37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 114:

Sau khi nói xong câu này, dọc đường đi, Tạ Liên đều mang theo một bầu tâm sự nặng nề. Hơn nữa mấy lời của Hoa Thành cũng cho hắn cảm giác như sáu chữ: "Lời cần nói đã nói hết." Vì thế nên Tạ Liên cũng không hỏi nhiều nữa.

Lúc trở về miếu Bồ Tề, sắc trời còn tờ mờ sáng.

Vừa đẩy cửa ra, nồi niêu xoong chảo đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lang Huỳnh, Cốc Tử và Thích Dung đều đang đắp chăn nằm ngủ ở trong phòng, vô cùng yên tĩnh. Xem ra sau khi hắn rời đi, đúng là đã có người hết lòng trông nom nơi này và đã lặng lẽ rời đi.

Lần này Tạ Liên trở về, theo sau đó chính là một đống cầu nguyện lớn.

Miếu Bồ Tề chưa bao giờ nhận được nhiều lời cầu nguyện đến như vậy, hắn cũng không ngờ là người có công tuyên truyền tiếng thơm giúp mình - lại chính là vị phú thương kia, cuối cùng phú thương cũng đã đến để thực hiện lời hứa trước kia ở trên trấn rồi.

Cơ mà gã đến thì đến, nhưng cũng không hề chú ý tới tấm bảng mà Tạ Liên đã đặt ở chỗ dễ thấy, hoặc là gã cố tình vờ như không thấy. Cũng không hề giống với lời hứa hẹn quyên góp bao nhiêu hương khói bấy nhiêu của gã, lần này đến đây, mục đích chủ yếu là tặng một lá cờ thưởng * , mặt mày niềm nởtrao lá cờ vào tay Tạ Liên ngay trước mặt các vị hương thân phụ lão ở thôn Bồ Tề. Tạ Liên không hề phòng bị mở ra nhìn một cái, lập tức đóng lại, thế mà ở trên lá cờ thưởng lại có bốn chữ bự như cái đấu - "Diệu Thủ Hồi Thai", vẫn còn khắc sâu vào đầu hắn.

Tạ Liên tiễn vị phú thương kia đi, hắn thở dài một hơi, thầm nghĩ ngày nào cũng lo lắng cái nhà này có thể sụp bất cứ lúc nào, thật không biết đến khi nào mới có thể sửa được. Hoa Thành đứng dựa vào cánh cửa ở bên cạnh như nhìn thấu hắn đang bận tâm điều gì, y nói:

"Ta có đôi lời muốn nói từ lâu, nếu căn nhà ca ca ở này không vững chắc, chi bằng chuyển chỗ ở cho rồi."

Tạ Liên lắc đầu đáp: "Tam Lang nói nghe đơn giản quá nhỉ, ta biết chuyển đi đâu bây giờ."

Hoa Thành cười nói: "Hay là dọn đến ở chỗ ta đi."

Tạ Liên biết, lời này của y đâu chỉ là nói chơi mà thôi, nhưng từ sau cái đêm "nói đùa" đó, trong lòng hắn hơi có nỗi ám ảnhkhó tả, nếu Hoa Thành lại dùng vẻ mặt "nói đùa" như thế nói ra, hắn cũng không dám nhận bừa, chỉ cúi đầu cười cười rồi thôi.

Còn lời cầu nguyện mà Tạ Liên nhận được, mặc dù đều là chân của vài con bò già trong nhà bị thương không thể nào ra đồng làm ruộng được, con dâu trong nhà mang thai nên bị thiếu nhân lực ở ruộng nương, vân vân. Nhưng dù sao cũng là lời cầu nguyện, đối với hắn lời cầu nguyện của các tín đồ đều được xem như nhau. Qua hai ngày sau, Tạ Liên lập tức đáp ứng lời cầu nguyện, đi vào trong thôn giúp họ cấy mạ và cày bừa.

Hoa Thành ở đây, đương nhiên cũng đi theo chơi cùng hắn. Ban đầu Tạ Liên cũng không muốn để cho y ra đồng bởi vì đây là việc nặng nhọc, nhưng không tài nào lay chuyển được y, thế là cả hai người đều thay quần áo vải thô, xắn ống tay áo và ống quần lên, xuống ruộng lúa nước.

Nhìn từ đằng xa, trong ruộng nước từng mảng lớn xanh biêng biếc, có rất nhiều người nông dân bận rộn đứng rải rác khắp nơi, trong đó có hai bóng dáng cực kỳ nổi bật.

Cho dù là mặc quần áo vải thô của Tạ Liên vào người, nhưng cũng không thể làm lu mờ được nửa phần phong độ của Hoa Thành, hay nói đúng hơn, bộ quần áo rách kia lại càng khiến cho khuôn mặt và dáng dấp của y tăng thêm vẻ trưởng thành và chững chạc hơn. Hai người bọn họ đều có làn da trắng, cánh tay rắn chắc đẹp đẽ, cẳng chân dài miên man thẳng tắp, ở giữa một đám nông dân mặt xám mày tro cùng nhau tạo nên một khung cảnh mỹ lệ chói mắt, làm cho đám thôn nữ trước giờ quen nhìn bọn đàn ông thô kệch phải đỏ mặt thẹn thùng, không ngừng trộm nhìn, cắm tới cắm lui, cây mạ dưới tay vẹo thành một đường vòng cung, sau đó trở thành trò cười cho đám nông dân xung quanh.

Hoa Thành trắng nõn, là kiểu trắng bệch đến gần như không còn chút máu. Còn Tạ Liên chính là trong làn da trắng nõn nà lộ ra vẻ hồng hào, hơn nữa, nguyên nhân là bởi vì thể chất trời sinh của hắn càng đổ mồ hôi, da dẻ càng trắng như ngọc. Mặt trời chói chang chiếu rọi xuống đầu, hắn làm việc ở bên này một hồi, cả làn da trắng đều tản ra một màu hồng nhạt, nóng nực khó chịu, Tạ Liên không nhịn được lau đi giọt mồ hôi lăn xuống cần cổ, nhưng nghĩ đến ma quỷ đều âm khí u ám, ghét ánh sáng mặt trời, chắc chắn Hoa Thành lại càng khó chịu hơn, hắn ngoái đầu nhìn lại. Quả nhiên, Hoa Thành cũng từ từ đứng lên, y đang híp mắt, dùng tay che nắng , trong bóng râm ở tay phải phủ xuống ở giữa chân mày, đôi mắt y rũ xuống, bình thản nhìn sang bên này.

Tạ Liên đi đến, chụp đấu lạp lên đầu y, nói: "Đội đi."

Đầu tiên Hoa Thành ngây người, sau đó y híp mắt, cười đáp: "Ừa."

Mặc dù Hoa Thành nói y ra đồng là vì cảm thấy thú vị, nhưng y làm xong việc còn nhanh hơn cả Tạ Liên, vừa nhanh lại vừa đẹp, hết sức lão luyện. Nửa canh giờ sau, Tạ Liên làm xong một mảng ở bên này mà thắt lưng đã đau nhức, hắn ngồi dậy đấm đấm lưng, Hoa Thành ở bên kia lập tức qua giúp hắn. Tạ Liên nhìn một cái, một mình y lại có thể lẳng lặng làm xong cả một mảng lớn chỉ trong chớp mắt, cây mạ non xanh biếc ở trong ruộng nước, cây nào cây nấy đều được cắm ngay ngắn chỉnh tề, cực kỳ khiến cho người ta yêu thích. Hắn bật thốt ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng:

"Tam Lang ngươi đúng là giỏi, học cái gì cũng rất nhanh. Ngươi cũng đừng giúp ta, ngồi chỗ nào đó nghỉ ngơi hay là uống chút nước gì đi."

Hoa Thành bèn đi đến bên bờ ruộng để lấy nước. Thôn trưởng đứng ở bên cạnh nhìn y nửa ngày trời, lúc này ổng mới bật ngón cái lên, nói: "Đạo trưởng, thằng nhóc này là con trai nhà ai mà lại siêng năng chăm chỉ và lợi hại như thế! Một thằng cân mấy chục thằng! Nếu con gái lớn nhà nào được lọt vào mắt xanh của y, vậy thì đúng là có phúc đó nha!"

Tạ Liên "phụt" một cái bật cười, quả nhiên chẳng mấy chốc lập tức có vài người mon men mò đến hỏi Tạ Liên: "Ê ê đạo trưởng, thằng nhóc này ở trong quán của ngươi, y đến từ đâu thế? Lấy vợ chưa? Chắc là trong nhà chưa có vợ nhỉ?"

"Chắc chắn là chưa có đâu, y còn trẻ tuổi thế này mà lại!"

Tạ Liên dở khóc dở cười, ậm ừ đáp: "Chuyện này... Vậy sao, y còn trẻ tuổi nên vẫn chưa cân nhắc trước về việc này."

Mấy người kia vội nói: "Thế sao được chứ. Chính là thanh niên trẻ tuổi, cho nên mới phải mau chóng yên bề gia thất chứ."

"Đạo trưởng ngươi nên khuyên nhủ y đi, đàn ông là phải sớm yên bề gia thất một chút mới có thể trưởng thành được. Làm chuyện gì cũng phải lập gia đình trước."

"Đúng vậy, người trẻ tuổi! Lửa gần rơm lâu ngay cũng bén! Không chịu được cô đơn đâu!"

Mấy người kia toàn là trong nhà có con gái muốn thăm dò tình hình, Tạ Liên đang ôn hòa nói lời từ chối, nhưng Hoa Thành lại cầm một cái ống trúc đi qua đây, nói một câu: "Ta thành thân rồi. Trong nhà đã có vợ."

Mấy người kia vừa nghe xong, vỡ mộng, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Ngươi cưới cô nương nhà nào thế? Vị tiểu huynh đệ này có thể nói cho chúng ta nghe một chút không?", "Cũng không phải là gạt chúng ta đó chứ.", "Hẳn là dung mạo vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành nhỉ?"

Hoa Thành nhướng mày, đáp: "Ừ, phải. Vừa có dung mạo xinh đẹp lại vừa tài đức song toàn. Là vị quý nhân cành vàng lá ngọc, từ nhỏ ta đã thích người này. Thích rất nhiều năm, dốc hết trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được."

Y nói bằng giọng trịnh trọng, không hề giống giả bộ chút nào, mấy người kia cảm thấy không có cửa với y rồi, đành giải tán trong sự tiếc nuối khôn nguôi. Tạ Liên đang nghe đến hơi ngẩn ra, thì Hoa Thành cầm một cái khăn lau và một ống trúc đựng nước đưa cho hắn, hỏi:

"Uống nước không?"

Tạ Liên nhận lấy khăn lau, lau đôi tay dính đầy bùn của mình, lúc này hắn mới nhận lấy ống trúc uống mấy ngụm nước rồi trả lại y. Trong lúc vô thức, tay của hắn siết chặt khiến cho chiếc khăn lau kia thành một cục nát bét, lau tới lau lui, kìm nén một trận, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:

"... Thiệt hả?"

Hoa Thành nhận lại ống trúc, bản thân mình uống một ngụm, yết hầu lăn lên lăn xuống một vòng, cúi đầu đáp: "Hửm? Cái gì cơ?"

Tạ Liên đưa tay áo lên, lau đi giọt mồ hôi ở bên trán, dù sao vẫn cảm thấy liệu có phải là do ánh nắng mặt trời có hơi gay gắt quá hay không, mà chiếu đến trán và gò má hắn đều nóng cả lên. Tạ Liên cố gắng ra vẻ thản nhiên cười hỏi: "Trong nhà đã có vợ, dung mạo xinh đẹp lại tài đức song toàn, là vị quý nhân cành vàng lá ngọc, đã thích người này từ hồi còn nhỏ, dốc hết trăm cay nghìn đắng mới theo đuổi được."

Hoa Thành đáp: "À, là xạo đó."

Bản thân Tạ Liên cũng không hề ý thức được rằng mình đang thở phào nhẹ nhõm. Lần này, là cười thật, nhại theo giọng điệu của Hoa Thành, nói: "Nói xạo nha."

Hoa Thành mỉm cười, lại nói: "Nhưng mà cũng không hẳn là xạo. Ta vẫn chưa theo đuổi được người ta thôi."

Nghe y nói thế, Tạ Liên sửng sốt, một lát sau Hoa Thành cũng xoay người đi, tiếp tục phụ giúp làm việc.

Tạ Liên ngây người ngay tại chỗ một hồi, lúc này mới khom lưng xuống, bắt đầu chậm chạp làm việc. Không hiểu vì sao, hắn cứ cảm thấy có chút buồn bã không vui, lát sau, hắn phát hiện ra mình vô tình cắm lệch một hàng nhỏ, vội vàng lôi mạch suy nghĩ trở về.

Hắn vừa làm việc ở trong ruộng, vừa thử lén thông linh với Phong Sư. Mặc dù Hoa Thành bảo hắn đừng thân cận với Phong Sư và đám người kia nữa, nhưng Tạ Liên vẫn không làm được. Mấy ngày nay hắn đã thử qua vô số lần, thế nhưng không có lần nào thành công cả, niệm thầm khẩu lệnh hết mấy lần, bên kia không hề có chút phản ứng nào, đáp lại hắn chỉ là một mảnh lặng ngắt như tờ. Thế là hắn đổi sang cách khác, tìm Linh Văn, hỏi:

"Linh Văn, hiện tại Phong Sư đại nhân sao rồi?"

Linh Văn ở bên kia thông linh lại rất nhanh, giọng nói của nàng vang lên bên tai Tạ Liên, đáp: "Phong Sư đại nhân hả? Đỡ hơn một chút rồi."

Trực giác mách bảo với Tạ Liên là nàng không nói thật, nhưng hắn cũng không truy hỏi, chỉ hạ quyết tâm, chờ lát nữa đi lên Thượng Thiên Đình xem thử coi sao.

Lúc này, lại nghe Linh Văn nói: "Đúng rồi, Thủy Sư đại nhân có phái người đi tặng chút lễ vật đến đó cho ngươi, đã đưa đến rồi, Thái Tử điện hạ ngươi nhớ phải xem nhé."

Tạ Liên ngạc nhiên, đáp: "Lễ vật? Khỏi đi. Không bỏ ra công sức thì không nhận lễ vật."

Linh Văn nói: "Đừng khiêm tốn khách sáo như thế. Phong Sư đại nhân bị kích động thì tìm đủ người giúp hắn, ngươi hộ tống hắn lăn lộn lâu như thế, về tình về lý cũng hoàn toàn xứng đáng. Thủy Sư đại nhân nói chẳng qua chỉ là một chút lòng thành của gã thôi, ngươi cứ nhận đi."

Tạ Liên vẫn cảm thấy không thoả đáng cho lắm, hắn cẩn thận để ý. Sau khi làm xong công việc, hết giờ làm, Hoa Thành giúp thôn trưởng sửa cái cày của nhà ổng, Tạ Liên thì trở về miếu Bồ Tề trước. "Ba đứa ăn không ngồi rồi" ở trong miệng Hoa Thành kia được chuyển ra phía sau miếu Bồ Tề, hắn tìm hết một vòng ở trong nhà, thầm nghĩ: Lễ vật đâu? Ở đâu nhỉ?

Tạ Liên suy đoán liệu có phải lễ vật đã rơi trong khe hở ở dưới thùng công đức rồi không, hắn xắn tay áo lên, chuẩn bị dời thùng công đức ra, ai ngờ, vừa khiêng một phát, cái thùng lại chẳng nhúc nhích tí nào. Không ngờ thùng công đức lại nặng trĩu, cứ như mọc rễ ở dưới đất vậy. Tạ Liên khó hiểu, lấy chìa khóa mở ổ khóa ra, vừa mở nắp ra lập tức bị ánh vàng lấp lánh rực rỡ chiếu mù mắt.

Trong thùng công đức lại chất chi chít đầy thỏi vàng, nhìn sơ qua, có thể nói Sư Vô Độ chi cho hắn ít thì cũng mười triệu công đức!

Tạ Liên lập tức đập nắp lên thùng một cái "ầm", hai tay gắt gao đè nó xuống, thầm nghĩ: Một chút lòng thành á?

Tự dưng khi không lại tặng hàng quý giá như vậy, chẳng lẽ là tiền bịt miệng? Ban đầu hắn còn nghĩ, nếu quả thật là một chút lễ vật nhỏ, chẳng hạn như ngọc bội linh khí và các loại vòng có ẩn chứa pháp lực, thế thì có phải nhận sẽ tốt hơn không, dẫu sao nếu trả thẳng lại có thể sẽ làm cho Sư Vô Độ bị bẽ mặt, Thủy Sư kiêu căng ngạo mạn, trái lại gã sẽ bất mãn. Nhưng hiện tại, được rồi, không hổ là thần tài, một rương vàng thỏi lớn như vậy, không thể không trả về.

Vừa khéo hắn vốn cũng định đi Thượng Thiên Đình ngay một chuyến để thăm Phong Sư. Tạ Liên đoán phỏng chừng Hoa Thành cũng không trở về nhanh như vậy, hắn bèn để lại mảnh giấy ghi chú, sau đó vác thùng công đức nặng trịch đến nỗi có thể đè chết người kia lên rồi rời đi.

Ngờ đâu, vừa đến Tiên Kinh, không ngờ lại gà bay chó sủa, hoang tàn đổ nát, Tạ Liên không khỏi phải trố mắt. Đường Thần Võ đang yên đang lành lại bị đập vỡ, khắp nơi toàn là hố gập ghềnh lồi lõm. Một đám tiểu Thần Quan đang tất bật chạy đôn chạy đáo, Linh Văn ngồi chồm hổm ở bên cạnh một cái hố sâu, đau đầu day day huyệt thái dương.

Tạ Liên đi đến hỏi: "Chân Quân, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Linh Văn vừa ngẩng đầu lên, bị thùng công đức bự chà bá ở sau lưng hắn dọa cho sợ hết hồn, nói: "Thái Tử điện hạ, ngươi vác thùng công đức bự như vậy tới đây làm gì??? Ngươi hỏi xảy ra chuyện gì hả? Ầy, còn phải nói, Nam Dương tướng quân với Huyền Chân tướng quân choảng nhau, đến tiên phủ của đối phương cũng đập nốt."

Phong Tín với Mộ Tình? Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Tại sao hai người bọn họ lại đánh nhau?"

Linh Văn đáp: "Còn chẳng phải là bởi vì chuyện thai linh lần trước à. Mấy tên Võ Thần bên kia họp hội nghị, bàn bạc xem nên xử lý hai mẹ con quỷ kia như thế nào. Nam Dương tướng quân đề nghị nên đưa thai linh đi luyện hóa, suy cho cùng thì đúng là vật kia đã giết người vô số, hại người ta rất thảm, nhưng Huyền Chân lại không đồng ý, giọng điệu có hơi khiến cho người ta khó chịu. Nam Dương nói "Trước đây ngươi đâu phải là người khoan dung rộng lượng như thế, chẳng lẽ ngươi chột dạ à", vân vân. Thái Tử điện hạ ngươi biết đó, với cái tật của bọn họ thì chỉ cần vài ba câu thôi là đã dắt nhau ra ngoài đánh lộn rồi. Ngươi nhìn xem, đấy, đánh nhau thành ra cái gì đây? Ta đã nói trước từ lâu rồi, cái thể loại thói hư tật xấu này của Võ Thần các ngươi quả đúng là không tốt, năm nay khoản chi phí tu sửa của Tiên Kinh quá đáng sợ, ban nãy ta tính được một nửa, nhưng quên hết cmn rồi. Đúng là..."

Tạ Liên thấy đúng là nàng đau đầu thật, hắn nói: "Thế... Ngươi cứ từ từ tính đi. Ta đi thăm Phong Sư đại nhân trước."

Linh Văn ngẩng đầu, đáp: "Thăm Phong Sư đại nhân? Đừng, Thái Tử điện hạ, bây giờ Phong Sư đại nhân không tiếp khách."

Tạ Liên hỏi: "Chẳng phải ngươi nói hắn đã đỡ hơn một chút rồi sao?"

Linh Văn đáp: "Cái đó là Thủy Sư đại nhân nói. Nhưng Phong Sư không tiếp khách, cũng là Thủy Sư đại nhân nói luôn. Bây giờ ngay cả ta cũng không thăm Phong Sư đại nhân được, phỏng chừng hắn còn phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa, điện hạ ngươi đừng đi nhé. Còn về cái thùng công đức đó của ngài có phải cũng quá..."

"Rầm" một tiếng, Tạ Liên quăng thùng công đức kia xuống, nói: "Vậy làm phiền ngài giúp ta mang cái này trả lại cho Thủy Sư đại nhân nhé. Không bỏ ra công sức thì không nhận lễ vật. Cho dù gã không tặng bất cứ cái gì thì chuyện không nên nói, Tạ Liên cũng sẽ không nhiều lời." Vứt cái rương xong cả người lập tức thoải mái, bèn vội vã bỏ đi, Linh Văn ở phía sau gọi theo mấy tiếng, thấy hắn không đáp lại, nàng đành phải thôi, tiếp tục cúi đầu xuống, nhìn về phía cái hố sâu bên chân mà đau đầu không ngớt.

Có điều, Tạ Liên đi là đi thế thôi, nhưng dĩ nhiên sẽ không cứ như vậy mà đi hạ phàm, mà là âm thầm lặng lẽ đến tiên phủ của Phong Sư và Thủy Sư ở Tiên Kinh.

Tuy nói trong ba lớp tiên phủ này, ba lớp bên ngoài đều có hộ vệ canh giữ nghiêm ngặt, nhưng chút mức độ này cũng không làm Tạ Liên chùn bước. Lần trước Sư Thanh Huyền đã từng dẫn hắn vào, hắn còn nhớ mang máng phương hướng tẩm điện của Phong Sư. Tạ Liên bay lên tường, khi thì đi ở trên cao, khi thì rón ra rón rén, chỉ chốc lát sau đã đến. Điều duy nhất mà Tạ Liên lo lắng chính là Phong Sư bị ca ca của hắn mang đến chỗ khác, bây giờ căn bản không có ở chỗ này.

May là điều mà hắn lo lắng cũng không xảy ra, hắn trèo lên nóc nhà, tìm được một chỗ góc khuất người ngoài không nhìn thấy được, dùng chiêu Đảo Quải Kim Câu* , treo ngược ở trên mái hiên, nhìn vào trong tẩm điện. Vừa nhìn một cái, Tạ Liên lập tức kinh ngạc.

* - Nguyên văn là "倒挂金钩" (Đảo Quải Kim Câu): là một chiêu võ thuật, dùng mũi chân hoặc gập hai đầu gối móc vào xà nhà (hay chỗ nào trên cao, đại loại thế), treo người lộn ngược lại.

Không ngờ Sư Thanh Huyền lại bị trói gô, chính bản thân hắn bị trói ở trên giường, vẫn đang không ngừng giãy giụa. Mà Sư Vô Độ ở bên cạnh đang đi qua đi lại bên giường, cầm trong tay một cái chén có thứ gì đó đen như mực. Sư Vô Độ chợt khựng lại chốc lát, bỗng nhiên đi qua cưỡng ép rót vào trong miệng Sư Thanh Huyền.

CHƯƠNG 115:

Sư Thanh Huyền bị Sư Vô Độ bóp chặt khớp hàm rồi đổ mấy ngụm thuốc vào miệng, hắn ho sặc sụa, phun ra hơn phân nửa thuốc, làm dơ hết một mảng áo trước ngực. Hắn gào to một tiếng rồi ngóc đầu lên cụng đổ chén thuốc.

Sư Vô Độ sầm mặt, nói: "Đổ đi! Đệ cứ đổ tiếp đi! Thuốc còn rất nhiều mà sợ gì, đệ đổ một chén, huynh lại đưa cho đệ thêm hai mươi chén! Đút cho đến khi đệ chịu uống hết mới thôi!"

Sư Thanh Huyền gào thét: "A!!! Huynh đừng quan tâm đến đệ nữa có được không, để cho đệ tự sinh tự diệt cho rồi!"

Sư Vô Độ nghiêm giọng nói: "Huynh là ca ca của đệ, huynh mà không quan tâm đệ thì còn ai có thể quan tâm đệ?!"

Sư Thanh Huyền không đáp lời, quay đầu vào phía trong. Hồi lâu sau, Sư Vô Độ ngồi xuống bên giường, giọng nói cũng hòa hoãn lại: "Huynh đi sửa lại cây quạt cho đệ là được chứ gì."

Sư Thanh Huyền đáp: "Đệ không cần cây quạt đó nữa."

Phong Sư cực kỳ yêu thích tuyệt phẩm pháp bảo quạt Phong Sư đó của mình, dù có chuyện gì hay không thì hắn cũng sẽ lấy quạt ra dọc một phen, vào mùa đông tuyết bay đầy trời hắn vẫn cứ phe phẩy chiếc quạt giấy, vậy mà giờ đây lại nói rằng mình không cần quạt Phong Sư nữa, Tạ Liên càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ.

Sư Vô Độ nói: "Không cần cũng được, vừa khéo luyện pháp bảo mới cho đệ."

Sư Thanh Huyền quay đầu lại, đáp: "Dù là pháp bảo mới đệ cũng không cần! Huynh để đệ đi xuống đi."

Sư Vô Độ ngoái lại, hỏi: "Đi xuống? Đi xuống đâu?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Đi xuống nhân gian. Đệ không muốn ở lại Thượng Thiên Đình nữa, đệ không muốn làm thần tiên nữa!"

Trên cái trán trắng nõn của Sư Vô Độ nổi lên gân xanh, nói: "Nực cười! Không làm thần tiên mà đến nhân gian? Ngươi cho rằng nhân gian là nơi tốt đẹp gì? Bớt nói mấy lời mất thể diện đó đi! Có bao nhiêu người phải đợi biết bao nhiêu năm để được phi thăng, lại có biết bao nhiêu Thần Quan ở Trung Thiên Đình chen lấn đến sứt đầu mẻ trán để được vào Thượng Thiên Đình, ta thấy ngươi đúng là không biết điều!"

Sư Thanh Huyền nổi giận đáp: "Phải! Đệ không biết điều! Đệ chỉ muốn làm một hiệp khách tán tiên* mà thôi, không được sao?!"

* – Tán tiên: Chỉ vị thần tiên trong Thiên giới được trao tặng quan tước. Nói theo kiểu Thành Đô thì "tán" chính là chỉ người có hành động hơi phóng khoáng, nói chuyện có chút hài hước, tự do tự tại, an nhàn thoải mái. Có thể nói là thần tiên không làm việc cho thiên đình nữa mà sống một cuộc sống rày đây mai đó, không vướng bận điều gì, tiêu dao tự tại ở nhân gian.

Sư Vô Độ nói: "Không được! Đệ làm hiệp khách tán tiên tiêu dao tự tại trong mơ đi! Huynh..."

Lúc này, mặt Sư Vô Độ chợt biến sắc, dường như có người truyền thông linh đến báo cáo tin tức gì đó với gã. Sư Vô Độ lập tức đứng dậy, dùng hai ngón tay đặt lên huyệt thái dương nghe báo cáo một hồi, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, một lát sau mới nói với Sư Thanh Huyền: "Đệ ít gây phiền phức lại cho huynh! Mấy ngày gần đây huynh bận việc, không có thời gian rảnh để quan tâm tới đệ đâu! Chờ huynh vượt qua lần thiên kiếp thứ ba, đệ cũng đừng càn quấy với huynh như vậy nữa!" Dứt lời, gã phất tay gấp rút rời khỏi tẩm điện.

Đợi Sư Vô Độ đi được một quãng xa rồi, Tạ Liên mới trở mình nhẹ nhàng đáp xuống đất, hắn định mở cửa sổ đi vào nhưng mở kiểu gì cánh cửa cũng không nhúc nhích dù chỉ một chút, có lẽ là đã bị thiết lập thuật cấm chế. Hắn sợ lỡ như thi triển pháp thuật để đi qua cửa thì sẽ kích hoạt chế độ cảnh báo, nên cũng không dám mở bừa, thế là hắn khẽ gọi:

"Phong Sư đại nhân, Phong Sư đại nhân?"

Sư Thanh Huyền nằm bẹp ở trên giường cựa mình, quay đầu lại, mừng rỡ hô lên: "Thái Tử điện hạ?!"

Tạ Liên đáp: "Là ta đây. Chuyện gì đã xảy ra với ngươi thế? Ta không tài nào mở cửa sổ được, có thể đổi cách khác để vào trong không?"

Khi dùng cách bình thường mà không thể mở cửa sổ ra được, có thể tưởng tượng được Võ Thần sẽ đổi cách gì để "mở cửa" đi vào phòng. Sư Thanh Huyền nói: "Đừng đừng đừng! Đừng bao giờ đánh nát cmn cửa nhé, cửa sổ chỗ ta đều bị bao phủ bởi pháp thuật, ngươi chỉ cần xông vào một phát thôi là toàn bộ phủ Phong Thủy đều sẽ phát hiện ra có người đột nhập ngay, trừ ta với ca ca của ta ra, bất kể là ai cũng phải có người ở bên trong mở cửa ra thì mới vào được."

Tạ Liên đáp "Nhưng ngươi lại bị trói như cái đòn bánh tét rồi thì mở kiểu gì?"

Sư Thanh Huyền điên cuồng cựa quậy, nói: "Điện hạ chờ ta tí! Hãy xem ta phá đứt sợi dây thừng này..."

"..." Tạ Liên nhìn hắn lăn qua lộn lại ở trên giường, lúc thì cuộn cong người lại như con tôm, lúc lại duỗi thẳng người ra như một thanh sắt, vô cùng gian nan vật vã, hắn bèn nhỏ giọng cổ vũ Sư Thanh Huyền: "Cố lên đại nhân!"

Nhìn sơ qua sợi dây thừng trói Sư Thanh Huyền cũng không phải pháp bảo hay linh khí gì, với pháp lực của Phong Sư, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay thôi là sẽ đứt ngay, nào đến nỗi vật vã đến thế mà còn không chịu đứt? Chẳng lẽ Sư Thanh Huyền thật sự bị thương rất nặng, ngay cả mức độ đơn giản như vậy mà cũng không thoát ra được?

Đúng vào lúc Sư Thanh Huyền lọt xuống giường bỗng nhiên truyền ra một tiếng động nhỏ bất thường, sau đó có một cánh tay chợt duỗi ra từ phía dưới. Tạ Liên giật mình hoảng hốt, da đầu như muốn nổ tung, hô lên: "Phong Sư đại nhân cẩn thận! Có người nấp dưới dưới gầm giường của ngươi!"

Mặt Sư Thanh Huyền cũng biến sắc: "Cái gì?!"

Còn chưa kịp dứt lời thì một cái bóng đen nhanh chóng bò ra từ dưới gầm giường, đứng ở trước giường Sư Thanh Huyền, từ trên cao rũ mắt xuống nhìn hắn.

Kẻ này mặc một thân hắc y, đeo một tấm mặt nạ quỷ, quả thật không biết tại sao gã lại nấp ở dưới gầm giường Sư Thanh Huyền, bây giờ cũng không biết gã muốn làm gì. Sư Thanh Huyền bị trói gô ở trên giường, điên cuồng lăn lộn muốn thoát ra, Tạ Liên lại bị thuật cấm chế chặn ở ngoài cửa không vào được, tình hình này đúng là vô cùng nguy cấp. Tạ Liên đang định phá cửa sổ rồi xông vào, lại thấy kẻ nọ đẩy chiếc mặt nạ quỷ lên, khẽ quát:

"Câm mồm ngay!"

Sư Thanh Huyền trợn tròn mắt, thốt lên: "Minh huynh? Minh huynh! Má ôi Minh huynh của ta, huynh đệ tốt của ta, mau lên! Giúp ta cởi trói coi!!!"

Minh Nghi chỉ dùng một tay đã giật đứt sợi dây thừng trói trên người hắn, Sư Thanh Huyền duỗi thẳng tay chân giãn gân giãn cốt rồi bò dậy phóng ra mở cửa sổ, túm chặt lấy hai tay Tạ Liên lắc mạnh: "Thái Tử điện hạ! Cảm ơn ngươi vì vẫn còn nhớ đến ta!"

Tạ Liên vỗ vỗ vai Sư Thanh Huyền, nhẹ nhàng trở mình nhảy vào trong tẩm điện, nói: "Chẳng phải tẩm điện này có thuật cấm chế sao? Tại sao Địa Sư đại nhân lại vào được?"

Minh Nghi đáp: "Sở trường mà thôi."

Dứt lời, có vẻ như gã phát hiện ra có gì đó sai sai, bèn nhặt sợi dây thừng ở dưới đất lên nhìn thử, gã ngẩng đầu lên hỏi Sư Thanh Huyền: "Tại sao ngay cả vật này mà ngươi cũng không thoát ra được?"

Tạ Liên cũng nhìn kỹ lại. Sợi dây thừng này nào có phải pháp bảo? Căn bản chỉ là một sợi dây thừng bình thường mà thôi. Với người có pháp lực mạnh như Phong Sư, thì làm sao có thể bị một cuộn dây thừng như thế này trói gô hơn nửa ngày trời mà vẫn không thoát ra được?

Sắc mặt Sư Thanh Huyền cứng đờ, Minh Nghi chợt nắm chặt lấy cổ tay trái của hắn, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Tạ Liên cũng nắm lấy cổ tay phải của Sư Thanh Huyền, thăm dò mạch tượng một lúc, hắn kinh ngạc thốt lên: "Phong Sư đại nhân, tại sao ngài lại bị như vậy?"

Không ngờ trong cơ thể của Sư Thanh Huyền, ngay cả một chút pháp lực cũng không có!

Tạ Liên lập tức phản ứng lại ngay: "Là chén thuốc đó phải không?"

Hắn chợt nhớ lại lúc nãy Sư Vô Độ ép Sư Thanh Huyền uống thuốc, Sư Thanh Huyền còn có hành động chống cự lại ca ca mình, Tạ Liên lập tức ngồi xổm xuống để kiểm tra chén thuốc kia. Nhưng Sư Thanh Huyền lại nói: "Không phải."

Quả thật không phải là chén thuốc kia có vấn đề. Tạ Liên có hiểu biết đôi chút về y thuật, hắn ngửi mùi thuốc này, chỉ thấy nó có công dụng làm giảm đau và an thần, có lẽ còn có một chút công dụng gây mê, nhưng cũng không có gì kỳ lạ. Có lẽ, lúc Sư Vô Độ nắm lấy tay đệ đệ mình ở Khuynh Tửu Đài, vẻ mặt lập tức trở nên khác thường như vậy, chắc chắn là lúc ấy gã đã phát hiện ra rồi. Gã ép Sư Thanh Huyền uống chén thuốc này là vì muốn tốt cho hắn, nhưng chẳng biết tại sao Sư Thanh Huyền lại không hề cảm kích.

Thảo nào Sư Thanh Huyền không trả lời thông linh của hắn, nhưng trước kia pháp lực của Sư Thanh Huyền cao cường như vậy, vậy mà giờ đây chẳng còn lại gì cả, nhìn kiểu gì cũng chẳng khác với người phàm là mấy.

Tạ Liên vô thức bật thốt lên: "Phong Sư đại nhân, ngươi bị giáng chức hả?"

Nếu không thì tại sao đột nhiên lại trở thành như vậy? Nhưng trên người Sư Thanh Huyền lại không có chú xiềng xích, hơn nữa nếu có ai bị giáng chức thì làm gì có chuyện giấu diếm được, có khi còn lan truyền khắp cả Thượng Thiên Đình và Trung Thiên Đình với tốc độ ánh sáng rồi ấy chứ. Mặt Sư Thanh Huyền tái mét, dường như không đứng vững nữa, Tạ Liên dùng sức dìu hắn, hỏi:

"Tại sao Thủy Sư đại nhân lại trói ngươi thế?"

Lúc này Sư Thanh Huyền mới lấy lại tinh thần, đáp: "Phải, ca ca ta. Nhân lúc ca ca ta không có ở đây, phắn nhanh thôi. Rời khỏi đây trước rồi nói sau!"

Dứt lời lập tức chui xuống dưới gầm giường, Tạ Liên ngồi xổm xuống gọi: "Phong Sư đại nhân!"

Không ngờ ở dưới gầm giường lại có một hang động, chẳng biết thông đến nơi nào, Sư Thanh Huyền chui vào đó đã không còn thấy bóng dáng nữa. Minh Nghi cũng cúi đầu chuẩn bị chui vào, Tạ Liên suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đuổi theo bọn họ, nhưng Minh Nghi lại lùi ra ngoài, nói:

"Thái Tử điện hạ, ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này nữa."

Tạ Liên bị gã cản lại, sửng sốt nói: "Phong Sư đại nhân nhiều lần trượng nghĩa ra tay tương trợ, lần này hắn gặp nạn, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được."

Minh Nghi đáp: "Thường ngày hắn thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ rất nhiều lần, khi xảy ra chuyện đa phần đều không có ai đếm xỉa đến."

Tạ Liên nói: "Người khác thế nào cũng không liên quan đến ta, chỉ cần hắn làm rõ được chân tướng sự việc và chắc chắn là không cần sự giúp đỡ của ta thì ta sẽ tự khắc rút lui, không nhúng tay vào chuyện này nữa."

Dưới gầm giường truyền đến tiếng của Sư Thanh Huyền: "Các ngươi còn chưa theo ta vào sao? Hang động sắp đóng lại rồi đó!"

Quả nhiên, hang động dưới gầm giường đang dần dần thu nhỏ lại một cách rõ rệt. Thấy thế, Minh Nghi lập thức chui vào, Tạ Liên cũng đuổi theo. Ba người bọn họ bò trong lối đi mà Minh Nghi đã đào ra một hồi, Tạ Liên ngoái đầu nhìn lại, không ngờ cửa hang động này lại có thể khép lại được, quả thật là vô cùng vi diệu, hắn khẽ hỏi:

"Địa Sư đại nhân, sao ngài đào ra được đường hầm này hay thế? Ta chưa từng nghe nói dưới tiên phủ ở Tiên Kinh lại có thể đào được hang động." Nên biết đây là nền móng của Tiên Kinh chứ không phải là đất đai bình thường như ở nhân gian.

Hỏi rồi mới biết, thì ra trước kia Địa Sư Minh Nghi là một người thợ lành nghề ở dân gian, cả đời gã xây nhà, xây cầu, đắp đường, mở núi, làm thiện tích đức nhiều vô số kể, cho nên mới được phi thăng. Bây giờ ở nhân gian có xây công trình lớn gì, trước khi khởi công xây dựng đều phải vái Địa Sư để cầu khấn việc xây dựng công trình được thuận lợi. Sau khi gã phi thăng luyện ra pháp bảo chính là một thanh xẻng Nguyệt Nha. Nghe đâu, trên đời này chẳng có ngọn núi nào mà cái xẻng thần đó không san bằng được, chẳng có hang động nào mà không mở được và cũng chẳng có gian phòng nào mà không vào được. Minh Nghi làm nội ứng ở Chợ Quỷ rất có ưu thế ở chỗ, nếu có gặp phải mật thất nào mà gã muốn mở thì chỉ cần dùng xẻng đào ra thôi, nó còn có thể tự đóng lại y như cũ ngay sau đó nữa. Nếu không phải lần trước gã bị Hoa Thành đánh tơi bời một trận, pháp lực giảm mạnh, nói không chừng gã còn có thể dùng bảo xẻng ** kia để thoát khỏi địa lao.

* – Xẻng Nguyệt Nha "月牙铲": xẻng trăng lưỡi liềm, theo wiki dịch là "xẻng răng trăng", mà tui xem thì "nguyệt nha" (月牙) là trăng lưỡi liềm, cũng k biết edit như nào, là một loại vũ khí của nhà sư Trung Quốc. Khi xưa các nhà sư Trung Quốc thường mang theo bên mình một cái xẻng mỗi khi đi đường để nếu gặp xác chết thì chôn và làm lễ cầu siêu thoát. Ngoài ra còn để tự vệ nếu gặp cướp. Xẻng Nguyệt Nha có hai đầu: sản (xẻng) và nguyệt nha (trăng lưỡi liềm). Sa Tăng trong Tây Du Ký cũng xài vũ khí loại này.

** – Nguyên văn "宝铲" (bảo sản): tương tự như "bảo kiếm" nhưng nó là cái xẻng =)))

Trước đây Địa Sư chưa từng dùng thử cái xẻng này ở tiên phủ của vị Thần Quan nào, gã chỉ cất giữ chứ cũng chưa từng lấy pháp bảo đó ra khoe khoang bao giờ. Cơ mà đúng là không thể khoe được, vì đa phần pháp bảo của chư vị Thần Quan trong Thượng Thiên Đình toàn là hàng phong nhã tiêu sái, nào là sách nào là bút lông, rồi bảo kiếm, quạt giấy, đàn cổ và sáo ngắn, nếu có Thần Quan suốt ngày vác theo cây xẻng đi ra đi vào ở trong này, thế thì đúng là quá sát phong cảnh và mất hình tượng. Nghe xong, Tạ Liên không nhịn được nghĩ thầm: Nếu mình muốn sửa ngôi miếu Bồ Tề xập xệ này càng sớm càng tốt, có nên vái Địa Sư không nhỉ?

Bò một hồi, Tạ Liên nghe Minh Nghi bò phía trước hỏi Sư Thanh Huyền: "Là Bạch Thoại Chân Tiên làm à?"

Tạ Liên cũng muốn biết có phải là do Bạch Thoại Chân Tiên gây ra hay không. Nếu đúng là Thoại Chân Tiên đã hại Sư Thanh Huyền ra nông nỗi này, nếu chuyện này mà bị loan truyền đi thì chắc chắn sẽ gây nên sự chấn động lớn và sinh ra sự sợ hãi đến cực độ ở Thiên giới. Một con yêu quái mà có thể khiến cho Thần Quan mất đi pháp lực, trở thành người phàm chỉ trong một khoảng thời gian ngắn! Có thể tưởng tượng được, chắc chắn sẽ khiến cho lòng người hoang mang. Chuyện nghiêm trọng như vậy, nhưng Sư Thanh Huyền lại im lặng chốc lát, đáp:

"Bất kể là ai làm, chuyện này đến đây là chấm dứt."

Phản ứng của Sư Thanh Huyền quá bất thường.

Nếu như là bị trù tính hãm hại, bất luận có thế nào cũng không phải là thái độ này, nhất là Sư Thanh Huyền cũng không phải là người dễ dàng chịu thua thiệt.

Trong phút chốc, Tạ Liên chợt nảy ra một suy đoán xấu. Mặc dù xấu, nhưng có thể giải thích rõ ràng được toàn bộ chuyện này.

Lúc này, Minh Nghi đột nhiên nói: "Đừng lên tiếng."

Ba người trong đường hầm đồng loạt nín thở ngay lập tức. Minh Nghi nâng ngọn lửa trong lòng bàn tay lên, ánh lửa chập chờn soi sáng một khoảng nhỏ trên mặt đất, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền nhìn về phía gã.

Dường như Minh Nghi vốn định thông linh, nhưng bây giờ pháp lực của Sư Thanh Huyền đã mất hết, không còn cách nào dùng tâm trí để truyền âm hay diễn đạt tư tưởng được nữa, gã đổi cách khác, dùng ngón tay viết chữ trên khoảng không. Nơi nào bị đầu ngón tay của gã vạch qua đều để lại vết mực, hình dạng của chữ viết bị loang ra giống như nhỏ mực đậm vào nước trong vậy. Tạ Liên và Sư Thanh Huyền cũng nhìn thấy rõ, gã viết là:

"Đừng nói, cũng đừng nhúc nhích. Chờ đi."

Đợi bọn họ xem xong, Minh Nghi khẽ thổi một cái, chữ viết đó lập tức tan biến trong khoảng không. Tạ Liên còn dư lại một ít pháp lực chưa dùng hết, cũng nhấc tay lên viết một hàng chữ: "Chờ cái gì? Chờ đến lúc nào?"

Minh Nghi viết: "Chờ cho đến khi người ở phía trên rời đi."

Tạ Liên và Sư Thanh Huyền không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trên. Thì ra, bảo xẻng của Minh Nghi mở con đường hầm ở Tiên Kinh, băng qua vài tiên phủ và thần điện. Đại khái là lúc này, vừa khéo có một vị Thần Quan đang đứng ở phía trên đỉnh đầu của bọn họ.

Bọn họ chăm chú lắng nghe, quả nhiên, có một tiếng bước chân trầm ổn, đang chậm rãi bước ở chỗ này, hình như đang đi lại trong phòng. Nghe tiếng bước chân này, Tạ Liên đoán người này hẳn là một Võ Thần. Đa số Võ Thần đều có năm giác quan rất nhạy bén, nếu sơ suất phát ra một chút tiếng động khả nghi thì sẽ bị bắt ngay tại trận liền. Sư Thanh Huyền muốn thông linh không được mà muốn viết cũng không xong, đành phải im lặng dùng khẩu hình miệng lên án. Tạ Liên nhìn hai lần, mới nhìn hiểu hắn nói là:

"Minh huynh, tại sao huynh không né thần điện với cung quán ra??? Không đào ở dưới đường Thần Võ được sao???"

Minh Nghi hờ hững viết: "Ban đầu trong điện này không có ai hết, bây giờ đường Thần Võ toàn là hố thôi."

Tạ Liên cũng viết: "Đúng đó. Lúc nãy trên đường đến đây ta cũng thấy đường sá gập ghềnh lồi lõm, thậm chí còn có hố sâu đến tận mấy thước, nếu đào hang động ở dưới đường Thần Võ, có khi ngóc đầu lên một phát là mặt đối mặt với người ở ngoài đó liền."

Thế là ba người bọn họ không nói tiếng nào, biến thành ba tảng đá ngồi ì một đống, yên lặng kiên nhẫn đợi vị Thần Quan ở phía trên rời đi. Đợi hết nửa ngày. Sư Thanh Huyền lại dùng khẩu hình miệng hỏi: "Đi chưa thế?"

Minh Nghi lắc đầu. Trán Sư Thanh Huyền nổi lên gân xanh, lại có bảy phần tương tự bộ dáng tức giận của ca ca hắn lúc nãy, im lặng nhép miệng: "Đứa nào mà nhây dữ vậy bây, lúc này cũng đâu phải là giờ ngủ, vả lại có Thần Quan nào còn cần ngủ nữa đâu, phía trên là nhà xí hay là chỗ nào thế?"

Trên thực tế, nói chính xác thì Thần Quan cũng không cần đi nhà xí. Lúc Sư Thanh Huyền dùng khẩu hình miệng nói ra hai chữ "nhà xí", Tạ Liên chợt cảm giác được một trận lông tóc dựng đứng, đẩy hai người ở phía trước một cái, đồng thời dùng chân đạp một cước, chủ động ngã ra phía sau.

Một thanh kiếm sắc bén bỗng chốc đâm xuống từ phía trên đường hầm, khí thế tấn công hung tàn, đằng đằng sát khí, vừa khéo cắm phập vào mặt đất ngay giữa hai chân hắn.

CHƯƠNG 116:

"..."

Tuy nói trước kia trên căn bản, đúng là Tạ Liên coi mình như một kẻ "bất lực" mà sống qua ngày, nhưng "nếu như mình không có cái của nợ kia" so với việc "mình vĩnh viễn mất đi cái của nợ kia thật" thì vẫn có sự khác nhau về bản chất. Thoáng chốc hắn đã sợ vã ra một tầng mồ hôi lạnh, quát lên:

"Tránh ra!"

Vừa dứt lời, thanh kiếm kia đột nhiên rút ra, Tạ Liên nắm chắc thời cơ đi về phía trước. Chẳng mấy chốc, hắn đột nhiên kéo Sư Thanh Huyền lại: "Coi chừng!"

Lại có một thanh kiếm đâm xuống ở trước mặt Sư Thanh Huyền, gần như là đâm xuống sát đỉnh đầu hắn, nếu không nhờ Tạ Liên kéo hắn lại, thì hắn sẽ bị găm ở đây ngay tại chỗ. Sư Thanh Huyền hãi hùng nói: "Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, tại sao ngươi biết hắn muốn đâm xuống ở chỗ nào???"

Tạ Liên đáp: "Không biết, ta đoán thôi!"

Cũng chính là trực giác. Đối với sát khí, hắn đã lão luyện đến mức hầu như không cần suy nghĩ cũng có thể đưa ra phản ứng. Ngay sau đó, thanh kiếm thứ hai, thanh kiếm thứ ba và thanh kiếm thứ tư cũng đâm phập xuống, một đường ánh kiếm sắc bén chặn đường đi và cả đường lui của ba người. Tiếp đó là một tiếng "ầm" vang dội, phía trên truyền đến chấn động kịch liệt, bụi đất và đá vụn rơi lả tả xuống.

Tạ Liên nói: "Phía trên đánh nhau rồi!"

Tiếng ầm ầm kia mỗi lúc một vang dội, chấn động cũng mỗi lần một lớn hơn và càng lúc càng gần hơn một cách rõ rệt. Phía trước và phía sau đều bị những thanh kiếm sắc bén chặn đường, tất cả đều là thượng phẩm bảo kiếm trẻ tuổi sắc bén, Phương Tâm lớn tuổi thế này cũng chẳng biết có thể lấy cương chế cương được hay không. Chẳng biết Minh Nghi lấy từ đâu ra một thanh xẻng Nguyệt Nha, bắt đầu chật vật đào hang động ở phía bên kia trong không gian nhỏ hẹp. Sư Thanh Huyền ở bên cạnh hồn vía cũng sắp phọt ra khỏi miệng:

"Minh huynh, rốt cuộc huynh có mần được không đó. Minh huynh, huynh nhanh lên một chút được không, tất cả đều là tại huynh không chịu sử dụng pháp bảo này lâu đến như vậy, không có việc gì thì cũng sử dụng và gần gũi với nó nhiều một chút có biết không, huynh đã dùng không quen tay đến mức này rồi đó thấy chưa!!!"

Thật ra "dùng không quen tay" thì vẫn có thể châm chước được, còn có cách nào nữa đâu, suy cho cùng cả Thượng Thiên Đình ngoại trừ Tạ Liên có thể tỉnh queo vác theo một cái xẻng suốt ngày đi tới đi lui ra, thì đúng là không có Thần Quan nào khác có thể làm được chuyện như vậy.

Trán Minh Nghi nổi lên gân xanh, quát: "Câm mồm!!!"

Tạ Liên vội nói: "Đừng nóng đừng nóng, hạ hỏa, hạ hỏa đi!"

Quả nhiên, Minh Nghi dùng sức trên tay một cái, hang động lập tức mở ra. Gã vớ lấy cái xẻng rồi điên cuồng đào lỗ ở phía trước, Sư Thanh Huyền ở chính giữa cũng điên cuồng kích động, với tư cách là người duy nhất vẫn chưa điên cuồng, Tạ Liên phụ trách yểm trợ. Bảo xẻng của Địa Sư quả đúng là thần kỳ, xúc xuống mấy cái như thế mà đã đào ra đường hầm sâu mấy chục trượng một lần nữa. Qua một lúc sau quay đầu nhìn lại, cửa hang động đang từ từ khép lại, mà ở phía trên chỗ bọn họ bị vây lúc đầu, có một tia sáng len lỏi chiếu xuống.

Tạ Liên lập tức hô lên: "Hắn sắp đánh thủng chỗ đó rồi!"

Thoáng chốc Minh Nghi càng đào điên cuồng hơn, bỗng nhiên động tác của gã khựng lại rồi nhìn lên trên. Tạ Liên cũng phản ứng giống hệt như gã, bởi vì bọn họ đều cảm giác được, ở phía trên chỗ này yên ắng, không có tiếng động, chắc là một tòa điện bỏ trống.

Nếu đã bị người khác phát hiện ra đường hầm, bất kể thế nào đi chăng nữa, cứ đi ra ngoài trước rồi tính sau. Minh Nghi quay lại, đào về phía trước.

Sư Thanh Huyền hỏi: "Các ngươi có chắc là sau khi đào ra thì không có người ở chỗ này không???"

Minh Nghi đáp: "Không nghe thấy tiếng động. Trừ phi là đang ngủ!"

Dĩ nhiên, thường thì Thần Quan không cần ngủ, lại càng không ngủ ở trong điện của mình vào ban ngày ban mặt, cho nên chắc là sẽ không tồn tại loại khả năng này đâu. Ai ngờ, Minh Nghi vừa xúc lên, ba người chui ra khỏi mặt đất, ba cái đầu ló ra, vừa mới hít được một hơi không khí trong lành, còn chưa kịp thở ra thì đã thấy ở phía đối diện có đặt một chiếc giường, trên giường là một thiếu niên đang nằm banh càng ra ngủ.

Tạ Liên: "???"

Ban ngày ban mặt mà vẫn còn có Thần Quan ngủ ở trong điện của mình ư???

Nghe thấy tiếng động, thiếu niên kia trở mình ngồi dậy, ngủ đến nguyên quả đầu quắn đều rối bù, hắn nhíu chặt mày, gãi đầu, mơ mơ màng màng nhìn ba cái đầu đối diện với chiếc giường nhỏ, có vẻ như hắn đang khó hiểu vì sao trong điện mình lại lòi ra thứ như thế. Ba người bọn họ cũng làm bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra, vội vàng bò ra ngoài từ trong hang động, ngờ đâu, lúc Sư Thanh Huyền sắp bò lên trên, chợt kêu lên thành tiếng, Tạ Liên ngoái đầu nhìn lại, lại có một cánh tay túm được cổ chân của hắn.

Chủ nhân của cánh tay đó chính là Bùi Minh. Cho dù là ở trong đường hầm nhưng gã vẫn cực kỳ có phong độ, nói: "Ta nói chuột nhắt từ đâu đến khoét hang động ở bên dưới cung điện của ta, Thanh Huyền tại sao ngươi lại chạy ra ngoài? Lúc này còn muốn đi đâu? Ngươi thừa biết ca ca ngươi sẽ nổi trận lôi đình, thừa dịp gã chưa phát hiện thì mau trở về đi."

Nhược Da bay ra, đánh lùi tay gã. Bùi Minh nhảy ra, nói: "Thái Tử điện hạ, Địa Sư đại nhân, bộ hai người các ngươi không có chuyện gì làm hay sao, khi không lại xúi Phong Sư rời khỏi nhà, đúng là hết nói nổi mà."

Tạ Liên đáp: "Tuy Phong Sư đại nhân là đệ đệ của Thủy Sư đại nhân, nhưng chung quy hắn vẫn là một vị Thần Quan, cũng đã có đến mấy trăm tuổi rồi. Bùi tướng quân, ngươi đừng có nói như thể hắn vẫn còn là một đứa con nít ba tuổi vậy. Cho dù nói chuyện phải trái, nhưng vô cớ giam cầm tiên liêu của Thượng Thiên Đình, nói kiểu gì thì Thủy Sư đại nhân bên kia mới đúng là "hết nói nổi" hơn đó."

Nếu như phỏng đoán của hắn không sai, thì Phong Sư cũng không thể ở lại Thượng Thiên Đình được nữa. Quyền Nhất Chân ngồi ở trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn sang bên này, hình như vẫn chưa nắm được tình huống. Bùi Minh đỡ kiếm, tập trung tinh thần nói:

"Kỳ Anh đừng có đứng nhìn nữa, qua đây giúp ta một tay trước, bắt người lại rồi tính sau."

Sau khi cân nhắc chốc lát, quả nhiên Quyền Nhất Chân đến giúp một tay.

Quyền Nhất Chân nhảy xuống giường, lập tức quăng chiếc giường mà lúc nãy mình nằm lên, nện về phía Bùi Minh. Quả nhiên là giúp một tay, chỉ có điều là giúp bọn Tạ Liên một tay. Bùi Minh thình lình bị một chiếc giường nện ngay chính diện, kinh ngạc đến ngây cả người, quát:

"Kỳ Anh!!! Sao ngươi lại đánh ta????"

Quyền Nhất Chân khoát khoát tay với Tạ Liên, đại loại là ra hiệu bảo bọn họ chạy mau. Bọn Tạ Liên bối rối một lát, rồi vội vàng rời đi. Không biết có phải Sư Thanh Huyền bị thương nên thiếu máu hay không, mới chạy có mấy bước mà sắc mặt hắn đã tái xanh, Tạ Liên dìu lấy hắn, Minh Nghi thì trực tiếp túm lấy Sư Thanh Huyền rồi cõng hắn lên. Tạ Liên đặt tay lên cửa rồi lấy ra hai viên xúc xắc, hắn ngoảnh đầu lại, nói với thiếu niên kia:

"Cảm ơn!"

Quyền Nhất Chân còn đang choảng Bùi Minh túi bụi, ra tay dã man lại không có bất kỳ quy luật gì. Nếu không phải Bùi Minh có bản lãnh không nhỏ, mà đổi lại là một người khác thì đã sớm bị lối đánh loạn xà ngầu này của hắn đánh cho một trận thua đến sứt đầu mẻ trán rồi. Bùi Minh bị hắn đánh đến mức nổi cả gân xanh, quát:

"Vệ binh! Cản người lại!!!"

Trước khi Bùi Minh gọi người đến thì Tạ Liên đã ném xúc xắc, mở cửa rồi lao ra khỏi cửa, sau đó đóng cửa lại, chuồn khỏi Thượng Thiên Đình. Nhưng điều mà hắn tuyệt đối không ngờ đến chính là sau khi đóng cửa, xoay người lại lần nữa, cảnh tượng hiện ra ở trước mắt hắn chính là Hoa Thành đang ở trần lau mồ hôi và đạp một chân lên thùng công đức mới.

"..."

"..."

"..."

Một ngôi miếu Bồ Tề quán bé nhỏ xập xệ, nào chứa được mấy vị tôn thần cao lớn như thế, Tạ Liên lập tức cảm thấy sắp hít thở không thông. Mà ở ngoài nhà còn có một con quỷ nhập vào người khác hoàn toàn không hay biết gì, đang la hét, tạo tiếng ồn:

"Cốc Tử ~ mau qua đây đấm đấm chân cho cha nào ~"

Hồi lâu sau, Hoa Thành mới tiện tay ném Ách Mệnh đang vót gỗ đi, hơi nhướng một bên chân mày lên: "...?"

Nửa người y trần trụi, nước da và đường cong cơ thể đều cực kỳ hoàn mỹ, chói mắt đến tột cùng, chói lóa đến mức Tạ Liên cũng sắp hoa cả mắt, rõ ràng hắn chẳng nhìn thấy rõ cái gì, nhưng không nhịn được máu dồn lên não, hai mắt tối sầm. Tạ Liên hốt hoảng chắn trước người y, dang hai cánh tay che tầm mắt của Minh Nghi và Sư Thanh Huyền lại:

"Nhắm mắt, nhắm mắt! Nhắm mắt lại ngay và luôn!"

Mặt hai người kia đều đanh lại, nhìn bọn họ bằng vẻ mặt quái gở. Hoa Thành đặt tay lên vai Hoa Thành, một bộ buồn cười nói: "... Ca ca, ca ca làm gì mà xoắn lên thế."

Lúc này Tạ Liên mới phản ứng lại, phải ha, hắn xoắn lên làm éo gì? Hoa Thành cũng đâu phải là đại cô nương, ở trần làm việc thì có sao đâu nhỉ?

Nhưng hắn vẫn không thả hai cánh tay xuống, cố gắng che kín Hoa Thành lại, nói: "Tóm lại... Ngươi mặc y phục vào trước đã."

Hoa Thành nhún vai, đáp: "Ừa, nghe lời ca ca." Nói xong, y ung dung thong thả cầm lấy bộ y phục rồi chậm rãi mặc vào.

Nhìn dáng vẻ y bình chân như vại nước chảy mây trôi, Sư Thanh Huyền ngượng ngùng nói: "Khụ, quấy rầy rồi, không nghĩ đến hai người các ngươi... Há há há, cũng rất, há há há. Tóm lại chính là, há há há."

"..." Tạ Liên nói, "Đại nhân, ngươi muốn nói gì thì cứ nói thẳng, có hiểu lầm gì ta cũng giải thích rõ ràng được. Đừng có dùng "há há há" để thay thế được không..."

Thời gian cấp bách, đợi lát nữa e rằng Bùi Minh sẽ đến tìm, tất nhiên không thể ở lại miếu Bồ Tề lâu dài được, Minh Nghi đặt Sư Thanh Huyền xuống rồi vẽ Rút Đất Ngàn Dặm lên đất. Tạ Liên đang định hỏi bọn họ muốn đi đâu, chợt nghe Hoa Thành ở đằng sau hắn thở dài.

Tạ Liên nhớ lại y từng khuyên mình là đừng thân với bọn Phong Sư nữa, hắn không nhịn được xoay người, nói: "Xin lỗi nha, Tam Lang."

Hoa Thành đã mặc xong y phục, đáp: "Ta đã sớm biết ca ca sẽ không khoanh tay đứng nhìn rồi."

Dừng một chút, y lại mỉm cười nói: "Có điều, vì sao ca ca phải nói lời xin lỗi với ta? Ca ca chỉ nhớ một câu mà ta nói vào mấy ngày trước, lẽ nào ca ca đã quên, ta cũng từng nói với ca ca một câu khác nữa sao?"

Tạ Liên hơi sửng sốt, thầm nghĩ: Câu nào nhỉ?

Hắn chợt nhớ ra.

Chính là câu mà Hoa Thành nói với hắn vào đêm hôm đó ở sào huyệt của Thanh Quỷ: "Ca ca chỉ cần làm là được."

Sau khi nhớ lại, Tạ Liên tròn mắt nhìn y. Hắn không biết nên nói gì hơn, chỉ là, bỗng dưng rất muốn làm gì đó cho Hoa Thành. Nhưng trong phút chốc, hắn làm sao cũng không tìm được chuyện mà mình có thể làm, kìm nén hết nửa ngày, chợt thoáng nhìn thấy cổ áo hồng y của Hoa Thành, hắn nói:

"Chờ chút!"

Dứt lời, Tạ Liên xông lên giúp Hoa Thành chỉnh lại cổ áo. Hoá ra, ban nãy Hoa Thành tiện tay mặc y phục, không lật cổ áo gọn gàng. Chỉnh y phục xong xuôi, Tạ Liên ngắm nghía một lát rồi mới cười nói: "Đẹp rồi."

Hoa Thành cũng cười đáp: "Cảm ơn."

Tạ Liên nhỏ giọng nói thầm trong lòng: "Ta mới phải."

Dường như hai người bên kia cũng không có cách nào mà nhìn sang bên này, ngay cả vòng tròn dưới tay Minh Nghi cũng không tròn như thế nữa. Đợi đến khi Minh Nghi vẽ xong pháp trận rồi mở cửa ra lần nữa, Tạ Liên còn tưởng rằng sẽ thấy động phủ tối tăm hoặc là cung điện nguy nga tráng lệ gì đó, ai ngờ, ngoài cửa vậy mà lại là từng thửa ruộng lớn. Nơi đằng xa là non xanh biêng biếc và trúc xanh rờn ở xa xa, một đám nông dân lác đác làm lụng ở trong đồng ruộng, còn có một con trâu to đen bóng đang cày bừa.

Cảnh vật nơi đây làm hắn suýt nữa tưởng rằng mình còn ở thôn Bồ Tề, không khỏi có hơi ngạc nhiên, mà Minh Nghi đã cõng Sư Thanh Huyền đi ra ngoài. Hoa Thành cũng đi ra ngoài trước hắn một bước, mà hắn vẫn còn chưa cất bước.

Bốn người hai cặp đi trên bờ ruộng, không biết có phải là ảo giác hay không, có vẻ như đầu của con trâu đen kia vẫn đang nhìn chằm chằm bọn họ. Đi một hồi, cả bọn tìm được một gian nhà lá nhỏ, bốn người đi vào ngồi, lúc này cuối cùng Sư Thanh Huyền mới thở ra một hơi.

Tạ Liên hỏi: "Không cần chạy trốn nữa hả? Ngộ nhỡ Bùi tướng quân đuổi đến đây thì sao?"

Hoa Thành nhìn ra ngoài một hồi, đặc biệt là con trâu đen kia, y đóng cửa, hờ hững đáp: "Yên tâm. Gã không dám chọc đến chủ nhân nơi này, có đến cũng chẳng có kết quả gì đâu. Thủy Hoành Thiên cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."

Tạ Liên ngẫm nghĩ, đáp lại: "Tam Lang, vụ việc này bê bối như vậy, e rằng có liên quan tới rất nhiều người ở Thượng Thiên Đình, hay là ngươi đừng đi theo nữa."

Nhưng Hoa Thành lại cười nói: "Chuyện của Thượng Thiên Đình như thế nào cũng không liên quan đến ta. Ta chỉ đi theo ca ca, tùy tiện đi theo xem mà thôi."

Bỗng nhiên, Sư Thanh Huyền nói: "Các ngươi cũng đừng đi theo nữa."

Ba người khác ở trong nhà đều nhìn về phía hắn, Sư Thanh Huyền nói: "Thái Tử điện hạ nói đúng, vụ việc này bê bối, dây mơ rễ má cũng nhiều. Ta sẽ ở đây đóng cửa không ra ngoài. Các vị bằng hữu khỏi cần giúp nữa, chấm dứt ở đây đi."

Nhưng Tạ Liên lại chậm rãi hỏi: "Phong Sư đại nhân, có muốn chấm dứt ở đây hay không, ngươi nói không tính, nhưng Thủy Sư đại nhân với Bạch Thoại Chân Tiên nói mới tính."

Nghe vậy, vẻ mặt Sư Thanh Huyền cứng đờ.

Tạ Liên lại nói: "Phong Sư đại nhân, ta hỏi ngươi một chuyện, mong ngươi đừng trách."

"Chuyện gì?"

Tạ Liên hỏi: "Có phải ngươi và Thủy Sư đại nhân bị Bạch Thoại Chân Tiên kia nắm thóp không?"

Sắc mặt Sư Thanh Huyền hơi trắng bệch.

Đêm đó ở Khuynh Tửu Đài, vốn dĩ Tạ Liên đã thiết lập phòng hộ trận hết sức kiên cố, chỉ cần Sư Thanh Huyền không mở cửa đi ra ngoài, hắn cũng sẽ không bị làm hại. Nhưng vì sao hắn lại muốn chủ động mở cửa?

Trừ phi, vào lúc ấy có ai đó thông linh với hắn, vừa mở miệng, câu thứ nhất đã quăng thẳng cái thóp đó ra, khiến cho hắn không còn đường phản kháng, cũng không dám làm ầm lên, không thể không làm theo chỉ thị của đối phương.

Tạ Liên ngồi ở bên bàn, nói: "Ta càng nghiêng về cái thóp của Thủy sư đại nhân hơn. Bởi vì, ta tin rằng bất luận trước kia có xảy ra chuyện gì, ngài cũng vốn không hề hay biết gì về chuyện này."

Cho nên, sau khi biết được ngọn ngành sự việc mới phản phệ dữ dội như vậy, thậm chí còn nảy sinh cảm xúc mâu thuẫn với Thượng Thiên Đình, thà hạ phàm làm du đạo tán tiên chứ cũng không chịu ở lại làm Thần Quan trong Thượng Thiên Đình.

Minh Nghi nhíu mày hỏi: "Thóp gì cơ?"

Sư Thanh Huyền lại không phải người cam chịu, nếu như là bị ngấm ngầm hãm hại mất đi pháp lực, bình thường phải phản ứng cực kỳ tức giận, điều tra rõ chân tướng, đánh hung thủ sml. Thế mà hết thảy những điều này, hắn lại không hề làm, hắn có tức giận, nhưng không phải là đối với Bạch Thoại Chân Tiên, mà là đối với ca ca của mình. Còn nói với người khác lại chính là "Chấm dứt ở đây".

Điều này dĩ nhiên là hoàn toàn không bình thường, chỉ có một loại trường hợp ngoại lệ --

Chính là sự phi thăng của Sư Thanh Huyền, vốn dĩ đã không bình thường!

Nghịch thiên cải mệnh* , đưa một người vốn dĩ không thể phi thăng lên thần đàn, đây quả thực là to gan tày trời, đại nghịch bất đạo, từ trước đến nay Tạ Liên còn chưa từng nghe qua chuyện này. Nếu là thật, vạch trần ra, ắt sẽ dấy lên sóng to gió lớn. Thử nghĩ xem, ai cũng muốn phi thăng và ai cũng có thể dùng loại thủ đoạn này, há chẳng phải là trật tự trong trời đất đều tan tành mây khói và đảo lộn hết hay sao?

* - Nghịch thiên cải mệnh: chống lại ý trời thay đổi số mệnh.

Mặc dù sự phỏng đoán này không thể tưởng tượng nổi, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý. Từ khi Sư Thanh Huyền mới sinh ra đã bị Bạch Thoại Chân Tiên đeo bám nhiều năm, cách duy nhất có thể thoát khỏi nó chính là phi thăng, mà vừa khéo hắn lại phi thăng. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi, một đôi huynh đệ ruột thịt liên tiếp phi thăng, đây đúng là chuyện hết sức tốt đẹp, nhưng cũng là chuyện hết sức hư cấu.

Tạ Liên tuyệt đối không hề có ý nghĩ ngờ vực sự thật phi thăng của Sư Thanh Huyền, nhưng nếu như Phong Sư phi thăng một cách tự nhiên, thì có lý nào lại dễ dàng bị tước sạch pháp lực như vậy? Nếu chuyện yêu ma quỷ quái muốn biến một vị Thần Quan thành người phàm dễ dàng như vậy thì cũng không biết có bao nhiêu Thần Quan bị trả thù như thế từ lâu.

Trừ phi, Phong Sư vốn dĩ chính là người phàm. Trừ phi, trước đây lúc hắn phi thăng, Thủy Sư đã ra tay không sạch sẽ gì rồi.

Chi ra thiên tài địa bảo để bổ trợ cho con đường tu luyện, không hề trái với thông lệ. Mượn quyền lực thế gian thay đổi hoặc giao binh sát phạt để phi thăng, cũng không hề trái với thông lệ. Dẫu sao đạo lý ở đời vốn là như vậy, tất nhiên vinh quang luôn đi đôi với máu tươi, sau khi phi thăng thì toàn bộ đều xoá bỏ. Nhưng sẽ có chuyện trái với quy luật tự nhiên. Nếu như một người phàm, hoặc là một vị Thần Quan, vì để cho một người phi thăng, dùng thủ đoạn không chính đáng, cố ý làm tà pháp hại đến tính mạng người khác, điều này lại khác hẳn một trời một vực.

Tạ Liên trầm giọng hỏi: "Phong Sư đại nhân, đêm đó ngươi phi thăng, có phải là trước Hàn Lộ một đêm?"

Hồi lâu sau, Sư Thanh Huyền hít sâu một hơi, đáp: "Ừ."

Dừng một chút, Sư Thanh Huyền lại nói: "Hôm đó ở trấn Bác Cổ, ta đã nhớ ra rồi. Trước đêm Hàn Lộ, chẳng phải là cùng ngày ta phi thăng sao? Vốn dĩ ta định hỏi các ngươi điều này có thể xem là manh mối hay không? Có liên quan gì không? Có phải sự trùng hợp không? Nhưng chung quy trong lòng ta cũng không nắm chắc, nên mới không hỏi. Có liên quan hay không, hiện tại ngươi cũng biết rồi đó."

Có liên quan chứ. Dĩ nhiên là quá liên quan luôn.

Tại sao Bạch Thoại Chân Tiên lại muốn chọn vào ngày này, truyền tống Sư Thanh Huyền đến trấn Bác Cổ trước, để cho hắn xem một vở kịch Huyết Xã Hỏa đặc sắc, lại tiếp tục mang hắn đến Khuynh Tửu Đài rồi ra tay với hắn? Tất nhiên không phải vô duyên vô cớ lại hao tâm tổn trí như vậy. Cứ thử gắn liền mốc thời gian này với hai địa điểm lại với nhau thì ta sẽ có: Rất nhiều năm về trước, vào một đêm trước ngày Hàn Lộ trên trấn Bác Cổ, có một người phàm tên là Hạ Sinh sụp đổ, giết vô số người, đến chính bản thân mình cũng chết đi. Mà Sư Thanh Huyền lại phi thăng vào một đêm trước ngày Hàn Lộ ở trên Khuynh Tửu Đài.

Sự việc diễn ra như vậy, nhưng điều mà Bạch Thoại Chân Tiên muốn biểu đạt lại rõ ràng là:

Sự phi thăng của Sư Thanh Huyền ngươi và cái chết của nhân vật chính trong Huyết Xã Hỏa không thoát khỏi liên quan!

Phỏng đoán của Tạ Liên rất không tốt, nhưng lại rất hợp lý, chính là thế này:

Sau khi Sư Vô Độ phi thăng, vì để cho Sư Thanh Huyền thoát khỏi Bạch Thoại Chân Tiên, gã đã âm thầm tìm được một người phù hợp với điều kiện, rồi sử dụng tà pháp nào đó khiến cho người kia trở thành lá chắn tai họa cho Sư Thanh Huyền. Không còn nghi ngờ gì nữa, người này chính là Hạ Sinh nhà nghèo và thông minh lạ thường, nhưng bỗng dưng liên tục gặp bất hạnh đến nỗi cuối cùng nhà tan cửa nát.

Hạ Sinh thay thế tên tuổi của Sư Thanh Huyền, lừa gạt Bạch Thoại Chân Tiên, thế là vận mệnh của bản thân gã bị Sư Thanh Huyền chiếm đoạt. Vào cùng một đêm trước ngày Hàn Lộ, một người nếm trải mùi vị của địa ngục trần thế; còn một người khác lại được ở trong sự hộ tống hùng mạnh, độ kiếp phi thăng thành công.

Mà vốn dĩ số mệnh của hai người này là trái ngược nhau!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahaha123