Sử Dụng cười rạng rỡ khi nhớ đến Người Hỗ Trợ nhỏ thể hiện kỹ năng chiến đấu của em. "Có lẽ khó tin, nhưng Chan đã tung ra một cú đấm khá mạnh vào chúng."

Jeonghan trông rất hài lòng với tiết lộ đó. "Đúng là bé con của ta."

Giấu nụ cười của mình trước vẻ tự mãn của Người Chiến Đấu, Jisoo quyết định rằng bây giờ là thời điểm tốt để hỏi một số câu hỏi. "Cậu thực sự quan tâm đến em ấy, phải không?"

"Tất nhiên rồi, anh biết em ấy từ khi em ấy khoảng năm tuổi. Mặc dù chỉ gặp nhau một hoặc hai lần một năm, nhưng anh luôn thích em ấy hơn lũ nhóc hư hỏng khác."

"Anh cũng hư hỏng chả kém, Han," Jihoon cắt ngang và Jeonghan búng trán cậu để trả đũa.

"Dù sao đi nữa, những đứa trẻ khác đã tránh xa anh vì vụ bê bối của bố mẹ anh nhưng Chan dường như không thực sự quan tâm. Em ấy nói hôm qua rằng bố mẹ em ấy đã ép cả hai phải hòa thuận với nhau nhưng họ chỉ giới thiệu cả hai cho nhau và sau đó không bao giờ thực sự xuất hiện nữa. Anh đoán là do họ quá bận rộn với việc xã giao. Và vì em ấy cũng luôn ở một mình nên tự nhiên hai đứa bắt đầu đi chơi với nhau."

"Cậu biết vì sao em ấy ở một mình sao?" Jisoo lo lắng hỏi.

"Anh nghĩ đó là vì bố mẹ em ấy có ảnh hưởng lớn nên mọi người đều sợ bẽ mặt trước họ. Và vì Chan hơi lạnh lùng nên mọi người có xu hướng tránh xa em ấy. Tuy nhiên, giờ em ấy đã thực sự thay đổi, nếu không phải ngoại hình của em ấy không khác gì hồi trước - ừm, ngoại trừ mấy cái áo len xấu xí là sao vậy, Jisoo? - anh sẽ không nhận ra em ấy." Jeonghan nhìn chiếc áo len quá khổ của Chan ( chiếc áo cũ của Jisoo) với một cái nhìn đầy phán xét và Người Sử Dụng cảm thấy má mình nóng lên.

"Tháng này mình không có tiền để mua cho em ấy nhiều quần áo mới," anh thừa nhận, cúi đầu xấu hổ và Người Chiến Đấu ngay lập tức trông có vẻ tội lỗi trong khi Jihoon nhìn chằm chằm vào anh trai mình. "D-dù sao thì," Jisoo hắng giọng trước khi Jeonghan có cơ hội xin lỗi, "em ấy khác trước như thế nào? Mình chỉ biết em ấy như bây giờ thôi."

"Hm... Em ấy sôi nổi hơn và anh chưa bao giờ thấy em ấy thể hiện cảm xúc của mình một cách cởi mở như vậy. Anh thực sự ngạc nhiên khi em ấy tức giận sau khi bọn tớ đe dọa bạn - nhân tiện xin lỗi một lần nữa - Chan mà anh biết sẽ không bận tâm nhiều về nó như vậy. Em ấy có vẻ thích bạn rất nhiều." Jeonghan cười có chút đăm chiêu. "Và anh thực sự vui vì em ấy đã cởi mở hơn, thật vui khi trêu chọc em ấy. Nhưng đừng nghĩ rằng anh không có hứng thú với bạn, anh cũng thích bạn rất nhiều, bé cưng à." Nụ cười của anh ấy trở nên táo bạo và anh ấy choàng tay qua vai Jisoo, kéo anh lại gần. Jihoon chỉ tròn xoe mắt trước trò hề của người anh trai rồi giảm tốc độ và đi cạnh Seungcheol trong khi Jisoo cố gắng để không bị ảnh hưởng bởi nó quá nhiều. Họ bị cản trở bởi Chan đã nói rằng họ quá chậm và kéo tay Jisoo đi, để lại Jeonghan đang cười phá lên phía sau.



Sau khi họ đã mua mọi thứ họ cần cho một bữa ăn thịnh soạn (Jeonghan đã buộc Jisoo rất miễn cưỡng lấy tất cả những nguyên liệu đắt tiền mà anh thường không đủ tiền mua, sau khi 'thuyết phục' Seungcheol trả tiền) và mang nó về nhà, các Người Chiến Đấu bước vào. Lần đầu tiên đến căn hộ nhỏ của Jisoo. Trong khi Jihoon và Seungcheol trông bình thường (dù sao thì họ cũng từng sống trong trại trẻ mồ côi), nhưng sự nghi ngờ hiện rõ trên khuôn mặt của Jeonghan khi nhìn vào căn phòng khách nhỏ.

"Và đây là nơi anh sẽ ngủ," Chan vui vẻ thông báo trong khi chỉ vào chiếc ghế cũ nát với nụ cười toe toét, "Tôi chắc rằng anh sẽ có những giấc mơ đẹp."

"Cậu không muốn cũng không sao, Jeonghan, nó quá nhỏ với cậu và mình còn một cái chăn mỏng. Cậu có thể ngủ chung giường với Chan? Mình không ngại ngủ trên sofa" Jisoo đề xuất từ ​​phía sau nhà bếp, bận rộn sắp xếp nguyên liệu vào tủ.

"Không! Hyung, em muốn ngủ với anh! Em sẽ ngủ với anh trên sopha nếu anh ngủ ở đó," Người Hỗ Trợ ngay lập tức phản đối khiến em nhận được cái nhìn nghiêm khắc từ Người Sử Dụng.

"Đừng có tào lao, nó không đủ lớn cho một người."

"Không sao đâu, anh sẽ xoay xở được," Jeonghan trấn an, "dù sao thì cũng chỉ tối nay thôi. Lần sau anh sẽ mang theo đệm hoặc thứ gì đó. Bạn có cần giúp nấu ăn không, cưng ơi?"

Seungcheol chế giễu từ vị trí trên sàn, nơi anh ta duỗi thẳng chân tay dài của mình. "Cậu không biết nấu ăn, Han. Hãy để Ji giúp thay, ít nhất chúng ta biết nó có thể ăn được sau đó." Jeonghan lườm anh ta rồi ngồi phịch xuống ghế, bĩu môi, trong khi Jihoon đứng dậy không phản đối.

"À, không sao đâu Jihoon. Bếp không lớn lắm, hai người đi lại khó khăn, dù sao anh cũng quen nấu ăn một mình rồi," Jisoo vội vàng nói, hơi lo lắng trước viễn cảnh phải làm việc trong nhà bếp. không gian nhỏ với Người Chiến Đấu cáu kỉnh.

"Không vấn đề tới vậy, tôi cũng không to đến thế nên sẽ vừa thôi," Jihoon trả lời kiên quyết.

Sự im lặng tràn ngập căn hộ trước khi Chan cất tiếng. "Chà, đó có phải là một câu nói đùa của anh ấy không? Điều đó thật khập khiễng, nó thực sự có một chút buồn cười."

(câu nói gốc của Jihoon là:"I'm not that big either so I'll fit right in" nghe nó khá vần nên Chan nghĩa đó là 1 câu gieo vần, trình độ hạn chế mình nên không biết dịch sao cho vừa đúng nghĩa vừa khớp vần)



Đến các Người Chiến Đấu cũng phải công nhận tài nấu ăn của Jisoo không đùa được đâu. Bối rối trước những lời khen ngợi, anh thừa nhận rằng anh đã học được mọi thứ mà anh biết từ mẹ mình, người chịu trách nhiệm điều hành nhà bếp trong nhà của một Người Sử Dụng. Điều này dẫn đến tất cả các loại câu hỏi về cha mẹ Người Năng Lực của anh và quá trình nuôi dạy anh nói chung, mà anh sẵn sàng trả lời.

Seungcheol đã khăng khăng đòi mua hai chai rượu vang đỏ ("Nếu anh ta phải trả tiền, ít nhất hãy để anh ta mua thứ anh ta muốn.") vì anh ta tin rằng chỉ có thể thưởng thức bít tết ngon trong khi uống rượu - và càng uống càng hăng, Jihoon và Seungcheol càng to tiếng với nhau hơn. Jeonghan dường như đã quen với tình huống này và nói chung là không bị ảnh hưởng gì, mặc dù anh ấy đã uống đến ly thứ tư trong khi Jisoo và Chan đều chỉ uống một ly (Jisoo đã miễn cưỡng cho phép người nhỏ hơn uống chỉ một ly, vì Chan đã cầu xin anh bằng cách sử dụng đôi mắt cún con và bĩu môi cho đến khi anh đồng ý - ừ thì, anh yếu lòng lắm).

Lúc 11 giờ, Người Sử Dụng nhắc hai Người Chiến Đấu mặt đỏ bừng và nói luyên thuyên (lúc đó đã uống hết chai thứ hai và đang hát theo một chương trình ca nhạc trên TV - Jihoon hát vẫn hay một cách đáng ngạc nhiên, Seungcheol thì không nhiều lắm) rằng họ có lớp học vào ngày mai và Jeonghan đã gọi taxi để đưa họ về nhà an toàn.



Mười một giờ rưỡi khi Jeonghan và Chan, đã tình nguyện rửa bát, trở lại phòng khách, chỉ để thấy Jisoo đã ngủ say trên sopha. Anh đang cuộn tròn trên tay vịn, đầu cúi xuống ở một góc không thoải mái và rõ ràng là đã ngủ quên trong khi chờ Kết Đoàn của mình. Có một cuộc chiến im lặng ngắn về việc ai sẽ đánh thức anh nhưng cuối cùng cả hai người họ đều bước lại gần.

"Hyung," Chan thủ thỉ và quỳ xuống trước mặt Jisoo trong khi Jeonghan ngồi cạnh anh trên sopha và xoa vai anh, "anh cần phải lên giường ngủ nếu không anh sẽ bị trẹo cổ đấy." Người Sử Dụng chỉ lầm bầm điều gì đó không rõ ràng và quay về phía Jeonghan, dụi mặt vào cánh tay của người kia. Người Chiến Đấu đỏ mặt ửng hồng trong khi Chan ném cho anh ấy một cái nhìn khinh bỉ. "Anh ấy thường làm vậy khi mệt mỏi, anh đừng có mà nghĩ ngợi nhiều."

"Em có nghĩ rằng giường đủ lớn cho ba người không?" Jeonghan thì thầm đáp lại với một nụ cười toe toét và vòng tay ôm lấy Người Sử Dụng không biết gì, người chỉ rúc sâu hơn vào ngực anh ấy vì cảm giác ấm áp.

Người trẻ hơn đánh vào ống chân của Người Chiến Đấu và bắt đầu vỗ vào chân Jisoo để đánh thức anh. "Tất nhiên là không. Và đừng có chạm vào anh ấy nữa, đồ biến thái. Ai lại muốn ngủ với anh chứ? Hyung? Hyung! Anh thực sự cần phải lên giường ngủ ngay bây giờ."

"Jisoo muốn nè, không thấy à," Jeonghan trả lời câu hỏi tu từ của Chan trong khi mỉm cười với Người Sử Dụng đang ngủ, rõ ràng là tận hưởng cơ hội trêu chọc Người Hỗ Trợ nhỏ và âu yếm Jisoo cùng một lúc.

Jisoo từ từ tỉnh dậy, trông mơ màng theo cách khiến cả Chan và Jeonghan đều muốn chiều chuộng anh. "Hả? Sáng rồi à?"

Người Chiến Đấu bật cười và Jisoo ngay lập tức nhận ra sự thân mật của họ (và cả cơ bụng đẹp đẽ đang di chuyển dưới tay anh - anh lùi lại như thể bị bỏng). Anh đứng dậy khá đột ngột và lắp bắp điều gì đó về việc phải đánh răng trước khi chạy vào phòng tắm. Chan và Jeonghan vẫn ở trong phòng khách và cả hai không thể không cười trước sự bối rối đáng yêu của anh.



Cảm giác như chỉ mới trôi qua vài phút sau khi anh cuối cùng cũng nhắm đôi mắt mệt mỏi và chìm vào giấc mơ sống động về việc Jeonghan và Chan thi đấu trong một cuộc đua, thì giấc ngủ của Jisoo lại một lần nữa bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa lớn. Lúc đầu, anh nghĩ đó là một phần của giấc mơ, nhưng khi Chan bắt đầu cựa quậy bên cạnh, anh mở đôi mắt lờ mờ của mình ra. Đồng hồ điểm 2:39 và anh tự hỏi tại sao lại có người thức dậy vào thời điểm đáng sợ này trong đêm - hoặc ít nhất là đủ tỉnh táo để gõ cửa nhà anh. Anh trèo ra khỏi giường và rùng mình khi không khí lạnh ập vào sau khi bỏ lại Chan và tấm ga trải giường ấm áp. Người trẻ hơn đã kéo chăn qua đầu và dường như quyết tâm ngủ và bỏ qua tiếng ồn.

Jisoo lặng lẽ đóng cửa phòng lại sau lưng khi bước vào phòng khách, để ngăn giấc ngủ quý giá của Người Hỗ Trợ của anh bị phá vỡ thêm nữa. Trái tim anh gần như nổ tung khi nhìn thấy một bóng đen đứng dưới ánh trăng lờ mờ hắt qua ô cửa sổ - cho đến khi anh bật đèn lên và nhận ra Jeonghan. "Có chuyện gì vậy?" Người Chiến Đấu thận trọng thì thầm, rõ ràng là tỉnh táo hơn nhiều so với Jisoo, người vẫn đang xoa bóp ngực và hít thở sâu sau cơn sợ hãi.

"Mình không biết, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây," anh trả lời và lắng nghe những tiếng gõ gấp gáp, không dừng lại cũng không yếu đi một chút nào.

Jeonghan cau mày và bước lại gần trong khi buộc mái tóc dài của anh ấy thành kiểu đuôi ngựa bằng dây buộc tóc từ cổ tay. Hành động đó để lộ một mảnh bụng phẳng lì và một phần nhỏ của dấu năm sao được đặt ở đó, một cảnh tượng khiến Jisoo cảm thấy ấm áp lạ thường. "Có lẽ chúng ta nên lờ đi nó, nó có thể gây nguy hiểm."

"Nhưng nó có thể là một trường hợp khẩn cấp, chúng ta hãy xem xét thử và nếu đó là một trò lừa đảo hay gì đó thì đóng cửa sau," Người Sử Dụng đề xuất trong khi đã di chuyển xuống hành lang nhỏ. Jeonghan quan sát khuôn mặt mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm của anh một lúc, trước khi chộp lấy hai chai rượu rỗng bên cạnh ghế và đi theo anh. Đưa một cái cho Jisoo, anh ấy đứng sau Người Sử Dụng của mình, chuẩn bị đầy đủ để chiến đấu với bất kỳ ai có thể muốn làm hại người kia.

Jisoo từ từ mở cửa với một trái tim đập thình thịch và để lộ ra một cậu bé đang khóc đang đứng trước cửa, một nắm tay giơ lên ​​và đã bị bầm tím vì liên tục đập nó vào gỗ. Bộ não mơ màng của anh mất vài giây để kết nối các dấu chấm nhưng khi anh nhìn thấy cái xác vô hồn đang nửa lết, nửa cõng kia thì bừng tỉnh. "Hansol? Cái gì-"

"Jisoo! Làm ơn, anh phải giúp anh ấy! Làm ơn, anh ấy sắp chết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro