7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó nàng lại mơ thấy một buổi trưa giữa mùa hè, nằm ở trên thảm cỏ xanh bên cạnh ngôi nhà màu hồng, trong mộng đẹp nàng lại cùng chú chó nhỏ vui đùa với nhau.

Đôi môi mềm mại mọng đỏ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, trên gương mặt trắng noãn nhỏ nhắn của Han Sara dạt dào vẻ hạnh phúc.

Hồ Lê Thanh Tùng nằm bên cạnh cũng không ngủ, hắn không nói gì, nằm nghiêng tựa người vào cánh tay, lẳng lặng ngắm nhìn Han Sara đang ngủ say, vẻ mặt vô cùng ngây thơ trong sáng.

Hắn càng ngày càng không hiểu được, Han Sara rốt cuộc là một cô gái như thế nào?

Không hề nghi ngờ gì về việc nàng giả mạo thân phận em gái của hắn, chủ động yêu cầu trở thành người tình của hắn, tất cả đều chứng minh nàng là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt.

Nhưng trong suốt khoảng thời gian sống chung này, Hồ Lê Thanh Tùng cũng âm thầm quan sát nàng, cho dù nhìn thế nào hắn cũng không cảm thấy được nàng thật sự là một phụ nữ như vậy, ít nhất cho tới bây giờ, nàng chưa từng mở miệng xin hắn bất cứ một thứ gì.

Nói nàng tham tài, nhưng nàng lại có vẻ khờ dại và đơn thuần. Trên mặt từ đầu đến cuối đều lộ ra một ánh mắt khát vọng.

Nói nàng khiêm tốn nhát gan, ở trước mặt hắn luôn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục và ngoan ngoãn vâng lời, rồi lại dũng cảm không để ý đến sự an nguy mình, chạy đến trước xe dòng xe đông nghịt chỉ để cứu một chú chó nhỏ.

Thậm chí ngay cả Trương Nhất Khanh cũng đã chủ động giúp nàng che đậy sự giả dối.

Những chuyện như thế, làm cho một người vốn luôn hiểu rõ lòng người như Hồ Lê Thanh Tùng cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc.

Mười ba tuổi đã bị buộc phải học tập trong trại giáo dưỡng cho đến lúc trưởng thành. Hắn đã đi qua rất nhiều mưa gió, trải qua rất nhiều gian nguy, cũng vượt qua rất nhiều sự khiêu chiến ác liệt, có thể nói tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Vì sinh tồn, vì báo thù, hắn biến thành một người lạnh lùng như ác ma. Mỗi người đều nói hắn lãnh khốc và vô tình, nhưng chỉ có bản thân hắn hiểu được. Đây là một loại thủ đoạn tất yếu.

Trong toàn bộ cuộc đời của hắn, vướng bận duy nhất trong lòng hắn chính là cô em gái đã thất lạc nhiều năm, không nghĩ đến lại xuất hiện thêm một người phụ nữ. 

Hắn thật sự rất muốn biết rõ ràng, Han Sara là một người phụ nữ như thế nào. Rốt cuộc khuôn mặt nào mới là bộ mặt thật của nàng. Bộ mặt nào mới là nàng giả dạng?

Hồ Lê Thanh Tùng nhịn không được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay vờn quanh hình dáng đôi môi đỏ mọng của nàng.

Đụng chạm của hắn làm cho Han Sara bất chợt tỉnh lại từ trong cơn mơ. Nàng đột nhiên mở hàng mi dài cong vút ra, nắm chặt lấy tay của Hồ Lê Thanh Tùng thu đặt ở trước ngực.

"Em vừa mới mơ một giấc mơ." 

Han Sara dịu dàng nói với Hồ Lê Thanh Tùng.

"Giấc mơ gì?" 

Hồ Lê Thanh Tùng nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của nàng, đột nhiên rất muốn biết nàng đã mơ thấy gì?

Giấu không được vẻ hạnh phúc trên mặt, Han Sara nói: 

"Từ lúc em còn ở cô nhi viện, thường hay thấy cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ, em có một ngôi nhà màu hồng xinh xắn, trước sân nhà có một thảm cỏ xanh mượt. Trong mơ em là một cô bé gái, cả ngày nằm trên thảm cỏ xanh mát, chơi đùa cùng chú cún con, ngắm nhìn những đám mây trắng trên bâu trời. Chơi chán, thì mong chờ mẹ nhanh chóng làm xong bánh ngọt, đợi lúc cha tan sở về thì cùng nhau ăn..."

Trong lòng khẽ động, Hồ Lê Thanh Tùng lại không để cho cảm xúc biểu hiện ở trên mặt.

"Sau đó thì sao?"

Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Han Sara cô đơn nói: 

"Mỗi lần mơ thấy đến đoạn này liền tỉnh, em chưa từng có cơ hội hoàn thành giấc mơ. Cho nên em thật sự rất muốn biết, cảm giác có một gia đình là như thế nào..." 

Sự cô đơn của nàng nhanh chóng truyền vào trong đáy mắt của Hồ Lê Thanh Tùng, giống như vừa nhìn thấy một cô bé gái đã bị vứt bỏ, vì thế hắn không tự kìm chế được bản thân, vươn tay ôm lấy Han Sara. Theo bản năng muốn đem đến cho nàng chút cảm giác ấm áp.

Lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực của Hồ Lê Thanh Tùng, Han Sara thực cám ơn hắn đã ôm nàng, hành động dịu dàng của hắn, làm cho nàng thấy thật hạnh phúc.

Một sự yên lặng ngọt ngào, lan tỏa dần trong không gian phòng ngủ của bọn họ. Thời gian dường như cũng lặng lẽ đứng yên không hề lưu chuyển, hai người đều chìm đắm trong cảm giác ôn nhu hiếm có này.

Đột nhiên đôi mắt Han Sara sáng lên, nhịn không được ở trong lòng ngực của Hồ Lê Thanh Tùng kêu to: 

"Đúng rồi. Hôm nay không phải chúng ta vừa cứu được một con chó nhỏ sao? Ban đầu cứ nghĩ nó là con chó đen, sau khi giúp nó tắm rửa sạch sẽ, em mới phát hiện thì ra nó là một con chó màu trắng rất giống con chó trong giấc mơ của em."

"Con chó trắng?" 

Hồ Lê Thanh Tùng cau mày. Lúc nãy hắn đem con chó thả xuống sàn nhà, nhưng thật ra cũng không chú ý nó màu trắng hay màu đen.

"Đúng vậy!" 

Vui vẻ gật gật đầu, sau đó Han Sara ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: 

"Anh không thấy là con chó nhỏ này rất có duyên với em sao? Hơn nữa bộ dạng của nó thật đáng yêu a!"

Đáng yêu? Hồ Lê Thanh Tùng không đưa ra lời nhận xét nào.

Đối với hắn mà nói, chó mèo, hay những con vật cưng linh tinh khác đều chỉ biết hao tốn lương thực. Hoàn toàn không có một chút tác dụng nào cả, là những con vật không có ích. Hắn không cảm thấy chúng đáng yêu ở điểm nào.

Nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của hắn, Han Sara nhịn không được có chút khổ sở.

"Vậy là con chó nhỏ kia không thể ở lại a." 

Sự thất vọng xuất hiện rõ ràng trên mặt của Han Sara.

Phản ứng của Hồ Lê Thanh Tùng thật lãnh đạm, tỏ vẻ hắn sẽ không đồng ý để cho con chó nhỏ ở lại? Han Sara chỉ là thực sự vô cùng muốn chăm sóc chú cún đáng yêu này.

"Em muốn giữ nó lại, anh không có ý kiến." 

Hồ Lê Thanh Tùng vuốt vuốt mái tóc của Han Sara, thản nhiên nói.

"Hả? Anh là nói thật sao?" 

Han Sara vừa mừng vừa sợ nhìn Hồ Lê Thanh Tùng. Nàng không nghĩ tới Hồ Lê Thanh Tùng sẽ có lòng tốt cho con chó nhỏ ở lại

"Anh không bao giờ nói đùa." 

Hồ Lê Thanh Tùng khẳng định với nàng lần nữa.

"Cám ơn anh! Cám ơn anh!" 

Han Sara vui mừng kêu to, theo phản ứng tự nhiên ôm chặt lấy Hồ Lê Thanh Tùng, hôn mạnh lên đôi môi của hắn.

Sự nhiệt tình hưởng ứng của Han Sara làm cho Hồ Lê Thanh Tùng thoáng có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc ôm chặt lấy nàng, tránh cho nàng nhất thời vui mừng quá độ mà té rớt xuống giường.

"À? Tiểu Bạch đâu?" 

Han Sara đã nhanh chóng giúp con chó nhỏ đặt một cái tên rất hay.

Đột nhiên phát hiện con chó nhỏ không ở trên giường, Han Sara ngây ra một lúc, lập tức nhớ tới con chó nhỏ vừa mới bị Hồ Lê Thanh Tùng đuổi xuống dưới giường.

"Tiểu Bạch ngoan ngoãn mau ra đây!" 

Nàng nhảy xuống giường bắt đầu tìm bóng dáng con chó nhỏ, hoàn toàn quên mất chính mình vẫn còn đang lõa thể.

Hồ Lê Thanh Tùng tựa người trên giường nhìn thấy Han Sara quỳ rạp trên mặt đất bộ dáng thật thú vị, đột nhiên nhếch lên một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không chú ý.

Cuối cùng cũng đã tìm được con chó nhỏ đang ngủ say sưa dưới gầm giường. Han Sara phấn khởi ôm chặt lấy nó, muốn quay trở về giường!

Hành động của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vi nàng bất ngờ nhìn thấy trên mặt Hồ Lê Thanh Tùng xuất hiện một nụ cười. tuy rằng rất nhạt, rất nhẹ nhưng Han Sara có thể xác định Hồ Lê Thanh Tùng đã mỉm cười.

Một nụ cười nhợt nhạt, làm mềm những đường cong nghiêm túc trên mặt hắn. Dường như xua đi cảm giác giá rét của mùa đông, vẻ mặt của hắn còn lộ ra tia sáng biểu hiện cho nhân tính.

Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy hắn cười bao giờ, bất chợt làm Han Sara ngây người, cảm động đến nỗi nước mắt không tự kìm chế được chảy xuống, từng giọt rơi xuống trên đầu Tiểu Bạch.

Người phụ nữ này vui quá đến phát điên rồi sao? Tại sao vừa mới cười, rồi lại khóc?

"Khóc cái gì?" 

Hồ Lê Thanh Tùng cau mày hỏi nàng.

Lau sạch nước mắt trên mặt, Han Sara lắc đầu không nói lời nào, bởi vì nàng biết, bí mật này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết.

Có Tiểu Bạch làm bạn, Han Sara cũng bắt đầu chơi xấu. Mỗi ngày không muốn cùng Hồ Lê Thanh Tùng đi đến công ty, bởi vì ở trong phòng tổng tài nàng rảnh rỗi đến phát hoảng, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Hồ Lê Thanh Tùng cũng không ép nàng, đồng ý để cho nàng ở lại trong nhà chăm sóc con chó nhỏ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi tiễn Hồ Lê Thanh Tùng ra khỏi cửa, Han Sara thường dùng toàn bộ thời gian của mình để làm bạn với chú chó Tiểu Bạch bướng bỉnh của nàng.

Tiểu Bạch rất hoạt bát, cũng rất thông minh, sức ăn của nó rất mạnh, mỗi ngày ăn xong thức ăn dành cho chó, còn có thể kéo chén nhỏ yêu cầu Han Sarag lấy thêm cho nó một ít.

Bộ dáng nó thật đáng yêu! Lúc nào cũng luôn làm cho Han Sara cực kỳ vui vẻ. Từ trước đến nay nàng chưa từng có một con vật yêu nào, cho nên nàng vô cùng yêu quý chú cún con này, dù vật quý giá đến thế nào cũng không thể đổi nó được.

Trước cửa khu biệt thự của Hồ gia có một rừng cây, lúc vừa mới đến Hồ gia, Han Sara cảm thấy nơi đó thật âm trầm kì quái. Nhưng bây giờ, cánh rừng này lại biến thành nơi tốt nhất để nàng và Tiểu Bạch vui đùa.

Buổi chiều nào cũng thế Han Sara luôn mang theo Tiểu Bạch đến tản bộ trong rừng. Sau đó mới quay về căn biệt thư, chờ đợi Hồ Lê Thanh Tùng trở về cùng nhau ăn cơm.

Một hôm trời chạng vạng, giống như thương lệ. Han Sara ôm theo chú chó nhỏ tinh nghịch đi vào nhà bếp, muốn lấy thức ăn vào chén cho Tiểu Bạch, lại ngoài ý muốn phát hiện trong chén nhỏ đã đầy ắp thức ăn.

Hả? Là ai làm thế? Han Sara đang hồ nghi. Đột nhiên, Bích Ngọc  xuất hiện trước mắt ở nàng.

"Hna Sara đến giờ cho chó ăn rồi à ?" 

Bích Ngọc thân thiết hỏi nàng.

Bích Ngọc luôn luôn có thái độ khinh miệt đối với nàng, hôm nay tại sao lại đột nhiên xuất hiện nói vòng vo, thân thiết như vậy? Han Sara không khỏi cảnh giác bước lui về phía sau hai bước.

Nhìn ra phản ứng của Han Sara, Bích Ngọc thở dài nói: 

"Cô thực chán ghét tôi đến vậy sao? Han Sara!"

"Không... không chán ghét..." 

Không biết cô ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, Han Sara lại đi lui về phía sau từng bước.

Bích Ngọc thành khẩn nói: 

"Trước kia thái độ của tôi đối với cô đúng là không tốt, đó là bởi vì tôi ghen tị với cô. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu Hồ tiên sinh thích cô, tôi cũng nên an phận làm tốt vị trí quản gia của mình mới đúng. Cho nên tôi hy vọng cô có thể làm người lớn bỏ qua cho một tiểu nhân như tôi, tha thứ cho tôi?"

Thái độ của Bích Ngọc xoay chuyển một trăm tám mươi độ, ngược lại làm cho mắt Han Sara choáng váng.

Lúc trước, Bích Ngọc không phải hận mình đến chết được sao, còn ra lệnh cho nàng làm những công việc cực nhọc, không phải muốn mượn cơ đuổi nàng đi sao? Không xác định được thái độ của Bích Ngọc đối với mình là thật tình, hay là giở trò bịp bợm gì, Han Sara chần chờ không dám trả lời.

"Tôi là thành tâm muốn đến giải thích với cô, hy vọng cô có thể tin tưởng tôi."

Liếc mắt nhìn cái chén nhỏ mà Han Sara đang cầm tròng tay, Bích Ngọct hỏi: 

" Số thức ăn đó có đủ cho nó dùng không? Tôi làm lần đầu, chỉ sợ không đủ."

"Là cô lấy thức ăn cho Tiểu Bạch?" 

Han Sara có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy. Tôi thấy cô cùng Tiểu Bạch đi dạo trong rừng, thầm nghĩ rằng sau khi trở về, Tiểu Bạch sẽ đói bụng, cho nên mới chuẩn bị trước, chờ cô trở về."

Nói xong, Bích Ngọc còn thân mật ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng khẽ cắn nàng mấy cái, tỏ vẻ cho nhiệt tình hưởng ứng.

Thấy một màn như vậy, Tâm Đồng cũng bắt đầu mềm lòng, tin tưởng Bích Ngọc là thật tình có ý muốn mình cùng sống chung hòa thuận vui vẻ. Có lẽ Bích Ngọc đã tự mình nghĩ thông suốt.

"Cám ơn cô giúp Tiểu Bạch lấy thức ăn." 

Han Sara nghiêm túc nhìn nàng nói cảm ơn.

"Đừng có khách sáo như vậy, chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi."

Bích Ngọc cười cười, lập tức thử hỏi nàng: 

"Cô có tha thứ cho tôi không?"

"Đừng nói cái gì có tha thứ hay không? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giận cô a!" 

Han Sara chân thành nói.

Đối với Han Sara đơn thuần mà nói, nàng và Bích Ngọc từ trước đến nay cũng thật sự không có thâm cừu đại hận gì. Chuyện hai người có thể chung sống hòa bình đó là một chuyện tốt.

"Cám ơn cô!" 

Vẻ mặt Bích Ngọc vui mừng nói.

Đột nhiên dường như lại nghĩ tới cái gì, Bích ngọc mở miệng nhìn Han Sara hỏi: 

"Đúng rồi, đầu bếp xin phép nghỉ buổi tối hôm nay, cô có đồng ý giúp tôi chuẩn bị bữa tối hay không?"

" Đương nhiên đồng ý rồi." 

Han Sara gật đầu.

"Vậy thì thật lòng cám ơn cô ."

Bích Ngọc thân thiết đích giữ chặt cánh tay Han Sara, một mặt ra hiệu cho nàng buông cái chén trong tay, để Tiểu Bạch đang đứng phản đối có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn.

Trong lúc Tiểu Bạch vui vẻ phe phẩy cái đuôi thưởng thức bữa ăn của mình, Bích Ngọc dẫn Han Sara vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô ta còn thân thiết chỉ cho Han Sara cách nấu ăn. Hơn nữa còn cho Han Sara biết những món mà Hồ Lê Thanh Tùng thích ăn.

Cuối cùng, khi một bàn thức ăn đã được chuẩn bị tốt, thì Hồ Lê Thanh Tùng cũng vừa về đến nhà. Không đồng ý với lời đề nghị ăn cơm chung của Han Sara, Bích Ngọc kiên trì giữ thân phận quản gia của mình, đợi sau khi Han Sara và Hồ Lê Thanh Tùng ăn xong bữa tối, liền nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.

Ngồi trên bàn nhìn Hồ Lê Thanh Tùng đang ăn cơm, đối với Han Sara mà nói, từ sau khi đến Hồ gia, hôm nay là ngày nàng vui nhất.

Đầu tiên là Bích Ngọc không hề xem nàng là cái đinh trong mắt, ngược lại chủ động giải thích với nàng. Sau đó lại được ở cận kề, ăn cơm cùng vớiHồ Lê Thanh Tùng, Tiểu Bạch cũng ăn no đang ngủ ở dưới gầm bàn, cảm giác như bọn họ. Thật sự giống... thật sự giống như người một nhà!

Càng suy nghĩ, Han Sara lại càng nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào.

________________________________________

Nhưng Bích Ngọc có thực lòng muốn làm hòa với Han Sara không? Hay đó chính là một âm mưu kế hoạch mà cô ta chuẩn bị!

Đều đó vẫn còn là một dấu chấm hỏi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro