Chương XX

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyên mục lảm nhảm: Không ổn không ổn... Chậc chậc... Không biết là do các lớp anh chị vào năm học bận bịu hay sao chứ thấy truyện mình ế ẩm quá ~~~~~ Ahuhu ~~~~ Cầu vote ~ Cầu cmt ~ (~_~;) (:3J_L) Triệu hồi 500 anh em nhiệt huyết nhất của taaaaaaaaaaaaaaaaa.
-----------------------------------
Trong khi hai đấng cha kia đang trò chuyện rôm rả, hai phu nhân lịch sự ngồi né sang một bên, im lặng thì hai đứa con trời đánh lại có biểu hiện chẳng có chút gì là thái độ nghiêm túc của hai người đang xem mắt cả. Akashi cắm mặt vào chiếc điện thoại không biết để làm gì, chỉ đơn giản muốn tỏ ra hắn ngấy tận cổ cái cô tiểu thư hì hục và cơm vào mồm, ăn như chết đói, dáng ăn vô duyên hết sức kia. Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng, sắc sảo kia lại gán đúng phải cái con người không tìm được chút duyên dáng nào kia. Chàng trai nào lỡ đổ cái khuôn mặt ấy, lỡ đưa cô ta về nhà nuôi thì chắc ngã ngửa với cái tính khí dị thường của cô ta mất. Hai ông bà Midorima hẳn là muốn tống khứ cái cô con gái không chàng nào dám rước này đi lắm rồi. Akashi ngộ ra cái cớ 'Violette tình trạng sức khoẻ không được tốt' hay 'Violette nhạy cảm với không khí bên ngoài' là cái cớ hay để ông bà Midorima giữ cô con gái này ở nhà, tránh ra ngoài làm càn, mất thể diện nhà Midorima mà không bị nghi ngờ.
Akashi thở dài ngao ngán, đứng dậy khỏi bàn ăn, đút điện thoại vào túi ngoài áo vét thản nhiên đi ra khỏi phòng ăn.
"Seijuuro. Con đi đâu thế?" Mẹ hắn quay người nhìn hắn đang mở cửa phòng, bước ra.
"Con đi hít thở chút không khí." Akashi không quay người lại.
Cửa đóng, đứng bên ngoài ban công vẫn có thể nghe được tiếng trò chuyện bên trong vọng ra. Ban công rộng lớn. Từ tầm nhìn tầng hai xuống dưới có thể trông thấy khuôn viên đồ sộ viền quanh biệt thự nhà Midorima. Trên đầu là một bầu trời rộng lớn khoác lên mình chiếc áo xanh tím than điểm chi chít những đốm sao lấp lánh. Cơn gió mùa thốc đến từng đợt. Cô đơn quá...
  Akashi tựa người vào lan can, móc từ trong túi ra chiếc điện thoại như một thói quen khó bỏ vào đúng 9 giờ tối mỗi ngày. Hắn mở hộp tin nhắn với người đó ra, bấm một dòng "Em ngủ chưa?", định gửi. Hắn lại chợt nhớ ra điều gì đó nên thôi, lập tức xoá đi ba chữ vừa định gửi đi, vội vàng nhét máy điện thoại lại vào túi nhưng lòng cứ tràn lên một cảm xúc khó tả nào đó, rạo rực và không thể dập tắt dễ dàng. Hắn còn mong đợi điều gì? Phải chăng là một tin nhắn từ nó? Không nên níu kéo.
  Hắn không hay biết hay hắn có lẽ biết thừa mà vẫn cố lơ đi rằng ở một nơi nào đó, một người con trai ngồi trên chiếc giường đơn lạnh lẽo, chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại mà ngóng trông tin nhắn của hắn trong vô vọng. Tại sao không đến?
  "Làm gì đấy?" Một giọng nữ cao vang lên bên tai hắn.
  Hắn giật mình. Violette đứng sau hắn từ bao giờ. Cô ta đến sau lưng hắn một cách thầm lặng và rót vào tai hắn cái chất giọng cao vút đặc chưng đến doạ người.
  "Uwa! Cô làm gì ở đây!?"
  "Đây là nhà tôi. Tôi đi đâu quyền tôi chứ!" Cô dẩu cái mỏ tô son đỏ rượu vang kia lên mà cãi.
Ban nãy vì giật mình mà lỡ đánh rơi chiếc điện thoại yêu quý xuống đất, đập trúng nút khởi động màn hình. Màn hình cảm ứng sáng lên, hình nền là một người con trai tóc lam cười ngây ngốc dễ thương vô cùng. Hình ảnh vô tình lọt vào mặt Violette. Nhận thấy con ngươi cô đảo qua, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rơi dưới đất của mình, Akashi mới vội vã cúi xuống, tính nhặt điện thoại lên.
"UWA ~ Ai kia!?" Violette nói lớn, cũng nhanh nhẹn giữ tay Akashi lại, vòng ra phía sau hắn hòng lấy chiếc điện thoại của hắn mà nhìn kĩ hơn khuôn mặt của người con trai kia.
"Không được!" Akashi giằng điện thoại lại.
"Yên nào! Đừng nháo!" Violette cũng không muốn kém.
"Cô mới nháo! Trả đây!" Akashi bực mình.
Cớ sao một người điềm đạm như hắn lại bị cô nàng trẻ con táy máy này cuốn vào cái cuộc tranh cãi học sinh tiểu học thế này?
Đôi bên giằng cô một lúc, Akashi không dám đánh Violette vì vốn dĩ hắn không thể đánh con gái, còn sợ nếu tiếp tục giành giật thế này, hắn mà gồng hết sức lên sẽ tự bóp nát chiếc điện thoại kia thành đống sắt vụn mất, nên bỏ cuộc, tay buông lỏng điện thoại, mặc cho cô gái kia giật lấy, bật màn hình lên.
Màn hình vừa sáng lên là khuôn mặt người con trai xinh đẹp lại hiện ra.
  "A ~ Đáng yêu nha!!!"
  Cái tật to mồm của Violette thật chẳng thể sửa nổi. Cô nói như muốn ch cả thế giới cùng nghe vậy.
  "Suỵt!! Nhỏ miệng lại!" Akashi chau mày.
  "Ai đây?" Violette chỉ chỉ màn hình, mặt hiếu kì "Đáng yêu quá! Em trai anh à?"
"... K... Không..."
"...Người yêu? Anh là gay?"
Póc một phát trúng tim đen. Akashi cứng đờ. À không... Đã không còn là người yêu nữa rồi.
"Không phải. Chỉ là bạn." Akashi hôm nay bỗng dưng không giỏi nói dối.
"Nói dối nhé! Tôi biết tỏng! Bạn mà còn để mặt người ta làm hình nền điện thoại." Violette tiếp tục công cuộc chọc tức hắn.
Akashi nóng mặt, giật mạnh chiếc điện thoại lại. Mỗi khi nhắc đến nó, hắn cư nhiên không kiểm soát nổi cảm xúc.
"IM ĐI!" Hắn gần như gào lên.
  Violette giật mình, lùi lại.
  Đồ đanh đá...
  Violette le lưỡi sau lưng hắn.
  "Seijuuro!" Tiếng cha hắn gọi.
  "Tôi đi về." Akashi vùng vằng.
"Ơ đợi đã!"
Nghe tiếng gọi, Akashi hơi quay lại, đợi Violette nói.
"Có thể cho biết quý danh thiếu gia Akashi đây không ạ?" Cô cười.
"Seijuuro. Akashi Seijuuro." Hắn buông lại một câu rồi đi thẳng không hề đề ý đến khuôn mặt biến sắc của người đứng đằng sau mình.
  "Akashi... Seijuuro..." Cô lặp lại cái tên đó.
  Khi cô gái tóc vàng còn đứng như trời trồng ở ban công tầng hai, gia đình hắn đã về từ bao giờ không biết.

  Trên đường về nhà, trên xe lặp lại cái khung cảnh y hệt lúc đi, một người nói, hai người im. Cha hắn cứ huyên thuyên, hết mực ca ngợi Violette trong khi ông chả biết gì về cô, Akashi tỏ ra không quan tâm bằng những câu trả lời hời hợt.
  "Ông Midorima đã đồng ý. 4 tháng nữa sẽ cưới."
  "Cái gì?!" Cả hắn và mẹ hắn đồng loạt phản ứng dữ dội.
"Cha à! Loại con gái như thế mà cha cũng chấp nhận được sao!?" Akashi bật lại.
"Con gái thế nào thì cũng như nhau thôi. Là người làm ăn nên quan tâm đến lợi nhuận. Hôn nhân có thể hi sinh vì sự nghiệp mà." Cha hắn rất thản nhiên.
"Con và cô ta vừa mới gặp nhau! Không thể nói muốn cưới là cưới được! Con không chấp nhận!"
"Anh không có quyền chọn!" Cha hắn gắt "Mẹ con hai người sau lưng tôi làm những gì đừng tưởng tôi không biết."
Akashi và mẹ hắn cứng đờ, bất giác quay sang nhìn nhau.
Sao bố/ ông ấy biết?
"Seijuuro. Tôi thất vọng về anh quá. Tôi nuôi anh lớn lên, tôi muốn anh hoàn hảo. Nếu anh còn muốn phản đối nữa thì anh coi như không phải con tôi."
Akashi nhất thời đuối lý. Hắn cảm thấy mình mới hèn nhát làm sao. Dù hắn yêu Kuroko nhưng lại không thể lấy cái họ của mình ra đánh đổi tình yêu đó. Dù hắn yêu Kuroko nhưng vẫn không đành lòng từ bỏ sự hoàn hảo tuyệt đối của bản thân trong mắt cha hắn.
  Cha hắn hoàn toàn hài lòng khi Akashi đã bỏ cuộc.

Trong lúc đó, ở biệt thự nhà Midorima, trong phòng của cô tiểu thư họ Midorima. Violette ngồi trên giường, canh đồng hồ. Kim ngắn và kim dài cùng gặp nhau trên con số 12, đồng hồ quả lắc lớn ở đại sảnh dinh thự vang lên một hồi "Ding dong" dài.
Đến rồi.
Violette thận trọng mở chiếc cửa gỗ lớn phòng mình, thập thò ló đầu nhìn ra ngoài. Toàn bộ biệt thự lớn bao trùm trong màu đen tĩnh lặng. Sau khi chắc chắn tất cả mọi người kể cả kẻ hầu và quản gia hay cha mẹ cô đã chìm trong giấc ngủ sâu, cô quay vào phòng, lại từ từ đóng cửa, khoá chặt.
Violette lục trong tủ quần áo một chiếc hoodie đen và một chiếc quần sooc màu tối. Cô trùm cả cây đen lên người cột mái tóc vàng râu ngô lên đỉnh đầu. Lại nhẹ nhàng mở cửa sổ phòng mình ra, tránh gây tiếng động hết mức có thể. Bước chân nhẹ nhàng, như đi mà như bay, men theo mép cửa sổ mà nhảy xuống đám lá êm đã được dựng sẵn sau sân vườn. Cô từ từ vượt qua mạng lưới hệ thống an ninh dày đặc cha mẹ cô đặt sẵn như quá đỗi quen thuộc, nhảy qua cánh cổng sắt cao vút, thoát ra khỏi biệt thự.

  Trên chiếc giường trắng đơn sơ của bệnh viện, một cô gái có mái tóc nâu cắt ngắn, ôm lấy khuôn mặt búp bê xinh xắn đang ngồi nhìn ra cửa sổ như ngóng đợi điều gì đó.
"Cô Yuu à. Đã quá giờ rồi! Cô nên đi ngủ thôi! Tiểu thư Midorima sẽ trách tôi mất!" Cô y tá đứng cạnh thúc giục nhưng cô gái ngồi trên giường kia không mấy bận tâm.
Đôi mắt nâu vô hồn nhìn ra bầu trời đen kịt qua khung cửa kính.
[Author: Mọi người còn nhớ chị Yuu Kanzaki bị Tetsuo hại vào bệnh viện tâm thần không ạ? =)))))) Chị ấy đã comebackkkkkkkkkk]
Cạch!
Cánh cửa phòng bệnh viện hé mở. Đôi mắt nâu vô hồn kia ánh lên tia sáng, vẻ thất thần, u buồn được thay thế bằng sự vui mừng, hướng về phía cửa.
"Tiểu thư Midorima!" Cô y tá vội vã cúi đầu chào cô tiểu thư tóc vàng kia.
"Kanzaki. Muộn rồi sao chưa ngủ?" Violette nhìn cô gái trên giường kia, có chút tia trách móc.
"Tôi đã giục cô ấy ngủ nhưng cô ấy nhất quyết muốn đợi cô." Y tá giải thích.
"Được rồi. Cô đi nghỉ đi." Violette phẩy tay với cô y tá.
Đợi cho cô y tá đi khuất, Yuu vui mừng nhảy xuống giường, chạy về phía Violette, ôm chầm lây cô, vui sướng "Chị Violette!"
"Không phải Oneechan dặn em 10h phải ngủ sao?"
"Yuu muốn đợi Oneechan mà..." Yuu bĩu môi.
"Haizz... Được rồi..." Violette đến cuối vẫn không hết chiều hư đứa em gái của mình được.
Yuu Kanzaki là trẻ mồ côi. Ông bà Midorima ngày đó vì thấy đứa con gái ương ngạnh của mình nhất nhất muốn đem cô bé tóc nâu về nhà nên đành nhận nuôi Yuu. Tuy thế, vì chỉ là con nuôi nên cô không nhận được tình thương từ ông bà Midorima. Ông bà coi cô như kẻ dư thừa, mặc kệ sống chết của cô. Yuu và Violette bằng tuổi. Nhưng để thể hiện sự tôn kính tuyệt đố với ân nhân của mình, Yuu gọi Violette là Oneechan. Violette rất mực yêu thương Yuu. Ông Midorima đánh Yuu, cô bênh vực. Bà Midorima mắng Yuu, cô cãi lại. Cô làm tất cả để đánh đổi nụ cười của đứa em gái không cùng dòng máu.
  Nhưng đứa em gái ngốc của cô vì tình yêu mù quáng với người con trai tóc đỏ tên Akashi Seijuuro cô bé vẫn thường nhắc tới trong câu truyện công chúa hoàng tử mà khiến cho bản thân trở nên nửa điên nửa tỉnh, Violette đau xót. Mỗi lần Yuu nhắc đến chàng hoàng tử tóc đỏ Akashi Seijuuro trong câu truyện trẻ con mà cô kể khi đầu óc cô không bình thường, lại kèm thêm câu đòi hỏi Violette phải hứa đem Akashi về cho cô, Violette luôn đuối lòng mà ngậm ngùi buông lời hứa, thầm thương xót cho Yuu. Đâu thể ngờ, thiếu gia mà Violette có hôn ước với lại là người tên Akashi Seijuuro. Cô đã tìm thấy hắn. Nhưng trong bế tắc.
  Violette đặt chiếc hộp bìa màu trắng cô mang theo lên trên bàn, gỡ các nếp cài nắp rồi mở ra.
  "Oneechan mang bánh macaron hoa hồng em thích này." Violette hơi nghiêng nhẹ hộp về phía Yuu.
  Sau lớp bìa trắng hiện ra 10 chiếc bánh macaron tròn tròn, hồng hồng xinh xắn, xếp gọn gàng trong những khung giấy vừa khít với kích cỡ bánh. Bây giờ đã là 12h đêm, tất nhiên chẳng còn hàng bánh nào mở. Những chiếc bánh kia là do chính tay Violette làm.
  "Yay!" Yuu reo lên.
Cô gái ăn ngấu nghiến những chiếc bánh được Violette mang đến. Chỉ cần nhìn thế thôi, Violette dám cá hôm nay Yuu lại dở chứng, cứng đầu bỏ bữa. Nghĩ đến mà cô không thể trách Yuu cho được. Cô đúng là chiều hư đứa em gái này rồi.
  "Oneechan." Yuu bỗng nhiên dừng lại.
  "Sao thế? Bánh không ngon à?"
  "Không..." Yuu lắc đầu "Bánh Oneechan làm luôn ngon nhất mà."
  "Thế sao?"
  "Mama đến tìm Yuu."
  Violette xám mặt. Violette cô thực sự rất ghét những lời lẽ mẹ mình nói ra hòng làm tổn thương Yuu. Bà Midorima để chuẩn bị cho đám cưới được đặt trước đã cấm cô không được tới thăm Yuu khiến cô suốt mấy ngày nay phải đợi khi mọi người đã ngủ hết mới lẻn ra khỏi biệt thự và tìm đến bệnh viện này. Từ nhỏ đến lớn, bà đã không ưa đứa con gái nuôi bất đắc dĩ này, bà làm mọi cách tổn thương Yuu, chia rẽ cô với Violette vì bà biết Yuu chính là nguồn gốc cho mọi cuộc nổi loạn của Violette. Lần này đến tìm Yuu, chắc chắn không phải một ngoại lệ.
  "Bà ấy nói gì?"
  "Mama nói Oneechan sẽ lấy chồng." Chữ 'chồng' như nghẹn lại trong cổ họng cô gái.
  "Đúng... là như thế."
  Violette thật không đành lòng nói cho cô em ngây thơ của mình biết người chồng sắp cưới của cô chính là hoàng tử của cô bé. Thành ra mặt cô cứng đờ gượng gạo.
  "Chị y tá nói khi Oneechan lấy chồng, Oneechan sẽ xa Yuu."
  "Đừng ngốc thế chứ! Oneechan vẫn thương em nhất mà."
  "Oneechan không được nói dối Yuu nhé! Hứa đi!"
  "Hứa!"
  Khoảnh khắc hai ngón út ngoắc vào nhau, tim Violette như quặn lại. Cô hứa sẽ không nói dối. Nhưng cô lại đang nói dối. Cô đang che giấu con người kia một bí mật.
  Violette... Mày nên làm gì đây?
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro