Chap 11.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Sắp xếp sao rồi?” Hyunseung vừa xoa xoa thái dương vừa mệt mỏi nhắm nghiền mắt hỏi.

“Đại ca an tâm. Đã đâu vào đấy cả rồi. 1 tuần nữa khách hàng sẽ tới!” Kikwang cẩn thận nói.

“Được rồi! Ra ngoài đi!” Hyunseung mệt mỏi xua tay, gương mặt càng ngày càng mệt mỏi.

“Đại ca..” Kikwang đã xoay người bước đi, nhưng lại ngập ngừng quay người lại.

Hyunseung khẽ giật mình. Gương mặt cứng đơ trong vài giây. Hắn rất nhanh cố tỏ ra bình thản nhìn Kikwang hỏi.

“Chuyện gì?”

“Đại.. đại ca, Dongwoon cũng làm việc được cả tuần rồi.. vẫn chưa được tha ư?” Kikwang vô cùng cẩn thận nói từng từ rất chậm vừa len lén nhìn sắc mặt vô cùng xấu của đại ca hắn. Cảnh giác xem có nên nhanh chân mà chạy hay không.

“Hắn ta ư?” Hyunseung nheo mắt lại vẻ suy nghĩ. “Còn chưa chết sao?”

Kikwang lập tức cúi đầu. Câu này có thể hiểu theo nghĩa sao hắn ta vẫn chưa chết, tốt nhất là làm cho tới chết đi.

“Vậy.. em ra ngoài trước!” Kikwang ngoan ngoãn cúi đầu lập tức chuồn khỏi hiện trường trước khi đại ca lại quăng ra 1 câu quan tâm nữa.

Hyunseung không nói thêm lời nào nữa, chỉ im lặng nhìn theo bóng dáng khuất dần sau cánh cửa của tên đàn em đang chạy trốn khỏi hiện trường. Đột nhiên cổ tay hắn cảm thấy bị giật giật. Hắn lơ đễnh đảo mắt nhìn xuống cái người đang ngồi đất bên cạnh ghế hắn.

“Lần này lại có bao nhiêu người bị bán nữa?” Hyuna nhăn mặt nhìn hắn hỏi.

“Đợt hàng lần này có 10 người thôi!” Hyunseung rất thành thật trả lời.

“Những 10 người?” Hyuna mỉa mai hỏi lại.

“Dù sao cũng là họ muốn lấy chồng ngoại quốc, còn chúng tôi chỉ là người tìm đối tượng cho họ thôi!” Hyunseung nhún vai.

“Cũng chỉ là dạng buôn bán người cao cấp!” Hyuna bĩu môi nói.

“Một món hàng không nên có thái độ này với chủ mới đúng!” Hắn chống hông nhìn cô gương mặt lại đầy yêu thương nhìn cô.

“Ai là món hàng của anh?” Hyuna trợn mắt lườm hắn 1 cái, tức giận đứng thẳng người dậy định lánh càng xa hắn càng tốt.

“Đi đâu?” Hyunseung với tay ra lập tức kéo cô lại về phía hắn rất dễ dàng, ghé sát vào tai cô hắn thì thầm.

“Vệ sinh. Không được chắc?” Hyuna cáu kỉnh trả lời.

“5 phút!” Hyunseung buông cô ra chắc chắn nói.

Hyuna cắn môi dưới nhìn hắn hầm hè, bàn tay cô nắm chặt. Dạo này hắn đúng là có vấn đề. Đi đâu cũng lôi cô đi theo, làm gì cũng kéo cô cùng làm. Chỉ còn thiếu nước hắn tắm cũng phải kéo cô vào cùng nữa thôi, còn lại hắn không rời khỏi cô trong phạm vi 3 bước chân. Hắn ta dạo này thật sự rất lạ, giống như đang sợ hãi cái gì. Đôi khi cô thật sự nghi ngờ, có phải hắn ta biết cô luôn có ý định bỏ trốn hay không?

“Cô chỉ còn 3 phút thôi đấy!” Hyunseung nhìn đồng hồ vô cùng bình thản nói.

Hyuna tức giận giậm chân 1 cái rồi nhanh chóng chạy biến vào nhà vệ sinh. Cho tới khi cái gã này chưa nổi cơn điên thật sự bắt cô từ nhà vệ sinh đi ra chỉ trong 3 phút thì tốt nhất cô nên chuồn khỏi hiện trường càng sớm càng tốt. Dạo này hắn làm cho cô cảm thấy rất bất an.

Hyunseung chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng đã đóng kín, đôi mắt trầm ngâm sẫm lại. Nỗi bất an trong lòng hắn chỉ vừa mới biến mất lại giống như lũ lụt ập tới. Lòng hắn càng bất an, hắn lại càng đứng ngồi không yên. Hắn cảm giác như người con gái đó sẽ có thể biến mất vào 1 lúc nào đó.

Màn đêm yên tĩnh lại buông xuống trong căn phòng sang trọng. Hyuna cố gắng cựa quậy nhưng lại không thể nhúc nhích nổi nửa cm trong cái vòng vây bằng thịt kia. Hyuna tức giận cắn môi hai bàn tay nắm chặt thành đấm, đã nửa đêm rồi mà cơn buồn ngủ cứ như trốn nợ chạy biền biệt không tới.

“Cứ nhất định phải thoát ra sao?” Một giọng nói trầm ấm truyền qua màn đêm tăm tối tựa như tiếng vọng lại từ địa ngục.

Hyuna sợ hãi giống như vừa bị kéo xuống địa ngục, cả người cô trở nên cứng ngắc, mồ hôi toát ra từ trán hắn giống như trái cây vừa bị lôi từ tủ lạnh bị lôi ra ngoài trời nắng. Cô mở trừng mắt chỉ dám liếc mắt nhìn lại cái con người đằng sau, nhưng cái cổ cứng ngắc lại không dám cử động.

“Trả lời đi. Cô muốn thoát khỏi tôi như vậy sao?” giọng nói của hắn lại 1 lần nữa vang lên trong bóng tối.

Trái tim của Hyuna giống như bị ai nắm chặt ở trong lồng ngực. Nếu cô có thể nhúc nhích cô có thể dám khẳng định rằng cô nhất định sẽ lập tức chạy thật nhanh khỏi nơi này. Không cần biết là chạy đi đâu. Chỉ cần hắn nới lỏng vòng tay chỉ cần 1 giây cô đảm bảo cô sẽ lập tức chạy biến mất.

Bao nhiêu can đảm của cô giống như đã bị ai rút hết ra khỏi cơ thể, hiện tại cô y như con mèo vừa rơi xuống nước, run rẩy, lại rét lạnh. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, nồi sợ hãi này đang làm cô rung động. Cho nên cô lại càng muốn chạy trốn hơn nữa.

Hyunseung nhìn vào dáng vẻ gầy yếu của người con gái đang nằm trong lòng mình. Mái tóc mềm mại tỏa ra mùi hương dầu gội ngọt ngào, chiếc cổ trắng trẻo mịn màng, bờ vai gầy yếu bên dưới lớp áo đang run rẩy, làm cho trái tim hắn lo lắng. Sợ cánh tay rắn chắc của mình còn không đủ rắn chắc, chưa đủ lớn để có thể giữ được người con gái này.

Hắn đột nhiên cảm thấy mình quá yếu ớt. Từ lúc nào hắn trở thành yếu đuối dễ sợ hãi như vậy. Đều là bởi vì người con gái gầy yếu này gây ra. Hắn siết chặt vòng tay hơn 1 chút. Sợ hãi cô có thể chạy mất, sợ hãi sự kháng cự của cô thật sự có hiệu quả. Hắn sợ bởi vì cô quá nhỏ nhắn khiến cho hắn khó có thể nắm giữ được.

Hyuna bị siết đến mức nghẹn thở. Cả người cô cảm thấy trở nên đau nhức. Bây giờ ngay cả ngọ nguậy cô cũng chẳng thể. Sự xao động trong lòng Hyuna càng lúc càng lớn. Trái tim của cô như bị người ta buộc chặt lại. Cô khó hiểu nhăn mặt, vì sự chút đau đớn mà rên ra tiếng.

“Đau!” Hyuna nhẹ giọng kháng nghị.

“Đau sao?” Hyunseung nới lỏng vòng tay lo lắng nhìn tấm lưng gầy yếu của cô. Nhưng vòng tay vẫn không rời cô ra 1 khắc. “Nếu đau như vậy thì ngoan ngoãn nằm yên đi!” Hắn trầm trầm nói.

“Anh..” Hyuna cắn răng tức giận hơi quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt trừng lớn nhìn vào khoảng không tối tăm trước mặt. Nhưng dù trong căn phòng có tối đến mức nào, cô vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sắc bén của hắn như 2 hòn ngọc lấp lánh trong bóng đêm.

“Nếu như cô ngoan ngoãn từ bỏ ý định chạy trốn tôi sẽ không siết chặt nữa!” Hyunseung trầm ổn nói.

“Nếu không?” Hyuna kiên định hỏi.

“Nếu vậy..” Hyunseung chầm chậm nói, đôi mắt đột nhiên lại càng trở nên sắc bén lạnh người “Tôi sẽ càng giữ chặt hơn nữa!”

“Nếu tôi nhất định phải trốn đi?” Hyuna hơi nhăn mặt lại vì đau đớn, cánh tay sắt đá của hắn siết chặt làm cho cô đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng mà gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình tĩnh.

“Nếu vậy ta sẽ dùng dây xích ngươi lại bên mình!” Hắn nói rất thật tình.

“Xích? Anh nghĩ tôi là vật nuôi chắc?” Hyuna tức giận trừng mắt quay người lại nhìn hắn.

“Không phải vật nuôi. Mà là vật sở hữu!” Hắn trả lời.

“Cái gì? Anh đúng là điên rồi!” Hyuna tức giận cắn tay cắn chân, lại bắt đầu vặn vẹo người vung tay vung chân nhất nhất muốn thoát ra ngoài.

“Đó là sự thật!” Hyunseung thản nhiên nói, đầu nhẹ nhàng dựa vào gáy của cô, con mắt mệt mỏi nhắm lại.

“Nói chuyện với tên điên như anh tôi chắc cũng điên rồi. Nhất định tôi sẽ trốn thoát!” Hyuna cắn chặt răng nói, vẻ mặt vô cùng tự tin.

“Nếu vậy” Hyunseung dừng lại, mở đôi mắt sắc bén của mình ra, từ từ nói tiếp. “Tôi nhất định sẽ đuổi theo bắt cô trở về!”

“Anh.. anh đang đe dọa tôi?” Hyuna tức giận trừng mắt với hắn.

“Không phải đe dọa. Là nói cho cô biết!” Hắn bình thản trả lời.

“Thế giới lớn như vậy, tôi không tin anh tìm nổi!” Hyuna chắc chắn nói như để tự trấn an mình.

“Vậy sao? Cô thử xem!” Hyunseung trừng mắt cảnh cáo cô. Xoay người lập tức đè bẹp cô bên dưới thân mình.

“Anh.. anh đang làm gì?” Hyuna bối rối nhìn gương mặt góc cạnh trong bóng tối như con thú đang rình mồi kia. Trái tim non nớt của cô cứ đập thình thịch, thình thịch giống như con nai sợ hãi.

“Cô nói xem, tôi đang muốn làm gì?” Hắn dùng đôi mắt sáng rực nhìn vào đôi mắt tròn sáng lấp lánh đang hoảng loạn của cô.

“Anh.. anh..” Hyuna lo sợ, bối rối làm cho trái tim đập thình thịch, thình thịch. Lo lắng, bất an hay là bởi vì rung động?

Nhìn rõ sự bối rối của Hyuna, lại càng làm cho hắn vui vẻ. Hắn từ từ cúi đầu xuống, sát lại gần gương mặt xinh xắn của Minh. Gần hơn, gần hơn nữa. Cho tới khi chóp mũi của hắn chạm vào mũi của cô.

“Anh.. lùi lại!” Hyuna run rẩy gắt gỏng.

“Cả đời này, cô đừng mong trốn thoát!” Hyunseung dùng giọng nói trầm ấm, sâu thẳm như màn đêm làm cho trái tim người ta phải rung động.

“Tại sao? Tại sao cứ nhất định phải là tôi?” Hyuna cảm giác giọng mình lạc đi, trái tim cứ như con thoi trong lồng ngực, nhưng tận sâu trong lòng lại có chút mong chờ, dao động.

Ý cười trên mặt Hyunseung lập tức vụt tắt. Đôi mắt sắc bén của hắn trở nên nghiêm nghị. Cả người hắn đột nhiên trùng xuống. Hắn cũng từng tự hỏi, tại sao nhất định phải là cô? Tốn nhiều công sức như vậy. Lo lắng nhiều như vậy, chỉ bởi vì muốn giữ cô ta lại bên người.

“Bởi vì cô là món hàng của tôi!” Giọng nói của hắn lại 1 lần nữa lạnh lùng vang lên xé tan màn đêm yên tĩnh. Nhưng trong đôi mắt sắc bén ấy đột nhiên lại vụt lên chút ánh sáng kì lạ.

Hyuna cảm giác trong lồng ngực mình vừa có 1 cái gì đó vỡ vụn. Tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy thất vọng? Tại sao lại cảm giác thiếu hụt như vậy? Trái tim của cô giống như vừa bị mất mát 1 cái gì đó. Rõ ràng khi hỏi câu hỏi này, chẳng rõ tại sao cô lại có chút chờ mong.

Nhưng tại sao cô chờ mong, cô lại không hiểu nổi. Nhưng sự trống vắng này quá rõ ràng, làm cho trái tim của cô giống như thiếu mất 1 thứ gì đó. Trong đôi mắt tròn to của cô ánh lên 1 tia chua xót. Nhưng bản thân cô lại không hiểu mình chua xót vì điều gì.

Căn phòng đột nhiên lại trở lại yên tĩnh. Chỉ còn nghe thấy tiếng hơi thở của 2 người đều đặn trong màn đêm tối tăm. Hai cặp mắt của họ chăm chú nhìn nhau như cả thế giới chỉ còn lại 1 mình họ. Nhưng mỗi 1 người lại theo đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình.

Hyunseung trong mắt chỉ có thể thấy mỗi mình cô ấy, lại càng khó hiểu hơn những cảm xúc độc chiếm càng ngày càng mạnh mẽ trong lòng mình. Còn Hyuna thì trở lên trầm mặc. Câu nói ấy cứ như 1 bùa chú ám ảnh làm cho trái tim của cô trở nên nặng nề. Vào lúc này thời gian tựa như ngừng trôi giữa 2 người bọn họ.

Nhưng sự im lặng ấy đột nhiên bị phá tan bởi những tiếng ồn ào chói tai.

“Đại ca.. Đại ca!” Kèm theo tiếng bước chân rầm rập trong hành lang là giọng nói vô cùng nóng vội của Kikwang.

Bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ, Hyuna vội vàng lảng tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn. Trong lòng có chút xao động kì lạ. Trái tim cô cho tới bây giờ vẫn cứ như con loi choi nhảy loạn trong lồng ngực.

Hyunseung bực bội cắn răng, luyến tiếc rời khỏi người cô. Bực bội vừa ra mở cửa vừa nói.

“Làm gì mà ồn ào vậy? Mày có biết mấy giờ rồi không?” Hyunseung bực bội bước ra ngoài mở cửa, dùng con mắt đỏ au vô cùng hằn học nhìn tên đàn em đang đứng ở cửa.

“Đại ca, nguy rồi!” Kikwang lo lắng nhìn hắn nói.

“Có chuyện gì?” Như cũng cảm nhận được tình thế không ổn, gương mặt cứng rắn của hắn lại trở nên nghiêm nghị khác thường.

Là cô mơ. Là cô mơ. Nhất định là cô đang nằm mơ. Hyuna ngỡ ngàng nhìn mọi thứ đang xảy ra ở trước mặt. Từng lùm cây lướt qua trước mặt cô, giữa màn đêm đen lạnh lẽo của mùa đông rẻo cao, mặt trăng khuyết lại giống như ngọn đèn sáng soi rọi mặt đất bằng 1 màu bạc trắng lạnh lẽo. Giữa màn đêm lạnh lẽo ấy, 1 bàn tay của Hyuna đã trở nên cóng lạnh, nhưng bàn tay còn lại đang bị nắm chặt của cô lại đang toát mồ hôi.

Giữa làn ánh sáng bạc mỏng manh ấy, bàn chân nhỏ nhắn của cô vội vàng bị kéo đi để lại 1 chiếc bóng nhỏ nhắn trên nền đất mấp mô. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp giống như làn khói giữa không gian. Trái tim trong lồng ngực của cô đập liên hồi trong lồng ngực, mặc cho những tiếng la hét, những tiếng ồn ào tiếng chó sủa vang lên từ đằng xa, nhưng trong tai cô vẫn chỉ có thể nghe rõ nhịp đập của mình mà thôi.

Hyunseung nắm chặt lấy bàn tay của cô, chạy mải miết không buồn quay đầu nhìn lại. Hắn tức giận nghiến răng nghiến lợi khó chịu vô cùng, bàn tay cầm súng của hắn siết chặt trong lòng như có đám lửa đang hừng hực cháy. Nếu hắn biết là kẻ nào bán đứng hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Từ phía đằng xa sau lưng họ, hắn có thể nghe rõ tiếng người rẽ cây cối trong rừng, tiếng người la ó, cùng với tiếng chó sủa, ánh đèn pin soi rọi qua các tán lá của đám cảnh sát biên phòng đang đuổi theo sau bọn họ.

Hyunseung tức giận cắn chặt răng, chân lại càng rảo bước hơn cố chạy thật nhanh ra bến thuyền ở con sông sau cánh rừng. Giữa màn đêm yên tĩnh trong lòng hắn chỉ có duy nhất 1 âm thanh lọt vào trong tai hắn. Chính là hơi thở yếu ớt của người con gái ở phía sau hắn. Hắn ngàn lần tự nói với mình. Hắn giữ được cô rồi. Hắn thật sự giữ được cô ấy rồi.

Không rõ họ đã chạy qua bao lâu, không biết đã qua bao nhiêu tán cây, qua bao nhiêu khoảng rừng trống. Cô chỉ có thể cắm đầu sải bước theo người con trai trước mặt. Giữa màn đêm lúc tỏ lúc mờ bởi vì ánh trăng bị che phủ bởi mây mù, Hyuna chỉ có thể đưa chân mà bước theo con người ở trước mặt. Cô rõ ràng hơn ai hết bàn tay giống như gọng kìm đang siết chặt lấy tay cô, hắn giống như sắt thép xích chặt lấy cô lại.

Nghĩ lại tình cảnh hỗn loạn lúc nãy, Hyuna vẫn còn không khỏi ngỡ ngàng. Hắn cầm lấy tay cô, kéo thật mạnh tay. Trước khi cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã túm lấy tay cô kéo xuống tầng hầm dưới nhà. Thì ra ở đó có 1 đường hầm dẫn ra sau núi. Và từ nơi ấy hắn luôn siết chặt tay cô mà chạy.

Cô đã từng xem nhiều phim hành động, việc cảnh sát truy bắt tội phạm hình như đều như vậy. 1 người trốn chạy, 1 kẻ đuổi theo. Nhưng tại sao đến bây giờ cô vẫn có cảm giác mọi thứ đều thật mơ hồ. Chỉ có thể thấy được bóng lưng cao lớn của hắn ở trước mặt, dưới ánh trăng sáng bạc mờ ảo, hắn tựa như 1 ngọn núi vững vàng nhưng có lẽ chỉ có cô biết. Bàn tay cứng rắn to lớn của hắn, đang ẩm ướt mồ hôi. Hắn cũng cảm thấy lo sợ có phải không?

Bõm!

Dòng suy nghĩ của Hyuna đột nhiên bị cắt đứt bởi cảm giác lạnh buốt nơi bàn chân của cô. Lúc này Hyuna mới rời tầm mắt khỏi chiếc lưng rộng lớn ấy, nhìn xuống chân mình. Từ lúc nào cô đang đứng giữa 1 con sông lạnh lẽo. Xa xa nhờ ánh trăng lúc tỏ lúc mờ, 1 chiếc thuyền lớn được neo tại đó lặng lẽ chờ đợi. Cô có thể nghe rõ tiếng gọi hắn từ trên thuyền vọng tới.

Hyunseung tiếp tục bước đi trong làn nước buốt lạnh, từng bước chân vững chắc làm cho bọt nước trắng xóa tung tóe. Làn hơi thở của hắn lạnh lùng như làn khói xuyên qua màn đêm tạo ra ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt của hắn sắc lạnh như mắt chim ưng sáng lấp lánh xuyên qua màn đêm.

“Sắp đến nơi rồi. Sắp đến nơi rồi!” Hắn nhỏ giọng nói. Không biết rằng hắn nói với cô, hay chỉ là đang cố gắng nói với bản thân mình. Chỉ 1 chút nữa thôi, băng qua đoạn sông này sẽ tới chiếc thuyền. Chỉ cần hắn mang cô lên thuyền, mang cô đến nơi ở của hắn.

Chỉ 1 chút nữa thôi, chỉ 1 chút nữa thôi. Hắn sẽ không phải lo lắng nữa. Bàn tay của hắn lại càng siết chặt hơn nữa. Bởi vì hắn thật sợ hãi. Bởi vì dường như linh cảm của hắn đang dần trở thành sự thật. Hắn sợ hãi vô cùng. Cho nên hắn chỉ muốn cố gắng lao thật nhanh tới chiếc thuyền. Khoảng cách càng gần thì trái tim hắn lại càng cảm thấy lo lắng hơn nữa. Tới khi bàn tay hắn chạm được vào mạn thuyền, hắn tự thấy mình thở phào nhẹ nhõm.

“Đại ca, mau lên thuyền!” Kikwang lập tức giơ bàn tay về hướng hắn.

“Đại ca nhanh lên!” Dongwoon lo lắng cũng giơ 1 bàn tay ra.

Hyunseung lập tức bắt lấy bàn tay của Kikwang, Dongwoon cũng lập tức túm lấy cổ tay của hắn. Cả 2 người lập tức gắng sức kéo hắn lên thuyền.

Theo đà quán tính Hyunseung ngã người lên trên thuyền. Hắn chậm rãi đứng lên, nhưng trong 1 giây sau đó trái tim hắn lập tức ngừng đập. Đi tới mạn thuyền, hắn lo lắng nhìn vào người con gái đang lặng lẽ đứng giữa lòng sông đó, cơ thể hắn trở nên cứng đơ, sự lo lắng trong lòng của hắn mỗi lúc 1 lớn. Lòng bàn tay của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Trái tim hắn giống như vừa bị ai bóp mạnh đau đớn.

“Mau đưa tay đây!” Hắn nghe thấy rõ ràng giọng nói của mình như tiếng gầm của con mãnh thú.

Hyuna vẫn im lặng đứng ở đó, nhìn người con trai đang đứng trên thuyền giơ bàn tay về phía cô. Đôi mắt của cô xao động, cô nghe rõ ràng tiếng người đuổi theo càng lúc càng gần, nhờ sự phản chiếu của ánh đèn pin, cô đã có thể thấy đám người đó đã sắp ra khỏi cánh rừng.

“Lập tức giơ tay ra!” Hắn cảm giác hàm răng của mình sắp bị chính mình cắn trẹo, hắn tức giận gầm lên.

Đôi mắt to tròn chăm chú nhìn hắn. Gương mặt của hắn lúc này vô cùng khó coi. Cô có thể thấy đôi mắt của hắn như thể mặt hồ thu đang dao động. Giữa không gian lạnh lẽo của mùa đông miền cao, làn hơi thở của cô như làn khói mỏng lạnh lẽo, bàn chân của cô giống như đá tảng đã đóng băng từ lúc nào. Cả người cô khẽ run rẩy bởi cái lạnh, nhưng trái tim của cô trong lồng ngực lại nóng ran giống như hồn lửa nóng.

Nhìn đôi mắt sâu thẳm của hắn, bàn tay to lớn của hắn giang ra hướng về phía cô, với giọng nói xuyên qua sé tan màn đêm của hắn, làm cho mọi tiếng động xung quanh cô biến mất hết thảy. Dường như cô chỉ nghe thấy tiếng nói của hắn mà thôi.

“Còn đứng ở đó. Mau đưa tay cho tôi!” Hyunseung gào lên gần như phát điên, hắn lao người muốn rời khỏi thuyền lập tức kéo cái con người đang đứng chôn chân ở đó lập tức lên thuyền.

“Đại ca! Không được!” Dongwoon hốt hoảng thấy Hyunseung muốn nhảy xuống thuyền, lại thấy đám người đuổi theo đã lao xuống dòng sông đang hướng về phía họ.

Hyuna cảm giác như mọi thứ dần mờ đi. Cô thấy rõ ràng hắn ở trên thuyền, thấy rõ ràng tiếng hắn hét lên, lại thấy đôi mắt sắc bén của hắn trở nên hoang mang. Nhưng rồi mọi thứ dần dần trở nên nhạt nhoà.

“Lập tức buông tao ra! Con nhỏ kia, cô còn đứng đó làm gì? Mau đưa tay cho tôi!” Hyunseung tức giận cố gắng thoát ra khỏi 2 vòng kìm kẹp của 2 thằng đàn em, cố gắng leo ra khỏi thuyền.

Hắn điên mất rồi. Hắn muốn phát điên mất thôi. Sự lo lắng của hắn cứ mỗi lúc, mỗi 1 khắc lại càng lớn hơn giống như 1 ngọn núi đang đè nặng trong lòng hắn. Hắn muốn lao tới bên cạnh cô lập tức kéo kẻ ngu ngốc đang đứng phát run ở nơi đó.

Hyuna chua xót nhìn hắn, lời nói lúc nãy dường như vẫn như chuông văng vẳng ở bên tai cô. Bởi vì cô thuộc sở hữu của hắn. Cho nên..

“Đại ca. Người không thể xuống.” Dongwoon tức giận gào lên.

“Lập tức nhổ neo!” Kikwang vừa túm chặt tay Hyunseung vừa tức giận hướng buồng lái gào lên. Hắn sắp phát điên rồi. Đám cảnh sát đã chạy gần tới đây rồi, nếu như còn ở đây cả đám sẽ bị tóm mất.

“Chúng mày nói gì? Không được. Buông tao ra!” Hyunseung tức giận gào lên, cố gắng giẫy giụa thoát khỏi đám gông xiềng thịt người này.

“Đại ca. Không được nhảy xuống. Bây giờ nhảy xuống sẽ bị bắt đó!” Dongwoon lo lắng siết chặt tay hơn, chỉ sợ rằng đại ca sẽ thật sự phát điên mà nhảy xuống thật.

Cảm giác rõ ràng chiếc thuyền đang rung mình dần dần cử động, Hyunseung cảm giác như phát điên lên mất. Hắn lại càng gào to, cả người nhoài ra về phía cô.

“Con nhỏ ngu ngốc, cô mau đưa tay ra đây cho tôi!”

Hyuna im lặng nhìn hắn lâu thật lâu, cô cảm thấy rõ làn nước lạnh lẽo xao động, từng đợt sóng từ những bước chân của đám người xô vào chân cô lạnh giá như đâm sâu vào cơ thể của cô, tựa như từng tảng băng sắc nhọn từng đợt từng đợt đâm sâu vào trái tim cô.

“Xin lỗi!” giọng nói của cô giống như 1 cơn gió thoảng xuyên qua màn đêm tới tai hắn.

“Không được. Tôi không cho phép. Cô lập tức đến đây cho tôi. Con ranh con chết tiệt kia. Cô có nghe tôi nói hay không?” Hyunseung phát điên mà gào lên, đôi mắt của hắn trở thành ướt át. Trái tim của hắn cứ như quả boom chỉ trực nổ tung bất cứ lúc nào. Cái cảm giác đau buốt lan tràn trong cơ thể của hắn.

Hyuna chỉ có thể im lặng nhìn theo bóng dáng con thuyền đang nhẹ nhàng trôi đi trong màn nước. Lúc này một bàn tay cứng rắn đặt lên vai kéo cô lại. Hyuna hơi ngã người về phía sau, nhưng đôi mắt cô vẫn không thể rời khỏi con thuyền đang dần dần rời xa ở trước mặt.

“Bọn chúng chạy trốn, mau đuổi theo!”

Cô nghe rõ bên tai một đám người chạy lướt qua người cô. Nhưng cô lại giống như khúc gỗ chỉ có thể chôn chân tại chỗ. Mọi giác quan của cô trở nên tê dại. Nhưng gương mặt của cô lại nóng bỏng vô cùng. Không rõ lúc nào, từng giọt từng giọt nước mắt nóng bỏng lăn dài trên má, trái tim của cô giống như bị xát muối đau xót vô cùng.

Trăng trên cao vẫn cứ tỏa ánh sáng bạc giữa bầu trời đêm đen sẫm, bao phủ ánh sáng bạc lạnh lẽo trên thân hình gầy yếu của người con gái, làm cho mặt sông sáng lấp lánh tựa như được dát bạc. Giữa khung cảnh ồn ào của đám người đuổi bắt ấy, có 1 thân hình nhỏ bé đang lặng lẽ rơi nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro