Chương 15: Bộ xương biết múa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã biết từ trước, Vịt chết đi khi vẫn còn quá nhỏ. Vậy nên những chuyện kỳ lạ và những thứ bí ẩn nó vẫn chưa một lần trải qua. Khi ấy, nó đã cùng Nam đi trên chuyến hành trình, chạy khắp nơi nhằm trốn khỏi những màu áo xám tro - những người lính Nam Quốc, máu lạnh và trung thành, sẵn sàng làm mọi thứ vì vị Chúa của chúng.

Vậy nên Vịt nào có biết phải xử lý sao, khi giờ đây trước mặt nó là một bộ xương kỳ lạ. Màu ánh đỏ chực sáng lên nơi hốc mắt đen xì của thứ đó, và bộ xương sườn của nó thì vụn vỡ bởi chiếc cọc bị cắm sâu vào bên trong.

'Nó' sẽ làm gì mình, đó chắc chắn là suy nghĩ đầu tiên của Vịt khi nhìn thấy bộ xương. Tuy chẳng nói, nhưng vẻ đáng sợ đã vô tình hiện rõ hết ra, và xung quanh bộ xương toát ra bầu không khí vô cùng kỳ quái.

Vịt nuốt nước bọt trong miệng mình, lần đầu tiên nó cảm thấy cổ họng rát khô, trong khi đó thì bộ xương vẫn lầm lì chẳng đáp. "Làm ơn..." Vịt cố nói từng câu trong trạng thái run rẩy, cơ thể chú giờ bị treo lủng lẳng trên tay cái thứ cục mịch kia. Nó vẫn chẳng đáp, sau khi lấy tay đập vào mặt mình.

Thất vọng sao? Không... Không phải cho lắm, nhìn cái cách bộ xương đứng im như tượng khiến Vịt nghĩ bản thân đã làm sai điều gì. Nhưng nó đã làm sai cái gì cơ chứ? Chẳng phải nãy giờ chính bộ xương đó mới là người đuổi theo nó sao?

Vẫn một khoảng lặng kéo dài, cho đến khi hốc mắt của tên xương xẩu ấy khẽ lay thứ ánh đỏ bên trong, nó mới đặt vịt con xuống.

Bộ xương ấy hạ Vịt xuống từ từ, ngón tay trỏ của nó giơ lên như muốn Vịt bĩnh tĩnh hơn. Đoạn chậm rãi lùi về sau trong khi tay đẩy đẩy không khí, trông vô cùng nực cười.

Nhưng vịt chả thấy nực cười, tình huống hiện tại làm nó sợ đến muốn dựng cả lông. Nhưng kinh nghiệm những ngày phiêu lưu cùng Nam đã cho nó biết, bộ xương này không có ý tấn công.

Vậy nên Vịt quyết định không lòng vòng, hay nói đúng hơn có chạy cũng có thoát được bộ xương đó đâu? Dù rằng Vịt ngẩm chắc bản thân vẫn luôn luyện tập để trở nên linh hoạt và nhanh nhẹn. Nhưng tốc độ nếu so với bộ xương này vẫn còn thua kém.

Cứ như vậy, khi Vịt vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bộ xương ấy đã bắt đầu vung vẩy tay mình. Chân bắt chân chéo làm trò con bò gì đó hệt như đang nhảy múa trước mặt vịt con.

Sao cái tình huống này quen quá vậy, Vịt nghĩ thầm, và đầu nó cũng dần nghiêng sang một bên, khi không hiểu bộ xương ấy có ý định làm gì.

Thế là cái tên đó xoã người, cùng hay tay đang nhảy chốc buông thõng xuống, cái lưng gù gập một cách có chiều sâu. Nhìn thôi cũng hiểu, tên này rõ là đang thất vọng rồi.

"À... Ờm..." Vịt lúng túng hỏi, "Có phải anh... muốn nói gì đó?"

Bộ xương liền lia lịa gật đầu, trông có vẻ rất ngạc nhiên. Khiến Vịt ta như nhận ra được điều gì. Cơ mà Vịt có nói gì sai không nhỉ, vì trông bộ xương có vẻ nhoi lắm sau khi nó mở lời. Hay là thử hỏi một câu khác ta, Vịt ngẫm nghĩ.

"À... Ờm... Anh..."

Vịt lúng túng hỏi thêm một câu khác. Khi này bộ xương đó cũng bỗng đột ngột vỗ tay, tiếng xương xẩu chợt vang lên sau đó, đoạn chỉ vào vịt con rồi lắc lắc cái đầu.

"Anh... Muốn..."

Quả thực Vịt đã làm gì đó phật ý của bộ xương này sao? Nó tự hỏi, bởi giờ trông bộ xương ấy tức giận đến kia mà. Đến dùng cả chân để dậm mạnh xuống nền đất luôn ấy. Thế là Vịt quyết định im lặng, không dám nói thêm một câu, đề phòng trường hợp bất trắc.

Bộ xương lúc này cũng hùng hổ đi lên, Vịt thì vô thức chốc lùi về sau. Vịt giật mình. Nhưng rồi chỉ thấy nó không tiến gần đến gần Vịt nữa, chỉ hậm hực ngồi xuống, tay hý hoáy thứ gì đó dưới nền.

"Tôi... là... một..."

"Quý cô á!" Vịt chợt hét toáng lên trong khi bộ xương vẫn chống nạnh nhìn nó. Cái tình huống kỳ cục gì thế này, bộ xương cũng có giới tính cơ á! Vịt cố nuốt câu nói vừa sắp thốt ra khỏi miệng mình, mỏ thì ngoác rộng đến cả ba thước đất vẫn chưa hết ngạc nhiên, đoạn ngước lên nhìn bộ xương cùng điệu bộ ấp a ấp úng.

"Vậy thưa... quý cô xương... cô muốn...."

Quý cô xương gật gù, đoạn đưa tay viết tiếp xuống nền đất. Còn Vịt cũng thấy vậy mà rụt rè bước đến.

"Cái cọc... đau..." Vịt vừa nhìn theo từng nét chữ của cô ta, vừa nói.

Còn bộ xương nghe vậy cũng gật đầu, sau lấy tay trỏ vào cái cọc trên ngực trái bản thân, như muốn vịt gắp lấy thứ đó.

Nhưng liệu có được không? Vịt tự hỏi, vẻ ngơ ngác nhìn cái cọc đã đâm xuyên qua cơ thể của cô ta. Nó được làm bằng kim loại, óng ánh vẻ bạch kim, trên người thứ đó khắc lên một vết rằn ri hay ký hiệu kỳ lạ nào đó. Chưa kể đến nó toát ra một ánh hào quang nhè nhẹ, tựa hút lấy vẻ u ám trên người của bộ xương.

"Nhưng sao cái cọc lại cắm vào ngực cô được vậy?" Vịt tò mò hỏi, dĩ nhiên đáp lại chú ta chỉ là cái đánh vai đầy ngao ngán mà thôi.

"Không... nhớ..." Cô ta viết xuống nền đất như vậy.

"Nhưng chắc nó khó chịu với cô lắm hả?"

Bộ xương gật gù.

Vậy là đủ hiểu. Hay tóm tắt tình huống là thế này đi. Vịt đang trên đường thực hiện yêu cầu của Phủ Thủy Sương Đen, bỗng bị dí sát bởi một bộ xương kỳ lạ, bộ xương không thể giao tiếp nên cô ta múa để vịt con có thể nhận ra. Tuy nhiên đã có đôi chút hiểu nhầm, thật ra cô ấy chỉ muốn được giúp đỡ thôi... nhỉ? Vịt nghiêng đầu ngẫm lại, cùng cái dấu hỏi to đùng như muốn hiện hết cả ra ngoài luôn, vẻ mặt nó như đần ra trông thấy.

"Tôi có ý này, hay là tôi dẫn cô đến nhà của người thân tôi được không? Bà ấy biết nhiều lắm nên có thể giúp."

Vịt ngỏ ý, tuy nhiên lại bị bộ xương khước từ và lắc đầu lia lịa, bối rối không thôi.

"Không... thể... đi... xa" Quý cô xương chậm rãi viết.

"Ra vậy à..."

Vịt cũng không hiểu rõ lắm lý do, nhưng có thể có điều gì đó liên quan đến cái cọc trên ngực của bộ xương đó. Vậy nên nếu có thể, chắc chắc quý cô ấy muốn Vịt giúp đỡ ngay tại đây chăng?

Vịt ngước lên nhìn cô ta, sau khi đọc xong đống chữ viết dưới đất như muốn nói điều gì.

Một bộ xương u ám, cùng ánh đỏ lập lòe nơi hốc mắt đen đen. Nơi cánh rừng chẳng quá nhiều tiếng động, hơi lạnh mùa đông lướt qua những tán lá liêu xiêu. Gió đìu hiu và trời chẳng quang lắm, khiến khung cảnh như có chút buồn.

"Mà, kệ đi. Cứ làm những gì có thể thôi nhỉ." Vịt vừa nói, chốc lại mỉm cười. Câu nói thân quen chốc hiện về nơi tâm trí, ánh mắt tươi vui.

"Cô có thể đưa tôi lại gần cái cọc đó không."

Bộ xương gật đầu. Đoạn, cô ta nâng Vịt đến gần cái cọc ấy, thứ hào quang sang sáng như lôi kéo chàng vịt con. Chú cứ vậy tiến lại gần cùng cái mỏ chuẩn bị chạm vào chiếc cọc kia.

"Cô chuẩn bị nha. Khi nào tôi gắp được nó thì tôi sẽ kêu lên, rồi cô kéo."

Bộ xương ấy giơ ngón cái mình lên như sẵn sàng chờ ra hiệu.

Và thế là Vịt đưa mỏ đến, chuẩn bị gắp lấy cái cọc kia.

Thình lình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, linh cảm của nó như đang cảnh báo chàng vịt ta, rằng cái cọc trước mắt là vô cùng nguy hiểm.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn như xé nát cả không gian. Nơi Vịt vừa ở khói bụi mịt mù cùng vết lõm lún sâu trên nền đất lạnh ngắt. Những tán cây xung quanh như ảnh hưởng theo từng tầng rung chất lúc bấy giờ.

Khi ấy Vịt giật mình, đoạn vô thức giật đầu về sau. Không thể nào. Nó tròn mắt, cùng nét mặt hoảng hốt không thể nào thốt lên. Đã có hai sự kiện xảy ra cùng lúc mà Vịt cảm nhận được.

Một, cái cọc kia sau khi chạm nhẹ vào mỏ nó, Vịt cảm giác như thứ gì đó đã bị kéo ra khỏi cơ thể vịt con.

Và hai, lý do nó vô tình chạm vào cái cọc dù đã có linh cảm chẳng lành, là bộ xương đã ôm nó và nhảy khỏi một vụ nổ nào đó.

Và giờ khi nhìn lại nơi vụ nổ xảy ra, Vịt vẫn chưa hết hoảng loạn. Đây là lần đâu tiên linh cảm của nó đã khiến nó run rẩy như điên, khi nhìn vào đám bụi mịt mù tại vị trí đã đứng.

Và khi khói bụi đã tan đi, trước mắt nó là một thân hình kỳ dị đen đặc, nó to lớn như một cái cây và những cánh tay vươn ra làm nhánh, đống mắt trợn ngược của nó đảo điên trông vô cùng dị thường.

"Trả lại... đây!... Zoe!... trả lại... đây!..." Thứ quái dị đó rên rỉ nói.

Zoe, hình như cái tên đó Vịt đã nghe ở đâu rồi. Nó ngước lên nhìn bộ xương đang ôm chặt nó trên ngực, cùng hốc mắt đục ngầu ánh đỏ dần lan. Quý cô xương vẫn yên lặng chẳng nói, và không có chút động thái phòng bị nào.

"Zoe!... Trả lại... đây..." Thứ quái dị đó vẫn lặp lại câu nói, nó trở mình, dần dần biến về dạng một khối thịt màu đen, những cái miệng từ đâu chốc mọc thêm và rên rỉ, trông vô cùng dị thường.

"Này... chúng ta phải làm gì đây?" Vịt kinh động hỏi, miệng mấp máy cố thốt ra từng câu, nhưng bộ xương vẫn đứng đực ở đó.

Đoạn, thứ kỳ dị cứ chậm rãi tiến lại gần, từng chút từng chút, gió kẽo kẹt nặng nề như tiếng đồng hồ lắc vang. Cây rục rịch và đánh động chẳng đáp, như muốn ra hiệu trong tĩnh lặng rằng hãy chạy đi và chạy thật nhanh vào.

Vì thứ này, là một con quái vật và nó không hề thân thiện đâu.

"Zoeeeeee!"

Tiếng thét vang lên với đa tầng âm lượng, con ác quỷ lao đến với tốc độ cực nhanh, thay cho vẻ cục mịch của nó, thứ thịt đen ngòm ấy giãn nở như một chiếc lò xo bật người nhảy tới, dưới đôi mắt kinh hoàng của chàng vịt con.

"Quý cô xương!" Vịt sợ hãi hét lớn, trong khi nó vẫn kẹt cứng trên người của bộ xương. Đoạn cô ta giật người, cả cơ thể vút thẳng lên không né đòn tấn công của thứ tà dị ấy.

Trong khi đó thứ tà dị bật người lao đến, chốc sượt qua cơ thể của quý cô xương. Quý cô xương khi này trông vẫn bình thường, tay giữ chặt lấy chàng vịt nhỏ chẳng đáp, rồi xoay người chuyển hướng nhằm né những cánh tay tuồn ra từ cơ thể đen kịt kia. Suýt soát vô cùng.

Đoạn, thứ đó vẫn giữ đà lao đi, chúng té nhào xuống nền cỏ, lăn lộn vài vòng trước khi rên rỉ thét lên.

"Zoe!... Trả lại... đây!... Gia đình của chúng ta... trả lại... đây!" Thứ tà dị ấy luôn miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro