Chương 4: Ôn nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức tố của Thẩm Tiêu Hàn so với trước kia càng thêm áp bách nhưng Mạnh Quân Bảo chẳng những không có một chút không thoải mái, mà ngược lại, trong không khí nồng đậm này càng thả lỏng đề phòng, y chỉ nghĩ muốn tới gần ôm ấp của người phía sau.

Cả người không khoẻ dần dần bình phục, thay vào đó chính là khát vọng truyền đến từ sâu trong thân thể.

Thẩm Tiêu Hàn đem người đẩy ra, động thủ muốn cởi quần áo y. Mạnh Quân Bảo không có chỗ dựa, không vui cong môi, xoay người ôm lấy, dán lên cổ hắn, giống như chó con lẩm bẩm nói: "Thẩm Tiêu Hàn, ngươi thơm quá... Ngươi phát ra thêm chút tin tức tố đi."

Thẩm Tiêu Hàn quả thực bị tức cười, kéo khóe miệng nói: "Không vội, chờ lát nữa sẽ cho ngươi toàn thân bao phủ hương vị của ta, cho ngươi ngửi một lần đến chán." Hắn không cởi quần áo nữa, ngược lại kéo quần lót của y ra.

"Ngươi làm gì nha..." Mạnh Quân Bảo nằm ngửa trên giường, bởi vì say rượu mà choáng váng lợi hại, "Ngươi là ai! Sao lại cởi quần của ta! Thẩm Tiêu Hàn cứu mạng!"

Thẩm Tiêu Hàn nghe y hồ ngôn loạn ngữ cũng không nói gì, lạnh lùng cười: "Thẩm Tiêu Hàn là ai? Hôm nay bổn thiếu gia muốn ngươi! Ngươi dám phản kháng, ta liền đóng cửa thanh lâu này của ngươi." Chuyện vừa đe dọa vừa dụ dỗ thế này hắn làm không ít, làm sao dày vò người chính là chuyên môn của hắn.

Quả nhiên, Mạnh Quân Bảo cả người cứng đờ không dám nhúc nhích. Thẩm Tiêu Hàn hừ nhẹ, nắm đầu gối y mở ra nhưng trong lúc không phòng bị hắn đột nhiên bị đạp một phát, lại nghe thấy Mạnh Quân Bảo run rẩy nói: "Trừ bỏ Thẩm Tiêu Hàn ra, ai ta cũng không cần! Ta cái gì cũng không có, chỉ có... Thanh lâu này ngươi thích thì lấy đi!"

Đây đúng là ngoài dự kiến của Thẩm Tiêu Hàn. Hắn vẫn luôn cho rằng Mạnh Quân Bảo rất xem trọng gian thanh lâu này, thậm chí bởi vì nó mà không tiếc cùng hắn đối nghịch, hiện giờ lại vì bảo vệ trong sạch của bản thân mà quyết tuyệt như vậy.

Thẩm Tiêu Hàn cuối cùng vẫn là không thể nhẫn tâm, bất đắc dĩ thở dài: "Còn biết nói lời dễ nghe dỗ dành ta." Nói xong thì chạm vào Mạnh Quân Bảo, ngẫm lại vẫn là không muốn dày vò y.

Mạnh Quân Bảo phân không rõ ai ra ai, giãy giụa rất mạnh, còn cắn lên tay người nọ, nghe thấy hắn "Tê" một tiếng.

Mùi máu lan tràn trong miệng, tin tức tố mát lạnh nhanh chóng truyền khắp toàn thân, tê dại cả người khiến Mạnh Quân Bảo run rẩy.

Nhục huyệt ướt mềm dễ dàng bị người chen vào một ngón tay, ở một điểm nhô lên trong huyệt đạo mà mạnh mẽ moi móc, uy hiếp y: "Nhả ra!"

Mạnh Quân Bảo nức nở vài tiếng, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà thả lỏng miệng.

Thẩm Tiêu Hàn thu hồi tay bị thương, một tay khác vẫn không dừng lại, ở giữa hai đùi mượt mà ra vào không ngừng, mang theo tiếng nước dính nhớp thật nhỏ.

Mạnh Quân Bảo bị khoái cảm chi phối, nội tâm lại cảm thấy chính mình đã bị xâm phạm, bi thương nhịn không được lên tiếng khóc lớn, nước mắt đầy mặt, chỉ chốc lát liền đem hai mắt khóc sưng.

Thẩm Tiêu Hàn bất đắc dĩ, dùng tay vuốt đôi mắt y ôn nhu nói: "Bảo bối ngoan, ngươi mở to mắt nhìn xem ta là ai?"

Mạnh Quân Bảo miễn cưỡng mở ra một cái khe, mơ mơ hồ hồ nhìn người trước mắt, do dự lại nghi hoặc: "... Thẩm... Tiêu Hàn...?"

"Đúng vậy bảo bối, là Thẩm Tiêu Hàn, ngươi ngửi tin tức tố xem."

Mạnh Quân Bảo hít mũi, xác thật là hương vị y mê luyến lại yêu thích. Y lắc lắc mặt, xua đi vài giọt nước mắt, ôm Thẩm Tiêu Hàn nấc cụt cáo trạng: "Thẩm Tiêu Hàn ô ô... Có người muốn cưỡng bách ta... Ha... Tay, tay hắn đã vói vào... Ta không sạch sẽ a..."

Thẩm Tiêu Hàn dỗ y, lại hôn hôn lỗ tai y: "Không có việc gì, không có ai cưỡng bách ngươi, bảo bối sạch sẽ nhất."

Mạnh Quân Bảo vẫn khụt khịt, Thẩm Tiêu Hàn đành phải hôn y, đem tiếng khóc của y chặn lại.

Mạnh Quân Bảo thuận theo, thậm chí so với lần trước còn nhiệt tình hơn, y chủ động đáp lại, hé đầu lưỡi để Thẩm Tiêu Hàn ngậm mút.

Hai chân trong lúc bất tri bất giác đã bị kéo ra, côn thịt nóng bỏng nhắm ngay huyệt khẩu, chậm rãi đi vào. Huyệt thịt ướt át lại khẩn trí gắt gao bao bọc lấy dương vật, sảng khoái đến mức Thẩm Tiêu Hàn thở ra một hơi, thong thả thọc vào rút ra.

Không giống với lần đầu tiên mạnh mẽ thao lộng, lần này Thẩm Tiêu Hàn ôn nhu vô cùng, dùng côn thịt nghiền áp các điểm mẫn cảm, khoái cảm kéo dài không dứt giống như sóng biển bao bọc lấy toàn thân, cảm giác tê dại từ dưới thân len lỏi lên tận đỉnh đầu, sướng đến mức Mạnh Quân Bảo ngón chân đều cuộn tròn lại.

"Thật thoải mái... Nơi đó, a... Thẩm Tiêu Hàn ân... Sướng..."

Omega ở trong lòng Alpha của mình mềm thành nước, dâm kêu quấn lên hông nam nhân. Côn thịt càng tiến sâu, Mạnh Quân Bảo lại bắt đầu không thành thật, lắc mông muốn thối lui: "Quá sâu, đau a... Đau.. hư... Thẩm Tiêu Hàn, ân a... Đi ra ngoài, a a..."

Thẩm Tiêu Hàn quẹt lấy dâm dịch chỗ giao hợp, đem ngón tay tham nhập vào trong miệng y càn quấy: "Kẻ lừa đảo, bên trong đều sướng đến tan chảy, đau chỗ nào?" Mạnh Quân Bảo ô ô nói không nên lời.

Trên dưới hai cái miệng nhỏ cùng nhau bị xâm phạm, tình ái kéo dài làm Mạnh Quân Bảo khó có thể thừa nhận, liên tiếp không ngừng bị đưa lên cao trào, thân thể co rút bắn ra từng luồng bạch trọc hỗn loạn trên quần áo.

Quá nhiều vui sướng dần dần biến thành tra tấn, huyệt dâm phía dưới bị cọ xát sưng lên, vừa đau vừa ngứa, Mạnh Quân Bảo cau mày, nhịn không được xin tha: "... Ân a Thẩm, Tiêu Hàn a a... Cầu ngươi, ha a... A a muốn, a sắp hỏng rồi... Ô ô, ách a!"

Hai loại tin tức tố ở trong phòng dung hợp thành một thể, Thẩm Tiêu Hàn ngửi thấy, giữa trán gân xanh bạo khởi, côn thịt lại trướng lớn vài phần, hung hăng hướng vào phía trong đâm mạnh, đem lời nói của Mạnh Quân Bảo đâm phá thành từng mảnh nhỏ.

"Hỏng rồi không phải càng tốt sao? Như vậy ngươi chỉ có thể ở bên cạnh ta, đỡ cho ngươi chạy loạn khắp nơi, nói mấy lời cợt nhả câu dẫn người khác!"

Tuy nói thế nhưng Thẩm Tiêu Hàn vẫn động nhanh hơn, cách quần áo bóp chặt đầu vú Mạnh Quân Bảo, hướng vào phía trong đâm mạnh vài cái, rốt cuộc ở trong huyệt đạo bắn ra. Chờ đến khi hết thảy yên tĩnh lại, hắn cũng không rút côn thịt ra mà quay đầu vén tóc sau gáy Mạnh Quân Bảo, cắn lên tuyến thể, đem tin tức tố tất cả rót vào.

Mạnh Quân Bảo nức nở vài tiếng, nhục hành mềm nhũn lại bắn ra chút thủy dịch. Thẩm Tiêu Hàn liếm đi tơ máu tràn ra trên tuyến thể, duỗi tay thưởng thức tiểu nhục hành của y: "Sướng đến loạn bắn nước tiểu, ngoan bảo là chó cái chuyển thế sao?"

Thế nhưng Mạnh Quân Bảo không nghe thấy, say rượu cùng hoan ái làm y mỏi mệt không thôi, theo bản năng bắt lấy ống tay áo Thẩm Tiêu Hàn, chìm trong hương vị mình tham luyến nặng nề ngủ mất.

Thẩm Tiêu Hàn bất đắc dĩ, cố ý trả thù véo thịt mềm trên má y. Ngoan bảo của hắn thể lực quá kém, như vậy căn bản sẽ không chịu nổi kỳ động dục của hắn —— vẫn là nên khai phá nhiều mới được.

Thẩm Tiêu Hàn rút côn thịt ra, tinh dịch không được ngăn cản chậm rãi chảy ra ngoài, nhục huyệt tạm thời không khôi phục được nguyên dạng, hé ra một lóng tay khẽ khàng khép mở, mơ hồ có thể thấy được thịt mềm đỏ tươi bên trong.

Khăn trải giường hỗn loạn bị Thẩm Tiêu Hàn rút đi, hắn thuần thục từ trong ngăn tủ lấy ra một cái mới thay vào. Alpha từ sau lưng ôm lấy Mạnh Quân Bảo, tay to dày rộng sờ lên bụng nhỏ bằng phẳng của y.

Ngoan bảo có phải chưa biết chính mình đã mang thai hay không.

Thẩm Tiêu Hàn suy tư, nội tâm lại không hề áy náy.

Ngày đó hắn hưng phấn không ngừng được, làm quá tàn nhẫn, thực hiện đánh dấu vĩnh viễn lúc người đã ngất đi, đại khái là không rõ ràng lắm.

......

Thôi, ngày mai lại nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro