121-125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 121: Cún con lông

Thẩm Ngọc nghe thấy việc tuổi thọ chính mình không dài, ý niệm sống của y đã bị Quân Huyền Kiêu chặt đứt, dù là một năm hay mấy tháng, y căn bản không quan tâm.

"Chậc chậc, ngươi không sợ chết?"

Biển Thập Tứ sát lại gần, tỉ mỉ nhìn chăm chú vào Thẩm Ngọc, chóp mũi gần như chạm vào nhau, ngoại trừ nhìn thấy con ngươi trong trẻo sâu sắc mệt mỏi của Thẩm Ngọc, cái gì cũng không có. Thẩm Ngọc không được tự nhiên mà xoay sang một bên.

"Ngươi đừng chết nhanh như vậy mà." Biển Thập Tứ lưu luyến không buông nói: "Ngươi chết rồi, ta đi đâu tìm một người câm để rèn luyện y thuật đây? Giống như chứng bệnh vặt nghi nan (nghi vấn khó xử lý) này của ngươi, cả đời cũng không gặp được mấy người, muốn chết cũng phải đáp ứng chờ ta chữa xong bệnh của ngươi rồi mới chết được."

Trong mắt Thẩm Ngọc ánh lên một tia sáng rực, bất quá rất nhanh liền lụi tàn, người cũng sắp chết rồi, có nói được hay không cũng không còn quan trọng nữa.

"Xem ra ngươi vẫn ôm một tia hy vọng." Biển Thập Tứ ngồi xuống bên giường, dựa vào cạnh y, chen chúc cùng một chỗ.

"Ngươi có thể phát ra âm thanh, nên bệnh câm kia không hẳn là tật bẩm sinh đúng chứ? Nói cho bổn thần y nghe, từ khi nào ngươi không thể nói chuyện được nữa?"

Yết hầu Thẩm Ngọc khẽ di chuyển, quả thực là y có thể phát ra một vài âm đơn giản như "ư, a", nhưng không cách nào nối liền thành câu.

Y vẫn là dùng tay ra dấu đáp lại Biển Thập Tứ: "Chắc là ba hoặc bốn tuổi, đã không nhớ rõ nữa."

"Ừm...chính là lúc đang học nói." Biển Thập Tứ nâng cằm hỏi: "Hẳn là do nguyên nhân bên ngoài đúng chứ?"

Năm đó tuổi còn quá nhỏ, Thẩm Ngọc không nhớ được bao nhiêu, chỉ mơ hồ nhớ tới y theo cha mẹ từ Nam quốc chạy nạn đến Bắc Vực, dừng chân nghỉ ngơi ở trong một ngôi miếu hoang, có một đội binh mã hung hãn đuổi theo bọn họ...Sau này Thẩm Ngọc mới biết được, những binh mã này truy sát bọn họ, mẹ ôm y trốn vào hầm ngầm trong miếu hoang, y trơ mắt nhìn cha bị những kẻ kia giết chết, dọa y khóc thành tiếng, mẹ hoảng loạn bịt miệng y lại, trước khi y bị ngất đi, từ trong khe hở của hầm trú ẩn chứng kiến đầu của cha lăn về phía mình, giọt máu bắn vào mắt y, một mảng đỏ thẫm.

Thứ mà Thẩm Ngọc nhớ rõ, cũng chỉ có cảnh tượng này.

Biển Thập Tứ nghe xong cắn cắn ngón tay, lẩm bẩm: "Cho nên ngươi là bị quá khứ kích động làm cho câm, cái này khó xử lý rồi đây."

Loại bệnh câm này hơn phân nửa là do khúc mắc trong lòng, không chừng ngày nào đó sẽ khỏi, cũng có khả năng cả đời không khỏi được, tác dụng của dược và châm cứu quá nhỏ.

Biển Thập Tứ suy nghĩ thật sâu, trong điện lại rơi vào yên tĩnh.

"Biển Thái y."

Một nha hoàn xuất hiện ở cửa, trong tay bưng một hộp điểm tâm.

"Đây là người ngoài cung đưa tới, nói là bánh điểm tâm Túy Tiên lâu Biển Thái y thích nhất."

Biển Thập Tứ nhíu mày, nhảy xuống giường, mang giày chạy tới, mở hộp đồ ăn ra, là bánh hạt dẻ, bánh tim đèn*, mấy kiểu bánh điểm tâm các thứ, còn có một chén canh ngó sen, tất cả đều là những món hắn thích ăn.

Có khả năng biết rõ khẩu vị của hắn như vậy, còn có thể là ai?

"Từ lâu lão tử đã không thích ăn nữa! Trả lại đi!"

Biển Thập Tứ hung dữ la lớn, nha hoàn càng hoảng sợ, vội vàng đóng nắp hộp, đúng lúc muốn đi, lại bị Biển Thập Tứ gọi lại.

"Haizz!" Biển Thập Tứ chần chừ một lúc, hỏi: "Người tặng đồ kia đâu? Sao hắn không tự mình đến?"

Nha hoàn đáp lời: "Người ấy nói là bị cấm túc ở quý phủ, không có cách nào tự mình vì ngài tiếp phong tẩy trần, vinh quy cố lý*"

*Tiếp phong tẩy trần: bày tiệc thiết đãi mời khách từ phương xa đến dùng cơm

*Vinh quy cố lý: vinh quang trở về quê cũ

"Vinh quy cái đại đầu quỷ hắn ý! Bớt âm dương quái khí* với lão tử đi, dựa vào một hộp điểm tâm liền muốn lão tử nguôi giận sao? Không có cửa đâu! Trừ khi hắn tự mình đến..." Biển Thập Tứ nổi giận đùng đùng nói: "Không, cho dù hắn có đưa đại kiệu tám người khiêng đến, lão tử cũng lười để ý đến hắn! Trở về nói như vậy cho hắn biết!"

*Âm dương quái khí: tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định

Nha hoàn bị dọa phát ngốc, run run rẩy rẩy hỏi: "Vậy hộp điểm tâm này, Biển Thái y..."

"Không cần! Mang cho heo ăn đi!"

Biển Thập Tứ nghiến răng nghiến lợi nhìn nha hoàn xách hộp đồ ăn đi ra ngoài điện, lại vội vàng tiến đến đoạt lại.

"Nhưng Hoàng cung không có heo!"

Biển Thập Tứ tìm một cái cớ, nhét một miếng bánh hạt dẻ vàng óng ánh vào trong miệng mình, hung hăng nhấm nuốt, giống như là đang nhai thịt đối phương.

"Ngươi có ăn không?"

Biển Thập Tứ bị Thẩm Ngọc nhìn đến xấu hổ, đưa ra hộp điểm tâm hỏi.

Thẩm Ngọc gật đầu, cầm một miếng nếm thử, hương vị ngọt ngào dẻo mịn rất ngon, cho tới bây giờ, y chưa thử qua điểm tâm nào ngon như này.

"Ăn ngon không?" Không đợi Thẩm Ngọc trả lời, Biển Thập Tứ tự hào nói: "Đây là món của quán tửu lâu mà khi còn bé ta thích nhất...Người kia muốn nhận lỗi xin tha thứ, còn dùng chút tâm tư, nhớ rõ ta thích ăn món gì, hừ hừ."

Thẩm Ngọc nhìn vẻ mặt thanh tú đáng yêu của hắn, tuy là mạnh miệng, còn nổi giận lôi đình, nhưng rõ ràng có một chút hạnh phúc.

Thẩm Ngọc cũng cảm thấy vui vẻ theo, cũng không biết người trong miệng Biển Thập Tứ là ai, bất quá nhìn hắn giống như cún con xù lông khi đụng phải chuyện có liên quan đến người kia, hơn phân nửa người kia là người trong lòng hắn mới khiến hắn thành như vậy.

Thật tốt.

Thẩm Ngọc rất hâm mộ, mặc dù bọn họ không dính lấy nhau cùng một chỗ, trong tim đều để tâm đến đối phương, mà y, có thể ngày ngày đối diện với Quân Huyền Kiêu, nhưng lại cách nhau một khoảng trời, càng ngày càng xa, mỗi một khắc ở cùng nhau đều là dằn vặt lẫn nhau.
———————

Chương 122: Nam nhân phụ tình đáng giết ngàn đao

Ba ngày sau, Thẩm Ngọc đã khôi phục thể lực, tìm đến phủ thống lĩnh Ngự Lâm quân hiện tại.

"Ngọc Nhi!"

Tống Thanh mặc khôi giáp xám bạc kinh ngạc không thôi, tiến đến nhanh như gió nghênh đón Thẩm Ngọc đi vào.

"Tống đại ca, ta muốn đi Hoàng lăng ở phía Tây ngoại thành."

Thẩm Ngọc dùng thủ ngữ nói, y thật sự nghĩ không ra trong kinh thành, ngoại trừ Tống Thanh, còn có ai có thể giúp hắn.

"Ngươi muốn đi bái tế mẹ ngươi?" Tống Thanh không hề nghĩ ngợi, nói: "Được, bây giờ ta sẽ sai người chuẩn bị xe ngựa."

Nhìn thấy Tống Thanh, giống như người huynh trưởng của mình, trái tim khô cạn của y nổi lên một chút ấm áp.

"Cảm ơn huynh, Tống đại ca."

Thẩm Ngọc làm thủ thế cúi đầu, Tống Thanh đã giúp y rất nhiều, Thẩm Ngọc chỉ có thể cảm kích mà không báo đáp được.

Tống Thanh nhìn thấy hơi nước trên mi mắt y, nội tâm đau xót.

"Ngọc Nhi, ta nói rồi, ngươi không cần phải nói cảm ơn với ta."

Vốn là Thẩm Ngọc đang cố nén nước mắt tràn khỏi mi, vùi đâu càng sâu, ra dấu tay nói: "Tống đại ca, ta đã không còn mẹ rồi, không còn người thân..."

Tiếng khóc nức nở của Thẩm Ngọc giống như rơi vào tim Tống Thanh, vành mắt hắn ửng đỏ, chua xót không thôi. Trước đây mặc dù tính khí của hắn là một kẻ lãnh đạm, nhưng sớm chiều ở cạnh Thẩm Ngọc, sao có thể không chút động lòng, đối với hài tử xuất thân nghèo khổ này, hắn không thể không tiếc thương yêu mến.

Tống Thanh duỗi tay muốn ôm Thẩm Ngọc, vừa mới chạm phải bả vai của y, Thẩm Ngọc liền tránh né lùi về phía sau, Tống Thanh thất thần một hồi, Thẩm Ngọc đối với hắn, như cũ vẫn không thể tiếp nhận động tác quá thân mật.

"Ngọc Nhi, ngươi còn có ta." Tống Thanh kìm lòng không được, nói xong lại cảm thấy không thích hợp: "Còn có Vương gia."

Thẩm Ngọc ngẩng đầu, lau sạch nước mắt đọng lại, ra hiệu nói: "Tống đại ca vẫn cho rằng ta và Vương gia còn có thể trở lại như cũ sao?"

Tống Thanh thở dài nói: "Ta biết, Vương gia ngài ấy....mang thiên hạ trong lòng, bất đắc dĩ đã làm việc tổn thương ngươi, kỳ thật Vương gia đối với ngươi có một chút thật lòng thật dạ, ngươi bất tỉnh nhân sự mấy ngày, giám chính Khâm Thiên Giám dẫn theo từng đám nho sinh*, quỳ gối ở cửa Hoàng cung, nói ngươi... tóm lại là lời rất khó nghe, muốn đem ngươi đi thiêu chết, sau khi Vương gia bỏ đi, vị giám chính kia chỉ nói một câu, liền bị Vương gia một đao chém thành hai nửa, ngươi xem, là ngài ấy đang bảo hộ ngươi...."

*Nho sinh: người học trò theo học đạo Khổng Mạnh (đạo Nho), học tập và làm việc trong Khâm Thiên Giám

Ngày ấy Trấn Bắc Vương giết liên tục ba mươi mấy vị nho sinh, thậm chí cả nho lão đức cao vọng trọng, bị người đọc sách thánh hiền chỉ trích bạo quân hồ đồ, nói ngài ấy bị yêu nghiệt mê hoặc, phản quốc soán vị, Quân Huyền Kiêu chỉ lạnh nhạt liếc nhìn: "Bổn Vương khi nào nói muốn làm minh quân?"

Giết mãi đến khi những người kia khiếp sợ, bọn họ mới giống như điểu thú* tán loạn bỏ chạy, cốt khí tri thức ở trước mặt kiêu hùng tàn bạo, cái gì cũng không còn.

*Bản gốc là "điểu thú tán đào": dịch từng chữ thì đại loại là chim thú tản ra chạy trốn.

Những chuyện này, Thẩm Ngọc khi đó còn hôn mê đương nhiên không thể nào biết được.

Nếu như là trước đây, tất nhiên trong lòng y sẽ cảm động, đáng tiếc giờ nghe loại chuyện này, chỉ càng thêm khổ sở.

"Ngọc Nhi, không phải ta thay ngài ấy nói, ngươi không thể tha thứ cho ngài ấy, nhưng cũng đừng quá tức giận bản thân, hiện tại ta cũng không ở bên cạnh ngươi nữa..."

Nói đến đây, Tống Thanh càng lo lắng, lại hổ thẹn chính mình không giúp được gì.

Thẩm Ngọc cười xua tay, dùng thủ ngữ nói: "Tống đại ca không cần lo lắng cho ta, hắn cũng đã đồng ý rồi, sau này ta có thể tự do ra vào Hoàng cung, tới tìm huynh."

"Được được!"

Tống Thanh vui mừng đáp lại. "Tới tìm huynh" ba chữ này đối với hắn mà nói vậy là đủ rồi.

"Ai nha...ta nói tên quỷ ngươi chạy đi nơi nào rồi, hóa ra ở đây gặp riêng nhân tình a~!"

Hồng Liên xoay eo đi qua tách hai người họ, trừng Thẩm Ngọc một cái, giống như đang trừng tình địch câu dẫn nam nhân của hắn, Thẩm Ngọc không để bụng, ngược lại còn vì hai bọn họ mà vui mừng.

"Ngươi tới đây làm gì?" Tống Thanh nhíu mày hỏi.

Hồng Liên xoa xoa bụng, trách móc nói: "Ngài đường đường là một Thống lĩnh Ngự Lâm quân, vậy mà trong phủ không có nổi một tên đầu bếp, mấy ngày rồi ta chưa được ăn no, không bằng đi đến quán ăn đi? Đồ ăn của tiệm ăn Kinh thành làm mới có thể ăn vào bụng nha?"

"Được được, đi đến tửu lầu nào?" Tống Thanh rất sợ hắn phiền phức.

Hồng Liên lý trực khí tráng* hô: "Nhưng ngài đã đồng ý muốn nuôi ta mà!"

*Lý trực khí tráng: lý lẽ ngay thẳng, khí thế to lớn cường tráng. Tương đương câu tục ngữ: Cây ngay không sợ chết đứng, Vàng thật không sợ lửa.

Giọng nói cực lớn, kêu đến mức làm mọi người trên phố đều ghé mắt nhìn, chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Thanh, hóa ra Thống lĩnh mới của Ngự Lâm quân là một nhân vật bao dưỡng tướng công, chậc chậc.

Trên mặt Tống Thanh hết xanh lại đỏ, trừng mắt phẫn nộ nói: "Khi nào ta nói muốn nuôi ngươi?"

"Oa, ngươi là một tên tiểu nhân lật lọng, cứ định không chịu trách nhiệm với ta như vậy hả?" Hồng Liên lau nước mắt la lớn: "Ôi mau tới đây nhìn đi, ở đây có một nam nhân phụ tình đáng giết ngàn đao...."

Tống Thanh hổ thẹn đến mức đỉnh đầu cũng bốc khói, che miệng của Hồng Liên. Tính tình hắn chính trực đứng đắn, lại hết lần này tới lần khác không có biện pháp nắm bắt yêu tinh Hồng Liên này, hắn luôn luôn có ngàn vạn loại thủ đoạn không biết xấu hổ để trị Tống Thanh ngoan ngoãn nghe lời.

"Ngươi đừng ồn ào nữa!" Ta đáp ứng, đáp ứng ngươi được chưa!" Tống Thanh nghiến răng nhét cho hắn một thỏi bạc lớn nó: "Tự ngươi đến tửu lầu ăn đi, ta muốn đưa Ngọc nhi đi phía Tây ngoại thành."

Hồng Liên hôn nén bạc một cái, hứng thú đi tới: "Đi dạo chơi ngoại thành? Sao không mang theo ta hả?"

"Ngươi theo làm gì?" Tống Thanh ghét bỏ.

Hồng Liên cười hì hì: "Giám sát hai người."
——————————

Chương 123: Làm lại nghề

Trên xe ngựa đi đến Hoàng lăng ở phía tây ngoại thành, chỉ có thanh âm ríu ra ríu rít của Hồng Liên, lâu lâu Tống Thanh mới không nhịn được đáp lại một hai câu.

Mộ phần của mẹ Thẩm Ngọc ở dưới chân núi, rừng núi hoang vắng chỉ có đơn độc một ngôi mộ, nhìn lẻ loi vô cùng, cùng với Hoàng lăng cách đó không xa có một sự khác biệt hết sức rõ ràng.

Đây là một ngôi mộ mới, cho nên không có cỏ dại cũng không có bia mộ, Thẩm Ngọc yên lặng đâu vào đấy bày ra đồ cúng mà mình đã chuẩn bị từ trước.

"Tống đại ca, các ngươi trở về xe ngựa đợi ta đi, một khắc là xong rồi, ta muốn một mình ở với mẹ một lúc." Thẩm Ngọc dùng tay ra hiệu đuổi hai người bọn họ.

Tống Thanh kéo Hồng Liên trở về bên cạnh xe ngựa, không chớp mắt phóng tầm mắt ra xa nhìn Thẩm Ngọc đang quỳ gối trước mộ phần của mẹ, y thân ảnh nhỏ gầy gần như muốn dung nhập vào trong rừng núi, đơn độc.

"Ta vẫn còn muốn ăn thịt viên Tứ Hỷ*, vịt quay treo lò*, phật nhảy tường*... Ai! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"

Hồng Liên ngồi ở trên càng xe, đá đá đùi của Tống Thanh.

Tống Thanh buồn bực mà vỗ vỗ bụi bặm, cách hắn xa một chút, nói: "Ngươi không thấy Ngọc Nhi đang cúng tế sao? Ngươi ồn ào lớn tiếng như vậy là bất kính với người quá cố!".

Hồng Liên bĩu môi: "Là người ta cúng tế mẹ, nhìn ngươi gấp đến độ giống như cúng tế cha mẹ vợ của mình không bằng, này....Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc đấy? Ngươi cho rằng y gọi ngươi đến, lại bảo ngươi mang theo ta, còn đặc biệt đuổi hai người chúng ta đi, là vì cái gì?".

Tống Thanh sững sờ, khinh bỉ nói: "Là ngươi khóc lóc van nài đòi theo.".

Hồng Liên tức giận đến mắt trợn trắng, là để cho chúng ta có cơ hội ở chung với nhau đó, ngươi cái tên ngu dốt đần độn này!

Nhìn Tống Thanh đầu óc chậm chạp, dáng vẻ ngây ngốc, Hồng Liên giận không chỗ phát tiết, thôi, người ta có lòng tốt, bị cái tên chết tiệt này bỏ lỡ, còn phải để hắn đến chủ động.

"Tống Thanh, cho ta một trăm lượng." Hồng Liên nhảy xuống xe ngựa, đi tới chìa bàn tay ra.

Tống Thanh nghiêng đầu, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

"Đương nhiên là mua đồ." Hồng Liên bẻ đầu ngón tay nói, "Ta rất lâu rồi không mua xiêm y, ta ngàn dặm xa xôi cùng xú nam nhân các ngươi vượt núi băng đèo đến kinh thành, ta cũng không dễ dàng gì mà? Ở trong quân doanh thiếu chút nữa làm ta ngộp chết..."

"Mua xiêm y gì mà cần đến một trăm lượng!?" Tống Thanh nhướng mày.

"Đương nhiên là mua xiêm y đẹp." Hồng Liên hơi chột dạ nói, "Còn có phủ thống lĩnh kia của ngươi, cái gì cũng không có, phải mua thêm ít thứ mới có thể sống qua ngày chứ?"

Tống Thanh suy nghĩ một chút, nói: "Đầy đủ mọi thứ a, không phải mua thêm thứ gì khác cả."

"Dĩ nhiên ngươi vậy là đủ rồi, ta sống so với ngươi tinh tế hơn." Hồng Liên sờ sờ móng tay hoa nước nói, "Ngươi rốt cuộc có cho hay không?"

"Không cho, bổng lộc một tháng của ta mới có mấy chục lượng." Tuyệt đối không thể để hắn được voi đòi tiên.

"Đường đường là Đại thống lĩnh, bổng lộc mỗi tháng sao có thể được có mấy chục lượng được? Nhìn ngươi bủn xỉn như vậy...." Hồng Liên bất mãn nói, "Hay là ngươi muốn giấu tiền riêng, cho hồ ly tinh nào?"

Tống Thanh tức giận đến suýt chút nữa thì thổ huyết: Trên đời này không có ai hồ ly tinh hơn ngươi!

"Nghĩ rằng ngươi cũng không dám." Hồng Liên ép hỏi, "Thật không cho?".

"Không cho."

Tống Thanh che che ngực, thật giống như chỉ cần có một chút sơ sẩy, cả thỏi bạc cũng bị Hồng Liên dỗ lừa đi mất.

"Được, tốt thôi."

Hồng Liên dùng tay chỉ vào hắn, cả giận nói: "Không cho thì thôi, ta tự có biện pháp."

Tống Thanh nhíu mày, kỳ quái hỏi: "Ngươi định làm gì?".

Hồng Liên nghiêng đầu đi, rầu rĩ nói: "Làm lại nghề cũ! Ngươi không cho ta bạc, tự nhiên sẽ có rất nhiều nam nhân tìm tới cửa đưa ngân lượng! Kinh thành là nơi phồn hoa náo nhiệt, ta có thể mở lại Tần Hoài Lâu, không chừng làm ăn so với ở Bắc Vực còn muốn tốt hơn!"

Tống Thanh run lên trong chốc lát, chẳng biết vì sao, nghe lời này của Hồng Liên lòng hắn sinh ra một ít phiền muộn, rất không thoải mái.

Tuy rằng trong ngày thường nhìn Hồng Liên trang điểm lộng lẫy, tác phong lẳng lơ cử chỉ cợt nhả, có thể vừa nghĩ tới Hồng Liên trở lại cái nơi trăng hoa kia, hướng nam nhân khác lả lơi đưa tình*, hắn liền phiền muộn đến muốn đem Hồng Liên tóm chặt, dạy hắn cái gì gọi là vinh sỉ.

*Bản gốc là "Tao thủ lộng tư": làm điệu làm bộ, làm duyên làm dáng, làm bộ làm tịch, lả lơi đưa tình.

"Không cho!" Tống Thanh bực bội quát.

Hồng Liên nghiêng đầu qua một bên, dùng khăn gạt lệ nói: "Thói đời a, ta vai không thể gánh tay không thể khiêng, nam nhân ngươi quên ơn, cũng không biết thương tiếc, đuổi ta đi, ta còn có thể làm gì chứ?....Đành phải trở về cuộc sống nhơ nhớp giống như trước kia, kiếm chút tiền thưởng của ân khách, ta sáu tuổi bị bán vào thanh lâu, cảnh đời đau thương, thân bất do kỷ...."

Hồng Liên nói không ngừng nghỉ, giống như xướng lên một đoạn tiểu khúc, Tống Thanh mơ hồ có chút không đành lòng.

Tống Thanh từ trong kẽ răng nói: "Không ai đuổi ngươi, ta không cho phép!"

"Thật?".

Hồng Liên xoay người, mặt mày hớn hở, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, cũng không biết hắn vừa xướng những thứ kia là thật hay giả.

Tống Thanh trừng hắn, ngoan ngoãn móc ra ngân phiếu một trăm lượng, mới phát giác được có gì đó không đúng, lòng tốt của mình lại bị đùa bỡn.

Thẩm Ngọc cúng tế xong trở lại xe ngựa, sau đó phát hiện ra bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi, đặc biệt là Hồng Liên còn kéo lấy tay của mình, trước kia đối với mình như tình địch vậy, giờ thân thiết khỏi phải nói.
——————————

Chương 124: Móc tim móc phổi

Tà dương thu liễm, thời điểm chỉ còn một mảnh ánh dương rực rỡ, Thẩm Ngọc mới từ ngoại thành phía Tây hồi cung, trên hành lang treo đèn lồng, đi qua đoạn hành lang quanh co khúc khuỷu, Thẩm Ngọc đến nơi ở hẻo lánh.

Thẩm Ngọc đẩy ra cửa chính đại điện, từ nơi góc tối, một bóng người cao lớn nhào tới, ấn y lên vách tường, đụng thành tiếng.

"Ngọc Nhi...."

Cùng với âm thanh trầm nặng, xộc thẳng vào mũi chính là mùi rượu, hoảng sợ trong chốc lát, sau khi nghe được âm thanh vang lên, Thẩm Ngọc liền biết là ai, y bị mùi rượu nồng nặc làm cho khó chịu, khẽ cau mày.

Cách một lớp y phục, Thẩm Ngọc cũng có thể cảm nhận được cái ôm ấm áp quen thuộc này, rộng rãi bá đạo, mà hiện tại, Thẩm Ngọc lại chỉ cảm thấy ác cảm, y dùng sức giãy giụa mấy lần, ngược lại bị hắn tóm lấy tay, lực đạo rất lớn, giống như là muốn đem Thẩm Ngọc khảm vào thân thể của hắn.

"Ngọc Nhi, hôm nay ngươi đi đâu vậy?"

Đôi con ngươi thâm thúy của Quân Huyền Kiêu trong đêm đen sáng rực rỡ, vẻ mặt say khướt cũng không thể ảnh hưởng đến khí chất anh lãng của hắn.

Thẩm Ngọc đối với thủ đoạn mà hắn quen dùng đã tập mãi thành thói quen, đơn giản chính là tử triền lạn đả*, không được thì dã man đánh.

*Tử triền lạn đả: Bám lấy không buông

"Thật xin lỗi..... Bổn vương làm đau ngươi sao?" Quân Huyền Kiêu có chút ân hận buông lỏng tay ra, Thẩm Ngọc mới có thể thoát khỏi giam cầm của hắn, y xoa xoa cổ tay đau nhức, sau đó lạnh nhạt dùng tay ra hiệu.

"Ta đi nơi nào, hình như cùng Vương gia không liên quan gì đến nhau."

Thẩm Ngọc đi tới trước án kỷ, châm đèn, trong phòng mới sáng ngời ấm áp một chút, liếc mắt nhìn thấy Quân Huyền Kiêu chân nam đá chân chiêu tập tễnh theo tới, trong tay cầm theo một hũ rượu.

"Dĩ nhiên cùng Bổn vương có liên quan! Ngươi có biết hay không Bổn vương rất lo lắng cho ngươi!" Quân Huyền Kiêu thâm tình nói, "Lo lắng ngươi một đi...liền không trở lại nữa, ta ở chỗ này chờ ngươi cả một ngày."

"Coi như ta có chạy trốn thì cũng sẽ bị Vương gia bắt trở về, cần gì phải giả vờ giả vịt?" Thẩm Ngọc thủ ngữ nói.

Quân Huyền Kiêu nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Ngọc, vẻ mặt thoáng tỏ ra mất mác, đến gần muốn ôm lấy y, thâm tình lưu luyến mà nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc tránh được, thủ ngữ nói: "Ta biết rõ tửu lượng của Vương gia, cho nên khỏi cần phải giả bộ say rượu tình mê."

Thân thể Quân Huyền Kiêu dừng một chút, quả nhiên trong mắt ý loạn chi sắc biến mất, lấy tửu lượng cùng sự khôn ngoan của hắn, làm sao có thể để mình quá chén?

"Vương gia nếu là không có chuyện gì, liền mời trở về đi, tránh làm xấu tâm tình của hai người."

Thẩm Ngọc thờ ơ dùng tay ra hiệu đuổi khách, sau đó cầm một quyển sách lên, hết sức chăm chú mà đọc.

Quân Huyền Kiêu làm như không nghe thấy y đuổi người, ngồi xuống bên cạnh y nói: "Bổn vương cùng ngươi đọc sách, trước kia ngươi cũng là vùi ở trong lồng ngực Bổn vương, biết chữ học văn, ngươi nếu có gì không hiểu, cũng có thể hỏi ta."

Thẩm Ngọc bị ánh nến chập chờn làm cho hoảng hốt một chút.

"Ngươi còn nhớ không? Ta đầu tiên dạy ngươi cùng ta tên, ngươi cầm hai tờ giấy viết tên kia, cao hứng nhét vào trong ngực ngủ. Ngươi còn muốn học cưỡi ngựa không? Nếu là muốn, Bổn vương có thể dẫn ngươi đến trường ngựa lớn nhất kinh thành, tự mình dạy ngươi."

Thẩm Ngọc đương nhiên là nhớ, lúc đó Trấn Bắc Vương bất luận có ban thưởng cho y cái gì, cũng đủ khiến y cao hứng đến quên hết tất cả, bây giờ nghĩ lại, bất quá là mình non nớt, dễ dàng bị làm cho rung động.

Thẩm Ngọc quay đầu, dùng thủ ngữ nói: "Chỉ có thể bội phục Vương gia thủ đoạn cao minh, mưu kế lâu dài."

Quân Huyền Kiêu kinh ngạc, trầm giọng nói: "Ngươi tin lời Diệp Đế nói, cảm thấy Bổn vương khi đó chỉ đang lừa gạt chân tâm của ngươi?".

Thẩm Ngọc không trả lời, cũng lười đáp lại. Quân Huyền Kiêu tức giận hỏi: "Nếu như lúc trước Bổn vương chỉ là muốn từ trong miệng ngươi tra hỏi tung tích của Quân Sơn Lăng, có một trăm một ngàn loại phương pháp! Cần gì phải thêm mình vào?! Ngọc Nhi, Bổn vương khi đó sủng ái ngươi, ngươi không cảm nhận được một chút thật lòng nào sao? Tại sao ngươi lại đối xử tàn nhẫn với Bổn vương như vậy? Tại sao nhẫn tâm ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không thèm? Chẳng lẽ muốn Bổn vương đem tim móc ra cho ngươi sao?!"

Ngón tay Thẩm Ngọc khẽ động, sau đó khép lại trang sách.

Từng có lúc, y cũng như vậy móc tim móc phổi, hận không thể đem trái tim móc ra để cho Quân Huyền Kiêu xem.

Nhìn dáng vẻ thờ ơ không chút động lòng của Thẩm Ngọc, Quân Huyền Kiêu rốt cục nhụt chí, hắn dỡ xuống vẻ mắt thống khổ, lạnh lùng nói.

"Ngọc Nhi, sự kiên nhẫn của Bổn vương không sai biệt lắm đã bị ngươi tiêu hao hết!" Quân Huyền Kiêu âm u nói, "Ngươi nói cho ta, ngươi hôm nay đi đâu?!"

Quân Huyền Kiêu nắm lấy vai Thẩm Ngọc, để cho y đối diện với mình, động tác thô bạo.

Thẩm Ngọc nhịn đau, cười dùng thủ ngữ nói: "Cùng Tống đại ca đi phía Tây ngoại thành, sau khi cúng tế xong, dạo chơi tản bộ, chúng ta cùng nhau dùng bữa, hắn đối đãi với ta rất tốt, ít nhất.... So với ngươi tốt, hóa ra trên đời này không chỉ có Vương gia, một người nam nhân đáng giá để dựa vào, hài lòng chưa?"

Quân Huyền Kiêu mặt âm trầm hỏi: "Có ý gì? Ngươi và hắn từ lúc nào thì thông đồng với nhau?"

Thẩm Ngọc lộ ra vẻ mặt giễu cợt, dùng tay ra hiệu nói: "Đã sớm từ trước, ước chừng ở Lang Cư Tư Sơn, Tống đại ca nắm tay ta dạy ta cưỡi ngựa còn muốn sớm hơn đi, Tống đại ca rất tri kỷ."

"Ngươi!!"

Quân Huyền Kiêu ghen ghét dữ dội, một cái bóp lấy cổ Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc nhắm mắt lại, vẻ mặt ung dung, tựa như mặc cho số phận.

Quân Huyền Kiêu đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng vẫn là không có thật sự dùng sức, buông lỏng tay ra.

"Ngươi không sợ ta giết hắn?" Quân Huyền Kiêu uy nghiêm đáng sợ nói.

Thẩm Ngọc thủ ngữ nói: "Trên đời này có người nào mà Vương gia không dám giết? Tốt nhất là giết cả ta đi, ta và Tống đại ca ở cõi âm cũng có thể làm một đôi quỷ uyên ương."

Quân Huyền Kiêu ẩn nhẫn trong máu sôi trào tức giận, đứng bật dậy.

"Đây là ngươi ép ta!"

Quân Huyền Kiêu xoải bước đi tới ngưỡng cửa, quay đầu lại lẫm liệt nói: "Ngươi không cần cố ý chọc giận Bổn vương, nếu ngươi đối với Bổn vương vô tình, vậy cũng đừng trách Bổn vương không niệm tình cũ!"
——————————

Chương 125: Làm thế nào vãn hồi tâm một người?

Quân Huyền Kiêu đạp một cước vỡ cửa điện tẩm cung, dọa một đám tỳ nữ quỳ ngay ngắn ở trên mặt đất, các nàng thật sự được chứng kiến tận mắt bộ dáng đại khai sát giới của Trấn Bắc Vương, quả đúng như trong truyền thuyết hung tàn bạo liệt.

Một cung nữ trang điểm xinh đẹp quỳ gối cách Quân Huyền Kiêu gần nhất, lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ giận dữ của Quân Huyền Kiêu, đắn đo chốc lát, hạ quyết tâm, cầu phú quý trong nguy hiểm, lúc này không phải cơ hội tốt nhất của mình hay sao?

"Vương gia, đây là canh thanh tâm do chính tay nô tỳ nấu ở ngự thiện phòng, Vương gia bớt giận..." Giọng nói mềm mại kiều mị, cũng được tính là khéo léo dịu dàng.

Quân Huyền Kiêu khó có thể dập tắt lửa giận trong lòng, đương nhiên cũng không có tâm tình đi uống canh chó má gì đó, cho tới bây giờ hắn chưa từng có loại thói quen này.

"Đều cút hết đi". Quân Huyền Kiêu phiền muộn phất tay đuổi người.

Những tỳ nữ khác giống như được đại xá lập tức lui khỏi tẩm điện, rất sợ bị cơn thịnh nộ của Quân Huyền Kiêu ảnh hưởng, chỉ có cung nữ này trì hoãn nửa ngày, cũng cho rằng không thể thành công khiến cho Quân Huyền Kiêu chú ý đến mình, chỉ đành bất đắc dĩ buông bỏ, để lại chén canh chuẩn bị lui xuống.

"Ngươi, đợi đã."

Quân Huyền Kiêu đột nhiên kêu lên bảo nàng ở lại.

Cung nữ dừng bước, mặt lộ vẻ vui mừng khôn xiết, liên tục bước tới, nàng cố ý e lệ ngước mắt nhìn Quân Huyền Kiêu, quả nhiên Quân Huyền Kiêu dừng lại trên mặt nàng một chút, cũng chỉ là liếc một cái mà thôi.

Quả thực có chút xinh đẹp, đáng tiếc so với người ở trong suy nghĩ của hắn lúc này, lại không bằng được.

Cung nữ này chính là Thẩm Nhược Phi.

Ngày ấy Diệp Đế bại trận chạy trốn, mang theo thân quyến rời khỏi kinh thành, lại không mang một Tiệp dư thân phận thấp kém là nàng theo. Thẩm Nhược Phi chỉ có thể gói lại đồ nữ trang của mình chuẩn bị thoát thân, nhưng từ xa trông thấy Trấn Bắc Vương đã đánh đến Hoàng cung.

Khuôn mặt Trấn Bắc Vương anh tuấn uy vũ, dáng người to lớn, giống như thần tiên hạ phàm, trong mắt Thẩm Nhược Phi hoàn toàn đều là nam nhân này, Trấn Bắc Vương trưởng thành giống Diêm Vương, giết người không ghê tay trong lời đồn, hóa ra lại tuấn lãng phi phàm như vậy.

Huống hồ hắn có danh tiếng, quyền thế vô lượng, đến cả Hoàng đế cũng bị hắn lật đổ, trên đời còn có nam tử nào xuất sắc hơn hắn sao?

Thẩm Nhược Phi hối hận đến xanh ruột, vốn dĩ ban đầu nên là nàng gả cho Trấn Bắc Vương! Lúc ấy trời xui đất khiến làm sao, nàng không cam lòng gả cho một tên xấu xí bất kham, lại cực kỳ tàn bạo, gây chuyện không tốt sẽ phải chết ở Vương phủ, cho nên để cho ách nô làm quỷ chết thay, ai nghĩ tới Trấn Bắc Vương so với lời đồn lại khác biệt lớn như vậy?

Nàng sinh ra đố kỵ với ách nô kia, rõ ràng là đã nhường cho tên bạch kiểm* tiện nghi lớn như này! Mà nàng chân chính là "Thẩm Ngọc nguyên bản" muốn làm Quý phi của Hoàng đế, lại vì sai lầm đánh mất lương duyên!

*bạch kiểm: người đàn ông trắng trẻo xinh đẹp

Thẩm Nhược Phi nhen nhóm lại hy vọng, nàng không cam tâm cứ sa sút như vậy trở về Bắc Vực, đánh bạo ra một quyết định, nàng muốn ở lại!

Dựa vào bụng dạ tâm cơ của Thẩm Nhược Phi, tự nhiên sẽ có mưu kế tiến đến chức vị thiếp thân hầu hạ Quân Huyền Kiêu.

"Vương gia có gì phân phó sao?"

Lúc này Thẩm Nhược Phi mừng rỡ như điên, nhìn thấy Trấn Bắc Vương anh tuấn uy vũ, tim đập nhanh đến mức sắp nhảy ra ngoài.

"Bổn vương hỏi ngươi." Quân Huyền Kiêu làm mặt nghiêm túc hỏi: "Nếu như Bổn vương làm tổn thương trái tim một người, liệu có khả năng vãn hồi người ấy hay không?"

Đương nhiên không phải là Quân Huyền Kiêu tìm cung nữ này bộc lộ tâm sự, thật ra do hắn không hiểu tình cảm nam nữ, đối với Thẩm Ngọc bướng bỉnh*, nửa điểm biện pháp cũng không có, tâm tư nữ tử tinh tế tỉ mỉ, có lẽ so với hắn hiểu hơn.

*bản gốc là du diêm bất tiến. Mình tra trên baidu ra thành ngữ là bất tiến du diêm có nghĩa là bướng bỉnh.

Thẩm Nhược Phi ngạc nhiên, bất quá những ngày này nàng ở tại hoàng cung, gần như đều là nhìn chằm chằm Quân Huyền Kiêu đang làm gì, lại tinh tế nghe ngóng, đối với hành tung của Quân Huyền Kiêu hiểu rất rõ, tâm tư nàng kín đáo, lập tức liên tưởng đến.

"Giữa nam và nữ, nếu như hiểu lầm bình thường dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là có thể hóa giải, còn nếu là thâm thù đại hận, chỉ sợ không có khả năng hòa giải nữa." Thẩm Nhược Phi tận lực khiến bản thân tỏ ra thái độ đúng mực, "Nô tỳ hồ tấu, xin Vương gia không trách tội."

Quả nhiên lông mày Quân Huyền Kiêu nhăn thành chữ Xuyên (川).

"Vậy nếu như ban đầu y rất yêu Bổn vương, nhưng hiện tại lại rất lạnh nhạt, còn có biện pháp không?"

Thẩm Nhược Phi nhạy bén khẽ di chuyển, thẳng thắn nói: "Vậy thì khó rồi, ừm... Ngược lại nô tỳ nhớ tới, mẹ của nô tỳ đã từng hờ hững lạnh nhạt với cha, về sau cha nghĩ ra được một chiêu không đứng đắn, tuyên bố muốn nạp thiếp thất, kết quả mẹ chạy tới mắng cha một trận, thành ra hờn giận được hóa giải, sau này phu thê ân ái."

Quân Huyền Kiêu quay đầu yên lặng nhìn nàng một cái, lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"

Thẩm Nhược Phi bị hắn quan sát, giống như sợ những tâm tư kia sẽ bị hắn nhìn thấu, lập tức quỳ phục lên mặt đất.

"Nô tỳ là Tiệp dư Diệp Đế vừa mới nạp, nhưng khoảng thời gian kia Hoàng thượng luôn ở cùng một vị công tử gọi là Thẩm Ngọc ở Kỳ Lân Các, phi tần hậu cung đều không để mắt tới, vậy nên nô tỳ chưa từng bị sủng hạnh, trái tim đã chết, nô tỳ chỉ muốn lưu lại Hoàng cung làm cung nữ, hầu hạ Vương gia cho đến hết đời."

Hai người bọn họ, ngày đêm không rời sao?

Quân Huyền Kiêu trong lòng nghĩ vậy, cũng không truy cứu tâm tư nhỏ kia của Thẩm Nhược Phi.

"Hầu hạ Bổn vương tắm rửa."

Thẩm Nhược Phi càng thêm mừng rỡ đến quên hết tất cả, tận tâm tận lực hầu hạ Trấn Bắc Vương tắm rửa, xoa lưng nắn vai cho hắn, nhìn thấy vóc dáng tráng kiện của Trấn Bắc Vương như ẩn như hiện ở trong nước, hai gò má Thẩm Nhược Phi đỏ ửng lên.

"Ngày mai Bổn Vương sẽ sắc phong ngươi làm Trắc Phi." Quân Huyền Kiêu nhắm mắt nói.

—————///—————

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy