56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 207:

". . . . . ."

Tuy rằng Hoa Thành chỉ nhìn lướt qua, nhưng Tạ Liên tin tưởng, hắn sẽ không đếm sai.

Hắn thấp giọng nói, ngoại trừ Tạ Liên thì không ai nghe được, Tạ Liên nhanh chóng nhìn quét qua một vòng.

Tất cả mọi người ở đây đều tay nắm tay, rốt cuộc là vào lúc nào, nhiều hơn một người?

Có phải đám Sư Thanh Huyền đếm sai hay không? Tạ Liên nói, "Các ngươi khẳng định có nhiều người như vậy sao? Không đếm sót chứ?"

Sư Thanh Huyền chắc chắn đáp, "Không có! Ngươi không phải nói nhân số rất trọng yếu sao, vì lẽ đó ta đếm đi đếm lại rất nhiều lần, trên đường đi cũng tính lại, chính xác một trăm bốn tám người. Sao vậy? Có cái gì không đúng hử?"

Trước mắt tạm thời không tiện nói rõ, tùy tiện để lộ chỉ gây nên hoang mang vô ích, cũng không thể để mọi người tại đây xác nhận lẫn nhau người nào bọn họ không quen biết, dù sao có quá nhiều người, bọn họ vốn dĩ cũng không biết hết tất cả. Ngay sau đó, Tạ Liên lắc đầu, "Không có, xác nhận thôi."

Những thuật sĩ bên kia thì càng không thể đếm sai rồi, đều là các nhà tự mình khai báo nhân số cho Thiên Nhãn Khai tính gộp lại. Mọi người còn có thể không rõ ràng môn hạ mình phái tới là bao nhiêu người ư?

Tạ Liên thấp giọng nói, "Tại sao lúc này lại có người trà trộn vào đây? Hắn muốn làm gì?"

Hoa Thành nói, "Hoặc là vừa bắt đầu đã trà trộn vào đây rồi, hoặc là theo đám thuật sĩ đồng thời trà trộn vào. Hơn nữa, khẳng định là người."

Chí ít thì không phải quỷ. Muốn tạo thành vòng tròn này nhất định tất cả đều phải là người sống, bằng không căn bản không thể thu hút và giam giữ lại những oán linh này.

Hơn nữa, người này tựa hồ tạm thời không muốn bại lộ. Bởi vì nếu như hắn đã trà trộn vào vòng tròn này, chỉ cần một mình hắn đột nhiên buông tay, xuất hiện lỗ thủng, trận pháp hỏng tất toàn quân bị diệt. Nhưng đến bây giờ vòng tròn vẫn ổn, cho thấy hắn vẫn còn hảo hảo ở đây mà đóng vai "Song sắt".

Vậy thì càng không thể manh động rồi. Nếu như người kia biết sự tồn tại của chính mình đã bị phát hiện, cũng không ai biết hắn có thể sẽ quay đầu bỏ chạy hay không. Nói cách khác, hiện tại, dưới tình huống bọn họ không muốn bị phát giác mà tìm được người hoặc là không cần phá hỏng trận mà vẫn bắt được người. Điều này, thật sự rất khó.

Bất quá, chỉ chốc lát sau Tạ Liên đã có biện pháp. Y nói, "Tam Lang, Tử Linh Điệp của đệ có thể chỉ truy đuổi mà không giết chết những oán linh này được không? Ta định nhờ đệ điều khiển chúng xua đuổi oán linh đi, đệ đồng ý chứ?"

Hoa Thành lập tức rõ ràng y muốn làm cái gì, "Có thể."

Nếu người này chủ động gia nhập, nói vậy hắn nhất định không phải nhân vật đơn giản, hoàn toàn không sợ những oán linh kia.

Như vậy, nghĩ ngược lại nếu như Hoa Thành điều khiển đám Tử Linh điệp bức oán linh hướng ra phía ngoài vòng tròn, chúng nó tất nhiên sẽ bị xua đuổi tán loạn, muốn lợi dụng sơ hở chạy đi. Gần như mỗi một người phàm cũng có thể trở thành lỗ thủng, chỉ có một người không phải.

Chính là cái người chủ động gia nhập kia!

Tạ Liên nói, "Có điều, biện pháp này rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ đem những người khác dọa sợ đến buông tay, vậy thì tự bê đá đập chân mình rồi."

Hoa Thành liền nói, "Yên tâm, trước lúc đó ta sẽ giết chết oán linh."

Hai người cùng nhau tính toán, Tạ Liên bỗng nhiên lên tiếng, "Mọi người cẩn thận! Oán linh đột nhiên trở nên mạnh mẽ! Nắm chặt tay không cần sợ!"

Thiên Nhãn Khai: "Cái gì! Đang yên lành sao lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ? !"

Hoa Thành bất động tại chỗ, đám Tử Linh điệp thì lại đuổi chúng oán linh bẩn thỉu xấu xa ở trong vòng điên cuồng nhảy loạn lên, người khác thì không thấy rõ lắm, nhưng những pháp sư thuật sĩ kia lại có thể nhìn ra chút đầu mối. Thiên Nhãn Khai giận dữ thét, "Hoa Thành. . . . . .! Ngươi đây là muốn làm gì? !"

Hai người trong vòng căn bản không thèm đếm xỉa tới bọn họ, chỉ ngưng thần quan sát. Quả nhiên, trong khí lưu màu đen tán loạn đầy trời, có một người mà đám oán linh căn bản không dám tới gần, bởi vậy phía trước hắn đột ngột trống ra một mảnh.

Chính là hắn!

Tạ Liên chợt bước lên trước, một phát bắt được hai tay người kia, đồng thời cầm hai tay trái phải của hai người đứng kế hắn nối với nhau, đem người này từ vòng tách ra!

Đám người Thiên Nhãn Khai vẫn gây rối không ngừng, "Xảy ra chuyện gì? !"

Hoa Thành không chút khách khí đáp, "Không phải chuyện của ngươi ." Lời còn chưa dứt, đã lắc mình đi tới bên người Tạ Liên, đề phòng người kia đột nhiên gây khó dễ. Tạ Liên vững vàng chế trụ người kia, xoay người hắn lại . Trong nháy mắt đối mặt, Tạ Liên miễn cưỡng nuốt xuống chữ "Ai.." nguyên bản đã lên tới đầu lưỡi, hai mắt trợn to.

Nhìn gương mặt đó, y lẩm bẩm, "Quốc sư, đúng là người a. . . . . ."

Người kia cũng im lặng, một lát sau mới khẽ trả lời, "Thái tử điện hạ. . . . . ."

Khuôn mặt này, lẽ ra nên hết sức quen thuộc, nhưng lại vạn phần xa lạ. Quốc sư trong ấn tượng của y vốn là ngoài ba mươi tuổi, tính tình trầm ổn, khoác áo choàng tóc vấn cao, khá doạ người. Nhưng bây giờ người trước mặt y, nhìn qua cũng chỉ có hai lăm hai sáu, so với y cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Coi như là lúc ở trong núi quái chốn Đồng Lô Sơn, nghe được thanh âm này, Tạ Liên sau đó cũng không suy nghĩ cẩn thận có phải hay không là nghe lầm. Thậm chí Quân Ngô còn nói cho y biết sư phụ người này không đơn giản, bảo y ngàn vạn lần cẩn thận, y đúng là đã nghĩ, hay Đế Quân nhìn nhầm chăng. Thế nhưng, người trước mắt này, tuyệt đối không sai chính là sư phụ của y, đại quốc sư cuối cùng của Tiên Lạc quốc, Mai Niệm Khanh!

Ba người cùng hơn ba trăm người làm thành trận pháp đối lâp̣ với nhau, không khí giống như ngưng trệ dần. Mà phản ứng của Mai Niệm Khanh, sau một khắc liền làm ra chuyện không ai tưởng tượng nổi.

Thừa dịp Tạ Liên sửng sốt, hắn đột nhiên phản kích, nhào tới, hai tay bóp cổ họng của y!

Nhưng mà, Hoa Thành đứng ngay bên cạnh, sao có thể để hắn đạt thành ý đồ được? Hắn căn bản không dùng tay, thân thể Mai Niệm Khanh liền bay ra ngoài, té xuống cách đó mấy trượng. Đột nhiên xảy ra dị biến, tất cả mọi người đang nắm tay nhau giật nảy cả mình: "Tại sao lại đánh nhau?!" "Đây là đang làm gì?!" "Đánh ai vậy? !"

Hoa Thành lo lắng, "Ca ca! Huynh không sao chứ?"

Tạ Liên, "Không có việc gì!" Trên thực tế, quốc sư nhìn qua mới là người có chuyện. Mai Niệm Khanh té xuống nôn ra đầy máu, lảo đảo bò dậy hướng về phía mặt ngoài đoàn người định phóng đi. Sư Thanh Huyền thấy hắn vọt tới bên này, sốt sắng hô, "Ngươi định làm gì! Ta cảnh cáo ngươi đừng có tới gần! Thái tử điện hạ, hắn muốn phá tan cái vòng này!"

Tạ Liên quát lên, "Bắt về!"

Nhược Da theo lệnh bay ra! Nhưng trước khi nó quấn lấy Mai Niệm Khanh thì một thanh kiếm từ trên trời rơi xuống, chắn trước người quốc sư , ngăn cản đường đi của hắn; ngay sau đó, trên trời bạch quang hiện ra, vài tia ánh sáng trút xuống. Theo màn ánh sáng, một võ giả mặc bạch giáp từ trên trời giáng xuống, phong bế đường lui của hắn!

Trước sau đều bị chặn lại, Mai Niệm Khanh không có chỗ để trốn nữa, định quay người, vừa vặn đón nhận Nhược Da đang mừng như điên nhảy loạn lên, xoạt xoạt xoạt mấy vòng liền đem hắn trói gô, ngã khuỵu xuống đất. Tạ Liên tiến lên một bước, "Đế Quân? Vì sao ngài lại đích thân đến đây?"

Quân Ngô đứng dậy, vẻ mặt cực kì nghiêm nghị, "Đồng Lô sơn bên kia tạm thời ổn định, đến nhìn bên đệ xem tình huống ra sao."

Tạ Liên lấy làm lạ, "Sao ngài ổn định được?"

Quân Ngô đáp nhanh, "Thiết lập kết giới mới, tạm thời bao vây chế trụ ba ngọn núi kia cùng những thứ không phải người."

Thứ Tạ Liên quan tâm nhất cũng không phải ngọn núi kì lạ cùng những tiểu yêu không quá quan trọng, lên tiếng, "Vậy . . . . . . Bạch Vô Tướng thì sao?"

Quân Ngô chậm rãi lắc đầu, "Không thấy hắn trong Đồng Lô sơn. E rằng hắn đã sớm chạy trốn tới nơi khác rồi."

Tạ Liên nhìn chung quanh một chút, một màn ánh sáng lóa mắt chợt hiện ra bao vây bọn họ, ngăn cách bọn họ cùng hơn ba trăm người bên ngoài đang tay nắm tay kia, hiện giờ ở ngoài ánh sáng đám người kia không thể nhìn thấy tình hình bên trong là gì. Y lại nhìn trên đất, thấy quốc sư đang trở mình, bắt gặp khuôn mặt của Quân Ngô, đại khái là nhớ tới trận ác chiến hồi trước, sắc mặt vừa giận lại vừa sợ, nhưng rất thức thời không nói gì. Quân Ngô cũng hơi cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn, chậm rãi chào hỏi, "Tiên Lạc quốc sư, đã lâu không gặp."

Hoa Thành ung dung đi tới, liếc mắt nhìn, "Vị quốc sư này nhìn qua trói gà không chặt a, vì sao ban đầu lại chạy trốn được?"

Quân Ngô nói, "Hắn không phải dựa vào bản lĩnh của mình mà chạy trốn, khi đó, bên cạnh hắn có ba người giúp đỡ. Chính là ba vị quốc sư khác của Tiên Lạc."

Nghe đến đây Tạ Liên thực sự nhịn không được, hỏi, "Quốc sư người. . . . . . Người rốt cuộc là ai?"

Mai Niệm Khanh sắc mặt âm trầm nhìn Quân Ngô, hai tay nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, không biết là hận hắn đến đảo loạn kế hoạch của chính mình, hay là hận hắn ở trước mặt Tạ Liên vạch trần thân phận. Một lát, hắn mới thấp giọng đáp, "Con không phải đã đoán được sao, thái tử điện hạ?"

Một trong bốn vị hộ pháp của Ô Dung thái tử!

Tạ Liên nói, "Ô Dung thái tử? Hắn là không phải chính là Bạch Vô Tướng sao?"

Nghe vậy, ngay cả Quân Ngô ngẩn ra, "Tiên Lạc, Ô Dung thái tử là?"

Tạ Liên lúc này mới nhớ ra mình còn chưa kịp nói cho Quân Ngô biết chuyện Ô Dung quốc. Cuối cùng cũng bắt được quốc sư, Tạ Liên có rất nhiều sự tình muốn bàn luận, cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nơi này không tiện xử lý, đành bâng quơ đáp, "Đế Quân, trở về thiên đình rồi nói."

Quân Ngô cũng không hỏi thêm, "Cũng được." Do dự một chút, lại nói, "Thế nhưng, phần lớn oán linh trong Đồng Lô đều bị dẫm tới Hoàng Thành rồi, không phải một chốc là có thể áp chế, dù là ta, cũng phải mấy bảy ngày bảy đêm mới có thể hoàn toàn tịnh hóa chúng nó."

Này chẳng lẽ muốn sau bảy ngày mới có thể thẩm vấn quốc sư sao? Vậy thì quá muộn đi, trước mắt tung tích Bạch Vô Tướng còn không có rõ! Tạ Liên đang nghĩ ngợi nên làm thế nào cho phải, thì nghe Hoa Thành một bên nói, "Nơi này giao cho ta. Huynh cứ đi đi."

Tạ Liên quay đầu nhìn hắn, Hoa Thành đã sớm đoán được y đang suy nghĩ gì, nói, "Những chuyện khác không cần nói. Ta ở đây chờ huynh. Ca ca nếu thật sự muốn cảm ơn, thì hãy nhanh chóng xuống đây tìm ta."

Quân Ngô hỏi y, "Như vậy có được không?"

Tạ Liên nhoẻn miệng cười, "Ừm, có thể."

Lúc này, bỗng nhiên có bóng người lấp lóe trong màn ánh sáng, một người xông vào từ bên ngoài, vừa cà nhắc vừa khập khễnh, nhảy một cái rồi lại một cái, hô to, "Thái tử điện hạ! Thái tử điện hạ ngươi đang ở bên trong làm gì vậy? Có ổn không?"

Là Sư Thanh Huyền. Cũng bởi lúc Quân Ngô hạ phàm tiện tay lôi ra một màn ánh sáng không cho người ta nhìn thấy, khiến cho người bên ngoài cũng không biết xảy ra chuyện gì, doạ người khác sợ gần chết, Sư Thanh Huyền xung phong nhận việc xông tới xem rốt cục xảy ra chuyện gì. Nếu là những người khác không chừng sẽ bị ngăn cản, nhưng hắn trước đây từng làm thần quan, màn ánh sáng này biết hắn, liền để hắn tiến vào. Vừa vào hắn liền sững sờ, "Đế đế đế đế, Đế Quân? ? ? Vì sao ngài. . . . . . Tự mình hạ phàm? !"

Quân Ngô nhìn thấy hắn, khẽ mỉm cười, "Phong sư đại nhân, có khoẻ hay không?"

". . . . . ."

Sư Thanh Huyền có chút ngượng ngùng . Dù sao, hắn không thể không biết, Sư Vô Độ đội mệnh cho đệ đệ của mình, sau khi chuyện này bại lộ, tất nhiên sẽ huyên náo đầy trời. Lúc này gặp lại cấp trên, ngoại trừ xấu hổ chột dạ, thật sự không dám nghĩ những chuyện khác. Quân Ngô không hề phê bình trách móc, vẫn còn rất khách khí, cho hắn mặt mũi. Tạ Liên thu hồi Nhược Da, Mai Niệm Khanh chậm rãi tự mình đứng lên. Sư Thanh Huyền ngượng ngùng xong, nghi ngờ hỏi, "Đây là vị nào a? Tình huống hiện tại là sao?"

Mai Niệm Khanh liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nói, "Ngươi là Sư Thanh Huyền?"

Sư Thanh Huyền bị bất ngờ, "Ngươi là ai? Sao biết tên ta?" Quan trọng nhất là, làm sao thấy được bộ dạng này của hắn mà còn nhận ra được? ? ?

Mai Niệm Khanh hừ đáp, "Danh tự này của ngươi thực không tốt."

Sư Thanh Huyền không hiểu gì cả, "Hả?"

Mai Niệm Khanh không nói lại những thứ khác, tự giác bắt kịp Quân Ngô, nhìn qua đúng là rất thành thật, đại khái là biết hiện tại bên người hắn không có ai giúp đỡ, mặc dù không bị trói, cũng không thể nào chạy trốn nổi khỏi tay Quân Ngô.

Quân Ngô nói, "Tiên Lạc, ta dẫn hắn đi trước. Đệ chờ một lúc ta sẽ trở về."

Tạ Liên, "Vâng."

Quân Ngô gật đầu với y. Chờ hai người kia rời đi, Tạ Liên chuyển hướng Hoa Thành, còn chưa nói, Hoa Thành đã mở miệng trước, "Ca ca không cần phải lo lắng, chỉ là bảo vệ vòng tròn này, để cho bọn họ không gặp rắc rối thôi, không tốn công mấy đâu."

Sư Thanh Huyền cũng nói, "Thái tử điện hạ ngươi muốn đi lên sao? Đi đi đi đi, ta cũng sẽ trông coi cho, cứ yên tâm!"

Tạ Liên gật gù, "Hai người vất vả rồi."

Nếu trong dĩ vãng, Hoa Thành chắc chắn sẽ trả lời đại loại như "Không có chuyện gì" , ai biết lần này, hắn vậy mà lại ôm lấy cánh tay, than thở: "Ai, thật vất vả."

". . . . . ."

Tạ Liên luôn cảm thấy hắn đang ám chỉ cái gì. Sư Thanh Huyền lại không hề hay biết, vô cùng phấn khởi nói thêm vào, "Đúng vây ̣ a, trở về ngươi nhớ khao chúng ta một bữa là tốt rồi. Ta kiến nghị ở ngay tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành mở yến hội thì sao? Ha ha ha. . . . . ."

Hắn vẫn nhớ mãi không quên chuyện muốn mở yến ở tửu lâu tốt nhất Hoàng Thành, Tạ Liên thầm nghĩ: ". . . . . . Phong sư đại nhân đừng nói nữa, đệ ấy căn bản không suy nghĩ giống ngươi . . . . . ."

Hoa Thành lắc lắc đầu, tiện tay chơi đùa viên san hô hồng châu ở bím tóc , nhíu mày, nghe giống như hời hợt nói, "Nếu như ca ca ở bên cạnh thì tốt rồi. Nghĩ đến ca ca lại muốn lên Thượng Thiên đình, để lại một mình ta ở phía dưới, chậc, ta cảm giác càng đau khổ hơn."

Sư Thanh Huyền rốt cục cảm thấy có chút kì quái, nhưng nghĩ mãi vẫn không thông, đành trưng ra vẻ mặt tươi cười hớn hở, "Huyết Vũ Thám Hoa ngươi nói như vậy, ta nghe còn tưởng rằng ngươi đang nói Thái tử điện hạ phải lên Thiên đình để ngươi tịch mịch đây, sao lại giống như tân hôn vậy ha ha ha. . . . . ."

". . . . . ."

Tạ Liên thầm nghĩ, "Ngươi không nghĩ sai a, ý của đệ ấy không phải là như này sao? ? ?"

Sư Thanh Huyền ngượng ngùng nở nụ cười nửa ngày, Tạ Liên thực sự nhịn không được, ho nhẹ một tiếng, sau nói, "Phong sư đại nhân a, ngươi, ngươi đi ra ngoài trước, đi ra ngoài một chút được không?"

Sư Thanh Huyền: "? ? ? Tại sao?"

Tạ Liên không có cách nào giải thích, nói, "Ngươi. . . . . . Ngươi đi ra ngoài trước là được rồi. Chúng ta chỉ nói lời chào mà thôi."

Sư Thanh Huyền lúc này mới khó hiểu đi ra ngoài. Bên trong màn ánh sáng chỉ có hai người bọn họ, không hề có người thứ ba, Tạ Liên xoay người. Hoa Thành nhướng lấy một bên lông mày nhìn y, giống như đang chờ y nói cái gì, hoặc làm cái gì.

Sau đó, Tạ Liên nhắm mắt, đem hai cái tay cứng đờ đặt lên vai Hoa Thành, bình tĩnh chốc lát, đột nhiên tiến tới, hôn má hắn một cái.

Sau khi hôn xong, y có tật giật mình quay đầu lại nhìn, xác nhận không có ai, lúc này mới yên tâm. Ai ngờ, sau một khắc, eo bị xiết chặt, thì ra là Hoa Thành ôm y, "Ca ca, huynh xác định không phải đang gạt ta đấy hả?"

Trong giọng nói của hắn có phần bất mãn nửa thật nửa giả, Tạ Liên cả kinh, vội đáp, "Không có a!"

Hoa Thành nói, "Thật sao? Thời điểm huynh tìm ta mượn pháp lực không phải là như vậy sao. Chẳng lẽ không mượn pháp lực, ta cũng chỉ nhận được lời từ biệt như vậy?"

". . . . . ."

Nghĩ như vậy, Tạ Liên cảm thấy, hình như rất không thành ý. Giây lát, nhỏ giọng nói, ". . . . . . Xin lỗi. Ta không có ý đó."

Nói xin lỗi xong, y lại thật sự càng nghĩ càng thấy hình như xem ra là ý đó, chuông báo động trong lòng vang lên mãnh liệt, không đợi Hoa Thành đáp lại, chẳng nói hai lời, tự mình làm, nhảy dựng lên ôm cổ Hoa Thành lại đột nhiên tiến tới. Lần này, chuẩn xác hôn chỗ Hoa Thành muốn.

Không ai lường trước, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thanh âm Sư Thanh Huyền bỗng nhiên truyền đến, "Thái tử điện hạ, ta nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy kỳ quái, các ngươi nói lời chào cũng không cần đuổi ta đi a? Chính là ta. . . . . . Thái tử điện hạ? Đi nhanh như vậy?"

Tạ Liên liên tục chạy trối chết.

CHƯƠNG 208:

Chạy đến Tiên Kinh, Tạ Liên chưa thôi bưng tay che miệng, suốt một đường thất tha thất thểu. Có một nhóm Thần Quan đang vội vàng đi qua cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn, tuy không dám bước lên hỏi, nhưng trong lòng đều không tránh được kỳ quái mà quay sang y. Tạ Liên liền buông tay bước vội, eo lưng thẳng tắp, thập phần giả dối mà xoa xoa miệng, ngập ngừng nói: "Miệng ta có chút đau, chẳng biết thế nào lại thành ra như vậy, ha ha......"

Nhóm Thần Quan lại càng dùng ánh mắt kì quái nhìn y.

Này là phải làm cái gì miệng mới có thể đau được a?

Nhưng môi y lại thật sự có chút đau.

Vừa rồi có lẽ dùng sức nhảy lên, nói không chừng là đụng phải Hoa Thành đi. Lúc Tạ Liên dán môi lên, y chợt có cảm giác hắn hình như đang mỉm cười. Không dám nghĩ nữa, y cúi đầu, một mạch đi lên phía trước, bên kia, đám Thần Quan cũng không để ý y nữa, tiếp tục bước vội.

Không biết có phải vì việc Đồng Lô khai mở gây quá nhiều náo loạn hay không, toàn bộ Tiên Kinh trên dưới đều là không khí căng thẳng bất an. Tại Võ Thần Điện, rất nhiều vị Thần Quan tụ tập đông đủ. Tuy rằng oán linh từ Đồng Lô lan truyền đến bảy tám chỗ khắp trời nam đất bắc, nhưng đa số bọn chúng đều được đưa đến hoàng thành, nơi dân cư đông đúc nhất. Tạ Liên cùng Hoa Thành chọn phải nơi này, gắng gượng lắm mới lăn lộn được đến giờ, những người khác chỉ phải đối phó với vài trăm oán linh, chuyện bên đó đã sớm được giải quyết, Bùi Minh cùng Phong Tín cũng đã mình mẩy mệt mỏi mà trở lại Tiên Kinh.

Tạ Liên vừa bước vào trong điện, vừa ngẩng mặt liền ngẩn người cùng một kẻ đối mặt, chính là Lang Thiên Thu y đã lâu không gặp.

Lang Thiên Thu sắc mặt nặng nề, nhìn thoáng qua cũng là đang sững sờ, ngay sau đó hắn liền quay đi. Mọi người đều cúi đầu không nói, Quân Ngô ngồi ở phía trên, thấy Tạ Liên tới, hơi hơi đứng dậy ý muốn nói chuyện, Lang Thiên Thu liền đứng dậy trước, nói: "Đế quân, nghe nói ngài đã bắt được Thanh Quỷ Thích Dung."

Quân Ngô nhìn về phía hắn, nói: "Nắm bắt tin tức không tồi. Bất quá, Thanh Quỷ Thích Dung cùng nữ quỷ Tuyên Cơ đều không phải do ta bắt, đều là người từ Quỷ Thị được Dẫn Ngọc giao phó dẫn đến."

Tạ Liên lúc này mới phát giác, Dẫn Ngọc cũng đang có mặt ở đây. Cũng không còn biện pháp nào, y thật sự chẳng có chút cảm giác là hắn đang tồn tại a. Lại nói, này hẳn là lần đầu tiên Dẫn Ngọc tiến vào Thần Võ Điện. Thượng điện này ngoại trừ các vị thượng thần quan ra, chỉ khi Quân Ngô cho phép, người khác mới có thể đặt chân vào. Trước kia khi còn là thần quan, Dẫn Ngọc bởi vì phẩm cấp thấp hèn, căn bản không tư cách tiến vào, hiện giờ y đang "Đắm mình trụy lạc" ở Quỷ Thị, rốt cuộc lại được ngênh ngang mời vào, thật là chuyện dở khóc dở cười.

Lang Thiên Thu trực tiếp nói: "Thích Dung đối ta vốn là kẻ thù diệt tộc, thỉnh đế quân giao hắn cho ta xử trí." Quân Ngô thoáng nhìn qua Tạ Liên, trầm ngâm một lát, nói: "Giao cho ngươi xử trí không phải là không thể, nhưng ta muốn hỏi một số vấn đề. Ngươi tính xử trí Thanh Quỷ Thích Dung như thế nào? Xử trí hắn xong rồi thì sao?"

Lúc trước, Lang Thiên Thu hạ lời tàn nhẫn, nói sau khi tìm Thích Dung tính xổ, liền sẽ đến lượt Tạ Liên, việc này Quân Ngô đương nhiên biết.

Lang Thiên Thu khẩu khí cứng nhắc đáp lại: "Này không phải chuyện liên quan đến quân sự, ta không có nghĩa vụ trả lời. Cũng không phải ta không thể trả lời, ta chỉ sợ sau khi trả lời rồi, biết không chừng đế quân ngài liền có tính toán bao che cho Thích Dung, không cho ta vì thân tộc báo thù đi?"

Hắn trước kia ở Thượng Thần Võ Điện cơ hồ không hền lên tiếng, một khi đã lên tiếng thì cũng đều là những lời ngây ngốc, nhưng hiện tại hắn mở miệng, biểu tình cùng ngữ khí lại vô cớ toát ra một cổ lệ khí nhàn nhạt. Bùi Minh lên tiếng: "Thái Hoa điện hạ hôm nay dù có bực bội đến đâu, đế quân đương nhiên cũng sẽ không bao che......"

Đang lúc giảng hòa, bên ngoài thần điện vang lên một trận rối loạn. Một kẻ đột nhiên xông vào, nói: "Đế quân, ta không thể đợi nữa!"

Cư nhiên lại là Mộ Tình. Hắn một thân hắc y, sắc mặt cũng biến đen, phía sau là vài tên quan Võ Thần, nguyên bản là đang áp giải hắn, nhưng áp không nổi nên cũng đành phải chạy vội theo tiến vào, nói: "Đế quân, chúng ta đang muốn đưa Huyền Chân tướng quân đi......"

Quân Ngô thở dài, đỡ đỡ trán, phất tay nói: "Đã biết, các ngươi lui xuống đi." Chốc lại ngẩng đầu chuyển hướng Mộ Tình: "Cho nên...?"

Mộ Tình chém đinh chặt sắt nói: "Cho nên ta không thể lại tiếp tục chịu đựng loại oan ức không minh bạch như thế này được! Có khác gì các ngươi mang mông đặt lên đầu ta hả! Ngài không phải đã ở Đồng Lô đem ả ta bắt được sao? Ta muốn cùng ả đối chất với nhau!"

Lang Thiên Thu cũng nói: "Đế quân, cũng thỉnh ngài đem Thanh Quỷ Thích Dung giao cho ta!"

Hai tên này cùng nhau cao giọng đòi lý lẽ, phía dưới lại liền có người kêu loạn rồi, Quân Ngô nhìn qua đau đầu không thôi, nói: "Yên lặng! Các ngươi không thể trước hết cứ từ từ bình tĩnh sao? Để ta xử lý xong chuyện bên Đồng Lô đã."

Mộ Tình nói: "Ngài muốn xử lý vụ Đồng Lô mở đường thả oán linh, liền bắt ta mang nhốt lại thì có chỗ tốt hả? Còn không bằng sớm ngày giúp ta rửa sạch oan khuất, củng cố lực lượng thượng quan thiên đình. Chỉ cần đế quân đem ả dẫn tới cùng ta đối chất, nhất định sự tình này có thể tra ra manh mối!"

Lời này của hắn thật ra cũng có lý, không cho hắn toại nguyện sợ là hắn sẽ không thuận theo mà bám riết, Quân Ngô đành phải ra lệnh: "Mang nữ quỷ Kiếm Lan lên đây."

Không bao lâu, Kiếm Lan cũng bị giải lên. Nàng trong tay ôm một cái tã lót hình dáng tựa như chiếc tay nải cũ nát, trong đống quần áo vải vóc tản mát ra một dòng hắc khí dày đặc, một thứ tựa tay phi tay, tựa cốt phi cốt (*có hình dạng vừa giống lại không giống cánh tay và xương cốt) trắng bệch từ bên trong lộ ra, đang giương nanh múa vuốt lại bị nàng gìm tay bao lại, liền tự giác trở về. Đại khái là cho Phong Tín chút mặt mũi, bọn Thần Quan áp giải cũng không có chèn ép nàng.

Phong Tín hầu kết khẽ động, cùng nàng đưa mắt thăm dò một lát, kiếm Lan chủ động rời tầm mắt, sau đó, ánh mắt Phong Tín rơi xuống cái "tã lót" trước ngực nàng, tâm tình càng phức tạp. Mà Mộ Tình tựa hồ đã không nhẫn nại nổi nữa, vừa bước lên liền nói: "Ta không biết nhi tử ngươi vì cái gì mà muốn bôi nhọ ta, nhưng rõ ràng ta tuyệt đối không phải hung thủ, nó chắc chắn là bị người khác sai sử."

Hắn như vậy ít nhiều cũng có chút thất thố, nhưng Tạ Liên cũng có thể lý giải, Mộ Tình hắn vốn là một kẻ sĩ diện, bị người đặt một chậu phân thối ở trên đầu lâu như vậy, còn làm ảnh hưởng tới việc hắn nhậm chức ở Thượng Thiên đình, tự nhiên cơn tức sẽ dâng thêm mười phần. Quân Ngô hỏi: "Ngươi thấy nó có thể bị người nào sai sử?"

Mộ Tình không nói chuyện, nhưng hắn ánh mắt dời đến một hướng, mọi người đều nhìn ra được, hắn đang xem xét Kiếm Lan.

Phong Tín trên trán lập tức nổi đầy gân xanh: "Ngươi có ý gì? Ngươi cảm thấy nàng cố ý sai khiến chính nhi tử của mình bôi nhọ ngươi?"

Mộ Tình thu hồi ánh mắt, đáp: "Ta không hề nói thế."

Phong Tín nói: "Vậy ngươi thấy nàng ấy đã làm gì? Nàng cùng ngươi lại không thù không oán, vì cái gì lại muốn sai sử nhi tử mình làm chuyện như vậy?"

Mộ Tình nhìn chằm chằm hắn, nói: "Ả cùng ta không thù không oán, nhưng ngươi với ta thì không phải là không có."

Phong Tín quát: "Ngươi lại có ý gì? Một lần đem nói rõ ràng hết đi."

Mộ Tình nhìn thoáng qua Tạ Liên: "Ngươi hẳn là trong khoảng thời gian Thái Tử điện hạ bị biếm chức mà cùng kết giao với Kiếm Lan đại tiểu thư đi?"

Chúng thần quan cũng theo đó mà sôi nổi nhìn về phía Tạ Liên. Tạ Liên: "???"

Như thế nào bây giờ lại chuyển mục tiêu sang ta a?

Phong Tín cũng nhìn thoáng qua y, thấp giọng cả giận nói: "Chuyện này cùng chuyện kia có gì quan hệ gì hả?"

Mộ Tình thản nhiên nói: "Đương nhiên là có quan hệ. Khi đó ngươi cũng vì đi theo Thái Tử, chịu toàn khốn khổ, thấy ta bước vào được trung Thiên Đình liền hận đến thấu xương, lại thích nhất là tự khai đao mang ta ra chửi mắng đòi nợ cũ, quở trách ta làm việc không phải. Nàng ta là người chung chăn chung gối với ngươi, mưa dầm thấm lâu tự nhiên sẽ vô tri vô giác sinh ra hận thù với ta. Nói không chừng còn sẽ hận luôn cả Thái Tử điện hạ, bởi vì ngươi cuối cùng vẫn là không đem nàng đi mà lại lựa chọn trở về tiếp tục nghĩa vụ trung thành trong vô vọng, căn bản là vứt bỏ nàng......"

Phong Tín rốt cuộc nhịn không được nữa, gầm lên: "Ngươi cái tên rác rưởi chó tha!!"

Hắn đánh ra một quyền, Mộ Tình trở tay đánh trả, Kiếm Lan toan bước lên ngăn cản, linh thai kia lại cạc cạc ha hả cười quái dị, hệt như con quạ đang gọi bầy, kinh khủng đến cực điểm. Bùi Minh cùng Dẫn Ngọc chạy đến giữ chặt Phong Tín và Mộ Tình, Quyền Nhất Chân đứng bên cạnh nhìn chằm chằm tựa đang suy xét, nếu tiếp tục đánh thì ai sẽ thắng a? Tóm lại, toàn Đại Điện bao phủ một mảng chướng khí mù mịt, Tạ Liên lẳng lặng đứng một hồi lâu, cúi đầu, sau một lúc lâu, thở dài, nhắc nhở nói: "Đế quân, việc cấp bách là trước tiên là phải tìm được Bạch Vô Tướng, xử lý dịch mặt người. Mới vừa rồi chúng ta tìm được người đó, y mới là manh mối quan trọng nhất."

Quân Ngô cũng xem không nổi nữa, vẫy vẫy tay, nói: "...... Mang nữ quỷ Kiếm Lan cùng linh thai kia xuống. Đưa Tiên Lạc Quốc sư lên đây."

Mộ Tình quát: "Không cần! Ta là muốn...... Cái gì??"

Phong Tín cũng ngạc nhiên nói: "Đưa ai lên??"

Hai người đứng song song nhìn ra phía cửa Đại Điện. Kẻ kia bị một đám Võ Thần quan đưa đến, kia chẳng phải là người bọn họ đều thập phần quen thuộc: Tiên Lạc Quốc sư, Mai Niệm Khanh hay sao?

Phong Tín cùng Mộ Tình ngây người. Phong Tín hỏi lại: "Quốc sư? Thật là quốc sư?" Mộ Tình không nói lời nào, nhưng cũng kinh nghi bất định (*thấy kinh ngạc và khó hiểu). Cũng chẳng trách được, nói thật, hiện tại Tạ Liên cũng có chút cảm giác không thực, vô pháp đem người này cùng vị quốc sư đã từng hỏi y về "Chén nước hai người" kia xem là một người được.

Mai Niệm Khanh chậm rãi bước lên phía trước, cùng Tạ Liên thoáng lướt qua nhau. Quân Ngô ngồi ở trên đại điện, nói: "Tiên Lạc, lúc ở dưới kia, ngươi tựa hồ có chuyện muốn nói?"

Tạ Liên hơi hơi cúi đầu, đáp: "Đúng vậy."

Vì thế, y đem chuyện tiến vào Đồng Lô, thăm dò Ô Dung quốc và những chi tiết quan trọng khác nói hết ra. Mọi người càng nghe càng trợn to mắt, còn Phong Tín và Mộ Tình thì miễn bàn. Nghe xong, Quân Ngô chậm rãi nói: "Ta thế mà chưa từng nghe qua cái tên Ô Dung Quốc này."

Chúng thần quan cũng sôi nổi phụ họa nói: "Ta cũng chưa từng nghe qua......"

"Rốt cuộc cũng là có từ hai ngàn năm trước."

"Nhất định là cố ý tiêu hủy dấu vết a."

Mai Niệm Khanh vẫn luôn không rên một tiếng. Tạ Liên nói: "Quốc sư, Ô Dung Thái tử hẳn chính là Bạch Vô Tướng đi?"

Mai Niệm Khanh nói: "Phải."

Quả nhiên!

Bùi Minh vừa nghĩ vừa nói: "Những tấm bích hoạ kia là do ai nào lưu lại? Còn tấm cuối cùng là do kẻ nào phá?"

Tạ Liên nói: "Là ai lưu lại ta không biết, nhưng heo ta, hẳn là chính Bạch Vô Tướng hoặc thuộc hạ của hắn hủy đi bức bích họa cuối cùng kia. Rốt cuộc hắn chính là không muốn để cho người khác biết thân phận thật của mình."

Y chuyển hướng qua Mai Niệm Khanh: "Mà ngươi hẳn là thuộc hạ Ô Dung Thái tử đi?" Cũng chính là thuộc hạ của Bạch Vô Tướng.

"......"

Mai Niệm Khanh không nói. Tạ Liên trong lòng bỗng dâng lên một chút xao động, y thật muốn hỏi hắn, khi Tiên Lạc bị diệt quốc, quốc sư có phải thật sự không biết cái thứ bệnh dịch kia chính là Bạch Vô Tướng mang tới? Hay là bọn họ vốn đã thông đồng từ trước, quốc sư thậm chí còn ra tay giúp đỡ?

Nhưng cuối cùng, y vẫn là hỏi một vấn đề khác: "Bạch Vô Tướng hiện tại đang ở nơi nào?"

"......"

Tạ Liên hỏi: "Bạch Vô Tướng vì sao phải tiêu diệt Tiên Lạc?"

"......"

Tạ Liên hỏi: "Ngươi vì sao muốn giết ta?"

Mai Niệm Khanh cuối cùng cũng mở miệng. Y nói: "Thái Tử điện hạ, ta không muốn giết ngươi."

Tạ Liên chất vấn: "Vậy thì tại sao lúc đó ngươi lại vồ lấy cổ ta?"

Mai Niệm Khanh hỏi ngược lại: "Ta véo cổ ngươi thì ngươi sẽ chết sao? Còn cả cái tên đứng cạnh ngươi sẽ trơ mắt để ta véo cổ ngươi?"

Đúng là sẽ không. Nhưng cái kia không thể chứng minh rằng Mai Niệm Khanh lúc đó không mang theo sát tâm, bởi vì lúc ấy y phản ứng hoàn toàn là theo bản năng. Mai Niệm Khanh đại khái cũng biết mình không thuyết phục nổi y, cũng không tiếp tục biện giải.

Trầm mặc một lát, Tạ Liên rốt cuộc hỏi hắn vấn đề mà y muốn biết nhất: "Quốc sư, ngươi là từ trên người ta muốn đánh thức cái gì?"

Quân Ngô từng nói với Tạ Liên, quốc sư tựa hồ muốn đánh thức thứ gì đó trên người y. Kia sẽ là cái gì?

Mai Niệm Khanh thần sắc bỗng trở nên quái dị, nhìn y chằm chằm. Tạ Liên buông tay áo, tay nắm thành quyền, nói: "Quốc sư, ngươi nói đi."

Tạ Liên trong lòng vẫn luôn ẩn ẩn một nỗi bất an. Quỹ đạo vận mệnh của Ô Dung Thái tử cùng y như thế lại tương tự nhau, chẳng lẽ giữa y và Bạch Vô Tướng thật sự có mối quan hệ bí ẩn?

Y nhất định phải tra rõ điều này. Bất luận giữa mình và Bạch Vô Tướng là loại quan hệ gì, y cũng tuyệt đối không thể chịu đựng nổi việc dây dưa với hắn. Nhưng y cũng sợ nếu mình cùng hắn thật sự có quan hệ gì đó...

Mai Niệm Khanh nhìn hắn, sau một lúc lâu, nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi hỏi câu này, ta hiện tại lúc này không thể trả lời. Hơn nữa dù ta có nói, ngươi chưa chắc đã tin."

Dừng một chút, hắn nói: "Bất quá, có một câu ta có thể trả lời cho ngươi ngay lập tức."

Mai Niệm Khanh gằn ra từng câu từng chữ: "Bạch Vô Tướng, hiện tại, hắn đang ở đây, ngay tại Thần Võ Điện này. Hắn chính là kẻ đang đứng ngay trước mặt ta!"

Ai ở trước mặt hắn?

Tạ Liên!

Tạ Liên lập tức lùi lại vài bước, tựa hồ muốn chạy khỏi nơi này. Phong Tín ở gần đó quát lên: "Quốc sư ngươi...... Ngươi mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ người ở trước mặt là ai, chính là Thái Tử điện hạ! Là đồ đệ ngươi!"

Thế nhưng, thần điện đã vang lên một vài tiếng bàn tán. Phía xa xa có vài vị Thần Quan bưng kín miệng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ Thái Tử điện hạ cùng Bạch Vô Tướng là...... Nhất hồn nhị phân?!"

"Cái gì là Nhất hồn nhị phân a?!"

"Chính là dùng hồn phách chính mình chia làm hai, hoặc là tách thành hai nửa. Nửa này cùng nửa kia có chứa những ký ức bất đồng, tính tình cùng bản lĩnh cũng không giống nhau, có lẽ dung mạo cũng không giống nhau......"

"...... Có khả năng a."

"Ta cũng từng nghe qua chuyện này!"

"Nếu thật là như vậy thì bây giờ phải làm sao a? Thái Tử điện hạ chính là Bạch y họa thế đi???"

Bốn phương tám hướng đều là những lời bàn tán xì xầm, Tạ Liên cũng bắt đầu hoài nghi: Y chính là Bạch Vô Tướng??? Thật như vậy sao???

Chẳng lẽ chính y là người diệt Tiên Lạc, là chính y tự tra tấn chính mình tám trăm năm? Cho đến bây giờ, tất cả mọi việc đều là chính y tự mình gây ra???

Các vị Thần Quan ồ lên, thần sắc khác nhau, Phong Tín cũng không biết nên nói cái gì, tin cái gì. Mà Quân Ngô lúc này đứng lên, trấn an: "Tiên Lạc, bình tĩnh đã!"

Tạ Liên trước mắt có chút hoảng loạn, nói: "Ta...... Ta......"

Chẳng lẽ thật sự tất cả tai ương đều là y làm ra???

Nếu thật sự là y, vậy thì phải làm sao bây giờ? Hoàn toàn không biết!

Giữa một mảnh mờ mịt, bỗng nhiên, trong ngực y vang lên một tiếng nói:

"Sẽ không! Ta có thể cam đoan, ngươi chính là ngươi, không phải bất kỳ người nào khác. Tin ta!"

"......"

Tam Lang. Tam Lang!

Hoa Thành từng nói qua, không phải là y, hắn tuyệt đối sẽ không nói sai!

Nghĩ đến đây, tinh thần Tạ Liên trong nháy mắt thanh tỉnh, chân đứng vững vàng. Lúc này Quân Ngô đã rời bảo tọa (*ghế sang chảnh :v) đi đến bên cạnh y, nói: "Tiên Lạc! Ngươi trước hết bình tĩnh......"

Tạ Liên đang muốn ngẩng đầu thong thả trả lời, ai ngờ, đang lúc này, Mai Niệm Khanh đột nhiên duỗi tay, rút lấy bội kiếm bên hông Phong Tín, nhắm thẳng hướng Quân Ngô đâm tới!

Chúng thần quan đồng thời kinh hô. Nhưng mà, Quân Ngô cùng Tạ Liên đều là Võ Thần, hơn nữa đều Võ Thần quan bậc nhất bậc nhị, như thế nào còn thèm đem loại trình độ đánh lén này để vào mắt? Mũi kiếm kia còn chưa kịp chạm lên người Quân Ngô, Tạ Liên đã như tia chớp vung ra hai ngón tay, đem thanh Bạch Tuyết Kiếm Phong kia chế trụ kẹp giữa hai ngón tay!

Phong Tín thất thần một giây, lập tức tiến lên chế trụ quốc sư. Tại thượng thần Võ Điện còn dám hành hung, hơn nữa làm trò như thế trước mặt bao nhiêu Võ Thần, quả thực là tự tìm con đường chết. Phong Tín nói: "Quốc sư, ngươi làm vậy cũng vô dụng!"

Mai Niệm Khanh lại một bên phí công giãy giụa, đối Tạ Liên quát: "Nhìn!!! Mau nhìn đi!!!"

Dẫn Ngọc bèn đi lên nói: "Thái Tử điện hạ! Ngươi không sao chứ? Làm sao vậy?"

Mộ Tình xa xa cảnh giác nói: "Nhìn cái gì? Hắn có ý gì? Muốn làm gì?"

Đại điện trở thành một mảnh hỗn loạn, thật lâu sau, Tạ Liên vẫn không nhúc nhích.

Không phải bởi vì cái gì khác, mà chính là bởi vì hắn từ trên Bạch Tuyết Kiếm Phong, thấy được một thứ.

Một khuôn mặt.

Một khuôn mặt thanh niên tuấn dật trầm ổn.

Mà ở trên khuôn mặt này, còn có ba khuôn mặt khác!

Ba gương mặt kia nhỏ hơn, cắm rễ trên mặt thanh niên này, đem dung mạo vốn tuấn mỹ hủy đến âm trầm đáng sợ, ngũ quan đều vặn vẹo, móp méo. Nửa khuôn mặt phảng phất tựa đang khóc, nửa kia tựa hồ đang cười.

Khuôn mặt này Tạ Liên hẳn là quen thuộc. Nhưng giờ phút này trong ảnh phản chiếu của Kiếm Phong, lại trông vô cùng xa lạ, thật khiến người ta rùng mình sợ hãi. Tạ Liên sợ đến mức cả người tuôn đầy mồ hôi lạnh. Lúc này y mới nhớ tới, thanh kiếm Phong Tín mang bên người chính là Hồng Kính, tà ma hiện hình chi kính. Yêu ma bị Hồng kính soi trúng, không thể che giấu thân phận.

Nơi mà Hồng kính chiếu đến, không phải mặt y, mà là kẻ đứng ở phía sau. Hơn nữa, trên mặt hắn có một đôi mắt âm trầm, đang gắt gao nhìn chăm chú vào y.

Đồng tử Tạ Liên dần co rút. Động tác y cũng chậm lại, hơi hơi há miệng muốn nói, nhưng còn chưa kịp phát ra tiếng, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ.

Một lực tay mạnh mẽ bắt được cổ tay y, Quân Ngô ở phía sau mỉm cười hỏi: "Tiên Lạc, ngươi đang nhìn gì vậy?"

CHƯƠNG 209:

Tạ Liên mấy trăm năm qua tựa như đã quên mất loại cảm giác sởn tóc gáy này.

Mai Niệm Khanh nói Bạch Vô Tướng đang đứng trước mặt hắn, y liền mang chính mình xem là người đó, chính là y đã quên, đứng trước mặt Mai Niệm Khanh, ngoài y ra, phía sau y còn có Quân Ngô!

Chỉ là, y chưa từng nghi ngờ người này dù chỉ một chút, cho nên giờ phút này bỗng nhiên kinh động tột độ, khắp toàn thân lông tóc dựng đứng. Tạ Liên tránh ra một chút, nhưng bàn tay pháp lực cường đại kia vẵn chặt chẽ giữ lấy y, không chút dịch chuyển. Y cầm lòng không đậu nói: "Ngươi...... Mặt ngươi......"

Nghe y nói, Quân Ngô cũng không để bụng, chỉ cất giọng phảng phất như tự trách: "A, nhất thời sơ sẩy, lại làm chúng hiện hình."

Cổ tay Tạ Liên truyền tới một trận đau nhức, cuối cùng cầm không nổi chuôi kiếm nữa, buông lỏng rồi rơi xuống.

Trường kiếm ngã xuống trên mặt đất, ở trong đại điện phát ra một tiếng "Leng keng". Nhưng, đã muộn rồi.

Quanh đó đã có rất nhiều Thần Quan, cũng giống y, thấy được hình ảnh mặt người đáng sợ phản chiếu trong Hồng Kính!

Toàn Đại điện trở thành một mảnh tĩnh mịch. Cơ hồ đám Thần Quan đều sợ ngây người, bao gồm cả Phong Tín, kẻ đứng gần nhất, xem đến cực kì sắc nét rõ ràng. Mai Niệm Khanh nhân cơ hội thoát khỏi chống chế của Phong tín, nhặt Hồng kính lên, hướng thẳng trước mặt Quân Ngô, nói: "Tất cả nhìn cho rõ đi!! Xem rõ khuôn mặt của hắn!!!"

Một vài Võ Thần bấy giờ mới hoàn hồn, Bùi Minh rút kiếm hướng thẳng đến, quát: "Ngươi là ai?!"

Nhóm Thần Quan phía xa còn chưa rõ chuyện gì, sôi nổi hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

"Bùi tướng quân đang hỏi ai a?"

"Sao lại chĩa kiếm về phía đế quân chứ?"

Mai Niệm Khanh gắt gao nhìn chằm chằm Quân Ngô, gằn từng chữ: "Hắn ta chính là Bạch Vô Tướng!"

Mộ Tình kinh ngạc nói: "Làm sao y có thể là Bạch Vô Tướng được? Bạch Vô Tướng giả mạo Đế Quân?! Vậy Đế Quân thật đang ở đâu?"

Tạ Liên cũng có suy nghĩ đến việc Quân Ngô bị đánh tráo, nhưng chuyện này bắt đầu từ khi nào? Vì sao ngay cả một chút sơ hở y cũng không hề phát hiện ra? Thần võ đại đế cũng không phải hoàn toàn là kẻ thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*thâm tàng bất lộ), vô luận như thế nào, cũng không có khả năng bị giả mạo, toàn bộ thượng thiên đình lại không một ai phát giác!

Mai Niệm Khanh đang định mở miệng, Quân Ngô lại giơ tay lên, thở dài: "Ngươi lại làm ta thất vọng rồi."

Mai Niệm Khanh sắc mặt đại biến, như thể bị ai siết chặt yết hầu. Lang Thiên Thu nhấc cao trọng kiếm, "Hô hô" đem Kiếm Phong chém tới, Quân Ngô quay đầu lại nhìn lướt qua, Lang Thiên Thu lập tức bị dội ngược ra ngoài.

Ngay sau đó, Bùi Minh, Lang Thiên Thu, Phong Tín, Mộ Tình, Quyền Nhất Chân cùng hầu hết mọi Võ Thần tại Thần Võ Điện đều tiến đến bao vây Quân Ngô.

Nhưng chỉ một nén nhang sau, trong đại điện, Quân Ngô một tay giữ chặt cổ tay Tạ Liên, những Võ Thần vừa rồi đi đến bao vây hắn toàn bộ đều ngã sạp trên đất.

Trên Đại Điện, tứ tung ngang dọc là những Võ Thần mất hết chiến lực, chỉ còn duy nhất Quân Ngô và Tạ Liên là đứng vững. Mộ Tình phun ra một bụng máu, hướng Tạ Liên đang đứng bất động cả giận quát: "Ngươi làm gì đi chứ! Ở đó thất thần làm gì?! Chờ chết sao?!"

Hắn không biết, Tạ Liên không phải không muốn động đậy, mà là y căn bản không thể cử động a!

Quân Ngô chỉ dùng một bàn tay nắm lấy Tạ Liên, nhưng y cảm thấy dù một ngón tay khẽ động cũng khiến hắn phát giác, nghĩ vậy y liền không dám manh động, càng miễn bàn việc muốn phản kích! Vô luận phán đoán đúng hay sai, không hành động thiếu suy nghĩ mới là lựa chọn tốt nhất!

Đây là đệ nhất Võ Thần tam giới a!

Nhóm Thần Quan ở bên ngoài hoảng loạn, lộn xộn một hồi lâu mới nhớ ra mình cần trốn khỏi đây, mặt mày tái nhợt mà hướng cửa Thần Võ Điện phóng đi. Nhưng vừa mới vọt tới cửa, mười hai phiến trọng môn liền đột nhiên tự động khép lại. Phí công đập cửa, thượng điện gần trăm vị Thần Quan, hoặc là không ra được, hoặc là không đứng dậy nổi, đúng là thiên hạ đại loạn. Mà thân thể Mai Niệm Khanh tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình kéo thẳng về phía trước, Quân Ngô bắt được cổ áo y, mỉm cười nói: "Ngươi cho rằng tình thế sẽ lật chuyển nếu vạch trần ta trước mặt bọn chúng? Ngươi nghĩ bọn chúng biết chuyện liền liên hợp lại là có thể uy hiếp đến ta? Ta cho ngươi biết, ta chỉ một bàn tay liền có thể khiến đám thần quan vô dụng này toàn diệt."

Xem ra, lúc trước Quân Ngô có ý đưa Mai Niệm Khanh lên Tiên Kinh trước, cũng không đơn thuần là muốn cho Tạ Liên cùng Hoa Thành có thời gian từ biệt. Hắn giữa đường thỏa thuận hoặc là uy hiếp Mai Niệm Khanh việc gì, cho nên mới yên tâm ở trên Thần Võ Điện thẩm vấn y. Nhưng ai ngờ cuối cùng, y lại đổi ý.Hai tay Mai Niệm Khanh bắt lấy tay áo Quân Ngô, đối Tạ Liên quát: "Thái Tử điện hạ đi mau! Hắn điên rồi!"

Tạ Liên nói: "Quốc sư!"

Ngay sau đó, Mai Niệm Khanh liền nói không ra lời, phảng phất như bị thứ gì xiết chặt cổ. Nhưng y xưa nay cứ khăng khăng ăn mặc phải che cổ, Tạ Liên căn bản không thấy rõ yết hầu y nơi đó bị sao. Quân Ngô thở dài: "Đồ ngốc, ngươi đây là đang đem bọn chúng đẩy vào hố lửa. Vốn dĩ ta định mặc kệ bọn chúng sống chết, nhưng hiện tại, nơi này một kẻ cũng đừng nghĩ đến chuyện sống sót mà bước ra khỏi Tiên Kinh."

Cấp tốc, Tạ Liên lập tức thông linh: "Tam Lang!"

Y trước nay đều không chủ động niệm khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành, hiện tại vì sự việc vạn phần nguy cấp, lại là căn bản không rảnh lo đến chuyện thẹn thùng, trong đầu liên tiếp niệm đi niệm lại mấy lần, nhưng mà đáp lại y chỉ là một mảnh tĩnh mịch, không một lời hồi đáp.

Loại cảm giác thông linh bị chặn lúc này cùng thời điểm ở Đồng Lô giống nhau như đúc!

Quân Ngô liếc mắt một cái liền nhìn thấu trong lòng y đang nghĩ gì, nói: "Không cần thử nữa. Chỉ cần ta không cho phép, ngươi tuyệt đối không thể thông linh."

Tiên Kinh căn bản là lấy pháp lực của Quân Ngô làm bệ đỡ, nơi này chính là địa bàn của hắn, hắn là kẻ mạnh nhất, đương nhiên muốn thế nào liền có thế ấy. Nói cách khác, hiện tại, toàn bộ thượng thiên đình, cả Tiên Kinh, đã hoàn toàn bị cách ly với nơi khác. Thiên chân vạn xác"Kêu trời không thấu, kêu đất không nghe"!

Bỗng nhiên, trọng môn Thần Võ Điện mở toang, chúng thần quan cả người run lên, mừng như điên, nhưng vừa hướng tầm mắt ra sau đại môn thần điện, đồng loạt sửng sốt. Bên ngoài đại điện, một hắc y nam tử cao gầy, khí thế ngùn ngụt, nhìn là biết không có ý tốt, muốn ngăn cản đường lui của họ. Chính là cẩm y tiên trên người Linh Văn!

Chúng thần quan càng không biết làm sao, lại thấy Linh Văn bước vào trong điện, đối Quân Ngô quỳ một gối, tất cung tất kính thưa: "Đế quân."

Quân Ngô nói: "Giải quyết việc này đi. Ngươi hẳn là biết nên xử lý như thế nào."

Linh Văn gật đầu, mỉm cười nói: "Đương nhiên minh bạch."

Mộ Tình nỗ lực vịn tường đứng lên, thấy thế kinh nghi: "Linh Văn không phải còn đang trốn ở núi Đồng Lô sao?"

Quân Ngô đáp: "Đáng lẽ vậy. Bất quá, ta cảm thấy Linh Văn, so với đa số chúng đại Thần Quan hữu dụng, lại càng phi thường hữu dụng, thật khó mà tìm được một nhân tài như vậy. Cuối cùng lại phạm vào một sai lầm nhỏ không đáng kể, cho nên, ta lại đem hắn trở về."

Nói thật, so với Bạch Y họa thế, chuyện Linh Văn tạo ra cẩm y tiên thật là "sai lầm nhỏ không đáng kể". Hiện tại Linh Văn cùng cẩm y tiên, đều là cấp dưới của"Quân Ngô" này. Lúc này, một bóng trắng chợt lóe, lại thêm một vật nhảy đến bên chân Quân Ngô, thân mật cọ cọ giày hắn. Phong Tín vừa thấy, cả giận mắng: "Ngươi làm gì vậy hả? Còn không mau trở về!"

Nhi tử nhà mình gặp cha thì ra sức đánh đấm, thấy địch nhân thì cặm cụi ôm đùi không chịu buông, quả thực không biết ai mới đúng là cha nó, tức đến hận không thể hộc ra một chậu máu.

Ngay sau đó, lại một tên Võ Thần quan mặt liệt vô cảm vọt vào.

Những Võ Thần này quan tất cả đều do Quân Ngô điểm tướng đi lên, trước nay chỉ nghe mệnh lệnh của một hắn. Linh Văn được Quân Ngô sai khiến, nói: "Đem các Thần Quan từng người áp giải về tư điện, trông chừng cẩn thận."

Bùi Minh ở gần đó, thần sắc phức tạp, nói: "Linh Văn, ngươi thật đúng là vô lương tâm."

Linh Văn vỗ vỗ vai hắn, nói: "Ta vô lương tâm, điểm này ngươi chẳng phải đã biết từ lâu rồi à? Thế nào, muốn cùng ta chung thuyền không? Ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi."

Bùi Minh ha hả cười gượng vài tiếng, không nói câu nào.Tạ Liên lại lần nữa nhận được đãi ngộ đặc biệt từ Quân Ngô. Hắn tự mình đem y đưa về Tiên Lạc cung. Quân Ngô nói: "Đi thôi."

Tạ Liên quay đầu nhìn thoáng qua Mai Niệm Khanh. Rốt cuộc chuyện này là sao? Y là ai? Y muốn làm gì? Còn kẻ này là ai? Rốt cuộc hắn là Quân Ngô hay Bạch Vô Tướng? Hắn muốn cái gì?

Y có quá nhiều quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nhất định phải hỏi từng câu, hỏi thật rõ. Những nghi vấn này chỉ Mai Niệm Khanh mới có thể giải đáp, nhưng Quân Ngô nhất định sẽ không cho y cơ hội này.

Bước ra khỏi Thần Võ Điện, Tạ Liên nao nao. Đường lớn Tiên Kinh toàn bộ bị bao trùm bởi sắc trời u ám, mây sóng quỷ dị, mọi thứ thay đổi trong nháy mắt, cùng quang minh sáng lạn khi xưa hoàn toàn bất đồng. Chỉ có Quân Ngô và đám thuộc hạ được an bài áp giải các Võ Thần là biểu tình trầm ổn như thường, còn lại đều là một mảnh tiêu điều bất an. Nhóm tiểu Thần Quan vừa rồi còn vội vàng (là cái bọn vừa nãy thấy cửa mở mừng như điên ý), hiện tại tất cả đều ngã trái ngã phải, nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Không cần phải nói, tất nhiên là Quân Ngô đã động tay chân, từ phía xa còn truyền đến âm thanh "Đinh đinh ____" chuông vang.

Xem ra đến cả tiếng chuông cũng có vấn đề.Hai người dọc theo đường lớn Tiên Kinh, chậm rãi hướng Tiên Lạc cung bước vào. Trên đường, Tạ Liên tự nhủ phải nhanh chóng tìm được kế sách thoát thân, nhưng một tên khỏe chấp mười tên khôn, y dù có khả năng nghĩ ra những kế sách mưu trí, nhưng ở trước mặt kẻ vũ lực mạnh mẽ như Quân Ngô, đều không có cơ hội dùng được. Huống chi Quân Ngô cũng không phải là kẻ chỉ có vũ lực, hắn là người chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu trong lòng Tạ Liên đang nghĩ gì.

Vào Tiên Lạc cung, Tạ Liên như cũ không nghĩ ra được biện pháp, thầm nghĩ thôi, nghĩ không ra biện pháp cũng không sao, chỉ cần y cùng Hoa Thành trong thời gian dài không thể thông linh, Hoa Thành nhất định sẽ nghi ngờ mà lần ra manh mối. Chỉ cần không phát sinh thêm điều gì, mọi chuyện sẽ thuận lợi. Ai ngờ, vừa đóng cửa lại, Quân Ngô bỗng nhiên hỏi: "Ngươi đang nghĩ đến Huyết Vũ Thám Hoa sao?"

"......"

Một câu này của Quân Ngô liền khiến tim y đột nhiên sinh ra một trận hoảng loạn, dồn dập đập thình thịch.

Tạ Liên không biết trả lời như thế nào. "Phải"? Quân Ngô kia liệu có thể gây bất lợi cho Hoa Thành không? "Không phải"? Quân Ngô chưa chắc sẽ tin.

Thấy hắn không đáp, Quân Ngô mỉm cười nói: "Không cần lo lắng, ta biết, ngươi nhất định đang nghĩ đến hắn. Ngươi hẳn là rất muốn cùng hắn thông linh đi."

Hắn cùng Tạ Liên ngữ khí nói chuyện cũng không khác trước kia, ôn hòa, bao dung, ổn trọng, đáng tin cậy, không có bất kì thay đổi gì. Nhưng càng như vậy, Tạ Liên liền càng thấy kinh hãi.

Lại nghe Quân Ngô nói: "Nếu rất muốn, vậy cứ cùng hắn thông linh, trò chuyện đi."

"......"

Hắn đã đoán được Tạ Liên vừa rồi khi bước vào cửa suy nghĩ cái gì. Hắn căn bản đối y rõ như lòng bàn tay!

Quân Ngô mỉm cười bất biến, nói: "Tiên Lạc, ngươi hẳn là biết nên nói như thế nào, đừng làm hắn quá lo lắng. Vị Huyết Vũ Thám Hoa kia nhất định rất cao hứng khi ngươi tự tìm hắn thông linh."

Nói rồi, hắn đặt tay lên vai Tạ Liên. Tạ Liên cảm thấy một trận biến động vi diệu, trong lòng y biết rõ Quân Ngô sử dụng thuật pháp gì, đó là loại có thể giúp hắn thám thính trong thông linh trận. Có thể xem là không cần nói cũng tự nghe được(ý là ko tham gia vào thông linh trận giữa Hoa và Liên mà cũng biết họ nói gì á) . Mà Tạ Liên tự nhiên minh bạch, thứ Quân Ngô muốn nghe là gì.

Dừng một chút, y căng da đầu, niệm ra khẩu lệnh thông linh của Hoa Thành.

Nghe được khẩu lệnh, Quân Ngô dường như cảm thấy rất thú vị, còn cười cười. Tạ Liên lại không có biểu tình gì giống như đang quẫn bách hay ngượng ngùng. Gần như ngay lập tức, giọng Hoa Thành liền vang bên tai Tạ Liên. Hắn thở dài: "Ca ca, ca ca, đã lâu như vậy, huynh cuối cùng cũng nhớ tới Tam Lang ta a."

Tạ Liên cùng Quân Ngô giao tiếp ánh mắt. Y đáp: "Tam Lang, ta mới rời đi chưa đến một canh giờ nha."

Hoa Thành lại nói: "Ta chỉ quan tâm chuyện huynh 'rời đi', chứ không phải rời đi 'một canh giờ'. Dù chỉ rời đi trong nháy mắt thì cũng là rời."

Quân Ngô ở ngay bên cạnh đã nghe hết a!

Tình hình trước mắt rõ ràng đang cực kì nguy hiểm, vậy mà Tạ Liên vẫn sinh ra vài phần thẹn thùng. Quân Ngô nói: "Đáng tiếc, hắn phải đợi không chỉ một canh giờ thôi đâu. Tiếp đi. Nói với hắn, phải xử lý hết lũ oán linh dưới kia mới có thể gặp được ngươi. Đừng cố vòng vo ám chỉ lung tung, cái gì ta cũng đều nghe được."

Muốn xử trí hết đám oán linh thì cũng phải mất bảy ngày bảy đêm. Dừng lại một lúc, Tạ Liên nói: "Một canh giờ ngươi cũng không chờ nổi, lỡ như lần này ta phải ở lại đây lâu hơn thì phải làm sao."

Hoa Thành nói: "Quân Ngô giao cho huynh nhiều nhiệm vụ lắm sao?"

Tạ Liên nói: "Ừ."

Hoa Thành nói: "Vậy để giúp huynh!"

Quân Ngô nói: "Nói cho hắn biết, nhiệm vụ lần này xử trí xong, ta sẽ cho ngươi nghỉ phép ba năm "

Tạ Liên nói: "Đừng mà, Tam Lang, đệbảo vệ trận pháp là đã giúp ta rất nhiều rồi, chuyện khác cứ để ta lo. Đế Quân nói rằng, xử trí xong đống nhiệm vụ này, ta có thể được nghỉ ngơi ba năm, cái gì cũng không cần làm."

Hoa Thành hỏi lại: "Chỉ có ba năm?"

Tạ Liên đáp: "Ba năm còn chưa dủ dài sao? Như vậy là được thưởng nhiều rồi a."

"Cứ coi là vậy đi. Nhưng mà... "

Hắn vòng vo nói: "Ca ca, đây là phần thưởng của huynh, còn của ta đâu?"

CHƯƠNG 210:

Tạ Liên hỏi: "Thưởng? Thưởng cái gì a..?"

Hoa Thành hỏi ngược lại: "Huynh nói xem?"

Tạ Liên bây giờ có thể tưởng tượng ra lúc hắn hỏi cái này thì đang nhướng mi thế nào, khóe miệng nhếch ra sao, hoàn toàn biết rõ.

Hoa Thành lại nói: "Còn nữa, ta nhớ không nhầm thì ca ca vẫn còn thiếu ta không ít pháp lực chưa trả?"

Tạ Liên cẩn thận nói: "Không nhầm."

Hoa Thành nói: "Vậy ca ca nghĩ ra cách trả lại cho ta chưa?"

"..."

Tạ Liên nói: "Cũng chưa..."

Hoa Thành tựa hồ đang cười, nói: "Huynh nếu chưa nghĩ ra, vậy không bằng để ta tự quyết đi? Chuyện lần này giải quyết xong, được nghỉ rồi, ca ca sẽ từ từ trả hết cho ta, được không?"

Tạ Liên một mặt đối khẩu với hắn, mặt khác lại có tật giật mình mà không ngừng quay sang nhìn Quân Ngô, luống cuống đáp: "Hả, ừ. . ."

Từng bước một dẫn dụ y đến nước này, có được câu trả lời mong muốn, Hoa Thành rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn, tạm thời bỏ qua cho y, nói: "Cho nên? Khó có khi ca ca lại tự tìm ta thông linh, cuối cùng là có chuyện gì?"

Quân Ngô nhìn chằm chằm Tạ Liên.

Hắn để Tạ Liên và Hoa Thành thông linh, chính là để Hoa Thành yên tâm, khiến cho hắn khó phát hiện ra chỗ kì quoái, thành thật đợi tại hạ giới, Tạ Liên dĩ nhiên biết hắn muốn nghe mình đáp lại như thế nào, chậm rãi nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là sợ ở đây lâu quá làm đệ lo lắng."

Hoa Thành nói: "Ca ca, không phải vừa nãy huynh mới nói huynh vừa mới rời khỏi chưa tới một canh giờ, như thế nào lại sợ ta lo lắng?"

Tạ Liên quả thực bị hắn xoay tới xoay lui đên nỗi muốn hôn mê, vừa đau đầu lại có chút buồn cười.Bỗng nhiên, Hoa Thành nói: "Ta biết rồi."

Tạ Liên hô hấp gián đoạn, nói: "Đệ biết cái gì?"

Bên kia tựa hồ cười nhẹ vài tiếng. Lập tức, Hoa Thành chậm rãi nói: "Ca ca, chẳng lẽ huynh mới rời khỏi ta không bao lâu, lại liền nhớ ta đến vậy?"

". . ."

Mấy câu trước hắn còn có ngụ ý che giấu, còn câu này là nói huỵch toẹt ra luôn rồi, bất luận ra sao thì y cũng không thể tiếp tục giả bộ bình thường được nữa. Quân Ngô liếc xuống thăm dò, mặt Tạ Liên có chút đỏ, một lát sau, y thấp giọng nói: ". . . Ừm."

Hoa Thành cũng trầm giọng nói: "Ta cũng thế. Thật là muốn lập tức bay lên đó mang huynh đi."

Tâm Tạ Liên hơi nóng lên, theo đó tim cũng như đang treo trước gió, hai mắt y nhìn Quân Ngô chằm chằm.

Nếu như Hoa Thành thật sự muốn đến Tiên Kinh, thì y nên đối hắn làm thế nào? Quân Ngô sẽ đối phó hắn ra sao?

Tạ Liên đè nén tâm tư, tận lực giả bộ tự nhiên, nói: "Vẫn là thôi đi. Thượng Thiên Đình hiện tại đã loạn lắm rồi, đệ mà đến thật, ta sợ bọn họ đều bị dọa cho giật mình. Chờ khi sự việc bớt căng thẳng đã."

Hoa Thành lười biếng đáp: "Ta hiểu mà, ca ca, ta sẽ không đi lên hù dọa bọn chúng. Ta chính là chán ghét loại ánh sáng chói muốn mù mắt của Tiên Kinh bon họ, hơn nữa vòng người này vẫn còn cần ta ở lại trấn thủ, ta sẽ ngoan ngoãn đợi tại ca ca trở về chỗ này."

Tạ Liên cũng không biết là nên thở dài hay là lau mồ hôi, nói: "Tốt. Ngoan lắm."

Hoa Thành nói: "Bất quá, nếu như ta ngoan, ca ca cũng không thể trở về tay không. Ta muốn được huynh đãi một bữa."

Tạ Liên đáp: "Nhất định, nhất định. "

Hai người tùy tùy tiện tiện, mơ mơ hồ hồ nói thêm vài câu, vương vấn không dứt được, mãi mới từ biệt, lúc này mới kết thúc thông linh.

Tạ Liên nhẹ nhàng thở ra một hơi, Quân Ngô nói: "Xem ra, Tiên Nhạc ở dưới hạ giới có cuộc sống rất thú vị."

Tạ Liên cũng không biết nên đáp cái gì. Hắn vỗ vỗ Tạ Liên vai, xoay người muốn ra khỏi Tiên Lạc cung, Tạ Liên ở hắn phía sau kêu lên: "Đế quân!"

Quân Ngô dừng lại. Tạ Liên nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Là đế quân? Hay... chính là thứ đó?."

Lúc trước y hoài nghi quốc sư cùng Bạch Vô Tướng có quan hệ gì đó, liền đã có chút khó có thể tiếp nhận được rồi. Mà nếu Quân Ngô cùng Bạch Vô Tướng thật sự có liên hệ, y có cảm giác cả người đều sẽ điên đảo.

Quân Ngô, đệ nhất Võ Thần tới tam giới, chính là kẻ y bội phục nhất!

Quân Ngô không trả lời hắn, đi thẳng ra ngoài. Để lại Tạ Liên một thân một mình, một bên suy tư tìm sách lược đối phó, một bên toàn thân mỏi mệt, đi vào sâu trong Tiên Lạc cung.

Tiên Lạc cung dù đã biến thành một chiếc lồng giam, nhưng cũng là một chiếc lồng giam hoa lệ , sau điện còn có cả bể tắm bạch ngọc. Đã trải qua nhiều ngày Tạ Liên phải liên tiếp đối đầu với bạch quỷ, đi vào Đồng Lô, lăn lê bò lết, đến tận bây giờ, cả thể xác và tinh thần đều mệt rã, dù sao hiện tại cũng không đi được bước tiếp theo, không bằng cứ tắm gội trước, tự khiến mình thanh tỉnh một chút.

Rũ bỏ trang phục, ngâm mình trong làn nước ấm áp, Tạ Liên tựa vào bạch ngọc cạnh hồ, thất thần mà gấp quần áo. Bỗng nhiên, từ trong ngực áo lăn ra hai vật nhỏ, phát ra âm vang thanh thúy. Tạ Liên tập trung quan sát, là hai viên xúc xắc đáng yêu.

Y đem kia hai viên xúc xắc cầm lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay, nhớ tới Hoa Thành từng nói với y: "Nếu huynh muốn gặp ta, bất kể huynh ném ra số mấy, đều có thể gặp được."

Kỳ thật, y cùng Hoa Thành thông linh có vài chỗ vô cùng mất tự nhiên, có lẽ Hoa Thành cũng thấy được. Nhưng là Hoa Thành dù thấy được điểm không thích hợp, hắn cũng sẽ không thể lên đây được. Bởi vì, Tiên Kinh vốn đã ngăn cách với trần gian, lại bị khống chế dưới tay Quân Ngô.

Tuy rằng biết rõ tình huống trước mắt, y tính toán ném ra hai viên 6 điểm, đoán chừng cũng là không thể thấy được Hoa Thành, nhưng Tạ Liên vẫn thử. Nhanh như chớp, xúc xắc ở trên thành bể tắm ngọc thạch lăn lăn, vận may cũng như cũ, hai viên một điểm, quả nhiên vẫn không có động tĩnh gì.

Tạ Liên thở dài, xoay trở về, đang muốn đem cả mặt cùng thân thể vùi vào trong nước, bỗng nhiên, y nghe được một âm thanh: "Ca ca."

Y bỗng nhiên lập tức đứng dậy, làm mặt hồ xáo động, nước tràn ra khỏi thành bạch ngọc "Tam Lang?"

Chẳng lẽ thật sự là gọi được Hoa Thành tới???

Nhưng mà, nhìn quanh bốn phía, y lại không thấy được bất luận kẻ nào khác. Chính là mới vừa rồi, âm thanh kia tuyệt đối không thể do y quá mức mong đợi mà sinh ra ảo giác được. Tạ Liên nghe thấy trái tim mình đập tình thịnh điên cuồng, lại nghe thấy một giọng nói: "Thái Tử điện hạ!"

"......"

Tạ Liên lúc này mới phát hiện, thanh âm kia, cư nhiên lại từ y trong miệng vọng lại!

Đó chính là giọng của chính y, chỉ là hơi nóng mờ mịt và không gian trống trải trong bạch ngọc cùng tiếng nước chảy bên cạnh ao, âm thanh nghe được không rõ ràng. Tạ Liên ngẩn ra trong chốc lát, lập tức sáng tỏ! Là di hồn đại pháp!

Tạ Liên vừa mừng vừa sợ, hỏi: "Phong Sư đại nhân?!"

Từ hắn trong miệng lại buột ra một âm thanh khác kích động nói không thôi: "Không sai, chính là ta! Ha ha ha ha, không thể tưởng được đi! Bổn Phong Sư, không, ta lại có pháp lực!!!"

Lúc trước từng nói qua, di hồn đại pháp không thường được sử dùng, hơn nữa tiêu tốn pháp lực, nhưng so thông linh thuật thì mạnh hơn rất nhiều, cho nên các pháp thuật ngăn cản thông thường đều sẽ không nghĩ đến việc ngăn chặn loại pháp thuật này. Khi đối phó với bạch thoại chân tiên, Sư Thanh Huyền là cùng Tạ Liên đã cùng sử dụng di hồn đại pháp. Sau khi Sư Thanh Huyền mất hết pháp lực, y cùng Tạ Liên bị thi pháp môn đạo đơn phương gây cách trở, không nghĩ tới là bây giờ, tại đây lại phát huy được công dụng. Tạ Liên nói: "Thanh Huyền, di hồn đại pháp cần rất nhiều pháp lực, ngươi từ chỗ nào có được?"

Vừa dứt lời, y liền phản ứng được, còn có thể là từ chỗ nào mà lấy được pháp lực a?Quả nhiên, Sư Thanh Huyền nói: "Nói ra thì rất dài! Ách, thật ra thì cũng không dài. Là vị Huyết Vũ Thám Hoa kí cho ta ăn mấy thứ đen đen, thần kỳ đến cực điểm! Ta ăn xong đột nhiên thần công tăng lên vi diệu! Tuy chỉ là tạm thời, nhưng cũng có thể dùng dư giả một khoảng thời gian, truyền chút lời này không thành vấn đề. Chỉ là hương vị thứ này thiệt kì quái, phi phi phi!"

"......"

Tạ Liên không nhịn được nhớ tới Bùi Minh ăn qua viên đường quỷ vị, nghĩ đến trong tay Hoa Thành hẳn là viên đường chứa pháp lực cao cấp. Y nói: "Vừa rồi hai tiếng "ca ca" kia là ai kêu?"

Sư Thanh Huyền nói: "Ta nha!"

Tạ Liên dở khóc dở cười, nói: "Ngươi sao lại tự nhiên gọi như vậy? Ta còn tưởng rằng......"

Sư Thanh Huyền nói: "Biết thừa, ngươi còn tưởng là Huyết Vũ Thám Hoa tới tìm ngươi chứ gì?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, Sư Thanh Huyền nói: "Chính là hắn bảo ta gọi ngươi như thế. Hắn nói phải gọi như vậy mới giúpngươi an tâm hơn một chút."

Lời kia quả thực là không sai, mới vừa nghe thấy thanh âm "Ca ca", hắn tuy kinh sợ, nhưng lại càng thấy an tâm. Tạ Liên hỏi: "Hắn đang ở ngươi bên ngươi cạnh sao? Các ngươi hiện tại ở hoàng thành vẫn ổn chứ? Những oán linh đó không đột nhiên gây khó dễ đi?"

Sư Thanh Huyền nói: "Hoàng thành bên này vẫn tốt, cũng không còn nhiều oán linh phải diệt. Chỉ là vừa rồi ngươi cùng Huyết Vũ Thám Hoa thông linh xong, hắn một khắc trước còn cười hì hì không biết nói với ngươi cái gì, sau đó vừa dứt thông linh là mặt lại đột nhiên trầm lại hù đến chết ta, sau đó hắn kêu ta thử xem có thể hay không sử dụng di hồn đại pháp. Nga, đúng rồi, Thái Tử điện hạ, hắn nhờ ta truyền lời: 'Điện hạ, trước hết hãy đem quần áo mặc vào cái đã.' Thúc giục ta đến vài lần, chuyện này thì có gì phải chú ý đến vậy vậy chứ? Ở thượng thiên đình cũng sẽ không bị cảm lạnh."

"......"

Tạ Liên thiếu chút nữa là ngất xỉu, sét đánh không vội che tai liền thần tốc bắt lấy quần áo phủ lên thân, nói: "Hắn hắn hắn hắn, Tam Lang hắn, làm sao biết được a???"

Sư Thanh Huyền nói: "Là ta luôn bị hắn hỏi đi hỏi lại thấy rất phiền toái, cho nên ta đều đem mọi thứ bên nhìn thấy được, nghe thấy được ở bên này tất cả đều trực tiếp tức thời truyền cho hắn, ngươi làm gì, nói cái gì hắn đều biết hết. Chỉ là hắn không thể trực tiếp nói chuyện với ngươi hoặc là thao túng thân thể của ngươi thôi."

......

Phong Sư đại nhân a, ngươi cũng quá sang sảng rồi!!!

Sớm biết thế y liền sẽ không tắm gội!

Sư Thanh Huyền nói: "Thái Tử điện hạ, ta không nghĩ tới ngươi như vậy lại để ý loại chuyện như vậy, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân, huống chi cũng không Hoa Thành chủ thật sự nhìn thấy. Hơn nữa ta cũng không thấy được tí nào......"

Hắn thật sự quá sang sảng. Tạ Liên một tay đưa lên vỗ vỗ trán, nhanh tay đem quần áo mặc vào, nắm 2 viên xúc xắc đi ra sau điện, nhanh chóng đổi đề tài: "Tam Lang, ngươi như thế nào phát hiện ra điểm không đúng?"

Dừng một chút, Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nói, khi ngươi tự tìm hắn thông linh, hắn đã liền phát hiện. Nha, đây là Hoa Thành chủ muốn ta đối ngươi nói: 'Ca ca hay e lệ như vậy, không phải có đại sự xảy ra sao có thể chủ động đọc khẩu lệnh kia?'"

"......"

Quả nhiên là nguyên nhân này. Sư Thanh Huyền tựa hồ đang đối Hoa Thành nói chuyện: "Hảo hảo hảo hảo, ta không nói nhiều lời, ta nói chính sự." Lại hỏi: "Thái Tử điện hạ, hiện tại các ngươi ở bên kia rốt cuộc gặp phải tình huống gì? Đế quân không ở đó sao?"

Tạ Liên quả thực không biết nên nói từ đâu, nói: "Chính là bởi vì hắn ở đây, cho nên mọi thứ mới biến thành như vậy!"

Nói qua trọng điểm, Sư Thanh Huyền đã sợ ngây người: "Má ơi, má ơi, má ơi! Thái Tử điện hạ, ngươi thật sự không phải đang nói mớ chứ?! Đế quân a, kia chính là đế quân a?!"

Tạ Liên nói: "Có phải hay không hắn ta không thể xác định được. Tam Lang thấy thế nào?"

Giây sau, Sư Thanh Huyền đáp: "Huyết Vũ Thám Hoa thật ra không kinh ngạc, chỉ là nói, 'Không kỳ quái. Sớm đã xem hắn không vừa mắt'."

Tạ Liên không nhịn được mà bật cười, nói: "Ngươi chẳng lẽ xem ai đều không vừa mắt sao?"

Câu này là đối Hoa Thành nói. Sư Thanh Huyền nói: "Hắn nói, 'Đúng vậy, trừ ngươi'. Ta nói Hoa Thành chủ, ngươi thế này là không đúng rồi, ta vẫn còn ở chỗ này đó! Ta nhìn cũng không vừa mắt ngươi sao??? Ta rốt cuộc là chỗ nào có chỗ nào xấu???"

Tạ Liên nói: "Hảo hảo, đều là nói giỡn thôi. Tóm lại hiện tại, Võ Thần đều bị hắn đánh ngã, các Thần Quan đều bị nhốt trong tư điện, toàn bộ Tiên Kinh bị ngăn cách với thế nhân bơi trời cao."

Sư Thanh Huyền nói: "Huyết Vũ Thám Hoa nói, muốn lên tới trời cao cũng không phải không có biện pháp, bất quá cần đến muốn một người hỗ trợ."

Tạ Liên nói: "Ai?" Ngay sau đó, y lại quát: "Ai?!"

Một tiếng "Ai" kia, không phải đối Hoa Thành cùng Sư Thanh Huyền nói, mà là bởi vì, từ hắn phía sau, truyền đến dị động.

Có người tới!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahaha123