51 An ổn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bình Tỉnh Đào bị Danh Tỉnh Nam đẩy ra, phẫn nộ nhìn qua, "Ngươi dám đẩy ta!"

Danh Tỉnh Nam nhìn thấy dạng này, thân thể lại bắt đầu sợ, toàn thân không ngừng run rẩy.

Phác Chí Hiếu vội vàng đem Danh Tỉnh Nam ôm vào trong ngực trấn an, phẫn nộ nhìn qua những cô gái kia, "Các ngươi đến cùng là ai!"

Lúc này Thấu Kì Sa Hạ đi tới, nhíu mày nhìn Danh Tỉnh Nam bị Phác Chí Hiếu ôm vào trong ngực, cảnh tượng như thế này, để cho nàng cực kì khó chịu, "Chào, Phác tiểu thư, ta là tỷ tỷ Danh Tỉnh Nam, không bằng chúng ta ngồi xuống trước hảo hảo tâm sự đi."

Phác Chí Hiếu cẩn thận nhìn qua, lại nhìn qua những người khác, nhẹ gật đầu, "Tốt, nếu như ta không lấy được lý do, ta tuyệt đối sẽ tố cáo các ngươi tự xông vào nhà dân!"
. . .

Cứ như vậy bảy người Futa ngồi ở phòng khách trên ghế salon, bầu không khí rất kỳ quái lại có chút sát khí.

Danh Tỉnh Nam bên này nơm nớp lo sợ ngồi ở một bên bàn ăn, an tĩnh đút hai tiểu hài tử uống sữa.

Không sai, chính là hai tiểu hài tử, một là Tiểu Na, hai là con của nàng cùng Bình Tỉnh Đào, tên là Tiểu Dạ, Tiểu Dạ nhìn qua đã một tuổi nhiều, Bình Tỉnh Đào đã nói vậy, còn nói với mình hiện tại mất trí nhớ.

Mất trí nhớ? Danh Tỉnh Nam không rõ mất trí nhớ rốt cuộc là ý gì, bởi vì nàng hiện tại tựa như một đứa bé, hoàn toàn không thể hiểu rõ những từ ngữ này.

Bất quá, Danh Tỉnh Nam hiện tại chỉ yên lặng cho ăn hai tiểu hài tử uống sữa, bởi vì trên ghế salon bầu không khí thực tế là quá khủng bố. . .

Tới nàng ở bàn ăn bên đây cũng sợ hãi run rẩy thân thể.

..

"Nói cách khác, ngươi lái xe không cẩn thận đυ.ng Tiểu Nam, sau đó Tiểu Nam cứ như vậy mất trí nhớ rồi? Ha ha. . . Đυ.ng Tiểu Nam của ta, ngươi là đang tìm cái chết a, rác rưởi."

Bình Tỉnh Đào táo bạo dùng ngón tay không ngừng gõ lấy trên ghế salon.

Phác Chí Hiếu nhíu mày, thân là một giáo sư, nàng đối những từ ngữ thô lỗ rất không vừa ý.

"Cái này ta cũng không phải cố ý, ta có thể xin lỗi ngươi, nhưng là ta nghĩ ngươi cũng hẳn là hướng Danh Tỉnh Nam nói xin lỗi đi, không, chỉ các ngươi mới đúng, các ngươi trước kia đối đãi Danh Tỉnh Nam làm sao, chính các ngươi biết."

Thấu Kì Sa Hạ nghe được câu này, có chút tự trách, xác thực, nàng lúc trước trước ép buộc Tỉnh Nam cùng nàng tình ái, mặc dù có những người khác cũng như thế thô bạo ép buộc, nhưng là ép buộc vẫn là ép buộc, nàng rất ghét bản thân mình lúc trước.

Những người khác cũng là nghe được câu này yên tĩnh.

Lúc này Phác Chí Hiếu lại tại nói: "Bác sĩ nói, Tỉnh Nam mất trí nhớ là bởi vì chính nàng không muốn nhớ lại quá khứ, ta không biết quá khứ nàng đến cùng xảy ra chuyện gì, để nàng không muốn nhớ lại, nhưng là ta hiện tại chỉ hi vọng các ngươi không tổn thương nàng.

"Không làm tổn thương Tỉnh Nam, có thể a, chỉ cần các ngươi đem Tỉnh Nam giao cho một mình ta là tốt rồi, yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng." Lâm Nhã Nghiên trêu tức nhìn qua những người kia nói.

"Không có khả năng!"

Tôn Thái Anh tuyệt đối sẽ không đem Tỉnh Nam giao cho người khác, bởi vì nàng cũng yêu Danh Tỉnh Nam.

Thấy hai người chuẩn bị muốn cãi nhau lúc, Thấu Kì Sa Hạ ngồi ở một bên trên ghế salon tỉnh táo phân tích nói ra: "Không cần phiền toái như vậy, các ngươi hẳn là cũng rất thích nàng đi, mặc dù ta không biết các ngươi đến cùng có bao nhiêu yêu A Nam, nhưng là ta rất thích, cho nên ta cũng sẽ không bỏ rơi nàng, đã như vậy, chúng ta vì tại sao không thử hòa thuận ở chung?"

"Ở chung? Thật thú vị  a, ta cũng cảm thấy rất không tệ, đồng ý."

Chu Tử Du cũng cảm thấy không còn biện pháp nào, còn không bằng ở chung, sau đó lại thảo luận.

"Đã muốn ở chung, kia Tỉnh Nam ở với ai? Ngươi có nghĩ tới không, Kim Bác sĩ."

Nghe được câu này, Kim Đa Hiền mặt lộ vẻ mỉm cười, nói ra: "Cái này rất đơn giản a, ngươi nhìn chúng ta không phải có bảy người sao, vừa vặn một tuần lễ có bảy ngày, cho nên một người một ngày có được Tỉnh Nam thế nào?"

Bình Tỉnh Đào đối phương pháp này không hài lòng, bởi vì Tỉnh Nam vốn là thuộc về nàng, nhưng là nàng cũng biết tiếp tục nhao nhao cũng không có kết quả tốt.

Phác Chí Hiếu cũng có chút đối kết quả này không hài lòng, bởi vì nàng cùng Danh Tỉnh Nam đang yên ổn ở chỗ này, tự nhiên lại bị bọn này cướp đi thời gian tốt đẹp của các nàng.

Mặc dù nàng đã biết, những cô gái kia cùng Danh Tỉnh Nam từng có hành vi quan hệ, cả tỷ tỷ cũng có, Phác Chí Hiếu cũng không cảm thấy chán ghét Danh Tỉnh Nam, bởi vì nàng biết, Danh Tỉnh Nam bản thân rất mê người, hơn nữa toàn là bị những người này ép buộc, cho nên Danh Tỉnh Nam trong lòng của nàng thuần khiết như tiên nữ. Mà những người này, không cả bản thân mình, chính là đang nhuộm đen sự thuần khiết này.

Đợi các nàng chuyện xong, đã là 7 giờ tối nhiều, mà Danh Tỉnh Nam trên bàn ăn đã ngủ, hai tiểu bảo bảo thì trên mặt đất chơi đùa. Phác Chí Hiếu nhìn xem thời gian đã là ban đêm, mới nhớ tới Danh Tỉnh Nam còn không có ăn cơm trưa đi, lần này nàng khẳng định đói chết đi.

"Ta đi nấu cơm cho nàng, các ngươi, trở về hay ở. . ."

"A, không phải đã nói rồi sao, một người một ngày, cho nên hôm nay xem như ngươi cùng Tiểu Nam một ngày."

Bình Tỉnh Đào nói xong cũng ôm lấy Tiểu Dạ, đi ra, tựa hồ không muốn nhìn thấy Tiểu Nam của mình cùng người khác thân cận.

Chu Tử Du cùng Kim Đa Hiền  cũng đứng lên rời khỏi.

Lâm Nhã Nghiên bên này không nóng nảy rời khỏi, mà là đi đến bên Danh Tỉnh Nam, cúi đầu hôn môi nàng, mới thỏa mãn rời khỏi.

Tôn Thái Anh thì dáng vẻ không muốn đi, bởi vì nàng muốn ở cùng Tỉnh Nam cùng con của nàng.

Lúc này Thấu Kì Sa Hạ cũng nhìn ra Tôn Thái Anh không muốn về, liền mở miệng nói ra: "Tiểu Na hẳn là con của cùng A Nam đi, nếu được, ngươi có thể mang con bé đi cùng."

Tôn Thái Anh khát vọng nhìn qua đứa bé, lập tức gật đầu, chạy lại đem Tiểu Na ôm vào trong ngực, sau đó nhịn không được hôn vào trán đứa bé gái trong ngực mình, "Ta là mẹ ngươi a ~ "

"A ~ a ~ "

Tiểu Ngữ còn không biết nói chuyện, chỉ là cảm giác Tôn Thái Anh để mình dễ chịu, cho nên cũng không phản kháng Tôn Thái Anh ôm.

Qua đi Tôn Thái Anh lại chỗ Danh Tỉnh Nam hôn lên môi nàng, nhẹ giọng nói ra: "Cám ơn ngươi sinh ra con của chúng ta, A Nam, ta yêu ngươi."

Nói xong lại hôn tiếp trên miệng nhỏ nàng, mới ôm Tiểu Na về nhà.

Chờ tất cả mọi người sau khi đi, Thấu Kì Sa Hạ mới một mặt nghiêm túc nhìn qua Phác Chí Hiếu nói ra: "Chiếu cố tốt muội muội của ta."

Nàng đi đến bên cạnh Danh Tỉnh Nam, cúi đầu hôn lên trán Danh Tỉnh Nam, lại tham lam hít mùi hương trên người Danh Tỉnh Nam, mới đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ những người kia rời đi hết, Phác Chí Hiếu mới một mặt bất đắc dĩ đi đến bên Danh Tỉnh Nam,  cúi đầu hôn mấy cái lên môi nàng, tựa hồ muốn đem những mùi hương của mấy người trước xóa hết, để Danh Tỉnh Nam trên môi chỉ có mùi thuộc về nàng.

Mới hài lòng đi vào trong phòng bếp nấu cơm.

Mười mấy phút sau, Phác Chí Hiếu mới bưng đồ ăn đặt ở bàn ăn, mà Danh Tỉnh cùng Nam cũng  bị mùi thơm của thức ăn cho làm tỉnh lại, nhìn trên bàn ăn toàn là  đồ ăn, bụng không tự chủ được gọi một tiếng.

Phác Chí Hiếu buồn cười vuốt ve đầu nàng, đem nàng ôm vào trong ngực ngồi vào bàn ăn, nhẹ giọng nói ra: "Tỷ tỷ cho ngươi ăn ăn có được hay không?"

Danh Tỉnh Nam gật gật đầu, dù sao nàng lười nhác giờ không muốn tự mình động thủ ăn cơm, mà nàng hiện tại lại đói bụng, khốn khổ muốn chết, hiện tại có người đút nàng ăn cơm, nàng đương nhiên không từ chối .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro