Fic 1 Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ nghỉ dù có kéo dài bao lâu thì cũng phải kết thúc và Mount biết điều đó. Anh rời đi cùng hai người bạn một cách rất miễn cưỡng.

Bellingham trông rất bình thường, sau ngày hôm đó anh không đến gặp Musiala nữa. Cảm thấy mình không thể hành động liều lĩnh được. Chỉ có kế hoạch tỉ mỉ mới có thể đạt được chiến thắng cuối cùng.

Anh liên lạc với giáo sư đại học của mình vì nhớ rằng chuyên ngành của họ có chương trình trao đổi với một trường đại học ở Đức và đó là trường của Musiala. Hỏi thăm thì xác nhận đúng là như vậy. Vẫn còn thiếu người. Bellingham trả lời ngay.

"Tôi có thể tham gia không?"

Sau khi trở về Anh, anh chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc và làm các thủ tục ở trường rồi lại lên đường sang Đức.

Trước khi rời đi, Bellingham nói với bạn bè sẽ cống hiến hết mình cho khoa học. Foden và Mount không biết người bạn này nghĩ gì, rưng rưng nước mắt vỗ vai anh.

"Chúc may mắn, giữ gìn sức khỏe."

Đi đi lại lại mất nửa tháng, Bellingham cảm thấy nếu mình không rời đi một cách quá công khai mọi thứ sẽ ổn.

Nhưng rõ ràng là anh đã đánh giá thấp tai mắt của Davies.

Jude không thể thuê một căn nhà ở khu vực Musiala sống. Anh dường như nằm trong danh sách đen của những người môi giới gần đó, mọi người ngay lập tức từ chối khi nghe đến tên mình.

Bellingham cuối cùng đã tìm được một ngôi nhà cách chỗ cậu hai dãy.

Musiala nổi tiếng ở trường hơn tưởng tượng. Vì vậy Bellingham không cần nỗ lực tìm hiểu nhiều. Nguyên nhân là vì cậu tuổi còn nhỏ đã có một đứa con. Quả thật Jamal bây giờ nhìn như 15 tuổi. Anh không dám tưởng tượng hai năm trước sẽ như thế nào.

Bellingham nghe nói khi đó trong trường có Hiệp hội bảo vệ omega đến hỏi cậu có cần giúp đỡ không, ám chỉ việc bị ép mang thai và sinh con.

"Sau đó thì sao? Cậu ấy đã nói gì?"

"Tôi không rõ, chúng tôi không phải là bạn bè thân thiết ... nhưng tôi nghĩ cậu ấy đã nói không."

"Tại sao?"

"Bởi vì Jamal thoạt nhìn rất tốt bụng, cho dù thật sự bị như vậy, cũng sẽ tha thứ cho người đã làm tổn thương mình."

Bellingham chăm chú lắng nghe những lời nói của các bạn cùng lớp. Anh tự trấn tĩnh một lúc rồi đột nhiên cảm thấy tức giận với chính mình vì đã hỏi về cuộc đời của Musiala từ một người không biết rõ về cậu.

Bellingham biết rằng người làm tổn thương Musiala là chính mình.

Musiala không có gì ngạc nhiên khi nhìn thấy Bellingham trong khuôn viên trường. Có lẽ là Davies đã nói với cậu, cũng có khả năng Mount đã tiết lộ nó cho Havertz. Nhưng những điều này không quan trọng.

"Jamal ~"

Bellingham nhiệt tình bước tới, đụng vai Musiala như những người bạn cũ rồi rời đi mà không đợi cậu phản ứng. Musiala nhìn lại bóng dáng vừa rời đi của mình, cau mày.

Đúng như dự đoán, cậu đã gặp Bellingham, người đang ở trước cửa nhà mình.

"Anh đang làm gì ở đây?"

Giọng điệu rất lạnh lùng.

"Tôi biết tối nay em có một buổi học nhóm, việc xin nghỉ sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng của các bạn trong lớp về cậu. Alex sẽ tan trường mẫu giáo trong nửa giờ nữa, vì vậy..."

Bellingham nói tiếp.

"Để tôi giúp cậu chăm sóc thằng bé."

Bình thường Musiala thường nhờ Davies giúp chăm sóc bọn trẻ khi anh ấy đi làm.

Nhưng đôi khi Davies có việc riêng, chẳng hạn như hôm nay. Anh ấy thường nhờ một bà omega 80 tuổi ở tầng dưới chăm sóc thay, nhưng bà lão mới hoàn thành một ca phẫu thuật lớn cách đây hai năm, tay chân rất không linh hoạt, bọn trẻ con khá nghịch ngợm. Musiala luôn sợ tụi nhỏ va vào đâu đó và các con của bà ấy sẽ đến hỏi tội. Và trong quá khứ Davies thậm chí đã tìm được một vài tên xã hội đen để giúp chăm sóc thằng nhỏ... vì vậy Bellingham chắc chắn mình là sự lựa chọn tốt nhất trong số những lựa chọn tồi tệ kia.

"Được rồi."

Sau vài cuộc đấu tranh trong tư tưởng, Musiala đồng ý với quyết định Bellingham làm người bảo mẫu tạm thời của Alex.

Mặc dù đã hướng dẫn rõ ràng trước khi rời đi nhưng Bellingham cuối cùng vẫn chưa bao giờ chăm sóc một đứa trẻ. Điều này khiến Musiala rất bất an.

Tuy nhiên, khi cậu về đến nhà và thấy đứa trẻ ngủ trên giường, Musiala nhận ra rằng những lo lắng trước đây của mình là không cần thiết. Có lẽ đó là vì họ là hai cha con, đứa trẻ trong giấc ngủ cứ ôm cha ruột của mình. Bé cảm nhận được pheromone ấm áp trên cơ thể cha, thứ mà lẽ ra nên hấp thụ khi còn trong phôi thai nhưng lại không được. Bởi vì người cha omega chỉ có thể tiêm pheromone tổng hợp để an ủi cậu bé.

Bellingham vốn đã buồn ngủ, anh ôm đứa nhỏ ngủ, chính mình cũng sắp ngủ. Nhưng khi nhìn thấy Musiala trở về, hai mắt hắn đột nhiên sáng lên.

"Em quay trở lại rồi?"

"Ừm."

Musiala bước tới và nhẹ nhàng bế đứa trẻ ra xa Bellingham.

"Thằng bé cư xử tốt và dễ chăm sóc."

Bellingham thì thầm với cậu.

Musiala biết anh là người đầu tiên nói như vậy. Lần đầu tiên gặp Davies, đứa bé đã khóc suốt 8 tiếng đồng hồ, điều này khiến Davies phải nói rằng anh ấy sẽ không bao giờ có con.

Sau khi chắc chắn rằng đứa trẻ đã ngủ, Musiala yêu cầu Bellingham đi theo mình.

"Cảm ơn."

Cậu cảm ơn anh ở cửa.

"Sao em lại cảm ơn anh? Nó không phải cũng là con anh sao?"

Một câu nói hoàn hảo như vậy khiến Musiala không biết phải đáp lại như thế nào.

"Anh sẽ bù đắp cho sự lơ là nghĩa vụ làm cha của mình trong những năm qua. Anh sẽ dần dần bù đắp điều đó trong những ngày tới. Xin hãy tin anh."

Musiala nhìn anh, cậu muốn nói rằng không cần, chỉ cần tránh xa mình ra, trong thâm tâm cậu ấy biết rằng đây là kết thúc tốt nhất cho 2 người, nhưng không thể làm được. Cậu không tin Bellingham sẽ đột nhiên trưởng thành, nhưng vẫn không thể buông tay, chỉ có thể im lặng nhìn đối phương.

Bellingham cũng nhìn cậu, Musiala im lặng hồi lâu khiến anh cảm thấy có chút chán nản, mặc dù cũng không mong đợi đối phương lần này sẽ bày tỏ cái gì.

"Tôi đi trước. Sáng mai tôi có lớp."

Cách tốt nhất để giải quyết sự bối rối là đừng tiếp tục, anh vẫy tay tạm biệt với Musiala như không có chuyện gì xảy ra, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Musiala biết Bellingham đang lặng lẽ xâm nhập vào cuộc sống của mình, nhưng cậu cũng rất thích thú, cứ để anh ấy làm kẻ ngốc cho đến khi bỏ cuộc.

Một đêm nọ khi trở về nhà, Musiala nhìn thấy Bellingham đang ngồi xổm dưới đất, quấn các góc bàn.

"Anh đang làm gì thế?"

"Alex hiện tại cơ bản có thể đi lại mà không cần người lớn. Hai hôm trước nó va phải bàn cà phê. Anh không nói cho em biết vì không có vết thương hay sưng tấy nào, nhưng tôi nghĩ ở nhà tốt hơn nên quấn các góc bàn lại để phòng tránh."

Bellingham nói xong tiếp tục với góc bàn.

Lời nói của anh không có gì sai trái, nhưng Musiala chỉ cảm thấy nó nghe kỳ lạ, quá giống một gia đình. Bellingham giống như một người cha alpha ân cần, trong khi cậu là một người cha omega có phần bất cẩn.

Họ căn bản không phải là một gia đình, tất cả những điều này chỉ là ảo ảnh.

"Anh đang theo đuổi tôi à?"

Bellingham đặt công việc đang làm xuống, nhìn Musiala.

"Em nghĩ gì về tôi?"

"Tôi nghĩ anh rất tốt và đẹp trai."

Nửa câu đầu tâng bốc, nhưng nửa sau lại trực tiếp biến anh thành vật tế thần, đây là loại đánh giá gì vậy? Quá hời hợt.

Bất chấp việc Bellingham vẫn còn tức giận, Musiala đã tháo dụng cụ trên tay anh ra và nói.

"Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Phần còn lại tôi có thể tự làm."

Bellingham thầm nghĩ sẽ viết vào ngày này trong nhật ký: Làm việc chăm chỉ là vô ích!

Trên giảng đường, các sinh viên tràn đầy năng lượng trở lại. Đặc biệt là sau khi nghe tin giáo sư của họ phải nghỉ dạy vào thứ Tư để tham dự sự kiện gia đình mẫu giáo của con gái mình. Nghe thấy giáo sư nhắc đến tên trường mẫu giáo, hóa ra là trường của Alex.

"Thầy ơi, có phải tất cả trẻ em đều cần tham gia các hoạt động gia đình không?" - Jude giơ tay hỏi.

"Đúng vậy, vì là ngày thành lập trường mẫu giáo. Tuy nhiên, nội dung các hoạt động có khác nhau. Ví dụ như tôi chắc chắn sẽ cùng con gái tham gia trò chơi hai người ba chân. Những đứa trẻ ở lớp nhỏ chủ yếu là phụ huynh tham gia các hoạt động."

Sau khi nghe những gì thầy nói, Bellingham cắt ngang cuộc trò chuyện với bạn mình và quay lại gửi tin nhắn cho Musiala.

"Cậu sắp xếp các hoạt động gia đình ở trường mẫu giáo vào thứ Tư như thế nào?"

"?"

Đối phương dùng dấu chấm hỏi trả lời, không biết cậu là hỏi làm sao Bellingham biết chuyện này hay là tại sao lại hỏi. Nhưng cũng không quan trọng.

"Anh nghĩ đối với trẻ em, sinh hoạt gia đình sẽ tốt hơn nếu cả gia đình cùng ở bên nhau"

Gửi xong, Bellingham nhìn thấy phía trên hộp thoại có người đang gõ chữ, chắc đang nghĩ cách từ chối mình. Nhưng không ngờ, một lúc sau lại có lịch hoạt động của trường mẫu giáo được gửi tới, thêm một câu.

"Hãy chú ý thời gian và đừng đến muộn."

Cuối cùng, Musiala chở Bellingham đến trường mẫu giáo. Trước đây cô giáo đã gặp cậu và Davies. Mặc dù cậu đã nói rõ ràng rằng Davies không phải là bố Alex, nhưng cô ấy cho rằng có thể là omega nhỏ quá xấu hổ để thừa nhận điều đó. Chàng trai mới gặp hôm nay đã nói với cô rằng anh là cha của đứa trẻ và Musiala không có ý định phủ nhận điều đó. Đôi mắt cô liếc qua nhìn lại khuôn mặt trẻ trung của hai người, cuối cùng cô hạ quyết tâm nắm tay Bellingham và nói.

"Hai em thực sự còn trẻ và đầy triển vọng!"

Hai người nhất thời đều sửng sốt một lát, sau đó mặt nhanh chóng đỏ bừng.

"Không không không."

Bellingham rất muốn giải thích nhưng giáo viên mẫu giáo nắm lấy tay Musiala và anh đặt lên nhau.

"Trước đây, tôi thực sự lo lắng cho Jamal khi thấy cậu ấy luôn đi cùng người đàn ông khác, nhưng hôm nay tôi biết anh là bố của Alex nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chắc hẳn có con ở độ tuổi trẻ như vậy rất khó khăn, nhưng điều đó cũng chứng tỏ hai bạn thực sự yêu nhau".

Hai người cố gắng thả lỏng vẻ mặt, không ngừng mỉm cười, tự nhủ trong lòng rằng chính người kia mới cần phải lo lắng.

Đúng như lời giáo sư của họ đã nói, sinh hoạt gia đình trong lớp học nhỏ được dùng để tra tấn phụ huynh. Cuối cùng họ tạm biệt giáo viên bằng chiếc bánh táo lộn xộn do cả hai nướng.

Đứa trẻ cả ngày rất vui vẻ, có thể là vì hiếm khi cảm nhận được pheromone từ cả cha lẫn mẹ đi cùng. Hoặc có thể là do nó nguyên ngày chứng kiến ​​cha mẹ mình làm trò hề.  Nhưng xét đến việc hai người họ trẻ hơn những bậc phụ huynh khác sáu bảy tuổi, không ai cười nhạo họ, thậm chí còn chủ động giúp đỡ.

Mùi thơm của bánh táo tràn ngập trong xe, đôi bàn tay nhỏ bé của Alex cố gắng mở ra. Bellingham cũng đói sau một ngày không ăn nên đề nghị Musiala dừng xe và họ cùng nhau ăn gì đó trước khi rời đi.

Nhìn thì không đẹp nhưng ăn rất ngon. Nhất là trẻ con thích đồ ngọt, cắn một miếng liền tự khen ngợi, như muốn nói ngon quá, rất hài lòng.

Bellingham nhìn cậu bé, khóe miệng vô thức cong lên. Sau đó nhìn thấy Musiala bên cạnh đang mỉm cười với mình. Trong phút chốc, một niềm hạnh phúc chưa từng có.

Đầu anh nóng bừng, cúi người về phía trước, hôn lên môi người bên cạnh.

Niềm hạnh phúc đột ngột kết thúc. Chỉ cần chạm vào nhau, Bellingham đã cảm nhận được sự sượng trân của đối phương. Tình huống này và lúc đó có gì khác nhau. Anh ngồi thẳng dậy, cảm thấy hơi khó chịu vì mình đã mất trí một lúc.

"Tôi không biết anh đang làm gì. Nếu anh muốn có con, ngay từ đầu tôi đã nói anh có thể mang nó đi..."

Đúng lúc anh chưa biết phải nói gì thì Musiala lên tiếng. Lời nói của cậu đã giải thoát anh khỏi cảm giác tội lỗi. Bellingham ghét cách cậu nói chuyện với anh như vậy. Anh không thể hình dung được những cảm xúc không thể giải thích được trong lòng mình nên chọn cách im lặng.

Bellingham giả vờ bình tĩnh để nói lời tạm biệt với hai cha con. Ngay khi trở về nhà, anh nóng lòng gọi điện cho Mount.

"Tôi có một người bạn......"

"Ồ, có chuyện gì với cậu vậy?"

"Không phải tôi, là bạn của tôi!"

"Được rồi, cậu có một người bạn, cậu ta gặp chuyện gì?"

Bellingham cảm thấy bực mình, nhưng bây giờ anh không muốn dây dưa nên đã giải thích ngắn gọn những chuyện trước đây và những chuyện gần đây một cách chi tiết.

"Vậy bây giờ cậu ấy nên làm gì?"

"Nếu bạn thích ai đó, hãy theo đuổi họ!"

"Không, tôi không thích anh ta. Không, không phải tôi. Bạn tôi không thích anh ta."

"Được rồi, bạn của bạn, vậy tại sao bạn của bạn lại muốn quay lại Anh với anh ấy khi anh ấy không thích cậu ta? Trông có bình thường không?"

"Bạn tôi thấy có lỗi nên muốn bù đắp..."

"Jude, cậu có tin điều này không?
Có rất nhiều cách để bù đắp. Nhưng chỉ có một lý do duy nhất khiến một người hi vọng có thể ở bên một người, đó chính là tình yêu."

Tình yêu? Bellingham nghĩ đến nỗi buồn khi Musiala rời đi, sự ngạc nhiên như tìm thấy kho báu khi gặp lại Musiala, và niềm hạnh phúc khi hôn Musiala... Đúng vậy, đây là tình yêu!

Một lúc lâu anh không hoạt động, Mount tưởng tín hiệu có vấn đề, rồi anh nghe thấy giọng nói thất vọng của bạn mình.

"Nhưng... đã quá muộn rồi. Tôi cảm thấy mình đã làm rất nhiều điều sai trái khiến cậu ấy ghét tôi."

"Đúng là một tên ngốc!"

Mount không biết tại sao mình lại có một người bạn ngu ngốc như vậy.

"Nếu cậu ta thực sự ghét cậu thì hiện tại đã không liên quan đến cậu, hiểu không? Mặc dù tôi không biết điều gì nhưng tôi chắc chắn cậu ấy sẽ không ghét bạn "

"Giờ tôi làm gì?"

"Mưa dầm thấm lâu!"

Thật bất ngờ và hợp lý, Bellingham bắt đầu theo đuổi Musiala một cách công khai. Diễn biến này khiến Musiala có chút mất cảnh giác. Cách Bellingham theo đuổi rất giống một học sinh trung học. Trong vòng một tuần, tất cả bạn cùng lớp ở hai chuyên ngành đều biết về điều đó. Đặc biệt là khi Bellingham liên tục đến gặp Musiala mỗi ngày, anh sẽ thì thầm vào tai cậu.

Thỉnh thoảng, thái độ của Bellingham thay đổi 180 độ khi gặp Davies. Trước đây mỗi lần gặp nhau đều như kẻ thù, nhưng bây giờ họ lại giống như anh em tốt từ kiếp trước.

Khi mọi thứ dường như đang đi đúng hướng thì Musiala lại biến mất. Khi cậu không đến lớp vào ngày đầu tiên, Bellingham nghĩ rằng có thể ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó. Anh không nên thờ ơ như vậy mà nên tìm hiểu 1 chút, gửi tin nhắn hỏi có chuyện gì.

Khi Musiala không đến lớp ngày hôm sau và không trả lời tin nhắn ngày hôm trước, Bellingham không thể ngồi yên, anh biết chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu.

Vừa đến đến cửa nhà Musiala, Bellingham đã ngửi thấy một loại pheromone nồng nặc. Đó là mùi đầu tiên anh ngửi thấy sau khi phân hóa, và anh sẽ không bao giờ quên nó trong đời.

"Jamal, mở cửa!"

Anh gõ mạnh vào cửa nhằm đánh thức  người bên trong nhưng trong phòng không có âm thanh nào.

Sau khi kiệt sức, anh ngã xuống đất, đầu óc hoạt động nhanh chóng. Anh biết Musiala chắc chắn đang ở trong phòng, có thể do động dục đột ngột nên đã bất tỉnh. Lúc này, anh nên...

Bellingham nghĩ đến điều giáo viên nói. Trong lớp giới tính có nói alpha có thể xoa dịu omega đã đánh dấu của mình bằng pheromone. Mặc dù thật lòng anh ấy không biết liệu mình có đánh dấu Musiala hay không. Anh ấy ngập ngừng phóng ra một ít pheromone, không ngờ lại hòa quyện hoàn hảo với pheromone trong nhà. Bellingham thầm vui mừng vì phương pháp này có hiệu quả. Và ngạc nhiên rằng hồi đó chính mình thực sự đã đánh dấu Musiala.

Anh ngồi ngoài phòng, dùng pheromone của mình để xoa dịu người trong phòng từng chút một.

Không biết qua bao lâu, Bellingham nghe thấy tiếng bước chân từ trong phòng truyền đến, sau đó cửa mở ra. Anh nhìn thấy Musiala yếu ớt đứng trước mặt mình, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi và quần áo nhăn nhúm.

"Mời vào"

Cũng không khác gì lần trước tới, Bellingham có chút yên tâm vì nghe nói có một số omega sẽ tự sát nếu không thỏa mãn trong thời gian động dục.

"Alex đâu?"

"Hai ngày trước, tôi cảm thấy không khỏe nên đã gửi đến nhà chị gái Davies ở lại hai ngày."

Musiala rót cho anh một ly nước rồi rót cho mình một ly nước, ngồi đối diện nhau.

"Em ổn chứ?"

Musiala có chút ngạc nhiên, Bellingham hiểu ý của đối phương, liền chỉ vào vòng tay của mình.

"Đừng lo lắng, anh luôn đeo một chiếc vòng tay được thiết kế riêng cho alpha để tránh bị quấy rầy bởi pheromone của omega đột ngột động dục. Em nên biết điều đó, phải không?"

Musiala gật đầu nói không sao, dáng vẻ cô đơn của cậu khiến trái tim Bellingham đau đớn khó tả.

"Còn em thì sao?" anh hỏi.

"Tôi? Lần này kết thúc rồi. Không biết lần động dục tiếp theo là khi nào. Chuyện đó để sau hãy nói nhé."

Musiala nói xong giả vờ thờ ơ, nhưng Bellingham nhận ra có gì đó không đúng.

"Làm sao có thể được? Thời gian động dục bình thường của một omega không phải là bảy ngày sao? Mới có ngày thứ hai thôi."

"Đúng, bởi vì tôi..."

Musiala cười khổ, sau đó dừng lại một lúc mới nói.

"Đáng lẽ tôi không phải là omega. Bác sĩ nói rằng bình thường tôi sẽ phân biệt thành alpha, nhưng vì cơ thể tôi đã bị tổn thương trước khi phân hóa. Một loại pheromone cấp cao khác xâm chiếm, ngăn chặn sự tổng hợp pheromone của chính tôi, vì vậy buộc phải trở thành không phải alpha cũng không phải omega. Tôi không bị ảnh hưởng bởi pheromone như omega nhưng cũng không mạnh bằng alpha bình thường. Nó sẽ không động dục hàng tháng như omega thông thường, nhưng nó có thể xảy ra khi nào đó. Tóm lại, nó rất tệ..."

Nói xong Musiala uống hết nước trong cốc.

Đôi mắt của Jude đỏ hoe, anh cố kìm nước mắt.

"Xin lỗi."

Trong hàng ngàn lời có thể nói, đây có lẽ là điều duy nhất anh nên nói với Musiala vào lúc này.

"Mọi chuyện đã qua rồi, tôi nói ra cũng không muốn lên án anh. Điều tôi muốn nói là cảm ơn anh lần này đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Những năm qua anh chẳng phải rất tò mò về những chuyện của tôi sao? Anh còn muốn hỏi gì nữa không?"

Bellingham không biết lúc này có phải là cơ hội tốt để hỏi hay không nhưng cơ hội sẽ không bao giờ đến nữa nên anh thận trọng hỏi.

"Tôi có thể biết tại sao lúc đó anh lại rời đi không?"

Musiala nghe vậy không trả lời thẳng câu hỏi của anh mà đứng dậy rót cho mình một cốc nước khác, không nói gì cho đến khi quay lại ghế với cốc nước.

"Bởi vì tôi không muốn anh ghét tôi."

"Cái gì?"

"Anh nên biết, sau khi tôi hoàn toàn bị đánh dấu ở nước Anh, anh sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý. Suốt đời anh chỉ có thể có tôi, trừ khi tôi chủ động xóa dấu ấn đó. Lúc đó anh chỉ mới 16 tuổi. Lần đó không rõ ràng. Một khi kết hôn, cuộc đời anh đã được quyết định, nên tôi chọn cách ra đi. Nhưng khi tôi rời đi, tôi lại không biết mình có thai. Tôi chỉ biết rằng Luật pháp liên quan ở Đức không nghiêm ngặt như vậy, hơn nữa bản thân tôi cũng là người Đức, nhân tiện tôi lấy một ít tiền, một là vì rất cần, hai là vì tôi sợ anh không biết phải nói gì khi được hỏi."

Musiala nói xong liền ngẩng đầu uống hết nước.

Kỳ thực Bellingham vẫn còn có vấn đề muốn hỏi, nhưng thấy Musiala hoàn toàn kiên trì, liền yêu cầu cậu về phòng nghỉ ngơi trước, sau đó ngồi xuống, bắt đầu một mình ngơ ngác.

Anh cẩn thận nhớ lại từng lời Musiala đã nói với mình, thành thật mà nói, mỗi lời Musiala nói đều quá sức với anh, anh phải hít một hơi thật sâu mới nhớ lại từng câu.

Nói chung, người trong cuộc lúc này cảm thấy vô cùng hối hận.

Đầu tiên, nếu có thể kiểm soát tốt tin tức tố của mình, anh sẽ không đột nhiên phát tình và buộc một người chưa biệt hóa phải biệt hóa sớm.

Thứ hai, anh ta không có niềm tin vào Musiala, cậu ấy thực sự biết rõ về anh. Nếu lúc đó anh bị trói buộc với cậu, anh sẽ ghét cậu ấy đến chết, sẽ cảm thấy như mình vẫn còn là một đứa trẻ, và có lẽ nghĩ rằng đây là âm mưu của Musiala...

Bellingham ôm trán, chả trách Davies gọi mình là cặn bã.

Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, Bellingham không hiểu Musiala sinh ra một đứa con như thế nào.

May mắn thay, mọi chuyện đều dễ dàng miễn là bạn không đắm chìm trong quá khứ. Sau khi xác nhận được suy nghĩ của chính mình, Bellingham quyết định bắt đầu từ việc trở thành một người đàn ông tốt ở hiện tại. Anh mở cửa sổ cho thông gió, dọn dẹp, gọi đồ ăn, đợi Musiala thức dậy và đảm bảo rằng cậu ấy thực sự ổn trước khi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro