Chương III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Naomi! Chờ đã! Cô lôi tôi đi đâu vậy! Vẫn còn một tiết học nữa mới tan học!" Akashi cố gắng chống cự lại lực kéo kinh khủng 'không thua kém gì đàn ông' của Naomi.
  Cô cố gắng kéo Akashi ra khỏi trường "Giời ạ! Phá luật một hôm cũng có sao?! Kệ đi!"
  Akashi miễn cưỡng theo Naomi trốn ra khỏi trường.
  Naomi dừng chân bên vỉa hè, rút từ trong cặp ra một chiếc điện thoại, nói vài câu "Ê! Rảnh không? Có người cần được chỉ bảo nè! Lái xe đến cổng trường đi!". Rồi cô cúp máy.
  "Này... Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Cho tôi quay về trường được chưa? Cha tôi mà biết tôi trốn học chắc giết tôi mất!"
  "Đúng là đồ khô khan! Lúc nào cũng làm 'bé ngoan' thế thì Kuroko chẳng ưa nổi cậu là đúng rồi! Ông già!"
  "Đừng lôi cậu ấy vào."
  Naomi thở dài thườn thượt bất lực "Haizzz... Nói thật đó! Nghiêm túc luôn! Cậu cần thay đổi nếu cậu muốn cứu Kuroko ra khỏi vũng bùn ấy. Tôi biết! Tôi biết cậu cảm thấy rất có lỗi vì đã bỏ rơi cậu ấy ngày đó. Nhưng nếu muốn đem cậu ấy quay lại thì cậu cần thay đổi đi. Và cậu đứng với tôi bây giờ là để làm việc đó! Nên đừng cằn nhằn nữa!"
  "Cô biết chuyện ngày bé của bọn tôi? Biết hết luôn? Cô là thể loại gì vậy?!" Akashi trợn tròn mắt nhìn Naomi.
  Chuyện ngày ấy ngoài Akashi, Kuroko và cha nó ra thì chẳng ai biết cả, thậm chí là cha mẹ hắn. Một bí mật được chôn giữ trong kí ức Akashi mà hắn không giờ muốn ai biết. Cảm giác tội lỗi vẫn ám ảnh hắn từ bé đến giờ. Hắn chưa bao giờ muốn tha thứ cho chính mình.
  Naomi nhìn Akashi, cười bí hiểm, ngón trỏ đặt lên môi "Có gì mà tôi không biết chưa?"

  Hai người đứng trên vỉa hè nói chuyện một lúc lâu. Bỗng từ xa, một chiếc Ferrari mui trần đỏ rực, chói mắt, sang chảnh phóng tới. Akashi lần đầu tiên được chứng kiến một cảnh vừa quay xe kết hợp phanh điêu luyện y như trong phim hành động. Chiếc xe đang lao tới vun vút ngay lập tức phanh gấp. Tiếng phanh vang lên nhức tai. Đuôi xe quay nửa vòng. Bánh xe cọ xát xuống nền đường kêu một hồi "Xoẹt!!!!!". Rồi chiếc xe đỗ lại ngay trước mặt Naomi và Akashi. Trên xe là một cô gái thân hình bốc lửa, da hơi ngăm ngăm, vận bộ đồ da bóng đen, bó sát, tôn lên được đường nét cơ thể, tóc vàng trông có vẻ giống người ngoại quốc, đeo kính râm nên không nhìn rõ mặt. Akashi căng mắt nhìn cô gái đó: Đóng được phim hành động cũng nên ấy nhỉ?
  "Vẫn điệu nghệ như thường nhỉ?" Naomi hơi cúi người, mỉm cười với cô gái trên xe.
  "Tui mà lại!" Cô gái tháo kính râm, quay sang nhìn Akashi cười "Tôi là Alice, bạn của Naomi_chan!"
  " Ừm... Tôi là Akashi Seijuuro." Akashi đáp Alice, nụ cười ôn nhu nhưng vẫn giữ được khí chất cao ngạo như thường khiến ai gặp cũng phải ngưỡng mộ.
  "Eh... Màu mắt lạ ghê. Hai màu luôn kìa! Naomi_chan! Cậu kiếm đâu ra cậu bé thú vị vậy?" Alice chăm chú nhìn Akashi với con mắt nửa hiếu kì, nửa ngưỡng mộ.
  "Bớt lời đi!" Naomi xua tay, tỏ vẻ bó tay với cô bạn mê trai lắm lời này rồi. Cô quay sang Akashi, kéo hắn lên xe "Đi!"
  Akashi ngoan ngoãn ngồi lên chiếc Ferrari của Alice, đặt cặp sách xuống bên cạnh mình, giọng vẫn lãnh đạm "Giờ đi đâu?"
  "Đi bar!" Naomi thản nhiên.
  "Cô nói gì?" Giọng Akashi hạ xuống, mắt nhìn xoáy Naomi "Cô điên à?! Mình chưa đủ tuổi đâu!..." Akashi trợn mắt.
  Đường đường là thiếu gia nhà Akashi, người kế vị cha tiếp quản một gia tộc lớn mà lại đi bar? Thật không thể chấp nhận được! Akashi lại mà con nhà gia giáo, được thể giáo huấn cho Naomi và Alice nghe một bài.
  Naomi ngoáy tai tỏ vẻ ngán ngẩm. Alice cười lớn "Trời ạ! Naomi_chan đúng là tìm được một người thú vị đó! Thiếu gia Akashi này! Mấy luật lệ đó giờ không có áp đặt được vào giới trẻ đâu! Cậu cũng đừng như ông già nữa! Kẻo sau gặp em nào thì em chạy mất dép quá! Thả lỏng đi! Ăn chơi đi! Vất luật lệ qua một bên!"
  Akashi đuối lý, im lặng.

  Chiếc Ferrari sành điệu đỗ trước một cánh cửa nhỏ ở trong một hẻm vắng bóng người. Trước cửa có hai người đàn ông cao to mặc vest đen đứng hai bên. Ba người xuống xe, đến trước cánh cửa. Alice kéo chiếc áo khoác xuống một chút để lộ một hình xăm chiếc chìa khóa trên xương quai xanh. Hai tên vệ sĩ gật đầu rồi nhìn hai 'học sinh trung học' kia ý hỏi. Alice đáp gọn "Họ là bạn tôi."
  Đến lúc đó, hai tên vệ sĩ mới gật đầu, đứng dạt sang hai bên, mở cửa cho ba người vào.
  Một đoạn cầu thang dẫn xuống một tầng hầm hiện ra. Akashi theo Naomi và Alice đi xuống. Càng xuống sâu, tiếng nhạc sàn và tiếng chân đập ruỳnh ruỳnh xuống sàn, tiếng hô càng rõ. Tận cuối cầu thang là một quán bar.
  Tuy trời vẫn còn sáng nhưng dưới này vẫn còn không khí một bữa tiệc đêm. Tiếng nhạc sàn, tiếng hô hào, nhảy nhót vang dội đến điếc tai. Nơi này ánh mặt trời không chạm đến, chỉ thấy ánh đèn màu rọi xung quanh. Mấy cô hầu rượu ăn mặc thiếu vải đi qua đi lại. Lác đác mấy sâu rượu say xỉn, thiếu sức sống gục trên bàn hay thậm chí là ườn oài trên sàn. Cái cảnh tượng thác loạn lạ mắt lần đầu tiên chứng kiến này đang khủng bố tinh thần Akashi. Thiếu gia luôn quy củ, gia giáo hôm nay lại không thể giữ hình tượng rồi...
  "Nào nào! Ngồi đây! Hôm nay bổn cô nương sẽ bao!" Alice kéo Akashi ngồi xuống một bàn gần đó, gọi ra một đống rượu.
  Alice và Naomi ngồi cạnh Akashi, hắn uống rượu mà ác độc là rượu mạnh hẳn hoi. Naomi vừa rót rượu, vừa đảo mắt nhìn xung quanh. Bỗng dưng ánh mắt dừng lại ở một cô bé xinh xắn, tóc ngăn ngắn màu nâu hạt dẻ ngồi góc quán. Cô bé ngồi một mình. Có vẻ là nữ sinh trung học lần đầu tiên đi bar. Cô bé sợ sệt cầm cốc rượu, tay run run, mặt cúi gằm, không dám nhìn ai. Tính cách ngoan hiền nhút nhát khá giống Kuroko. Chắc Akashi sẽ có hứng?
  Naomi huých vai Akashi. Hắn vẫn còn tỉnh táo phong độ dù nãy giờ bị nhồi khoảng... sáu bảy cốc rượu mạnh. Có vẻ tửu lượng của hắn khá tốt nhưng hắn hoàn toàn không thích mấy chốn hoan lạc thế này nên nãy giờ cố gắng chống cự để về nhà. Hắn quay sang nhìn Naomi "Có gì?"
  "Thấy cô bé kia không?" Naomi chỉ vào cô bé ngồi góc quán.
  "Thấy. Sao?" Akashi vẫn đều đều giọng.
  Alice bon chen "Eh... Thiếu gia nhà mình lại thích kiểu con gái đó à? Không ngờ đó nha! Khẩu vị cũng được lắm!"
  "Không phải. Cô bé ấy giống một người thôi..." Naomi nhìn Akashi đầy ẩn ý, rõ ràng đang cố nhắc đến Kuroko.
  "Ai? Ai cơ? Thiếu gia đã có ý trung nhân sao?" Alice xồn xồn lên.
  "Ờ thì người đó là..."
  Đang định nói thì Naomi ngay lập tức bị ánh mắt viên đạn của Akashi xuyên cho vài lỗ: Cô đừng quên đã hứa không nói cho ai về Tetsuya! Cô thử khai một chữ xem!!!! Tôi cho cô về chầu ông bà luôn!
  Naomi đành cười cười, xua tay "Thôi! Coi như chưa nói gì nha!"
  "Thế... cô muốn nói gì với tôi về cô bé kia?" Akashi buông cốc rượu.
  "Thực hành tất cả những gì cậu vừa tiếp thu được lên cô gái kia. Coi như luyện tập. Tính cô ta cũng có vẻ khá giống Kuroko." Naomi cười.
  "Miễn. Tôi không hứng trêu ghẹo con gái nhà lành. Bôi nhọ nhân phẩm!" Akashi thẳng thừng gạt ý định của Naomi qua một bên.
  Alice xí xớn lại gần hắn, hết làm nũng lại huých vai trêu ghẹo "Mồ ~ Thiếu gia sao khó tính thế? Chỉ là thực hành xin số điện thoại thôi mà. Ai nói cậu phải trêu ghẹo con nhỏ đâu?"
  "Xin số?"
  "Phải phải! Chỉ thực hành để xin số thôi. Từ đó cậu có thể đúc rút thêm kinh nghiệm." Naomi cười.
  Akashi thở dài bất lực với hai người này "Rồi... Vậy... cô nói xem, tôi phải làm gì để xin số cô ta?"
  "Đơn giản thôi. Loại con gái thế này sẽ có tính cách và tâm lí khá giống Kuroko. Thường không thích sự khô khan, thô bạo quá mức cần thiết (như cậu). Phải thật ôn nhu! Ôn nhu hiểu không? Nhưng cũng có chút gì đó hư hỏng. Đừng có quy củ quá." Naomi cười, vô vai Akashi "Vậy đó! Tiến lên!"
  Naomi và Alice không hẹn trước, đồng loạt đẩy Akashi về phía cô gái đó. Do lực đẩy quá mạnh mà cô nữ sinh kia lại ngồi khá gần nên Akashi mất đà lao thẳng về phía người cô. Cú ngã đau điếng. Akashi rủa thầm hai người chết tiệt kia. Chốc nữa hoàn thành nhiệm vụ, hắn nhất định phải quay lại cho hai người một trận.
  "Anou... Bạn gì đó ơi..." Cô nữ sinh kia gọi.
  Akashi đang dúi dụi trên sàn, nghe tiếng gọi thì giật mình, vội vã đứng dậy phủi quần áo. Đập vào mắt hắn là hình xăm hình chìa khóa khá giống cái trên xương quai xanh của Alice được xăm trên cổ của cô nữ sinh kia. Hắn nhíu mày nhìn hình xăm, tỏ vẻ kì thị: Cái này là thứ nên được xăm trên cổ một cô nữ sinh trông có vẻ hiền lành sao? Tưởng ngoan ngoãn thế nào!
  Alice và Naomi ngồi từ xa nhìn lại đã thấy rõ cái 'thái độ kiểu ấy' hiện rõ nét trên khuôn mặt Akashi. Alice bắt đầu lo lắng "Bên đó hình như không ổn thì phải."
  Naomi vẫn thản nhiên nâng cốc rượu "Kệ đi! Bệnh bộc phát thôi. Cậu ta sẽ tự kiểm soát được."
  Bên kia, cô nữ sinh dường như nhận ra ánh mắt không mấy thiện cảm của Akashi đang chiếu vài hình xăm trên cổ mình. Cô ngượng ngùng kéo cổ áo lên để che đi hình xăm.
Akashi giật mình, nhớ lại lời Naomi dạy, lập tức thay đổi trạng thái khuôn mặt "Oh! Xin lỗi! Tôi không có ý đó!"
  "Ừm... Cậu... cũng là học sinh trung học?"
  "Trường A. Năm nhất. Akashi Seijuuro."
  "Trường X. Năm nhất. Yuu Kanzaki. Hân hạnh làm quen." Yuu cười, có vẻ đã có thiện cảm hơn với Akashi, bớt nhút nhát hơn một chút.
  Akashi ngay lập tức chuyển đến bài học thứ hai: Ra mặt hư hỏng. Hắn cười. Nụ cười có chút khí chất của một playboy hư hỏng, có chút đểu cáng. Đôi mắt như hớp hồn cô nữ sinh tên Yuu ngây thơ kia. Hắn rót hai cốc rượu "Tôi mời cô một ly được chứ?"
  Vốn đã có ngoại hình ưa nhìn với khuôn mặt đẹp mã khiến bao nữ sinh mê mẩn nay lại còn kết hợp với nụ cười ngạo mạn và ánh mắt mê mẩn, Akashi đã khiến Yuu bối rối. Khí chất vị vua thực sự bây giờ mới có thể bộc lộ hoàn toàn.
  "Ơ... Um..." Yuu nâng cốc rượu.
  Hai người cùng uống với nhau. Nhìn mặt cũng đủ biết Yuu đổ Akashi mất rồi.
  Từ xa xa, Naomi nhìn lại, cười đắc ý "Thấy chưa! Đổ rồi kìa."
  "Được lắm!" Alice cười.

  Sau vài phút vui vẻ với Yuu, Akashi quay lại với một mẩu giấy nhỏ trên tay cùng một nụ cười kiêu hãnh. Hắn vất tờ giấy ghi một dòng chữ có vẻ là số điện thoại của cô gái vừa rồi xuống trước mặt Naomi "Dễ như ăn bánh!"
  "Thiếu gia ngầu quá!" Alice thêm vài câu khích lệ.
  "Tốt nghiệp khóa học! Giờ cậu có thể áp dụng! Nhưng nói trước. Đừng chủ quan quá! Kuroko cũng không dễ tính lắm đâu." Naomi cười.
  "Thôi đủ rồi! Cho tôi về! Tôi không chịu được chỗ này thêm một giây nào nữa!" Akashi giục.

  Chiếc Ferrari đỏ đỗ trước cổng biệt thự to đồ sộ nằm trên mảnh đất khổng lồ nhà Akashi. Cánh cổng sắt dẫn vào một đường bồn hoa trải dài hai bên. Đi sâu một chút sẽ vào được căn biệt thự to lớn, sang trọng.
  "Uwa ~~~~ Biệt thự gia tộc Akashi có khác!" Alice sáng mắt.
  "Đương nhiên! Tui chọn người làm ăn là phải chọn con nhà giàu!" Naomi cười.
  Akashi bình thản bước ra khỏi xe, xách theo cặp, lạnh lùng quăng lại cho Naomi một xấp tiền. Naomi nhận lấy, thản nhiên nhét tiền vào cặp, lẩm bẩm "Rõ ràng là cảm kích người ta mà. Không nói thẳng còn tsun nữa..."
  Alice phóng xe biến mất dạng.
  Akashi vào nhà, lên phòng. Hắn vất cặp qua một bên, vào phòng tắm thay đồ cho hết mùi rượu. Maa... Dù sao thì hôm nay cũng là một trải nghiệm đáng nhớ. Akashi không thể không cảm ơn Naomi vì đã giúp hắn bớt căng thẳng và cũng đồng thời rút được kinh nghiệm.

----------------------------------------------------------------------------------

Chuyên mục lảm nhảm: Vote cho tui!!!!!!! Cmt cho tui!!!!!!!! Không là tui drop!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro