Chương 3.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi đến lúc Ngô Thế Huân thay xong bộ trang phục màu đen, khí thế ngất trời quay lại đại sảnh thì đại hội thưởng kiếm đã kết thúc từ lâu. Công tử Ngô Phàm cũng đã rời khỏi đó từ bao giờ không hay. 

Để lại không biết bao nhiêu anh hùng, hiệp khách vẫn đang vô cùng tiếc nuối, luyến lưu. 

Ngô Thế Huân cũng vô cùng lưu luyến, nuối tiếc. 

Tuy rằng lý do khiến họ tiếc nuối không hề giống nhau, nhưng nhìn chung, ai nấy trong sảnh đều sầu muộn, ưu phiền cả. 

Đôi Linh Tê bảo kiếm kia bén ngọt vô song nhưng cũng cực kì lạ lùng, cổ quái. Tuy có rất nhiều người khát khao đoạt được bảo kiếm, nhưng nếu không phải là chủ nhân thực sự của chúng thì chẳng thể nào rút được nó ra. Tất cả mọi người đều đã lên thử một vòng, dốc hết toàn lực mà vẫn chẳng một ai có thể làm được. 

Người cuối cùng lên rút bảo kiếm chính là công tử Diệc Phàm của Ngự Kiếm sơn trang. Những ngón tay thon dài, trắng trẻo kia vừa chạm vào vỏ thì hai thanh Linh Tê bảo kiếm kia lập tức phát ra những tiếng kêu dị thường. Mới dùng chút sức lực, công tử Diệc Phàm đã rút ngay được thanh kiếm Hùng Thanh (tượng trưng cho linh hồn nam nhân) trong đôi Linh Tê bảo kiếm ra. Thanh kiếm mỏng không khác gì tờ giấy, búng nhẹ tay vào, thanh âm liền ngân vang. Quả nhiên là một thanh kiếm cổ thượng hạng! 

Giữa bao nhiêu ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm, tiểu công tử Ngô Diệc Phàm tự nhiên như chốn không người, gỡ dây buộc kiếm trên lưng xuống rồi cắm đôi Linh Tê bảo kiếm vào, sau đó buộc lên lưng mình với dáng vẻ vô cùng nho nhã, từ tốn. Sau khi chỉnh đốn lại hành trang, y phục,Diệc Phàm công tử không quên vuốt lại mái tóc, cuối cùng không nói bất cứ lời nào, hai chân khẽ nhún, vút bay lên khỏi đại sảnh. 

Thần tốc không khác nào tia chớp, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, lặng người ngồi đó. 

Lão trang chủ đã chuẩn bị kĩ càng lời tuyên bố cuối cùng cũng đành đứng ngây người trên đài ngoạn kiếm, câm lặng mãi không cất nên lời. 

Sau phút ngơ ngẩn, ai nấy đều không khỏi trào dâng niềm cảm khái trong lòng: Diệc Phàm công tử đúng là lạnh tựa băng sương... Quả nhiên là danh bất hư truyền. Danh bất hư truyền! 

*** 

Bầu trời xám xịt bao trùm khắp nơi, những rặng liễu bên đường phần phật lay động theo từng trận gió thổi, giống như ma quỷ đang gọi hồn. Càng tới gần Ngự Kiếm sơn trang, bầu trời lại càng thêm u tối, ảm đạm. 

Bọn người Hoàng Tử Thao bụi trần vượt vạn dặm, mắt người nào người nấy đều hiện rõ những quầng thâm vì thiếu ngủ. 

Từ sau khi gặp phải quán trọ trá hình, đám hộ vệ kia liền kiên quyết dựng trại ngủ trong rừng, đêm nào cũng ngồi xếp bằng, quây thành một vòng tròn lớn, lấy Hoàng Tử Thao làm tâm, báo hại cậu trước khi ngủ, chẳng dám uống giọt nước nào. 

Trong niềm ai oán ngút trời, đi rồi lại nghỉ, dừng rồi lại đi, cuối cùng, bọn họ cũng tới được Ngự Kiếm sơn trang. 

Ngay từ xa, cậu đã ngửi thấy mùi máu tanh lòm. Cửa lớn của sơn trang bị người ta xối đầy máu tươi, nay đã khô lại.

 "Công tử, đây chính là Ngự Kiếm sơn trang". Người thủ lĩnh đám hộ vệ vừa nói vừa nở nụ cười mệt mỏi. Tuy nơi họ về nguy hiểm đang rình rập nhưng nói cho cùng thì cảm giác được về nhà vẫn ngọt ngào, ấm áp vô cùng. 

"Á, thế tại sao trước cửa lại treo lễ trắng thế kia?". Hoàng Tử Thao chỉ vào chiếc đèn lồng trắng treo trước sơn trang. 

Nhìn theo hướng tay cậu chỉ, người thủ lĩnh lập tức toàn thân run rẩy, nhanh chóng sải bước lại gần sơn trang, miệng hét lớn: "Hộ vệ Trương, hộ vệ Lý, trong trang đã xảy ra chuyện gì thế?" 

Ngay sau đó, một đám người ở phía trong lũ lượt kéo ra, ai nấy đều đeo khăn trắng, đôi mắt đỏ mọng.

 "Tam phu nhân qua đời rồi". Một nam nhân mặt mày thanh tú ảo não cất tiếng, không ngước mắt lên nhìn người thủ lĩnh đám hộ vệ. 

"Sao lại thế được chứ?" Nam nhân kia vẫn cúi đầu, không trả lời mà hỏi lại: "Thế huynh đã mời được Lộc công tử về chưa?" 

Người thủ lĩnh gật gật đầu rồi lặng lẽ đứng sang một bên, nhường đường cho Hoàng Tử Thao bước lên trình diện trước mặt mọi người. 

Chiếc váy màu tím phiêu linh khi trước bây giờ đã biến thành màu tím pha đen, mái tóc dài được tùy tiện buộc túm lại phía sau lưng, đôi mắt linh lợi, trong sáng, dáng vẻ tinh nghịch, hoạt bát khiến Hoàng Tử Thao trông cực lì nổi bật.

" Lộc công tử...". Đôi mắt của nam nhân thanh tú sáng rực lên, bộc lộ rõ thái độ cầu cứu, chỉ còn thiếu mỗi nước xông đến, ôm chặt lấy Hoàng Tử Thao khóc lóc ỉ ôi mà thôi. "Xin cậu hãy thu dọn thứ quỷ quái đó giúp chúng tôi!" 

"Ta... nhất định sẽ tận sức tận lực". Lần này đến lượt mí mắt của Hoàng Tử Thao lên cơn co giật. Nhìn thấy bỗng dưng lại xuất hiện thêm không biết bao nhiêu người đặt niềm tin lên mình một cách vô điều kiện như thế, cậu lại đưa ra lời giải thích thứ một ngàn lẻ một như mọi khi: "Thực ra... ta không phải là Lộc công tử." 

Những người hộ vệ đứng bên cạnh đồng loạt đánh mắt về phía cậu, phát ra cùng một tín hiệu, nó có nghĩa là: "Lộc công tử , tại sao cậu lại như thế rồi?". 

Thôi bỏ đi, có giải thích cũng vô dụng! Hoàng Tử Thao thở dài một tiếng rồi đi theo mấy người hộ vệ kia vào Ngự Kiếm sơn trang. 

Ngự Kiếm sơn trang cực kì rộng lớn. Ngoài những khoảng cỏ cây tươi tốt, trong sơn trang còn có cả một ngọn núi nhỏ. Cây cối, hoa lá hai bên đường đi đều được cắt tỉa gọn gàng, chăm sóc đâu vào đấy. Tất cả mọi thứ đều quy củ, nề nếp. 

"Lộc công tử , đây chính là biệt viện của ba vị phu nhân". Đại ca mặt mày thanh tú dẫn đường quay đầu lại, chỉ tay về phía một trang viện nhỏ nhắn. 

Hoàng Tử Thao khẽ gật đầu, ra vẻ thâm sâu khó đoán. 

Tiếp đó, người kia lại dẫn cậu tới một trang viện sạch sẽ, giới thiệu " Lộc công tử , đây là biệt viện của thiếu gia nhà chúng tôi." 

Ánh mắt Hoàng Tử Thao sáng lấp lánh như sao trời, khuôn mặt tỏ rõ vẻ sùng bái. Thần tượng của ta, thần tượng xuất kiếm một chiêu Hoàng Sơn vỡ đôi, ôi... 

Lượn đi lượn lại quanh biệt viện mấy vòng, lúc sau, Hoàng Tử Thao mới thẹn thùng cất tiếng hỏi: "Lúc này... công tử Diệc Phàm có trong biệt viện không?" 

Đoàn người nhất loạt im lặng, không ai bảo ai mà cùng nhìn về phía Hoàng Tử Thao, sau đó nở ra những nụ cười tươi như hoa. 

Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Tử Thao thẹn thùng đến mức đỏ bừng cả mặt. Mấy người hộ vệ đi cùng cậu bấy lâu nay ai nấy đều gật gù, ra vẻ ta-đây-đã-hoàn-toàn-thấu-hiểu, vị đại ca khuôn mặt thanh tú dẫn đường còn nheo nheo mắt nhìn Hoàng Tử Thao, mỉm cười rồi nói: "Thiếu gia nhà chúng tôi sắp về đến trang rồi, khoảng mấy ngày nữa, kiểu gì công tử cũng sẽ có cơ hội gặp mặt thôi." 

Hừm... Rõ ràng là đám người này đã hiểu lầm lòng ngưỡng mộ thần tượng đơn thuần, trong sáng của Hoàng Tử Thao. 

Chán nản, buồn rầu,Hoàng Tử Thao  không nói lời nào, nhanh chóng bước đi, bỏ lại mọi người ở phía sau.

Việc cậu chạy đi như bay trong mắt của những người còn lại đương nhiên lại mang một tầng ý nghĩa khác. Đầu lĩnh đại ca trực tiếp hộ tống Hoàng Tử Thao về Ngự Kiếm sơn trang quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, lớn tiếng tuyên bố: "Các người tuyệt đối không được đem chuyện Lộc công tử thích thiếu gia nhà chúng ta nói ra đâu đấy! Da mặt Lộc công tử mỏng, nếu như để Lộc công tử thẹn thùng, xấu hổ quá mà bỏ đi mất thì ta sẽ lột da các ngươi!" 

Khí huyết chảy ngược, Hoàng Tử Thao suýt chút nữa là chạy đến chỗ chậu hoa ven đường, dùng tay ngắt từng cành, từng cành một để xả cơn giận. 

Trớ trêu thay, mấy tên đầu heo đằng sau lại vô cùng hứng chí, trịnh trọng tuyên thệ: "Chúng tôi nhất định sẽ không tiết lộ việc Lộc công tử thích tiểu gia nhà chúng ta ra ngoài. Nếu trái với lời thề thì sẽ như cái cây này..." 

"Xoạt! Xoạt! Xoạt!...", kiếm vung liên tiếp, bên đường rơi rụng không biết bao nhiêu cành cây vô tội. 

Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến cho lão Lưu làm vườn ôm đầu nằm thượt ra đất, miệng ngáp ngáp, người run lẩy bẩy một hồi lâu, khó khăn lắm mới nuốt hết được số nước mắt vào trong. 

Tất cả những cây "bị hại" đều là cây cổ châm vừa mới được chuyển về từ đầu hạ năm nay, một chậu giá cũng lên tới cả trăm lạng bạc. 

Vèo vèo ánh kiếm vung lên, số cây mới chuyển về này đều trở thành củi đun lò hết. 

Đúng là bi kịch thảm thương... 

Một trận gió lạnh vô tình vút qua, Hoàng Tử Thaoim lặng, ngẩng đầu nhìn trời cao, trong lòng dâng trào cảm xúc. 

Mười bảy, mười tám đại trượng phu thô kệch, khí thế hùng hồn tuyên thệ, giọng nói to một cách quá đáng, dọa cho lũ chim trong rừng bay vút đi rất xa. Trong phạm vi trăm dặm, chỉ cần là người tai không hỏng thì đều biết cả rồi. 

 Hoàng Tử Thao ... đã phải lòng Ngô Diệc Phàm . Diệc Phàm công tử, người có thể một chiêu chém Hoàng Sơn thành hai mảnh. 

Lần mất mặt này thực sự là quá lớn, quá hoành tráng!

 ***

Đi tham quan hết cả sơn trang mất đúng hai canh giờ, Hoàng Tử Thaotuy đã quá quen thuộc với việc chạy chơi khắp nơi nhưng cũng chẳng thể nào chịu nổi cuộc dạo chơi dài lê thê này. 

Bữa trưa được sắp xếp ở sảnh Tụ Hiền của sơn trang. Vì vụ việc của Bích Hà nên nơi dùng cơm trước kia đã khiến người ta không thể nuốt nổi thức ăn ở đó nữa. Bởi vậy, đại phu nhân quyết định chuyển phòng ăn lớn sang đại sảnh chuyên dùng để tiếp đón các nhân sĩ trên giang hồ. 

Đại phu nhân khoác trên người bộ xiêm y màu nâu nhạt, đứng trước cửa vào sảnh Tụ Hiền, chờ đám hộ vệ đưa Hoàng Tử Thaođến. 

" Lộc công tử, đây chính là đại phu nhân của Ngự Kiếm sơn trang". Vị đại ca dẫn đường mặt mày thanh tú nói. Cuối cùng, Hoàng Tử Thaođã biết họ của người này, thì ra đây là hộ vệ Trương của sơn trang. Bình thường, anh ta không nói chuyện nhiều, khuôn mặt lúc nào cũng trầm lặng, bình tĩnh. Nhìn thấy Hoàng Tử Thao gật đầu, hộ vệ Trương tiếp tục nói: 

"Đây cũng chính là mẫu thân của Diệc Phàm công tử. Thế nên, Lộc công tử à, cậu phải đối xử tử tế với phu nhân đấy!" 

Anh ta vừa dứt lời thì đám hộ vệ ở phía sau nhất loạt gật đầu, tỏ vẻ tán đồng ý kiến, nhanh nhảu đưa lời góp chuyện: "Đúng thế, đúng thế, đại phu nhân rất hiền từ, phúc hậu, sau này chắc sẽ đối xử tốt với con dâu thôi." 

Giọng nói to như sét đánh sấm giật. 

Đại phu nhân đứng rất gần đó, nghe thấy mọi người nói vậy bèn nở nụ cười thân thiện, nhìn Hoàng Tử Thaotừ trên xuống dưới. Khuôn mặt tựa đóa phù dung, thái độ thẹn thùng, ngượng ngập của Hoàng Tử Thaotạo cho bà một cảm giác vô cùng thân thiện, gần gũi. Đại phu nhân liền bước xuống thềm, mỉm cười nắm lấy tay Hoàng Tử Thaovà nói: " Lộc công tử tướng mạo thực xinh đẹp quá! Trông giống hệt như búp bê bằng sứ vậy." 

 Hoàng Tử Thao vẫn còn xấu hổ nhưng trong lòng lại vô cùng hân hoan. Lớn đến từng này tuổi rồi song đây là lần đầu tiên cậu được người khác khen là búp bê bằng sứ. Xưa nay, cậu toàn bị người ta mắng là "heo con", "khỉ đột", thậm chí có kẻ còn réo cậu là "ngói nát". Thế nên, chỉ một câu khen này thôi đã đủ để khiến Hoàng Tử Thaovui mừng khôn xiết rồi. 

Hoàng Tử Thaonắm chặt bàn tay của đại phu nhân, cười tươi như hoa: "Đại phu nhân đúng là nhân từ, phúc hậu, lời nào lời nấy thật thà, chân chất." 

Nhị phu nhân cầm chuỗi tràng hạt đứng phía sau đại phu nhân, nghe thế thì khóe miệng co giật một hồi lâu, khó khăn lắm mới nhếch miệng lên cười nổi, cố gắng đưa lời phụ họa theo: "Đúng vậy, đúng vậy! Lộc công tử không chỉ giống búp bê bằng sứ mà còn như được làm từ đậu phụ, mềm mại tựa nước vậy." 

Trên đời này, Hoàng Tử Thao ghét nhất là đậu phụ, dính giáp, ghê ghê, lại còn trắng bệch, nhão nhoét. Cho nên, ngay sau khi nghe thấy lời tán tụng của nhị phu nhân, mặt cậu tối sầm lại, trong lòng vô cùng tức giận, chỉ muốn tung chân đá cho nhị phu nhân một cước. 

Không khí đột nhiên lặng hẳn xuống. Trớ trêu thay, nhị phu nhân - một người vốn không có chút óc hài hước nào hết - lại tiếp tục nói thêm: "Trông công tử vô cùng đáng yêu, nếu như Phật tổ mà nhìn thấy, chắc chắn người sẽ cảm thấy công tử rất xứng đáng làm Ngọc Nữ đứng cạnh bên Kim Đồng." 

Khóe miệng Hoàng Tử Thaocàng co giật mãnh liệt hơn, nộ khí lập tức bừng lên hừng hực. 

Làm Ngọc Nữ chẳng phải sẽ trở thành ni cô sao? 

Nghĩ tới đây, Hoàng Tử Thao liền chán nản ngậm miệng, không nói thêm lời nào nữa. 

Nhận thấy không khí đang chùng xuống, đại phu nhân bèn nắm lấy bàn tay cậu kéo đi, dắt luôn vào phòng. Một đoàn người vui vẻ, hớn hở đi theo phía sau. 

Vừa mới ngồi xuống, đại phu nhân đã than ngắn thở dài: "Lộc công tử, đó là một con quỷ vô cùng lợi hại. Liệu cậu có thể thu phục được nó không?" 

Hoàng Tử Thaođang định mở miệng đáp thì đám hộ vệ phía sau đã tranh lời nói trước: "Đại phu nhân, phu nhân yên tâm, bản lĩnh thu phục ma quỷ của Lộc công tử vô cùng cao cường. Trên đường bọn tiểu nhân hộ tống công tử về đây, cậu ấy đã thu phục được hai con quỷ..." 

Hoàng Tử Thaolập tức mím môi thật chặt, chán nản không nói thêm bất cứ điều gì. 

Đối với những người đang sùng bái một cách mù quáng thì chẳng thể giải thích cho họ hiểu bằng bất cứ lý do nào cả. 

Đôi mắt của đại phu nhân lập tức sáng lên ánh nhìn thân thiết, bà vỗ nhẹ vào bàn tay của Hoàng Tử Thao, miệng cười tươi rói, đưa lời hứa hẹn: " Lộc công tử, cậu đúng là đại ân nhân của Ngự Kiếm sơn trang chúng tôi. Nếu lần này, công tử có thể thu phục được con quỷ ác độc ấy, ta sẽ bảo Diệc Phàm múa kiếm cho công tử xem cả đời." 

Hoàng Tử Thaocàng thêm bí bách, mắt rưng rưng nhìn đám hộ vệ mặt hớn mày hở, cười nhăn nhở phía sau, chẳng biết đáp lại tấm thịnh tình đó thế nào cho phải, đành chuyển chủ đề: "Đại phu nhân, là cái gì đã tác oai tác quái ở đây thế?". Cậu hoàn toàn không tin vào chuyện ma quỷ tồn tại nên ngay tức khắc hỏi là đang có thứ gì tác oai tác quái. 

Thái độ của đại phu nhân bỗng nghiêm nghị hẳn lại, mở to đôi mắt u buồn, sầu thảm nhìn lên trần nhà. Sau khoảng một tuần trà, bà đột nhiên nghiến chặt răng, vẻ mặt cực kì hình sự, nói với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng: "Là ma quỷ! Là bọn ma quỷ vô cùng ghê gớm!" 

Thế thì có khác gì so với không nói cơ chứ? Hoàng Tử Thaođành tiếp tục đặt câu hỏi: "Vậy tam phu nhân đã chết kiểu gì?" 

Cậu vừa dứt lời, nhị phu nhân liền khóc òa lên, tay đập bàn liên tục, dáng vẻ đau khổ như mẹ đẻ vừa mới qua đời. 

Thấy vậy, Hoàng Tử Thaokhông khỏi xúc động. Xem ra, tình cảm giữa tam phu nhân và nhị phu nhân rất thân thiết. 

Kì thực thì hoàn toàn không phải như vậy. 

Đại phu nhân liếc nhìn nhị phu nhân đang khóc lóc đau khổ rồi chán nản quay sang nói với Hoàng Tử Thao: "Thi thể của tam phu nhân hiện vẫn chưa được tìm thấy. Di vật duy nhất mà muội ấy để lại là ở bát canh hạt sen của nhị phu nhân." 

Một ngón tay thon dài, trắng trẻo cùng chiếc nhẫn mã não màu đỏ mà tam phu nhân thích đeo nhất được ngâm trong bát canh hạt sen của nhị phu nhân. Nếu không phải hôm đó, miệng nhị phu nhân bị nhiệt nên phải ăn uống vô cùng chậm rãi như thục nữ thì ngón tay ấy đã chẳng tìm thấy được, bởi lúc bình thường, nhị phu nhân toàn nâng cả bát lên, làm một hơi hết sạch, e rằng khi ấy, ngay cả một cái móng tay cũng chẳng còn sót lại. 

Nguyên nhân thực sự khiến cho nhị phu nhân khóc như bò rống là vì bà không cẩn thận nuốt phải chiếc nhẫn mã não, đến tận hôm nay mà vẫn ăn uống không ngon miệng, bụng dạ chẳng lành. 

"Vậy nên, Lộc công tử , tới tối mai là đúng ba ngày sau khi xảy ra chuyện, ta sợ thứ ác quỷ đó lại mò tới đây. Chúng ta phải làm thế nào bây giờ, Lộc công tử ?" 

Gần đây, đại phu nhân kiếm bất li thân, hễ hơi lo lắng, căng thẳng một chút là tay bà lại nắm chắc thanh kiếm đó. 

 Hoàng Tử Thaothan ngắn thở dài. Thực lòng, cậu chẳng thể nào nghĩ ra cách nào cả. Bản thân lại không biết lấy một chút võ công, cứ mơ mơ hồ hồ bị lôi tới đây, giải thích thế nào cũng không một ai tin. Nếu nói đến chuyện phòng bị thì bản thân cậu mới chính là người sẽ gặp nguy hiểm nhất. 

Thế nhưng, cậu lại không nỡ lòng nào mà rút lui bỏ chạy, vì nói cho cùng, cậu chính là tia hi vọng cuối cùng của họ. Nếu cậu cứ như vậy mà lén lút bỏ đi thì chắc chắn mọi người sẽ suy sụp, sầu thảm chết mất. 

 Hoàng Tử Thaođã từng trải qua sự việc tương tự. Hồi đó, cậu còn rất nhỏ, bị kẻ xấu bắt cóc tống tiền, bị bịt mắt và nhốt trong một chiếc rương suốt ba ngày ba đêm, không có bất cứ một khe hở nào để trốn thoát. Ở cùng cậu còn có một đứa bé trai lớn hơn cậu đôi chút. 

Tuy cậu bé ấy không nói gì nhiều, nhưng lại khiến Hoàng Tử Thaocảm thấy an tâm một cách kỳ lạ, trong mấy ngày đen tối đó cậu bé đã trở thành tia hi vọng cuối cùng của bản thân cậu . Dù không được ăn uống gì trong mấy ngày trời, đám thổ phỉ kia cũng đã từng nghĩ đến chuyện giết con tin bịt đầu mối , nhưng Hoàng Tử Thaolúc ấy chưa lúc nào từ bỏ hi vọng. 

Bởi vì bên cạnh cậu có một người có thể để cậu dựa dẫm. 

Khi đó, Hoàng Tử Thaovô cùng hoang mang, cứ nắm chặt lấy vạt áo của cậu bé không chịu buông. Một đứa trẻ năm tuổi tính ỷ lại vốn dĩ rất cao, huống hồ lại còn ở trong tình cảnh khốn khổ đó nữa. Nhưng chỉ một lời hứa rất giản đơn đã giúp Hoàng Tử Thao bình tĩnh lại một cách thần kì. Cậu mãi mãi nhớ rằng ngay cả khi đã giằng đứt được dây trói nhưng cậu bé ấy đã vì cậu mà ở lại, không trốn đi trước. 

Cậu vẫn nhớ cả đêm hôm đó nữa.. 

Đêm hôm đó, sao trời sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu xuyên qua kẽ rương, nhưng ánh mắt của cậu bé đó còn sáng hơn cả sao, cương nghị và chín chắn lạ thường, hoàn toàn không giống với một cậu bé ở tầm tuổi đó chút nào. Cậu ấy đã nhấn mạnh từng chữ hứa với Hoàng Tử Thaorằng: "Ta sẽ không bỏ đệ lại một mình đâu. Nếu chỉ một người có thể thoát thân thì đệ sẽ là người đầu tiên đi ra khỏi nơi này." 

Cậu bé đó vốn rất ít lời, trong suốt mấy ngày hôm đó, những lời cậu ấy nói ra chưa đến hai chục từ. Chỉ duy có câu nói trên là dài nhất, lại còn mang theo một cảm giác vô cùng an toàn, đáng tin cậy, khiến cho Hoàng Tử Thaolập tức cảm thấy an tâm hơn rất nhiều. 

Thế nên bây giờ, nhìn thấy già trẻ lớn bé trong Ngự Kiếm sơn trang, người nào người nấy đều cực kì hoang mang, hoảng loạn Hoàng Tử Thaothực sự đồng cảm với họ, thực lòng chẳng thể nhẫn tâm đến mức lén lút trốn đi một mình được. 

"Lộc công tử, công tử sẽ giúp đỡ chúng ta chứ?" 

Không gian tĩnh lặng tới mức có thể nhận thấy chuỗi tràng hạt của nhị phu nhân đang chuyển động một cách bất an. 

 Hoàng Tử Thaokhẽ mỉm cười rồi chậm rãi nói: "Ta chắc chắn sẽ không bỏ mặc mọi người đâu. Tuyệt đối là không!" 

Hơn nữa vài ngày sau,Diệc Phàm công tử cũng sẽ quay về, có một người võ công lợi hại như vậy ở bên cạnh, chắc chắn mọi người sẽ không còn mơ hồ, hoảng loạn. Còn mình, cậu sẽ cố gắng ở lại cùng những con người đang vô cùng căng thẳng, sợ hãi này, đợi cho tới khi công tử trở về. 

Lời hứa của Hoàng Tử Thaochẳng khác nào cơn gió xuân ấm áp thổi thẳng vào trái tim đang run lên vì hoảng sợ, thất kinh của mọi người. Toàn bộ mọi người trong sơn trang lúc này đều thở phào nhẹ nhõm như vừa trút được một gánh nặng, như thể đã tìm ra một ngọn núi vững chãi để dựa vào. Bầu không khí trong sơn trang lập tức trở nên thoải mái hơn trước rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro